Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 114

Trưởng Công Chúa sinh ra long phượng song thai, khắp nơi vui mừng như mở hội.

Từ trong hoàng cung, từng đợt ban thưởng không ngừng được đưa đến phủ Trưởng Công Chúa, khiến phe Bảo An Vương gần như nghiến răng nghiến lợi, bệ hạ thực sự muốn lập Hoàng Thái Tôn rồi sao?

Người người trong phủ Trưởng Công Chúa đều cười rạng rỡ đến mức gương mặt cũng gần như nứt ra. Có truyền nhân, bọn họ mới có lý do để tranh đấu tiếp, nếu không tranh giành đến cuối cùng, chẳng lẽ để lại cho ai? Chỉ truyền một đời thôi sao?

Dù gì đây vẫn là thời phong kiến, tư tưởng đa phần đều như vậy, lập Trữ Quân không chỉ để củng cố nhân tâm thiên hạ, mà còn là cách tuyên bố vương triều có người kế vị, quốc gia không sụp đổ.

Trữ quân có vai trò then chốt đảm bảo chính quyền chuyển giao ổn định, giúp hàng ngũ cai trị an tâm, biết rõ mình đang phò tá ai. Một khi lòng người quy tụ, đất nước mới yên ổn phát triển.

Ngày thứ ba sau khi sinh, Thánh Nguyên liền truyền lệnh cho tôn thất ghi tên hai đứa bé vào Ngọc Điệp.

Thánh Nguyên Đế yêu thương quá rõ ràng, con gái lớn thì không đặt tên, mà con gái nhỏ (tức Càn Nguyên công chúa) thì đặt cho một cái tên mang ý nghĩa "rực rỡ ánh mặt trời": Ngu Thừa Chiêu.

"Thừa Chiêu" thừa kế ánh sáng, cũng như khẳng định rõ ràng với thiên hạ rằng Ngu Thừa Chiêu sẽ kế thừa Đại Chu.

Còn bé gái thì do Ngu Cửu Châu đặt tên là Chiêu Nguyệt, mặt trăng rực sáng.

Nếu Ngu Thừa Chiêu là ánh mặt trời, thì Chiêu Nguyệt là ánh trăng dịu dàng. "Nguyệt" ở đây không chỉ là trăng, mà còn mang ý nghĩa linh thiêng trong truyền thuyết Thần Châu.

Tên của hai đứa trẻ đều mang hy vọng dù Thần Thần (Chiêu Nguyệt) không được hoàng đế sủng ái, nhưng ở phủ Trưởng Công Chúa, nàng vẫn được trân quý như nhau.

Ngu Thừa Chiêu, Ngu Chiêu Nguyệt. Một mặt trời, một mặt trăng. Hai báu vật.

Hôm đó, Trì Vãn thay mặt hai bé đến hoàng cung tạ ơn. Ngu Cửu Châu đang ở cữ, không tiện xuất hiện, nên chuyện này đương nhiên giao cho nàng.

Thánh Nguyên Đế ban thưởng nhiều như thế, không đến cảm tạ thì chẳng khác nào vong ân phụ nghĩa. Nếu không phải do dã tâm sâu xa của hoàng đế, Trì Vãn tuyệt đối sẽ không để Ngu Cửu Châu phải xa nàng lúc đang ở cữ.

Một tháng kiêng cữ kéo dài 45 ngày, bây giờ mới chỉ là bắt đầu. Ngu Cửu Châu không chấp nhận bất kỳ ai ngoài Trì Vãn chăm sóc mình từ việc ăn uống, nghỉ ngơi cho đến tắm rửa.

Trì Vãn không hề phiền lòng, trái lại nàng vui vẻ chăm lo cho người mình yêu. Chỉ mong đi nhanh về nhanh, vì không chỉ Ngu Cửu Châu cần nàng, mà nàng cũng không thể rời xa Ngu Cửu Châu quá lâu.

Tới Đại Minh Cung, Uông Hải không dẫn nàng đến Ngự Thư Phòng như mọi khi, mà đưa thẳng đến tẩm cung.

Thánh Nguyên Đế gần đây gần như không đoái hoài chính sự, đặc biệt là chiến sự Yến Bắc, giống như ông ta nghĩ rằng không nhắc tới thì tức là không có chiến tranh.

Con gái sinh con, ông ta liền thoái thác quốc sự, giao hết cho Ngu Cửu Châu. May mắn là ông ta chưa đến mức làm người người oán hận, phong tước cho Trì Vãn, giao cho nàng chức Binh Bộ Thị Lang, và cho phép nàng vào Nội Các nghị sự.

Hiện tại, Trì Vãn đang kiêm nhiệm ba việc, hầu hạ Trưởng Công Chúa, chủ trì Nội Các, gánh vác binh quyền. May thay, Cao Chính nhớ nhà và vì cháu gái mà hoàn toàn đứng về phía Trưởng Công Chúa phủ.

Trì Vãn chỉ mong Thánh Nguyên Đế đừng dài dòng, để nàng sớm được trở về.

Ngay khi bước vào, Uông Hải hạ giọng thì thầm một câu: "Bệ hạ muốn... dời đô."

Trì Vãn như bị sét đánh... dời đô? Ông ta muốn bỏ kinh thành chạy thật sao?

Trong lịch sử, các cuộc dời đô thường chỉ xảy ra khi quốc gia có nguy cơ hoặc có nhu cầu chính trị cực kỳ lớn.

Lý Trị dời đô Lạc Dương là để thoát khỏi ảnh hưởng cựu thần Quan Lũng, Chu Đệ dời đô Bắc Kinh là để củng cố quyền lực và phòng ngừa phản loạn phía bắc.

Nhưng Thánh Nguyên Đế? Vì cái gì? Bắc Ninh còn chưa đột phá phòng tuyến Yến Bắc!

Ngay cả khi địch vượt biên giới, còn đó Hộ Long Quân, còn có Kinh Doanh binh, chiến tranh mới bắt đầu, hoàng đế đã muốn chạy trước?

Dời đô là gì? Là công khai vứt bỏ dân chúng, tuyên bố mình bất lực! Còn ai tin vào hoàng gia?

Khi Trì Vãn gặp lại Thánh Nguyên Đế nàng biết ngay ông ta không còn sống bao lâu nữa.

Dù người vẫn to béo, nhưng gương mặt xệ xuống, da nhăn nheo, khí sắc tàn tạ, cả người toát ra cảm giác... đang chờ chết.

Còn hai tháng nữa là hết mệnh, nàng rõ như lòng bàn tay.

Như thường lệ, Thánh Nguyên Đế trước tiên nói vài câu đầy áp lực, rồi lại ban chút "ân sủng" cho roi trước, rồi cho kẹo sau, tưởng như vậy là người ta sẽ toàn tâm cống hiến.

Ở chung với Ngu Cửu Châu đã lâu, Trì Vãn cũng dần hình thành cách nhìn riêng về quyền lực. Trong phép tắc, cần có sự ôn hòa, không thể cứ lạnh lùng tuân theo quy tắc một cách máy móc, nhưng cũng không được phép vượt ra khỏi khuôn khổ. Đó là một ranh giới mong manh, người ở vị trí tối cao nhất phải nắm rõ điều đó thì mới có thể khiến kẻ dưới một lòng trung thành. Dĩ nhiên, ngoại trừ bọn phản bội.

Ngay lúc Trì Vãn nghĩ rằng mình đã có thể cáo lui, Thánh Nguyên Đế đột nhiên lên tiếng: "Trẫm muốn dời đô đến Giang Ninh, khanh thấy thế nào?"

Dời đô về phương Nam sao... So với Thánh Kinh, Giang Ninh đích thực là nơi tốt hơn nhiều - cũng không cách quá xa Đông Hải. Từ gia đóng tại đó, giặc Oa chắc chắn không dám tiến vào. Dù ở vùng ven biển có thể gây nhiễu đôi chút, nhưng để tấn công thẳng vào Giang Ninh thì chúng chưa đủ thực lực.

Chỉ là... Giang Ninh cách Đông Hải rất gần, Từ Quốc Công muốn tới nơi cũng chỉ cần ngày một đêm. Thánh Nguyên Đế vẫn chịu chấp nhận khoảng cách đó, xem ra lần này ông ta thật sự quyết tâm.

Thánh Nguyên Đế vốn vô cùng chán ghét Từ Quốc Công, mà nay còn muốn dựa vào y... Điều đó chỉ có thể nói lên một điều, ông ta sợ rồi.

Ông ta thật sự tin rằng Bắc Ninh sắp đánh tới nơi, và có người đã rót lời bên tai ông ta.

Trì Vãn cố ý làm ra vẻ kinh ngạc:
"Dời đô?"

Nàng ngập ngừng một lúc, sau mới nói: "Việc dời đô hệ trọng, kính xin bệ hạ suy xét kỹ lưỡng."

"Ngươi không đồng ý?" Thánh Nguyên Đế ánh mắt chợt lạnh đi.

Đây không còn là chuyện đồng ý hay không. Dời đô không phải nói là làm. Hiện tại quốc khố đã cạn, đại thần mang theo cả gia quyến và quân đội về phương Nam - đây sẽ là một khoản chi khổng lồ. Hộ Bộ giờ e rằng không thể gánh nổi.

Tạm chưa bàn tới ngân sách, vấn đề nghiêm trọng hơn là nếu triều đình dời đi, quân tâm nơi tiền tuyến sẽ ra sao?

Hoàng đế đã bỏ đi, vậy tướng sĩ nơi biên cương chiến đấu vì ai? Còn cần đánh nữa không?

Lòng quân sẽ rối loạn. Lúc ấy, đào ngũ, đầu hàng, thậm chí phản loạn tất cả đều có thể xảy ra. Đám đào binh ấy sẽ trở thành tai họa, có kẻ sẽ quay lại cướp bóc dân chúng, có kẻ chiếm núi làm vua. Một khi đức tin sụp đổ, đao kiếm sẽ chĩa về chính đồng bào của mình.

Mà không chỉ có quân đội - bách tính cũng sẽ hoảng loạn. Dân chạy nạn, dọc đường có thể xảy ra đủ chuyện cướp giật, giết người, bán thân, bán con. Thậm chí khi nạn đói đến, có kẻ vì không đành lòng ăn con mình, liền trao đổi con với người khác để... ăn con người ta.

Sự sống còn của dân chúng chưa bao giờ là điều Thánh Nguyên Đế để tâm đến.

Trì Vãn nghĩ đến muôn vàn hệ lụy, nếu không thể thay đổi quyết định của ông ta, nàng chỉ còn cách...

"Nếu bệ hạ đã quyết, thần tự nhiên tuân theo."

Nàng không hề khuyên can bởi với người như Thánh Nguyên Đế, khuyên cũng vô ích.

Thánh Nguyên Đế nhìn nàng đánh giá:
"Ngươi lui trước đi."

Lời ít, nhưng Trì Vãn hiểu rõ ông ta đã quyết. Nếu nói chuyện này với Ngu Cửu Châu, nàng ấy chắc chắn lại phải nhọc tâm lo nghĩ.

Trì Vãn do dự chốc lát, cuối cùng vẫn mở miệng: "Bệ hạ, dời đô không đơn giản. Chi phí lớn, quân tâm dễ tan rã, dân tình hỗn loạn. Trước khi dời đô, thần khẩn thỉnh bệ hạ nghĩ cách trấn an quân dân."

Thánh Nguyên Đế nhíu mày, giọng mất kiên nhẫn: "Ngươi định nói gì?"

"Lập Thái Tử."

"Làm càn!"

Trì Vãn không hề nao núng. Hoàng đế muốn đi thì cứ đi, nhưng quốc tâm dân ý không thể rối loạn. Mà Ngu Cửu Châu chắc chắn sẽ không rời kinh thành, nàng tất nhiên cũng không thể đi.

Cho dù bị trách tội, nàng vẫn phải nói:

"Bệ hạ có thể lấy lý do tĩnh dưỡng thân thể để đến Giang Ninh, không nên lấy danh nghĩa dời đô. Đại thần, quân đội không thể đi theo quá đông. Quốc đô vẫn nên là Thánh Kinh. Nhưng đầu não triều đình cần có người đứng đầu, trưởng công chúa hiện đang ở cữ, không thể rời đi. Vậy nên xin bệ hạ lập Thái Tử, lưu lại kinh thành trấn giữ. Có Thái Tử, quốc dân mới yên lòng."

Thánh Nguyên Đế nheo mắt, sắc mặt không vui, nhưng rõ ràng đã nghe lọt.

Đây là sách lược "minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương": Trên mặt nói là đi nghỉ dưỡng, thực chất rút lui chiến lược. Kinh đô vẫn là Thánh Kinh, trung tâm triều đình vẫn còn đó, Đại Chu sẽ không hỗn loạn bởi tương lai hoàng đế vẫn ở kinh thành.

Chỉ là, đương kim hoàng đế thân thể không khỏe, nên đi dưỡng bệnh. Như vậy không phải bỏ rơi Yến Bắc hay dân chúng phương Bắc.

Một lý do đường hoàng, có thể tạm thời trấn an lòng dân, bảo vệ danh tiếng.

Hoàng đế không thể là người đầu tiên quay lưng với binh sĩ.

Thánh Nguyên Đế chỉ là bị chiến báo từ Yến Bắc dọa sợ, khi nhắc đến danh tiếng, mới tỉnh táo lại.

Không phải vì dân, không phải vì tướng sĩ - mà là vì danh tiếng của chính ông ta.

"Lời ấy có lý. Trẫm cẩn trọng cả đời, không thể vì một phút hồ đồ mà mất hết danh tiếng."

Ông ta còn muốn được người đời ca tụng là "minh quân thiên cổ", tuyệt không thể để lịch sử viết rằng mình là hôn quân bỏ chạy.

Trì Vãn lặng người. Đến lúc này nàng mới hiểu - Thánh Nguyên Đế thay đổi quyết định, tất cả chỉ vì hai chữ "danh tiếng".

Trong lòng nàng dâng lên một ngọn lửa giận, nhưng vì đại cục vẫn cố ép xuống, trầm giọng nói: "Bệ hạ có thể đến Giang Ninh, nhưng tuyệt đối không thể dời đô. Vì cơ nghiệp Đại Chu, vì danh tiếng thánh minh của bệ hạ, vi thần khẩn cầu bệ hạ sớm lập trữ quân, để lưu lại Thánh Kinh."

Thánh Nguyên Đế nhìn nàng, hỏi thẳng: "Vậy khanh cảm thấy nên lập ai? Bảo An Vương? Thuận Thừa Quận Vương? Hay là Hoàng Thái Tôn?"

Mỗi khi hắn đọc lên một cái tên, ánh mắt đều chăm chú quan sát nét mặt Trì Vãn, dường như muốn nhìn thấu trong biểu cảm kia một tia sơ hở nào đó.

Trì Vãn cụp mắt, không để lộ bất kỳ biểu cảm gì.

Thánh Nguyên Đế hơi cau mày, có chút thất vọng, nhưng vẫn chờ nàng cho một câu trả lời.

Trì Vãn suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói: *"Chủ quốc không thể thiếu người. Bảo An Vương sắp ba mươi, Thuận Thừa Quận Vương cũng sắp đến tuổi đội mũ (cập quan), còn Hoàng Thái Tôn thì tuổi còn quá nhỏ."

Bảo An Vương lớn tuổi, một khi đăng cơ có thể lập tức tiếp quản triều chính, nhưng đối với Thánh Nguyên Đế mà nói... lại là một vấn đề khác.

Bệ hạ không hoàn toàn tin rằng Bảo An Vương có thể thật sự xem ngài là phụ hoàng. Một khi hắn nắm được quyền lực, chưa biết sẽ làm ra chuyện gì. Trong lịch sử đã từng có chuyện con sau khi lên ngôi, việc đầu tiên chính là truy phong phụ thân làm hoàng đế, không ít trường hợp như vậy.

Điều khiến Thánh Nguyên Đế lo nhất là cảm giác không yên lòng mà Bảo An Vương mang lại, một cảm giác rất kỳ lạ.

Lúc đầu người này không tranh không giành, thế nhưng sau cùng những người tranh đoạt ngôi vị đều chết sạch, chỉ còn lại mình hắn.

Từng là một lựa chọn yếu thế trong các ứng cử viên, vậy mà bỗng nhiên biến thành Trữ quân đầy thế lực. Là con rể của Tín Quốc Công, lại có hậu thuẫn từ phủ Quốc Công, nhất thời trở thành ứng viên mạnh mẽ nhất.

Chuyện Trung Sơn Vương và Dĩnh Vương chết yểu, hắn đều có phần nhúng tay. Đừng nhìn vẻ ngoài đạo mạo hiền hòa, thực chất lại giấu dao sau lưng, tâm cơ sâu như biển.

Từ đó về sau, Thánh Nguyên Đế càng ngày càng nghi kỵ hắn, dùng cái nhìn đầy đề phòng để đối đãi.

Những điều mà kiếp trước Ngu Cửu Châu từng âm thầm làm để bảo vệ hình tượng cho Bảo An Vương, nay không còn nữa. Cái gọi là "Hiền Vương" nay đã rối tung rối mù, không còn che đậy được dã tâm bên trong.

Nếu bây giờ mà Hoàng đế còn tin tưởng hắn, thì e rằng bao nhiêu năm trị quốc đều uổng phí.

Còn Thuận Thừa Quận Vương, tuổi tác thích hợp, ba năm nữa là đến tuổi cập quan, tính tình cũng ổn định, là lựa chọn không tệ.

Nhưng Trì Vãn và nhà họ Trì quan hệ thân thiết, nếu hắn lên ngôi, chắc chắn sẽ không chấp nhận mẫu thân của mình, tức là không thừa nhận bệ hạ.

Bảo An Vương mưu mô thâm sâu, ra tay tàn nhẫn, còn Thuận Thừa Quận Vương tuy không hiểm độc, nhưng lòng lại cố chấp, nhất quyết không chịu nhận hoàng đế là cha đây chính là điểm mấu chốt.

Người thích hợp nhất, vẫn là Hoàng Thái Tôn.

Ngoài việc tuổi còn nhỏ, đứa trẻ này về mọi mặt đều ưu tú, lại là tôn tử ruột của hoàng đế, huyết thống chính thống, không thể truy phong người khác làm vua.

Nó họ Ngu. Chẳng lẽ lại phong người họ Trì làm hoàng đế? Vậy thì chính danh bất ổn, quần thần trong triều sao có thể phục?

Thánh Nguyên Đế tính toán trong lòng ông cảm thấy mình vẫn còn có thể sống thêm mười năm, chờ Hoàng Thái Tôn lớn đến mười tuổi, khi ấy để Trưởng Công Chúa phụ chính cũng không phải không được.

Tính tới tính lui, ông đã có quyết định. Lập tức phất tay, ra hiệu cho Trì Vãn lui ra.

Không ai biết hoàng đế đang toan tính điều gì, Trì Vãn chỉ biết, sau khi nàng rời khỏi hoàng cung không lâu, Thánh Nguyên Đế đã cho triệu vài vị lão thần vào cung. Sắc mặt họ sau đó đều rất nặng nề, không nói một lời.

Trở về phủ Trưởng Công Chúa, việc đầu tiên Trì Vãn làm chính là giúp Ngu Cửu Châu lau người. Trong phòng ấm áp như mùa xuân, chẳng lo sợ nhiễm lạnh.

Hai ngày sau, nàng đích thân gội đầu cho Cửu Châu. Người xưa kiêng gội đầu trong tháng, là vì không có máy sấy tóc. Đại Chu cũng vậy, chẳng qua nàng thì có. Một thân nội lực, đủ để làm máy sấy di động cho điện hạ.

Vừa chăm sóc, Trì Vãn vừa kể lại mọi chuyện xảy ra trong cung, không sót một chữ.

Ngu Cửu Châu cau mày, nhướng mắt nhìn nàng: "Nàng to gan thật đấy."

Dám thẳng thừng chỉ trích hoàng đế như thế, may là phản ứng nhanh nhẹn, xoay chuyển tình thế kịp thời.

Trì Vãn nghiêm túc đáp: "Vì ta biết, điện hạ sẽ không bỏ rơi bách tính, cũng không bỏ lại tướng sĩ. Điện hạ nhất định sẽ chọn ở lại. Thế nên ta phải nói những lời đó, phải giành lấy những điều đáng giành."

Những lời nàng nói với hoàng đế không phải vô ích. Chung quy vẫn phải khiến bệ hạ hiểu rõ mọi chuyện.

Trì Vãn còn nói thêm: "Đúng rồi, ta có hỏi Uông Hải. Bệ hạ từng gặp riêng Bảo An Vương, lại đợi Tín Quốc Công đến, còn trò chuyện riêng với ông ta gần nửa canh giờ."

Dạo này tin tức trong cung rất bít kín. Uông Hải không dám mạo hiểm, cũng chẳng dám để ai khác mang tin ra ngoài. Nếu bị lộ, e rằng kết cục sẽ giống Thành Kiều - đầu rơi máu chảy.

Ngu Cửu Châu nằm xuống giường, nhẹ giọng hỏi: "Nàng nghĩ, chuyện dời đô lần này... là chủ ý của hai người đó?"

"Không chỉ hai người họ, khả năng còn có kẻ khác."

Quý phi từng cho người đổ dầu giữa đường, sự tình chưa yên, Trì Vãn đã lập tức phản đòn. Giờ đây Quý phi đã trở thành phi tử bị nhốt lãnh cung.

Chắc chắn trong cung vẫn còn người của Bảo An Vương, mà lại là người giữ chức vị cao. Cung nhân bình thường không thể tiếp xúc được hoàng đế, càng không thể nói ra được những lời mang tính quyết sách như vậy.

Tra xét cụ thể cũng không cần thiết.

Quan trọng là Trì Vãn đã nhìn ra, hoàng đế đã quyết tâm dời đô.

Ngu Cửu Châu đưa tay vỗ nhẹ đầu nàng, trấn an: "Không sao. Là ai cũng không quan trọng. Chuyện này nàng làm rất đúng dời đô là không thể."

"Trọng tâm quyền lực không thể rời khỏi kinh đô. Nhưng hoàng đế... thì có thể."

Nếu hoàng đế muốn rời Thánh Kinh, có thể. Nhưng quyền lực, nền tảng triều chính, tuyệt đối phải lưu lại.

Về sau hoàng đế có lập thêm một gánh hát mới ở Giang Ninh hay không thì không quan trọng, chí ít hiện tại không quan trọng, nhất thời cũng không thể dựng nên, huống hồ chẳng bao lâu nữa, Thánh Nguyên Đế cũng sẽ chết rồi.

Kinh đô Thánh Kinh sẽ là quốc đô vĩnh viễn.

Trì Vãn suy nghĩ một lát, rồi hỏi:
"Điện hạ, người cho rằng hắn sẽ lập Quy Nhất làm Hoàng Thái Tôn sao?"

"Sẽ."

Ngu Cửu Châu đáp chắc nịch: "Bởi vì hắn cho rằng mình còn có thể sống thêm mười năm nữa, đến khi ấy Quy Nhất cũng đã lớn rồi."

Quy Nhất được lập làm Hoàng Thái Tôn, Trưởng Công Chúa giữ quyền nhiếp chính cùng Hoàng Thái Tôn ở lại Thánh Kinh, còn hoàng đế thì buông bỏ quyền lực, đến Giang Ninh an dưỡng tuổi già.

Dẫu là hoàng đế, bất kỳ lúc nào cũng có thể tái lập quyền lực. Nhưng hắn không sống được bao lâu nữa. Hắn đi thì đi, các nàng ở lại kinh thành cũng đỡ phải có người ngày ngày dòm ngó, không bị ràng buộc mà dễ bề hành sự.

"Vậy còn Bảo An Vương thì sao?" Trì Vãn hơi nhíu mày, nàng không đoán ra rốt cuộc Bảo An Vương định làm gì.

Nếu hắn đi cùng hoàng đế, lỡ có chuyện gì, hắn có thể mang thiên tử mà hiệu triệu chư hầu. Nhưng hắn đã sống lại một lần, hẳn là rõ hoàng đế chẳng còn sống được bao lâu.

Hắn xúi giục hoàng đế dời đô, mấu chốt nằm ở hai chữ "dời đô". Một khi Giang Ninh trở thành tân quốc đô, đồng nghĩa với việc làm lại từ đầu. Trong quá trình ấy, hắn có thể thu lợi rất nhiều từ trong hỗn loạn.

Ngu Cửu Châu hiểu rõ hắn, mà hắn cũng vậy, cũng rất hiểu nàng. Hắn biết nàng nhất định sẽ không rời kinh cùng hoàng đế, huống hồ giờ nàng đang ở cữ, hài tử còn nhỏ, hoàn toàn không thích hợp đi đường dài.

Nếu như Ngu Cửu Châu cũng muốn cùng đi Giang Ninh, thì chỉ cần trên đường hài tử xảy ra chút bất trắc nào, ngôi vị Hoàng Thái Tôn ấy cũng sẽ không còn.

Đường xá xa xôi, Bảo An Vương nếu ra tay ở giữa đường, thì có quá nhiều cách khiến hài tử không giữ được.

Ngu Cửu Châu nhất định sẽ nghĩ tới điểm này, cho nên mặc cho Bảo An Vương có muốn thế nào đi nữa, các nàng cũng tuyệt đối không cùng Thánh Nguyên Đế dời đô.

Nếu như vậy...

Ngu Cửu Châu đã có đáp án của mình:
"Lúc hoàng đế băng hà, nếu bên cạnh chỉ có Bảo An Vương, hắn chỉ cần bóp méo thánh chỉ, là có thể tự lập làm hoàng đế, Giang Ninh trở thành tân quốc đô, chúng ta trong tay không có thực quyền, lại bị hắn nắm giữ chính thống, đến lúc ấy muốn trị tội chúng ta, chỉ còn là chuyện sớm muộn."

"Cho nên hắn nhất định sẽ đi Giang Ninh. Vì ngôi vị hoàng đế, hắn không điều gì không dám làm."

Nhưng để kế hoạch ấy thành công, điều kiện tiên quyết là phải dời đô và không lập trữ quân. Cả hai điều đều phải thỏa mãn mới được.

Cho dù không đạt được cả hai điều, Bảo An Vương vẫn có lợi. Trước khi Thánh Nguyên Đế chết, chỉ cần dẫn người tới Giang Ninh, hắn cũng đã có đất dụng võ rồi. Dù sao, chốn ấy dễ thao túng hơn kinh thành rất nhiều.

Miễn là còn Thánh Nguyên Đế trong tay, chỉ cần tìm cách ép ra một đạo thánh chỉ, thì cũng đã hơn ở lại Thánh Kinh không làm được gì.

Còn cụ thể Bảo An Vương và Tín Quốc Công định làm gì, Ngu Cửu Châu vẫn chưa đoán ra được, nhưng đại khái là chỉ xoay quanh mấy điểm ấy.

Trì Vãn ngồi thẳng người lại, hỏi:
"Vậy chúng ta có nên để mặc cho Bảo An Vương rời đi?"

Ngu Cửu Châu khẽ lắc đầu: "Hoàng đế quyết tâm rời kinh đã rất rõ ràng, mà chuyện này là do Bảo An Vương đưa ra, hẳn hắn đã chuẩn bị sẵn từ lâu. Giữ lại bằng cưỡng ép cũng không được."

"Hay là... ta phái Tú y đi thăm dò một phen?"

Dù sao thì, từ sớm nàng đã thoát khỏi mạch truyện cũ trong tiểu thuyết, Bảo An Vương lại không phải hạng người ngu ngốc, bên cạnh còn có Tín Quốc Công, việc hắn âm thầm bồi dưỡng thế lực khác là điều rất bình thường.

"Không cần." Ngu Cửu Châu ánh mắt chợt lóe, trong lòng hiện lên một ý nghĩ táo bạo.

Trì Vãn nghĩ một chút, cũng thấy đúng. Bên cạnh Bảo An Vương có cao thủ, trừ phi phái người giỏi hơn, nếu không chỉ là đi chịu chết.

Nếu có thể mượn tay Thánh Nguyên Đế để ngăn cản hắn, dùng thánh chỉ để giữ chân Bảo An Vương thì sao?

Dù thế nào, cũng phải thử xem đã, không thể để hắn dễ dàng đạt được mục đích.

Trì Vãn nghĩ vậy, Ngu Cửu Châu hiểu được. Nàng và Bảo An Vương là đối thủ nhiều năm, hiểu rất rõ nhau. Nàng biết hắn sẽ không đánh một trận không chuẩn bị. Hắn làm gì cũng đều có sắp đặt.

Nhưng Trì Vãn nói cũng đúng: không thử thì làm sao biết được? Dẫu biết là nguy hiểm, cũng không thể cứ để hắn ngang nhiên rời đi như thế.

Thực ra việc Bảo An Vương rời kinh, chưa chắc đã là chuyện xấu, nhưng cũng có thể là đại họa.

Ngu Cửu Châu tạm thời chưa nghĩ thông, liền nắm lấy tay Trì Vãn: "Nàng muốn làm gì thì cứ làm."

"Thôi vậy." Trì Vãn cuối cùng vẫn là buông bỏ, nói: "Hiện giờ tốt nhất là đừng khiến mọi chuyện rối thêm."

Nàng vừa mới khuyên được hoàng đế từ bỏ việc dời đô, giờ lại muốn lập Hoàng Thái Tôn. Trong bước ngoặt này, giữ vững mọi chuyện mới là tốt nhất.

Hiểu rõ Bảo An Vương như nàng, biết hắn chưa chuẩn bị đầy đủ thì tuyệt đối sẽ không hành động liều lĩnh.

Để ngăn Thánh Nguyên Đế dời đô, để chuyện lập Hoàng Thái Tôn được tiến hành suôn sẻ, có vài việc bắt buộc phải nhẫn nhịn.

Việc hoàng đế muốn đến Giang Ninh là quyết tâm thật sự, những lời nàng nói trước mặt hắn cũng không chỉ là để dọa dẫm. Phần lớn đều là lời từ tâm can, bởi vì dời đô chẳng khác nào đẩy tiền tuyến vào cảnh nguy khốn, khiến dân chúng phương Bắc hoang mang loạn lạc.

Trong tình cảnh hoàng đế đã quyết rời kinh, thì càng không thể để hắn mang danh nghĩa "dời đô". Và hơn thế nữa, nhất định phải lập trữ quân, đó là cách tốt nhất để ổn định lòng quân và lòng dân.

Dù là công hay tư, vào thời khắc này, nàng đều không thể hành động manh động.

Ngu Cửu Châu nhẹ nhàng xoa đầu Trì Vãn: "Đừng lo, có ta ở đây."

Nếu có những việc là không thể tránh, thì chỉ có thể phản kháng mà thôi.

Ngu Cửu Châu không phải người để mặc cho người khác chà đạp, càng sẽ không để Trì Vãn và con mình rơi vào hiểm cảnh. Nàng càng phải bảo vệ Đại Chu, bảo vệ hàng vạn con dân.

Trì Vãn khẽ dụi đầu vào lòng bàn tay nàng: "Ta cũng sẽ bảo vệ người, điện hạ."

Trưởng Công Chúa điện hạ có thể bảo vệ thiên hạ, còn nàng... sẽ bảo vệ Ngu Cửu Châu.

----

Editor: Trì Vãn trong tưởng tượng của tui

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #abo#bh#bhtt