Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19


"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng,người chờ lão nô một chút a!" Hà Hỉ vội vàng đuổi theo Tô Mặc, kéo Tô Mặc lại nói "Hoàng Thượng, Thúy Vân cô nương thân là nữ nhi a, đã trễ thế này, ngài còn đến khuyên phòng Thúy Vân cô nương, đến lúc đó sẽ không biết có bao nhiêu lời đồn đại không tốt.

"Trẫm là hoàng đế, ai dám nói loạn, nói huyên thuyên, trẫm liền... Ách uống ~ liền cắt lưỡi hắn. Ngươi tránh ra, mau tránh ra!" Tô Mặc như thế, chính là chẳng có ai còn dám ngăn cản nàng, ai dám ngăn cản nàng liền có thể khiến đầu người đó chuyển nhà.

Hà Hỉ hiển nhiên là không dám lại lần nữa ngăn cản, hắn chỉ có một cái đầu, cho nên phải biết quý trọng.

"Thúy Vân, Thúy Vân, trẫm đến thăm ngươi." Tô Mặc còn chưa đi đến phòng Thúy Vân vẫn còn đứng ở cửa, liền lên giọng hét lớn .

Thúy Vân đang định cởi quần áo để nghỉ ngơi, chợt nghe từ cửa truyền đến động tĩnh. Đem xiêm yvừa mới trút hết xuông, vội vàng lại mặc lên. Bước nhanh đi hướng cửa, mở ra cửa gian phòng. Vừa Mở cửa đã thấy, chính là Tô Mặc xiêu xiêu vẹo vẹo hướng phòng của nàng đi tới.

Thúy Vân cũng sợ hãi, vội vàng đi tới, đỡ Tô Mặc suýt nữa té ngã, nói "Hoàng Thượng, ngươi hôm nay là đã uống bao nhiêu rượu a?"

Còn chưa đi đến bên cạnh người Tô Mặc i, nàng đã nghe đến kia cổ đặc hơn mùi rượu.

"Ha ha, không uống bao nhiêu, có một chút mà thôi." Tô Mặc si ngốc trả lời, giống như là nhớ tới cái gì đó, vội ghé sát vào người Thúy Vân. Quay đầu nhìn về phía Hà Hỉ, vươn tay chỉ vào phía Hà Hỉ, cáo trạng "Thúy Vân, hắn vừa rồi không cho ta tới tìm ngươi, ngươi thay ta giáo huấn hắn đi. Ách uống ~"

"Thúy Vân cô nương, nô tài... Ai..." Hà Hỉ hiện tại thật sự là khóc không ra nước mắt, hắn rốt cuộc không biết chủ tử của mình giờ này đã thành cái dạng gì rồi.

"Ta hiểu được, ngươi lui ra trước đi. Hoàng Thượng, để ta chiếu cố." Thúy Vân khẽ thở dài một hơi, chậm rãi nói.

"Tốt, vậy phiền toái Thúy Vân cô nương ." Nói xong lời này, Hà Hỉ liền ly khai.

Thúy Vân thấy Hà Hỉ thân ảnh ly khai, mới đỡ Tô Mặc trở lại trong phòng, giúp Tô Mặc nằm trên giường, bỏ đi xiêm y. Đến ngoài phòng bưng tới một chậu nước, tìm lấy một cái khăn mới trắng tinh nhúng nước thay Tô Mặc lau thân thể.

Rót một chén nước trà nâng Tô Mặc dậy giúp nàng uống.

Bận việc đến nửa đêm, chuyện của Tô Mặc cuối cùng làm xong. Nhưng những vấn đề cứ thế theo nhau mà đến giờ lại tiếp tục tới nữa, phòng của nàng cũng chỉ có một cái giường, đã cấp cho Tô Mặc ngủ, bây giờ nàng có thể ngủ ở đâu? Nhìn Tô Mặcngười ngủ trên giường say sưa , nếu giờ đánh thức Tô Mặc, đúng là có chút không nỡ.

Ghé vào trước giường, nhìn Tô Mặc một lát, nàng cũng không biết là từ khi nào đã ngủ quên mất tiêu.

Tô Mặc lúc này vì đang say rượu nên ngủ an ổn cực kỳ. Một đêm vô mộng, ngủ thẳng một mạch đến sáng .

Tỉnh lại Tô Mặc trợn mắt, nàng chỉ biết, chính mình không phải ngủ ở bên trong Càn Thanh cung. Sợ tới mức vội vàng ngồi dậy, vì nàng làm vài cái động tác, nên cũng làm bừng tỉnh người ghé vào bên giường mà ngủ, Thúy Vân.

"Hoàng Thượng, ngươi tỉnh rồi a?" Thúy Vân xao xoa hai cánh tay của mình có chút nhức mỏi.

Tô Mặc nghe được Thúy Vân thanh âm, lại sợ tới mức mất hồn, lắp bắp hỏi "Này... Đây là nơi nào? Ta, vì cái gì lại ở chỗ này?"

Tô Mặc đối với hành vi chính mình tối hôm qua say rượu là một chút trí nhớ đều không có .

"Hoàng Thượng, ngươi cho dù có uống say, cũng không nên đến phòng của nô tỳ, ngay sau đó người cũng ngủ thiếp đi luôn." Thúy Vân thản nhiên trả lời , coi như chỉ là kể lại một chút chuyện bình thường không liên quan đến mình.

Tô Mặc nghe thấy Thúy Vân lại tự xưng hô nô tỳ thì có chút không vui, rầu rĩ mở miệng hỏi "Khụ... Ách... Thúy Vân, ta rốt cuộc có chỗ nào đắc tội ngươi , ngươi đã nhiều ngày như vậy vì sao luôn cố ý cùng ta vẫn duy trì khoảng cách ?"

Thúy Vân động tác dừng một chút, lập tức lại khôi phục bình thường, lạnh nhạt hồi đáp "Hoàng Thượng đã lo lắng nhiều rồi, nô tỳ cũng không có cố ý cùng ngươi bảo trì khoảng cách."

"Thúy Vân, khi ở tiên thành, ngươi không còn xưng hô nô tỳ với ta nữa rồi . Nhưng sau khi trở lại trong cung, ngươi lại là tự xưng nô tỳ với, ngươi còn dám nói ngươi không có cố ý cùng ta bảo trì khoảng cách." Tô Mặc như là một cái tiểu hài tử bị chịu ủy khuất, căm giận nói xong lời này, liền xoay đầu qua chỗ khác, không hề để ý tới Thúy Vân .

Thúy Vân có chút mềm lòng,  ngữ khí ôn nhu, có ý dụ dỗ nói "Hoàng Thượng, ta không phải cố ý cùng ngươi bảo trì khoảng cách, chẳng qua đây là ở trong cung, tự nhiên không thể giống ở bên ngoài bình thường có thể tùy ý như vậy được."

Tô Mặc vẫn là rầu rĩ không vui ầm ừ hai tiếng, chính là không quay đầu lại nhìn Thúy Vân. Nàng biết Thúy Vân cũng không có thực sự đem nguyên nhân nói cho nàng, nàng hiểu rõ Thúy Vân, cũng không phải bởi vì lễ nghi trong cung mà cùng nàng bảo trì khoảng cách.

Thấy Tô Mặc vẫn là buồn bực không nói lời nào, mà giờ sắp tới   thời gianlâm triều.

Thúy Vân cũng mặc kệ , một phen kéo Tô Mặc còn đang nằm trên giường xuống, nói "Hoàng Thượng, ngươi nên thay quần áo vào triều sớm ."

"Ngươi..." Tô Mặc chỉ vào Thúy Vân, tức giận đến nỗi không nói được câu nào.

Nàng làm sao hiểu được, Thúy Vân trong lòng hiện tại đang rất là bối rối,nàng thực sự sợ hãi . Sợ Tô Mặc chỉ cần lưu lại nhiều hơn một giây nữa thôi, nàng sẽ nhịn không được đem tình cảm trong lòng nhất nhất nói hết ra.

Thúy Vân cũng thèm để ý, Tô Mặc có phải hay không đang sinh khí cầm long bào đưa cho Tô Mặc, liền thay Tô Mặc mặc vào, nói "Hoàng Thượng, đã đến giờ vào triều ." Nói xong không để ý mọi việc, liền đem Tô Mặc hướng ngoài phòng đẩy đi.

"Oành!" một tiếng, cửa phòng đã bị Thúy Vân đóng lại.

Tô Mặc lăng lăng nhìn cửa phòng, thì ra, nàng đã bị Thúy Vân cấp đuổi đi? Hung hăng phất ống tay áo, ly khai.

"Hoàng Thượng, ngươi làm lão nô lo lắng quá  ." Sáng sớm Hà Hỉ liền canh giữ ở sân ngoại, thấy được Tô Mặc, khỏi phải nói rất là hưng phấn . SChỉ sợ, Tô Mặc ngủ quên, chậm trễ thời gian vào triều sớm. Nhưng cũng lại không dám vào nhà đi tìm Tô Mặc.

Tô Mặc nhìn nhìn Hà Hỉ, lại quay đầu nhìn liếc mắt một cái cửa phòng đang còn đóng chặt, nói "Đi thôi, người này không chào đón trẫm." Tô Mặc cố ý tăng thêm âm lượng, làm cho Thúy Vân trong phòng đều nghe được.

Thúy Vân dựa vào cửa phòng, thân mình nghe đến khi Tô Mặc rời đi, mới ngồi xuống dưới. Nàng làm sao không muốn bày tỏ cõi lòng đâu, mấy ngày nay tới giờ, nàng chịu được đủ loại dày vò, chính là muốn đoạn tình cảm không nên có này phai nhạt đi được một chút nhưng lại như thế nào cũng quên không được, ngược lại ngày càng làm sâu sắc .

Về Tô Mặc từng chút một những việc liên quan đến nàng, Thúy Vân đều nhớ rất rõ. Cho dù biết rõ không nên như thế, nhưng tâm lại như cũ là không an phận muốn có được, cho dù chỉ là có được một chút tia ôn nhu cùng đối đãi của Tô Mặc cũng có thể thỏa mãn nàng. Nàng không cần Tô Mặc có đáp lại, chỉ cần có thể ở bên cạnh Tô Mặc như vậy cũng đã đủ lắm rồi.

Cả đời của nàng có thể được bồi ở bên cạnh Tô Mặc là đủ rồi. Chỉ cầu trời xanh không cần ngay cả ước muốn hèn mọn như vậy đều tước đoạt hết đi.

Tô Mặc sau khi xong lâm triềuxong, liền trực tiếp về tới Càn Thanh cung, không có đi ngự thư phòng.

Cố Thục Ninh đêm qua đợi Tô Mặc cả một đêm, cuối cùng mới biết Tô Mặc ngủ lại trong phòng Thúy Vân. Khi nghe đến tin tức này khi, nàng trong nháy mắt giật mình một cái, một đêm đều trằn trọc khó ngủ.

Từ ngày nàng gả cho Tô Mặc, các nàng liền không có một đêm là không ở cùng nhau ngủ , trừ mấy tháng Tô Mặc rời kinh.

Nhưng đêm qua, Tô Mặc thế nhưng lại chạy tới phòng ngủ của người nữ tử khác, điều này làm cho lòng của nàng có chút tư vị không hề vui. Tuy biết chính mình cũng không có quyền lợi gì mà đi để ý chuyện này, giữa các nàng thực chất vốn dĩ là không có gì. Tô Mặc cùng nàng thành thân  bất quá cũng chỉlà vì lợi dụng Cố gia quyền thế áp chế Tô Dương. Có thể nói, Tô Mặc cũng là bị buộc bất đắc dĩ, mới thú nàng.

Cứ nghĩ như vậy, Cố Thục Ninh tâm tình lại có chút khổ sở . Cứ tưởng đến Tô Mặc đối với nàng căn bản là không có cảm tình, Tô Mặc có khả năng sớm đã thích người nữ tử nào khác rồi, có thể là Thúy Vân, cũng có thể là những người khác, chính là không có khả năng là nàng, Cố Thục Ninh. Nếu không, các nàng hàng đêm mặc dù đều cùng ngủ trên một cái giường, Tô Mặc lại cũng không bao giờ đụng đến nàng một chút.

Cố Thục Ninh đối với bộ dáng chính mình cùng dáng người đều là cực kỳ tự tin , nàng đã từng thấy nhiều nam nhân, không có một ai là không vì của mỹ mạo của nàng nàng mà động tâm. Nhưng thái độ của Tô Mặc đối với nàng, cũng không giống như điều mà nàng đã từng chứng kiến như những  nam tử bình thường khác.

 Đổ xô chen chúc nhau mà muốn quỳ gối dưới chân nàng hận không thể đem những biểu hiện tốt nhất của chính mình đều biểu hiện hết ra ngoài, mục đích chỉ có một là đoạt được tâm của nàng.

Mà thái độ của Tô Mặc, vẫn cứ như vậy luôn lạnh lùng thản nhiên . Không có biểu hiện ra một tia vui mừng cùng ái mộ, thậm chí ngay cả một chút dục vọng muốn nàng đều không có.

Nam nhân  trước giờ đều rất dục vọng, nhưng ở trên người Tô Mặc nàng lại  tìm không thấy một chút. Có khi, nàng thậm chí đều hoài nghi, Tô Mặc rốt cuộc có phải hay không là nam tử. Nhưng nhìn thấy Tô Mặc trên người luôn luôn có một cỗ khí phách uy nghiêm, đây đương nhiên là khí khái nam tử còn gì , không đúng, là một bậc đế vương trên người mới có thể có khí khái như vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: