
Chương 43
Ba năm một lần khoa cử, cuộc thi đã sắp tới gần, kinh thành sôi trào một mảnh.
Người lui tới người đi đường, so với trước đó vài ngày đều hơn rất nhiều. Trên đường phố thanh âm rao hàng, cũng càng phát ra thêm lớn.Trong này cao hứng nhất , nhóm chưởng quầy của các khách điếm.
Tô Mặc thừa dịp hôm nay thanh nhàn một chút, mang theo Thúy Vân liền trên đường đến đây.
Về phần Cố Thục Ninh, hai ngày trước đã trở về cố phủ, Tô Mặc cũng chưa từng phái người hối thúc về . Nàng là tư gia nóng lòng chấp niệm, muốn ở bên người phụ mẫu nhiều thời gian một chút.
Chính là không biết Tô Mặc sau này mà biết được, Cố Thục Ninh lần này xuất cung là vì Thạch Khải Kiệt, sẽ là có tâm tình như thế nào.
"Vân Nhi, nhìn xem này, thích không?" Tô Mặc cầm lấy một cái vòng tay nhỏ, đối với Thúy Vân ôn nhu hỏi.
"Ân." Thúy Vân nhỏ giọng đáp ứng một tiếng, mấy ngày nay Tô Mặc suốt ngày cứ dính lấy nàng, như là một hài tử bình thường.
Thúy Vân luôn luôn phải nuôi dưỡng một tiểu hài tử, trừ bỏ những lúc nghiêm trang trên mặt bá đạo một ít, bình thường Tô Mặc thật sự là làm cho nàng phải nhanh chóng muốn đau đầu. Nghĩ đến đêm qua một đêm mây mưa thất thường, Thúy Vân trên mặt liền hiện lên hai phiến đỏ ửng.
"Công tử, ngài ánh mắt thật tốt, dây vòng tay này cũng chỉ có phu nhân như vậy thiên sinh lệ chất nữ tử mới có thể làm nổi bật lên." Quán chủ vừa thấy có sinh ý tới cửa, lập tức khoe khoang tài ăn nói.
Tô Mặc cũng vui sướng đáp ứng vài tiếng, để cho Lí Đức Hoài đi theo phía sauthanh toán bạc. Cầm vòng tay lên bắt lấy tay Thúy Vân, thay Thúy Vân đeo vào.
Tô Mặc hôm nay xuất cung không phải vì đi dạo phố, chẳng qua xuất cung một chuyến không dễ, tự nhiên là sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như thế .
"Công tử, người của Nhất Khuyết Lâu đã ở Phiêu Hương lâu ." Một người vội vàng chạy tới rồi, đứng ở bên cạnh người Tô Mặc, nhỏ giọng nói xong.
"Ân, dẫn đường."
Người nọ thối lui, đi tới đoạn đường phía trước dẫn đường.
Sau khi đến Nhất Khuyết Lâu, nhóm người Tô Mặc liền hướng lầu hai rồi đi.
Đẩy ra cửa phòng, nhìn thấy Sở Tuệ Liên, hơi hơi sửng sốt, trên mặt vẻ mặt trở nên có chút nghiêm túc. Cùng Thúy Vân đang đi tới trong phòng, để cho những người khác đều canh giữ ở ngoài phòng.
"Sở tiểu thư, hồi lâu không thấy, vẫn là minh diễm động lòng người như vậy nha!" Sau khi Tô Mặc ngồi xuống, liền mở miệng khích lệ Sở Tuệ Liên tâm tình.
Ở một bên Thúy Vân hơi hơi nhíu mày một chút, nàng khi gặp được người nữ tử này thì, cũng là bị kinh diễm một phen. Ngũ quan bộ dạng cực kỳ tinh xảo, mũicao thẳng, lông mày lá liễu, tiếp theo là hai mắt linh động, đôi mỏng manh mềm mại.
Nháy mắt có chút tự ti, nàng mặc dù cũng hiểu được chính mình bộ dạng không đến nỗi tệ, mặc dù không tính là nhất đẳng nhất mỹ nữ, nhưng so với nữ tử bình thườngcũng là muốn đẹp hơn vài phần.
Ở trong cung, Thúy Vân tư sắc xác thực xem như thừa. Mặc dù không thể cùng Cố Thục Ninh là Tô quốc đệ nhất mỹ nữ dáng dấp, nhưng so với những nữ tử khác, nàng xác thực là mỹ nữ trong mỹ nữ . Nhưng hôm nay cùng Sở Tuệ Liên so sánh, nhưng lại kém cách xa vạn dặm.
Tô Mặc cảm giác được người bên cạnh cảm xúc có chút biến hóa, bèn hạ thủ thân đi qua, cầm tay nhẵn nhụi của Thúy Vân xoa xoa, cho nàng một nụ cười an tâm.
Thúy Vân sau khi nhìn thấy Tô Mặc cười, không hiểu vì sao nàng lại cảm thấy an tâm. Sở Tuệ Liên tự nhiên đem hai người mọi hành động đều thu vào trong mắt, nhìn về phía Tô Mặc ánh mắt có chút mê ly.
Đột nhiên, đã nghĩ đến nàng cùng An Thiến Hân, nghĩ đến người kia luôn cùng nàng đối địch, lại cũng không người nữ tử nào từng đối với nàng tốt như vậy. Nhìn ánh mắt của nàng cùng lúc này cùng Tô Mặc thế nhưng như vậy tương tự. Cảm thấy cả kinh, khuôn mặt lạnh như băng hiện lên một tia bối rối.
Trấn định một chút cảm xúc, không nhìn Tô Mặc mới vừa rồi khen tặng nói "Tô công tử, lần này ta tới là có việc cùng ngươi trò chuyện với nhau ."
Tô Mặc xuất cung thời gian vốn là hữu hạn, thấy Sở Tuệ Liên không có quanh co lòng vòng, cũng không khách khí .
"Ân, ngươi nói đi." Vẻ mặt hơi hơi có chút ngưng trọng, có thể làm cho Sở Tuệ Liên theo Giang Nam tự mình đi một chuyến, chứng minh việc này sự tình quan trọng, Sở Tuệ Liên tất nhiên là lo lắng giao phó cấp những người còn đi làm.
Sở Tuệ Liên đem đến tin tức Nhất Khuyết Lâu đã thám thính được đều nhất nhất nói hết ra, chuyện Tô Mặc cho người đi điều tra người mất tích.
Người của Nhất Khuyết Lâu có thể nói là trải rộng ở Tô quốc, mỗi một cái ngóc ngách, cho dù là bí mật nhất trong hoàng cung, đều còn có không ít người của Nhất Khuyết Lâu. Có thể nói, ở Tô quốc lãnh thổ một nước không có gì là Nhất Khuyết Lâu tra không ra tin tức.
Chẳng qua, mỗi lần Nhất Khuyết Lâu thu ngân lượng của người khác điều tra sự việc, luôn giấu giếm. Làm cho trên giang hồ tất cả mọi người đều nghĩ đến Nhất Khuyết Lâu mạng lưới tin tức không đủ cường đại, làm cho càng nhiều người lựa chọn đi An Thiến Hân ở Cẩn Dao Cung đi mua tin tức.
Chỉ có An Thiến Hân đáy lòng so với ai khác đều hiểu được, Sở Tuệ Liên có mạng lưới tin tức, so với Cẩn Dao Cung của nàng muốn chặt chẽ hơn rất nhiều.
Bất quá, An Thiến Hân không thèm để ý, dù sao không phải người khác so với nàng cường đại. Sở Tuệ Liên so với nàng cường đại, không sao cả. Mỗi khi nghĩ đến Sở Tuệ Liên hé ra mặt lạnh lùng bị nàng chọc tức giận đến vẻ mặt ửng hồng, An Thiến Hân tâm tình liền không hiểu vì sao liền hảo.
Tô Mặc sau khi nghe xong, nhíu chặt mày vẫn chưa từng buông ra quá.
"Ân, Sở tiểu thư, lúc này sự tình quan trọng đại, mong rằng sở tiểu thư hỗ trợ giữ bí mật mới là chuyện hệ trọng." Tô Mặc vẻ mặt ngưng trọng giao phó .
"Ân, Tô công tử yên tâm đó là bổn phận của ta." Nặng nhẹ cấp trì hoãn, Sở Tuệ Liên có thể sánh bằng nàng Tô Mặc sẽ phải nắm chắc nhiều hơn.
"Ân, tại hạ lúc này đa tạ Sở tiểu thư ."
Sở Tuệ Liên hơi hơi sửng sốt, nhìn Tô Mặc mắt hiện lên đầy nghi hoặc. Tô Mặc là hoàng đế, nhưng lại sẽ nói lời cảm tạ, thật sự là thiên hạ to lớn vô kì bất hữu .
"Tô công tử khách khí , nếu vô sự, ta trước hết ly khai." Sở Tuệ Liên có chút sốt ruột muốn rời đi, đã nhiều ngày, An Thiến Hân ngày ngày quấn quít lấy nàng, hôm nay thật vất vả đem người nọ cấp bỏ rơi một lúc, tự nhiên là nghĩ người kia còn chưa tìm được chính mình chắc trước đã trở lại Giang Nam cũng nên.
"Ân, tốt. Sở tiểu thư đi thong thả." Sự tình đều đã muốn nói rõ ràng , cũng không chậm trễ nữa thời gian của Sở Tuệ Liên.
"Người kia là?" Thúy Vân lúc nghe được Sở Tuệ Liên lời nói, cũng là một trận kinh hãi. Xem ra, Tô quốc ngày an ổncũng sắp muốn chấm dứt rồi.
"Nhất khuyết lâu, lâu chủ." Tô Mặc ánh mắt xa xưa nhìn người rời đi, trả lời.
"Ân." Thúy Vân hiểu được, Tô Mặc lúc này tâm tình chắc chắn là so với nàng còn muốn phiền não hơn, làm vua của một nước nàng, sắp sẽ nghênh đón một hồi tinh phong huyết vũ, như thế nào còn có thể tâm an đâu?
Tô Mặc không nói, Thúy Vân cũng không đi quấy rầy nàng. Sở Tuệ Liên ly khai một hồi lâu, Tô Mặc mới đứng dậy rời đi.
Trên đường Trở về, Tô Mặc tâm tình giảm bớt đi rất nhiều. Không hề giống như mới vừa rồi như vậy hoan hô nhảy nhót lôi kéo Thúy Vân đi dạo phố , mà là vẻ mặt trầm trọng tiêu sái .
Thúy Vân cũng có hiểu biết không hề quấy rầy Tô Mặc, cứ để cho nàng làm một người trầm tư.
Sau khi trở lại trong cung, Tô Mặc để cho Lí Đức Hoài đem Thúy Vân trở về, chính mình còn lại là cưỡi ngựa hướng Cố phủ tiến đến.
"Lão thần bái kiến Hoàng Thượng." Cố Tử Văn vừa nghe là Tô Mặc đến đây, vội vàng ra phủ nghênh đón.
"Cố tướng quân. Mau mau xin đứng lên." Tô Mặc tự mình tiến lên nâng Cố Tử Văn dậy nói.
Sau khi nâng Cố Tử Văn dậy, liếc liếc mắt một cái nhìn người ở phía sau Cố Thục Ninh, tính tính toán toán gì đó cũng đã mấy ngày không gặp. Mới vừa rồi nhìn người kia liếc mắt một cái nhưng lại cảm thấy Cố Thục Ninh so với ngày xưa đã muốn xinh đẹp hơn rất nhiều, không hiểu còn có chút ngây ngốc.
"Hoàng Thượng."
"Ân." Vội vàng thu hồi ánh mắt, có chút xấu hổ nhìn về phía Cố Tử Văn. Trước công chúng thiên hạ nhìn một người nữ tử đến thất thần, xác thực có chút không ổn.
"Hoàng Thượng, bên trong thỉnh." Cố Tử Văn hơi hơi cung kính thân mình thối lui từng bước, vươn tay hướng bên trong mời nói.
Cố Thục Ninh cũng không biết là Tô Mặc sẽ đến Cố phủ, nàng nguyên bản tính ngày mai trở về cung . Nhìn Tô Mặc bộ dáng tràn đầy nghi hoặc, nàng trong lòng biết, việc Tô Mặc phải làm không phải tới đón nàng. Nghĩ như vậy, mới vừa rồi vui sướng tâm tình hạ xuống vài phần.
"Ninh nhi." Đứng ở bên cạnh Cố Thục Ninh Thạch Khải Kiệt coi chừng Thục Ninh nhìn Tô Mặc bộ dáng đến xuất thần, có chút như ăn giấm chua, tay nắm lại hình quả đấm cầm ống tay áo nắm thật chặt. Nhìn về phía Tô Mặc bóng dáng, âm ngoan thần sắc chợt lóe qua.
"Ân, chúng ta cũng đi thôi." Cố Thục Ninh nhìn về phía người bên cạnh, âm thầm thở dài một hơi.
Lần này trở về cũng vì người này, nghe nói hắn theo gia hương đã trở lại, cũng không quản Hỉ nhi khuyên can, vẫn là khư khư cố chấp, để cho Tô Mặc cho nàng xuất cung.
Nhưng điều làm cho nàng không thể tưởng được là, lần này nàng đối với Thạch khải Kiệt không bao giờ giống như từ trước đây như vậy nữa . Lúc nàng nhìn thấy Thạch Khải Kiệt, nàng chỉ là an tâm , lại không một chút nửa điểm vui sướng. Ngược lại, vẫn đều nhớ người đang ở trong cung Tô Mặc.
Thạch Khải Kiệt muốn nói, nhưng lời đã đến miệng, không có thể nói ra. Phẫn uất cắn răng, đi theo Cố Thục Ninh phía sau.
Tô Mặc hôm nay đến, là tìm Cố Tử Văn, cho nên Cố Thục Ninh tự nhiên không có thể tiến vào đại sảnh.
"Ninh nhi, ngươi đến trong phòng nương một chút." Mẫu thânCố Thục Ninh , Lí Hiểu Vân đối với Cố Thục Ninh nói. Liếc người bên cạnh Cố Thục Ninh Thạch Khải Kiệt liếc mắt một cái, tràn đầy bất đắc dĩ.
"Ân, nương." Cố Thục Ninh nhu thuận đáp ứng , đi theo phía sau Lí Hiểu Vân ly khai.
Thạch Khải Kiệt nắm quyền, thủy chung không có buông ra. Nhìn phương hướngđại sảnh , lại nhìn bóng dángCố Thục Ninh rời đi , nhất thời trong đầu suy nghĩ, hung hăng lắc lắc ống tay áo.
Sau khi đến trong phòng sau, Lí hiểu Vân để hạ nhân lui ra ngoài hết, đem cửa phòng đóng lại. Tùy Tức Tài hướng về phía Cố Thục Ninh, vẻ mặt bất đắc dĩ cùng thở dài.
"Ninh nhi, ngươi lần này trở về, nương hiểu được ngươi là vì Khải Kiệt đứa nhỏ kia. Chính là, ngươi đã là quý phi, theo lý vẫn là nên cùng Khải Kiệt bảo trì khoảng cách. Ai..., nương, cũng biết ngươi cùng Khải Kiệt đứa nhỏ kia từ nhỏ liền sinh hoạt cùng nhau, thanh mai trúc mã. Nhưng các ngươi trúng mục tiêu, nhất định là không có khả năng cùng một chỗ ."
"Nương..." Cố Thục Ninh muốn giải thích chút cái gì, lại vẫn là lựa chọn ngậm miệng lại.
Lí Hiểu Vân thấy Cố Thục Ninh một bộ muốn nói lại thôi, cũng là một trận bất đắc dĩ, nàng làm sao muốn chia rẽ nàng cùng Thạch Khải Kiệt đâu? Bách cho tình thế bắt buộc, đương kim Thánh Thượng, là bọn hắn Cố gia không thể phản kháng , cũng là không thể chống lại. Lão gia lại là người cổ hủ như vậy, như thế nào có khả năng vì Thục Ninh cãi lời thánh ý đâu?
"Nay ngươi cùng Hoàng Thượng thành thân cũng có mấy tháng , nhưng bụng của ngươi vẫn đều không có động tĩnh, ngươi cũng biết đã có bao nhiêu người nghị luận?"
Những lời này, mấy ngày Cố Thục Ninh mới trở về Lí Hiểu Vân đã nghĩ muốn nói . Nhưng là, làm mẫu thân, đương nhiên không đành lòng chính là thương tổn hài tử của chính mình. Nhịn hai ngày, hôm nay sau khi gặp được Tô Mặc mãi do dự, vẫn là nên nói ra.
"Nương, ta..." Nói đến loại sự tình này, Cố Thục Ninh mặt một chút liền đỏ, nàng cùng Tô Mặc thành thân lâu như vậy đều còn không có viên phòng, ở đâu mà ra hài tử đâu? Nhưng là, nói như vậy, muốn nàng nói như thế nào ra lời.
Nhìn Cố Thục Ninh một bộ mặt đỏ xấu hổ, làm mẫu thân Lí Hiểu Vân cảm thấy chính mình đã muốn pahir chỉ dẫn Cố Thục Ninh ở kiến thức về phương diện này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro