
Chương 33
"Hoàng Thượng, ngươi cuối cùng cũng trở lại!" Hà Hỉ vừa thấy Tô Mặc, vui mừng lộ rõ trên nét mặt, hắn mấy ngày này bị Tô Dương cấp ép buộc đến thê thảm . Chủ tử, nếu còn không trở lại, mạng già của hắn khả năng sẽ mất.
"Hà Hỉ, như thế nào, trẫm không ở đây, ngươi cứ như vậy tưởng niệm trẫm sao?" Tô Mặc trêu đùa Hà Hỉ, trên mặt hiện ra ý chế nhạo cười. Nàng tự nhiên là biết Hà Hỉ mấy ngày gần nhất bận đến không thấy được mặt mũi.
"Hoàng Thượng, ngươi nhưng đừng giễu cợt nô tài , ngươi nếu nếu không trở về, chỉ sợ cũng thật sự không thấy được nô tài nữa rồi." Hà Hỉ có chút ai oán nói xong, có trời mới biết, Tô Dương kia như thế nào ép buộc hắn.
"Tốt lắm, tốt lắm, trẫm cũng biết ngươi mấy ngày nay ngao khổ, trẫm này không phải đã trở về thay ngươi làm chủ sao?" Tô Mặc thản nhiên nói xong, trong mắt dần dần xuất ra hàn ý.
"Đúng rồi, Thúy Vân đâu? Nàng như thế nào không đến nghênh đón trẫm?" Tô Mặc vẻ mặt nghi ngờ, Thúy Vân là tỳ nữ bên người của nàng, Thúy Vân không phải là nên nghênh đón nàng sao.
"Hoàng Thượng, Thúy Vân, nàng... Nàng..."
"Nàng cái gì!" Tô Mặc nhìn Hà Hỉ kia bộ dánglắp bắp liền nháo tâm, ngữ khí tự nhiên cũng sẽ không tốt, hơn nữa nàng có loại dự cảm phi thường bất hảo, loại dự cảm này làm cho nàng có chút sợ hãi.
"Thúy Vân cô nương nàng bị Ninh vương cấp bắt đi quý phủ..." Hà Hỉ nơm nớp lo sợ nói, Thúy Vân ở trong lòng Tô Mặc có bao nhiêu trọng yếu, hắn có thể nói hơn ai hết đều phải rõ ràng.
Quả nhiên, Tô Mặc vừa nghe được Thúy Vân bị Ninh vương cấp đi quý phủ, sắc mặt liền lạnh xuống dưới. Hắc tuyến hé ra mặt, đè nén tức giận nói "Chuyện khi nào!"
"Là chuyện nửa tháng trước ." Hà Hỉ chậm rãi nói xong, cúi đầu cũng không dám tái nói tiếp .
"Tốt lắm! Nửa tháng! Không có trẫm cho phép, hắn dám mang tỳ nữ bên người trẫm đi! Thật không hổ là hảo hoàng thúc của trẫm nha!" Tô Mặc tay nắm thật chặt, cắn răng, tận lực không cho cơn tức giận phát tiết.
Tô Lâm Nhi nhìn bộ dángTô Mặc ẩn nhẫn, đã biết Thúy Vân đối với Tô Mặc ý nghĩa phi phàm. Nhưng mặt khác người kia lại cố tình là phụ vương của mình, cho nên nàng cũng chỉ có thể cắn môi dưới đứng ở sau lưng Tô Mặc không nói được một lời.
Cố Thục Ninh cũng tự nhiên là nhìn ra Tô Mặc đang nổi nóng, đối với Hà Hỉ ném cho một ánh mắt, như vậy đứng ở cửa cung cũng không phải một chuyện tốt, để cho người khác nhìn thấy sẽ càng không phải chuyện tốt gì.
Hà Hỉ xem xét Tô Mặc liếc mắt một cái, vội vàng cung kính bán cúi thân mình đề nghị nói "Hoàng Thượng, ngài lao tâm khổ tứ bôn ba lâu như vậy, giờ trước hết về Càn Thanh cung nghỉ ngơi một chút đi."
Tô Mặc thế này mới phục hồi tinh thần, âm thầm mắng chính mình, lúc này không phải thời gian để tức giận, là phải nghĩ biện pháp đem Thúy Vân cứu ra, Thúy Vân nếu không hay xảy ra chuyện gì, nàng đời này cũng sẽ không tha thứ cho chính mình .
"Hồi cung đi." Tô Mặc thản nhiên nói, lại khôi phục thường sắc.
Tô Mặc trở lại Càn Thanh cung sau, vẫn đứng ngồi không yên, tuy rằng đây cũng là lúc nàng bày nước cờ, nhưng nàng không ngờ tới Tô Dương đã có gan lớn như vậy, dám đem Thúy Vân cấp mang về phủ.
Tô Mặc hiện tại thật là nếu biết trước sẽ vậy nàng chắc chắn không làm, nếu cho nàng một lần lựa chọn cơ hội, nàng cảm thấy sẽ không để cho Hà Hỉ đem chuyện nàng cùng Thúy Vân báo cho Tô Dương biết.
"Mặc, suy nghĩ cái gì đó?" Cố Thục Ninh ngồi ở bên cạnh Tô Mặc, ngữ khí mềm nhẹ hỏi .
"Ta suy nghĩ ta có phải đã làm sai hay không." Tô Mặc than thở nói, nàng chưa từng muốn lợi dụng Thúy Vân đâu, là vì bất đắc dĩ. Tại đây trong hoàng cung, trừ bỏ Dương Bình cùng Thúy Vân, nàng không tin được bất luận kẻ nào, bao gồm cả Cố Thục Ninh.
"Mặc, nếu cảm thấy làm sai , vì sao không đi nhận sai, sửa lại đâu?" Cố Thục Ninh vẫn là ôn nhu khuyên giải an ủi .
"Nói dễ hơn làm,kết cục đã định , không đổi được ." Tô Mặc sở dĩ không có người quan trọng nào ở Ninh vương phủ, chính là biết được không có đường quay lại . Hiện nay, nàng chỉ hy vọng, Thúy Vân sau khi biết được chân tướng, có thể bỏ qua cho nàng.
Hà Hỉ sớm đã đem kế hoạch của Tô Mặcbáo cho Thuý Vân biết, cho nên khi Ninh vương tới đón nàng đi, nàng cũng không có nửa điểm chống cự, sẽ theo Tô Dương đi Ninh vương phủ. Nếu đây là điều Tô Mặc muốn , cho dù là hy sinh nàng, nàng cũng sẽ vì Tô Mặc cố gắng hoàn thành .
Chính là khi nghĩ tới, chính mình chẳng qua chỉ là một quân cờ trong ván cờ mà Tô Mặc đã an bài, Thúy Vân liền cảm giác chính mình trong lòng đau, rất đau, như là bị cái gì đó đâm xuyên tim nàng.
Thúy Vân không biết, chính mình là như thế nào ngất đi, cũng không biết chính mình là như thế nào đến vương phủ . Hồn hồn ngạc ngạc không biết chuyện gì đang xảy ra , liền vào vương phủ, thành người của Tô Dương.
Để cho Tô Dương thời điểm đặt ở trên thân thể của nàng, Thúy Vân cắn răng đình chỉ nước mắt, nàng không khóc, nhưng không có tâm. Tại kia một khắc, nàng thầm nghĩ muốn chạy trốn, nàng không phải trốn không thoát, coi võ nghệ của hắn , Ninh vương phủ này vẫn là vây không được nàng.
Chính là khi nghĩ đến người kia, lòng của nàng đúng là vẫn tuyệt vọng mềm nhũn ra
Tuyệt vọng cảm xúc như là đám rong bèo bình thường quấn quanh tay chân nàng, hướng nước sâu không thấy đáy kéo đi. Có lẽ ở cuối cùng một khắc này, nàng như cũ vẫn hy vọng Tô Mặc có thể xuất hiện, đem nàng từ đáy vực lôi ra.
Hạ thân kia một cổ bị xé rách mở ra cảm giác đau đớn, tuyệt vọng cùng đau khổ dai dẳng làm cho nàng phải khắc sâu nhớ kỹ đêm nay. Tô Mặc không xuất hiện, nàng vẫn tâm tâm niệm niệm thiên hạ đúng là không còn ai xuất hiện cứu nàng nữa.
Thúy Vân tâm, tại đây một khắc mới là thật đau đớn, nàng thật sự hận, nước mắt từ hai nơi long lanh dần dần chảy ra ướt đẫm hai bên má . Cái loại tuyệt vọng này cảm giác giống như là cảnh vật nhìn trước mắt trong một chút đốt hết sạch diêm rồi, cuối cùng vẫn là vô lực diệt, nhất thời lâm vào một mảnh u ám.
Nghe nói Tô Mặc sau khi trở về, Thúy Vân thật muốn đời này cũng không gặp người kia. Nàng không biết hiện nay nàng phải như thế nào đối mặt với vị kia cao cao tại thượng, thánh khiết uy nghiêm Hoàng Thượng. Thân thể của nàng đã bị vấn bẩn , linh hồn của nàng cũng là bẩn , nàng không bao giờ xứng đứng ở bên cạnh Tô Mặc nữa.
Lời EDIOR: TẠI SAO TẠI SAO LẠI NHƯ THẾ. Thúy Vân của ta ahuhu cái đồ đại thúc thô bỉ Tô Dương kia dám làm nhục Thúy Vân nhà ta, ngươi được lắm các chị em đâu nhào dô đánh hắn... đánh hắn đi
Cho dù là người nọ đẩy nàng vào một cái hoàn cảnhvạn kiếp bất phục như vậy, Thúy Vân đáy lòng vẫn là chờ đợi người nọ có thể nhận chính mình quay về, tâm như vậy sinh đau, cố tình vẫn là sẽ như vậy vô lực mong đợi .
"Vân Nhi, đang suy nghĩ cái gì vậy?" Tô Dương cười nhìn Thúy Vân, đi đến bên cạnh Thúy Vân đem nàng ôn nhu ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng nói "Hoàng Thượng đã hồi cung , muốn gặp nàng ?" Nói xong trong mắt lại là xẹt qua một trận âm ngoan hận ý.
Thúy Vân thân mình hơi hơi chấn động, lập tức đối với Tô Dương cười mặt như hoa nói "Vương gia, nay Thúy Vân thân mình đều đã cho ngươi, tâm tự nhiên đã ở trên người Vương gia . Thúy Vân bất quá chính là tỳ nữ ở bên cạnh Hoàng Thượng, Hoàng Thượng sợ là sớm đã quên nô tỳ ."
Tô Dương nhìn Thúy Vân cười mặt hơi hơi sửng sốt, Thúy Vân so với nữ tử ở trong quý phủ của hắn tất nhiên là mĩ, cái loại mĩ này cho dù không xinh đẹp, lại đủ để làm người ta điên cuồng.
Thúy Vân không giống nữ tử trong phủ của hắn diễm lệ, nhưng nàng khí chất thanh nhã trong sáng cùng với những người khác trong quý phủ đều không có. Bởi vì hàng năm nàng đều tập võ, Thúy Vân thân thể so với nữ tử bình thường nữ tử căng mịn hơn nhiều, nhưng một phen phong vị có khác .
Đường cong Duyên dáng, da thịtvô cùng mịn màng , mỗi một dạng đều đủ để cho Tô Dương điên cuồng.
Tô Dương tựa hồ đã quên mục đích , dựa vào tiến lên liền muốn hôn Thúy Vân.
Thúy Vân tự nhiên là cảm giác được Tô Dương có ý đồ, không dấu vết tránh được cùng Tô Dương thân thiết, giả bộ ôn nhu nhẹ giọng hỏi "Không biết Vương gia hôm nay tìm Thúy Vân là có chuyện gì đâu?"
Tô Dương thích cực kỳ Thúy Vân như vậy hốt lãnh hốt nhiệt, hốt gần hốt xa thân thiết(*), thu liễm thân mình, chậm rãi nói "Vân Nhi, ngươi cũng biết Hoàng Thượng vẫn muốn trừ khử ta cho xong chuyện, nếu không phải kiêng kị ta ở trong triều thế lực rất lớn sợ là đã sớm động thủ . Ta cảm tình đối với ngươi, ngươi chắc cũng hiểu được .
(*) Chắc là hoảng hốt á.
Lúc trước ta đầu tiên nhìn thấy của ngươi, đã đối với ngươi ái mộ. Nhưng ngươi và ta thân phận xacách, Hoàng Thượng lại khắp nơi nhằm vào ta, ta nghĩ cùng ngươi cùng một chỗ, tất nhiên là không có khả năng ."
"Điều Vương gia nói , Thúy Vân đều hiểu được. Thúy Vân nay là người của Vương gia, tâm đã sớm là của Vương gia . Mấy ngày nay những thứ xảy ra đối với Thúy Vân quá nhanh chóng, có ký ức nhớ này là đủ. Thúy Vân không còn sở cầu gì , Vương gia yên tâm." Thúy Vân bày ra một bộ dáng ủy khuất mà lại không đành lòng, Tô Dương vì nàng lại là bộ dángkhó xử, điềm đạm đáng yêu , làm cho Tô Dương trong lòng cảm thấy rất hài lòng.
"Vân Nhi, ta có thể nào nhẫn tâm để cho ngươi thay ta chịu ủy khuất lớn như thế đâu, Hoàng Thượng sáng sớm liền truyền lời đến, để cho ta đem ngươi đuổi về cung. Nhưng ngươi hiện nay là người của ta, ta sao làm được đem ngươi đuổi về trong cung đâu? Bằng không, ta mang ngươi cùng đi tiến cung, cầu Hoàng Thượng đem ngươi ban cho ta đi."
Tô Dương trong lòng dự tính, hắn vẫn cho rằng Thúy Vân thể xác và tinh thần đã sớm hãm ở tại trên người hắn, không bao giờ sẽ phản bội hắn nữa. Ở trong mắt hắn, nữ tử bất quá là một quân cờ có thể lợi dụng. Cho dù hắn thiệt tình yêu Thúy Vân rất nhiều lúc này, nhưng một người nữ tử cùng ngôi vị hoàng đế kia cao cao tại thượng so sánh với nhau, liền có vẻ bé nhỏ không đáng một góc.
Mấy ngày nay, hắn mỗi ngày đều ở cùng Thúy Vân, đối với nàng mọi cách săn sóc cùng quan tâm, cũng bất quá vì muốn chiếm lấy tâm của Thúy Vân. Giờ lại nghe Thúy Vân hiện nay một bộ dáng nói, liền chắc chắn, Thúy Vân đối với hắn đã toàn tâm toàn ý. Bất quá, hắn vẫn như cũ là lo lắng, cho nên hôm nay mới thử Thúy Vân như vậy .
"Vương gia, Thúy Vân biết được Hoàng Thượng vẫn là đều nhằm vào ngươi, ngươi nếu là hiện nay đi cầu Hoàng Thượng đem ta ban cho ngươi, Hoàng Thượng tất nhiên là sẽ không nhận lời,nói cho cùng ta vẫn là tỳ nữ bên người của Hoàng Thượng, có ta ở bên cạnh Hoàng Thượng cũng tốt thay Vương gia tìm hiểu tin tức Hoàng Thượng." Thúy Vân có thể nào không biết ý định của Tô Dương, đối với nàng mọi cái đều tốt, bất quá chỉ là vì lợi dụng nàng mà thôi.
"Vân Nhi, kia chẳng phải là ủy khuất ngươi sao!" Tô Dương cầm tay Thúy Vân, động tình nói xong, trong mắt tình ý đều thể hiện rõ. Chẳng qua, đối với điều này Thúy Vân xem ra, chính là trào phúng thôi.
"Vương gia cũng nói Hoàng Thượng vẫn đều muốn loại bỏ Vương gia , Thúy Vân sao lại nhẫn tâm đây. Thúy Vân sinh là người của Vương, chết là hồn của Vương gia. Đối với Thúy Vân xem ra đều là đáng giá , chỉ hy vọng Vương gia không cần quên Thúy Vân liền tốt!" Thúy Vân cũng cầm tay Tô Dương, hai hàng thanh lệ theo khuôn mặt thượng chậm rãi chảy xuống xuống dưới.
"Ta thật sự là vô dụng, Thúy Vân, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ làm cho ngươi danh chính ngôn thuận gả cho ta!" Tô Dương đáy lòng cười thầm, trên tay cũng không dừng lại động tác, vì Thúy Vân nhẹ nhàng chà lau đi nước mắt trên mặt, ôm lấy Thúy Vân sau một hồi mới buông ra.
"Tốt lắm, Vân Nhi, ta ần phải đi. Ta đưa ngươi tới cửa." Tô Dương nắm tay Thúy Vân hướng cửa đi đến, nhanh đến phủ cửa sau liền buông lỏng ra Thúy Vân. Hắn cũng không muốn cho Tô Mặc biết được hắn cùng Thúy Vân quan hệ, Thúy Vân nhưng là bàn cờ trọng yếu của hắn.
"Vương gia, Thúy Vân đi rồi." Thúy Vân trong mắt xuất ra ấm áp ôn ý, khiến cho Tô Dương một trận bị lạc, mê võng gật gật đầu. Chỉ một thoáng lại có chút hối hận, đem Thúy Vân đuổi về cấp cho Tô Mặc. Hai tay gắt gao túm ở ống tay áo, nhìn xe ngựa rời xa sau, mới trở lại bên trong Ninh vương phủ.
"Vương gia, quận chúa đã trở lại." Quản gia cung kính đối với Tô Dương nói.
"Để cho nàng thư đến phòng gặp ta." Tô Dương có chút mỏi mệt nói, mấy ngày nay hắn một ngày một đêm kế hoạch cướp lấy ngôi vị hoàng đế, Tô Mặc đem Ngự Lâm quân giao cho hắn quản lý, hắn như thế nào có thể bỏ qua cơ hội lần này ngàn năm có một. Sắp xếp vào không ít người đến trong hoàng cung, còn có Ngự Lâm quân bên trong.
Về phần Tô Lâm Nhi, Tô Dương tà mị cười,bảo bối nữ nhi của hắn như thế nào có thể vô dụng như vậy được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro