Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7


Nếu để cho người có lòng biết được Tô Mặc hôm nay không cùng Cố Thục Ninh tới thỉnh an Dương Bình sẽ là muốn mượn cớ này mà nói. Không e dè mà thêm mắm thêm muối. Còn có thể dễ dàng phá hư quan hệ Cố gia cùng hoàng thất.

 Ngay cả Cố Thục Ninh cũng nhìn ra Tô Mặc lại làm sao còn không dụng tâm Dương Bình đây. Nếu như nhìn không ra nàng làm sao lại cùng Dương Bình phối hợp ăn ý như vậy.

"Được rồi giờ cũng không còn sớm ngươi cùng Ninh nhi ở lại Từ Ninh Cung dùng bữa với ai gia đi. Chỗ của ai gia đã lâu không có náo nhiệt như vậy."

"Ân. Mẫu Hậu." Tô Mặc cung kính đồng ý. Nếu Dương Bình là muốn diễn vở kịch này nàng làm sao lại không đồng ý. Dù sao nàng phê tấu chương cũng không nổi nữa còn không bằng thật tốt ăn một bữa cơm đầy đủ.

Cô Thục Ninh không nói gì, chỉ lặng lẽ đi theo bên người Tô Mặc cùng hộ tống Dương Bình đi Từ Ninh Cung.

Mà khi Tô mặc nhìn thấy một bàn đầy thức ăn chay, nụ cười trên mặt nàng cũng theo đó mà biến mất. Sớm biết rằng bữa này chỉ có thức ăn chay có đánh chết nàng cũng không tới.

Cố Thục Ninh thấy được biểu tình của Tô Mặc đều thu hết vào mắt khẽ cười một cái.

Tô mặc ai oán nhìn Cố Thục Ninh, thấy nàng mất hứng liền làm cho nàng vui vẻ như vậy sao?

Dương Bình nhìn hành động hai người cười cười quay sang hướng cung nữ bên cạnh nói "Phân phó ngự thiện phòng làm chút đồ ăn mặn."

"Không cần cứ ăn như vậy cũng được rồi trẫm cũng không phải người kén ăn." Tô Mặc miệng thì nói nhưng tâm là không có nghĩ vậy không chút nào đỏ mặt.

Dương Bình nghe Tô Mặc nói xong thiếu chút nữa là không có chút nào giữ nổi hình tượng, cơm nuốt vào cũng muốn phun ra. Thật đúng là tò mò, nữ nhi bảo bối của nàng, nàng còn có thể không biết hay sao? Không phải kén ăn mà là không có thịt sẽ không ăn. 

Cố Thục Ninh chỉ lẳng lặng ăn cơm cũng nhìn ra được Tô Mặc căn bản là không có thịt không ăn cơm được. Chẳng qua là Tô Mặc đã nói như vậy nàng cũng không làm được cái gì.

Tô Mặc mắt như chứa lệ lặng lẽ ăn thức ăn chay. Quả nhiên phô trương làm cái gì để bây giờ phải chịu khổ.

Một bữa cơm nhưng Tô Mặc ăn không được bao nhiêu. Bởi vì nàng thật sự là ăn không trôi chỉ có thể ở trong đầu oán.

 Dương Bình nhẹ lắc đầu một cái nói "Hoàng nhi ngươi là không thích ăn những thứ  này."

"Ách.." Tô Mặc khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên. Nhẹ giọng nói "Trẫm ăn no rồi."

Cố Thục Ninh trong lòng chịu đựng ý cười nhìn thoáng qua Tô mặc lại giống như một hài tử vậy. Thực sự là một hài tử đáy long Tô Mặc toát ra suy nghĩ.

"Ai... ngươi... Ai gia biết ngươi không quen thức ăn chay không cần phải nói như vậy." Dương Bình có chút bất đắc dĩ nói.

Tô Mặc không nói gì nàng đích thật không ăn quen. Dùng xong bữa Tô Mặc và Cố Thục Ninh ly khai Từ Ninh Cung.

"Đói không vừa rồi thấy ngươi là không có ăn cái gì?" Cố Thục Ninh thản nhiên hỏi.

Tô mặc ngẩn người không nghĩ tới cũng quan tâm nàng cười nói "Không đói bụng."

Tô Mặc mặt cười đầy vui sướng có cảm giác muốn đắm chìm trong sự ấm áp này, cảm giác này tuyệt vời cực kỳ.Cố Thục Ninh lại như vậy thất thần nhìn Tô Mặc sau một hồi lâu mới thu ánh mắt. Trên mặt nàng có cảm giác như hỏa thiêu vậy cực kỳ nóng. Hơi nghiêng đầu nhẹ giọng nói "Ân nô tỳ đi về Càn Thanh Cung trước."

"Ân, đi đi."

Cố Thục Ninh hướng Tô Mặc hạ thấp người rồi rời đi. Tô Mặc nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Cố Thục Ninh lâm vào một trận trầm tư rồi than khẽ.

"Hà Hỉ còn chưa trở về sao?" Khôi phục lại tinh thần Tô mặc hỏi thái giám bên cạnh.

"Hồi hoàng thượng Hà công công đã trở về ngự thư phòng."

"Bãi giá ngự thư phòng."

Tô Mặc vốn là luôn muốn đuổi theo hình bóng xinh đẹp kia cuối cùng vẫn là thôi. Cùng nữ tử kia gặp càng ít càng tốt.

"Hà Hỉ tham kiến hoàng thượng! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Hà Hỉ nhìn thấy Tô Mặc đi vào ngự thư phòng ngay lập tức tiến lên quỳ xuống đất hô to.

"Bình thân. Trẫm đã nói ngươi bao nhiêu lần rồi nếu không có người ngoài không cần đối với trẫm như vậy hành lễ." Tô Mặc nhìn người trước mặt quỳ rạp xuống đất thản nhiên nói, trong ngữ khí lại sinh ra uy nghiêm không thể kháng cự.

"Tạ ơn hoàng thượng nô tài xin nghe theo hoàng thượng giáo huấn." Hà Hỉ nơm nớm lo sợ đứng lên quả nhiên là gần vua như gần cọp , trong lòng chủ tử hắn như thế nào lại đoán không ra.

"Trẫm cho ngươi đi bàn chuyện thế nào rồi?" Tô Mặc thản nhiên nói hướng Hà Hỉ liếc mắt.

"Hồi hoàng thượng những thứ đồ chơi này đều là do nô tài đem về. Những thứ lặt vặt này nhưng bách tính ai cũng yêu thích."

Hiến vật mà mình vừa vơ vét được cho Tô Mặc.

Tô Mặc nhìn thoáng qua đồ chơi trước mắt chân mày cau lại mất đi sự hăng hái. Nhìn đống đồ chơi trước mắt giống như những thứ mà nàng chơi lúc còn nhỏ.

Lạnh lùng liếc Hà Hỉ nói " Chỉ có những thứ này thôi sao" Nàng cảm giác được Hà Hỉ như lừa gạt nàng, đều là tìm đại thứ gì đó cấp nàng.

"Hồi hoàng thượng nô tài còn có một thứ nữa." Hà Hỉ vội lấy từ ống tay áo một quyển sách võ thuật. Chẳng qua là biết ngươi cất giấu thứ tốt trong lòng Tô Mặc thầm oán nói.

"Đây là bí kíp võ công gì?" Trong giọng nói có một chút tức giận.

"Hoàng thượng đây chính là bí kíp võ công bị thất truyền từ lâu của phái Thanh Dương!" hà HỈ ngay lập tức quỳ xuống kêu lên. Giờ có cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám lừa Tô Mặc.

Tô Mặc nhìn thần thái Hà Hỉ cũng không giống như đang lừa dối mình lại nghĩ đến về phương diện đó nàng căn bản là một chữ cũng không biết, khó trách xem không hiểu. Hạ lửa giận trong lòng xuống nói "Được rồi đứng lên đi. Trẫm tin ngươi."

"Trẫm không biết võ công tự nhiên là xem sẽ không hiểu. Ngươi thay trẫm đi mời một sư phụ đến đây, học chút võ công phòng thân cũng tốt."

"Tuân chỉ, nô tài liền ngay lập tức đi."

Thấy Hà Hỉ ly khai Tô Mặc giờ mới nhận thấy tính tình nàng ngày càng nóng nảy đây cũng không phải cái biểu hiện tốt. Tuy một vài thời điểm người khác phải sợ nàng như vậy mới tạo dựng được phong thái bậc đế vương. Nhưng là làm cho người khác cực kỳ sợ nàng sẽ không phải là chuyện tốt. Nàng là phải hướng người khác kính nể cùng ngưỡng mộ không chỉ đơn thuần là sợ hãi.

" Ngươi rót cho trẫm chén trà."

Tô Mặc ngửi được mùi trà thơm thoang thoảng tâm tình cũng tôt hơn nhiều cũng bình tĩnh đi không ít liền uống một ít. Một chút vị đắng từ đầu lưỡi truyền đến nhắm mắt lại.

"Trà ngon." Tô Mặc chưa từng thử an tĩnh thưởng thức trà hôm nay có được dịp như vậy liền thích thú hướng Thúy Vân nói "Thúy Vân ngươi là cùng trẫm bình phẩm trà này đi?" Nói xong đem chén trà vừa mới uống đưa cho Thúy Vân.

Thúy Vân liếc mắt nhìn chén trà trong tay Tô Mặc lại nhìn Tô Mặc nói "Hoàng thượng người làm như vậy có vẻ không hợp lễ nghi cho lắm." Nói xong trên mặt có chút ửng hồng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: