Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37

"Mặc..." Cố Thục Ninh từ Từ Ninh Cung sau khi trở về, chỉ thấy Tô Mặc giống như một khối rối gỗ giống nhau ngồi ở trước bàn, hai mắt trống rỗng không biết đang nhìn cái gì.

Cảm xúc lo lắng cảm xúc theo đáy lòng dâng lên, đã nhiều ngày Tô Mặc đều có chút khác thường . Quả thật là như thế để ý Thúy Vân sao, thế cho nên biến thành một bộ dáng quỷ dị như vậy sao? Cố Thục Ninh có chút lòng chua xót nghĩ.

"Ân, ngươi đã trở lại? Mẫu hậu có tốt không, mấy ngày nay người sao rồi." Tô Mặc thu hồi suy nghĩlung tung , đối với Cố Thục Ninh dò hỏi.

"Mẫu hậu rất tốt , chính là nhắc tới ngươi từ hồi, hồi cung đến nay, cũng không biết đi thỉnh an nàng."

"Xem ra ta ở  trong mắt mẫu hậuthành một đứa con bất hiếu , ha ha..." Tô Mặc thản nhiên trêu đùa .

Cố Thục Ninh cũng thản nhiên cười, chính là đáy lòng kia vẻ lo lắng như cũ tránh đi không được.

"Hoàng Thượng......" Lí Đức Hoài thần sắc vội vàng tiêu sái tiến Càn Thanh cung, cúi người ở một bên tai Tô Mặc lặng lẽ nói cái gì đó, ngay cả  lễ nghi cũng chưa hành.

Tô Mặc sau khi nghe xong, vẻ mặt kinh sắc, cuống quít đứng lên, vội vàng , ngay cả cùng Cố Thục Ninh nói lời từ biệt đều không có .

Cố Thục Ninh nhìn  người nọ rời đi, nhẹ giọng thầm thở dài một hơi.

Lí Đức Hoài tự nhiên không có khả năng giống như Tô Mặc bình thường tiêu sái rời đi, cung kính thân mình cùng Cố Thục Ninh nói "Nương nương, nô tài đi trước cáo lui ."

"Ân." Cố Thục Ninh thản nhiên lên tiếng, hai mắt vẫn là phía nhìn cửa, chưa từng thu hồi về.

"Hoàng Thượng giá lâm!"

"Vi thần khấu kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

"Bình thân, Thúy Vân, nàng thế nào?" Tô Mặc chạy tới Thúy Vân trong phòng, chưa kịp thở đã hỏi Thái y chuẩn trị cho Thúy Vân.

Tô Mặc làm như vậy, rõ ràng muốn đem Thái y cấp sợ hãi. Lăng lăng đứng ở tại chỗ, nhất thời quên trả lời Tô Mặc vấn đề. Một hồi lâu sau mới hồi phục tinh thần, tay bị Tô Mặc nắm có chút đau, lại không dám giãy Tô Mặc ra bắt buộc phải kiềm chế. Hơi hơi nghiêng người, có chút do dự nói "Hoàng Thượng, Thúy Vân cô nương nàng......"

"Nàng làm sao vậy!" Tô Mặc rõ ràng không có  tâm tình tốt như vậy, nhìn bộ dángThái y ấp úng, còn có chút bạo phát ra ngoài.

Thái y bị Tô Mặc rống lên như vậy, thân mình đều rung rung đứng lên, cánh tay cảm giác được đau đớn chợt tăng thêm rất nhiều. Trong lòng buồn bực, Tô Mặc vì sao đối với một người cung nữ để bụng như thế , vòng vo một cái tâm tư nghĩ nghĩ, lập tức liền nghĩ thông suốt .

"Hoàng Thượng, Thúy Vân cô nương vừa mới phá thân, mấy ngày gần đây lại quá độ sầu lo cùng mệt nhọc, cho nên mới dẫn đến làm cho ngất xỉu ." Thái y cung kính trả lời , trong lòng cũng chắc chắn người phá thân thể Thúy Vân đó là Tô Mặc, thế này mới theo chứng cứ hiện tại mà nói .

Tô Mặc nghe xong Thái y nói, sắc mặt đen lại hắc. Cắn răng, ẩn nhẫn . Một hồi lâu sau, mới bình ổn  tức giận trong lòngnói "Ân, ngươi lui ra đi."

Có chút vô lực đối với Lí Đức Hoài đứng ở một bênphân phó nói "Lí Đức Hoài, nói cho ngự thiện phòng sắc thuốc đưa tới."

"Dạ, Hoàng Thượng." Lí Đức Hoài nhận mệnh cùng Thái y ly khai.

Tô Mặc để cho mọi người lui xuống hết, nhìn Thúy Vântrên giường sắc mặt tái nhợt , mím môi, cúi đầu. Tựa hồ một khắc lúc này, nàng muốn mình chưa bao giờ xuất hiện trước mặt Thúy Vân.

Bước chân chậm , hướng bên giường Thúy Vân rồi đi, ngồi ở bên cạnh Thúy Vân người. Do dự sau một lúc lâu, tay vẫn là xoa lên mặt Thúy Vân , qua lại miêu tả  từng đường cong trên khuôn mặt Thúy Vân.

"Vân Nhi..." Miệng nỉ non lời nói thân mật , tràn đầy ý đau xót, nhưng người trên giường kia không có nghe được.

Tô Mặc vẫn canh giữ ở  bên người Thúy Vân, đợi cho nàng tỉnh lại sau, mới đứng dậy rời đi.

"Hoàng Thượng." Thúy Vân mở miệng gọi người đang muốn rời đi.

Tô Mặc thân mình dừng trụ, không có quay đầu, nàng tựa hồ ngay cả mặt mũi đối với Thúy Vân dũng khí cũng không có 

Thúy Vân trong mắt dần dần có chút ẩm ướt, mới vừa rồi thời điểm ngất đi, cái loại cảm giác này, làm cho nàng sợ hãi cực kỳ. Một khắc Kia, nàng thật sự sợ sẽ như vậy chết đi, sẽ không còn được gặp lại người trước mắt này nữa rồi. Vốn nàng cho là, chết đối với nàng là một loại giải thoát,  thời điểmsắp cảm nhận được , lại không muốn như vậy. Trong lòng nàng cho rằng, chính mình là sẽ bỏ được , nhưng chẳng qua cũng là lừa mình dối người thôi.

"Bồi giúp ta một chút, được chứ?"

Tô Mặc thân mình khẽ run lên, có chút vui sướng quay đầu nhìn về phía người đang ở trên giường kia.

"Ân!" Cuống quít đáp ứng , sợ chậm một khắc, Thúy Vân sẽ bỏ rơi nàng giống như trong lời nói.

Thúy Vân sắc mặt tái nhợt cũng chậm chậm có một tia ửng đỏ hiện lên ở khuôn mặt , ánh mắt nhìn Tô Mặc dần dần nhu hòa hơn rất nhiều.

"Thân thể người như thế nào đã khá hơn chưa?" Tô Mặc đi tới bên cạnh Thúy Vân, ngồi ở bên giường, nâng  Thúy Vân dậy, để cho nàng tựa vào  trong lòng chính mình.

"Ân, đã khá hơn chút ." Thúy Vân thản nhiên trả lời . Chỉ một thoáng hai người lại không có có ai mở miệng, không khí trở nên có chút xấu hổ.

"Vân Nhi, ta......"

"Ta chưa từng trách ngươi." Tô Mặc còn chưa nói xong nói, Thúy Vân liền tiếp nhận nói lại đáp.

"Vân Nhi..." Tô Mặc có chút kích động nhìn về phía người còn đang dựa ở trong lòng chính mình, trong mắt dần dần chớm một chút sương ướt, nhưng vẫn là nhịn  nước mắt xuống.

Tô Mặc trên người có nhàn nhạt hương khí, làm cho Thúy Vân cảm thấy rất an tâm. Mấy ngày nay, nàng không có một ngày là an tâm . Mỗi ngày đều lo âu bất an, suy nghĩ giống như là cỏ dại lan tràn hồng thủy giống nhau, cả ngày lẫn đêm miên man suy nghĩ, cuối cùng làm cho thân thể của nàng không chịu nổi gánh nặng . Nàng hướng Tô Mặc trong lòng cọ cọ, muốn hấp thu nhiều một chút ấm áp nhiệt độ cơ thể cùng hương khí.

Tô Mặc tay chậm rãi xoa lưng Thúy Vân, nghe từ Thúy Vân phát ra hương thơm độc nhất chỉ có một mình nàng mới có, một trận rung động. Từ hướng đi xuống nhìn lại, Thúy Vân ngũ quan xinh xắn đã triển lộ hết không bỏ sót, cánh mũi cao thẳng, lông mithật dài, đôi mắt phượng híp lại , còn có hai phiến hồng nhuận mà mềm mại. 

Thị giác đánh úp sâu vào nàng, làm cho Tô Mặc hung hăng nuốt một ngụm nước miếng. Thầm mắng chính mình như thế nào lại háo sắc như thế, giờ phút này thế nhưng còn có thể nghĩ linh tinh, thật sự là hơi quá đáng.

Thúy Vân tự nhiên là không phát hiện Tô Mặc dị thường, được Tô Mặc ôm trong lòng dị thường nhu thuận. Như vậy điềm tĩnh cảm nhận sự ngọt ngào khi ở cùng Tô Mặc, nàng nghĩ cũng không dám nghĩ . Nàng chỉ là tỳ nữa ở bên cạnh Tô Mặc , chưa bao giờ dám nghĩ xa xôi, một ngày kia, Tô Mặc sẽ thích nàng. Cho nên khi thời điểm nàng phát hiện chính mình đối với Tô Mặc động tình, nàng lựa chọn chôn dấu.

Đối với nàng mà nói, Tô Mặc giống như là xa ở phía chân trời cảnh sắc tươi đẹp,  thân phận của nàng đương nhiên không thể đụng vào .

Tô Mặc vòng tay Thúy Vân lại nắm thật chặt, chóp mũi truyền đến nhàn nhạt  hương vị , làm cho nàng một trận hoảng hốt. Tổng cảm thấy đây là một giấc mộng, sau khi tỉnh lại, mộng liền tan.

Cũng không biết qua bao lâu, cho đến cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Tô Mặc mới buông tay đang ôm Thúy Vân ra.

"Hoàng Thượng, thuốc của Thúy Vân cô nương đã được đưa tới ."

"Vào đi." Tô Mặc có chút bất mãn đối với người ở ngoài cửa nói. Nàng còn không có ôm đủ đâu, bất quá Thúy Vân thân thể trọng yếu hơn rất nhiều, nếu còn không mau mau bình phục thân thể Tô Mặc sẽ tự dằn vặt chính mình đến chết mất.

Tô Mặc đứng lên, tránh ra một bên, để cho người tới uy Thúy Vân uống thuốc.
Thấy Thúy Vân gắt gao cau mày, cũng biết thuốc này tất nhiên là khó uống thực sự. Đối với  Lí Đức Hoài phía sauphân phó "Lí Đức Hoài, ngươi đi ngự thiện phòng chuẩn bị chút món điểm tâm ngọt đến đây, mau mau một chút!"

"Dạ, Hoàng Thượng." Lí Đức Hoài lau một chút mồ hôi lạnh, có chút thở hổn hển đáp lời. Hôm nay một ngày so với hắn ngày xưa một tháng đi đường còn muốn xa hơn rất nhiều, làm khó xương cốt lão của hắn một phen .

Tô Mặc nhìn ánh mắt Thúy Vân, nhu hòa đều phải tan chảy như nước giống nhau. Ngay cả cung nữ cùng thái giám ở một bên hầu hạ đều có thể cảm giác được, Tô Mặc giờ phút này có bao nhiêu ôn nhu.

Thân Thúy Vân là người trong cuộc, đương nhiên là không có khả năng không cảm giác được . Tô Mặc ánh mắt như vậy cực nóng bắn thẳng đến ở trên thân thể của nàng, nàng mà không cảm giác được thì cũng khó.

Thúy Vân có chút lo lắng uống thuốc xong, bị Tô Mặc nhìn như vậy , tuy rằng cảm thấy ngọt ngào, nhưng cũng thực chưa thích ứng được. Dù sao đây cũng là ở trong cung, ánh mắt Tô Mặc nhìn nàng chằm chằm quá mức rõ ràng, không cần đến ngày mai, chuyện này trong cung lời đồn đãi nhảm liền bay đầy trời . 

Hơn nữa nếu mà những lời đồn đãi nhảm này rơi vào tai Thái Hậu cùng Cố Tử Văn làm sao cũng sẽ không tốt lắm. Nói đến đây, Thúy Vân vẫn là lo lắng cho tình cảnh Tô Mặc.

Tô Mặc ngày đó thú Cố Thục Ninh, nàng so với bất luận kẻ nào đều biết  nguyên do trong đó. Nghĩ đến Cố Thục Ninh, Thúy Vân vừa mới có chút thần thái hai tròng mắt lại ảm đạm đi xuống. Thúy Vân trong đáy lòng, vẫn là tự ti . 

Nhà nàng hoàn cảnh không bằng Cố Thục Ninh, tướng mạo cũng so ra kém với Cố Thục Ninh, gia cảnh lại kém cách xa vạn dặm. Chủ yếu là, Cố Thục Ninh có thể giúp Tô Mặc  được nhiều chuyện, nhưng nàng làm không được. Nay lại bị người khác phá thân thể, ngay cả thân thể cũng không còn sạch sẽ nữa.

"Tốt lắm, các ngươi đều lui ra đi." Tô Mặc thấy Thúy Vân đã uống xong thuốc rồi , muốn người khác lui ra ngoài, muốn cùng Thúy Vân hảo hảo đơn độc độc ở chung trong chốc lát.

"Dạ, Hoàng Thượng."

Nhìn tất cả mọi người lui ra, sau khi cửa phòng bị đóng lại, Tô Mặc mới đi đến bên người Thúy Vân, ngồi xuống.

"Vân Nhi..." Tô Mặc cúi đầu nỉ non , một tiếng Vân Nhi gọi hết trăm ngàn tình ý.

Thúy Vân ôn nhu nhìn về phía Tô Mặc, thu hồi đáy lòng đang lan tràn ra vẻ u sầu.

Lời editor: Nhớ Vote cho mình có động lực edit tiếp nha... !!!~~~ ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: