Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 39

Tô Mặc âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, hoàn hảo nàng lấy Cố Thục Ninh làm tấm bia, nếu không nàng thật sự không biết nên như thế nào đối mặt Tô Lâm Nhi. Nàng nhìn ra, Tô Lâm Nhi là yêu nàng, phá tan huyết thống giam cầm. Nhưng nàng làm không được, Tô Lâm Nhi trên người có một nửa dòng máu cùng nàng là giống nhau .

Từ sau khi rời khỏi Lâm Nguyệt cung, Tô Mặc tâm thủy chung không có buông xuống được. Nàng nhìn đến ánh mắtTô Lâm Nhi chua xót , đó còn không phải ý nghĩ - yêu thương thì là cái gì. Nhưng nàng đáp lại không được, cũng không thể đáp lại.

Tô Mặc không nói gì, Cố Thục Ninh khí chất lạnh lùng, cũng không có khả năng đi chủ động tìm đề tài. Hai người một đường không nói gì, đi trở về Càn Thanh cung.

Tù đó về sau, Tô Mặc mỗi khi đi thấy Tô Lâm Nhi cũng sẽ đi cùng Cố Thục Ninh, tránh cho cùng Tô Lâm Nhi có cơ hội cùng nàng hai người một chỗ.

Mà Tô Lâm Nhi là người nữ tử thông minh như vậy tài trí lại hơn người, như thế nào không nhận ra dụng tâm Tô Mặc đâu, trong lòng chua xót, trên mặt nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài.

Lục Phù đem hết thảy mọi chuyện  đều thu vào trong mắt, trong lòng thầm mắng Tô Mặc vô tâm. Nhìn thấy tiểu thư nhà mình vì cái người kia phụ lòng mà thương tâm rơi lệ, Lục Phù liền một trận chán nản. 

Nàng không thể nghĩ được Tô Mặc là người bạc tình bạc nghĩa như thế, rõ ràng từng thích tiểu thư đến quên cả mọi việc, như vậy tình cảm phải sâu vô cùng mới đúng. Chính là chỉ mấy tháng không thấy,  tình yêu thâm hậu, liền thay đổi sao? 

Cho dù Tô Mặc không hề yêu mến tỷ tỷ, cũng không nên nhiều lần đều mang theo Cố Thục Ninh tới gặp tiểu thư, nàng cũng biết tiểu thư sẽ có cỡ nào thương tâm đâu?

Lục Phù đau xót nhìn Tô Lâm Nhi, làm tỳ nữ bên cạnh Tô Lâm Nhi, nàng so với bất luận kẻ nào đều hiểu biết rõ tính tình Tô Lâm. Ở trước mặt Tô Mặc thì ra vẻ kiên cường, miễn cưỡng cười cười cho vui, sau khi Tô Mặc vừa ly khai, liền âm thầm thương tâm rơi lệ.

"Tiểu thư, ngươi sao phải khổ vậy chứ?" Lục Phù thật mạnh thở dài.

Tô Lâm Nhi không có lên tiếng trả lời, nhìn phía cửa, thật lâu chưa có hoàn hồn.

Lục Phù siết chặt ống tay áo, nàng cùng Tô Lâm Nhi cũng xem như tình đồng tỷ muội, nhìn Tô Lâm Nhi  thất hồn lạc phách như vậy, trong lòng thật là khổ sở. Nhẹ cắn môi dưới, nàng không muốn tiếp tục nhìn Tô Lâm Nhi vì lợi ích toàn cục mà ẩn nhẫn nữa.

Đợi cho Tô Lâm Nhi sau khi đi ngủ, Lục Phù liền rồi khỏi Lâm Nguyệt cung. Hỏi thái giám thì biết, Tô Mặc giờ phút này đang ở ngự thư phòng phê chữa tấu chương, liền vội vàng hướng ngự thư phòng chạy đi.

"Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cát tường!" Lục Phù chính hướng ngự thư phòng chạy đi, từ xa liền thấy Tô Mặc hướng nàng bên này đi tới, vội vàng vượt qua tiến đến hành lễ nói.

"Đứng lên đi." Tô Mặc tự nhiên biết được người trước mắt là ai, nhìn thấy bộ dáng Lục Phù tư thế, nàng là có chuyện gì lại tới tìm chính mình .

"Tạ Hoàng Thượng." Lục Phù chậm rãi đứng lên, thấy xung quanh Tô Mặc nhiều người như vậy, cũng không biết nên như thế nào mở miệng nói mục đích nàng tới tìm Tô Mặc.

Tô Mặc thấy bộ dáng Lục Phù một bộ khó xử, lại nhìn thoáng qua nhân mã đi theo bên người, phân phó "Các ngươi đều lui ra đi."

"Dạ, Hoàng Thượng."

Tất cả đều lui ra sau, Lục Phù mới nói rõ mục đích đến tìm Tô Mặc.

Tô Mặc nhíu mi, cũng không mở miệng nói chuyện, chính là ánh mắt nhìn Lục Phù có chút sắc bén.

Lục phù cúi thật thấp, cũng không dám sẽ cùng Tô Mặc đối diện ánh mắt. Lại một lần nữa nàng thấy Tô Mặc, cảm giác hoàn toàn thay đổi. Cái người từng ôn hòa nhu tình Tô Mặc kia quả nhiên là so với người trước mắt này... vì sao  ánh mắt người nàykhông còn có ấm áp như lúc trước nữa rồi . 

Hiện tại Tô Mặc làm cho nàng có cảm giác run sợ, cái loại cảm giác sợ hãi này theo đáy lòng màlan tràn ra. Chính xác mà nói, là Tô Mặc càng ngày càng có uy nghiêmđế vương  .

"Lục Phù, trẫm nghĩ việc này còn không tới phiên ngươi một người tỳ nữ quản đi?" Tô Mặc thản nhiên nói xong, ngữ khíuy nghiêm ép tới Lục Phù không thở nổi.

"Nô tỳ biết tội! Thỉnh Hoàng Thượng trách phạt!" Lục phù "Xôn xao" một chút liền quỳ lạy trên mặt đất thỉnh tội . Lời nàng muốn nói, đều đã nói , chọc giận Tô Mặc cũng là trong vòngdự kiến của nàng. 

Bị phạt là tất không thể tránh khỏi, vì Tô Lâm Nhi, nàng cam tâm tình nguyện. Nàng thật sự không đành lòng nhìn Tô Lâm Nhi cả ngày đều mặt co mày cáu, âm thầm thương tâm.

"Lần này thấy ngươi là thật tâm vì Lâm nhi suy nghĩ, trẫm sẽ không so đo . Nếu lại có lần sau, trẫm tất nhiên sẽ không tha cho ngươi !" Tô Mặc lời nói có chút khó khăn, ngữ khí so với mới vừa rồi nhu hòa hơn rất nhiều.

"Tạ ân Hoàng Thượng không trách phạt." Lục Phù chậm rãi đứng lên, thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng không dám hướng phía trước như vậy nhìn Tô Mặc .

"Đi thôi." Tô Mặc nhìn Lục Phù đang cúi đầu liếc mắt một cái, hướng phía trước rồi đi.

Đi được vài bước, phát hiện Lục Phù phía sau cũng không có đi theo, vẫn là đứng ở tại chỗ, lăng lăng nhìn nàng. Đôi mi thanh tú khẽ nhăn, hơi hơi có chút bất mãn nói "Còn không đi sao, ngươi không phải tìm đến trẫm xem Lâm Nhi sao?"

"Vâng, Hoàng Thượng." Lục Phù phục hồi tinh thần, vội vàng đuổi kịp Tô Mặc.

"Ca ca, sao ngươi lại tới đây?" Tô Lâm Nhi ngạc nhiên nhìn Tô Mặc, sáng nay nàng mới đến qua, như thế nào buổi chiều lại tới nữa. Bất quá đáy lòng vẫn là bởi vì Tô Mặc đã đến mà vui sướng .

"Như thế nào, Lâm nhinhà chúng ta  không chào đón ta sao?" Tô Mặc bày ra bộ mặt vui vẻ cười nói.

"Không có, ta như thế nào lại không chào đón ca ca." Tô Lâm Nhi vội vàng bắt đầu giải thích, sợ Tô Mặc hiểu lầm nàng.

"Tốt lắm, xem ngươi khẩn trương thế, ta cũng không nói gì nữa." Tô Mặc vẫn là thản nhiên cười, ngữ khínhu hòa , làm cho Tô Lâm Nhi lần nữa hoài nghi chính mình là đang trong mộng.

Tô Lâm Nhi nhìn thấy Lục Phù đi theo Tô Mặc phía sau, một trận hoang mang. Sau khi nàng ngủ trưa dậy tỉnh lại, không nhìn thấy bóng dángLục Phù , vì sao nàng lại cùng Tô Mặc một chỗ đây?

Nghi hoặc nhìn về phía lục phù, Nhưng Lục Phù cũng chưa từng cấp nàng nửa điểm tin tức.

"Lâm nhi, mấy ngày nay ngươi vẫn ở trong cung, hoàng thúc nhưng lại thúc giục ta nhiều lần, nói cho ngươi sớm hồi phủ đi." Tô Mặc nâng chén trà trên bàn vừa mới ngâm xong,  nhấp một ngụm nhỏ nói.

Tô Lâm Nhi nghe xong Tô Mặc nói, liền trầm mặc . Tay đặt lên bàn, cũng thu trở về.

Tô Mặc thấy người bên cạnh không có động tĩnh, buông xuống cái chéntrên tay , nhìn Tô Lâm Nhi liếc mắt một cái. Nhưng Tô Lâm Nhi cúi đầu, không có cách nào khác thấy rõ biểu tình của nàng. 

Cho dù là như thế này, Tô Mặc cũng biết Tô Lâm Nhi trong lòng tất nhiên là không tốt.

Nhưng nàng có thể làm sao bây giờ, nàng không thể nào đáp lại đoạn tình cảm này, còn không bằng sớm chặt đứt tâm ý.

Lục Phù ở một bên nghe Tô Mặc nói, nghiến răng nghiến lợi. Nàng tìm Tô Mặc đến, cũng không phải là để cho nàng tái tổn thương Tô Lâm Nhi một lần nữa, nhưng lại không nghĩ tới lộng khéo thành vụng . Nhìn Tô Lâm Nhi ẩn nhẫn không nói lời nào, giữ yên lặng, làm cho nàng càng thêm lo lắng.

"Lâm nhi, như thế nào không nói lời nào đâu?" Tô Mặc giả bộ hồ đồ, biết rõ Tô Lâm Nhi vì sao không nói lời nào, nhưng cũng không nói ra.

"Không có gì, ta ngày mai liền trở về đi." Tô Lâm Nhi có chút nghẹn ngào nói, đầu vẫn là cúi thấp , chưa từng nâng lên. Nàng rất sợ, trong mắt ẩm ướt đem Tô Mặc cấp dọa sợ, cũng không muốn để cho Tô Mặc thấy bộ dángnàng khóc . Nàng còn nhớ mang máng, Tô Mặc từng nói qua, bộ dángnàng cười rộ lên , mới là đẹp nhất .

Khi đó bầu trời rất xanh, trong không khí mang theo nhàn nhạt hương vị, Tô Mặc thật giống như trong ngày xuân rất ấm áp với xuân phong ở bên cạnh nàng hớn ha hớn hở, quấn lấy nàng.

Nhưng hiện nay như thế nào lại biến thành bộ dáng như vậy đâu,  thế giới của nàngkhắp nơi đều là mù quáng,  đều quấn quanh toàn bộ nội tâm.

Tô Mặc cũng không giống như trước quan tâm nàngnhư vậy , che chở nàng. Là nàng tự tay đẩy ra, như thế nào còn cầu xa vời đâu, đã như ý muốn của nàng rồi, nhưng sao lại cảm thấy không cam lòng.

Nàng đương nhiên không dám, nàng như thế nào liền đã quên, nàng sớm đã cùng Tô Mặc ly khai . Nàng muốn như thế nào từ nay về sau bỏ được Tô Mặc đây, như thế nào bỏ được Tô Mặc đối với nàng có cách nào hảo đâu? Đúng vậy, nàng luyến tiếc! Vẫn chưa từng bỏ được, cứ như vậy dây dưa cả đời, như thế nào bỏ được, nàng như thế nào không muốn có Tô Mặc bồi được, một người lạnh lùng thanh?

Tô Lâm Nhi lâm vào suy nghĩ, không thể tự thoát ra được. Càng suy sụp, càng là không dám nghĩ. Nàng không hề nghĩ, cả đời này đều không có Tô Mặc bên cạnh, tĩnh mịch đến không có một tia gợn sóng. 

Một người cơ khổ đến lão, không có chút ánh nắng vây quanh. Nàng không thể nghĩ bộ dạng nhìn người không ra người mà không ra mà tới cuối đời,  tình cảnh là như thế nào khổ sở.

Tô Mặc đột nhiên liền mở miệng , nàng coi như thật sự có chút quá phận . Tô Lâm Nhi bất quá là yêu nàng, nàng cần gì phải ngoan quyết như thế đâu. Bất đắc dĩ thở dài một hơi, cuối cùng vẫn là tiến lên ôm thân thể Tô Lâm Nhi.

Lục Phù mắt thấy một trận này, trong lòng nho nhỏ đắc ý một chút, nàng chỉ biết Tô Mặc không có khả năng đối với Tô Lâm Nhi  nhẫn tâm như thế. Ngày xưa tình ý còn rõ ràng ở trong trí nhớ của nàng, sao có thể nói thay đổi liền thay đổi đâu?

"Lâm nhi, ngươi hà tất phải như vậy, ai..." Tô Mặc cảm thán ra tiếng, có chút vô lực trấn an người trong lòng, thân thể mảnh mai khiến nàng một trận thương tiếc. Tô Lâm Nhi tựa hồ gầy đi rất nhiều.

Lục Phù là một nô tỳ tương đối có hiểu biết , nàng biết bây giờ phải dành cho Tô Mặc cùng Tô Lâm Nhi một chỗ là tốt nhất. Có ngoại nhân ở đây, các nàng khó có thể nói ra. Lặng lẽ , liền rời khỏi nội điện để cho những thị vệ canh gác khác cũng lui hết.

Tô Lâm Nhi có chút tham lam ngửi hương khí nhàn nhạt trên người Tô Mặc, điều này làm cho nàng dị thường an tâm. Nhưng lại nghĩ đến Tô Mặc mới vừa rồi nói những lời này, lại là một trận khổ sở.

Nhẹ nhàng đẩy Tô Mặc ra, kiên định nói "Ca ca, Lâm nhi kiếp này chỉ yêu ngươi một người, chỉ có ngươi, sẽ chỉ là ngươi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: