
Chương 21
"Hoàng thượng, thái y tới." Hà hỉ vừa vào buồng trong, chỉ thấy Tô Mặcc cầm lấy tay của Thúy Vân tay của, gương mặt có một lo lắng cùng bất an.
"Lưu thái y, ngươi mau thay trẫm xem xét nàng một chút, Thúy Vân nàng là bị làm sao vậy?" Tô mực kéo kéo tay áo Lưu An, liền tiến về phía trước kéo một cái, kéo Lưu An đến trước mặt thúy vân nói.
Lưu an bị động tác của Tô Mặclàm cho hoảng sợ, cũng có thể nhìn nhìn ra được, Tô Mặc là rất lưu ý đến Thúy Vân. Hắn đương nhiên không được khinh thường, vội vã ngồi xuống một bên trên cái ghế, đối với Tô Mặc nói rằng "Hoàng thượng, chớ vội, xin cho phép vi thần vì Thúy Vân cô nương mà chẩn đoán bệnh một phen." Nói xong lại kéotay của Thúy Vân, vì Thúy Vân chẩn đoán mạch tượng.
Tô Mặc nhìn Thúy Vân nhíu chặt đôi mi thanh tú, bộ dáng cực kỳ khổ sở. Thấy Lưu An đã thu tay về, vội vàng đặt câu hỏi "Lưu thái y, Thúy Vân nàng thế nào?" Trong giọng nói có canh cánh mang theo nhè nhẹ bất an cùng sợ hãi.
"Hoàng thượng, yên tâm, Thúy Vân cô nương chẳng qua là cảm nhiễm phong hàn, lại công thêm mệt nhọc trong thời gian dài mới bị ngất đi, nghỉ ngơi nhiều một chút sẽ không còn việc gì nữa. Thần hiện tại vì Thúy Vân cô nương kê khai một số loại thuốc tẩm bổ an thần." Lưu An cung kính trả lời.
"Vậy là tốt rồi. Hà hỉ, ngươi cùng Lưu thái y đi lấy thuốc, phân phó ngự thiện phòng mau nấu thuốc đưa tới đây." Tô Mặc quay lại hướng Hà Hỉ phân phó xong tất cả sau, liền quay đầu lại, nhìn về phía Thúy Vân.
"Dạ. Lưu thái y bên này thỉnh." Hà Hỉ nhận mệnh xong, đứng dậy cùng Lưu An ly khai.
"Vi thần xin cáo lui." Lưu An một mực cung kính cúi người, sau đó lui ra ngoài.
"Hoàng thượng, thuốc đã được đưa tới." Ly khai một lúc lâu Hà Hỉ, dẫn theo cung nữ sau lưng hướng Tô Mặc nói.
"Để xuống đi, sau đó bọn ngươi đều lui ra ngoài hết cho ta." Tô Mặc bởi vì lo lắng cho thân thể Thúy Vân thân thể, vẫn luôn lưu lại chưa rời đi. Ở Ngay bên cạnh Thúy Vân, vẫn coi chừng nàng ấy.
"Hoàng thượng." Hà Hỉ cho mọi người khác lui xuống, đơn độc một mình lưu tại bên người Tô Mặc, thấp giọng kêu.
"Trẫm, đều không phải là đã cho các ngươi tất cả lui ra sao?" Tô Mặc nghe được thanh âm của Hà Hỉ xong, có chút tức giận nói rằng.
"Hoàng thượng, ngươi đối với một tỳ nữ để bụng như vậy, việc này nếu là truyền tới tai những người kháci, sợ là họ sẽ phải mượn đề tài này để nói chuyện của mình a!" Hà Hỉ lo âu nói rằng. Mới vừa rồi vị thái y Lưu An kia, lưu thái y như vậy nhưng lại là người của Tô Dương a.
Tô mực hơi sửng sờ, tiện thể cúi đầu nói "Trẫm tự biết có chừng mực, ngươi lui ra đi."
Hà Hỉ lui ra phía sau, Tô Mặc nhìn gương mặt của Thúy Vân, liền trầm tư một lúc. Nàng là bắt đầu từ bao giờ đối với chuyện của Thúy Vân lại để ý như vậy. Cho dù là bằng hữu của Thúy Vân, cũng không cần khẩn trương như vậy.
Thúy Vân chẳng qua là chỉ bị cảm phong hàn một chút, nhưng nàng hình như lại rất lo lắng, đây là tại sao vậy chứ? Suy nghĩ một lát, cũng không có thể nghĩ ra một cái nguyên nhân hợp lý.
Lời editor: Tô Mặc cũng thông mình mà đối với chuyện tình trường sao lại là ngốc như thế kia??? >_<
Tô mực nặng nề mà lắc đầu vài cái, bưng lên một chén thuốc, dùng thìa khuấy đều. Múc một muỗng, đưa tới bên miệng Thúy Vân, nhưng là làm như thế nào thuốc cũng đều không có đi vào.
Tô Mặc buồn bực , tức giận mà đem cái chén bỏ lại trên bàn. Nhưng lại thấy được bộ dáng Thúy Vân cực kỳ khó chịu, bất đắc dĩ, nên không thể làm gì khác hơn là lại bưng lên chén thuốc, đưa lên miệng ngậm một hụm thuốc, quay qua hướng Thúy Vân hôn lên môi nàng, một bên hôn Thúy Vân một bên lẩm bẩm nói"Hai người nữ tử hôn nhau có điều gì mà lo. À.., không đúng chỉ là hai người nữ tử thân nhau một chút mà thôi có gì đâu mà so đo. Ở hiện đại, nam nữ hôn môi mới tính là có chút thất lễ."
Thúy vân môi rất lạnh, lạnh đến mức có chút không được bình thường, nhưng cũng rất là thoải mái. Tô Mặc thoáng cái liền bị đắm chìm vào trong nụ hôn đó, ở thời hiện đại nàng và nam tử có hôn môi qua, nhưng cùng nữ tử hôn thì chưa bao giờ.
Nam tử có râu sần sần khiến cho nàng cực kỳ khó chịu, Nhưng lại cùng Thúy Vân bất đồng,lạnh lạnh, mềm mại , có thể nói xúc cảm vô cùng tốt.
Cái hôn này đủ để khiến Tô Mặc rất là thỏa mãn, lòng nàng không hiểu vì sao lại cảm thấy hài lòng cực kỳ.
Tô Mặc cảm thấy chưa đủ, dùng đầu lưỡi cạy hàm răng Thúy Vân ra, đầu lưỡi chậm rãi trợt vào trong cổ họng Thúy Vân , tìm kiếm dịch ngọt bên trong.
"Ngạch. . ." Thúy vân kêu rên thành tiếng, gọi thần chí Tô Mặc trở về.
Tô Mặc giật mình nhanh chóng thu liễm lại, ngồi thẳng tắp bên cạnh Thúy Vân. Tay lại vô thức đặt lên môi của mình, nàng mới vừa rồi là đang làm cái gì? Nàng là điên rồi sao, làm sao lại đối với một nữ tử làm ra chuyện như vậy, đã vậy còn rất hưởng thụ nữa chứ.
Tô Mặc nuốt nước bọt, để chén xuống, thất hồn lạc phách kêu lên: "Người đâu, người đâu a!"
"Hoàng thượng." Hà Hỉ nghe được tiếng kêu của Tô Mặc xong, ngay cả mang đi đến.
"Ngươi thay trẫm đưa Thúy Vân trở về đi, thuốc này nàng còn chưa có uống, ngươi đi báo lại cho ngự thiện phòng đi hâm lại rồi mau mau mang tới phòng cho nàng. Còn có một việc nữa, tìn thêm một cung nữ hầu hạ Thúy Vân, chờ đến khi nàng khỏi bệnh mới thôi." Phân phó xong việc này , Tô Mặc liền đi ra ngoài.
Đến ngự hoa viên, Tô Mặc tìm một chòi nghỉ mát ngồi xuống, nặng nề mà thở dài một hơi.
Nàng đối với Thúy Vân trong lòng cũng có chút biến hóa, nàng đã ý thức được một điều nàng có lẽ đã thích Thúy Vân mất rồi, cho nên hiện tại trong lòng thật sự rất rối loạn.
Nàng chưa bao giờ biết mình sẽ đối với nữ tử sinh ra hứng thú, ở hiện đại nàng nhưng là một người thích người khác phái a! Hiện tại lại đối với một người nữ tử sinh ra tình cảm, làm cho nàng làm sao mà chịu nổi a! Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, nàng thật không hiểu nên như thế nào tiếp thu sự thật này.
Từng trận mùi hoa cũng chưa có thể trấn an lại cảm xúc hôn độn của Tô Mặc, nàng giờ phút này thầm nghĩ liền cứ như vậy mà hôn mê, có thể quay về hiện đại. Tất cả mọi chuyện cứ coi như là một giấc mộng, chẳng qua là một giấc mộng mà thôi.
"Hoàng Thượng." Cố Thục Ninh ở trong Càn Thanh cung đợi Tô Mặc một hồi lâu, đều là đã qua giữa trưa còn không có nhìn thấy Tô Mặc đến tìm nàng, liền nghĩ đến ngự thư phòng tìm Tô Mặc. Nhưng khi đi ngang qua ngự hoa viên, liền thấy được một cái thân ảnhquen thuộc, lại gần thật đúng đó chính là Tô Mặc.
Xa xa chợt nghe được tiếng thở dàiTô Mặc , vừa đi vào thì thấy, Tô Mặc sắc mặt nhìn cũng không được tốt cho lắm đã nhăn đến cái dạng gì rồi.
Tô Mặc nghe được Cố Thục Ninh thanh âm vang lại gọi nàng, ngẩng đầu lên nhìn Cố Thục Ninh liếc mắt một cái hỏi "Ngươi như thế nào lại chạy đến đây?"
Thật đúng là ngươi hay quên, ngay cả Cố Thục Ninh trước giờ luôn luôn giải quyết lạnh nhạt đều nhịn không được mà oán thầm .
"Hoàng Thượng, người trước không phải cùng ta nói, muốn tới chỗ mẫu hậu bên kia dùng bữa sao?"
Tô Mặc nghe xong lời nói Cố Thục Ninh, vội vàng giật mình tỉnh lại, cười gượng nói "Nga, nga. Là lỗi tại ta, ta như thế nào đem chuyện này cấp đã quên mất. Ngươi không phải là chưa có dùng bữa đấy chứ."
lời editor: sao Tô Mặc ngốc thế.
Cố Thục Ninh nhìn bộ dáng Tô Mặc kia bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhẹ lắc đầu vài cái, thản nhiên nói "Hoàng Thượng nói thử xem?"
"Khụ, ách... Mẫu hậu lúc ấy sợ là đã sớm dùng cơm xong , giờ không cần đi nữa. Ta cũng còn chưa dùng bữa, ngươi liền theo cùng ta tại đây ngự hoa viên dùng bữa đi."
Tô Mặc xấu hổ nói. Lại là đối với thái giám bên người Cố Thục Ninh phân phó nói "Tiểu An tử, ngươi đi thay trẫm truyền lệnh."
"Vâng, Hoàng Thượng." Nói xong nhanh như chớp bỏ chạy mất.
"Hoàng Thượng, ngươi vì sao lại ở nơi đây?" Cố Thục Ninh ngồi xuống, liền đối với Tô Mặc đặt câu hỏi .
"Ta...., ta chỉ là, có một số việc không nghĩ ra thôi." Tô Mặc nhược nhược cúi đầu, trong đầu nàng bây giờ tất cả đều là Thúy Vân, vẫn là khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc nào của nàng. Cũng không biết, nàng hiện tại đã tốt lên chút nào chưa.
Thấy Tô Mặc lại lâm suy nghĩ mà trầm mặc, Cố Thục Ninh cũng không có ý mở miệng lên tiếng quấy rầy.
Một hồi lâu sau, Tô Mặc mới hồi phục tinh thần lại, nhìn về phía Cố Thục Ninh nói "Thục ninh, ngươi có thể cùng ta đi ra ngoài cung một chút không?"
Tô Mặc một lòng thầm nghĩ trước cứ ly khai hoàng cung đã, mấy ngày gần đây, Tô Dương cũng thu liễm rất nhiều, triều đình cục diện cũng ổn định xuống dưới. Nàng cũng có thể yên tâm mà đi ra ngoài thưởng ngoạn một chút .
Cố Thục Ninh vừa nghe, có chút vui sướng. Từ sau khi gả đến hoàng cung, giống như là bị giam cầm, hoàng cung cũng không có giống như thế giới bên ngoài cực kỳ thú vị. Nhưng vừa nghĩ đến, triều đình vận mệnh, lại là không yên lòng. Có chút mất mát trả lời "Hoàng Thượng, nếu giờ ngươi xuất cung, triều đình làm sao bây giờ? Quốc không thể một ngày không có vua a!"
"Cái Này ngươi cứ yên tâm, ta tự nhiên sẽ biết an bài ổn thỏa xong xuôi hết mọi việc , ngươi chỉ cần trả lời ta, có đi hay là không?" Tô Mặc đảm bảo nói.
"Dĩ nhiên là muốn đi ." Cố Thục Ninh tràn đầy tươi cười trả lời.
Cố Thục Ninh trả lời, làm cho Tô Mặc nhất quyết kiên định ý tưởng muốn xuất cung du ngoạn.
Dùng xong bữa, Tô Mặc bỏ lại Cố Thục Ninh, vội vàng chạy trở về ngự thư phòng.
"Hà Hỉ, ngươi phái người đi Triệu Ninh Vương cùng Cố tướng quân, còn có Hồng Vĩ, mau mau cùng nhau tiến cung cho trẫm." Tô Mặc vào ngự thư phòng, còn chưa ngồi xuống, liền phân phó Hà Hỉ đi làm việc.
"Dạ." Nói xong liền lui đi ra ngoài.
Tô Mặc nhìn bóng dáng Hà Hỉ, một hồi lâu sau, mới biểu hiện ra một cỗ hết thảy tiếu ý cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro