
Chương 4
"Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng!" Vừa nghe lời nói Dương Bình hoàng hậu các quan viên liền ngay lập tức quỳ rạp xuống đất kêu lên chúc mừng.
Tô Mặc làm bộ như có chút vui sướng đối với các quan viên đang quỳ rạp xuống đất nói "Haha, các ái khanh đều đứng lên hết đi. Trẩm hôm nay thật là vui sướng. Hà Hỉ!"
"Nô tài ở đây." Hà Hỉ từ ống tay áo rút ra thánh chỉ đem ra tuyên đọc "Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết đại hôn của hoàng thượng cùng cả nước ba ngày khánh thành thuế má miễn thu một năm. Khâm thử!"
Nghe xong thánh chỉ tất cả các quan viên ở đây đều hô to.
Tô Mặc bị những tiếng hô này làm cho tâm phiền ý loạn dùng nhãn thần ý bảo Hà Hỉ tuyên bố bãi triều.
Hà Hỉ lúc này mới tiến lên hô lớn "Bãi triều!"
Trở lại tẩm cung Tô Mặc thở dài hoàng đế đúng thật sự là không hề dễ làm mệt chết nàng. Rất phí tế bào não ngay cả muốn nói cái gì đều phải luôn tự hỏi mãi mới có thể nói ra miệng. Còn muốn nàng phải tận lực mô phỏng theo nguyên lai chủ nhân trước đây. Thân thể, phương thức nói chuyện và thần thái thật sự là hao tổn tâm trí của nàng.
"Nô tỳ tham kiến hoàng thượng." Thúy Vân hạ thấp người cung kính nói.
"Là ngươi à! Ai... Làm ta giật mình." Tô Mặc chỉ sợ mình động tác vò đầu bất nhã bị người khác nhìn thấy vừa nhìn là Thúy Vân mới yên lòng.
"Hoàng thượng tóc người... rất giống tổ chim." Nghe Thúy Vân nói như thế nghiêm chỉnh cung kính trả lời khiến cho Tô Mặc quả thực muốn nổ tung.
Thúy Vân liền cảm thấy sầu não rõ ràng là đã buộc tóc lên cẩn thận Tô Mặc vì sao còn có thể đem chính mình biến thành như vầy, lại giống như cái tổ chim.
"Ho khan một cái ngươi tới tìm trẫm có việc gì?"
Tô Mặc sửa sang lại quần áo đối với búi tóc trên đỉnh đầu thì nàng bó tay. Đối với một người hiện đại tóc ngắn như nàng đừng nói đến buộc tóc ngay cả tết tóc cũng không.
"Hoàng thượng ngài hiện tại là ở ngự thư phòng không phải ở Càn Thanh Cung."Thúy Vân vẫn như cũ cung kính đáp trả.
Tô Mặc nghĩ Thúy Vân chắc là khắc tinh của nàng. Từ khi nàng xuyên đến đây liền chưa từng thấy nàng cười hoặc là hình dạng như hiện giờ khuôn mặt không chút biểu cảm. Khóe miệng giật vài cái cắn răng nói "Trẫm... đã biết!"
Tô Mặc cảm giác mình là vị hoàng đế phải chịu nhiều uất ức nhất, bị một tiểu cung nữ ức hiếp mà không dám phản kháng. Tình hình thực tế là không thể nào trở mình chuyện này là không thể nào phát sinh.
Đến ngự thư phòng Tô Mặc nhìn trên bàn một đống tấu chương lại rất muốn giống như hôm qua hôn mê không bao giờ tỉnh lại. Nàng gặp phải cái mệnh gì như thế nào lại có thể bi kịch mà xuyên qua. Mà xuyên qua lại thành hoàng đế.
Ngồi ở trước bàn nhìn sơ qua nàng rất muốn ngửa mặt lên trời thở dài lại sợ cô hồn dã quỷ Thúy Vân chỉ có thể cố gắng nhịn xuống. Đưa nàng một quyển tấu chương đàng hoàng mà nhìn.
Tô Mặc không có cô phụ nỗi khổ tâm của lão nhân gia nàng, đem văn tự đều học tập hoàn hảo.
Kỳ thực văn tự Tô thị và chữ phồn thể hiện đại là tương tự nhau Tô Mặc khi còn bé đã từng học qua cách dùng bút lông vì vậy đối với chữ phồn thể có thể nhận biết. Học tập tự nhiên sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Phê hơn mười bản tấu chương Tô Mặc miễn cưỡng duỗi thắt lưng. Tay lại đụng phải thứ gì đó Tô Mặc càng hoảng sợ máy móc mà đem đầu vòng qua nhìn về phía bên cạnh mình chẳng biết Dương Bình đã xuất hiện thấy hai mắt nàng nhìn chính mình đang phê tấu chương trong mắt đầy kinh ngạc. Bỉu môi nhẹ giọng nói "Mẫu hậu."
Dương Bình lúc này mới hồi phục tinh thần nhìn Tô Mặc nói "Hoàng nhi ngươi như thế nào lại dùng biện pháp này xử lý lũ lụt?"
"Ách..."Tô Mặc không nghĩ tới Dương Bình vừa mở miệng lại chấn vấn mình vấn đề này, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết làm thế nào.
Dương Bình cũng ý thức được câu hỏi của mình có chút đường đột liền ho khan vài tiếng nói "Mẫu hậu chỉ là hiếu kỳ chưa hề có người nào đề cập qua phương thức trị thủy."
Tô Mặc khôi phục lại tinh thần trấn định quyết tâm cung kính trả lời "Mẫu hậu trẫm cho rằng phương xử lý lũ lụt ban đầu hết sức hao tài tốn của. Hàng năm vừa đến xuân hạ vấn đề lũ lụt liền xuất hiện. Mà ta bổ sung thêm phương thức xử lý lũ lụt, những năm trước đây bởi vì mưa xối xả liên tục nhưng lại trong thời gian ngắn mới có thể xử lý. Nhưng lại không thể nào trị tận gốc. Năm nay tình huống đặc thù nước mưa duy trì liên tục không ngừng nạn úng ngập bùng phát nghiêm trọng! Nếu là còn không mau có phương thức giải quyết tình hình chắc chắn sẽ chuyển biến xấu."
"Hoàng nhi nói có lý mẫu hậu cũng nhìn thấu vấn đề này nhưng là vẫn tìm không ra phương châm tốt nhất mà giải quyết. Vừa lúc nãy nhìn thấy hoàng nhi phê chữa tấu chương đột nhiên hiểu ra. Tuy rằng hoàng nhi không có nói hoàn toàn phương thức chưa có người dùng qua cũng không nghĩ cái phương án trị thủy tốt nhất nào, nhưng cũng có thể dùng một lát. Chẳng qua là hoàng nhi lần này không biết là sẽ phái ai đi xử lý lũ lụt Hoàng Hà lần này." Dương Bình bình tĩnh nói.
Tô Mặc trầm tư một hồi nói thật nàng hoàn toàn không có nghĩ tới phải phái ai đi. Người trên triều đình nàng không có chân chính hiểu rõ cho nên cũng không dám tùy ý phái.
Suy nghĩ một hồi vẫn là quyết định để mình tự đi một chuyến lần này la tốt nhất. "Mẫu hậu trẫm là muốn chính mình tự đi một chuyến." Tô Mặc nhìn Dương Bình trả lời
Dương Bình vừa nghe nhẹ nhíu mày một cái nhưng là không có phủ định trực tiếp ý nghĩ Tô Mặc. Nàng nghĩ Tô Mặc quyết định như vậy nhất định có nguyên nhân của nàng. Chỉ là cái nguyên nhân này có đúng hay không có thể thuyết phục nàng.
"Hoàng nhi ngươi vì sao muốn tự mình đi?"
"Thứ nhất trẫm vừa mất trí nhớ cũng không biết triều đình trên dưới có người nào có thể đáng tin cậy. Việc này hệ sự trọng đại nếu không phải người có thể tin tưởng tuyệt đối không thể giao phó. Thứ hai mẫu hậu vẫn là lo ngôi vị hoàng đế của trẫm sẽ bị hoàng thúc đoạt đi. Mà trẫm từ khi kế thừa ngôi vị đến bây giờ cũng là chưa lập được bất kỳ chiến tích gì. Lần này đích thực tuyệt đối là một cơ hội vô cùng tốt, trẫm tin tưởng có thể lấy được sự tín nhiệm của bách tính. Thứ ba trẫm nếu không ở kinh thành hoàng thúc cũng không có cơ hội giám sát hành động, hơn nữa càng khó biết được việc trẫm mất trí nhớ." Tô Mặc đều mang suy nghĩ trong lòng nói hết ra. Chính là nàng có chút hiếu kỳ với thế giới bên ngoài.
Dương Bình nghe Tô Mặc nói xong đều nghĩ điều đó rất có đạo lý. Nhưng trong lòng vừa lo lắng Tô Mặc an nguy nên vẫn có chút do dự.
"Trẫm biết mẫu hậu lo cho an nguy của trẫm, cho nên trẫm quyết định mang theo tất cả ám vệ như vậy mẫu hậu có thể yên tâm." Tô Mặc lời nói dụ hoặc.
"Được rồi nếu hòang nhi đã quyết tâm ta cũng không phải đối nữa. Chẳng qua hôn sự với Cố Thục Ninh là ba ngày sau ngươi nếu lúc này đi việc hôn sự pahir làm sao bây giờ?" Dương Bình chớm chớm mắt trong mắt lóe ra sự hoang mang.
"Mẫu hậu yên tâm trẫm tham gia hôn lễ sau đó mới đi." Tô Mặc nhẹ giọng nói nguyên tưởng rằng sẽ có thể chạy trốn. Không nghĩ tới Dương Bình là vẫn còn đang nhớ tới chuyện này căn bản không cho nàng có cơ hội chạy trốn.
"Ân hoàng nhi như vậy mẫu hậu cũng yên lòng. Trong khoảng thời gian ngươi đi có Cố đại tướng quân trấn thủ Ninh vương cũng sẽ không làm ra cái hành động gì thiếu suy nghĩ." Dương Bình thở dài nhẹ nhõm vấn đề mà nàng lo lắng đã được giải quyết.
Tô Mặc liếc mắt nhìn Dương Bình rồi cúi đầu tiếp tục phê tấu chương.
Thấy Tô Mặc không còn để ý mình Dương Bình cũng ngay lập tức ly khai. Nghe được tiếng bước chân ngay càng xa Tô Mặc lúc này mới ngẩng đầu. Ánh mắt thâm thúy nhìn về hướng mà Dương bình vừa mới ly khai. Quay một bên hướng Hà Hỉ nói "Hà Hỉ trẫm phái ngươi đi triều tra đã có kết quả chưa?"
Ánh mắt Tô Mặc bỗng trở nên cực kỳ sắc bén trong lòng Hà Hỉ run lên chủ tử hắn sau khi tỉnh lại tính tình thay đổi. Bây giờ cùng trước kia là không giống, không quả quyết lại nhu nhược vô năng.
"Hồi hoàng thượng nô tài đều đã điều tra rõ ràng." Nói xong liền hướng nàng đưa một quyển sách nhỏ. Tô Mặc nhận lấy cuốn sách cánh môi chậm rãi cong lên. Thản nhiên liếc mắt nhìn Hà Hỉ ra mệnh lệnh "Chuyện hôm nay trẫm không muốn để cho người khác biết ngươi là biết nên làm thế nào rồi!"
"Nô tài hiểu rõ mong hoàng thượng yên tâm!"
"Ân tốt." Tô Mặc rất hài lòng biểu hiện của Hà Hỉ. Hắn là một người tài, nếu không phải vì hắn có tài nàng cũng không sử dụng lập tức loại trừ.
Tác giả nói ra suy nghĩ: Ta nghĩ ta vẫn còn là một tác giả rất thuần lương,haha! Khoe khoang một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro