Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6


Ánh mắt kinh ngạc Tô Mặc dùng vào lúc này thực sự là đúng lúc. Tô Mặc lúc trước xem qua không ít mỹ nhân bất kể là tự nhiên hay phẫu thuật cũng không có khả năng bằng người trước mặt. Nàng bị khuôn mặt người nữ tử này làm cho khuất phục, từ đáy lòng cảm thán.

Cố Thục Ninh cũng bị dung nhan Tô Mặc cảm phục nàng nghĩ biểu ca nàng là người nam nhân đẹp nhất trong thiên hạ. Nhưng biểu ca xem ra so với người trước mặt còn kém xa. Ngồi trước người này cho dù sở hữu đồ tốt đều cũng mất đi ánh sáng ngọc quang huy.

Tô Mặc thật giống như mặt trời chói chang làm cho nàng không dám nhìn thẳng. Trên người nàng tựa như phát tia sáng, tựa như là thần thánh không thể không tôn trọng.

"Nô tỳ tham kiến hoàng thượng." Một lúc lâu sau Cố Thục Ninh mới hồi phục lại tinh thần muốn đứng dậy hành lễ. Thế nhưng đã bị Tô Mặc dùng hai tay đè hai vai lại.

"Không cần hành lễ." Vừa nói liền ngồi xuống bên cạnh Cố Thục Ninh vươn người một cái lười biếng nói "Trẫm biết ngươi đã có ý trung nhân. Trẫm cũng biết ngươi gả cho trẫm là vì thân bất do kỷ. Trẫm từ trước đến nay đều không thích ép buộc người khác. Hôn sự lần này cũng là do mẫu hậu tự ý làm chủ. Hơn nữa trẫm cũng không thích ngươi, ngươi yên tâm trẫm là không thích ngươi trước vậy thì tuyệt nhiên sẽ không đụng vào ngươi.

Tô Mặc cả ngày bị dày vò thực sự là rất mệt mí mắt đã có chút nặng nề.

"Trẫm mệt mỏi ngươi thay trẫm cởi ngoại bào, nghỉ ngơi."

Cố Thục Ninh lăng lăng nhìn về phía Tô Mặc ban đầu tưởng rằng tấm thân xử nữ hôm nay nhất định sẽ giao phó cho người trước mắt. Lại không nghĩ Tô Mặc sẽ nói như vậy.

Lòng Cố Thục Ninh dần bình tĩnh nhưng không hiểu vì sao lại cso cảm giác mất mát quanh quẩn ở trong tâm thật lâu cũng không bớt.

Nàng khẽ lay động phía dưới phục hồi lại tinh thần sau đó thay Tô Mặc cởi hồng bào.

 Hồng bào trên người bị cởi ra Tô Mặc nằm lên trên giường cuộn người lại giống như quả bóng nằm sát bên trong.

"Thực sự giống một hài tử." Cố Thục Ninh nghe được tiếng hít thở đều đều lắc đầu nói. Lại không có phát hiện trong giọng nói chính mình có mang ý tứ sủng nịnh hàm xúc.

Thấy Tô Mặc đã nặng nề đi vào giấc ngủ nàng mới chậm rãi cởi ra đại hồng bào của mình. Nằm bên mé giường cố gắng hết sức duy trì một khoảng cách với Tô Mặc. Hai người tuy là nằm trên một cái giường lại quỷ dị cách ra một khoảng lớn.

Tô Mặc ngủ một đêm khi tỉnh lại tay mình cảm giác được hình như đụng phải một thứ gì đó mềm mềm. lại co dãn rất tốt. Đang mơ hồ suy nghĩ thật lâu nghĩ cái này bề ngoài như có chút giống... Ngực nữ tử.

Nghĩ đến đây mặt Tô Mặc thoáng chống liền đỏ. Cả người đều nhảy dựng lên. Nhìn thấy Cố Thục Ninh không có chút nào tức giận mà là xấu hổ khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ thành trái cà chua. Liếc mắt một cái, tay chính mình còn đặt ở trước ngực người ta, lập tức rút tay trở về nói "Thực xin lỗi ta là không có cố ý!"

Cố Thục Ninh đỏ mặt lạnh lùng nhìn Tô Mặc. Nhưng lại bởi vì lời nói của Tô Mặc mà thất thần. Hoàng đế cũng sẽ hướng người nói xin lỗi sao? Như thế là có ý tứ gì.

Thấy Cố Thục Ninh không nói gì lòng Tô Mặc càng thấp thỏm. Ta chỉ là sờ ngực một chút mà thôi cũng không cần bày ra cái mặt lạnh như vậy chứ. Cùng lắm thì cấp nàng trở về là được rồi nàng cũng không phải là người thất lễ. Chẳng qua là những lời này, Tô Mặc chỉ có thể để ở trong lòng mà oán thầm.

"Nô tỳ vốn là người của hoàng thượng, hoàng thượng muốn thế nào, đều là quyền lợi hoàng thượng. Hoàng thượng không cần bởi vì chuyện này mà xin lỗi nô tỳ." Cố Thục Ninh kiềm nén tức giận trong lòng thản nhiên nói. Giọng nói không lộ ra nửa điểm phập phồng như là kể chuyện đương nhiên.

 Nhưng Tô Mặc lại nghe ra Cố Thục Ninh có sinh khí còn là rất tức giận. Chỉ là ngại nàng là hoàng thượng mới không tại lúc này phát tiết. Cố Thục Ninh như vậy làm cho Tô Mặc cũng mở mang kiến thức một chút.

Thầm thở dài một hơi, Tô Mặc lúc này nhưng thật ra muốn Cố Thục Ninh chân thật biểu hiện ra đối với nàng phát hỏa. Tức giận mắng nàng thì nàng cũng không trị tội.

Tính cách thật, ở hoàng cung nói chung là cả đời cũng không có cơ hội nhìn thấy. Tô Mặc âm thầm nghĩ.

"Thay y phục cho trẫm."

Cố Thục Ninh chẳng biết biết vì sao Tô Mặc trầm mặc trên mặt lại lộ vẻ mất mát, cuối cùng còn nghe được thanh âm thở dài. Thanh âm này lại làm cho lòng của nàng nhíu lại một chút, hình như là cảm giác đau lòng.

Cố Thục Ninh rời giường lặng lẽ vì Tô Mặc thay áo bào. Tô Mặc một thân hoàng bào ngũ quan nổi bật càng thêm tinh xảo.

Tô Mặc vì tối hôm qua uống hơi nhiều đầu vẫn còn có chút đau khe xoa huyệt thái dương nhẹ giọng nói "Đa tạ!" Rồi liền rời Càn Thanh Cung.

Cố Thục Ninh nhìn Tô Mặc ly khai nhẹ nhàng cắn môi dưới nàng luôn cảm thấy Tô mặc vẫn là có ý muốn cùng nàng duy trì một khoảng cách.

Từ nhỏ đến lớn người nào cũng là đối với nàng muốn tiếp cận, trong một khoảng thời gian ngắn đúng là khó tiếp thu thái độ của Tô Mặc cố ý xa cách.

Tô Mặc rời Càn Thanh Cung thở dài một hơi. Thế nào khi tỉnh dậy lại là sờ ngực người khác nàng đâu phải loại người háo sắc! Tô mặc nghĩ đến tình cảnh vừa rồi hận không thể chối vào chỗ nào đó mà xấu hổ.

Cố Thục Ninh để cho cung nữ vào phòng thay mình trang điểm thay đổi áo bào hoàng hậu, sau đó liền hướng Từ Ninh Cung đi đến thỉnh an Dương Bình.

Tô Mặc quên việc này còn Cố Thục Ninh thì không.

"Nô tỳ tham kiến mẫu hậu. Chúc mẫu hậu dung nhan vĩnh phú phúc thái an khang!" Cố Thục Ninh cúi người hành lễ nói rất có khí chất tiểu thư khuê các.

Dương Bình thấy thật vui mừng cười cười nói "Ninh nhi đến bên người ai gia nào. Ai gia lần đầu tiên nhìn thấy ngươi liền rất yêu mến.!"

Dương Bình đáy lòng thực thích Cố Thục Ninh, tiểu thư khuê các lại rất hiểu lễ nghĩa, không người nào có thể không thích. Nếu không phải đối phó với Tô Dương nàng tất nhiên sẽ thay Cố Thục Ninh tìm lấy một người chồng tốt mà không phải gả cho Tô Mặc.

Tô Mặc lại là một nữ tử cả đời này cũng không thể cho Cố Thục Ninh như cuộc sống người bình thường. Dương Bình cảm thấy tội lỗi khi lôi kéo nàng vào cuộc chiến này. Dương Bình nhìn ánh mắt Cố Thục Ninh có chút hổ thẹn. Một người xinh đẹp nữ tử như vậy lại bị nàng đẩy vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.

Cố Thục Ninh cố ý tránh ánh mắt Dương Bình hướng nơi khác nhìn. Hai người nói chuyện một lúc, đa số đều Dương Bình nói Cố Thục Ninh nghe. Mà nội dung nói chuyện cơ bản đều là vây quanh Tô Mặc.

Ngày tân hôn Tô Mặc không cần vào triều liền trực tiếp đi ngự thư phòng.

Cầm lên một quyển tấu chương mới nhìn qua một lát liền hướng Hà Hỉ phân phó "Hà Hỉ ngươi thay trẫm đi chuẩn bị một chút, đi thưởng ngoạn."(*)

(*)thưởng ngoạn: chắc là đi ngắm hoa hay đi dạo gì gì đó.

Tô Mặc lấy tay chống đầu hai mắt chạy dọc theo nhìn về phía cửa. Bỗng nghĩ tới lúc trước, trong lòng có một loại cảm giác mất mát. Từ sau khi đến thế giới này ngoại trừ vừa xuyên đến mấy ngày trước vẫn còn đang tưởng niệm cuộc sống lúc trước. Nhưng rồi loại tưởng niệm này cũng theo áp lực bị áp chế xuông cũng không còn nhớ nữa.

"Hoàng nhi là đang suy nghĩ cái gì? Sao lại chuyên chú như vậy." Dương Bình tới bên cạnh Tô Mặc nhẹ giọng nói.

 Tô Mặc khôi phục tinh thần nhìn về phía Dương Bình. Lại liếc mắt về phía Cố Thục Ninh đứng lên đỡ Dương Bình hỏi "Mẫu hậu người như thế nào lại tới đây?"

"Ngày thành thân đầu tiên của ngươi và Ninh nhi lại bỏ mặc Ninh nhi một mình. Để cho nàng một thân một mình đến Từ Ninh Cung thỉnh an ai gia. Ai gia hôm nay nếu không phải thay Ninh nhi đến đòi lại cái công đạo há lại để ngươi khi dễ nàng." Dương Bình nhấn mạnh quở trách nói.

Tô Mặc lúc này mới nhớ hôm nay là ngày thành thân đầu tiên của nàng và Cố Thục Ninh, các nàng nên là tới Dương Bình thỉnh an. Nàng đã sớm đem chuyện này quên mất.Buổi sáng còn xảy ra sự tình như vậy lập tức tránh nàng còn không kịp làm sao có thể cùng nàng đi Từ Ninh Cung thỉnh an Dương Bình.

"Mẫu hậu trẫm là không nhớ chuyện này. Không phải cố ý không bồi Thục Ninh cùng đi." Tô Mặc chậm rãi giải thích, ngay cả việc giải thích cũng có chút gượng ép. Bởi vì trước ngày đại hôn Thúy Vân cũng đã nhắc nàng loại chuyện này.

"Ngươi không phải cố ý thôi vậy nhưng ngươi nếu là cố ý khi dễ Ninh nhi ai gia tuyệt đối không đồng ý." Dương Bình nhàn nạt nói.

"Mẫu hậu yên tâm. Trẫm như thế nào lại khi dễ Thục Ninh đây." Tô Mặc thở dài một hơi giả vờ thương tiếc nói.

Một bên Cố Thục Ninh nhìn Dương BÌnh và Tô Mặc diễn hí kịch cũng định mở miệng nói gì đó. Nàng biết Dương Bình là cố ý làm như thế để cho nàng nhìn.

EDITOR: Từ nay mình sẽ không edit phần tác giả nói ra suy nghĩ của mình vì mình thấy không cần thiết cũng không có liền quan đến truyện.OKK.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: