Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3


Tô Mặc mấy ngày nay thực sự không có ngày nào thoải mái một chút cũng không. Mỗi ngày đều bị buộc phải học tập tất cả thói quen của chủ nhân thân thể trước đây. Còn có bút tích và phương thức nói chuyện cùng với một ít lịch sử về triều đại cùng lịch sử về chủ nhân thật sự của khối thân thể này, nàng đều phải nhất định hiểu rõ.

Tô Mặc cảm giác đầu mình như muốn nổ tung đều muốn ngất đi. Hoàn hảo là mấy ngày nay Tô Dương cái người khiến nàng cực kỳ ghét cũng chưa từng tới tẩm cung của nàng.

Tô Mặc nặng nề mà thở dài một hơi ngồi ở long tháp thượng(*) hai mắt vô thần nhìn Thúy Vân ai oán nói "Thúy Vân, ta có thể nghỉ ngơi được không? Ta thực sự mệt mỏi quá đầu ta như muốn nổ tung."

(*)long tháp thượng: giường cho vua á.

Thúy Vân thản nhiên liếc mắt về phía Tô Mặc một cái cái gì cũng chưa nói trực tiếp cầm lấy cây thước dạy học để trên bàn vung xuống bàn hai cái. "Bịch bịch" tiếng thước truyền đến tai Tô Mặc thân thể nàng cũng theo đó mà chấn động ngay lập tức cười cười nói "Chúng ta tiếp tục, tiếp tục...."

Vừa nghe đến cái thanh âm của cây thước nàng liền nghĩ đến nửa tháng nay, nàng là đều bị Thúy Vân đánh đến nỗi dáng dấp của nàng đã là thành cái dạng gì. Nguyên tưởng rằng Thúy Vân chỉ cầm thước dọa nạt nàng mà thôi không nghĩ tới Thúy Vân thực sự dám hạ thủ đánh nàng. Hơn nữa xuống tay vừa nhanh mà lại độc nàng căn bản là không kịp tránh trên cánh tay liền xuất hiện nhiều vết thước hồng hồng. Thước liền liên tiếp hạ xuống thẳng đến khi Tô Mặc khóc Ô Ô thành tiếng đi ra ngoài Thúy Vân mới chịu dừng.

Từ đó về sau Tô Mặc chỉ cần vừa nghe đến tiếng cây thước liền sợ đến toàn bộ thân thể đều phải run rẩy.

Nàng hoài nghi, nàng rốt cuộc có phải là hoàng đế hay không? Há thế nào ngay đến cả một tỳ nữ cũng dám đối với nàng ra tay.

Thúy Vân cũng không nó gì vẫn là thản nhiên liếc mắt nhìn Tô Mặc. Tiếp đó thu hồi ánh mắt của mình rồi tiếp tục nói về Tô Mặc lúc trước.

Một ngày trước khi thượng triều nỗi lo lắng trong tâm Dương Bình cũng theo thời gian mà lắng xuống. Ngoại trừ lo lắng nàng cũng không còn biết làm cái gì. Hoàn hảo là biểu hiện gần đây của Tô Mặc cũng rất tốt bằng không nàng cũng thực sự chẳng biết nên làm thế nào cho tốt đây.

"Hoàng nhi khi lâm triều ghi nhớ kỹ ít nói nên quan sát nhiều thì tốt hơn. Mẫu hậu hôm nay sẽ cùng ngươi lâm triều những chuyện khác cứ để ta lo là được." Dương Bình một bên vì Tô Mặc sửa sang lại quần áo, một bên căn dặn.

"Ân." Tô Mặc nhu thuận gật đầu mở miệng muốn nói gì nhưng lại thôi.

"Hoàng nhi ngươi muốn hỏi cái gì cứ hỏi đi." Dương Bình nhìn thấy Tô Mặc muốn nói lại thôi liền mở miệng để cho Tô Mặc suy nghĩ những gì trong lòng đều nói hết ra.

"Mẫu hậu ngươi hôm nay theo ta vào lâm triều nhưng là muốn hôn sự của ta cùng Cố Thục Ninh công bố khắp thiên hạ?" Tô Mặc cũng không ngốc nên từ Thúy Vân biết được Dương Bình mấy ngày trước tự mình đi tới quý phủ của đại tướng quân. Nàng chỉ biết Dương Bình vì chuyện hôn sự của nàng mà đi.

Hơn  nữa Dương Bình hôm nay ăn mặc long trọng như vậy đáy long càng khẳng định suy đoán của mình.

"Ngươi đều biết cả rồi sao?" Dương Bình vốn muốn tuyên bố xong sẽ cùng Tô Mặc giải thích chuyện này. Nàng lo lắng Tô Mặc sẽ một mực cự tuyệt nên liền nghĩ tới kế tiền trảm hậu tấu.

Đối với Tô Mặc Dương Bình hết mực áy náy vì ngay cả nữ nhi của mình cũng tính toán. Trong thiên hạ sợ là không ai tìm được người thứ hai như nàng, một người mẫu hậu thực nhẫn tâm nhưng nàng cũng là thân bất do kỷ.

Tô Mặc cười nhạt đi về phía trước cái gì cũng đều không có nói. Nàng biết nàng phải chấp nhận sự thật này. Nếu không thay đổi không được việc duy nhất nàng có thể làm chỉ là tiếp nhận thôi.

Tô Mặc cũng không phải nhận mệnh lệnh người khác mà xử sự trong nội tâm nàng không tiếp nhận việc thua chỉ là tạm thời thỏa hiệp chẳng qua là mong tương lai được tốt hơn.

Dương Bình lặng lẽ đi theo phía sau Tô Mặc nàng nghĩ Tô Mặc trước và sau khi tỉnh dậy phải chăng là hai người. Nàng thực sự nghĩ nàng không thể hiểu nổi nữ nhi của mình đây là đang suy nghĩ cái gì!

Dương Bình cùng đi với Tô Mặc tới thượng triều. Ngồi bên cạnh Tô Mặc nhưng lực chú ý vẫn ở trên người nàng rất sợ nàng sơ ý một chút liền tiết lộ bí mật.

"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"  Trong triều đồng thanh vang lên Dương Bình mới thu hồi sự chú ý của mình nhìn về phía các đại thần đang quỳ lạy ở dưới điện.

"Các khanh bình thân có việc khải tấu vô sự bãi triều." Tô Mặc thân thể nghiêm chỉnh bình tĩnh tỉnh táo đối mặt với hết thảy nhớ lại những gì Thúy Vân đã truyền thụ cho nàng chiếu theo Thúy vân dạy rồi nói.

"Thần, có việc khải tấu!"

Tô Mặc nhíu mày đôi chút người trước mắt rất là xa lạ. Thúy Vân đưa cho nàng bản mẫu tập vẽ nhưng là không có người này.

"Ái khanh có chuyện gì khải tấu?"

"Hoàng thượng thần muốn thay một người giải oan." Hồng Vĩ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

Tô Mặc ra dấu cho hắn, ý bảo hắn tiếp tục nói.

Giá Hồng Vĩ là người ra sao ai cũng hiểu rõ. Hắn hôm trước mới nhậm chức ở cương vị mới Binh Bộ Thượng Thư cũng khó trách trong bản vẽ của Thúy Vân không có người  này. Nàng cũng phải nhờ sở hội vẽ đến nửa tháng mới xong lúc đó còn chưa có Hồng Vĩ đại nhân.

Hồng Vĩ tiếp tục nói" Thần vì Sơn Tây tri phủ , Tiếu Thiên Đức, Tiếu tri phủ giải oan."

Tô Mặc đối với Tiếu Thiên Đức cũng có ấn tượng, hắn nhận án tử hình từ lúc nàng còn chưa xuyên qua lúc nàng xử lý liền trực tiếp hạ lệnh xử trảm Tiếu Thiên Đức.

Tô Mặc đang suy nghĩ mở miệng như thế nào thì một bên Dương Bình liền mở miệng nói "Ngươi đó là người mới nhận chức Binh bộ Thượng thư Hồng Vĩ ?"

"Hồi bẩm thái hậu thần đúng là Hồng Vĩ." Hồng Vĩ đối với Dương Bình cúi nửa người xuống cung kính hồi đáp. Hắn đối với thái hậu đáy lòng là ngập tran kính nể.

"Ân ngươi nói ngươi là vì Tiểu Thiên Đức giải oan, hắn thật là tội ác tày trời chứng cớ vô cùng xác thực. Còn có gì là án oan đây?" Dương Bình thản nhiên nói nhưng trong giọng lại tỏ ra vẻ uy nghiêm của hoàng gia, nhưng cũng là bất kar xâm phạm.

"Hồi thái hậu Tiểu Thiên Đức là bạn tri kỷ của thần phẩm tính hắn ra sao thần đều có thể hiểu rõ. Thần lấy tính mệnh mình ra đảm bảo hắn tuyệt đối không phải loại người tham ô!" Hồng Vĩ cong nửa người vẫn thủy chung không nâng lên. Nhưng ngữ khí vẫn không có nửa điểm kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.

"Hảo Hồng Vĩ ngươi, ý tứ của ngươi là muốn nói hoàng thượng nàng ngu ngốc không nói lý lẽ liền lạm sát người vô tội hay sao?" Dương Bình tăng thêm ngữ điệu nhìn chằm chằm xuống Hồng Vĩ nói.

Hồng Vĩ vừa nghe được ngữ khí của Dương Bình ngay lập tức quỳ xuống đất hô to "Thần không dám thần chỉ cho là trong chuyện này còn có ẩn tình khác. Mong muốn hoàng thượng cùng thái hậu minh xét!"

"Hoàng Thượng người xem việc này nên xử lý như thế nào?" Dương Bình quay sang bên Tô Mặc nhẹ giọng nói. Lại là cố ý để mọi người trong triều đều nghe thấy.

Tô Mặc giả vờ trầm tư một lúc mới ngẩng đầu lên nói "Ái khanh nếu cho rằng Tiểu Thiên Đức là bị oan uổng, vậy vụ án này liền giao cho ngươi xử lý trẫm cho ngươi ba tháng. Ba tháng sau ngươi vẫn như cũ không tìm ra chứng cớ Tiếu Thiên Đức bị vu hại. Ngươi liền tự mình cầm quan tước tới gặp trẫm."

Tô Mặc biết Dương Bình tại lúc đó lại đem quyền quyết định giao cho mình. Ngay cả trong triều đình có các quan viên bao gồm cả Ninh vương gia rõ ràng có thể hiểu được hoàng đế tô thị là nàng chỉ có nàng có quyền quyết định.

"Tạ hoàng thượng thần nhất định không phụ kỳ vọng!" Hồng Vĩ quỳ xuống đất nói.

"Còn có mấy vị ái khanh có việc gì khởi tấu? Tô Mặc lại khôi phục vể mặt lãnh đạm.

Nhìn xuống hướng các đại thần không ai đứng ra. Đang muốn tuyên bố bãi triều thì bên kia Dương Bình đột nhiên lên tiếng "Ai gia hôm nay cùng hoàng thượng lâm triều cũng không phải là buông rèm nhiếp chính mà là có việc tuyên bố."

Dùng hai ánh mắt không tỳ vết quét qua mọi người dừng một chút nói tiếp "Hòang thượng tuổi cũng không còn nhỏ hẳn là nên lập gia thành thất. Hai năm trước ai gia vì nàng xem xét tuyển chọn người nào tốt nhưng là vẫn chưa chọn được người ưng ý để cấp cho hoàng thượng phi tử. Trước đó vài ngày ai gia đã đến quý phủ đại tướng quân gặp được thiên kim đại tiểu thư, Cố Thục Ninh. Nữ hài tử này thật sự là mang lại niềm vui cho ai gia, ai gia thật là thích. Ai gia cung hoàng thượng đã thương lượng qua, hài tử này đối với nha đầu Cố Thục Ninh kia là cũng có chút tình ý cho nên liền hướng Cố đại tướng quân cầu thân, Cố tướng quân cũng đồng ý. Ngày cưới của Hòang thượng và Cố Thục Ninh quyết định là ba ngày sau, thừa dịp hôm nay hoàng thượng lâm triều ai gia liền tự ý chủ trương đem tin tức chiếu cáo thiên hạ."

 Nói xong lại liếc nhìn Tô Mặc một cái nàng hơi quay đầu sang chỗ khác đáy long mặc dù cực kỳ chán ghét Dương Bình làm như thế nhưng là không có biểu hiện ra trên mặt.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cả ngày hôm nay ba chương ngày sau sẽ bảo trì một ngày một chương mọi người tích cực cmt tát hoa(lại tát hoa). Một ngày lưỡng canh ba và vân vân có điều không phải là thần thoại~ haha....

Editor: Hình như Tô Mặc thẳng thì phải ờ hớ giờ mới nhận ra. Nhưng các chị em yên tâm vì trong thế giới BHTT của chúng ta thì....! THÌ THẾ NÀO...! ĐƯƠNG NHIÊN LÀ THẲNG LUÔN LUÔN BỊ BẺ CONG MÀ. Ô Hô Hô.!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: