Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35

Nhưng là hận cực nàng sao? Thúy Vân cũng từng trong lòng nhiều lần ép hỏi qua chính mình. Có lẽ là hận đi, nhưng hiện tại nàng ngay cả tâm đều không có , lấy cái gì hận đâu? Trái tim ấm áp từ lúc ngày ấy bị Tô Dương chà đạp đã không còn nữa rồi.

Sau một lúc lâu cũng không thấy Thúy Vân có điều đáp lại, Tô Mặc tâm cũng dần dần lạnh đi xuống.

"Ngươi lại đây."

Thúy Vân cũng là nghe lời, nghe thấy Tô Mặc nói, liền đi tới Tô Mặc trước người.

"Cởi y phục, phụng dưỡng trẫm đi ngủ!" Tô Mặc thừa dịp cảm giác say, phát tác điên nói. Nàng trong lòng khó chịu, rất khó chịu . Từ Nhất khuyết lâu biết được tin tức, làm cho nàng hận không thể lập tức đem Tô Dương cấp nghiền xương thành tro . 

Nhưng nàng hết lần này đến lần khác không thể làm như vậy, chỉ có thể chịu đựng, nhẫn tâm vừa chua xót lại đau lòng. Nguyên lai làm hoàng đế, so với trong tưởng tượng của nàng khó hơn rất nhiều. 

Có rất nhiều thời điểm, Tô Mặc đều rất bội phục Võ Tắc Thiên người nữ tử này, khí phách ra sao, là loại người nhẫn tâm tài năng độc chiếm quyền như thế nào mới có thể trị vì được thiên hạ nhiều năm như vậy.

Thúy Vân nhìn thấy Tô Mặc đang mê sảng thì, trong lòng lại là hận lại là khí. Nghĩ đi nghĩ lại,rồi cảm thấy buồn cười. Các nàng là hạng cung nữ tầm thường, được Hoàng Thượng sủng hạnh, không phải là kiếp mấy đời đã tu luyện có phúc sao, là nên vô cùng vui sướng sao?

Đè nén tức giận, bi thương nói "Hoàng Thượng, nô tỳ chính là một cái tiện tì, sao dám làm dơ bẩn Hoàng Thượng long thể."

"Như thế nào, Tô Dương liền có thể động vào ngươi, trẫm lại không được sao?" Tô Mặc hoàn toàn là say, miệng vô ngăn cản nói đem lòng người xả đi ra ngôn.

Thúy Vân trong mắt chậm rãi có sương mù, gượng ép nâng khóe miệng, cười cười.

"Nếu Thúy Vân ở trong lòng Hoàng Thượng chính là một người nữ tử như vậy cứ để cho người khác chà đạp, Thúy Vân cũng không có. gì biện hộ. Phụng dưỡng Hoàng Thượng đi ngủ cũng vốn là việc làm của nô tỳ, nô tỳ cái này hầu hạ Hoàng Thượng đi ngủ." Nói xong liền bỏ đi áo khoác, thẳng đến chỉ còn mỗi cái áo yếm mới ngừng lại.

Tô Mặc trong mắt dần dần chảy ra nước mắt, nàng hận cực kỳ chính mình, hận cực kỳ Tô Dương, hận cực kỳ hoàng thất, hận cực kỳ Tô quốc hết thảy, nàng hận hết thảy. Đứng dậy ôm trầm lấy Thúy Vân thân thể, liều mạng ôm Thúy Vân vào trong lòng.

"Vân Nhi, Vân Nhi, ta sai lầm rồi, ta thật sự sai lầm rồi. Ta hảo hận, thật sự hảo hận!" Tô Mặc ẩn nhẫn khóc, buồn khóc ở tại chỗ cổ Thúy Vân.

Thúy Vân không có đáp lại Tô Mặc, chính là lăng lăng đứng ở tại chỗ, tùy ý để Tô Mặc ôm nàng.

"Vân Nhi, ngươi có biết ta có nhiều hối hận ra saokhông ? Ta đời này cuối cùng hối hận nhất chính là đem ngươi cho Tô Dương, thực xin lỗi, thực xin lỗi..." Tô Mặc ôm lấy Thúy Vân hai tay lại là nắm thật chặt, sợ nữ tử trong lòng  này sẽ giống như những con chim liền tiêu thất. Lòng của nàng thật sự rất đau, đau khó có thể đè xuống được.

Thúy Vân thủy chung đều không có đáp lại Tô Mặc, như là một khối băng không có tức giận lại giống như rối gỗ bình thường, tùy ý để Tô Mặc ôm.

"Vân Nhi, nói chuyện với ta đi a, ngươi đừng không để ý tới ta được chứ?" 

Tô Mặc buông lỏng Thúy Vân thắt lưng ra, bình tĩnh nhìn Thúy Vân.

"Hoàng Thượng, nô tỳ hầu hạ ngài đi ngủ." Thúy Vân đạm mạc nói xong, trên mặt không có nửa phần cảm xúc.

"Vân Nhi, ngươi vẫn là hận ta đi." Tô Mặc tay thối lui từng bước, nhìn Thúy Vân không hữu tình tự phập phồng hai tròng mắt, trong mắt tích đầy nước mắt, cúi đầu xuống.

Sau một lúc lâu, Tô Mặc mới ngẩng đầu, trên mặt đầy nước mắt, kéo đau Thúy Vân tâm tình, nhưng trên mặt vẫn là giống như mới vừa rồi như vậy, lạnh lùng không có nửa phần cảm xúc.

Nhặt lên y phục khoác lại lên trên người Thúy Vân , một bên  ôm Thuý Vân thân thể. Nhẹ giọng kêu "Vân Nhi, ngươi biết không, ta thích ngươi. Nhưng là hiện tại, ta lại tự tay chôn vùi phân cảm tình này."

Thời điểm nói lời này, Tô Mặc có thể rõ ràng cảm giác được Thúy Vân thân mình rung động lên một chút. Mà khi nàng thấy đến Thúy Vân trên mặt đạm mạc biểu tình, vẫn là nhịn đau buông lỏng hai tay đang ôm chặt Thúy Vân.

Tô Mặc ly khai, để lại Thúy Vân một người lăng lăng ngây người ngồi ở trên giường. Nhớ lại khi Tô Mặc rời đi, nói. Lẩm bẩm "Quá muộn , ta đã không còn xứng với ngươi nữa , thân thể ta đã bị người khác làm cho dơ bẩn mất rồi, như thế nào xứng đôi ngươi đây."

Thúy Vân nhắm lại hai mắt, nước mắt trong suốt cuồn cuộn chảy xuôi xuống dưới. Đây là thời gian dài như vậy, từ khi nàng lần đầu tiên tùy ý khóc. Cho dù là ngày đó bị Tô Dương chiếm đoạt thân thể, nàng cũng không từng chảy qua một chút nước mắt.

Nghĩ đến đi qua các loại, nàng ra sao khi đối với Tô Mặc động tâm đây, cho dù biết được đối phương là nữ tử, nhưng nàng vẫn như cũ động tâm . Thúy Vân khóe môi nhếch lên châm chọc ý cười, nếu là nàng không thương Tô Mặc, hôm nay có thể hay không khá hơn một chút rồi cũng nên, như vậy rất khác biệt với cảm giác đau đớn hiện giờ. 

Hết thảy đều không có nếu như, đi đến hôm nay, hết thảy đều là mệnh đã được định từ trước

Thúy Vân khóc hồi lâu, nhiệt lệ nóng bỏng theo khuôn mặt tích lạc xuống dưới. Nàng khóc đến mệt, liền ngã vào trên giường liền ngủ.

Tô Mặc ở cửa đứng trong chốc lát mới rời đi. Nghe được Thúy Vân tiếng khóc, lòng của nàng đều tan nát. Rất muốn vọt vào trong phòng đem người nọ ôm vào trong lòng chính mình, nhưng là nàng biết, nàng đã muốn không có cái tư cách đó rồi.

Tô Mặc không biết chính mình là như thế nào đi trở về Càn Thanh cung , như là rối gỗ bình thường, không có sinh khí.

"Mặc... Ngươi như thế nào uống nhiều rượu như vậy." Cố Thục Ninh vừa đi đến Tô Mặc bên người, đã nghe đến Tô Mặc trên người đầy mùi rượu, gắt gao nhăn lại đôi mi thanh tú.

"Tâm tình hảo, uống nhiều mấy chén mà thôi." Tô Mặc miệng nói không đúng tâm. Trong lòng đau, theo mới vừa nãy đến bây giờ, không có nhè nhẹ giảm bớt, ngực có khối thương, như thế nào cũng tốt không được.

Cố Thục Ninh biết rõ Tô Mặc thật sự nói dối, cũng không vạch trần nàng, chính là giúp đỡ Tô Mặc đến bên giường, vì Tô Mặc bỏ đi áo khoác, hầu hạ Tô Mặc nghỉ ngơi.

Tô Mặc đầu cháng váng nặng nề , nằm đến trên giường chỉ chốc lát sau, liền ngủ. Chính là đang ngủ nàng, vẫn là cực độ không an ổn, chau mày.

"Ai...." Cố Thục Ninh nhẹ nhàng thở dài, tay đặt trên mày Tô Mặc, vuốt lên đôi mi thanh tú đang nhíu chặt kia.

"Vân Nhi... Không cần đi... Vân Nhi..."

Cố Thục Ninh tay hơi hơi cứng đờ, lập tức lại là bất đắc dĩ cười cười. Biết rõ Tô Mặc đối với Thúy Vân kia có gì đó khác với người bình thường, mà khi nàng nghe được Tô Mặc đang ngủ còn gọi tên của người nọ, trong lòng lại vẫn là chua xót khó chịu. 

So với nàng khi uống thuốc còn muốn đắng hơn vài phần, cái loại cảm giác này theo ngực lan tràn mà ra chua sót làm cho Cố Thục Ninh rất là không thoải mái.

Cố Thục Ninh nhìn Tô Mặc mắt, dần dần mê ly . Nàng tựa hồ cũng không rõ, chính mình vì sao sẽ đối với Tô Mặc như vậy để ý. Như vậy cảm giác chua sót, nhưng là khi nàng cùng biểu ca ở chung, cũng chưa từng có qua .

Như thế xem ra, Cố Thục Ninh cũng bất quá là một người ngu ngốc. Nàng một lòng nhận định, chính mình là thích Thạch Khải Kiệt, trái tim kia đã sớm cho Thạch Khải Kiệt, cả đời này nhất định cũng không có khả năng thay đổi. 

Cho nên, cho dù nàng đối với Tô Mặc tình cảm có khác so với những người khác, cũng sẽ không thừa nhận nàng là thích Tô Mặc.

Cố Thục Ninh xác định Tô Mặc đã ngủ, mới đi ra khỏi buồng . Đối với Hỉ Nhi phía sau nhẹ giọng nói "Hỉ nhi, ngươi lần này ra cung có từng nhìn thấy biểu ca."

"Nương nương, Hỉ nhi lần này chưa từng nhìn thấy Thạch công tử, nghe trong phủ hạ nhân nói, Thạch công tử trong nhà có sự, đã chạy về với lão gia gia vào lão bà bà rồi."

"Ân? Biểu ca trong nhà đã xảy ra chuyện!" Cố Thục Ninh quay đầu bình tĩnh nhìn Hỉ nhi nói, vẻ mặt lo lắng ở trên mặt lộ không bỏ sót.

"Chính là chút việc nhỏ, nương nương không cần quan tâm. Tháng sau là cuộc thi khoa cử Thạch công tử gấp phải trở về ." Hỉ nhi thanh âm hơi hơi giảm bớt đi rất nhiều, nếu là làm cho người khác nghe đến mấy chuyện này, sợ là sẽ gây thêm thù chuốc oán mà rước họa vào thân.

"Ân." Cố Thục Ninh thần sắc không thay đổi, vẫn là vẻ mặt sầu lo.

Yên lặng nửa tiếp nhận Hỉ nhi vẫn là không thể nào nhịn xuống sự lo lắng ở trong lòng.

"Nương nương, có mấy lời, ta không biết có nên nói ra hay không?."

Cố Thục Ninh nhìn Hỉ nhi, đi tới ghế dựa ngồi xuống, nói "Ân, ngươi nói đi."

Hỉ nhi do dự một chút, nhìn Cố Thục Ninh, đáy lòng tuy là không đành lòng, nhưng lời nói này nàng vẫn là phải nói ra.

"Nương nương, ngươi cùng Thạch công tử vẫn là chặt đứt liên hệ đi, nếu là bị Hoàng Thượng biết được việc này, hậu quả chỉ sợ khó lường trước được a!"

Cố Thục Ninh nghe xong lời Hỉ nhi nói, trong mắt nguyên bản sáng rọi dần dần ảm đạm rồi đi xuống, khẽ cắn môi dưới nói "Ta hiểu được , ngươi trước lui xuống đi."

Hỉ nhi lui xuống, Cố Thục Ninh trong mắt liền chậm rãi tích đầy sương mù. Nàng có lẽ thực không nên ích kỷ như thế , lại càng không nên cùng biểu ca có liên hệ, mà liên lụy đến hắn. Từ khi nàng trở thành Thục phi, nàng cùng biểu ca không còn có thể dính dáng gì với nhau nữa.

"Biểu ca, có lẽ chúng ta kiếp này thật là hữu duyên vô phận , Ninh nhi làm sao có thể như vậy ích kỷ đây?" Cố Thục Ninh thì thào tự nói nói xong, trong mắt chảy ra một giọt lệ tinh tế trong suốt.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: