Chương 93: Nắm tay nhau
Bóng đêm dày đặc, rèm cửa đã được kéo kín.
Đã mấy giờ trôi qua kể từ lúc Trình Quý Thanh giúp Bạch Tân sấy tóc và bôi thuốc lần thứ hai.
Chính xác bao lâu, Trình Quý Thanh cũng không đếm kĩ.
Chỉ dựa vào cảm giác, cô đoán lúc này đã là rạng sáng.
Trình Quý Thanh nhìn trần nhà tuyết trắng, xa lạ nhưng lại quen thuộc trong căn phòng nơi xứ người.
Hai chiếc giường đơn cách nhau chưa đến một mét, cô ngửi thấy hương hoa bách hợp nhè nhẹ trong không gian, khiến mình trằn trọc mãi không ngủ được.
Bên tai cô bất giác vọng lại lời tâm tình đầy chân thành của Bạch Tân: "Sau này chị sẽ thương em, chị sẽ dành cả quãng đời còn lại cho em, mọi thứ của chị đều cho em."
Và cả câu nói tối nay: "Chị chờ em."
Rồi hình ảnh và âm thanh hòa lẫn trong đầu, tái hiện lại khoảnh khắc cô đẩy Bạch Tân vào phòng tắm, nước dội xuống, cơ thể ướt sũng.
Omega với sự mềm mại, trắng mịn của mình.
Luôn sẵn sàng đón nhận cô...
Cổ họng Trình Quý Thanh khẽ nhấp nhô, cảm giác như có cát khô rơi vào, khô khốc đến mức khó chịu.
So với hơi thở dần đều vững vàng bên cạnh, của cô lại càng trở nên hỗn loạn.
Cô cảm nhận được sự nóng bức ở bụng dưới, nếu lúc này chỉ có một mình, có lẽ cô đã ngồi dậy để tự giải quyết. Nhưng ở đây, Bạch Tân cũng đang nằm.
Mà Bạch Tân từ trước tới giờ ngủ rất chập chờn.
Chỉ cần một chút động tĩnh cũng đủ để chị ấy tỉnh dậy.
Không biết bao lâu trôi qua, Trình Quý Thanh cố nhịn sự khó chịu, mơ màng thiếp đi.
Có lẽ vì thay đổi chỗ ngủ, giấc ngủ không được sâu.
Giữa cơn nửa tỉnh nửa mê, cô nghe thấy hơi thở của Bạch Tân trên chiếc giường đơn bên cạnh dường như hơi rối loạn...
Ban công và phòng không có ranh giới rõ ràng, cửa sổ ở ban công vẫn để hở một khe nhỏ để thoáng khí, bức tường đối diện giường được chiếu sáng bởi ánh đèn dịu nhẹ, bên ngoài gió thổi, vừa mở mắt ra là thấy rèm cửa màu nâu nhạt khẽ lay động.
Nhẹ nhàng, như sóng gợn dưới ánh trăng.
Rèm lay hai lần, cô lại nhắm mắt.
Trong căn phòng tĩnh lặng, tiếng ma sát giữa làn da và chăn vang lên, cô thậm chí có thể tưởng tượng được động tác xoay người và tư thế của Omega trong chăn.
Vài phút sau, Bạch Tân tung chăn, co chân ngồi dậy.
Trong ánh sáng lờ mờ, đuôi mắt tinh xảo đỏ ửng, đôi môi hồng khẽ hé, nhả ra từng hơi thở nhỏ.
Cô nghiêng đầu nhìn Trình Quý Thanh bên cạnh với hơi thở đều đặn, im lặng vài giây, sau đó như đang chịu đựng cảm giác khó khăn nào đó, chân mày cau lại thật sâu.
Cô muốn gọi, nhưng lại sợ thanh âm thật sự khi phát ra.
Thế là chỉ có thể giằng xé giữa nhu cầu và kiềm chế, nửa tự an ủi, nửa hung ác, tự mình bấm mạnh một cái.
Nhưng cơn đau không hề dập tắt suy nghĩ, ngược lại ngày càng mãnh liệt hơn...
Bỗng nhiên, một ý nghĩ điên rồ lóe lên.
Chỉ vài giờ trước, sự kiềm chế trong phòng tắm giờ lại có nguy cơ lặp lại. Bạch Tân nhắm mắt, ngửa đầu, hàm răng trắng muốt cắn vào đôi môi đầy đặn khiến chúng đỏ bừng.
Trên cổ, mồ hôi nhỏ li ti.
Cô đã đến giới hạn.
Bạch Tân đứng dậy, không mang giày, bàn chân trần đặt trên sàn gỗ.
...
Trong phòng vang lên tiếng mở khóa kéo của túi xách.
Không lâu sau, tiếng bước chân nhẹ nhàng của người phụ nữ hướng về phía phòng tắm.
...
Cửa phòng tắm khép lại.
Trình Quý Thanh mở mắt, ánh nhìn sâu thẳm như vực thẳm, vành tai hơi đỏ lên.
Sau khi cửa phòng khép lại, căn phòng một lần nữa chìm vào sự tĩnh lặng.
Chẳng bao lâu.
Những âm thanh vụn vặt, rời rạc như tiếng oanh vàng thầm thì.
Lưng Trình Quý Thanh đã ướt đẫm mồ hôi, cô kéo chăn ra để thoáng khí, ngón tay nắm chặt chuỗi Phật châu.
Những viên châu trơn mịn, xen lẫn chút gồ ghề do lớp nứt tự nhiên.
Cô lần từng hạt một, mỗi lần đều dồn hết tinh thần, như sợ rằng bản thân sẽ bị nhấn chìm trong những thanh âm da diết ấy.
***
Theo thời gian biểu của tổ chương trình, chuông báo thức được đặt lúc 8:30 sáng, nhưng tối hôm trước, đạo diễn Vũ Vi đã trao đổi rằng lịch quay hai ngày tới sẽ tạm ngừng.
Trình Quý Thanh quên tắt đồng hồ báo thức.
Khi tỉnh dậy, cô thực sự chẳng mở mắt ra được – tối qua ngủ quá muộn.
Sau khi Bạch Tân quay lại giường ngủ, cô phải "vật lộn thống khổ" một thời gian dài, mãi đến khi trời tờ mờ sáng mới bị cơn mệt mỏi đánh bại, chìm vào giấc ngủ.
Quả thực muốn chết.
Và cũng vì Bạch Tân, mà muốn chết.
Từ chiếc giường bên cạnh vọng lại tiếng lầm bầm đầy khó chịu, Trình Quý Thanh nhanh chóng tắt chuông, sau đó quay đầu nhìn qua, thấy Bạch Tân vẫn tiếp tục ngủ yên.
Cô chớp đôi mắt khô khốc, vặn cổ cho đỡ mỏi, rồi cử động đôi chân, cả người đều cảm thấy không thoải mái.
Cô nhẹ nhàng rời khỏi giường, xỏ dép lê, rồi quay lại nhìn Bạch Tân lần nữa, trước khi cúi người lấy quần áo sạch từ vali.
Trong gương phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ từ đèn phía trên, Trình Quý Thanh nheo mắt lại vì chói.
Cô tắt vòi nước, lùi lại một bước, ánh mắt bất chợt dừng ở thùng rác dưới bồn rửa.
Một chiếc ống tiêm trong suốt nằm đó, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Là ống tiêm ức chế đã dùng hết.
Không chỉ một chiếc.
Nhìn sơ cũng đã thấy ba chiếc, chưa kể phần bị khăn rửa mặt che khuất không biết còn bao nhiêu.
Hàng chân mày Trình Quý Thanh chau lại, lòng dấy lên cảm giác chơi vơi. Cô vốn nghĩ rằng Bạch Tân đêm qua vào phòng tắm là để...
Không có mùi hương của tin tức tố, không phải kỳ phát tình.
Chẳng lẽ là do tuyến thể kép gây ra? Trước khi tách ra, tình trạng của Bạch Tân đâu còn nghiêm trọng như vậy? Hay đây là triệu chứng tiền phát tình?
Thái dương Trình Quý Thanh bất giác giật thon thót, cô mới nhận ra dường như mọi chuyện đều có thể khiến cô rơi vào dòng hồi ức.
Ở Nam Cảnh, ngay cả lúc nửa đêm nếu khó chịu, Bạch Tân cũng sẽ gõ cửa phòng cô.
Leo lên giường cô.
Hồi đó, dù chưa từng bực bội vì chuyện này... nhưng nói thẳng ra, Bạch Tân chưa bao giờ quá để ý đến cảm xúc của cô.
Mà giờ đây, khi cô đang hiện diện ở đây.
Trong tình huống cùng ở chung một phòng, Bạch Tân lại tự mình tiêm thuốc ức chế, không ồn ào, không náo động, dáng vẻ im lặng ngoan ngoãn ấy lại khiến tim Trình Quý Thanh đau nhói.
Trình Quý Thanh nghĩ, có lẽ cô đã mắc bệnh.
Hoặc có khi là một loại khuynh hướng tự ngược đãi nào đó.
Cô đã từng tiêm thuốc ức chế, biết rõ cảm giác kim đâm xuyên qua da đau đớn ra sao.
Vậy mà Bạch Tân lại tiêm đến vài mũi, vẫn im lặng không nói lời nào... Bạch Tân luôn không sợ đau.
Dù nhìn thấy máu, dường như chị ấy cũng chẳng cảm nhận được gì.
Trước đây, cô cũng biết Bạch Tân thường tự tiêm như thế, nhưng lần này tim cô lại nặng nề khác thường, đặc biệt để tâm.
Cô đang đứng bên trong toilet trầm mặc vài giây, thì tiếng gõ cửa vang lên.
Trình Quý Thanh hoàn hồn, đặt tang vật vừa giặt xong vào máy sấy đồ lót, sau đó ra mở cửa.
Bạch Tân đứng ngoài cửa, gương mặt mệt mỏi tái nhợt, liếc nhìn Trình Quý Thanh:
"Phải ra ngoài rồi à?"
Trình Quý Thanh đáp: "Hai ngày này nghỉ, chị ngủ thêm đi."
Chỗ hai người họ yên bình, nhưng thế giới bên ngoài chắc chắn đang dậy sóng. XM và Trình thị ra mặt, chuyện của Tề Tiểu Nhiên nhất định sẽ tạo hiệu ứng dây chuyền trong giới.
Công việc của tổ chương trình chắc chắn cũng bị ảnh hưởng.
Điều chỉnh là tất nhiên.
"Ừm."
"Chị vào đi, em xong rồi." Trình Quý Thanh nói, nhường đường.
Bạch Tân bước vào, tâm trạng không mấy tốt vì chưa ngủ đủ.
Trình Quý Thanh lại hỏi: "Cổ còn đau không?"
Bạch Tân suýt nữa đã quên vết thương ở cổ, nhưng câu hỏi của Trình Quý Thanh khiến cô tỉnh táo hơn một chút, khẽ nghiêng đầu: "Đau."
Có chút chần chừ, nhưng không nhiều.
Trình Quý Thanh không nhận ra sự ngập ngừng ấy, nói: "Để em xem."
Nghe vậy, Bạch Tân đứng tại chỗ vén tóc ra, để lộ chiếc cổ trắng ngần cùng vùng xương quai xanh, làn da sáng mịn như tuyết, chờ Trình Quý Thanh tiến lại gần.
Trình Quý Thanh mím môi, liếc nhìn cô một cái, bước lên trước một bước, hơi cúi đầu. Vết thương đã đóng vảy nhưng vùng xung quanh vẫn đỏ: "Lát nữa bôi thêm thuốc để tiêu viêm."
"Em giúp chị chứ?"
"...Ừ."
Ánh mắt Trình Quý Thanh dừng lại ở vị trí tuyến thể bên cạnh vết đỏ.
Mấy lỗ kim nhỏ.
Cô khựng lại một chút: "Kỳ phát tình sắp đến hay là..."
"Đều có một chút." Khi người vừa đến gần, giọng nói của Bạch Tân trở nên lười nhác.
Quả thực là sắp đến kỳ phát tình, triệu chứng của tuyến thể kép gần đây cũng mạnh hơn trước, có thể nói từ lúc chia xa Trình Quý Thanh, tình trạng này dường như quay về như trước kia.
Trình Quý Thanh hỏi: "Trước đó, không phải đã đỡ hơn rồi sao?"
"Lúc đó còn em ở bên." Bạch Tân đáp.
Câu trả lời của cô khiến Trình Quý Thanh nghẹn lời.
Vài giây yên lặng trôi qua.
"Hay là đi về trước nhé?" Trong giai đoạn này, mọi thứ đều không mấy an toàn.
Nghe vậy, nét dịu dàng trên mặt Bạch Tân bỗng khựng lại, cô hạ giọng hỏi: "Có phải em nghĩ kỳ phát tình của chị đến rồi nên bắt chị đi đúng không?"
Giọng nói không lạnh, câu chất vấn cũng không nặng nề.
Thực ra, Bạch Tân biết Trình Quý Thanh chỉ lo lắng cho cô, nhưng cô không muốn nghe thêm bất kỳ câu nào nữa về việc bảo cô rời đi.
Trình Quý Thanh nói: "Chị biết em không có ý đó."
"Chị hiểu mà, nếu thấy khó chịu, chị sẽ ở trong phòng... cũng sẽ tự tiêm thuốc ức chế." Ánh mắt của Bạch Tân thoáng đỏ lên: "Nhưng đừng bảo chị về nữa, được không? Trình Quý Thanh."
"......"
Trình Quý Thanh không biết mình còn có thể nói gì.
Cô không thể mở lời.
Cũng không nỡ mở lời thêm một lần nào nữa.
***
Trên mạng, tin tức lan tràn như lửa cháy.
Tên của Trình Quý Thanh đã đứng đầu top bảng tìm kiếm suốt cả đêm, đến giờ vẫn chưa rời khỏi.
Cũng trong đêm đó, loạt bê bối của Tề Tiểu Nhiên bị phơi bày không ngừng như lũ lụt, hết vụ này đến vụ khác. Từ việc bị bao nuôi, làm tiểu tam, đến vấn đề nghiêm trọng nhất: trốn thuế.
Không chỉ cô ta, ngay cả công ty đứng sau lưng cũng bị Trình thị và XM đồng thời giáp công, cũng đang trên bờ vực phá sản chỉ sau một đêm.
Buổi chiều ở Đan Mạch, là buổi sáng sớm tại Bắc Thành.
Tề Tiểu Nhiên đã bí mật đáp chuyến bay về nước ngay trong đêm. Cô biết tình hình không thể cứu vãn được nữa, hối hận cũng vô ích. May mà cô đã chuẩn bị sẵn đường lui: trong một căn hộ thuê riêng, cô cất một khoản tiền mặt. Dự định lấy số tiền đó về quê tránh nạn một thời gian.
Đeo khẩu trang và kính râm, cô bước ra khỏi sân bay Bắc Thành.
Đang tìm xe taxi phía sau, thì bất ngờ nghe thấy một tiếng gầm không lớn không nhỏ...
Một chiếc Ferrari đỏ đỗ ngay trước mặt cô.
Cửa ghế lái bật mở, một người phụ nữ mặc áo khoác đen, dáng người cao thẳng, tóc ngắn, bước xuống. Cô ấy đi vài bước đến ghế phụ, cúi người mở cửa xe.
Tề Tiểu Nhiên ngờ vực nhìn, người phụ nữ này mặc áo lông chồn ngắn, tóc xoăn màu hồng, gương mặt tròn nhưng rất xinh đẹp.
Người đó chống tay lên cửa xe ghế phụ, lười biếng nhìn cô, cằm hất lên: "Tề Tiểu Nhiên?"
Tề Tiểu Nhiên linh cảm chẳng lành. Không ai biết cô đã quay về.
Cũng không giống người của cục thuế.
Có lẽ là người nhận ra cô... fan sao? Hay người qua đường? Tề Tiểu Nhiên tự an ủi mình: "Cô nhận nhầm người rồi."
Tống Lánh từ trên xuống dưới quan sát cô một lượt, chế giễu: "Chính là loại tiện nhân như cô dám giở trò với Cam Cam nhà tôi sao?"
Fan của Trình Quý Thanh?
Phản ứng đầu tiên của Tề Tiểu Nhiên là thế. Bây giờ dây dưa chắc chắn không hay, cô quay người muốn rời đi: "Cam Cam nào? Cô nhận nhầm người rồi."
Nhưng chưa đi được hai bước, áo khoác đen đã chặn đường cô.
Tề Tiểu Nhiên luống cuống, quay đầu quát lên: "Cô định làm gì? Tôi báo công an đấy!"
Tống Lánh nhún vai: "Báo đi."
Tề Tiểu Nhiên đương nhiên không muốn báo công an: "Đồ thần kinh, tránh ra! Cô đang hạn chế tự do cá nhân đấy."
"Ồ, còn dữ ha." Tống Lánh nhếch mép cười lạnh, đôi giày dài khẽ đá mở cửa xe, tiến tới gần Tề Tiểu Nhiên, vừa đi vừa vén tay áo lông xù của mình: "Cô có biết tôi đã nén giận bao nhiêu ngày rồi không? Thứ gì vậy, dám làm Trình Quý Thanh không vui, cô nghĩ cô có thể bay lên trời chắc?"
Thấy vậy, Tề Tiểu Nhiên toan chạy trốn.
Tống Lánh cười khẩy: "Giữ cô ta lại."
Bảo vệ đã lập tức giữ cô ta, còn Tống Lánh thì bước lên giật khẩu trang, vung một cái tát.
Tề Tiểu Nhiên hét lên, nhưng chưa kịp phản ứng, đã nhận thêm mấy cái nữa.
Tống Lánh từ lâu đã nổi danh ngang ngược, ngoài Trình Quý Thanh, cô không nể mặt ai trong giới con nhà giàu.
Trong đầu cô, từ "nương tay" căn bản không tồn tại.
Vài cái tát xuống, gương mặt Tề Tiểu Nhiên lập tức sưng tím, khóe miệng rỉ máu.
"Cứu tôi với, có người đánh người ở đây!" Tề Tiểu Nhiên nước mắt đầm đìa, hoảng loạn hét lớn.
Tống Lánh xoa xoa cổ tay, không chút bận tâm đến ánh mắt xung quanh.
Bảo vệ hỏi: "Tiểu thư, để tôi lo?"
"Không cần."
Tống Lánh đáp, rồi quay đầu, vẫy tay ra hiệu về phía chiếc xe phía sau Ferrari. Ngay lập tức, cửa sau xe mở ra, ba người phụ nữ bước xuống.
"Các chị tự xử đi, đừng để xảy ra chuyện gì lớn. Làm xong nhớ báo cảnh sát giúp cô ta, chúng ta là công dân sống trong xã hội pháp trị mà." Tống Lánh nói, giọng đầy trêu chọc: "Nếu cần tôi hỗ trợ, cứ để cơ quan đặc trách liên lạc với Tống thị."
Một trong ba người phụ nữ xoa tay, cười khổ: "Tống tiểu thư lại đùa rồi. Rác rưởi trong nhà đã dọn xong, thì cũng cần xử lý đám hồ ly bên ngoài này cho hả giận."
Ánh mắt Tề Tiểu Nhiên giật thót, hai chân gần như mềm nhũn.
Mấy người phụ nữ này chính là vợ của hai gã thương gia mà cô từng quyến rũ.
Tống Lánh nhún vai, nhận khăn ướt từ bảo vệ, lau tay, rồi ném thẳng vào mặt Tề Tiểu Nhiên: "Đồ rác rưởi."
Cô đứng nhìn, chờ xem sau này còn ai dám đổ đồ bẩn lên người Trình Quý Thanh nữa.
Trở lại xe, Tống Lánh bỗng nhớ ra điều gì đó. Cô hạ cửa sổ xe, rút điện thoại ra hướng về phía đám đông: "Ê, mấy người tránh ra chút. Đúng rồi, để lộ mặt cô ta ra."
Chụp xong, cô cười nhạt: "Rồi, tiếp tục đi."
Nói xong, cô kéo cửa kính lên, lái xe rời đi, không chút do dự.
Tin tức về việc Tề Tiểu Nhiên bị các bà vợ chính thất tóm gọn tại sân bay lan truyền khắp mạng xã hội.
Hiệu ứng dây chuyền kéo theo, những người từng chỉ trích Trình Quý Thanh trước đó, bao gồm không ít tài khoản V còn đăng bài xin lỗi.
Những người từng hợp tác với Trình Quý Thanh, không chỉ giới hạn ở Lý Vân Lam, Chu Tình, cũng đều đứng ra ủng hộ.
Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó, có người còn đăng một bức ảnh chụp chung với Trình Quý Thanh.
"Tôi là một diễn viên quần chúng trong bộ phim mạng mà Tề Tiểu Nhiên đóng chính. Chỉ gặp cô ấy một lần, nhưng Trình Quý Thanh thực sự là một người rất dịu dàng. Ban đầu tôi chỉ nghĩ cô ấy là người tốt, nhưng bây giờ nhìn lại, đúng là gia đình có giáo dục tốt. Không hề kiêu ngạo, giữa trời hè nắng nóng, cô ấy còn đứng bên ngoài cùng chúng tôi, thậm chí còn nghiêm túc hỏi kinh nghiệm... Không phải là đạo diễn không chọn cô ấy đâu, mà là Tề Tiểu Nhiên được đưa vào vai nhờ tài trợ, đẩy cô ấy ra."
Chuyện này vẫn chưa hết.
Trên hot search, từ khóa #Thiên Sứ Mỹ Nhân Trình Quý Thanh cũng được đưa lên top.
Cô gái từng lên hot search mùa hè năm ngoái vì khóc xin kết bạn WeChat sau khi được Trình Quý Thanh cứu đã đăng một video từ vài ngày trước.
"Chào mọi người, tôi là cô gái mít ướt được chị Trình Quý Thanh cứu lần trước. Dạo này bận học nên giờ mới phát hiện chị ấy hóa ra tài giỏi đến vậy. Tôi không định dựa hơi gì cả, chỉ muốn nói rằng sau vụ hỏa hoạn, những người bị thương tụi tôi lập một nhóm để bảo vệ quyền lợi. Sau đó mới phát hiện có một người đã quyên góp một khoản tiền lớn cho tụi tôi. Một cô chú đã hỏi, và người quyên góp chính là chị ấy. Chị ấy không phải người như mấy bạn nói đâu. Hy vọng mọi người sáng suốt hơn, đừng tin vào mọi thứ, cũng chúc chị ấy mỗi ngày đều vui vẻ."
Liên tiếp các hot search được đưa lên.
Độ nổi tiếng của Trình Quý Thanh tăng lên nhanh chóng.
Người ta bắt đầu thúc giục chương trình Cùng Xuất Phát Nào phát sóng tập tiếp theo. Còn yêu cầu cả thời gian phát sóng chính thức.
Cũng có người lấy lại các video đã phát trước đó, liên tục chỉnh sửa, quảng bá.
Trên các nền tảng video ngắn toàn mạng xã hội, chỉ cần lướt qua cũng có thể thấy bóng dáng Trình Quý Thanh.
Khi phim còn chưa phát sóng.
Trình Quý Thanh đã nổi tiếng.
***
Hôm sau.
Bắc Thành, 9 giờ sáng.
Trình Cảnh vừa kết thúc một cuộc họp quan trọng bất ngờ, trở về văn phòng, thư ký Lưu đưa cô một ly hồng trà, tiện thể báo cáo tình hình hiện tại trên mạng.
"Nhắc họ một tiếng, ngoài tin tức về Cam Cam... cái tên Bạch Tân kia cũng đừng cắt ghép lung tung."
Thư ký Lưu đáp: "Vâng, hiểu rồi."
Dừng một chút, cô nói thêm: "Thực ra chúng ta không nói thì phía XM chắc cũng sẽ nhắc nhở."
Trình Cảnh cười lạnh một tiếng, đúng là như vậy. Trước đó nghe Trình Quý Thanh nói, XM và Bạch Tân có quan hệ hợp tác, mối quan hệ không tệ.
Vì thế mới che chở như vậy.
Cô nhớ đến bài đăng Weibo hôm qua.
Muốn nuôi?
Tiểu thư nhà họ Trình còn cần XM nuôi sao?
Tựa lưng vào ghế, im lặng một lát, nhíu mày nói: "Nói với Chu Úc Thư một tiếng, lòng tốt thì nhận, nhưng lần sau đổi từ khác đi."
Thư ký Lưu ngẩn ra, nhanh chóng phản ứng: "Vâng."
Nhưng vừa trả lời xong, đã nghe Trình Cảnh nói: "Thôi."
Thư ký Lưu: "..."
Cô khó hiểu nhìn qua.
Trình Cảnh vẫy tay, biểu cảm không rõ, thẳng người dậy xem tài liệu, nói chung cuối cùng chỉ là vì lên tiếng bênh vực Trình Quý Thanh thôi.
Thư ký Lưu thấy không có việc gì nữa, chuẩn bị rời đi, thì bất chợt nghe tiếng gõ cửa bên ngoài.
Một người bước vào nói: "Trình tổng, Phó phu nhân đến rồi."
Nghe vậy, thư ký Lưu quay đầu nhìn Trình Cảnh, thấy sắc mặt cô quả nhiên tối sầm lại. Cô do dự hỏi: "Hay để tôi đi chặn lại, nói rằng ngài đang có việc quan trọng?"
"Cô chặn nổi bà ấy sao?" Trình Cảnh ngẩng đầu, Phó Vinh Quân bề ngoài mang dáng vẻ tín Phật, nhưng lại có trái tim tàn nhẫn nhất trên đời.
Từ sau lần cô rời công ty vài ngày, Phó Vinh Quân đã an phận hơn nhiều.
Có lẽ cũng thật sự sợ cô buông tay tất cả.
Sáng nay đột nhiên tìm đến, không báo trước chút nào, chắc chắn không phải chuyện tốt.
Trình Cảnh đã chuẩn bị tâm lý: "Cô ra ngoài đi."
***
Quả nhiên như Trình Cảnh dự đoán.
Phó Vinh Quân khí thế hùng hổ bước vào, không gõ cửa, giày đế thấp màu đen giẫm lên sàn văn phòng.
Cửa đóng rầm một tiếng.
Phó Vinh Quân: "Hôm qua mẹ đã đến văn phòng luật sư, sáng nay gặp luật sư Trần."
Trình Cảnh cúi đầu tiếp tục xem tài liệu, như thể không nghe thấy.
Phó Vinh Quân hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Con không có gì muốn nói với mẹ sao?"
"Mẹ đã tự mình đi tìm người rồi, còn muốn con nói gì nữa?" Trình Cảnh cuối cùng ngẩng đầu, ánh mắt chỉ nhàn nhạt, không có chút cảm xúc nào.
Phó Vinh Quân nhìn gương mặt hờ hững đó: "Mẹ là mẹ con, không phải kẻ thù của con! Trình Cảnh, con lại dám lén mẹ muốn chuyển cổ phần cho Trình Quý Thanh, có phải con điên rồi không?"
Trình Cảnh đã dự đoán trước, nghe câu đó cũng không thấy lạ.
Dù thư ký giúp cô làm việc này sẽ không chủ động tiết lộ, nhưng với tính cách của Phó Vinh Quân, không chừng ngay lúc cô tiếp xúc với luật sư đã bị để ý.
Chỉ là giờ bà ấy mới phát hiện ra manh mối.
Trình Cảnh nói: "Không phải con điên, mà là vì con và mẹ nợ em ấy."
Phó Vinh Quân giận dữ: "Con nợ nó cái gì?! Là Trình Lan nợ con, nợ mẹ!"
Trình Cảnh nghe xong, nhìn Phó Vinh Quân vài giây, lắc đầu: "Trình Lan nợ mẹ cái gì?"
Ngày đó chính Phó Vinh Quân là người ngoại tình có thai với người khác, sau đó Trình Lan và người khác sinh ra Trình Quý Thanh. Hai người họ, ai có lỗi với ai?
"Mẹ, yêu một người không có nghĩa là người đó phải trở thành sở hữu của mẹ. Trình Lan chưa bao giờ phản bội mẹ, giữa hai người vốn dĩ chẳng thể coi là phản bội." Trình Cảnh bình tĩnh nói.
"Im miệng!" Phó Vinh Quân tức đến mức ho khan, bà chỉ tay vào Trình Cảnh: "Mấy chuyện này con hiểu cái gì! Con chẳng hiểu gì cả! Mẹ không đến đây để tranh luận, mẹ cảnh cáo con, đừng mơ tưởng chuyện chuyển nhượng cổ phần. Mẹ có thể không làm khó Trình Quý Thanh nữa, nhưng con không được phép giao cổ phần cho nó. Trình thị phải nằm trong tay mẹ con chúng ta."
"Quá muộn rồi."
Trình Cảnh nhận ra mình đã không còn cảm giác gì khi nghe những lời ích kỷ như thế này nữa, tâm như nước lặng. Người mẹ của cô, người tự nhận là tín Phật, giờ đây đã trở nên mê muội.
"Hợp đồng đã nằm trong tay Cam Cam. Chỉ cần em ấy muốn, cổ phần và vị trí tổng giám đốc Trình thị của con, bất cứ lúc nào em ấy cũng có thể lấy. Nếu mẹ vẫn muốn công ty ở trong tay con gái mình, tốt nhất đừng tìm em ấy nữa."
Giọng Trình Cảnh lạnh nhạt, cô ngồi trên ghế, ánh sáng từ cửa sổ phía sau chiếu vào, tạo nên một bóng dáng trầm tĩnh, vô dục vô cầu.
Trái ngược hoàn toàn, người phụ nữ mặc bộ trang phục đắt tiền đối diện cô lại vô cùng phẫn nộ.
Phó Vinh Quân đập mạnh xuống bàn, giận dữ nói: "Mẹ có 40% cổ phần! Dù con có chuyển cổ phần cho nó, nó cũng đừng hòng chiếm được công ty!"
"Dù mẹ có bao nhiêu cổ phần, mẹ cũng không thể quản lý công ty. Những cổ đông đó liệu có nghe lời mẹ không? Nếu mẹ cưỡng ép tiếp quản Trình thị, hoặc tìm người khác đến quản lý, con có thể đảm bảo rằng ngày mai tòa nhà này sẽ dừng hoạt động." Trình Cảnh nói, "Hoặc là mẹ chỉ muốn nhận lại một cái vỏ rỗng?"
Cô ngồi trên chiếc ghế này bao năm, không phải để trưng bày.
Nghe vậy, gương mặt Phó Vinh Quân trở nên méo mó vì giận dữ: "Con là con gái mẹ, tại sao lại đồng lòng với người ngoài?! Con vì Trình Quý Thanh mà phản bội mẹ sao?"
Căn phòng chìm vào im lặng.
Chỉ còn lại sự căng thẳng đang tràn ngập.
Trình Cảnh thở dài: "Con cũng muốn hỏi mẹ, công ty quan trọng đến vậy sao? Quan trọng đến mức mẹ sẵn sàng làm mọi thứ, thậm chí đe dọa con gái mình nhiều lần? Con còn muốn hỏi mẹ, hận thù với Trình Lan và những chấp niệm vô căn cứ kia, khi nào mẹ mới buông bỏ?"
"Mẹ đã có đủ mọi thứ, cần gì phải tham lam thêm nữa?"
Khi rời đi, Phó Vinh Quân giận dữ làm vỡ chiếc ly hồng trà trên bàn Trình Cảnh, giấy tờ vương vãi khắp nơi.
Hôm nay Bắc Thành có thời tiết đẹp, ánh nắng tràn ngập.
Những mảnh vỡ dưới sàn đều không thể che giấu dưới ánh sáng.
Trình Cảnh xoay ghế, ánh nắng chiếu lên gương mặt cô.
Sắc trắng ấm áp của ánh sáng làm đôi mắt lạnh lẽo của cô thêm chút mềm mại. Phó Vinh Quân là mẹ ruột của cô, xảy ra chuyện thế này, cô sao có thể không có chút cảm xúc nào?
Một lát sau.
Trình Cảnh cầm lấy điện thoại.
Hợp đồng nằm trong tay Trình Quý Thanh, Phó Vinh Quân hẳn sẽ e dè, không dám làm khó em ấy. Nhưng để phòng trường hợp bất ngờ...
Cô vẫn gửi cho Trình Quý Thanh một tin nhắn.
***
Khi Trình Quý Thanh nhận được tin nhắn, cô đang ở phòng khách dưới lầu cùng vài người còn lại thưởng thức trà chiều.
Hai ngày tới không có lịch trình gì, nhưng mọi người cũng chưa ai rời đi. Hôm qua, vì lo ngại bầu không khí không tốt, ban ngày họ đều tránh mặt, còn hôm nay, Trình Quý Thanh đã tập hợp tất cả lại.
"Chuyện này nói cho cùng cũng có liên quan đến tôi, đã làm phiền mọi người rồi." Trình Quý Thanh nâng tách hồng trà trước mặt lên: "Dùng trà thay rượu, để bày tỏ thành ý."
Lộ Tây là người lên tiếng trước: "Haizz, mọi người đều hiểu mà, chuyện này không thể trách cô được."
Chỉ là không ngờ sau lưng Tề Tiểu Nhiên lại có nhiều chuyện như vậy.
Càng bất ngờ hơn là... xuất thân của Trình Quý Thanh.
Lộ Tây lại nói: "Nhưng nếu Trình tổng cảm thấy áy náy, sau này có chỗ nào cần bài hát, cứ nhớ tìm tôi là được."
Nói xong, cô cười ha ha.
Một nửa là đùa, một nửa là nghiêm túc kéo công việc, không hề ngại ngùng.
Trình Quý Thanh cũng thuận miệng nhận lời: "Được, không vấn đề gì."
Những người khác cũng không có gì ảnh hưởng, càng không có ý kiến gì. Rốt cuộc, tổ chương trình đã nói rõ, chi phí hai ngày này vẫn sẽ được chi trả, hơn nữa họ còn có thể tự do ra ngoài vui chơi.
Xét về lợi ích, cả công lẫn tư, làm quen với Trình Quý Thanh chỉ có lợi chứ không có hại.
Tần Ngữ Phù dịu dàng nói: "Không ảnh hưởng gì đâu, cô cũng đừng để chuyện này làm ảnh hưởng tâm trạng."
Trình Quý Thanh cười đáp lại cô.
"Không có chuyện gì lớn, mấy người chúng ta không phải vẫn rất tốt sao? Đây là nước ép tôi vừa ép, mọi người thử xem."
Vận động viên Chu từ Đài Bắc đến, không nói gì thêm, nhưng rõ ràng sau khi Tề Tiểu Nhiên rời đi, chị ấy đã vui vẻ hơn rất nhiều.
Nói xong, chị rót nước ép xanh vàng trong bình thủy tinh vào từng chiếc cốc.
Trình Quý Thanh nhấp một ngụm, vị hơi chua, nhưng là một vị ngon. Tuy nhiên, độ chua này e rằng sẽ khó hợp khẩu vị Bạch Tân – người vốn không ưa bất kỳ thứ gì chua.
Ngoại trừ giấm.
Đang nghĩ ngợi thì...
Tiếng động từ cầu thang vang lên. Trình Quý Thanh ngẩng đầu, ánh mắt chạm ngay với người đứng trên đó.
Cô thấy Bạch Tân đã búi tóc lên, dùng chính chiếc trâm bạc hình hoa bách hợp mà cô đã tặng.
Lộ Tây cũng nhìn về phía cầu thang: "Bạch Tân, mau lại đây, chị Chu vừa ép nước trái cây."
Bạch Tân đi xuống, nhìn thấy chỗ bên cạnh Trình Quý Thanh vẫn còn trống. Lúc nãy cô ở trên lầu có buổi họp sớm, cho nên không biết chỗ đó là vô tình trống hay Trình Quý Thanh cố ý giữ lại.
Nhưng cho dù thế nào, cũng hợp ý cô.
Cô ngồi xuống, thấy Trình Quý Thanh đang uống nước ép, liền đưa tay lấy cốc trước mặt, nhấp một ngụm.
Đầu lưỡi lập tức bị vị chua xâm chiếm.
Cô thử một chút rồi đặt cốc xuống.
Quay sang nhìn Trình Quý Thanh, phát hiện người bên cạnh cũng đang nhìn mình, khóe miệng còn ẩn hiện ý cười. Cô lập tức hiểu ra – biết là chua mà cố tình không nói, đúng không?
Bạch Tân nghiến răng, bàn tay hạ xuống, lặng lẽ véo vào chân Trình Quý Thanh.
Trình Quý Thanh: "....."
Cô ho khan cảnh cáo, nhưng bàn tay đó không chịu dừng lại, thậm chí như đang bước vào giai đoạn nổi loạn, từ véo chuyển thành xoa.
Nhiệt độ ở vành tai Trình Quý Thanh tăng lên, mà chị Chu còn hỏi cô: "Ngon không?"
"Ngon." Trình Quý Thanh gật đầu.
Cô thả tay xuống, nắm lấy tay Bạch Tân, đẩy ra một bên, không dám hành động quá lớn, nhưng có lẽ chính vì vậy mà khiến Bạch Tân càng lấn tới.
Trình Quý Thanh mặc quần jean, ngồi trên ghế, càng làm vải bó sát hơn.
Ngón tay mềm mại không xương của Bạch Tân càng lúc càng táo bạo, thậm chí còn có ý định tiến sâu hơn.
Lưng Trình Quý Thanh cứng còng.
Cô cảm thấy cách lớp vải mỏng của chiếc quần jean, mình không chịu nổi xúc cảm kia nữa. Hơi thở cô nặng nề hơn, tay phải nắm chặt lấy tay Bạch Tân.
Ngăn lại sự hỗn loạn.
Bạch Tân không giãy, cũng chẳng hề phản kháng.
Chỉ có ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay Trình Quý Thanh, dịu dàng, kiên nhẫn.
Bề ngoài Trình Quý Thanh vẫn nói chuyện với mấy người đối diện, nhưng tâm trí cô lại hoàn toàn đặt dưới mặt bàn. Cô quay đầu ra hiệu cho Bạch Tân, ý bảo người đừng quậy nữa.
Bạch Tân dường như đã hiểu, động tác ngón tay dừng lại.
Thế nên, Trình Quý Thanh cũng thả lỏng.
Ngay khoảnh khắc cô giảm bớt lực, lòng bàn tay lập tức bị bao phủ, năm ngón tay bị dịu dàng mở ra...
Mười ngón đan xen.
Khoảnh khắc lòng bàn tay áp sát nhau, tim Trình Quý Thanh bất chợt khẽ động.
Biển lặng sóng, con thuyền nhỏ lướt đi không gặp gió lớn, vậy nên cô dũng cảm tiến thêm một bước. Cô nhận ra, dù hải vực quen thuộc này có nguy hiểm đến đâu, thì hành trình đi qua đó vẫn luôn mang theo chút mong chờ và niềm vui.
Cho đến khi điện thoại của Trình Quý Thanh reo lên.
Hai bàn tay tách ra, lòng bàn tay Trình Quý Thanh vẫn nóng hổi nhưng lại khô ráo. Cô nhìn vào màn hình điện thoại.
Trình Cảnh: [Phó Vinh Quân đã biết chuyện hợp đồng, có khả năng sẽ liên hệ với em.]
Trình Cảnh: [Có chuyện gì thì cứ liên hệ với chị.]
Trình Quý Thanh ngập ngừng, rồi trả lời: [Được.]
Lần cuối cô gặp Phó Vinh Quân là vào ngày giỗ của Trình Lan. Bây giờ, khi bà ta biết trong tay cô có hợp đồng cổ phần, chắc chắn sẽ tìm cách liên lạc.
Nhưng nếu Phó Vinh Quân khôn ngoan, bà ta không nên tiếp tục làm càn như trước.
Dù vậy, cũng không thể chắc chắn. Tư duy của người phụ nữ đó chẳng mấy khi bình thường.
"Cam Cam."
Giọng nói của Bạch Tân kéo cô trở về thực tại.
Trình Quý Thanh quay đầu lại, thấy Bạch Tân đang nhìn miếng bánh trước mặt cô, hỏi: "Của em ngọt không?"
Trịnh Quý Thanh khựng lại. Thật ra, cô không thích đồ ngọt nên chưa thử. Mấy chiếc bánh này được đặt riêng, mỗi người một vị khác nhau.
Bánh của cô là bánh mousse, bên trên trang trí hai quả anh đào đỏ mọng.
Thấy ánh mắt đó, trong lòng Trình Quý Thanh thấy buồn cười, vẻ mặt điềm nhiên, đẩy đĩa bánh về phía Bạch Tân.
"Chị thử đi."
...
"Sắp mưa rồi."
Lộ Tây bất chợt nói.
Trình Quý Thanh quay đầu nhìn, quả nhiên ngoài trời đã âm u.
Những cành cây khô trong sân bị gió thổi mạnh, nhưng có vẻ trận mưa này cũng không quá lớn, cô thầm nghĩ.
Lộ Tây lấy cây guitar ra. Trong phòng khách ấm áp, với hệ thống sưởi giữa mùa đông ở Copenhagen, một bài hát vang lên: "Triệu chứng của mùa xuân".
Trình Quý Thanh nghe thấy giai điệu đầu tiên đã cảm thấy quen thuộc. Rồi cô nhớ ra, đó là bài hát chủ đề của bộ phim "Lên bờ".
'Nghe ai đó nói biển ngọt, đưa tôi lạc đến bờ, sóng biển kéo tôi chìm xuống, khiến tôi lạc mất giữa đại dương mùa xuân...'
Ngay lúc đó, cô nghe thấy người bên cạnh nói gì đó.
Cô không nghe rõ.
"Gì cơ?"
"Của em ngọt thật."
Bạch Tân khẽ thì thầm bên tai cô.
***
Đến khoảng ba giờ rưỡi, mưa bắt đầu rơi.
Ban đầu, mưa khá nặng hạt, nhưng sau nửa giờ, cơn mưa dần nhẹ lại. Bên ngoài tối sầm như sắp bước vào màn đêm.
Chính vào lúc này, Trình Quý Thanh nhận được cuộc gọi từ Phó Vinh Quân.
Nhận được cuộc gọi này không làm cô bất ngờ, điều làm cô kinh ngạc hơn chính là việc Phó Vinh Quân đã đến tận Copenhagen.
Tin nhắn địa chỉ gửi đến, cách địa điểm của tổ chương trình chỉ khoảng 20 phút lái xe.
Trong một quán cà phê.
"Cô qua đây, hoặc tôi qua đó đều được."
Đây là lời nguyên văn của Phó Vinh Quân.
Trước khi Trình Quý Thanh ra khỏi nhà, Bạch Tân hỏi rõ địa chỉ từ cô: "Phó Vinh Quân rất xảo quyệt, em phải cẩn thận."
"Biết rồi." Trình Quý Thanh đáp.
Cô cầm túi chuẩn bị ra ngoài, nhưng cổ tay bị người giữ lại: "Nhớ trả lời tin nhắn của chị."
Trình Quý Thanh lặng lẽ nhìn Bạch Tân. Người kia hơi ngẩng mắt lên, đôi đồng tử đen láy và sáng trong ẩn dưới hàng mi dài cong vút, ánh lên những tình cảm dịu dàng, chẳng hề che giấu.
Cơn mưa ngoài trời như rơi thẳng vào lòng cô.
Cô khẽ nói: "Ừm."
Sẽ không nói chuyện lâu, cô và Phó Vinh Quân không có nhiều điều để nói.
Cô bắt xe đi.
Mưa vẫn rơi, bầu trời nặng nề xám xịt, những hạt mưa đan dày khiến khung cảnh càng thêm chậm rãi, buồn tẻ.
Đến nơi muộn hơn dự tính, nhưng trước đó, cô đã nhận được tin nhắn hỏi han từ Bạch Tân.
Do tình hình giao thông không tốt, cô chưa kịp trả lời.
【Đến nơi chưa?】
【Vừa mới...】
Trình Quý Thanh mặc một chiếc áo khoác xanh lam nhạt, giương ô bước xuống xe. Chưa kịp gõ nốt tin nhắn, chân cô giẫm phải một viên đá nhỏ, chiếc điện thoại bất ngờ trượt khỏi tay cô.
'Cạch.....'
Nước mưa văng lên, chiếc điện thoại rơi xuống đất, màn hình nứt vỡ rồi tối đen.
"......"
Cô cúi xuống nhặt lên, thử mở máy nhưng không lên nguồn.
Ngay gần đó có một tiệm thuốc lá, cô bước vào, tiện tay mua một gói thuốc rồi mượn điện thoại của chủ quán.
Dù quan hệ hiện tại ra sao, cô đã hứa với Bạch Tân thì phải trả lời.
Có thể là do số lạ.
Lần đầu tiên Bạch Tân không bắt máy, đến lần thứ hai mới nhận.
Cô nói: "...Là em đây, điện thoại bị rớt hỏng rồi."
Đầu dây bên kia im lặng chốc lát: "Ừm."
"Một lát em sẽ không nhắn tin được cho chị."
"Vậy em về sớm nhé."
Ngón tay Trình Quý Thanh khẽ động: "Được, em cúp máy đây."
Cúp máy xong, cô cảm ơn chủ quán rồi giương chiếc ô đen bước ra ngoài. Chỉ mới buổi chiều, những cột đèn đường màu cam vàng đã lần lượt sáng lên, tựa như những ngọn nến.
Khắp nơi trên phố đều là những sắc màu rực rỡ, chỉ cần không ngẩng đầu nhìn bầu trời, cũng chẳng thấy u ám gì.
Chỉ là nơi này không phải trung tâm, tương đối hẻo lánh một chút, lại thêm trời mưa, nên chẳng mấy cửa tiệm mở cửa.
Gió thổi qua, những hạt mưa nhỏ va vào mặt Trình Quý Thanh, mang dáng vẻ của thiêu thân lao vào lửa.
Cô lau nhẹ một cái, rồi đi về phía quán cà phê.
Phó Vinh Quân vẫn chưa đến, Trình Quý Thanh chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, không có điện thoại để giết thời gian, cô lấy một quyển tạp chí ra đọc.
Đọc được mấy trang mà vẫn không thấy ai đến.
Trong quán cà phê có một chiếc đồng hồ treo tường, từ chỗ cô ngồi có thể nhìn thấy thời gian.
Phó Vinh Quân trễ hẹn.
Có lẽ là do trời mưa, Trình Quý Thanh kiên nhẫn đợi thêm một chút.
...
"Bạch Tân, bên ngoài trời đang mưa mà cô vẫn muốn ra ngoài sao?"
Tần Ngữ Phù, Lộ Tây và chị Chu đang trò chuyện trong phòng khách.
Lộ Tây ngồi trên tấm thảm ở phòng khách, nghịch cây đàn guitar, âm thanh dây trầm dừng lại.
Ba người nhìn về phía Bạch Tân.
Bạch Tân ngoảnh lại, giọng thản nhiên: "Ừ, có chút việc."
Cô cầm trong tay chìa khóa xe, vừa mượn được từ tổ chương trình. Trình Quý Thanh không mang theo điện thoại, mà người em ấy gặp lại là Phó Vinh Quân, làm sao mà không lo lắng được.
Thay vì ngồi đây nghĩ ngợi, chi bằng đi thẳng đến đó. Chỉ mất khoảng hai mươi phút lái xe.
Cô biết địa chỉ, không cần vào trong, chỉ đợi Trình Quý Thanh xong việc rồi đưa người về.
Xe của Bạch Tân dừng ở khu đất trống bên cạnh quán cà phê. Đèn đường trên đầu chớp tắt vài lần, thật trùng hợp, ngay khi xe dừng lại, đèn tắt hẳn.
Cô khóa cửa xe.
Ngồi trong xe đợi vài phút.
Bạch Tân nghĩ một chút, rồi kéo khăn lụa đen quanh cổ lên che phần cằm, như kiểu che giấu vụng về, cô nghĩ rằng vẫn nên vào xem qua một chút để xác định.
Xem liệu có đúng là ở đây không.
Nhưng nếu Trình Quý Thanh thật sự nhìn thấy cô, chắc chắn sau đó sẽ trách cô không nên đến.
Nghĩ vậy, cô bước xuống xe.
Vừa đóng cửa xe lại, liền thấy hai người đàn ông, vai khoác vai, dáng đi lảo đảo, tiến lại gần. Trong miệng họ còn ngậm điếu thuốc đã tắt.
Nhìn bộ dạng đó, trông rất giống những kẻ nghiện ngập.
Bạch Tân không để lộ cảm xúc, hạ thấp ô xuống, sau đó bước sang hướng khác.
Cô nghe thấy hai người kia dùng một miệng tiếng Anh, tuôn ra những lời lẽ bẩn thỉu.
Câu cuối cùng - "Làm hay không làm?"
Cảm giác nhạy bén bị uy hiếp bất ngờ ập đến.
Bạch Tân bước nhanh hơn, cố đi về phía ánh sáng, đồng thời lấy điện thoại ra từ trong túi.
Vừa định gọi điện, cổ tay cô bị một lực mạnh từ phía sau túm lấy...
***
Hơn 5 giờ, bên ngoài trời đã bắt đầu tối, mưa vẫn chưa ngừng, không khí mang theo một cảm giác ẩm ướt.
Khi về đến biệt thự, trong phòng khách chỉ còn Lộ Tây đang nghịch đàn guitar, chị Chu và Tần Ngữ Phù thì đang nấu ăn trong bếp mở, không khí tràn ngập hương thơm của đồ ăn.
Lộ Tây hỏi: "Về rồi à?"
Trình Quý Thanh gật đầu.
Ở quán cà phê đợi hai mươi phút nhưng không thấy Phó Vinh Quân, điện thoại thì hỏng, không liên lạc được, cô quyết định đi về.
Cô định lên lầu: "Tôi lên thay đồ trước."
"Bạch Tân cũng ra ngoài rồi." Tần Ngữ Phù nhắc.
Bước chân Trình Quý Thanh khựng lại, quay đầu hỏi: "Ra ngoài làm gì, có nói gì không?"
"Nói là có việc, vừa rồi tôi nhắn tin mà không thấy trả lời." Tần Ngữ Phù nói: "Hay là cô thử nhắn hỏi xem."
Thân phận Omega của Bạch Tân cô biết rõ, nơi này trời xa đất lạ, trời vừa mưa vừa tối, Bạch Tân một mình bên ngoài rất dễ khiến người khác lo lắng.
Trình Quý Thanh cũng nghĩ như vậy, đặc biệt là khi Bạch Tân đang trong giai đoạn trước kỳ phát tình, tối hôm kia vừa tiêm thuốc ức chế.
Cô hỏi: "Chị ấy đi từ khi nào?"
Lộ Tây nói một khoảng thời gian đại khái: "Mượn xe của tổ chương trình."
Hàng lông mày Trình Quý Thanh khẽ nhíu lại, là sau khi cô gọi điện không lâu.
Bạch Tân rất có khả năng đã đi tìm cô.
Trình Quý Thanh mượn điện thoại của Lộ Tây, nhanh chóng bấm số của Bạch Tân và áp lên tai nghe.
Đợi hai giây.
"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."
Tim Trình Quý Thanh trùng xuống.
Bạch Tân không thể nào chủ động tắt máy, vì nếu không tìm thấy cô, chắc chắn sẽ gọi hoặc chờ cô liên lạc lại.
"Cho tôi mượn điện thoại một lúc, tôi nghĩ tôi biết cô ấy ở đâu," Trình Quý Thanh nói, "Nếu cô ấy về thì gọi cho tôi."
Thời gian chưa lâu, không thể để mọi người mù quáng ra ngoài tìm.
Cô chỉ hy vọng điện thoại của Bạch Tân chỉ đơn giản là hết pin.
Trình Quý Thanh lao ra ngoài, dù chỉ là nguy cơ một phần mười nghìn, cô nhận ra mình không thể chịu nổi.
Không phải Bạch Tân không thể chịu được.
Mà là cô không thể chịu được.
Không nhờ tổ chương trình chở, cô tự lái xe nhanh chóng hướng về phía quán cà phê.
Màn mưa dày đặc không đúng lúc càng lúc càng nặng hạt, cần gạt nước không ngừng quét qua.
Cảm xúc của Trình Quý Thanh rối bời và bất an, trên đường cô liên tục gọi điện, nhưng vẫn chỉ nhận được thông báo không liên hệ được.
Quãng đường hai mươi phút, cô chỉ mất mười lăm phút để đến.
Khi xe dừng lại ở quán cà phê, ánh đèn xe chiếu vào bóng tối phía trước, ánh mắt cô bỗng nhiên lóe lên, nhìn thấy chiếc xe của tổ chương trình.
Trình Quý Thanh gần như ngay lập tức mở cửa xe lao ra ngoài, mưa ướt đẫm mái tóc cô, nhuộm chiếc áo khoác xanh nhạt thành màu đậm.
Cô chạy tới, đập vào cửa kính xe.
Cửa xe khóa, ánh sáng mờ mờ, chỉ có thể xác nhận ghế trước không có người.
Dưới lớp phim chống nhìn trộm, không thể nhìn rõ ghế sau, nhưng cô ngửi thấy trong không khí ẩm ướt có một mùi hương quen thuộc.
Tiếng đập cửa vang lên dồn dập, như muốn đập vỡ kính.
"Bạch Tân?!"
Mưa làm mắt Trình Quý Thanh nhòe đi, cơ thể lạnh run, cô lấy điện thoại bật đèn lên.
Vừa lấy ra, một tiếng "tách", khóa xe mở.
Trình Quý Thanh lập tức kéo mạnh cửa xe, đèn trong xe bật sáng.
Hương bách hợp đặc trưng của kỳ phát tình Omega tràn ra, cô nhìn thấy Bạch Tân ngồi co ro dưới sàn ghế sau, ôm chặt đầu gối, tay cầm một chiếc trâm bạc, đầu nhọn hướng về phía cô.
Thở hổn hển, cơ thể vẫn còn đang run.
Đôi mắt đào hoa của chị ướt đẫm, không biết do mưa hay đã khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro