Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22


" Chúng Thần, tham kiến Hoàng Thượng." Tô Dương, Cố Tử Văn, Hồng Vĩ, cùng lúc quỳ xuống đất nói.

"Đều đứng lên hết đi, mau ngồi. Trẫm hôm nay tìm ba người các ngươi  đến đây , là có chuyện muốn cùng  ba người các ngươi thương lượng một chút, không cần câu nệ như thế ." Tô Mặc buông xuống tấu chươngtrong tay  chậm rãi nói.

Ba người cùng liếc mắt lẫn nhau một cái, trong mắt lộ vẻ nghi ngờ.
Tô Mặc bưng lên chén Hà Hỉ vừa vì nàng pha, khẽ nhấp một ngụm nói "Trẫm muốn đi về phía Nam một chuyến, tiện thể thị sát dân tình một chút..."
Tô Mặc còn chưa nói xong nói, Cố Tử Văn liền nhanh  tiếng ngăn trở.

"Hoàng Thượng, việc này tuyệt đối không thể a! Quốc không thể một ngày không có vua a!"

"Đúng vậy, Hoàng Thượng, Cố đại nhân nói rất đúng, quốc không thể một ngày không có vua a!" Còn chưa chờ Tô Mặc mở miệng, Tô Dương cùng Hồng Vĩ lại ra tiếng phủ định ý định của Tô Mặc đi nam hạ.

Tô Mặc liền như vậy lẳng lặng nhìn bọn họ ba người, vẫn chưa sốt ruột mở miệng nói chuyện.

Ba người bị Tô Mặc nhìn xem có chút sởn gai óc, lại như cũ cúi đầu.

Giằng co sau một hồi, Tô Mặc khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên. Đứng dậy nói "Trẫm nếu như vẫn cứ cương quyết đi Nam hạ, các ngươi có thể ngăn cản sao?"

Ba người bị Tô Mặc một câu, hỏi á khẩu không trả lời được, bọn họ là thần, Tô Mặc là quân. Tô Mặc nếu là muốn đi Nam hạ, bọn họ đương nhiên là ngăn cản không được.

Trong sô ba người trung, khó chịu nhất , chính là Tô Dương . Nói như thế nào hắn đều là thúc thúc của Tô Mặc, luận bối phận, luận lai lịch, luận mưu lược, so với Tô Mặc kia còn là thiếu niên , nào có điểm nào tốt so với hắn được.

 Nhưng ngôi vị hoàng đế lại để cho Tô Mặc ngồi trong lòng hắn còn cảm thấy công bằng sao?

Hồng Vĩ cùng Cố Tử Văn không có cùng ý tưởng với hắn, chính là một lòng vì quốc gia mà suy nghĩ.

Thấy ba người cùng lúc không nói chuyện, Tô Mặc mới thản nhiên mở miệng nói "Tốt lắm, trẫm hôm nay tìm các ngươi đến, không phải cho các ngươi quyết định, chuyện trẫm đi Nam hạ là tự trẫm quyết định . Còn chuyện quốc gia đại sự trong thời gian này trẫm sẽ giao lại cho ba người các ngươi. Các ngươi nhất định phải thay trẫm lo việc quốc gia đại sự cho thật tốt."

Ba người thấy Tô Mặc là hạ quyết định quyết tâm muốn đi Nam hạ, cũng không muốn mở miệng khuyên can . Chỉ có thể lẳng lặng nghe Tô Mặc nói cho bọn hắn sự tình. Trong đó cao hứng nhất , chắc là Tô Dương . Hắn trăm vạn lần không muốn ra chiến trường, Tô Mặc lại đem cấm quân giao cho hắn.

Tô Mặc không dấu vết nhìn Tô Dương liếc mắt một cái, sau đó liền dời đi ánh mắt.

Giao phó xong mọi việc, Tô Mặc liền để cho Cố Tử Văn cùng Hồng Vĩ lui xuống. Chỉ để lại Tô Dương một người.

"Hoàng thúc, Lâm nhi thế nhưng lại cùng ngươi, cùng nhau tiến cung sao?"

"Nàng ấy ở Từ Ninh cung chỗ bồi đê Thái Hậu." Tô Dương đối với ánh mắt Tô Mặc, trả lời.

"Ân, lát nữa trẫm định đi từ ninh cung một chuyến, hỏi Lâm nhi ý kiến, sau đó mới quyết định hôn sự của nàng. Hoàng thúc, cho rằng như vậy có ổn không?" Tô Mặc giống như hỏi Tô Dương ý kiến, nhưng Tô Dương đáy lòng lại rất rõ ràng, cho dù hắn có phản đối, Tô Mặc quyết định cũng sẽ không bởi vì hắn mà thay đổi. Chỉ Cắn răng chịu đựng, cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

"Ân, không có việc gì khác thần xin cáo lui ."

"Ân, lui ra đi." Tô Mặc nhẹ nhàng phất áo tay áo ý bảo Tô Dương mau lui ra ngoài sau đó liền tiếp tục cúi đầu xem tấu chương.

Nghe được tiếng bước chân ly khai đã lâu, Tô Mặc mới ngẩng đầu lên.

Nhìn phía bên người vui vẻ nói "Hà Hỉ, ngươi đi ra ngoài cùng  Ninh vương gặp mặt đi, có thể tiết lộ cho hắn một chút tin tức cũng được, nếu hắn có yêu cầu liền cứ nói cho hắn biết. Ngươi có thể hiểu được ý tứ trẫm chứ?"

Tô Mặc nói chuyện ngữ điệu, cực vì nhẹ nhàng thong thả, không giống như là đang giao phó việc trọng yếu. Nhưng Hà Hỉ đáy lòng hiểu được, Tô Mặc việc này hắn giao cho, là có bao nhiêu trọng yếu.

"Nô tài hiểu rõ, nô tài lập tức đi ngay."

Tô Mặc nhìn Hà Hỉ rời đi bóng dáng, bắt đầu đứng lên, hướng Từ Ninh cung  hướng  rồi đi.

"Hoàng Thượng giá......"

"Suỵt....!" Tô Mặc vội vàng đối với thái giámcanh giữ ở cửa  làm một cái hành động chớ có lên tiếng. Nàng từ xa đã chợt nghe thấy thanh âm tiếng cười vui vể từ Từ Ninh trong cung truyền ra.

Di chuyển nhẹ cước bộ, hướng Từ Ninh rồi đi. Chỉ thấy Tô Lâm Nhi đang ở bên trong kể cho Dương Bình chuyện thứ vị bên ngoài cung.

Tô Mặc nhớ lại, nàng lần đầu tiên gặp được Tô Lâm Nhi, nàng ấy chỉ nhếch miệng, không nói lời nào, chính là gắt gao nhìn chằm chằm nàng. Coi như muốn đem nàng nhìn thấu giống nhau, nàng từ khi xuyên về cái thế giới này, lần đầu tiên bị người nhìn thấy kinh hãi như thế. Tại lúc đó một khắc, nàng thậm chí cho rằng Tô Lâm Nhi có thể nhìn thấu thân phận của nàng.

 Tô Lâm Nhi khi đó, cùng với hiện tại thật sự khác xa quá. Thanh âm Tô Lâm Nhi, nguyên lai cũng là dễ nghe như vậy. Ngày ấy vội vàng từ biệt, hơn nữa nguyên nhân nàng còn đang chột dạ, cũng chưa kịp nghe rõ thanh âm Tô Lâm Nhi nói chuyện.

"Hoàng Thượng, ngươi đã đến rồi a?"

Tô Mặc hồn đang bay ở phương nào mất rồi, Dương Bình ra tiếng đem hồn phách của nàng cấp kéo lại.

"Ân. Mẫu hậu cùng Lâm nhi đây là đang nói chuyện về cái gì, Nhi thần từ xa xa cũng có thể nghe thấy tiếng cười của mẫu hậu." Tô Mặc đi tới Tô Lâm Nhi bên người, ngồi xuống.

Lúc Tô Lâm Nhi nghe thấy Tô Mặc thanh âm thì, thân mình có hơi hơi run một chút, liền không lên tiếng nói chuyện nữa.

Dương Bình tựa hồ cũng nhìn ra Tô Lâm Nhi có chút dị thường, đối với Tô Mặc trêu đùa mà giống như nói "Ngươi xem, ngươi lại đem muội muội ngươicấp dọa nàng rồi kìa."

"Phải không?" Tô Mặc cười tiếp nhận lời nói Dương Bình, chuyển hướng về phía Tô Lâm Nhi, thanh âm ôn nhu mà nói "Lâm nhi, trẫm đến nên dọa ngươi sao?"

Tô Lâm Nhi cúi thấp đầu, sau đó chậm rãi ngẩng lên, mạnh mẽ chông đỡ nói "Không có gì, Hoàng Thượng như thế nào lại làm Lâm nhi sợ đâu?"

"Lâm nhi khi nào thì ngươi cùng ca ca ngươi lại trở nên như thế có chút kỳ lạ."

 Dương Bình khẽ nhíu mày hỏi, còn chưa chờ Tô Lâm Nhi trả lời, lại mở miệng tiếp tục nói "Có phải hay không ca ca ngươi, nàng là khi dễ ngươi đúng không?"

"Không có, không có. Ca ca nàng không có khi dễ Lâm nhi." Tô Lâm Nhi vừa nghe đến lời nói của Dương Bình, rất nhanh vì Tô Mặc giải thích.

"Vậy là tốt rồi, ai gia còn tưởng rằng Mặc nhi khi dễ ngươi nữa chứ."

Tô Mặc ngồi ở giữa hai người , khẽ mỉm cười, trong lòng cũng rất là vui cũng không nói gì.

"Mẫu hậu, nhi thần hôm nay đến, là có chuyện muốn  cùng Lâm nhi trao đổi." Tô Mặc có chút xấu hổ nói tiếp.

"Ân, vậy ngươi hỏi đi. Ai gia cũng có chút mệt mỏi, đi trước nghỉ ngơi một lát." 

Dương Bình nói xong nói, liền được cung nữ  bên cạnh giúp đỡ đứng dậy, hướng trong phòng ngủ rồi đi.

"Lâm nhi,  phụ vương ngươihẳn là đã nói với ngươi, về chuyện hôn sự của ngươi đúng không." Tô Mặc rất muốn làm cho khẩu khí chính mình khi nói  biểu hiện bình thản một chút, lại không biết vì sao, nói vừa mới nói được mấy câu, giọng liền chuyển sang khàn khàn thanh âm.
.

Tô Lâm Nhi  nghe thấy Tô Mặc câu hỏi thì, thân thể nàng mảnh khảnh thế nhưng lại run  lên. Chính là nàng vẫn cúi đầu, Tô Mặc không thể nào thấy  rõ ràng biểu tình hiện giờ của Tô Lâm Nhi, nhất thời cũng không biết phải làm như thế nào cho phải?

Tô MặcĐang ở  chỗ không biết làm như thế nào cho phải, Tô Lâm Nhi ngẩng đầu lên, trong mắt đã muốn đọng lại đầy nước mắt. Tô Mặc Sợ tới mức muốn nhảy dựng lên, luống cuống tay chân thay Tô Lâm Nhi lau đi những giọt nước mắt trong suốt tích lạc trên khuôn mặt trắng nõn mà mềm mại của nàng nói "Lâm nhi, ngươi đừng khóc a! Ngươi nếu là thực không muốn gả đi , vậy hôn sự này, trẫm cũng không đáp ứng. Đừng khóc nha!"

Tô Lâm Nhi cũng không nói gì cả, chính là ngồi một chỗ mà khóc, nhưng lại đột nhiên ôm lấy Tô Mặc, dùng hết sứcmà cắn về phía bả vai Tô Mặc.

"Ngô..." Đau, đau quá Tô Mặc nước mắt đều muốn cùng một lúc mà rơi đi ra ngoài hết, nàng có thể thấy được người trong lòng khóc như thế là có bao nhiêu thương tâm, lòng của nàng cũng dần dần đau nhức kéo đến, nàng cũng không rảnh mà đi bận tâm mặc dù trên vai truyền đến đau đớn .
"Đừng khóc . Đừng khóc được không, chỉ cần ngươi không muốn, bất luận kẻ nào đều bắt buộc không được ngươi." Tô Mặc nhẹ nhàng vuốt phía sau lưngTô Lâm Nhi ,thanh âm ôn nhu mang tính chất an ủi nói. Thẳng đến khi người trong lòng, dần dần đình chỉ thanh âm nức, mới chịu buông lỏng tay ra. 

"Ngươi xem ngươi kìa, khóc đến thành cái dạng gì rồi , xấu muốn chết. Xem tương lai ai còn dám yêu ngươi nữa đây?" Tô Mặc liền vì Tô Lâm Nhi lau đi  nước mắt lưu lạitrên mặt, thanh âm có chút đau lòng có chút trách cứ nói.

Tô Lâm Nhi không nói được một lời, chính là chỉ như vậy ngơ ngác nhìn Tô Mặc.

"Trẫm trên mặt có cái gì sao?" Tô Mặc thấy Tô Lâm Nhi nhìn chằm chằm vào mặt của nàng, vội vàng giơ lên hai tay, ở trên mặt mình xoa xoa.

"Ca ca, ngươi là thật sự đã quên Lâm nhi đúng không?" Sau một hồi Tô Lâm Nhi mới chậm rãi nói ra một câunhư vậy .

Tô Mặc hơi hơi sửng sốt, ngay sau đó, tâm liền bắt đầu đau lên.
Tô Mặc tay chậm rãi đặt lên trên ngực, nói không nên lời được đau nhức truyền đến, sắc mặt cũng dần dần trở nên tái nhợt.

"Ca ca, ngươi làm sao vậy, mặt của ngươi như thế nào lại trở nên khó coinhư vậy !" Tô Lâm Nhi sợ hãi, mới vừa rồi sắc mặt Tô Mặc lúc nãy còn rất là hồng hào, hiện tại sắc mặt trở nên so với bột mì còn trắng hơn, thật sự rất là dọa người.

"Lâm nhi..." Tô Mặc ý chí dần dần trở nên mơ hồ, lập tức rơi vào hôn mê, nàng nghe được chính mình trong miệng còn kêu gọi ra một tiếng Lâm nhi, có mang theo rất nhiều bất đắc dĩ cùng thở dài!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: