Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16


"Hoàng Thượng, ngươi vì sao không Bbắt Ninh vương, Mao Trước Lâm tham ô được rất nhiều vàng bạc châu báu nhưng đều cống hiến hết cho Ninh vương a?" Về tới trong cung, Thúy Vân đem nghi ngờ trong lòng hỏi.

"Giờ vẫn chưa phải thời gian thích hợp." Tô Mặc ngẩng đầu lên, nhìn Thúy Vân liếc mắt một cái, thản nhiên trả lời. Nàng bây giờ không thể cùng Ninh vương so đo thực lực, nếu như tùy tiện hành động, đối với nàng lại không hề có nửa điểm ích lợi.

"Nhưng là, chúng ta không phải đều đã nắm giữ được chứng cớ Ninh vương tham ô nhận hối lộ có căn cứ chính xác rồi sao?" Thúy Vân không rõ, vì sao đã nắm giữ được tội chứng Ninh vương mà còn không bắt được hắn.

"Thúy Vân, Ninh vương là tất nhiên phải bắt , chính là không phải hiện tại. Ngươi yên tâm, ta là tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn ." Tô Mặc thản nhiên nói xong, trong giọng nói lại lộ ra một cỗ ngoan tuyệt(*) ý tứ hàm xúc.

(*) ngoan nghiệt: hung ác.

Thúy Vân nhìn Tô Mặc liếc mắt một cái sau đó không thèm nói nữa . Nàng không rõ Tô Mặc băn khoăn cái gì, nhưng nàng có thể hiểu được Tô Mặc làm như vậy, liền nhất định có đạo lý của nàng.

Đến Càn Thanh cung, Thúy Vân tâm trở nên trống rỗng, khẽ thở dài một hơi, đi theo sau Tô Mặc.

"Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng." Cố Thục Ninh nghe được ngoài cửa truyền đến động tĩnh thì, liền lập tức đi ra.

"Miễn lễ đi. Trẫm có chút mệt mỏi." Nói xong liền tự  bản thân hướng giường rồi đi.

Cố Thục Ninh thấyvẻ mặt mệt mỏi của Tô Mặc, đột nhiên có chút đau lòng, đối với cung nữ cùng bọn thái giám nói "Các ngươi đều lui ra đi."

Thúy Vânliếc mắt nhìn bóng dáng Tô Mặc một cái, cúi đầu, rồi lui đi ra ngoài.Các nàng trong lúc này là không có khả năng, nàng sẽ không miên man suy nghĩ nữa . Thúy Vân không ngừng thuyết phục chính mình, nhưng trái tim lại vẫn là nhịn không được đau. Tay chậm rãi đặt trước ngực mình, gắt gao túm.

Cố Thục Ninh sai mọi người lui ra, đi tớiphía sau Tô Mặc  thay Tô Mặc bỏ đi ngoại bào nói "Nghe nói ngươi té xỉu ?"

"Ân." Tô Mặc thật sự là mệt mỏi, Cố Thục Ninh cởi ngoại bào ra cho nàng, sau đó nàng liền nằm ngay trên giường. Nhắm chặt hai mắt, không có nói thêm bất cứ cái gì nữa.

Nhìn Tô Mặc vẻ mặt ủ rũ, Cố Thục Ninh cũng không quấy rầy nàng nghỉ ngơi .

----------------------------------------------------------------------------------------

Sau mấy ngày, Thúy Vân đều có ý cùng Tô Mặc duy trì khoảng cách.
Mà Tô Mặc thế nhưng là người rất mẫn, nàng tự nhiên là cảm giác được. Nàng không biết Thúy Vân đột nhiên tại sao lại biến thành như vậy, nhưng nàng có thể thấy được Thúy Vân luôn làm mặt lạnh, lại không dám hỏinghi vấn trong lòng.

"Khụ, Thúy Vân... Ngươi nhiều ngày là làm sao vậy?" Tô Mặc đem tấu chương đã phê đến một nửa thả xuống dưới,  thật cẩn thận hỏi.

Phê tấu chương vốn chính là chuyện mà nàng chán nản nhất, ngày thường thì còn có lý do để tìm Thúy Vân trò chuyện. Nhưng hiện tại, không những không cùng Thúy Vân cãi nhau, cho dù là nói chuyện đều ít đến đáng thương.

Khinghe đếnvấn đề màTô Mặc hỏi tâm Thúy Vân liền run rẩy một chút. Chính là trong nháy mắt sắc mặtcủa nàng cũng có chút tái nhợt, nhưng thoáng một cái liền khôi phục bình thường. 

Nàng thản nhiên trả lời "Đã làm Hoàng Thượng lo lắng nhiều rồi, nô tỳ làm sao có thể có chuyện gì?"

Tô Mặc không phát hiệndị thường của Thúy Vân, chính là nàng nghe thấy Thúy Vân lại thay đổi cách xưng hô, hai chân mày khép chặt lại với nhau, rầu rĩ cũng không nói nữa . Nàng không thể tưởng được chính mình khi nào thì  đắc tội Thúy Vân, vì sao Thúy Vân thay đổi nhiều như vậy.

Thấy Tô Mặc không thèm nói lại, Thúy Vân nhưng thật ra lại thở dài nhẹ nhõm một hơi. Chính là tâm lại trở nên vắng vẻ lạ thường, giống như đã đánh mất cái gì vậy.

Sau mấy ngày, Tô Mặc suy nghĩ các loại biện pháp, muốn từ Thúy Vân không biết được nguyên nhân  nàng vì cái gì đột nhiên không để ý tới chính mình , hiển nhiên đều là thất bại .

Thúy Vân miệng giống như là tảng đá, như thế nào cũng tách ra không được. Tuy rằng này hình dung có chút khó nghe, lại rất thích hợp.

Cố Thục Ninh thấy bộ dángTô Mặc lại là một bộ không yên lòng , mở miệng hỏi nói "Hoàng Thượng, đã nhiều ngày thấy ngươi luôn cau mày, như vậy ngươi là đang gặp cái việc gì phiền lòng?"

"Không có gì, chỉ là có chút sự tình không nghĩ ra thôi." Tô Mặc nhíu mày, nghe thấy thanh âmCố Thục Ninh liền đáp lại.

Cố Thục Ninh thanh âm rất nhẹ lại ôn nhu, uyển chuyển mà êm tai, luôn luôn có thể an ủi cảm xúc cùng tính tình dễ dàng nổi cáu của Tô Mặc.

Cố Thục Ninh không nói lời gì nữa, chính là đăm đăm nhìn chằm chằm Tô Mặc, coi như muốn đem Tô Mặc nhìn thấu giống nhau.

Tô Mặc bị Cố Thục Ninh nhìn xem có chút không được tự nhiên, chỉ có thể mở miệng nói "Thục Ninh, nàng nói một nữ nhân vì cái gì vô duyên vô cớ sinh khí chứ?"

Nàng dám xác định chính mình có đắc tội với Thúy Vân. Hoàn toàn không, nàng không hề biết mình đã chiếm một phần trong tâm Thúy Vân , lại càng không biết Thúy Vân lần này cố ý làmnhư vậy, chẳng qua là không muốn chìm sâu càng thêm sâu, khi nó còn chưa có mọc rễ thì mau chóng chặt đứt ý niệm đi, may ra còn có một lối thoát.

Cố Thục Ninh nghe được Tô Mặc một phen nói xong, hơi hơi sửng sốt. Cũng không biết vì sao Tô Mặc lại đối với những người nữ tử khác lại một mực quan tâm đến như vậy, trong lòng có loại nói không nên lời với mất mát cùng phiền muộn.

"Nhất định là vì nàng ấy đã thích người mất rồi, mới có thể vô duyên vô cớ tức giận." Cố Thục Ninh thản nhiên hồi đáp. Nhưng trong đầu lại không chịu khống chế suy nghĩ lung tung rốt cuộc người mà Tô Mặc nhắc đến là ai. Là ai lại cso khả năng  thích Tô Mặc chứ.

"Phải vậy không?" Tô Mặc nghi ngờ hỏi, lại không giống như là đang hỏi Cố Thục Ninh, nhưng thật ra có chút giống là đang tự hỏi chính mình.

Trong ấn tượng của nàng Thúy Vân vốn không bao giờ cùng người nào khác đặc biệt thân cận nha. Cùng nàng  một chỗ thời gian dài , thế nào còn có thời gian đi đàm luyến ái đâu(*).

(*) đàm luyến ái : chuyện yêu đương ý mà.

Hơn nữa Thúy Vân hẳn sẽ thích những thứ nào khác người nàng không có khả năng, nhất định cũng chưa từng có cảm giác với ai mới đúng nha.

Một mực nghĩ bộ dáng Thúy Vân sẽ ra sao khi trở nên như vậy, nhớ lại một lúc sau đó mới hoàn toàn tỉnh ngộ . Vỗ đầu một cái liền hiểu ra nói "Ta hiểu được rồi , khó trách nàng đã nhiều ngày nay lại  trở nên  kỳ quái như vậy."

Tô Mặc hiếm khi  biểu hiện ra vẻ minh mẫn như hiện giờ. Suy nghĩ sau một lúc lâu, nàng cũng chưa có thể nghĩ ra, người Thúy Vân thích có thể là ai. Phiền não gãi gãi đầu, lộ ra vẻ bất mãn cúi thấp đầu xuống, vẫn là ngày mai trực tiếp đi hỏi Thúy Vân.

"Thục Ninh, ta đói bụng." Không nghĩ thông suốt vấn đề, Tô Mặc lòng tin  chịu đả kích lớn. Nhưng bụng lại thật sựđói , chỉ phải ra vẻ tội nghiệp nhìn về phía Cố Thục Ninh, nói.

Cố Thục Ninh ngơ ngác nhìn về phía Tô Mặc, nàng nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy Tô Mặc làm nũng , nàng có thể không giật mình s

Tô Mặc bị Cố Thục Ninh nhìn chằm chằm hơi có chút không được tự nhiên, chỉ có thể quay đầu sang chỗ khác nói "Thục ninh, ngươi vì sao nhìn ta như vậy ."
"Không...Không có gì." Cố Thục Ninh thu hồi ánh mắt chính mình thản nhiên hồi đáp.

"Hỉ nhi, ngươi đi phân phó ngự thiện phòng làm chút điểm tâm đưa tới." Cố Thục Ninh nhìn liếc mắt bên ngoài sắc trời một cái , vẫn còn chưa tới thời giandùng bữa tối , chỉ có thể trước phân phó ngự thiện phòng đưa chút điểm tâm đến,cho Tô Mặc.

"Ân, nương nương, nô tỳ lập tức đi ngay." Nói xong liền lui đi ra ngoài.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tô Mặc bắt đầu quấn quít lấy Thúy Vân muốn biết đáp án.

"Thúy Vân, Thúy Vân, ngươi nói cho ta biết thôi, người ngươi thích là ai . Nói thôi chỉ nói thôi, ta cam đoan ta nhất định sẽ thay ngươi tác hợp." Nghe được bên tai thanh âm cả ngàn lần, Thúy Vân lần đầu tiên chân chính có động lực muốn đem Tô Mặc miệng khâu lại.

Nàng lần đầu tiên nghe được Tô Mặc hỏi về vấn đề này, thì tim của nàng như muốn ngừng đập , lại có chút bối rối tránh thoát khỏi Tô Mặc.

Nhưng nàng thế nào cũng không nghĩ đến, Tô Mặc nếu là không đạt được mục đích , thề không bỏ qua! Vẫn cứ thế quấn quít lấy nàng, không hỏi ra một đáp án như mong muốn thì sẽ không dừng lại. Mặc kệ nàng bày ra cái dạng mặt thối gì , Tô Mặc đều có thể kiên trì không ngừng tiếp tục hỏi.

"Hoàng Thượng, người không cần phê chữa tấu chương sao?"
Thúy Vân bất đắc dĩ thầm nghĩ mắt thì đã trợn trắng, vấn đề này nàng phải trả lời như thế nào đây, nói người nàng thích chính là Tô Mặc sao? Vậy còn không bằng đem Tô Mặc cấp dọa ngất xỉu sao. Sau này sợ là ngay cả cơ hội được ở  bên cạnh Tô Mặc cũng sẽ không có.

"Vậy ngươi trước cứ nói cho ta biết, người ngươi thích là ai thôi, ta thật sự rất muốn biết nha." Tô Mặc nói là lời nói thật lòng, nàng là thật rất muốn biết Thúy Vân thích ai. Rốt cuộc là loại người như thế nào, cường đại đến mức có thể làm cho Thúy Vân cái người mà mỗi ngày đều bày hé ra mặt lạnh lùng cũng thích người ta. Nàng thật sự là rất tò mò.

"Hoàng Thượng..." Thúy Vân có chút nghiến răng nghiến lợi kêu

"Được rồi, được rồi. Ta không hỏi nữa là được chứ gì?" Gặp bộ dáng Thúy Vân như muốn đánh người Tô Mặc đành phải thỏa hiệp.

Rõ ràng đã nói rành mạch như vậy, đương nhiên bay giờ không thể lại dùng roi hù dọa của nàng . Nói chuyện không giữ lời! Ngươi thích ai, người đó đều bị xui xẻo! Tô Mặc một bên đi đến chỗ ngồi chính mình , một bên ở dưới đáy lòng oán thầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: