Chương 93
Chương 93
"Tôi không thích thịt heo lắm, vậy đưa tôi phần thịt gà đi." Cố Thập Chu thấy vẻ mặt Kỳ Thấm đầy thất vọng, trong lòng không nỡ, liền nhẹ nhàng nói một câu.
Nói xong, nàng đưa tay lấy phần cơm nắm của Kỳ Thấm, đặt phần của mình vào tay cô ấy.
Ứng Thịnh vẫn cúi thấp mắt, không nói gì. Nhưng khi cắn phần cơm nắm, hàm răng trắng đều tăm tắp của cô lại cắn rất mạnh, phát ra âm thanh "rắc rắc" khó chịu.
Quỷ sát ngàn năm được phát hiện trong một ngôi mộ cách Đế Thành 790km. Để đến nơi, họ phải đi xe đường dài, mất nhiều thời gian và dừng lại không ít lần trên đường.
Kỳ Thấm bị say xe rất nặng, dù đã uống thuốc chống say nhưng vẫn không đỡ. Cứ cách một lúc, cô lại phải ói vào túi.
Cố Thập Chu thấy Kỳ Thấm khó chịu đến mức tay run rẩy, đến nỗi không mở nổi nắp chai nước khoáng. Nàng liền đưa tay giúp cô mở nắp, sau đó đặt chai nước trở lại vào tay cô.
Kỳ Thấm cảm kích nhìn Cố Thập Chu, ngửa đầu uống một ngụm nhỏ, không dám uống nhiều vì sợ xe xóc nảy sẽ lại khiến cô buồn nôn.
Ứng Thịnh nhấc ngón tay, khẽ xoa vị trí giữa hai chân mày, ánh mắt thu lại một chút bất mãn.
Hoàng Chí Lỗi cũng là lần đầu tiên thấy người bị say xe nặng như Kỳ Thấm. Vì cô nhỏ tuổi, lại trông ngoan ngoãn dễ thương nên anh không hề trách mắng. Hễ gặp trạm dừng chân nào, anh đều dừng lại để cô xuống xe hít thở.
Tại các trạm nghỉ dọc đường, đồ ăn không có nhiều lựa chọn. Mọi người đành qua loa ăn tạm vài món.
Cố Thập Chu mua một bát oden (các món xiên hầm nước dùng) và ngồi xuống một chiếc ghế bên trong khu nghỉ.
Mọi người trong xe hầu hết đều ra khu vực trạm nghỉ. Hoàng Chí Lỗi và Thịnh Kiều Kiều ngồi cùng nhau, còn Cố Thập Chu ngồi đối diện, bên cạnh Kỳ Thấm.
Cố Thập Chu liếc mắt một vòng, không thấy bóng dáng của Ứng Thịnh đâu. Nàng hơi nghi hoặc, quay đầu lại thì thấy cô đứng bên ngoài khu vực cửa hàng, ngón tay trắng nõn kẹp một điếu thuốc nhưng không châm lửa. Cô tựa như đang chìm trong suy nghĩ.
Ứng Thịnh mặc một bộ đồ thuận tiện cho việc di chuyển.
"Sư phụ, oden không ngon sao?" Kỳ Thấm thấy Cố Thập Chu hơi mất tập trung, mãi không ăn miếng nào, liền nghiêng đầu hỏi.
Cố Thập Chu bị phát hiện đang thất thần, tai nàng hơi nóng lên. Nàng nhanh chóng cầm xiên, xiên một viên chả cá màu trắng sữa, chậm rãi bỏ vào miệng, nhai từ tốn.
"Sư mẫu không ăn gì sao? Em vừa tra thấy, trạm nghỉ tiếp theo còn cách hai tiếng nữa mới đến. Tốt nhất là ăn chút gì lót dạ, nếu không đói bụng sẽ rất khó chịu."
Cố Thập Chu không đáp, chỉ cúi đầu ăn thêm vài miếng. Dầu mỡ bám lên đôi môi nàng, khiến đôi môi căng mọng càng thêm bóng bẩy, trông đặc biệt quyến rũ.
Kỳ Thấm vẫn chưa ăn xong bát mì gói của mình, cô dùng chiếc nĩa vàng khuấy vài vòng trong bát, rồi hút sợi mì vào miệng một cách ngon lành. Đúng lúc đó, cô thấy sư phụ mình, Cố Thập Chu, đột nhiên đứng dậy.
Kỳ Thấm ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn, thấy Cố Thập Chu đi vài bước đến khu bán hàng, nhanh chóng bỏ vào giỏ đủ thứ đồ: bánh mì, bánh quy, đồ uống, và một đống đồ ăn vặt khác. Khi quay lại, nàng xách theo một túi lớn đầy ắp.
"Ta ăn xong rồi, về xe trước đây. Mấy người cứ từ từ ăn, không cần vội." Cố Thập Chu căn dặn, rồi rời khỏi khu nghỉ ngơi.
Khi đi ngang qua chỗ của Ứng Thịnh, nàng dừng bước, khẽ hắng giọng hỏi:
"Thuốc lá ngon lắm sao?"
"Ăn xong rồi à?" Ứng Thịnh không trả lời thẳng câu hỏi của nàng mà chỉ nhìn chằm chằm vào đôi môi nàng, phát hiện trên đó còn vương chút ánh dầu lấp lánh.
Sắc mặt Cố Thập Chu hơi trầm xuống, nàng nhíu mày, ánh mắt không mấy thoải mái nhìn về phía Ứng Thịnh.
Cố Thập Chu luôn cảm thấy khó chịu mỗi khi nhìn thấy Ứng Thịnh chạm vào thuốc lá.
Ứng Thịnh thấy nàng im lặng, liền bước lên hai bước. Khi bước tới, cô xoay nhẹ ngón tay, cất điếu thuốc trở lại hộp.
Ngón tay của Ứng Thịnh lướt qua đôi môi của Cố Thập Chu, khiến nàng rụt cổ lại, cơ thể cứng đờ, trái tim như khẽ run rẩy.
Nhưng nàng không kịp né tránh. Ứng Thịnh đã vòng tay qua, nắm lấy eo nàng, tay còn lại thì chậm rãi đặt lên đôi môi nàng.
Cô không dùng lực, đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng xoa lên môi Cố Thập Chu, lau đi vệt dầu bóng mờ còn sót lại.
Ánh mắt Ứng Thịnh trầm tĩnh và chăm chú, dường như hoàn toàn tập trung vào việc lau môi cho nàng.
Rõ ràng có thể dùng khăn giấy, nhưng cô lại cố tình dùng ngón tay.
Khoảng cách giữa hai người rất gần. Cố Thập Chu thậm chí có thể nhìn thấy lớp lông tơ mỏng manh trên khuôn mặt hoàn mỹ của Ứng Thịnh, dưới ánh sáng mờ nhạt, chúng ánh lên một sắc trong suốt nhàn nhạt.
Nàng cũng cảm nhận được hơi thở nóng hổi và đầy mập mờ mà Ứng Thịnh phả ra, lướt qua làn da của nàng, thấm vào từng dòng máu, lan tỏa khắp cơ thể.
Cảm giác rung động mãnh liệt ấy khiến nàng không thể phớt lờ.
Ngay khi Cố Thập Chu định lùi lại để né tránh, Ứng Thịnh lại bất ngờ buông nàng ra trước.
Hương thơm quen thuộc từ cơ thể Ứng Thịnh nhanh chóng nhạt đi.
Trong lòng Cố Thập Chu bất giác dâng lên một cảm giác trống trải, như thể vừa đánh mất thứ gì đó quan trọng.
Một cách vô thức, nàng nghĩ rằng Ứng Thịnh không nên buông tay.
Nhưng ý nghĩ ấy vừa lóe lên, chính nàng cũng bị bản thân mình làm cho hoảng hốt.
Cố Thập Chu không quay đầu lại nhìn biểu cảm của Ứng Thịnh, chỉ lẳng lặng bước đến chiếc xe địa hình, mở cửa ngồi vào bên trong. Nàng ngơ ngẩn nhìn về phía trước, tay mở túi nhựa, lấy ra một hộp sữa tươi, động tác tháo ống hút có phần cứng nhắc, máy móc.
Nàng biết trước khi mất trí nhớ, mình từng có một người yêu, và người đó chính là Ứng Thịnh.
Nhưng tình cảm này giống như bị ép buộc nhét vào cơ thể nàng, đập thẳng vào lòng mà nàng không có quyền lựa chọn. Điều đó khiến nàng cảm thấy như bị trói buộc, như thể trước mắt chỉ có duy nhất một con đường để đi, không thể quay đầu.
Nàng ghét cảm giác này, vì thế mới muốn chạy trốn. Chỉ khi cảm xúc ổn định, nàng mới có thể bình tâm mà tìm hiểu con người thật của Ứng Thịnh. Cố Thập Chu thầm nghĩ, nàng thà tự mình một lần nữa yêu Ứng Thịnh, còn hơn vì những ký ức mơ hồ mà miễn cưỡng ở bên nhau.
Sau khi mọi người ăn uống xong, lần lượt lên xe, Ứng Thịnh cũng vào chỗ, gương mặt vẫn lạnh lùng như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cố Thập Chu hít sâu một hơi, cảm giác như kể từ khi Ứng Thịnh bước vào xe, ngay cả nhịp thở của nàng cũng bị khống chế. Nàng không tự chủ được mà hạ thấp hơi thở, lông mày cau lại, trên làn da trắng mịn hiện lên vài nếp nhăn rất mờ.
"Sư phụ, người cũng bị say xe sao?" Kỳ Thấm chú ý đến vẻ mặt khổ sở như sắp đi đánh trận của Cố Thập Chu, liền lo lắng hỏi.
Giọng nói của Kỳ Thấm thu hút sự chú ý của Ứng Thịnh và Thịnh Kiều Kiều đang ngồi ở ghế phụ. Cả hai gần như cùng lúc nhìn về phía Cố Thập Chu. Một người với ánh mắt tò mò, đầy thăm dò, người còn lại lại mang ánh nhìn ẩn chứa ý cười đầy thâm thúy.
Cố Thập Chu khẽ thở dài, giọng nàng ngắn gọn và nặng nề.
Kỳ Thấm lập tức lấy ra một vỉ thuốc chống say xe, nhanh tay bấm một viên, để cẩn thận trên lòng bàn tay và đưa cho nàng.
"Sư phụ, hay là người uống thử một viên đi. Dù phải mất nửa tiếng mới có tác dụng, nhưng uống bây giờ vẫn còn kịp. Uống xong, chợp mắt một chút, tỉnh dậy là đến nơi."
Cố Thập Chu muốn từ chối, nhưng cũng không biết phải từ chối thế nào.
Nàng nghĩ thầm: "Dù sao cũng chỉ là thuốc chống say, uống thì uống."
Lấy một ngụm nước, nàng nuốt viên thuốc. Sau đó, nàng ngả người vào ghế, nhắm mắt giả vờ ngủ, tránh tiếp xúc thêm với mọi người.
Đột nhiên, một làn hương thoang thoảng quen thuộc phảng phất qua, rất gần, gần đến mức dường như lướt qua trước mặt nàng. Nàng cảm nhận được sự tiếp xúc nhẹ của vải áo trên da mình.
"Dựa vào tôi ngủ, sẽ thoải mái hơn đấy." Giọng nói trầm thấp, dịu dàng của Ứng Thịnh vang lên.
Cánh tay dài của cô vòng qua cổ Cố Thập Chu, ngón tay nhẹ nhàng đẩy đầu nàng, ép nàng tựa vào hõm vai mình.
Hiện tại, Cố Thập Chu đã quen với hương thơm trên cơ thể Ứng Thịnh đến một mức độ đáng sợ.
Nàng không rõ đây là điều tốt hay xấu, nhưng rõ ràng sức hút của Ứng Thịnh đối với nàng vượt xa sự bài xích. Nếu không, nàng đã chẳng để mặc cho Ứng Thịnh lặp đi lặp lại những hành động "vô thức" đầy mập mờ như vậy.
Cố Thập Chu đột nhiên cảm thấy một nỗi thất bại nặng nề. Nàng muốn từ bỏ sự giằng co trong lòng, muốn hét lên để giải tỏa tất cả.
Nhưng vùng vẫy để làm gì?
Dù sớm hay muộn, nàng cũng sẽ bị Ứng Thịnh hoàn toàn cuốn vào. Với tình hình hiện tại, có lẽ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Có lẽ trước khi mất trí nhớ, Ứng Thịnh cũng đã sử dụng những "thủ đoạn" tương tự như vậy.
Sát thương vô hình, thật sự quá lợi hại.
Cố Thập Chu cảm thấy phiền lòng trong thâm tâm, nhưng cơ thể và hành vi lại dường như đang tận hưởng điều này.
Mỗi lần nàng đến gần Ứng Thịnh, cả thân và tâm đều cảm nhận được một loại cảm giác thoải mái kỳ lạ. Đôi khi, giống như giữa thế giới ồn ào tìm được một góc yên bình; đôi khi, giống như đi rất lâu giữa sa mạc và bất ngờ chạm môi vào nguồn nước.
Thuốc chống say xe có lẽ có tác dụng gây buồn ngủ. Ban đầu, khi Cố Thập Chu tựa vào vai Ứng Thịnh, cơ thể nàng còn khá cứng nhắc. Nhưng dần dần, cơn buồn ngủ ùa tới, đánh gục sự tỉnh táo của nàng. Nàng thả lỏng cơ thể, đầu mềm mại nghiêng xuống, đôi môi bất giác chạm vào xương quai xanh của Ứng Thịnh.
Ứng Thịnh cũng có cảm giác tương tự với Cố Thập Chu, thậm chí cảm giác của cô còn mãnh liệt hơn gấp trăm lần.
Bàn tay thon dài trắng trẻo của cô nhẹ nhàng đặt lên bờ vai Cố Thập Chu, nhịp nhàng vỗ nhẹ. Khi môi của Cố Thập Chu bất ngờ chạm vào xương quai xanh, động tác của Ứng Thịnh khựng lại trong chốc lát. Nhưng rất nhanh, cô lấy lại nhịp điệu, tiếp tục vỗ về, nhẹ nhàng và đầy dịu dàng.
Giấc ngủ này kéo dài gần hai tiếng đồng hồ. Thậm chí khi đến trạm nghỉ, Cố Thập Chu vẫn không tỉnh lại.
Cố Thập Chu cảm thấy an tâm tuyệt đối khi ở bên Ứng Thịnh. Vòng tay của cô có một sức hút kỳ diệu vượt ngoài trí tưởng tượng.
Cánh tay phải của Ứng Thịnh đã tê cứng, như thể có rất nhiều con kiến bò qua, khiến cả việc cử động hay không cử động đều trở nên khó chịu.
Cố Thập Chu từ từ tỉnh lại. Nàng nhấc đầu lên, mái tóc bên phía tựa vào Ứng Thịnh bị rối xù, những lọn tóc buông thõng che lên gương mặt xinh đẹp của nàng, khiến nàng trông lười biếng nhưng lại vô cùng đáng yêu và quyến rũ.
Khi phát hiện trong xe chỉ còn hai người, nàng đưa ánh mắt bối rối nhìn về phía Ứng Thịnh.
Ứng Thịnh không chút để lộ cảm xúc, chậm rãi xoa bóp cánh tay mình, giọng nói lạnh nhạt nhưng pha chút thoải mái.
"Họ đã vào khu nghỉ rồi. Có người ngồi góc tường nôn thốc nôn tháo, người thì đi vệ sinh, còn có một người tài xế ăn mãi không thấy no."
Ứng Thịnh kết luận ngắn gọn về tình trạng của Kỳ Thấm, Hoàng Chí Lỗi và Thịnh Kiều Kiều.
Cố Thập Chu vuốt lại tóc, tháo chiếc dây buộc lỏng lẻo xuống, rồi khéo léo cột thành một đuôi ngựa sau đầu.
Vừa tỉnh ngủ, đôi mắt nàng vẫn còn vương nét mơ màng, long lanh như viên đá quý đen, trong veo tựa như được rửa sạch bằng dòng nước mát.
"Không đi ăn chút gì sao?" Cố Thập Chu nhớ lại từ lúc rời khỏi điểm xuất phát đến giờ, hình như Ứng Thịnh chỉ cắn qua loa vài miếng cơm nắm, cô không đói sao?
"Ngắm sắc cũng đủ no." Ứng Thịnh nhìn thẳng vào Cố Thập Chu, đôi môi đỏ khẽ mở, thốt ra bốn chữ với giọng điệu nghiêm túc, ánh mắt ngập tràn ý cười.
Nghe vậy, Cố Thập Chu hít sâu một hơi, không kịp phòng bị mà bị câu nói của Ứng Thịnh làm nghẹn, ho khan liên tục mấy tiếng.
Nàng âm thầm vuốt cánh tay mình, nơi da gà vừa nổi lên râm ran, trong lòng thầm thở dài.
Người phụ nữ này, làm sao mà có thể thốt ra những lời như vậy một cách tự nhiên, không chút ngượng ngùng, cũng không hề nao núng?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro