
Chương 15
Mấy ngày mấy đêm, Tô Mặc cũng chưa từng nghỉ ngơi qua. Mỗi ngày vẫn là cùng bọn quan binh đào khai mở đường sông. Có mấy lần nhiều người thân thể không chịu đựng nổi liền bất tỉnh nhân sự, được người khác nâng trở về. Có những người mặc dù đang mang có thai cũng hăng hái tham gia đào.
Sở dĩ là mọi người đều bị nghị lực của Tô Mặc thuyết phục, cho dù có mệt mỏi cũng đều kiên trì tiếp tục công việc.
Ngay cả dân chúng gần toà thành trì, nghe nói đương kim thiên tử tự mình khai thông đường sông Hoàng, có vài lần ngất đi cũng không buông bỏ. Trong lòng vừa cảm kích vừa kính nể. Cũng đều tự động tới rồi cùng góp sức vào cho việc khai thông Hoàng Hà.
Đã trải qua hơn nửa tháng thời gian, công trình rốt cục đã xong. Trong lúc mọi người đang vui mừng thì thân mìnhTô Mặc cũng rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa. Đang đứng ở trên đài muốn mở miệng khen ngợi mọi người liền đột nhiên ngất đi.
Mà lần này bị ngất, cũng không giống như những lần trước, chỉ cần nghỉ ngơi một ngày liền đã tỉnh. Thân thể của nàng đã chịu đến cực hạn cho dù muốn cũng vô pháp thoát khỏi tình trạng này. Lần này bị ngất nhưng là đến tận bảy ngày mới tỉnh lại.
Mọi người đều sợ hãi các Thái y đi theo cũng thúc thủ vô sách(*).
Thúy Vân mấy ngày kế tiếp đều hàng đêm chăm sóc Tô Mặc, một lòng tự trách chính mình. Luôn cảm thấy là nàng không chiếu cố hảo Tô Mặc, nếu nàng ngày đó ngăn cản Tô Mặc, nàng cũng sẽ không chật vật thành ra hậu quả như thế này.
(*) Thúc tủ vô sách: bó tay
"Ngươi mau tỉnh lại đi có được không?" Thúy Vân nhìn khuôn mặt Tô Mặc mấy ngày nay lại là gầy đi rất nhiều tay chậm rãi sờ lên khuôn mặt Tô Mặc.
Thúy Vân không biết chính mình là bị làm sao vậy, thấy Tô Mặc nhiều ngày như vậy mà vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Tâm như là bị cái gì đó xé nát rất đau.
"Chỉ cần ngươi tỉnh lại, ta về sau tuyệt đối sẽ không cầm roi dọa ngươi nữa..." Thúy Vân giống như đang lầm bầm lầu bầu, nhẹ giọng nói thầm. Cả trái tim của nàng bây giờ đều thuộc về người đang nằm trên giường này.
"Thật sự như vậy sao? Ngươi nói là phải giữ lời nga...Khụ khụ..." Khi Tô Mặc tỉnh lại liền nghe được lời nói của Thúy Vân, liền suy yếu đáp lại.
Thúy Vân nhìn Tô Mặc đang nặng nề lắc đầu mình vài cái, mới phát hiện chính mình không phải đang nằm mơ. Vội vàng nhào tới, nằm ở trong lòng của Tô Mặc, thấp giọng khóc nói "Ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi, ngươi biết không mọi người đều bị ngươi hù chết."
Vốn thân thể đã cực kỳ suy yếu, làm sao Tô Mặc có thể chống lại hành động của Thúy Vân như vậy? Chỉ trong chốc lát trực tiếp làm cho Tô Mặc không thể thở được liền kịch liệt ho khan.
Thúy Vân chạy nhanh thoát khỏi lòng Tô Mặc ngồi ngay ngắn lên, khẩn trương hỏi "Hoàng Thượng...Hoàng Thượng... người đừng làm ta sợ ngươi làm sao vậy? Ta cho người đi truyền Thái y." Nhìn Tô Mặc ho khan vẻ mặt lại đỏ bừng, ngay cả trả lời nàng đều không có nói lấy một lời. Thúy Vân liền sợ hãi cực độ vội vàng đứng lên hướng ngoài phòng chạy đi, truyền Thái y đến.
Sau khi Thái y đến liền bắt mạch cho Tô Mặc. Nhìn mạch tượng của Tô Mặc rất ổn định, cũng không có chuyện gì nghiêm trọng , chỉ cần hảo hảo điều dưỡng mấy ngày, thân mình sẽ khôi phục lại như bình thường.
"Thúy Vân, cho ta một chén trà!." Tô Mặc dựa người vào đầu giường, đối với Thùy Vân nói
Thúy Vân lập tức đến trước bàn, cấp Tô Mặc châm một ly trà, tiến lên phía trước nói "Hoàng Thượng, cẩn thận nóng."
Tô Mặc thân thủ tiếp nhận được chén trà, thổi vài cái, mới chậm rãi uống vào. Tô Mặc khôi phục một ít khí lực sau đó liền giãy dụa muốn xuống giường. Thúy Vân làm sao có thể để cho nàng như ý muốn đương nhiên không chịu để cho Tô Mặc xuống giường.
"Hoàng Thượng, người không thể an phận một chút được sao? Thế nào mới vừa tỉnh lại, giờ lại muốn đi đâu nữa đây!"
Tô Mặc mặc dù cố chấp bất quá cũng không thay đổi được ý muốn của Thúy Vân, chỉ biết buông bỏ ý định xuống giường nói "Ta đã ngủ mấy ngày?"
"Hôm nay là ngày thứ bảy." Thúy Vân một bên thay nàng đắp chăn, một bên trả lời.
"Cái gì, đã bảy ngày rồi sao! Ta nghĩ chắc chỉ hai ba ngày thôi, Hoàng Hà bên kia tình trạng như thế nào?" Lúc Tô Mặc tỉnh lại liền biết chính mình đã được đưa đến Tiên Thành.
"Hoàng Thượng yên tâm, vấn đề Hoàng Hà lũ lụt đại khái đã muốn được giải quyết ổn thỏa, mấy ngày trước mưa liên tiếp cũng đã giảm xuống , cũng chưa từng dẫn phát lũ lụt lần nào. Đã nhiều ngày sắc trời dần chuyển trong xanh. Xem ra sẽ không còn mưa to ." Thúy Vân kiên nhẫn trả lời , nàng cũng biết vị chủ tử này của nàng hiện tại một lòng đều hướng về việc Hoàng Hà lũ lụt.
Hôm nay vấn đề Hoàng Hà lũ lụt đã giải quyết , các nàng cũng có thể khởi hành hồi kinh .
"Vậy thì tốt. Tốt lắm." Tô Mặc vui sướng nói.
Nghỉ ngơi mấy ngày sau, Tô Mặc thân thể cũng khôi phục không ít, cũng là đến lúc hồi kinh .
Tô Mặc lúc rời đi, giao phó cho mọi người, ở hai bên bờ sông Hoàng Hà cố gắng trồng nhiều loại cây cối một chút. Như vậy mới là kế lâu dài, nàng còn nhớ mang máng, ở hiện đại lúc thấy sông Hoàng Hà, quả thật là không làm thất vọng danh tiếng của nó,"Hoàng" Hà. Thật sự là ứng với câu có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch ngạn ngữ (*). Nàng là tất nhiên không muốn thấy sông Hoàng Hà ở thế giới này cũng trở nên như sông Hoàng Hà ở hiện đại.
(*) ngạn ngữ : châm ngôn giông z đó.
"Hoàng Thượng, ngày mai là có thể đến kinh thành ." Thúy Vân vén lên màn, nhìn ngoài cửa sổ, thanh âm có chút rầu rĩ .
Đã nhiều ngày ở chung như vậy, nàng cùng Tô Mặc trong lúc đó cảm tình càng ngày càng tăng dần lên. Nàng cũng biết không thể nào tiếp tục như vậy nữa, nhưng là lại nhịn không được muốn thân cận với Tô Mặc.
Mà đầu gỗ mộc Tô Mặc, tự nhiên là không phát hiện Thúy Vân đã nhiều ngày như vậy cung có chút thay đổi.
"Ân, Thúy Vân, ngươi nhưng là lại nhớ kinh thành sao?" Tô Mặc nghe Thúy Vân ngữ khí khác thường. Nàng rời cung cũng quá lâu, lần này mau mau muốn nhanh đến kinh thành , tình cảmtưởng niệmngày xưa cũng được phóng thích ra. Cho nên thanh âm nghe có vẻ rầu rĩ .
"Ân, đúng vậy ."
Thúy Vân quay đầu, nhìn về phía Tô Mặc, ngay sau đó lại cúi đầu thấp xuống. Vừa nghĩ đến chuyện Tô Mặc cùng Cố Thục Ninh sẽ ở cùng một chỗ ngủ ở trên cùng một cái giường, lòng của nàng giống như là bị ngàn vạn con kiến cắn nát vậy rất là khó chịu.
" Ngày mai không phải là đến rồi sao?" Tô Mặc thấy Thúy Vân vẻ mặt ảm đạm, ra tiếng an ủi.
Thúy Vân không hề lên tiếng, nàng biết, Tô Mặc là không hiểu suy nghĩ trong lòng nàng. Không hiểu nàng vì sao lại không vui, không hiểu nàng là đang để ý cái gì, không hiểu nàng một lòng vì nghĩ đến Tô Mặc, cũng sẽ không muốn đi hiểu nàng.
Nàng là tự mình đa tình, cũng tự mình tìm phiền não.
Tô Mặc thấy Thúy Vân không thèm nói lại, nàng cũng không biết là nên nói cái gì, bên trong xe không khí thoáng chốc trở nên có chút xấu hổ.
Lúc đến kinh thành Tô Mặc cũng không còn ngồi xe ngựa nữa, mà là cưỡi ngựa.
Văn võ bá quan cũng đã sớm canh giữ ở cửa thành, nghênh đón Tô Mặc.
Ba tháng, kinh thành như cũ vẫn là một mảnh phồn vinh, mà trong triều lại xuất hiện thêm mấy người vẻ mặt xa lạ. Tô Mặc tinh tế nhìn nhìn, đem những người này đều nhất nhất ghi tạc trong lòng.
"Chúng Thần cung nghênh Hoàng Thượng! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Các quan đại thần đều quỳ xuống đất hành lễ.
"Đều đứng lên hết đi." Tô Mặc cưỡi ở trên lưng ngựa, uy nghiêm kêu lên.
"Tạ Hoàng Thượng!"
Tô Mặc nhảy xuống ngựa, đi tới chỗ Tô Dương cùng Cố Tử Văn nói "Mấy ngày nay, vì có hoàng thúc cùng nhạc phụ, trong triều mới không có loạn."
"Hoàng Thượng nói quá lời, đây đều là bổn phận." Cố Tử Văn đầu tiên mở miệng nói.
Tô Mặc mỉm cười nhìn phía Tô Dương, thấy hắn không nói lời nào, chỉ phải mở miệng trước nói "Hoàng thúc, mấy ngày nay còn phải đa tạ ngươi, thay trẫm xử lý sự vụ trong triều!"
Tô Mặc nói một cách chân thành, Tô Dương cũng không hảo muốn nói chuyện, chỉ đành phải thể hiện hé ra nụ cười dối trá nói "Hoàng Thượng nói quá lời, so với việc Hoàng Thượng trừng trị tham quan, thống trị Hoàng Hà lũ lụt đó mới là đại sự. Những việc Hoàng thúc làm đều chính là một chút chuyện vặt mà thôi."
Tô Dương tựa hồ cố ý nhắc tới chuyện Tô Mặc chém Mao Trước Lâm .
Tô Mặc nhướn lông mày một cái cũng có ý không đi tiếp chuyện lập tức đem chuyện khác đánh lạc hướng nói "Trẫm, hôm nay có chút mệt mỏi, trước hết muốn hồi cung . Các công việc khác tạm thời gác lại đến ngày mai đi." Nói xong lại là bay vọt lên ngựa hướng trong cung tiến đến.
Tô Dương hung hăng nhìn chằm chằm bóng dáng Tô Mặc rời đi trong lòng tràn đầy căm hận. Ninh Vương phi mỗi ngày đều ở trong phủ khóc, nói ca ca nàng đang bình yên vô sự lại ngang nhiên bị Tô Mặc chém. Nàng tuy là vợ Ninh vương nhưng vẫn còn là người Mao gia. Nay ca ca bị Tô Mặc chém, làm cho Mao gia từ đó đến nay mỗi ngày đềudây dưa muốn hắn thay ca ca nàng báo thù.
Hắn làm sao lại không muốn thay Mao trước Lâm báo thù chứ. Mao Trước Lâm nhưng lại là trợ thủ đắc lực của hắn, những năm gần đây, người cùng tiền tài Ninh vương phủ cũng đều là Mao Trước Lâm cung cấp . Hiện tại lại đúng lúc, Mao Trước Lâm bị Tô Mặc cấp chém, cũng chặt đứt đường kinh tế của hắn.
Muốn tạo quan hệ tốt người cũng cần dùng đến tiền. Hắn vì vấn đền này đều đã muốn tức đến chết, kết quả thấy Tô Mặc lại còn như là một người bình thường không để ý là mình đã làm những gì.
Trong lòng lại càng phát hỏa hận không thể dung một đao mà giết chết Tô Mặc.
Lời EDITOR: sorry các bạn vì mình đã bỏ hơi lâu. Tại mấy bữa nay lười + tâm trạng không vui nên không edit.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro