
Chương 20
Nghe được từ cửa truyền đến động tĩnh, Cố Thục Ninh chỉnh đốn những suy nghĩ lung tung của chính mình vội vàng trở về bộ dáng nghiêm túc.
"Thần thiếp, tham kiến Hoàng Thượng." Cố Thục Ninh tiến lên hạ thấp người hành lễ nói.
Tô Mặc giương mắt nhìn Cố Thục Ninh liếc mắt một cái, sau đó thản nhiên nói "Hãy bình thân." Nói xong liền hướng bên trong rồi đi.
Cố Thục Ninh nhìn bóng dáng Tô Mặc, muốn nói gì đó, lại là nuốt trở vào. Nàng nhìn ra, Tô Mặc hiện tại tâm tình không được tốt cho lắm.
Tô Mặc một lòng nhớ đến Thúy Vân, căn bản không có để ý đến những biến hóa của Cố Thục Ninh.
Một người trầm tư sau một hồi, mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Cố Thục Ninh nói "Thục ninh, trẫm có phải hay không khiến người ta thực chán ghét như vậy a?"
Cố Thục Ninh hơi hơi sửng sốt, không cần nghĩ ngợi liền hồi đáp "Hoàng Thượng ngươi đây là đang nói gì vậy, Hoàng Thượng là thiên chi kiêu tử, như thế nào lại khiến cho người khác lại chán ghét được?"
"Phải như vậy không?" Tô Mặc yên tĩnh một hồi cúi đầu xuông đất, trong giọng nói lộ ra một cỗ ý tứ hàm xúc cùng cô đơn.
Phản ứng của Tô Mặc , làm cho Cố Thục Ninh nhìn xem có chút lo lắng. Cho dù, nàng biết, Tô Mặc cũng không phải hướng nàng hỏi, lại vẫn là kiên định mở miệng đáp "Đúng vậy!"
Tô Mặc nghe được Cố Thục Ninh trả lời, hơi hơi cảm giác được có chút an ủi. Lại là ngẩng đầu lên, chân thành nói ,"Cám ơn!"
Cố Thục Ninh nghe được Tô Mặc nói lời cảm tạ , lại là sửng sốt. Tô Mặc thân là đế vương, nếu lại đối với người khác nói cám ơn như vầy, thật sự là làm cho người ta phải cảm thấy có điểm kinh ngạc.
Nghe Tô Mặc ngữ khí, nửa điểm không giống như là hay nói giỡn, mà là chân thành tha thiết nói lời cảm tạ.
Cố Thục Ninh trên mặt cũng thản nhiên hiện lên chút đỏ ửng, hơi hơi cười. Ở trên người Tô Mặc, có nhiều lúc làm cho nàng không thể lý giải được , đối với Tô Mặc, nàng cũng càng phát ra cảm thấy hứng thú.
Tô Mặc cũng không biết, chỉ vì một lời cảm tạ của mình, thế nhưng lại dẫn phát ra hứng thú về nàng của Cố Thục Ninh. Như cũ đắm chìm trong suy nghĩ chính mình suy nghĩ, không thể tự thoát ra được.
Cố Thục Ninh cũng liền như vậy lẳng lặng đứng ở một chỗ bên cạnh Tô Mặc, quan sát Tô Mặc từng biến hóa một. Khi thì nhíu mày, khi thì thư giãn, toàn bộ biểu tình của Tô Mặc, đều từng cái từng đều bị Cố Thục Ninh thu hết vào trong mắt.
Hồi lâu sau, Tô Mặc như là nghĩ thông suốt cái gì đó, ngẩng đầu lên, vừa lúc đối mặt với ánh mắt Cố Thục Ninh, liền sinh ra thếm mấy phần thú vị.
"Ta có đẹp không?"
Cố Thục NinhCòn chưa lấy lại được tinh thần, ngơ ngác liền trả lời "Đẹp...!" Nghe được thanh âmchính mình trả lời , giật mình bừng tỉnh lại.
Nhìn hướng về phía Tô Mặc, thấy Tô Mặc đang ở cười to, trong lòng vừa thẹn vừa giận, bỗng chốc thoáng một cái, mặt liền đỏ lên.
"Ha ha, Thục Ninh, ta hiện tại mới phát hiện, ngươi thật ra lại khả ái như vậy ha ha....!" Tô Mặc nhìn Cố Thục Ninh khuôn mặtnhỏ nhắnđỏ bừng , chỉ cảm thấy nàng ấy thật sự rất đáng yêu, chắc chắn đùa bỡn nàng sẽ thật là vui đi. Xem ra bình thường khi nhàm chán, cũng có thể trêu chọc vị băng sơn ngự tỷ bên cạnh chính mình.
"Ngươi..." Cố Thục Ninh thấy Tô Mặc cười rất là hăng say, vừa giận vừa vội, sợ hành vi chính mình mới vừa rồi bị người khác biết. Chỉ vào Tô Mặc, ngươi nửa ngày, cũng chưa nói ra được lời nói ở trong lòng.
"Tốt lắm, tốt lắm, ta không cười nữa, ngươi đừng sinh khí có được hay không!" Thấy Cố Thục Ninh thật sự sắp sinh khí, Tô Mặc liền trở về dáng vẻ bình thường, cố gắng thu liễm để cho chính mình không được phép cười Cố Thục Ninh.
Cố Thục Ninh cúi đầu, không dám nhìn hướng Tô Mặc.
Tô Mặc cũng biết Cố Thục Ninh là đang thẹn thùng , cũng không làm khó xử nàng, đứng dậy, nói "Ta muốn đi ngự thư phòng , sau đó sẽ dùng bữa tại chỗ của mẫu hậu dùng, ngươi có muốn cùng ta đi không?"
Cố Thục Ninh vẫn chính là không dám ngẩng đầu cùng ánh mắt Tô Mặc nhìn nhau, chính là chỉ hơi hơi khẽ gật đầu, thấp giọng lẩm bẩm nói "Ân."
Tô Mặc thản nhiên cười, Cố Thục Ninh này thật giống bộ dáng tiểu tức phụ, thật sự rất mê người a! Cho dù nàng thân là nữ tử, cũng không thể vì hành động này mà động tâm a! Nếu không, năng lực tự kiềm chế của nàng, nàng chắc đã sớm hóa thân thành sát lang, nháo tới trước, liền một lần *ăn hết* Cố Thục Ninh.
"Ân, ta đây giữa trưa sẽ trở về cùng ngươi đi." Tô Mặc nói xong , liền vội vàng ly khai Càn Thanh cung, sợ chỉ cần lưu lại một chút, sẽ nhịn không được đem Cố Thục Ninh đè xuống giường.
Lời editor: Chồ ôi manh động quá yêu chết đi được.
Cố Thục Ninh nghe được tiếng bướcbên tai chân dần dần đi xa, mới ngẩng đầu lên. Nhìn căn phòng trống rỗng, nghĩ tới những cử chỉ người nọ mới vừa rồi, trái tim lại một lần nữa rung động, nổi lên gợn sóng. Người hia mị lực, quả thật là rất lớn a!
Đến ngự thư phòng, Tô Mặc liền nhìn thấy Thúy Vân, cố gắng tỏ ra vẻ bình thường đi ngang qua mặt Thúy Vân.
Thúy Vân nhìn Tô Mặc, trong lòng tê rần, trên mặt thần sắc trở nên cực tái nhợt.
"Hoàng Thượng, Ninh vương cầu kiến." Ngoài cửa thủ thị vệ, đột nhiên chạy tiến vào, bẩm báo nói.
"Truyền." Tô Mặc không dấu vết nhìn Thúy Vân liếc mắt một cái. Thấy Thúy Vân sắc mặt tái nhợt, hơi hơi có chút đau lòng, lại không chịu được chuẩn bị nói lời gì đó có chút quan tâm đến Thúy Vân. Nhưng vẫn là do dự trong chốc lát, sau đó Tô Dương liền tiến vào, lễ hành nói "Vi thần tham kiến Hoàng Thượng."
"Miễn lễ đi, hoàng thúc lần này tiến cung tìm trẫm có chuyện gì." Tô Mặc vừa thấy Tô Dươngđến , liền biểu hiện ra uy nghiêm của một bậc đế vương đặt câu hỏi nói.
"Hoàng Thượng, vi thần là có một chuyện muốn nhờ, khẩn cầu Hoàng Thượng thành toàn." Tô Dương hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tô Mặc, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
"Nga, hoàng thúc cứ nói thẳng, có chuyện gì cần trưng cầu ý chỉ của trẫm đến thành toàn đây?" Tô Mặc biểu hiện ra bộ dáng thực cảm thấy hứng thú, trên mặt còn mang theo thản nhiên ý cười. Nàng thật đúng là nghĩ không ra, Tô Dương rốt cuộc có chuyện gì muốn tới cầu nàng.
Mấy ngày trước đến nay Tô Đường khí diễm tuy rằng có thu liễm đi rất nhiều, nhưng những việc mờ ám sau lưng cũng chưa từng có ý định dừng lại.
"Hoàng Thượng, Lâm nhi nàng đã đến tuổi gả đi. Thần đã nhiều ngày, đều vì việc này mà phiền não, mấy ngày trước, thấy thiếu gia của Vương khải Văn đại nhân, công tử vương trên đường hành hiệp trừ nghĩa, tuấn tú lịch sự, tướng mạo tiêu sái. Thần đã nghĩ vì Lâm nhi làm mai, cho nên liền muốn Hoàng Thượng thay thần tứ hôn." Tô Dương chậm rãi nói xong, còn một lòng lưu ý các biến hóa trên khuôn mặt Tô Mặc.
Tô Lâm Nhi, là đường muội của nàng, Tô Mặc vừa mới xuyên qua đến lúc ấy, chỉ thấy qua nàng có một lần, sau cũng không có gặp lại lần hai.
Nhưng có chỗ làm cho Tô Mặc cảm thấy có chút kỳ quái là, lúc nàng nhìn thấy Tô Lâm Nhi, tâm mơ hồ ẩn ẩn có chút đau. Nói không rõ đó là cái cảm giác gì, chính là đau đến nỗi ngay cả hô hấp đều khó khăn .
Hôm nay nghe được Tô Dương nhắc tới Tô Lâm Nhi hôn sự, trong lòng lại là một trận buồn bực, bối rối.
"Việc này, Lâm nhi thấy thế nào?"
"Từ xưa đến nay, cha mẹ chi mệnh, môi chước chi ngôn. Làm sao đến phiên nàng quyết định đây, nàng làm sao có thể nói được cái gì." Tô Dương khó khăn nói.
"Lời này không thể nói như vậy, trẫm dù sao cũng là hoàng huynhLâm nhi, tự nhiên là muốn vì nàng tìm một người thật tốt cho nàng. Ngày mai ngươi nói Lâm nhi tiến cung, trẫm tự mình hỏi ý kiến nàng một chút. Hơn nữa, trẫm cũng đã nhiều ngày như vậy, không có nhìn thấy nàng , thật là có chút tưởng niệm."
"Nhưng mà Hoàng Thượng..." Tô Dương đang muốn mở miệng phản bác, Tô Mặc thanh âm vang lên cắt đứt nói "Hoàng thúc, nếu là người không có chuyện gì khác thì mau lui đi. Trẫm còn có rất nhiều tấu chương để phê chữa."
Thấy Tô Mặc đã muốn hạ lệnh đuổi khách, Tô Dương cũng không tiện nói thêm cái gì, có chút chán nản, lại không dám biểu hiện ra ngoài. Chỉ phải cắn răng, nói "Thần cáo lui!"
Tô Mặc thấy Tô Dương ly khai đi xa, liền nhìn về hướng Thúy Vân. Chỉ thấy Thúy Vân sắc mặt càng phát ra tái nhợt, coi như có một trận gió thổi qua, nàng cũng sẽ bị cấp thổi bay đi mất.
"Thúy Vân, ngươi nhưng là thân mình không thoải mái, sắc mặt như vậy thật khó coi." Tô Mặc có chút lo lắng hỏi.
Thúy Vân giương mắt nhìn Tô Mặc, thấy Tô Mặc trong mắt tràn đầy thương yêu, trong lòng vui vẻ. Đang muốn mở miệng nói chuyện, thân mình liền giống như một mảnh lá rụng bình thường, bay xuống xuống dưới.
"Oành!" một tiếng, ở trong ngự thư phòng rất là yên tĩnh tiếng độngnghe có vẻ càng to hơn so với bình thường.
Tô Mặc liền như vậy nhìn Thúy Vân thân mình chậm rãi ngã về phía , gấp đến độ nhảy dựng lên, chạyvề phía trước, ôm lấy Thúy Vân nói "Thúy Vân, Thúy Vân, ngươi là làm sao vậy?"
Thấy Thúy Vân không có một chút phản ứng, sắc mặt tái nhợt, môi khô nứt. Vội vàng đối với ngoài cửa kêu to "Người đâu a, mau truyền cho trẫm Thái y!" Nói xong liền ôm lấy Thúy Vân, hướng buồng trong ngự thư phòng buồng rồi đi.
Buồng trong có giường dành riêng cho Tô Mặc, tiểu khế long tháp(*), Tô Mặc không hề nghĩ ngợi liền đem Thúy Vân ôm lên long tháp, cầm lấy đôi tay lạnh như bằng của Thúy Vân, lòng tràn đầy lo lắng cùng tự trách. Nàng đã sớm nhìn ra Thúy Vân có chút không giống như bình thường , vì sao còn muốn gây khó dễ với nàng?
(*) tiểu khế long tháp: cùng là giường cho vua nhưng nhỏ hơn so với cái trong Càn Thanh Cung.
"Thúy Vân, ngươi nhưng là trăm ngàn lần đừng có việc gì, ngươi không được xảy ra bất cứ chuyện gì a!" Tô Mặc cúi nói ra ý nghĩ trong lòng.
Lời editor: nói chung là bữa nay mình sẽ edit chương mới rất thất thường. Cho nên mong mọi người thông cảm. Hôm nay đăng 2 chương luôn nè.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro