
Chương 12
Ở thời cổ đại phương tiện giao thông không thể so hiện đại, hiện đại có máy bay, ô tô tất cả đều là hiện đại hoá phương tiện giao thông, mà cổ đại cũng chỉ có ngựa và xe ngựa.
Theo kinh đô đến Hoàng Hà thị trấn tiên thành, đều là mất nửa tháng thời gian. Này dọc theo đường đi, nhưng thật ra thần kỳ thuận lợi.
Tô Mặc mặc một thân áo giáp, cưỡi ở trên lưng ngựa, nhìn xuống một mảnh đống hỗn độn tiên thành. Bên tai truyền đến đều là tiếng khóc khẽ bi thương tiếng thở dài, thật sâu đau nhói mỗi người ở đây.
"Nương, ta đói." Thanh âm mỏng manh của một hài tử, truyền vào màng tai Tô Mặc. Tô Mặc nhảy xuống ngựa dắt ngựa đi đến ngõ hẻm phát ra tiếng vang.
Trong ngõ hẻm chỉ thấy một điều vừa nhìn có thể làm cho người ta kinh hãi. . Một đám người hầu hết đã già yếu tập chung lại thành một đoàn người. Trên mặt đất nằm mấy cỗ thi thể đã tắt khí, cũng không biết là đã chết được mấy ngày rồi mà đã phát ra từng trận từng trận mùi tanh tưởi khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Tô Mặc chau mày lên, chịu đựng cảm giác buồn nôn vẫn là hướng ngõ hẻm đi đến.
"Hoàng Thượng!" Tùy tùng mấy người, nhìn thấy hành động Tô Mặc vội vàng mở miệng kêu.T ô Mặc cũng không có bởi vì tiếng kêu phía sau mà dừng lại cước bộ, vẫn dứt khoát một tư thế đi về phía trước.
Nàng chưa bao giờ biết được lũ lụt Hoàng Hà lại tạo thành hậu quả nghiêm trọng như vậy. Mọi chuyện trong tấu chương thượng lên cũng là chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, căn bản không có đem tình trạng dân chúng tấu lên.
Nếu nàng sớm biết được cuộc sống của bách tính lại trong trạng thái nước sôi lửa bỏng. Nàng tuyệt đối sẽ không chậm trễ việc này nhiều ngày như vậy
Từ trong ngõ hẻm có người đi tới mà lại đang mặc một thân quân trang. Tô Mặc vừa nhìn liền biết là các quan đại thần của triều đình phái tới trị thủy. Nhưng sau lại nghe thấy có người kêu "Hoàng Thượng" Hai chữ, như là thấy được ân nhân cứu mạng lập tức hướng Tô Mặc vọt tới, quỳ rạp xuống đất bái lạy nói "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, cứu cứu chúng ta a!"
Bọn thị vệ phía sau lưng Tô Mặc nhìn thấy tình cảnh này lập tức tiến lên chắn trước người Tô Mặc rút ra bội đao, đối với đám người vọt tới la lớn. Dân chúng bị điều này làm cho sợ hãi tất cả đều quỳ trên mặt đất, run rẩy.
"Tránh ra, ai cho các ngươi cầm bội đao đối với dân chúng dọa nạt!" Mắt thấy một đám người bị dọa cho sợ đến tái xanh mặt mày, trong lòng Tô Mặc buồn bực ngữ khí nặng thêm vài phần.
Đí tới trước đám người, Tô Mặc ngồi xuống dùng thanh âm ôn nhu trấn an " Các ngươi chớ có sợ toàn bộ đều đứng lên hết đi đừng quỳ nữa."
Nhưng là bọn họ ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, lại nơm nớp lo sợ nhìn về phía thị vệ sau lưng Tô Mặc chính là vẫn không dám đứng lên.
Bất đắc dĩ Tô Mặc chỉ phải tự mình đi phù quỳ gối trước người nữ nhân đang ôm đứa con gái nhỏ của mình. Ôn nhu nói "Đứng lên đi." Tất cả mọi người không nghĩ tới, Tô Mặc lại tự thân mình đi đỡ một người bách tính bình thường. Người nữ nhân được hoàng thượng nâng dậy cũng là lại càng hoảng sợ hơn, chỉ có thể lăng lăng nhìn Tô Mặc.
"Các ngươi là muốn trẫm phải đỡ từng người lên sao?" Tô Mặc thản nhiên nói ngữ khí lại mềm nhẹ nhưng không có một tia tức giận lại có ý tứ hàm xúc. Dân chúng nghe được Tô Mặc nói xong lập tức cúi đầu, đứng lên.
Tô Mặc nhẹ giọng thở dài một hơi, nhìn phía nữ nhân trong tay ôm hài tử xem ra không chừng còn chưa tròn một tuổi. Trên mặt lại thần kỳ gầy gò , xem ra là phải trường kỳ chịu đói và phải chịu không ít cực khổ.
Ánh mắt đứa nhỏ mở to như nước trong veo, trừng mắt nhìn về phía Tô Mặc.
Tô Mặc từ trước đến nay đều rất thích tiểu hài tử liền nhịn không được mà nhìn đứa nhỏ không chớp mắt. Nhìn một lúc lại là thấy đau lòng, đứa nhỏ gầy yếu như vậy nhưng vẫn là kiên trì cho đến tận bây giờ là có bao nhiêu ý chí đây.
"Bọn ngươi vì sao tụ tập ở chỗ này phải chịu lạnh chịu đói, không đi phủ nha lĩnh lương thực." Tô Mặc nhớ rõ ràng nàng trước đó vài ngày vừa mới phát đại lượng lương thực xuống dưới. Theo lý mà nói, giờ này đó dân chúng là không cần lúc này chịu đông lạnh cùng chịu đói nữa rồi.
"Hoàng Thượng có điều không biết phủ nha Huyện lệnh kia căn bản không đem vật phẩm cứu nạn thiên tai của triều đình cấp cho người dân. Bọn thần cũng đã đợi được một thời gian rồi cũng nghe nói triều đình sẽ cấp nhiều thứ khắc phục thiên tai. Bọn thần đến phủ nha đã nhiều lần nhưng vẫn không có động tĩnh gì. Có người thật sự là rất đói nên ngụ luôn tại phủ nha trước đợi cho Huyện lệnh phân phát vật phẩm thiên tai cùng lương thực. Không nghĩ đến Huyện lệnh không chỉ không phân phát lương thực, còn đem những người trú ngụ tạm tại phủ nha bắt đi, rồi đánh cho đến khi hấp hối mới dừng lại! Thỉnh Hoàng Thượng thay chúng thần tác chủ!"
(Lời editor: cái này là nhẫn đã lâu lắm rùi nè vừa thấy có viện binh là kể lể dài dòng. Haizzzz. Lời hơi dài nhưng là lời nói nên mình không cắt ra, vì thấy nó kỳ. Bạn nào thấy nó hơi dài thì thông cảm nha.)
Trong số đó một vị lão nhân gia gần bảy mươi tuổi( Lời edtor: wa người xưa mà sống thọ dữ) đứng dậy đem tất cả tội ác của Huyện lệnh tiên thành đều nhất nhất vạch trần.
Các bách tính khác lập tức quỳ lạy trên mặt đất phụ họa nói "Hoàng thượng, nhất định phải thay chúng thần tác chủ a! Hoàng thượng!"
Tô Mặc nghe nghe tay liền nắm thành quả đấm , hung hăng quăng ống tay áo nói "Hảo cho hắn là một cái Huyện lệnh nhỏ bé, trẫm hôm nay nếu là không nghiêm trị hắn, Tô quốc ta, ngày khác nhất định sẽ bị như vậy tham ô hủ bại người làm hỏng! Các ngươi yên tâm, trẫm hiện tại đi ra huyện phủ, bắt Huyện lệnh kia, trảm thủ thị chúng(*)!"
(*)trảm thủ thị chúng: chém đầu răn đe.
Là một người hiện đại Tô Mặc nếu không phải bất đắc dĩ sẽ không lấy tánh mạng người. Cái đó là nhân quyền ít nhất cần được tôn trọng. Nhưng lần này Tô Mặc thật sự rất tức giận nhìn khắp nơi đều là thi thể nàng rốt cuộc không thể thuyết phục chính mình, lần này nhất định phải lấy đi tánh mạng của tên cẩu quan kia.
Đối với một người tham quan như vậy đương nhiên không cần nhân từ. Một người không xem sinh mệnh của người khác ra gì nàng tất gì phải tôn trọng cùng giữ gìn hắn được đây.
"Hoàng thượng anh minh, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Dân chúng thấy bộ dáng tức giận của Tô Mặc liền nghe theo lời nói Tô Mặc trong lòng đều là kích động. Tham quan như thế đã sớm nên chém từ rất lâu rồi mới phải.
Nhìn vào đám người đang hoan hô nhảy nhót bô dáng vui mừng không ai là không xúc động được.
"Tốt lắm, đều đứng lên hết cả đi theo trẫm đi huyện nha." Tô Mặc thu hồi vẻ mặt chính mình phẫn uất ngược lại ôn nhu nói.
"Hoàng thượng không thượng lượng một chút đã sao?" Hồng Vĩ đi tới bên người Tô Mặc đè thấp âm thanh nói.
Tô Mặc nghi ngờ nhìn Hồng Vĩ liếc mắt một cái, thấy hắn vẻ mặt ngưng trọng, liền gật gật đầu, xoay người về phía sau rồi đi.
"Ngươi là có chuyện gì muốn nói?"
"Hoàng thượng Mao Trước Lâm này không thể trảm!"
"Không thể trảm vì sao không thể trảm! Hắn là một tham quan như vậy cho dù ta có trảm hắn mười lần cũng không đủ để giải hận!"
Tô Mặc cảm xúc có chút kích động kêu lên, đưa tới không ít người nhìn lại.
Ý thức được điểm ấy sau, Tô Mặc bình phục một chút chính mình kích động cảm xúc, nói "Ngươi cho trẫm một cái lý do không thể trảm!"
"Hoàng Thượng có điều không biết, Mao Trước Lâm là Ninh Vương phi thân đệ đệ. Ngài nếu chém Mao Trước Lâm, cũng chính là trước mặt mọi người đánh Ninh vương một bạt tai a! Kể từ đó, ngươi cùng Ninh vương quan hệ cũng trở nên càng ngày phát triển ra càng khẩn trương ." Hồng vĩ cẩn thận phân tích nói.
Tô Mặc vừa nghe xong nguyên bản khuôn mặt đang thập phần hưng phấn cùng vui vẻ nhìn qua rất vừa mắt bỗng chốc lại đen xì, mà so với than tựa hồ còn muốn đen hơn.
"Chẳng lẽ liền như vậy thả Mao Trước Lâm vô liêm sỉ kia đi! Trẫm tuyệt nhiên là làm không được , nay đừng nói là Ninh vương không ở chỗ này , cho dù là hắn ở đây, trẫm cũng sẽ không vì xem mặt mũi hắn mà buông tha cái tên vô liêm sỉ kia!" Tô Mặc hung hăng giương giọng nói, nàng hận không thể hiện tại đã đem Mao trước Lâm tróc đến đại tá bát khối!(*)
(*) đại tá bát khối: chắc là chặt thành nhiều mảnh chăng???
Hồng vĩ thấy Tô Mặc cố ý như thế, lắc lắc đầu, không khuyên bảo Tô Mặc nữa. Chuyện Tô Mặc đã quyết định cơ bản không người nào có thể sửa đổi được.
Tô Mặc suất lĩnh đoàn người, hùng hổ liền hướng tiên thành huyện nha tiến đến.
Mao Trước Lâm trước đó liền được nghe tin tức đến là Tô Mặc muốn tới tiên thành, đứng ở cửa phủ nha , vẻ mặt bất an nghênh đón Tô Mặc.
Gặp Tô Mặc phía sau đi theo rất nhiều dân chạy nạn, đáy lòng thầm kêu không tốt, vung tay lên chà lau đi trên trán toát ra mồ hôi lạnh. Làm bộ trấn định bước nhanh đi đến Tô Mặc trước người, quỳ rạp xuống đất dập đầu nói "Vi thần, mao Trước Lâm, tham kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Tô Mặc lạnh lùng liếc Mao Trước Lâm liếc mắt một cái, trong mắt dĩ nhiên có sát ý.
Mao Trước Lâm bất quá khoảng năm mươi tuổi mà lại mập như thế này. Dân chúng trong thành này, người người đều là xanh xao vàng vọt. Huyện lệnh đại nhân này , vẻ mặt hồng quang, tai to mặt lớn.
Tô Mặc đột nhiên rút ra chính mình trên người bội kiếm, chỉ vào Mao Trước Lâm, lớn tiếng phẫn nộ quát "Lớn mật Mao Trước Lâm, ngươi đã biết tội của mình chưac!"
Mao trước lâm bị này một tiếng đột nhiên tới gầm lên, sợ tới mức quá sợ hãi, há miệng run run lắp bắp nói "Hoàng Thượng, vi thần phạm vào tội gì, còn thỉnh Hoàng Thượng minh kì!"
"Tội gì, một mình khuynh nuốt triều đình chẩn tai lương hướng, lạm dụng hình phạt riêng, ăn hối lộ trái pháp luật, mặc cho dân chúng sinh tử không để ý! Này trong đó điểm nào nhất không đủ ngươi chết hơn trăm lần! Còn muốn trẫm phải đích thân nói ra sao? Ân..." Tô Mặc nhanh nhìn chằm chằm trước mắt ai giãy dụa người, gằn từng tiếng nhớ kỹ, nói năng có khí phách.
Editor: Mẫy bữa nay mình lười quá lại đang đọc dở bộ truyện nên có phần chậm trễ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro