Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

Mao Tiên Lâm đột nhiên phát cuồng đi đến bên chân Tô Mặc kéo ống tay Tô Mặc nói " "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, chớ có tin những lời bịa đặt này. Dân chúng rất xảo quyệt bọn chúng nhất định là đang nói bậy. Thần với triều đình tuyệt đối trung thành và tận tâm, chưa bao giờ làm chuyện thực có lỗi với triều đình cùng Hoàng Thượng a! Hoàng Thượng!"

Tô Mặc một cước đá văng ra Mao Trước Lâm, lạnh lùng nói "Hảo cho một trung thần , hừ, ngươi cho trẫm là ngốc tử sao! Người đâu, đem người này nhốt vào đại lao, ngày mai buổi trưa, trảm thủ thị chúng!"
"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, thần biết sai rồi a Hoàng Thượng! Hoàng Thượng, tỷ tỷ thần nhưng là Ninh Vương phi a, Hoàng Thượng. Cầu Hoàng Thượng nể tình tỷ tỷ cùng tỷ phu mặt mũi mà buông tha vi thần một mạng a! Hoàng Thượng." Mao Trước Lâm như là lấy được một lý do cứu mạng cuối cùng liều mạng hô.
"Dừng lại." Tô Mặc chậm rãi bước đi tới thẳng chỗ Mao Trước Lâm bị thị vệ kéo cách đó không xa hơi cười nói "Nguyên lai là tiểu cữu (*)của hoàng thúc nha vậy xem ra vẫn là trẫm thất lễ . Luận bối phận, ngươi so với trẫm còn lớn hơn  một bậc đây".

(*) tiểu cữu : em vợ

Tô Mặc mặt lúc này cười cười,  làm cho người ta nhìn xem có chút run sợ, như là trong địa ngục Tu La giống nhau thật đáng sợ.
Mao Trước Lâm nuốt nuốt nước miếng, trong lòng sợ hãi cực độ. Đang muốn mở miệng nói chuyện, lại nghe được Tô Mặc từ từ nói "Kéo xuống, hôm nay cho dù là hoàng thúc trẫmở đây, trẫm cũng nhất định lấy tính mệnh của ngươi!"
"Hoàng Thượng! Hoàng Thượng, tha mạng a, Hoàng Thượng!" Thanh âm càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất, Tô Mặc mới khôi phục thần sắc ngày thường liền quay đầu đi đối hướng dân chúng.
"Hoàng Thượng anh minh, Hoàng Thượng vạn tuế!" Lập tức liền vang lên một trận kéo dài thanh âm không dứt hò hét liên tục.
Tô Mặc nhìn nhìn một chút, trong lòng lại như bị thứ gì đó xiết chặt lại mới vừa buông lỏng được một lúc. Mi gian(*) lại bao phủ một cỗ không dễ nhìn ra vẻ u sầu.

(*)Mi gian: giữa chân mày.

Hồng Vĩ đứng ở một bên, nhìn nàng một lúc chẳng qua là chỉ khẽ thở dài. Hắn tự nhiên cũng là muốn đem tham quan trên cái thiên hạ này  hết thảy đều đuổi tận giết tuyệt, cho  dân chúng một đất nước thái bình thịnh thế. Chính là hiện nay, thế cục bất ổn. Ninh vương dã tâm đã sớm bị bại lộ , mà Tô Mặc hoàng quyền khắp nơi lại bị quản chế, những việc này hết thảy đều là bất lợi cho Tô Mặc .

Nghe được bên cạnh tiếng thở dài thì Tô Mặc cũng vừa mới mới thả lỏng tâm một chút, lại là lo lắng. Chỉ sợ là những ngày an an ổn ổn sẽ không có được .
"Hồng Vĩ." Tô Mặc thản nhiên kêu lên.
"Có Thần."
"Ngươi mau mau dàn xếp hảo chỗ ở cùng lương thực cho dân chúng, ngay hôm nay liềnkhởi mở ra kho lúa, tìmnhiều đại phu đến, cấp tốc chẩn trì thật tốt bệnh tình cho bách tính nơi đây." Tô Mặc ngữ khí vẫn như cũ là thản nhiên nhưng lại có thể nghe ra vài phần mang theo vẻ u sầu.
"Thần, tuân chỉ." Nói xong liền mang theo một đám quan binh, dẫn dắt dân chúng ly khai.

Tô Mặc xoa xoa mi tâm, vào trong huyện Nha. Mao Trước Lâm đã sớm biết Tô Mặc muốn tới chỗ mình, nên đã dành riêng cấp cho Tô Mặc chuẩn bị hành lễ cung kính.(chuẩn bị chỗ ở á, hình như z).

"Thúy Vân, trẫm có chút mệt mỏi." Tô Mặc đối với Thúy Vân đứng ở  bên cạnh nàngnhẹ giọng nói, ngữ khí tràn ngập mệt mỏi.

"Nô tỳ thay Hoàng Thượng thay quần áo rồi hẵng nghỉ ngơi."
"Ân." Tô Mặc nói xong liền đứng lên mở ra hai tay, tùy ý để Thúy Vân bỏ đi ngoại bàotrên người .
Nằm trên giường  thấy Thúy Vân muốn ly khai, lại là mở miệng nói "Thúy Vân, ngươi lại đây, bồi trẫm ngủ một lát."

Thúy Vân trên mặt nóng lên, trừng mắt nhìn Tô Mặc liếc mắt một cái nói "Hoàng Thượng người là thiên tử cao quý, còn nô tỳ chỉ là một tỳ nữ. Chủ tớ khác biệt."

"Trẫm gọi ngươi đến, ngươi phải liền tới, lúc nào lại trở thành bà già như vậy." Tô Mặc chỉ cảm thấy chính mình mí mắt có chút nặng, hoàn toàn không biết chính mình là đang nói cái gì. Bình thường nàng, nào dám dùng khẩu khí như vậy đối với Thúy Vân nói chuyện đâu.

"Ngươi..." Thúy Vân chỉ vào Tô Mặc đang muốn mở miệng trách mắng, đã thấy người kia đã ngủ.
Thúy Vân đi tới bên người Tô Mặc  ngồi xuống, nhẹ lay động đầu nàng một chút. Xem ra nàng là thật sự mệt mỏi, vươn tay vuốt lên giữa lông mày Tô Mặc đang nhíu chặt.
Nhẹ chân nhẹ tay ly khai phòng Tô Mặc , nhìn sắc trời bắt đầu tối xuống dần. 
Khi Tô Mặc tỉnh lại trời đã muốn đen hoàn toàn, không biết là chính mình đã ngủ bao lâu. Xoa xoa mắt, đối với hướng bên cửa kêu lên "Người đâu a!"

Vẫn canh giữ ở cửa Thúy Vân đẩy cửa phòng ra rồi đi vào. Thấy Tô Mặc vẻ mặt còn chưa tỉnh ngủ bộ dáng giống trẻ con mới ngủ dậy, quan tâm nói "Hoàng Thượng đã ngủ đủ rồi?"
"Ân. Trẫm ngủ bao lâu rồi?"
"Còn chưa đến hai canh giờ."

"Nga, trẫm có chút đói bụng, ngươi thay trẫm đi chuẩn bị chút đồ ăn đến đây đi." Tô Mặc mang giày vào tiếp đến lấy y bào, mặc lên người. Hoàn toàn không có ý muốn Thúy Vân hầu hạ mặc áo. Chính là Tô Mặc chân tay lại vụng về  như thế nào lại đều là buộc không tốt vạt áo y bào.

Thúy Vân buồn cười nhìn chủ tửtrước mắt này thể hiện, sau đó liền đi ra phía trước, thay Tô Mặc buộc lại hảo vạt áo nói "Hoàng Thượng, những  việc nhỏ nhặt này, vẫn là nên để cho nô tỳ làm."

Tô Mặc mặt ửng hồng lên, ho khan vài tiếng nói "Ra bên ngoài cung, ngươi không cần giữ lễ tiết như thế . Gọi ta là Tô Mặc." Những lời này, Tô Mặc đã sớm muốn nói từ lâu lắm rồi. Nàng luôn luôn tôn trọng nhân quyền ngang hàng, nếu không phải vì bảo trụ ngôi vị hoàng đế này cùng tánh mạng của nàng, thì cũng không nhất thiết phải ngày nào cũng dùng cái cách xưng hô như thế này cùng người khác giao tiếp. Tư tưởng của người hiện đại bây giờ ở trong đầu của nàng nhưng là đã muốn ăn sâu bén rễ mất rồi.

"Nhưng là..." Thấy Thúy Vân muốn mở miệng cự tuyệt, Tô Mặc vội vàng ra tiếng ngắt lời nói "Không có nhưng là gì hết, liền làm theo lời ta nói đi."
"Dạ được, Hoàng Thượng." Gặp Tô Mặc cầm ánh mắt trừng chính mình, Thúy Vân lại buộc lòng phải chữa lại nói "Tô Mặc."

Tô Mặc thế này mới vừa lòng điểm gật đầu một cái, nói "Như thế mới tốt."
Thúy Vân trong lòng ấm áp, đáy lòng khối mềm mại kia hình như đã bị xúc động .
Chủ tử của nàng sau khi tỉnh lại quả nhiên là đáng yêu hơn rất nhiều, cũng thần bí hơn rất nhiều.  Trên người của nàng có mang rất nhiều thứ gì đó nàng không hiểu, cũng nhìn không thấu.

Ngày thứ hai, Tô Mặc tự mình giám sát việc trảm. Đây chính là lần đầu tiên nàng  xem cảnh sát nhân ngày trước đã từng xem qua phim  truyền hình cùng điện ảnh, chính là một đạo huyết quang bay qua, coi như là người kia đã bị chém.

Cho dù là xem phim kinh dị trong lòng cũng là biết, kỹ thuật cao siêu hoá trang , không phải là sự thật. Hiện nay là thực sự nhìn đến là chân thật việc chém đầu, trong lòng của nàng có chút sợ hãi, cùng khẩn trương cực độ thầm nghĩ thời gian mau mau một chút qua đi.

Làm Tô quốc thiên tử, nàng không thể không đến, cũng như bắt buộc phải xem,thêm cái nữa là không thể biểu hiện ra vẻ mặt sợ hãi kích động. Nhưng chỉ có Tô Mặc tự mình biết là có bao nhiêu thống khổ.

"Trảm!" Tô Mặc cắn răng trấn định kêu lên, ánh mắt vẫn là ở cây đại đao đang đi xuống kia một khắc cũng không chịu thua kém nhắm mắt.
Chờ một lúc đầu Mao Trước Lâm dĩ nhiên rơi xuống đất .

 Còn mở to mắt nhìn Tô Mặc. Tô Mặc đáy lòng sợ hãi cực độ, hai tay cầm lấy góc áo, nói thầm "Chớ trách ta, muốn trách thì trách chính ngươi, làm nhiều việc thương thiên hại lí như vậy, ta chỉ là thay trời hành đạo. Đã chết  rồi, trăm ngàn đừng tìm ta báo thù."

Nghe pháp trường hạ, một đám dân chúng người người hoa chân múa tay vui sướng, bộ dángrất khoái hoạt . Tô Mặc cảm giác sợ hãi bây giờ đã giảm  bớt rất nhiều. Không hề nhìn về phía pháp trường kia, cái đầu của Mao Tiên Lâm vẫn như cũ trợn tròn mắt. 

Mấy ngày sau đó Tô Mặc ngủ đều không an ổn. Cả đêm đều gặp ác mộng, trong mộng đều là đầu Mao Tiên Lâm nhiễm đỏ hết cả một vùng. Nàng rất sợ hãi, bốn phía đều im ắng , không có đến một bóng người, nàng muốn mở miệng kêu to, lại như thế nào đều kêu không ra tiếng.

"A.....!" Tô Mặc chợt tỉnh lại, từng ngụm từng ngụm thỏ phì phò. Vuốt vuốt ngực chính mình hoàn hảo chỉ là  ác mộng thôi.
"Hoàng Thượng, hoàng thượng người làm sao vậy, lại gặp ác mộng sao?" Thúy Vân xem ngực Tô Mặc từng trận từng trận phập phồng không chừng  xem ra là đã bị dọa đến nỗi mơ hồ a! Đã là nhiều ngày như vậy rồi, Tô Mặc không có ngày nào ngủ hết cả đêm,  mỗi ngày ban đêm đều gặp ác mộng.

"Ân, đúng vậy. Trẫm đã nhiều ngày, đều mơ thấy Mao Tiên Lâm tìm đến trẫm báo thù." Tô Mặc giãy dụa yếu rời giường, bị cái tình huống kia trong mộng làm cho sợ tới mức dĩ nhiên không còn nửa điểm buồn ngủ.

Thúy Vân lập tức nâng Tô Mặc dậy nói "Hoàng Thượng, không ngủ một lát nữa sao?"
"Ta sao còn ngủ được nữa không ngủ cũng là như thế thôi! Nhưng thật ra ngươi là không bị thế, nhưng mỗi đêm đều coi chừng ta, thân thể ngươi như thế nào chịu đựng được."
Nghe được lời nóiTô Mặc quan tâm , Thúy Vân đáy lòng bỗng cảm thấy ấm áp  nói "Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm, ta vốn là người tập võ chỉ cần  chợp mắt trong chốc lát là được rồi."

"Ngươi vẫn là nên đến đây cùng ta ngủ trên giường một lát đi, dù sao ta cũng không ngủ nữa. Đừng nói với ta cái gì là chủ tớ khác biệt, ngươi có biết là ta không thích nghe ngươi nói đến cái này đó ." Tô Mặc vì không cho Thúy Vân có cơ hội cự tuyệt, chỉ có thể trước mở miệng đem Thúy Vân cấp đổ .
"Ta... Được rồi." Thúy Vân biết Tô Mặc đã quyết tâm, muốn cho nàng bắt buộc phải đi ngủ. Do dự một chút sau chỉ có thể gật đầu đáp ứng rồi nằm xuống bên giường.

EDITOR: hơi chậm nhiệt một tí nhỉ ?????

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: