
Chương 167+168
Chương 167: Để mình đi
Tay Tần Tranh vẫn còn đặt trên người Vân An. Tần Tranh cứ ngỡ mình đang mơ, ý thức hỗn loạn trong giây lát. Sau đó cô đột ngột rụt tay về, thái độ né tránh không kịp, cả người lùi ra sau. Thấy hành động này của cô, Vân An thả lỏng bàn tay đang nắm chặt góc chăn ra, con ngươi đen kịt. Nàng chậm rãi ngồi dậy, nói: "Điện thoại của cậu nè."
Tần Tranh đáp với giọng không mặn không nhạt: "Ồ."
Cô lấy điện thoại ở trên giường.
Là Tần Quế Lan gọi tới.
Tần Quế Lan biết hôm nay cô phải đi cùng Diệp Dư tham gia vòng tuyển chọn, cả ngày không có tin tức gì nên không yên tâm, bèn gọi điện hỏi thăm. Tần Tranh ngồi trên giường, dụi dụi khóe mắt, nói: "Mẹ."
Giọng nói líu nhíu ngái ngủ.
Trái tim vừa bị tổn thương của Vân An đã được xoa dịu.
Nàng thật vô dụng.
Vân An tự giễu.
Tần Tranh ôm điện thoại nằm xuống, quay lưng về phía Vân An, nói: "Dạ con biết, con đã về đến nhà rồi. Diệp Dư? Cậu ấy đi luyện hát rồi mẹ. Tối nay ăn gì sao ạ?" Giọng Tần Tranh nhẹ nhàng: "Con muốn ăn món mẹ nấu..."
Nghe cô nói chuyện phiếm trong nhà, Vân An cũng không rời đi, cứ đứng trơ ra như vậy.
Tần Tranh quay lưng về phía Vân An ôm điện thoại nói chuyện một lúc lâu. Cô cúp máy rồi quay đầu lại, ngáp được nửa chừng thì nói: "Còn chuyện gì sao?"
Vân An nói: "Mấy giờ Diệp Dư về?"
Tần Tranh nói: "Không biết nữa, sao vậy?"
Vân An nói: "Mấy ngày nay làm phiền cậu ấy, mình muốn nấu một bữa tối để bày tỏ lời xin lỗi."
Tần Tranh:...
Nói năng gì mà văn vẻ vậy trời?
Vân An biến thành như vậy từ lúc nào?
Sau đó Tần Tranh lại nghĩ, hình như cô cứ thế dọn vào ở nhà Diệp Dư, chẳng có chút tỏ vẻ gì cả. Diệp Dư ở nhà cô một đêm mà còn biết làm bữa sáng cho cô và mẹ cô nữa.
Xấu hổ quá, chột dạ ghê.
Tần Tranh nói: "Để mình hỏi cậu ấy."
Vân An kiên nhẫn chờ đợi.
Tần Tranh nhắn tin cho Diệp Dư, hỏi cô ấy mấy giờ về. Vài phút sau Diệp Dư mới trả lời:【Chắc khoảng 7 8 giờ, hai cậu đói thì cứ ăn trước đi.】
Cô nhận được tin nhắn trả lời, ngước mắt nhìn người đang đứng sừng sững như cột điện kia, nói: "7 8 giờ."
Là giờ ăn tối bình thường, cũng không đến mức quá đói.
Vân An nói: "Vậy cậu có biết gần đây có siêu thị nào không?"
Tần Tranh mở miệng: "Ra khỏi cửa đi thẳng qua hai cái đèn giao thông, rẽ phải đến ngã tư rồi lại rẽ trái, rồi—"
Cô ngập ngừng một chút: "Mình đưa cậu đi."
Vân An rất vui.
Tần Tranh bò dậy khỏi giường, động tác quá nhanh khiến đầu cô choáng váng hai giây, cơ thể đứng không vững, tay theo phản xạ muốn vịn vào cạnh giường. Một cánh tay đưa đến dưới tay cô, Tần Tranh nắm chặt cánh tay Vân An. Sau khi lưng rịn ra một lớp mồ hôi mịn, Tần Tranh mới đứng vững. Thấy ánh mắt lo lắng của Vân An, cô giải thích: "Hạ đường huyết."
Vân An vẫn nhìn cô.
Tần Tranh nói: "Cảm ơn."
Giọng điệu nhàn nhạt.
Vân An nói: "Tranh Tranh, khoảng thời gian này, có phải cậu rất mệt không?"
Tần Tranh mở tủ quần áo, nghe Vân An nói vậy, thân hình cô cứng đờ vài giây, nói: "Cũng không mệt đến vậy."
Vân An đứng sau lưng cô.
Tần Tranh nói: "Nhưng vẫn cảm ơn cậu."
Vân An hỏi: "Cảm ơn mình vì điều gì?"
Tần Tranh nói: "Chia tay nhẹ nhàng hơn mình tưởng rất nhiều."
Vân An: "Tranh Tranh."
Tần Tranh nói: "Mình không trách cậu đâu, thật đó."
Vân An thấy cô chọn một chiếc váy dài màu tím nhạt rồi xoay người, hai người đối mặt nhau. Tần Tranh nói: "Hôm đó ra khỏi bệnh viện, mình còn thấy khá vui."
Vẻ mặt cô bình tĩnh và nhẹ nhõm.
Vân An nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, nói: "Cậu vui vì chuyện gì?"
Tần Tranh nói: "Vui vì mình vẫn còn sống, mình đã nghĩ hôm đó mình chết chắc rồi."
Vân An sốt sắng: "Tranh Tranh..."
"Vân An." Tần Tranh ngắt lời nàng, ngẩng đầu nói: "Làm bạn đi. Làm bạn, cũng tốt lắm."
Khóe môi Vân An giật giật, đối diện với ánh mắt cố chấp mà kiên định của Tần Tranh, một lát sau, nàng nói: "Cậu thay quần áo trước đi."
Vân An rời khỏi phòng, cũng lấy từ trong vali ra một chiếc áo sơ mi trắng và quần jean. Lúc nàng ra khỏi nhà vệ sinh, Tần Tranh đang đứng trước gương chỉnh lại vạt áo. Thấy nàng ra, Tần Tranh lướt qua người nàng. Nghe thấy tiếng Tần Tranh rửa mặt, Vân An tựa nghiêng vào khung cửa, không quay đầu lại.
Gần mười phút sau, Tần Tranh đã sửa soạn xong, xách theo túi. Cô nói với Vân An: "Đi bộ qua đó nhé?"
Chiều tối, thời tiết không quá oi bức, thỉnh thoảng có một cơn gió mát thổi qua. Vân An nói: "Sao cũng được."
Tần Tranh nói: "Vậy đi bộ đi."
Hai người sóng vai đi về phía đường cái, Vân An đi ở phía ngoài, che chở cho Tần Tranh ở bên trong. Lúc dòng xe càng đông, Tần Tranh kéo cổ tay áo nàng, lôi nàng vào sâu bên trong hơn. Vân An cúi đầu nhìn những ngón tay thon thả của Tần Tranh, không hiểu sao lại đột nhiên nghĩ đến lần trước Tần Tranh nói chia tay nàng.
Lần đó nàng dây dưa vô lý, cậy mình không biết gì nên không chịu chia tay.
Nàng quá ngang ngược.
Tần Tranh đã bao dung nàng, chắc hẳn cô rất mệt mỏi, rất vất vả.
Đi được nửa đường, Vân An đột nhiên lên tiếng: "Tranh Tranh à."
Tần Tranh quay đầu.
Vân An nói: "Cảm ơn nha."
Tần Tranh khó hiểu, cau mày hỏi Vân An: "Cảm ơn cái gì?"
Vân An nói: "Đột nhiên cảm thấy mình của trước đây, rất trẻ con."
Tần Tranh nghe vậy thì giãn mày ra, buồn cười nói: "Bây giờ cậu cũng có trưởng thành hơn đâu."
Vân An nói: "Ít nhất, cũng trưởng thành hơn trước đây một chút."
Tần Tranh nói: "Không nhìn ra luôn đó."
Vân An ưỡn thẳng lưng, Tần Tranh nói: "Vóc dáng thì đúng là trưởng thành hơn một chút."
Vân An:...
Nàng gượng ngùng: "Không 'chín' bằng cậu."
Tần Tranh cúi đầu nhìn mình một cái, dứt khoát thừa nhận: "Đúng vậy, mình bây giờ chính là một đóa hồng đã chín muồi."
Vân An:...
Tần Tranh nói: "Đến trường mới rồi, có ai hợp thì để ý rồi giới thiệu cho mình."
Nhất định phải như vậy sao?
Cổ họng Vân An đau rát, trước mắt nàng nhòe đi, im lặng vài giây rồi nói: "Được thôi."
Trong giọng nói đè nén cảm xúc.
Tần Tranh nhìn về phía trước, nói: "Mình cũng sẽ để ý giúp cậu."
Vân An muốn cười, vai nàng run lên, đầu lưỡi đầy vị đắng chát, quai hàm hơi động đậy. Tần Tranh nói: "Rẽ trái này." Vân An quay đầu, nhìn Tần Tranh cứ thế đi thẳng về phía trước, bóng hình dần được hoàng hôn kéo dài ra. Nàng hít một hơi thật sâu, đuổi theo.
Hai người mua không ít đồ ăn, Tần Tranh còn nhờ Tần Quế Lan chỉ cách làm món sườn kho và cá kho từ xa. Đợi Diệp Dư từ phòng thu trở về, vừa đẩy cửa vào đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức. Cô kinh ngạc hồi lâu: "Hai cậu mua hay là tự làm vậy?"
Tần Tranh nói: "Làm đó, Vân An xuống bếp."
Nghe Tần Tranh gọi tên Vân An thân mật như vậy, Diệp Dư còn tưởng vấn đề giữa hai người họ đã được giải quyết, đã làm hòa rồi, nên càng vui hơn. Sau khi tắm xong, cô liền xông vào phòng tìm đông tìm tây. Tần Tranh đi theo: "Cậu tìm gì vậy?"
"Lần trước đi ăn với chị Mạn, có một khách hàng tặng hai chai rượu vang đỏ, về không biết mình nhét đâu rồi." Diệp Dư vừa nói vừa bới cái hộp bên cạnh vali lên: "Tìm thấy rồi."
Vẫn còn trong hộp quà tinh xảo.
Tần Tranh nhận ra nhãn hiệu rượu vang này, khá nổi tiếng, trước đây cô cũng từng uống, có vị chát ngọt. Diệp Dư nói: "Hôm nay làm nhiều món ngon thế này, phải có rượu ngon mới xứng!"
Tần Tranh không có ý kiến, nhận lấy chai rượu vang từ tay Diệp Dư, kéo cô ra phòng khách. Lúc Diệp Dư lấy ly, Tần Tranh mới nhớ ra: "Lấy hai cái thôi."
Diệp Dư nói: "Cậu không uống hả?"
Tần Tranh nói: "Vân An không uống được."
Diệp Dư nhìn về phía Vân An. Vân An lòng dạ u uất, nói: "Uống nửa ly không sao đâu."
Tần Tranh nói: "Cậu muốn chết phải không?"
Vân An im lặng.
Diệp Dư sợ hai người lại cãi nhau, bèn nói: "Vậy, hay là không uống nữa ha."
"Hai đứa mình uống." Tần Tranh nói: "Mừng cậu hôm nay thăng hạng thành công."
Diệp Dư liếc nhìn Vân An, thấy Vân An gật đầu, cô mới "Ừm" một tiếng, lấy hai cái ly, rót cho Tần Tranh và mình mỗi người một ly. Vân An uống nước lọc, vừa quay đầu đã thấy Tần Tranh uống hết nửa ly rượu vang. Nàng nói: "Cậu uống chậm thôi."
Tần Tranh nói: "Không sao, tối uống chút rượu giúp dễ ngủ."
Vân An bất lực nhìn cô.
Dù thế nào đi nữa Tần Tranh cũng có lý do cả.
Chia tay.
Cũng có lý do.
Vân An nắm chặt đũa, nhìn Tần Tranh uống hai ly, mặt đỏ bừng. Diệp Dư cũng kéo Tần Tranh lại: "Cậu uống ít thôi."
"Vui mà." Tần Tranh nói: "Hôm nay mình thấy bài hát mới của cậu trên mạng, lại leo lên bảng xếp hạng dành cho tân binh rồi!"
Cùng leo bảng xếp hạng còn có bài hát Diệp Dư hát hôm nay: "Em Và Người Em Thích".
Bài hát này được thu âm tại sân khấu, hiệu ứng âm thanh không tốt, nhưng có thể nghe ra được tình cảm nồng nàn. Từ lúc Diệp Dư hát xong bài này, bảng xếp hạng tìm kiếm vẫn luôn giữ nhiệt. Đến tối, tốp ba bảng tìm kiếm của nền tảng âm nhạc lần lượt là "Diệp Dư", "Diệp Dư, Em Và Người Em Thích", "Bài hát mới của Diệp Dư".
Không ít cư dân mạng và thính giả đã để lại bình luận dưới bài hát, nói cô chính là hắc mã lớn nhất của cuộc thi hát này.
Lượng người hâm mộ của Diệp Dư cũng tăng vùn vụt, chỉ trong một buổi chiều đã có thêm mấy chục ngàn người.
Tần Tranh nói: "Mình thật sự mừng cho cậu."
Tửu lượng của Diệp Dư không tốt lắm, cô không dám uống hớp lớn, chỉ nhấp từng ngụm nhỏ. Lúc này nghe Tần Tranh khen, mắt cô cười híp lại, nói: "Hôm nay chị Mạn cũng khen mình chọn bài hát hay."
Tần Tranh nói: "Vậy vòng thi đấu tiếp theo, cậu đã chọn được bài chưa?"
Diệp Dư nói: "Vẫn chưa, để xem mấy ngày tới có tìm được chút cảm hứng nào không."
Tần Tranh nói: "Cứ từ từ tìm, không cần vội."
Diệp Dư cười.
Hai người ăn tối xong thì cũng uống hết một chai, phần lớn đều vào bụng Tần Tranh, cô còn ăn thêm không ít thức ăn. Lúc rửa chén, Diệp Dư nói với Vân An: "Hôm nay tâm trạng Tranh Tranh khá tốt ha, cậu dỗ dành cậu ấy xong xuôi rồi hả?"
Vân An cười khổ.
Dỗ dành đến mức mất luôn thì có tính không?
Nhưng tối nay, tâm trạng Tần Tranh đúng là không tệ. Sau khi ăn xong, cô ngồi trên ghế sô pha ngâm nga hát rồi xem phim. Thấy Diệp Dư và Vân An, cô nhướng mày: "Nhanh lên, cắt sẵn dưa hấu cho hai cậu rồi nè."
Diệp Dư đi tới, ngồi xuống bên cạnh Tần Tranh, nhận miếng dưa hấu Tần Tranh đưa. Nước dưa ngọt lịm, nhìn là đã thấy ngon. Diệp Dư cắn một miếng, ngọt quá. Cô hỏi Tần Tranh: "Sao cậu không ăn?"
Tần Tranh nói: "Mình vừa ăn rồi."
Diệp Dư gật đầu, trên tivi đang chiếu một bộ phim hành động rất cũ, lại còn là phim hài. Tần Tranh xem mà ôm bụng cười, gọi Diệp Dư: "Mau xem, sắp nhảy lầu rồi."
Diệp Dư rất biết ý, cô xem vài phút, rồi cầm điện thoại nói: "Mình đi gọi điện một lát."
Tần Tranh không để ý, gật đầu với Diệp Dư. Diệp Dư cầm điện thoại vào phòng, cẩn thận khép cửa lại, lặng lẽ thở ra một hơi.
Bên ngoài.
Tần Tranh và Vân An ngồi sát bên nhau. Vân An đặt vỏ dưa hấu vào đĩa, dùng khăn giấy lau nước dính trên đầu ngón tay, quay đầu nhìn Tần Tranh. Tần Tranh xem nhập tâm, ánh mắt sáng lấp lánh, trong đáy mắt cô là hình ảnh phản chiếu của màn hình. Hai người cứ ngồi yên như vậy mười mấy phút. Tần Tranh ôm một chiếc gối trong lòng, cằm tựa lên gối, men rượu dâng lên khiến má đỏ bừng, nhưng tinh thần cô vẫn khá tốt, chưa say.
Khóe mắt Vân An liếc nhìn cô, thấy cô hơi nghiêng mặt, gối đầu lên chiếc gối ôm, nàng khẽ nói: "Tranh Tranh."
Tần Tranh vừa xem phim vừa đáp lại nàng: "Hửm?"
Vân An như thể đang ăn vạ, nói: "Không chia tay, có được không?"
Không khí lập tức tĩnh lặng, một sự tĩnh lặng đến ngột ngạt. Vân An rất lâu không nhận được câu trả lời, nàng bèn quay đầu, nhìn về phía Tần Tranh.
Ánh mắt Tần Tranh vẫn dán vào màn hình, vẻ mặt nhàn nhạt. Bộ phim đang chiếu đến đoạn hài hước nhất, nhưng Tần Tranh không cười, cũng không động đậy. Một lát sau, cô đặt gối ôm xuống, vừa định đứng dậy thì Vân An đã đưa tay kéo cổ tay cô lại, cúi đầu nói: "Để mình đi."
---
Chương 168: Phòng riêng
Tần Tranh nhìn nàng thu dọn vali, nhìn nàng đi đến cửa, kéo cửa ra, rồi bước ra ngoài.
Vào khoảnh khắc Vân An đóng cửa lại, dù Tần Tranh đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng trái tim vẫn đau nhói khiến cô phải nhíu chặt mày, gục xuống tay vịn sô pha. Nói rõ ràng trực tiếp, quả nhiên còn khó chịu hơn là nói qua điện thoại.
Vừa rồi, suýt chút nữa cô đã đồng ý với Vân An.
Thật đáng sợ.
Cô thật đúng là lành sẹo liền quên đau.
Bị kim đâm cả trăm lần cũng không nhớ đời.
Lúc ra khỏi phòng, Diệp Dư thấy Tần Tranh đang gục trên mép sô pha, còn Vân An thì đã không còn ở đó nữa. Cô tò mò: "Vân An đâu?"
Tần Tranh hoàn hồn, nói: "Nhà cậu ấy có chút chuyện, về trước rồi."
Diệp Dư ngỡ ngàng: "Giờ này sao?"
Tần Tranh ngập ngừng: "...Giờ này."
Thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của Tần Tranh, Diệp Dư cũng không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng dọn dẹp vỏ dưa hấu trên bàn trà. Cuối cùng, cô ngồi xuống bên cạnh Tần Tranh, nghiêng đầu, tựa vào vai Tần Tranh. Tần Tranh quay đầu lại, Diệp Dư mỉm cười với cô, Tần Tranh cũng cong môi cười.
Diệp Dư đang lặng lẽ an ủi.
Sau khi rời đi, Vân An không quay lại nữa. Diệp Dư có hỏi nàng một lần, nhưng nàng nói bản thân có chút việc riêng, dì đã tìm nhà giúp nàng rồi, không làm phiền nữa.
Diệp Dư lẩm bẩm trước mặt Tần Tranh: "Dì của cậu ấy cũng đến Thượng Kinh sao?"
Bàn tay Tần Tranh đang ăn cơm chợt khựng lại, cô cúi đầu.
Diệp Dư nói: "Không biết dì Mạc đến chưa, mình rất muốn được trực tiếp cảm ơn dì ấy."
Tần Tranh nói: "Sẽ có cơ hội thôi."
Diệp Dư gật đầu.
Trong tuần đó, người gọi điện cho Tần Tranh nhiều nhất lại là Chu Nguyệt Thanh. Cô ấy không rủ Tần Tranh đi mua sắm thì cũng gọi Tần Tranh đi uống rượu, tóm lại là mọi hoạt động giải trí đều muốn rủ Tần Tranh đi cùng. Tần Tranh nhìn cách "lôi kéo" trẻ con của cô ấy, bèn hỏi rốt cuộc cô ấy muốn làm gì. Chu Nguyệt Thanh nói muốn Diệp Dư đến làm việc cho công ty nhà mình, hỏi Tần Tranh có thể giúp cô ấy khuyên Diệp Dư không.
Tần Tranh lực bất tòng tâm.
Tình cảm Diệp Dư dành cho Kim Mạn sâu đậm thế nào, cô vẫn có thể nhìn rõ, nên đành phải từ chối khéo Chu Nguyệt Thanh. Chu Nguyệt Thanh là người không chịu thua, càng thất bại càng hăng, bị từ chối cũng không thỏa hiệp, ngược lại còn liên tục lượn lờ trước mặt cô và Diệp Dư.
Có lúc làm Tần Tranh tức đến nỗi phải bật cười, cười rồi lại phát hiện ra cô nhóc này cũng khá thú vị, thế là cô cũng ngầm đồng ý cho Chu Nguyệt Thanh đến tìm mình.
Lúc Khương Nhược Ninh và Thời Tuế đến Thượng Kinh, Chu Nguyệt Thanh đang kể chuyện cười cho Tần Tranh nghe. Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tần Tranh tưởng là Diệp Dư nên chưa kịp đứng dậy, Chu Nguyệt Thanh thì đã nhảy cẫng lên: "Để em mở cửa cho."
Cửa mở ra, có hai người đang đứng bên ngoài. Khương Nhược Ninh và Thời Tuế ngây người, Chu Nguyệt Thanh cũng há hốc mồm.
Tần Tranh thấy không có động tĩnh gì, bèn hỏi: "Không phải Diệp Dư à?"
Ngay sau đó Khương Nhược Ninh hét lên một tiếng: "Tranh Tranh!"
Tần Tranh hơi sững sờ: "Nhược Ninh?"
Cô đi ra cửa, Khương Nhược Ninh lao thẳng vào lòng cô, đụng cô lùi lại hai bước. Tần Tranh nói: "Không phải hai cậu bảo ngày mai mới đến sao?"
"Không nhịn được." Khương Nhược Ninh nói: "Muốn cho cậu và Diệp Dư một bất ngờ. Diệp Dư đâu rồi?"
Tần Tranh giải thích: "Cậu ấy đi luyện hát rồi."
Khương Nhược Ninh gật đầu, ôm cô vừa khóc vừa nói ríu rít. Chu Nguyệt Thanh ló đầu ra từ sau lưng Khương Nhược Ninh, Tần Tranh giải thích: "Đây là bạn của Diệp Dư, Chu Nguyệt Thanh. Còn hai người này là bạn học của Diệp Dư, Thời Tuế và Khương Nhược Ninh."
Khương Nhược Ninh đã nghe nói về Chu Nguyệt Thanh.
Diệp Dư gọi cô ấy là đồ phiền phức.
Nhưng Khương Nhược Ninh không ngờ lại nhỏ tuổi như vậy. Khương Nhược Ninh nói: "Em đã thành niên chưa đó?"
Chu Nguyệt Thanh:...
Sao ai gặp cô cũng hỏi câu này vậy?
Nhìn cô nhỏ đến thế sao?
Chu Nguyệt Thanh bĩu môi, trông lại càng non nớt hơn.
Tần Tranh cong môi: "Vali của mấy cậu đâu?"
Thời Tuế nói: "Đợi khai giảng sẽ gửi đến sau, tụi mình mang theo mấy bộ quần áo để thay trước thôi. Mấy giờ Diệp Dư xong?"
Tần Tranh nói: "Chắc khoảng 5 6 giờ, dạo này toàn đến giờ đó cậu ấy mới về. Tối nay mấy cậu ở đây hả?"
Khương Nhược Ninh nói: "Sao cũng được, ở đây không đủ chỗ ngủ thì mình với Thời Tuế đi khách sạn."
"Nhà em!" Chu Nguyệt Thanh lại tỏ ra thân quen: "Nhà em vẫn còn trống nè."
Khương Nhược Ninh nhìn cô ấy.
Chu Nguyệt Thanh nói: "Quan hệ của mấy chị tốt thật đó, tốt nghiệp là em với bạn cấp ba đã chặn nhau luôn rồi."
Mọi người:...
Chu Nguyệt Thanh tự nói tiếp: "Vậy mấy chị có qua nhà em không?"
Khương Nhược Ninh nhìn Tần Tranh.
Tần Tranh lắc đầu.
Khương Nhược Ninh lắc đầu.
Thời Tuế cũng lắc đầu.
Chu Nguyệt Thanh nhìn Tần Tranh, hừ một tiếng nũng nịu.
Lúc Diệp Dư về nhà, bốn người họ đang đánh bài. Diệp Dư tò mò: "Mấy cậu lấy bài ở đâu vậy?"
Tần Tranh giải thích: "Mua đó."
Khương Nhược Ninh nhảy dựng lên: "Sao không nói câu nào chào mừng bọn mình hết vậy!"
Diệp Dư nhìn Khương Nhược Ninh, ánh mắt cô dịu dàng, cố gắng kiềm nén mà vẫn không nhịn được cười. Cô cúi đầu, sợ bị nhìn ra điều khác thường, bèn nói: "Tranh Tranh đã nói với mình rồi."
Khương Nhược Ninh ôm chầm lấy cô: "Nhớ cậu quá đi."
Cơ thể Diệp Dư cứng đờ, cũng vỗ nhẹ vào lưng Khương Nhược Ninh.
Khương Nhược Ninh nói: "Vậy tụi mình có thể tham dự vòng thăng hạng của cậu rồi phải không?"
"Ừm." Diệp Dư nói: "Mình đã xin chị Mạn mấy vé, đến lúc đó mấy cậu cùng đến nha."
Khương Nhược Ninh vui vẻ: "Được thôi, cuối cùng mình cũng được xem trực tiếp rồi. Cậu không biết đâu, lần trước Tần Tranh quay lại buổi biểu diễn, mình còn lướt thấy mấy trăm video cậu hát live trên mạng nữa."
Diệp Dư ngại ngùng: "Cũng không đến mức khoa trương vậy đâu."
"Sao lại không!" Khương Nhược Ninh nói: "Cậu đúng là không biết gì về sức ảnh hưởng của cậu trên mạng cả. Mấy hôm trước cậu toàn nằm trên tốp tìm kiếm hot nhất, bài hát đó của cậu còn lên hạng nhất bảng xếp hạng dành cho tân binh nữa, chẳng lẽ cậu không biết sao?"
Diệp Dư nói: "Mình biết chứ."
Kim Mạn đã chụp màn hình gửi cho cô xem, còn nói có người liên lạc với chị, hỏi Diệp Dư có thể đi hát được không.
Kim Mạn từ chối hết, chị muốn việc Diệp Dư cần làm bây giờ là tập trung thi đấu cho tốt, những chuyện khác không cần phải bận tâm. Cảm nhận rõ ràng nhất của Diệp Dư là, lần trước đi ăn cơm với Tần Tranh, vậy mà lại có người xin chữ ký của cô.
Điều mà cô chưa từng dám nghĩ tới.
Khương Nhược Ninh nói: "Thế nên mới nói, cậu bây giờ là đại minh tinh rồi!"
Diệp Dư liếc nhìn Khương Nhược Ninh.
Gầy đi, đen đi.
Làn da trắng nõn ngày trước giờ đã thành màu lúa mì, đôi mắt vẫn trong sáng, có thần và biết nói như xưa. Khương Nhược Ninh vẫn như thế. Diệp Dư kiềm nén cảm xúc xao động, chỉ dám dùng khóe mắt để nhìn Khương Nhược Ninh.
Khương Nhược Ninh thao thao bất tuyệt kể về chuyện đi du lịch, tình cờ gặp một người qua đường cũng có thể được cô kể thành một câu chuyện đầy ly kỳ và hấp dẫn.
Tần Tranh chống cằm lắng nghe. Khương Nhược Ninh vừa kể xong thì bụng kêu lên một tiếng, cô nói: "Diệp Dư, bữa đầu tiên, cậu phải khao bọn mình một bữa thật thịnh soạn đó nha."
Diệp Dư gật đầu: "Được thôi, mấy cậu muốn ăn gì?"
Khương Nhược Ninh hỏi Thời Tuế: "Cậu muốn ăn gì?"
Thời Tuế chưa kịp mở miệng.
Thì Chu Nguyệt Thanh đã nói: "Em biết một nhà hàng tư gia, mùi vị siêu ngon luôn, mấy chị có muốn thử không?"
Mọi người nhìn về phía cô ấy.
Diệp Dư nói: "Nhà hàng tư gia sao? Vậy chắc phải đặt trước nhỉ?"
"Không cần, để em gọi điện cho." Nói rồi không đợi họ phản ứng, Chu Nguyệt Thanh đã gọi ngay một cuộc điện thoại, Diệp Dư cũng không kịp ngăn lại. Chu Nguyệt Thanh nói: "Đúng vậy, năm người, đặt một phòng riêng, cứ lấy mấy món sở trường của nhà chị nha."
Chu Nguyệt Thanh cúp máy, nhướng mày với Diệp Dư: "Đi thôi."
Diệp Dư bất đắc dĩ nhìn ba người còn lại, Khương Nhược Ninh rất hứng thú: "Mình chưa ăn ở nhà hàng tư gia bao giờ."
Thời Tuế: "Lúc đi du lịch cậu ăn nhiều rồi mà."
Khương Nhược Ninh: "Ủa, đó là nhà hàng tư gia hả?"
Thời Tuế:...
Khương Nhược Ninh cười hì hì, Tần Tranh nghe hai người nói chuyện mà lòng tĩnh lặng. Năm người ra khỏi căn hộ, Diệp Dư nói sẽ gọi xe, Chu Nguyệt Thanh liền huơ huơ chùm chìa khóa xe, nói với Diệp Dư: "Đi thôi, lên xe của em."
Quá ân cần.
Ân cần đến mức Khương Nhược Ninh không nhịn được phải vỗ vai Chu Nguyệt Thanh, hỏi cô ấy: "Em đang theo đuổi Diệp Dư sao?"
Diệp Dư giật mình toát mồ hôi.
Chu Nguyệt Thanh quay đầu nhìn Diệp Dư, khẽ nghiến răng: "Cũng không phải là không được."
Vì công ty, liều thôi!
Diệp Dư quay đầu lườm Chu Nguyệt Thanh một cái.
Khương Nhược Ninh hú lên một tiếng!
Diệp Dư cũng biết lườm người ta rồi!
Kẻ sĩ ba ngày không gặp, khi gặp lại phải nhìn bằng cặp mắt khác! [1]
[1] Kẻ sĩ ba ngày không gặp, khi gặp lại phải nhìn bằng cặp mắt khác: Nghĩa là người có học/có chí thì chỉ cần xa cách ba ngày thôi đã phải nhìn nhận họ bằng một con mắt hoàn toàn khác, vì họ tiến bộ rất nhanh.
Diệp Dư rất muốn bịt miệng Khương Nhược Ninh lại.
Cô chỉ mới nghĩ thì Thời Tuế đã bịt miệng Khương Nhược Ninh lại rồi. Khương Nhược Ninh ở ghế sau "Ư ư a a" nói không rõ lời, Tần Tranh thì ngồi một bên, như thể không có chuyện gì xảy ra. Diệp Dư nói: "Khi nào mấy cậu nhập học?"
Tần Tranh nói: "Ngày 1, còn nửa tháng nữa là huấn luyện quân sự rồi."
Chu Nguyệt Thanh nói: "Bọn em cũng nửa tháng nữa, nhưng thời tiết đầu tháng 9 chắc không nóng lắm. Vẫn là trường Đại học Chính trị và Pháp luật vất vả nhất, nhập học sớm nửa tháng, còn phải huấn luyện quân sự một tháng nữa. Hôm qua bạn em nhắn tin, nói chỉ phơi nắng thành con cá lóc luôn rồi."
Trái tim Tần Tranh theo thân xe, rung lên một cái.
Khương Nhược Ninh nói: "Một tháng sao? Nửa tháng mình còn không biết làm sao qua được."
Nói đến đây, cô chọc vào người Thời Tuế: "Các cậu là sướng nhất! Chỉ có mười ngày!"
Chu Nguyệt Thanh hỏi: "Chị ấy học trường Đại học Giao thông sao?"
Khương Nhược Ninh gật đầu: "Em rành Thượng Kinh thật đó."
"Đương nhiên rồi." Chu Nguyệt Thanh nói: "Khu này em rành như lòng bàn tay, là nơi em chơi từ nhỏ đến lớn mà. Mấy chị có muốn đi đâu thì cứ gọi em bất cứ lúc nào, biết đâu lại có bạn bè em quen biết ở đó."
Khương Nhược Ninh vui vẻ: "Được thôi."
Hai người một câu qua một câu lại, trò chuyện vô cùng vui vẻ, lúc xuống xe đã khoác tay nhau thành chị em thân thiết. Tần Tranh nhìn con đường quen thuộc, nghe Diệp Dư nói: "Không phải ở đây gần trường Đại học Chính trị và Pháp luật sao?"
Diệp Dư đã từng cùng Tần Tranh đến đây.
Tần Tranh cũng nhớ, cô bất giác nhìn về phía trường đại học, ở cổng trường có rất nhiều sinh viên đi qua đi lại.
Chu Nguyệt Thanh nói: "Đúng vậy, quán đó là do bạn em mở, mùi vị siêu ngon. Em vừa mới bảo chị ấy giữ phòng riêng cho chúng ta rồi, đi thôi đi thôi."
Cô ấy vừa nói vừa kéo mấy người đi về phía trước. Tần Tranh lại quay đầu nhìn cổng trường đại học một lần nữa.
Người đến người đi.
Tần Tranh cúi đầu, đi theo sau Chu Nguyệt Thanh. Diệp Dư nhìn Tần Tranh, Tần Tranh đáp lại bằng một nụ cười. Họ đi khoảng mười phút thì đến một con phố, gần trường đại học nào cũng có phố ẩm thực, trường Đại học Chính trị và Pháp luật cũng không ngoại lệ, có đến tận hai con phố. Tần Tranh theo Chu Nguyệt Thanh rẽ vào một quán ăn, tầng một đã kín chỗ, trong các phòng riêng trên tầng hai cũng nghe thấy tiếng nói chuyện, cách âm không tốt lắm, nhưng không gian quả thật thanh lịch. Tầng hai có bảy, tám phòng riêng, Tần Tranh được dẫn đến phòng cuối cùng, cũng gặp được bạn của Chu Nguyệt Thanh. Quả nhiên như lời cô ấy nói, bạn cô ấy phơi nắng đen thui, tóc thắt bím kiểu đuôi ngựa, mặc áo phông và quần short, thấy họ liền cười, để lộ hàm răng rất trắng.
Chu Nguyệt Thanh nói: "Bận lắm à?"
"Bận chết đây nè." Bạn cô ấy nói: "Có hai lớp trường chị đang tụ tập ăn uống ở phòng bên cạnh mọi người đó, có muốn làm quen không?"
Quả nhiên bạn của người dạn dĩ cũng là người dạn dĩ.
Chu Nguyệt Thanh để ý đến Tần Tranh và những người khác, sợ họ không quen nên xua tay: "Lần sau đi."
Bạn cô ấy không để ý lắm: "Có cần gì cứ gọi chị bất cứ lúc nào nha. Chị đi tiếp đãi họ đây."
Chu Nguyệt Thanh gật đầu.
Sau khi bạn cô ấy đi, Tần Tranh nhỏ giọng hỏi: "Nhà vệ sinh ở đâu vậy?"
Chu Nguyệt Thanh nói: "Chị cứ đi thẳng, cuối hành lang là tới."
Tần Tranh gật đầu.
Khương Nhược Ninh hỏi cô: "Mình đi cùng cậu nhé?"
Tần Tranh xách túi, nói với cô ấy: "Không cần đâu, mình về ngay mà, mấy cậu ăn trước đi."
Cô biết Khương Nhược Ninh và Thời Tuế chắc chắn đã đói, Diệp Dư cũng đã luyện tập cả buổi, nên không để họ đi cùng mà một mình kéo cửa phòng riêng ra ngoài. Không ngờ, cô lại đụng phải bạn của Chu Nguyệt Thanh. Cô ấy cũng vừa từ phòng bên cạnh đi ra, bên trong có người gọi cô ấy đi lấy rượu hay gọi thêm món gì đó, cô ấy luôn miệng đáp lời. Tần Tranh không để ý, lúc đi ngang qua cửa phòng bên cạnh, cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua, rồi cả người cứng đờ.
Vân An đang ngồi bên trong, bên cạnh còn có mấy người bạn học, không biết họ đang nói gì mà Vân An nghe rất chăm chú. Có lẽ cảm nhận được ánh nhìn, Vân An ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của Tần Tranh đang ở ngoài cửa.
Tần Tranh đứng yên không động.
Vân An cũng sững sờ.
Sau đó Tần Tranh nghe thấy cô gái bên cạnh gọi nàng: "Vân An?"
Vân An hoàn hồn, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, Tần Tranh vừa rồi còn ở ngoài cửa đã biến đi đâu mất. Nàng bất giác đứng dậy, người bạn bên cạnh nói: "Quá trình vừa rồi, cậu làm sao suy luận ra vậy?"
Thấy nàng không nói gì, người bạn đó gọi: "Vân An?"
Vân An từ từ ngồi xuống.
Lại là ảo giác sao?
Nàng cúi đầu.
Tần Tranh vào nhà vệ sinh, lấy băng vệ sinh ở trong túi ra thay. Nghe thấy bên ngoài lại có người đến xếp hàng, cô giật nước bồn cầu rồi bước ra, rửa sạch tay sau đó mở cửa. Đó là hai cô gái trạc tuổi cô, vừa cười nói vừa đi vào nhà vệ sinh. Tần Tranh không để ý, cho đến lúc sắp đi, cô nghe thấy một cái tên quen thuộc: "Trương Thiến đang theo đuổi Vân An sao?"
"Cậu cũng nhận ra rồi phải không! Rõ ràng quá đi mất! Cậu ấy chỉ thiếu điều dán sát vào người ta thôi!"
Cánh cửa nhà vệ sinh phía sau đóng lại, Tần Tranh đứng bên ngoài, lắng nghe cuộc trò chuyện không rõ ràng bên trong.
"Nhưng mà theo đuổi cũng vô ích thôi, ngày đầu tiên khai giảng Vân An đã nói rồi, cậu ấy có bạn gái."
"Bạn gái đó... Ha ha..."
Tần Tranh đi ngược trở lại, lúc đi ngang qua phòng bên cạnh, khóe mắt cô liếc thấy cửa phòng đang đóng chặt. Cô cúi đầu, trở về phòng của mình.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Biết là các cục cưng đang sốt ruột mong họ làm lành, Quy Quy còn sốt ruột hơn các bạn nữa, nhưng Tranh Tranh vẫn chưa hồi phục 'tổn thương' ở bệnh viện, nên phiền mọi người cho họ thêm chút thời gian nhé. Chúc ngủ ngon.
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro