Chương 47: Chưa từng vượt rào
Buổi chiều 3 giờ, Trình Quý Thanh theo định vị đi thẳng đến công trường của khu vui chơi.
Một vài quản lý của Trình thị đứng bên vệ đường che ô chờ cô, một phần vì thân phận của cô, và tất nhiên cũng vì quyền thế từ Trình Cảnh.
Từ sau lần ở bệnh viện, Trình Cảnh đã ít liên lạc với cô hơn, nhưng vẫn luôn quan tâm đến cô em gái này. Trước khi cô đến đây, cô ấy còn nhắn tin nhắc cô chỉ cần xem qua một chút là được, đừng ở lại quá lâu.
Thời tiết như thế này, ở ngoài quá lâu quả thực rất dễ bị cảm nắng.
Trình Quý Thanh xuống xe, nhận chiếc ô từ một trong những người quản lý, nghe họ nói: "Bạch tổng đã đến rồi, đang xem ở bên trong."
Trình Quý Thanh nhìn theo hướng mà người quản lý chỉ, thấy Bạch Tân đứng ở ngoài công trường không xa, đang nói chuyện với người bên cạnh. Có người đứng bên che cho cô ấy một chiếc ô đen, che khuất nửa gương mặt.
Bộ váy dài màu xanh lục thẫm, dáng người yêu kiều, giữa đống đổ nát xám trắng xung quanh, tạo nên vẻ đẹp vừa sắc sảo vừa mỏng manh.
Có lẽ có ai đó đã nói gì với cô ấy, Bạch Tân quay đầu nhìn sang.
Ánh mắt ấy lạnh lùng đến lạ thường, dù có người ngoài ở đó, thì cũng vẫn quá lạnh nhạt.
Trình Quý Thanh thầm nghĩ, ánh mắt này cứ như người ngủ xong là đi không phải Bạch Tân, mà là cô vậy.
Không thể hiểu nổi.
Trình Quý Thanh cùng những người của Trình thị tiến lên, chào hỏi: "Bạch tổng đến sớm thật."
Bạch Tân đã thu ánh mắt lại: "Ừm."
"......"
Lần này Trình Quý Thanh thực sự cảm nhận được sự lãnh đạm ấy.
Mọi người cùng nhau tiến vào bên trong công trường, họ cần đi một vòng để xem xét tổng thể.
Công trường chỉ mới đào đất cũ, vẫn chưa thi công, xung quanh là những dải cảnh báo nguy hiểm màu vàng.
Người bên cạnh đi lấy nước, Bạch Tân đi trước mà không che ô.
Trình Quý Thanh tiến đến gần, chiếc ô xanh che đi ánh mặt trời gay gắt trên đầu Bạch Tân, cô khẽ nói: "Đây là sao vậy?"
Hai người đi trước, vì đang nói chuyện nhỏ, những người đi sau cũng tinh ý không đi theo.
Ánh mắt Bạch Tân rũ xuống, vừa hay nhìn thấy chuỗi hạt ngọc trắng trên cổ tay trắng mịn của Trình Quý Thanh, cô nói: "Đi từ nhà à?"
"Không, em ở ngoài ăn trưa rồi mới đến."
Còn ăn cơm cùng với Tần Ngữ Phù nữa đúng không?
Sắc mặt của Bạch Tân càng trở nên trầm hơn.
Trình Quý Thanh vừa nói xong, chợt nhớ tới chuyện ở cửa hàng mèo, định nói thêm một câu thì bị lời của Bạch Tân cắt ngang.
"Vậy sao? Tiểu Trình tổng thật là nhàn nhã."
Cô ăn bữa cơm thì nhàn nhã ở chỗ nào chứ? Trình Quý Thanh khẽ nói: "... Chị bực cái gì chứ? Em còn chưa giận, sao chị lại giận?"
Bạch Tân liếc mắt sang, hỏi lại: "Em giận cái gì?"
"Chị..." Lời chưa nói hết, Trình Quý Thanh mím môi lại.
Chị đến ngủ một giấc rồi bỏ đi, viện lý do là có việc gấp, còn cảm thấy em không nên giận sao? Tự dưng tỏ thái độ lạnh nhạt cà chớn với em thì em không được phép giận à?
Suýt nữa quên là phía sau vẫn còn người khác, mấy lời này suýt nữa thì buột miệng thốt ra.
Trình Quý Thanh cắn răng, lúc trước đúng là không nên bước qua ranh giới, bây giờ ở đây tự chuốc lấy tội.
Bạch Tân bước khỏi tán ô của cô.
Trình Quý Thanh tiếp tục đứng cùng với những người bên Trình thị, thỉnh thoảng trao đổi vài câu, ghi chép lại những vấn đề quan trọng từ hai phía. Nắng chói chang quá, nhìn cũng tạm đủ rồi nên mọi người quay lại.
Có cấp dưới mang một túi nước đến, đưa cho Trình Quý Thanh một chai. Có lẽ là người mới, chỉ nghĩ đến đưa nước cho lãnh đạo của Trình thị mà không chú ý đến phía Bạch thị.
Trình Quý Thanh liếc nhìn Bạch Tân, rồi đưa chai nước sang bên đó.
Cũng vào lúc đó, cấp dưới của Bạch Tân cũng đưa nước cho cô.
Đúng lúc hai chai nước đồng thời chìa ra trước mặt.
Ánh mắt Bạch Tân lướt qua tay của Trình Quý Thanh, giây tiếp theo nhận lấy chai nước của cấp dưới.
Trình Quý Thanh thu tay lại, quay người mở nắp chai uống vài ngụm, bình thản nói: "Đi thôi."
Ừ cứ vậy đi.
Nếu cứ tiếp tục tiến lại gần, lòng tự tôn và chút kiêu hãnh còn lại của cô sẽ cảm thấy điều đó là không phải phép.
Cô có tính nhẫn nại, nhưng cũng không nhẫn nại đến độ như một kẻ bám đuôi.
Cơn gió nóng thổi qua làm mát chút mồ hôi đọng trong tóc, nhưng nhiệt độ ở những nơi khác lại vì cơn giận mà tăng lên.
Trình Quý Thanh im lặng cùng những người của Trình thị tiến lên phía trước, phía sau Bạch Tân đứng dưới tán ô nhìn theo bóng lưng của Trình Quý Thanh, chiếc áo sơ mi trắng dưới ánh mặt trời càng thêm chói mắt.
Cô muốn kìm nén cơn giận để hỏi cho rõ ràng, nhưng khi đến trước mặt Trình Quý Thanh lại không nhịn được muốn trút giận.
Ánh nắng chiếu rọi làm người ta nóng bức và phiền muộn, gió thổi đến cũng mang theo hơi nóng.
Nghĩ đến những lời mà Trình Quý Thanh chưa kịp nói, Bạch Tân siết chặt chai nước khoáng trong tay...
Trình Quý Thanh giận chuyện gì, chỉ cần suy nghĩ một chút cô cũng có thể đoán ra.
Ngoài chuyện đêm qua rời đi giữa đêm, còn có gì khác nữa đâu.
Nhưng chẳng phải Trình Quý Thanh cũng gạt cô đó sao?
Mọi người cùng nhau đi đến ngoài công trường, bên vệ đường, một chiếc Maybach đen bấm còi, Trình Cảnh từ ghế lái bước xuống, vẫn là bộ đồ công sở chuẩn mực.
Người của Trình thị nghiêm chỉnh chào: "Trình tổng."
Bạch Tân từ phía sau đi lên thấy ánh mắt của Trình Cảnh liếc qua, cũng chào hỏi.
Trình Cảnh gật đầu, rồi nhìn sang Trình Quý Thanh, nói: "Tiện đường nên ghé qua xem, lên xe chị đi, lát nữa cùng đi ăn tối."
Tâm trạng của Trình Quý Thanh không được tốt lắm, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Có lẽ vì nhớ lại cảm giác tỉnh dậy vào đêm qua, bên cạnh trống không, khiến cô đồng cảm với cảm giác hụt hẫng khi Trình Cảnh đến bệnh viện mà không tìm thấy em gái của mình.
Ở một góc độ nào đó, chuyện cô và Bạch Tân làm có hiệu quả như nhau.
Cô là người em gái tệ bạc.
Bạch Tân là Omega tệ bạc.
Trình Quý Thanh nhờ một trong những quản lý lái xe của cô về, rồi bước lên xe của Trình Cảnh.
Bạch Tân dõi theo bóng Trình Quý Thanh lên xe.
Từ đầu đến cuối, cho đến khi xe rời đi, Trình Quý Thanh cũng không ngoảnh lại nhìn cô dù chỉ một lần.
Cô khẽ cắn môi, rồi buông ra, màu sắc còn đậm hơn cả màu son vốn có.
Hôm qua vẫn còn rất tốt, chỉ qua một đêm, lại rơi xuống đáy.
Trình Quý Thanh cùng Trình Cảnh đến một nhà hàng Tây.
Trình Cảnh gọi món gan ngỗng, Trình Quý Thanh gọi ốc luộc và salad, cô không có nhiều khẩu vị nên ăn cũng ít.
Rượu vang là do Trình Cảnh chuẩn bị sẵn, Trình Quý Thanh chỉ nhấp một ít, tửu lượng của cô chỉ hợp với một chút như vậy.
"Lần sau trời nóng thế này thì đừng đi nữa, sau này còn nhiều cơ hội mà." Trình Cảnh nói.
Trình Quý Thanh gật đầu, không chút ngượng ngùng.
Cô cũng nghĩ như vậy, cô không phải người chuyên làm công việc đó. Hơn nữa, nghĩ đến tình cảnh ở bên Bạch Tân hôm nay, cô không muốn trải qua thêm lần nữa.
"Mệt à?"
"Không đến mức." Trình Quý Thanh ngừng một lát, rồi nói: "Có lẽ vì không phải là việc mình thích nên không có nhiều đam mê."
Nghe vậy, nét mặt Trình Cảnh trở nên dịu dàng.
Trình Quý Thanh nói ra suy nghĩ của mình một cách tâm bình khí hòa như vậy khiến cô có cảm giác như trở lại quá khứ.
Trình Cảnh nói: "Chị vẫn hy vọng em có thể đến công ty, đặc biệt là mấy cổ đông ngày xưa đó, tiếp xúc nhiều với họ cũng không có hại gì."
Trình Quý Thanh lắc đầu: "Chuyện không thích cũng giống như một người không ưa, không thể nào miễn cưỡng được."
Trình Cảnh khẽ giật mình, trong ánh mắt lóe lên một chút phức tạp, cô đặt dao nĩa xuống, hỏi: "Vậy nói chị nghe xem, em thích làm gì?"
Sớm muộn gì cũng phải nói.
Chuyện cô đi đóng phim, sớm muộn gì Trình Cảnh cũng sẽ biết.
Trình Quý Thanh nhấp một ngụm rượu, lau miệng, nghiêm túc nói: "Em muốn đi đóng phim."
Cô nói là "muốn", chứ không phải "nghĩ."
Trình Cảnh trong cơn kinh ngạc, rất rõ ràng hiểu ý nghĩa của lời này — Trình Quý Thanh không muốn nghe lời từ chối từ cô, dù có từ chối... cũng không có tác dụng.
Trình Cảnh im lặng hồi lâu, nhấp một ngụm rượu, nói: "Cam Cam."
"Em đã suy nghĩ kỹ rồi, em thật sự thích làm việc này." Trình Quý Thanh đoán được cô ấy định nói gì.
Trình Cảnh đã nghĩ đến mọi khả năng, nhưng lại không hề nghĩ rằng Trình Quý Thanh lại muốn đi đóng phim...
Cô nhìn vào đôi mắt của Trình Quý Thanh, đôi mắt hồ ly giống y như đúc của Trình Lan, khi không biểu cảm thì có vẻ lạnh lùng và nghiêm nghị.
Cô chắc chắn không thấy bất kỳ dấu hiệu nào của sự đùa cợt.
Trình Quý Thanh rất nghiêm túc.
Lại thêm nửa phút yên lặng.
Trình Cảnh nói: "Nếu em thật sự thích, thì cứ đi đi."
Trình Quý Thanh hơi ngạc nhiên trong lòng, lần này chân thành mỉm cười với Trình Cảnh, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho trường hợp Trình Cảnh không đồng ý.
Dĩ nhiên, cho dù không đồng ý, cô cũng chẳng bận tâm, dù sao hiện tại cô đâu còn sống dựa vào nhà họ Trình.
"Trình Thị cũng có đầu tư vào các công ty quản lý..."
"Thôi, đừng, đừng sắp xếp gì cho em." Trình Quý Thanh làm sao không hiểu được ý này, nếu cô cần sự sắp xếp, còn đợi đến giờ này làm gì?
Cô tự mình bỏ tiền ra mở một công ty cũng được.
Nhưng như thế sẽ rất hao phí tinh thần.
Nếu tiếp xúc trực tiếp với công ty quản lý do Trình Thị đầu tư, có hậu thuẫn từ nhà họ Trình, chắc chắn công việc của cô sẽ bị can thiệp nhiều.
Cả hai phương án đó cô đều không thích.
Bây giờ cô chỉ muốn đơn thuần đi đóng phim, làm việc mình thích.
Trước kia cô có thể tự mình thành công, bây giờ cô cũng có thể.
Đối với cô, bắt đầu lại từ đầu là một niềm vui.
Trong nhà hàng đang phát bản piano của Mozart, tạo cảm giác thư thái, dễ chịu.
Trình Cảnh nói: "Cam Cam, em thay đổi rồi."
Trình Quý Thanh không phải là nguyên chủ, cô chợt cảm thấy có chút chột dạ. Tuy nhiên, Trình Cảnh tiếp tục nói: "Nhưng em dường như lại giống như khi còn nhỏ, nghiêm túc và có đam mê với những thứ mình thích. Chỉ là chị lại không biết, em gái của chị từ khi nào lại thích đóng phim."
Trình Cảnh hỏi: "Có phải là từ lúc đó không?"
Trình Quý Thanh hỏi: "Từ lúc nào cơ?"
Ánh mắt Trình Cảnh khẽ lóe lên, cô không tiếp tục chủ đề, mà chuyển sang hỏi: "Vậy dự án này em còn muốn làm không?"
Trình Quý Thanh không do dự, gật đầu: "Muốn, khu vui chơi đó khá ổn."
Cô không muốn gây ảnh hưởng đến bên Bạch Tân, cô cũng không phải là người không có lương tâm như Bạch Tân.
"Được rồi, gần đây nhà họ Bạch không ổn, trong nhà họ Bạch cũng chỉ có Bạch Tân là người có đầu óc."
"Nhà họ Bạch gặp chuyện gì à?"
"Dự án Y2 em chắc biết." Thấy Trình Quý Thanh gật đầu, Trình Cảnh nói: "Nhân sự chủ chốt của nhà họ Bạch phụ trách dự án này đã ra đi một nửa, nếu cứ tiếp tục, sợ rằng hệ thống vận hành của dự án sẽ bị tê liệt."
Trình Quý Thanh suy nghĩ một chút: "Nếu tê liệt thì sao?"
Trình Cảnh bình thản nói: "Thì sẽ không còn tư cách lên tiếng. Y2 là dự án phát triển khu đất hạng đặc biệt, mỗi công ty đều phụ trách một khu vực. Nếu Bạch Triệu Lương không làm được, chỉ có thể thay người, nhưng như vậy, số tiền trước đây nhà họ Bạch bỏ vào sẽ bị đóng băng cho đến khi có nguồn vốn mới vào... ông ta chắc chắn không muốn thế, nên chỉ có cách tìm cách bổ sung nhân sự chủ chốt tài giỏi, nhưng việc này rất khó."
Việc ổn định một dự án lớn như thế, nhân sự chủ chốt không phải muốn tìm là có ngay.
Dù có tìm được, Bạch Triệu Lương cũng chưa chắc chờ đợi được.
Trình Quý Thanh nghe xong phần nào hiểu ra, cô nhìn vào ly rượu vang chỉ còn chút ít, nói: "Vậy Trình Thị có thể giúp không?"
Trình Cảnh ngẩng lên.
Lúc đầu dự án này nhà họ Bạch không có đủ tư cách, không biết Bạch Triệu Lương làm cách nào mà biết được, đến tìm cô và nài nỉ xin vào.
Giờ làm ra thế này, cô đã sớm muốn đạp cho một cú.
Tiếc là, hiện tại chưa phải lúc. Nhưng điều đó không ngăn được cô muốn nhìn thấy Bạch Triệu Lương chịu khổ.
Trình Cảnh hỏi: "Em muốn giúp?"
Trình Quý Thanh nói: "Không phải là quan hệ hợp tác sao? Gần đây em cũng gặp Bạch Tân vài lần... Nếu nhà họ Bạch mà sụp thì cũng đáng tiếc."
"Em thấy cô ấy không tệ?"
"Chỉ vậy thôi." Trình Quý Thanh nhếch môi, chị ta lúc nào cũng hung dữ, suốt ngày sáng nắng chiều mưa, có gì mà tốt chứ.
Trình Quý Thanh cười nói thêm: "Em rất quý trọng nhân tài."
Trình Cảnh nhìn nụ cười ấy, khóe miệng không tự giác cong lên một chút: "Được, em đã muốn giúp, chị nhất định nghe theo em."
Trình Cảnh đưa Trình Quý Thanh đến dưới tòa Nam Cảnh.
Trình Cảnh từ ghế sau bước xuống, gọi Trình Quý Thanh lại.
"Cam Cam."
"Sao?"
Trình Cảnh ngập ngừng, nói: "Sau này cũng như tối nay, nói chuyện với chị nhiều hơn nhé."
Đây là câu nói cực kỳ không phù hợp với hình tượng của Trình Cảnh, không biết là do Trình Quý Thanh suy nghĩ nhiều hay thế nào, mà trong giọng điệu lạnh lùng quyết đoán của vị tổng tài này lại có chút yếu ớt, như một lời cầu xin nhẹ nhàng.
Trình Quý Thanh hoàn hồn, cô cảm thấy chị gái của nguyên chủ thật đáng thương.
Cô đáp: "Được, chị đi cẩn thận nhé."
...
Trình Quý Thanh đi thang máy lên tầng mười hai.
Cô lấy điện thoại ra, trên màn hình có vài tin nhắn WeChat, mở ra là của Tống Lánh.
Hai hôm trước khi khách sạn Phong Lánh khai trương, cô đã đến, nhưng hôm đó đông người, một số lại là bạn bè vớ vẩn của nguyên chủ từ trước, nên cô không ở lại lâu.
Tống Lánh: 【Trình Quý Thanh ra đây chơi đi, tới quán bar MILK nhanh lên!】
Tống Lánh: 【Đâu rồi đâu rồi?】
Tống Lánh: 【Cậu thay đổi rồi đấy, trước đây thích đến những chỗ như này nhất, giờ sao lại thiếu nhiệt tình thế!】
Sau đó còn có hai tin nhắn thoại chưa nghe.
Trình Quý Thanh nghĩ, nếu sự nhiệt tình là thích nhảy nhót, thì đúng là cô không có.
Cô nhắn lại một câu từ chối, thoát khỏi WeChat, nhìn thấy biểu tượng tin nhắn im lìm, cô ngừng lại vài giây, rồi rất nhanh tắt điện thoại.
Cô không định đi tìm Bạch Tân.
Dù sao, khi nào Bạch Tân cần, tự mình cũng sẽ tìm đến cô.
Bạch Tân đến vào trưa hôm sau.
Lúc đến, Trình Quý Thanh đang xắt rau trộn salad, định ăn xong sẽ đến phòng tập nhảy một chút.
Bạch Tân đổi giày bước vào, đứng cách cô hơn hai mét.
Trình Quý Thanh chỉ liếc qua rồi cúi đầu tiếp tục xắt rau.
"Trình Quý Thanh."
"Chị nói đi." Trình Quý Thanh bình tĩnh đáp.
"Hôm qua trước khi đi đến công trường, em đã ở cùng Tần Ngữ Phù."
Một câu hỏi đột ngột, nằm ngoài dự tính của Trình Quý Thanh.
Trình Quý Thanh khựng lại, nghiêng đầu đáp: "Đúng là ở cùng nhau, tình cờ gặp tại một quán mèo."
"Chỉ là tình cờ gặp thôi sao?"
"Chị muốn nói cái gì?" Trình Quý Thanh lập tức hiểu ra, trong lòng cảm thấy lành lạnh: "Cho nên chị hỏi có phải em từ nhà đi không, vì nghĩ rằng em đã ở cùng Tần Ngữ Phù và lừa dối chị, nên mới thái độ với em như vậy?"
Bạch Tân mím môi, cô tin Trình Quý Thanh, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.
Thậm chí nghĩ đến cảnh Trình Quý Thanh và Tần Ngữ Phù cùng nhau chơi đùa với mèo, cô liền thấy khó mà chịu được.
Câu trả lời của Trình Quý Thanh không như đáp án mong muốn của cô, nên cô không kìm chế được.
Cô luôn như vậy khi đối diện với Trình Quý Thanh.
Bạch Tân: "Lúc chị hỏi em, em nói..."
Trình Quý Thanh hỏi ngược lại: "Chị đã cho em cơ hội nói hết chưa?"
Trình Quý Thanh cố nén giận, đặt đồ trong tay xuống, hoàn toàn xoay người lại: "Em và cô ấy chỉ tình cờ gặp nhau ở quán mèo, chị có thể đi hỏi. Vậy em đây cũng muốn hỏi Bạch tiểu thư, chuyện khẩn cấp vào nửa đêm hôm ấy là gì?"
Bạch Tân sững lại, từ chiều hôm qua đến lúc này, tâm trạng của cô chưa hề yên ổn.
Rõ ràng bây giờ Trình Quý Thanh đã giải thích, nhưng cô vẫn cảm thấy không ổn ở đâu đó.
Tâm trạng của cô cực kỳ tệ, khó chịu không thể tả.
Trình Quý Thanh không bao giờ hỏi cô những điều như vậy, kể cả việc cô giấu giếm thân phận. Cô không nói, Trình Quý Thanh cũng chưa từng hỏi.
Có lẽ chính vì lý do đó, cô không cần phải nói dối, nhưng giờ đây Trình Quý Thanh lại rất nghiêm túc hỏi cô...
Khoảnh khắc im lặng của Bạch Tân khiến Trình Quý Thanh nhận ra rằng câu hỏi của mình lại làm khó người khác.
"Chị có nhận ra vấn đề giữa chúng ta không? Chị luôn hỏi em, nhưng bản thân chị thì chưa bao giờ cho em câu trả lời." Trình Quý Thanh nói: "Cho nên trên thực tế em cũng không cần phải trả lời mọi chuyện."
Bạch Tân theo thói quen ấn đầu ngón tay vào lòng bàn tay để chuyển nỗi khó chịu thành cơn đau thể xác.
Giọng cô nhẹ nhàng, bình tĩnh nhưng lòng lại bất an: "Chị sẽ nói cho em sau."
Trình Quý Thanh nhìn cô, im lặng một lúc lâu: "Không sao cả, không cần."
Không khí trở nên căng thẳng.
Điện thoại của Bạch Tân rung lên, cô tắt điện thoại, nhận ra rằng trong lúc căng thẳng thế này, cô không nên, cũng không thể nói ra.
Nhưng cô vẫn nói.
"Chuyện dự án của Bạch thị, em không cần nhúng tay." Bạch Tân hạ giọng: "Chị sẽ xử lý."
Trình Cảnh đã cử vài người chuyên nghiệp đến hỗ trợ dự án Y2 của Bạch Triệu Lương, làm chậm tiến độ kế hoạch của cô. Cô sợ rằng nếu Trình Quý Thanh dính vào nữa, Trình Cảnh nhất định sẽ nhúng tay vào giúp đỡ.
Hiện tại cô không thể không nói ra.
Một đám mây đen bay qua, che tạm ánh nắng bên ngoài, căn phòng trở nên u ám.
Trình Quý Thanh khó mà diễn tả được cảm xúc của mình, nhìn Bạch Tân, cười nhẹ: "Ừm."
Mỗi khi Trình Quý Thanh cười, luôn toát lên sự dịu dàng, nhưng hôm nay lại khác, lần đầu tiên Bạch Tân cảm thấy mình có thể sẽ mất Trình Quý Thanh bất cứ lúc nào.
Trình Quý Thanh cúi đầu tháo tạp dề khỏi thắt lưng, đặt lên bàn, cười nhạt: "Từ giờ, chuyện của nhà họ Bạch em sẽ không hỏi đến nữa."
Cô còn nói thêm một câu.
"Bạch Tân, em không có quá nhiều kinh nghiệm, vì vậy quá trình ở bên chị có lẽ đã khiến em nảy sinh chút ảo tưởng. Giờ em nghĩ tốt nhất là nên trở lại mối quan hệ trước đây, điều đó tốt cho cả chị và em."
Bạch Tân khẽ hít một hơi, lòng nặng trĩu: "Quan hệ... như nào?"
Trình Quý Thanh nói: "Mối quan hệ chưa từng vượt rào."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro