
Chương 23
"Ngươi là ai? Nơi này là chỗ nào?" Tô Mặc nhìn thấy một người cùng bộ dạng chính mình rất là giống nhau, giống như là mình đang ở trong gương vậy, giông đến nỗi nàng phải giật mình.
Người nọ chính là nhìn Tô Mặc liếc mắt một cái, vẫn chưa mở miệng giải thích cho Tô Mặc vấn đề mà nàng hỏi, mà là xoay người hướng một cái liền rời khỏi.
Tô Mặc nhìn lại bốn phía một chút, hết thảy đều là một mảnh đầy sương mù, cũng không có những người khác. Trong lòng nàng sợ hãi cực độ, không hề do dự, vội vàng lần theo phương hướng người nọ rời đi đuổi theo.
"Uy, ta nói ngươi chờ ta một chút a!" Tô Mặc đuổi theo người nọ, kéo ống tay áo người kia, thở dốc nói.
Người nọ lần này nhưng thật ra lại rất nghe lời , nghe xong liền quay đầu lại hướng phía Tô Mặc, nói "Ngươi xem."
Tô Mặc lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước, nàng thấy một hồ nước, mặt nước sóng gợn lăn tăn, so với cảnh tượng mới vừa rồi đã thấy làm cho nàng an tâm hơn rất nhiều.
Tô Mặc thật to thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa đem ánh mắt quay lại nhìn người có bộ dáng cùng chính mình giống nhau, tựa như có điều suy nghĩ nói "Ngươi là Tô Mặc sao?"
Tô Mặc nghĩ mình thật ra cũng không thật là Tô Mặc, Tô Mặc trước mặt mình mới đích thực là Tô Mặc. Mình đúng là đã xuyên qua rồi thay thế người này.
Chỉ thấy người kia gật gật đầu, tiện thể liền nhìn phía phiến hồ nước kia.
Tô Mặc có rất nhiều vấn đề muốn hỏi người trước mắt, nhưng là lại không biết hỏi như thế nào.
Mà người nọ vừa nhìn liền biết Tô Mặc giống nhưmuốn hỏi cái gì , lẩm bẩm "Trẫm hiểu được, ngươi muốn hỏi cái gì, trẫm cũng không biết nên như thế nào đối với ngươi giải thích. Kiếp trước của ngươi đó là trẫm, trẫm chính là ngươi. Mạng ngươi nhất định thay thế trẫm đời này, việc này đã được an bài từ lâu rồi ."
Tô Mặc nhịn không được chửi rửa , cái quỷ gì mà an bài, nàng vì cái gì lại muốn thay thế kiếp trước của chính mình đâu? Cái Này không phải là nên tách biệt ra sao, nàng là ở thời hiện đại, việc này nàng có bao giờ muốn đâu? Phụ mẫu nàng thì phải làm sao?
"Ta đây còn có thể trở về không?" Tô Mặc cắn răng, phun ra như vậy vài chữ. Kỳ thật Tô Mặc rất muốn hỏi, vì cái gì lại muốn nàng thay thế kiếp trước của nàng, nhưng là nàng biết hỏi cũng như không hỏi đều giông nhau. Cho nên liền trực tiếp nói ra, vấn đề mà nàng quan tâm nhất.
"Có thể, chờ ngươi hoàn thành nhiệm vụ của ngươi xong đi đã, đến lúc đó có trở về hay không, ngươi có thể tự do mà quyết định..." Người kia thản nhiên trả lời .
Tô Mặc tổng cảm thấy chính mình đời trước có thể coi như thật sự rất là vất vả , nghe ngữ khínàng nói chuyện , như là có thể một phát mà nhìn thấu hết được mọi thứ.
"Có thể trở về là tốt rồi..." Tô Mặc coi như lấy đượcsự tự do, thật to hét lên một hơi.
Người nọ do dự một chút, vẫn là đối với Tô Mặc nói "Thay ta chiếu cố hảo Lâm nhi..."
Tô Mặc như thế nào cũng là nghe, như thế nào lại cảm thấy những lời này có vẻ rất ái muội. Nhìn về phía kiếp trước của nàng, nhìn đến trên mặt hắn có chứa vẻ u sầu cùng khổ sở, chỉ một thoáng qua giống như là hiểu được chút gì đó , nặng nề mà gật đầu một cái. Hứa hẹn nói "Ta sẽ ngươi yên tâm."
"Đa tạ."
Hai người liền như vậy lẳng lặng ngồi một hồi lâu.
"Ngươi có thể trở về, ký ức của trẫm, sau khi ngươi trở về, tự nhiên cũng sẽ có. Nhớ lấy, bất kỳ thời khắc nào ngươi đều chỉ có thể tin tưởng chính cảm giác của ngươi , chớ để làm ra cái quyết định gì lại làm chính mình hối hận cả đời." Nói xong, lập tức vung tay lên phất qua mặt Tô Mặc, Tô Mặc liền hôn mê bất tỉnh.
Một câu nói cuối cùng nhắc nhở nàng, Tô Mặc không hiểu đó là có ý tứ gì, đang muốn mở miệng hỏi rõ ràng, liền bất chợt mà hôn mê bất tỉnh.
Đợi cho Tô Mặc tỉnh lại, ở trong tẩm cung, đã sớm loạn làm một đoàn.
"Mẫu hậu." Tô Mặc có chút gian nan hô. Miệng cảm giác khô khốc khiến cho giọng nàng có chút khàn khàn, càng làm cho nàng cảm thấy rất khổ sở.
"Hoàng nhi, ngươi cuối cùng cũng đã tỉnh rồi, ngươi là muốn hù chết mẫu hậu sao." Dương Bình nghe được Tô Mặc thanh âm, kích động nắm chặt tay Tô Mặc nói.
"Nước, trẫm, muốn uống nước." Tô Mặc khát , nàng tự cảm thấy mình một khắc ngay sau đó liền có khả năng vì mất nước mà chết.
"Nước, mau...mau cấp ai gia lấy chén trà đến đây." Dương Bình quay đầu lại đối với chúng nô tài phía sau nhất nhất phân phó .
Một chén trà được đưa đến trước mặtTô Mặc , Tô Mặc bắt đầu từng ngụm từng ngụm uống hết vào trong bụng, hoàn toàn không để ý đến cùng hình tượngđế vương của , hiện tại đương nhiên là tính mệnh quan trọng hơn.
"Hoàng nhi, ngươi uống chậm một chút nhi, cẩn thận kẻo bị sặc bây giờ."
Dương Bình chính là trong lòng lo lắng , nhưng Tô Mặc bên kia ngay lập tức bị sặc, liền truyền đến một trận ho khan.
"Khụ khụ khụ..." Trong truyền thuyết người ta thường nói họa từ miệng mà ra, luôn linh ứng như vậy.
" Ngươi uông chậm một chút thôi, nhìn xem, liền bị sặc rồi thấy chưa!"
Dương Bình vội vàng thay Tô Mặc vuốt phía sau lưng nàng, giọng điệu có chút oán trách nói.
Tô Mặc sau khi hồi phục lại một chút, ai oán nhìn Dương Bình mà liếc mắt một cái. Nàng nếu không phải là miệng quạ đen, chính mình làm sao có khả năng lại bị sặc được, căn bản điều đó là không thể nào.
Uống xong Tô Mặc thể lực rõ ràng là tốt lên rất nhiều. Thấy trong phòng có một đống người, đầu đang còn có chút phiếm đau.
"Mẫu hậu, đây là có chuyện gì vậy?" Tô Mặc nhìn một đống người, hỏi.
"Nga, những người này đều là ai gia tìm vội tới vì Hoàng Thượng ngươi mà chữa bệnh ."
"Chữa bệnh?" Tô Mặc cũng không nhớ rõ nàng có cái bệnh gì nha.
"Hoàng nhi, ngươi đều đã hôn mê nhiều ngày như vậy , tất cả đám người này đều là lang băm(*), một đám đều không thể xem ra ngươi bị bệnh gì. Mẫu hậu chỉ phải cầu xin sự giúp đỡ từ các người trong giang hồ ."
(*) lang băm: bác sĩ dởm đó.~~~~
Dương Bình có chút khí nhược giải thích nói, nàng tìm những người lang trungngoài giang hồ này , cũng là bị buộc bất đắc dĩ mới làm vậy. Có bệnh thì tìm thầy tới chữa, nàng cũng biết là không đúng . Hơn nữa Tô Mặc thân phận lại đặc thù như thế, chẳng qua nàng đã sớm tính toán tôt mọi chuyện, đợi cho những người này vì Tô Mặc chữa khỏi bệnh xong, liền sau đó đem đi chém, không có lưu lại bất cứ người nào. Chuyện Tô Mặc là nữ tử, tất nhiên không thể để cho những người khác biết được , người biết được Tô Mặc là nữ tử, trừ bỏ trong cung có vài cái người hầu hạ Tô Mặc cùng lão Thái y, những người khác đã sớm dưới đi đầu thai rồi.
Tô Mặc trên trán có rõ ràng có mấy đường hắc tuyến, đây là cái gọi là có bệnh loạn chạy chữa sao?
Khóe miệng khẽ run vài cái, nếu mở miệng phản bác lại Dương Bình thì đương nhiên là không giữ lại mặt mũi cho nàng điều đó không đúng, chỉ có thể mở miệng nói "Mẫu hậu, trẫm hiện tại không có việc gì . Những giang hồ lang trung gì gì đó hết thảy đều cho xuất cung hết đi. Trẫm muốn đi nghỉ ngơi ."
"Ân, hoàng nhi ngươi cứ nghỉ ngơi đi." Dương Bình giúp đỡ Tô Mặc nằm xuống trên giường, lại đối với Thúy Vânphía sau phân phó nói "Thúy Vân, ngươi nhớ phải chiếu cố hảo Hoàng Thượng."
"Vâng." Thúy Vân thu hồi ánh mắtchuyên chú trên người Tô Mặc, hơi hơi cúi đầu nói.
"Các Ngươi đều lui ra hết đi." Dương Bình theo mọi người ly khai tẩm cungTô Mặc .
Tô Mặc vẫn không ngủ, lúc nàng nghe được thanh âmThúy Vân thì, cũng đã ngủ không được . Mắt mặc dù nhắm, nhưng trong lòng suy nghĩ cũng là về cái người bên cạnh.
Bệnh của nàng đã tốt lên rồi sao? Nàng vẫn còn chưanghĩ rõ ràng, mình bây giờ nên như thế nào đối mặt với Thúy Vân.
Thích Thúy Vân, là chuyện khiến nàng hết sức bất ngờ, chuyện đó tới quá mức bất thình lình, cho nên... Nàng mới không biết nên như thế nào đối mặt tốt với Thúy Vân.
Nguyên tưởng rằng có thể dựa vào đoạn thời gian đi Nam hạ kia hảo hảo mà suy nghĩ kỹ lại lần nữa, nàng rốt cuộc phải xử lý như thế nào, nàng cùng Thúy Vân chuyện trong lúc đó. Nhưng nàng cũng không nghĩ, chính mình sẽ ở thời khắc đó mà ngất xỉu đi. Kết quả còn cần Thúy Vân bây giời lại chiếu cố nàng, nàng thật là một người xui xẻo mà , quả thật là ngay cả uống một ngụm nước đều cảm thấy khó chịu nha nha.
Tô Mặc rối rắm với hàng loạt cảm xúc hỗn loạn trong lòng mình, rốt cục thì cũng chậm rãi đi vào giấc ngủ . tiếng hít thởDần dần đều đều có quy luật, Thúy Vân tự nhiên là có thể nghe được. Nhẹ giọng đi đến chỗ bên cạnh Tô Mặc, vì Tô Mặc đắp chăn lên người nàng.
Tô Mặc khi ngủ lại đặc biệt có hương vị ngọt ngào, một đêm vô mộng. Ngủ thẳng một giấc tự nhiên tỉnh lại cảm giác cũng thật tốt nha! Ngẫm lại Tô Mặc nàng , tuy rằng là xuyên qua phải đảm đương các công việc của hoàng đế, thật đúng là chưa có khi nào nàng ngủ được một giấc ngon như vậy. Ngôi vị hoàng đế này , ai thích thì đi làm, nàng nếu là được lựa chọn nàng cũng sẽ không chọn làm hoàng đế.
Đối với một người coi chuyện ngủ đặt lên hàng đầu như nàng, mà giờ lại cướp đoạt đi thời gian ngủ của nàng là một việc cỡ nào tàn nhẫn.
Nhưng là Tô Mặc rất rõ ràng, nếu là nàng thật sự đem ngôi vị hoàng đế này tặng cho Tô Dương, nàng cùng Dương Bình tất nhiên là không tránh khỏi cái chết. Nàng là người rất sợ chết, cũng không muốn cho chính mình thân nhân bị liên lụy, cho nên ngôi vị hoàng đế tất nhiên là không thể tặng cho Tô Dương .
Tô Mặc mặc dù cuộc sống có khổ cực đi chăng nữa nàng nhất định phải tiếp tục cố gắng , nàng không biết nàng đã được ai an bài nhiệm vụ này cấp cho nàng, nhưng nếu là nàng chết, liền nhất định không thể hoàn thành nhiệm vụ , cũng sẽ không thể nào trở về .
Cho nên vì có thể trở về, nàng nhất định phải sống sót, nhất định , phải sống sót.
Sau khi Tô Mặc tỉnh lại, sửa sang lại một chút, kiếp trước đã đối với nàng nói. Ngồi dậy xuông khỏi giường, đang muốn mở miệng gọi người giúp nàng thay quần áo, Thúy Vân liền đi tiến lên, giúp đỡ Tô Mặc xuống giường.
Tô Mặc thân mình, lúc bị Thúy Vân đụng vào kia một khắc, trở nên hơi hơi có chút không được tự nhiên, thân thể cứng ngắc cư như thế mà xuống giường, mặc y bào vào.
"Ngươi lại một đêm không ngủ sao?" Tô Mặc nghĩ nghĩ, vẫn là đem chính mình nghi hoặc hỏi Thúy Vân.
"Hồi Hoàng Thượng, nô tỳ phía có nghỉ ngơi được một lát rồi." Thúy Vân thành thật trả lời.
Tô Mặc nghe được thanh âm Thúy Vân lạnh nhạt trả lời , cau mày, cũng chưa nói cái gì, chính là thản nhiên phân phó nói "Lần sau tìm người thay ngươi đi, ngươi ban đêm nên đi nghỉ ngơi."
"Vâng."
Thúy Vân trả lời, làm Tô Mặc ngây cả người, lập tức cũng liền tiêu tan . Có lẽ thái độ quân thần khác biệt quá lớn, sẽ làm nàng cùng Thúy Vân đều có cản trở, nàng vốn cũng không thể tiếp thu, nàng đối Thúy Vân lại sinh ra cảm tình. Nay xem ra, chính là nàng một người tự mình đa tình mà thôi. Lại không biết vì sao, nghĩ đến đây, trong lòng có chút chua xót , không thể nói rõ cảm giác là mình thấy khó chịu ở chỗ nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro