Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 89

Chương 89

Cố Thập Chu luôn giữ trên môi một nụ cười nhẹ nhàng. Sau khi dẫn cậu bé đến vị trí cách thần đàn khoảng ba đến bốn mét, nàng dừng lại, buông tay cậu bé ra và nhẹ nhàng xoa lên mái tóc của cậu, như đang khen ngợi sự ngoan ngoãn, nghe lời.

Cậu bé bị thu hút bởi khí chất ôn hòa của Cố Thập Chu, ánh mắt không rời khỏi làn da trắng mịn của nàng, trong đôi mắt tràn đầy sự khát khao.

Cố Thập Chu nhấc một bát nước phù từ thần đàn lên, động tác dứt khoát, hất thẳng về phía cậu bé.

Nhưng cậu bé đã né được, động tác cực kỳ nhanh nhẹn và quỷ dị. Dù chưa hiện nguyên hình yêu thú, khả năng di chuyển ấy đã đủ khiến người ta kinh hãi.

"Nghe lời đi. Nếu tâm trạng ta tốt, có lẽ ta sẽ làm một con búp bê tinh xảo để ngươi nhập vào. Còn nếu không, ta chỉ đành tìm một cái bình rỗng nhốt ngươi lại."

Cố Thập Chu đứng trước thần đàn, thong thả điều chỉnh nước phù, vừa làm vừa nói, giọng điệu điềm tĩnh, như thể chẳng hề quan tâm đến việc bát nước phù trước đó không trúng cậu bé. Trên gương mặt nàng không hề có dấu hiệu tức giận.

Búp bê dù có đẹp đến đâu cũng chỉ là búp bê, làm sao so được với cơ thể người thật?

Cậu bé đánh giá Cố Thập Chu, cảm thấy nàng chỉ là một thầy phong thủy nghiệp dư, lại còn bị thương một cánh tay, chẳng có gì đáng sợ, hoàn toàn không để nàng vào mắt.

Lần này, sau khi điều chế nước phù xong, Cố Thập Chu không hất về phía cậu bé, mà đặt bát nước ngay ngắn ở giữa thần đàn.

Cậu bé liếc mắt nhìn bát nước, đầy vẻ nghi ngờ, như đang cố đoán xem nàng định làm gì.

Sau khi đặt bát nước xuống, Cố Thập Chu thả hai tay trống không, bước chậm rãi đến trước mặt cậu bé.

"Thử chạy về phía đó vài bước đi." Nàng mỉm cười nói.

Cậu bé nhíu mày, không rõ ý định của nàng, nhưng cũng không nghe lời chạy đi, mà đứng yên tại chỗ, không ra tay với Cố Thập Chu.

Không chỉ cậu bé không hiểu hành động của Cố Thập Chu, ngay cả cặp vợ chồng trẻ đang quan sát cũng vô cùng bối rối. Chỉ có Ứng Thịnh là giữ nguyên vẻ mặt bình thản, hoàn toàn tin tưởng vào nàng.

Một lúc sau, sắc mặt cậu bé bắt đầu thay đổi. Làn da lộ ra bên ngoài cũng dần chuyển sang màu đỏ nhạt, rồi màu đỏ càng lúc càng sậm, cuối cùng giống như bị xé rách da thịt, lộ ra màu đỏ thẫm của máu, trông cực kỳ đáng sợ.

Cậu bé bắt đầu phát ra tiếng kêu đau đớn, từ những tiếng rên nhỏ, dần trở thành tiếng hét chói tai đầy kinh hoàng.

Cha mẹ cậu bé không chịu nổi cảnh tượng này, cho rằng Cố Thập Chu đã làm điều gì đó với con họ, khiến làn da của cậu bé chuyển màu. Nhưng họ quên rằng, bát nước phù hoàn toàn không hề chạm vào người cậu bé, và Cố Thập Chu chưa từng đụng đến cậu.

Cặp vợ chồng trẻ lập tức định lao đến, muốn đưa cậu bé lên xe và chạy đến bệnh viện để cứu chữa.

Người chồng giận dữ trách mắng vợ vì đã tin vào một kẻ kỳ lạ như thế, lớn tiếng chỉ trích nàng. Người vợ thì rối rít đến phát khóc, trong mắt ngấn lệ, không dám đáp trả. Quả thực, chính nàng đã thuyết phục chồng tin vào hai người phụ nữ châu Á kỳ lạ này.

Nhưng cả hai người đều bị Ứng Thịnh cản lại tại chỗ, không ai có thể tiến lên. Họ chỉ có thể sốt ruột đứng nhìn con mình đau đớn.

Cơ thể cậu bé ngày càng trở nên kỳ lạ, dường như có thứ gì đó đang bị bóc tách ra khỏi cơ thể. Làn da cậu bé chuyển màu đỏ và trắng đan xen, trông vô cùng quái dị.

Khi một con yêu thú toàn thân đỏ như máu, không có lấy một sợi lông, phá ra từ cơ thể cậu bé, cặp vợ chồng trẻ ngay lập tức cảm thấy chân tay bủn rủn, ngã phịch xuống đất, không sao đứng lên nổi. Họ bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hoàng đến mức há hốc miệng, răng va vào nhau lập cập.

Thì ra thật sự có một thứ gì đó trú ngụ trong cơ thể con họ. Nghĩ đến việc mấy năm nay họ đã sống cùng một con quái vật, cả hai đều cảm thấy lạnh sống lưng, sợ hãi đến thót tim.

Con yêu thú toàn thân đỏ rực xuất hiện, cậu bé đứng im trên mặt đất, ánh mắt không còn vẻ âm u lạnh lẽo mà trở nên ngơ ngác, mơ màng.

Yêu thú bị mắc kẹt, không thể cử động. Nó hoàn toàn không biết Cố Thập Chu đã giăng trận pháp từ lúc nào. Đôi mắt đen láy của nó không có chút lòng trắng, trông như một sinh vật kỳ quái bị lột da.

Cố Thập Chu tìm một chiếc vật chứa tùy ý, đổ nước phù vào bên trong, sau đó chậm rãi bước đến trước con yêu thú và nhốt nó vào.

"Xem ra cũng khá hiệu quả." Nàng cầm chiếc bình đồng, khẽ lẩm bẩm.

Loại yêu thú này, đối với một phong thủy sư như nàng, thực sự là báu vật. Trên cơ thể nó có vô số "nguyên liệu" hữu ích.

Cặp vợ chồng trẻ thấy Cố Thập Chu đã xử lý xong yêu thú, liền vội vã chạy đến kiểm tra con mình, lo sợ nó bị thương. Họ xem xét kỹ lưỡng khắp người cậu bé, từ đầu đến chân, xác nhận cậu hoàn toàn bình an vô sự, không rụng một sợi tóc. Cuối cùng, họ thở phào nhẹ nhõm, hiểu rằng Cố Thập Chu chính là người đã cứu con họ. Đây thực sự là một ân huệ lớn.

"Xong rồi à?" Ứng Thịnh bước đến bên cạnh Cố Thập Chu.

"Còn một chút việc phải xử lý hậu quả." Cố Thập Chu thấy Ứng Thịnh nhướng mày, không đợi cô hỏi, nàng tiếp tục nói: "Yêu thú kiểu này thường không xuất hiện đơn độc. Chắc chắn nó còn nhiều 'đồng bọn' khác."

Khi nói những lời này, trong mắt Cố Thập Chu lóe lên một tia sáng. Ánh mắt đó không lọt qua được Ứng Thịnh.

Rõ ràng, những thứ này có giá trị đặc biệt với Cố Thập Chu. Dường như nàng rất vui khi nghĩ đến việc sẽ bắt được thêm nhiều yêu thú nữa.

Khi Cố Thập Chu và Ứng Thịnh trở lại bệnh viện, họ mang theo "thành quả đầy tay." Trong thời gian ngắn, Cố Thập Chu đã bắt được hàng chục con yêu thú da đỏ.

"Thứ này rất đáng giá sao?" Ứng Thịnh thấy nụ cười trên mặt Cố Thập Chu không thể che giấu được, giống như vừa tìm thấy kho báu.

"Ừ. Loại yêu thú này trước đây tôi chỉ nghe nói, chưa từng tận mắt thấy. Một phần tôi thấy tò mò, phần khác là vì trên cơ thể nó có rất nhiều báu vật. Sau khi tôi tinh luyện, có thể làm ra nguyên liệu hữu ích." Cố Thập Chu giải thích, sau đó còn nói thêm nhiều chi tiết mà Ứng Thịnh nghe không hiểu lắm.

Ứng Thịnh vốn không rành về phong thủy hay việc trừ tà, nhưng cô lại có hứng thú với tất cả những gì liên quan đến Cố Thập Chu. Cũng vì yêu thích nàng mà cô học cách quan tâm đến cả những điều nàng thích. Vì vậy, cô lắng nghe rất nghiêm túc.

Dù sao thì những yêu thú hiếm này cũng là thứ tốt, có thể tinh luyện thành những nguyên liệu mà Cố Thập Chu yêu thích.

Ứng Thịnh thầm đúc kết một suy nghĩ trong lòng.

Thời gian nằm viện trôi qua rất nhanh. Hai tuần kết thúc, Cố Thập Chu và Ứng Thịnh cùng lên máy bay trở về nước.

Trên máy bay, Cố Thập Chu hỏi Ứng Thịnh về chuyện của Lôi Lôi, nhưng Ứng Thịnh chỉ nói rằng đã giải quyết xong, không nhắc thêm gì nữa.

Chuyến bay trở về diễn ra thuận lợi. Khi đến sân bay, trong số những người đến đón có cả Tạ Khứ Dung. Cố Thập Chu đã nhìn thấy hình dáng của sư phụ mình từ trên máy bay. Ngoài ông ra, những người khác nàng không nhận ra. Nàng nghĩ, người thân của mình vốn không nhiều, những người đến đón có lẽ cũng không phải là ai quá quan trọng.

"Cố sư phụ!" Một cô gái dáng người nhỏ nhắn chen lên hàng đầu, vẫy tay liên tục, dường như muốn thu hút sự chú ý của Cố Thập Chu.

Giọng nói trong trẻo và to rõ của cô gái ngay lập tức khiến Cố Thập Chu chú ý.

Ứng Thịnh nhìn cô gái với vẻ lạ lẫm, trong lòng thoáng qua chút nghi ngờ, vì cô chưa từng gặp người này trước đây. Đặc biệt, cô nhận ra cô gái này vô cùng nhiệt tình với Cố Thập Chu. Từ lúc nàng xuất hiện tại sân bay, ánh mắt cô gái kia chưa từng rời khỏi nàng.

Phát hiện này khiến Ứng Thịnh không thoải mái. Cô lập tức nắm lấy tay Cố Thập Chu, đan mười ngón tay vào nhau, như một lời tuyên bố chủ quyền không lời.

"Cô ấy là ai? Em có quen không?" Cố Thập Chu lịch sự mỉm cười với cô gái kia, sau đó hạ giọng hỏi Ứng Thịnh, tỏ vẻ tò mò.

"Không cần để ý đến cô ta." Ứng Thịnh thản nhiên buông một câu, không nói thêm gì nữa.

Tạ Khứ Dung và một người đàn ông khác, có vẻ là bạn ông, cũng đến sân bay. Cố Thập Chu nhận ra sư phụ mình, liền bước lên gọi một tiếng:

"Sư phụ."

Tạ Khứ Dung, ở tuổi trung niên, sở hữu vẻ ngoài phong độ, đầy sức hút kiểu "chú đẹp trai." Ông chải tóc vuốt ngược, mặc áo dài truyền thống, toát lên phong thái cổ điển.

"Mắt đã khỏi chưa?" Tạ Khứ Dung quan sát khuôn mặt Cố Thập Chu, giọng tuy bình thản nhưng ánh mắt lại không giấu được sự quan tâm.

Cố Thập Chu khẽ gật đầu.

"Thập Chu, tay con bị sao vậy?" Người đàn ông bên cạnh – Khuất Thụy Hải – lên tiếng hỏi khi thấy cánh tay nàng đang bị treo trước ngực.

"Bị thương trong lúc đấu pháp, không sao đâu." Cố Thập Chu không biết Khuất Thụy Hải là ai, nhưng thấy ông trạc tuổi Tạ Khứ Dung, nàng đoán ông là bạn của sư phụ, nên giọng điệu nàng cũng trở nên kính trọng hơn.

Trong vòng chưa đầy một tháng, Tạ Khứ Dung nhận ra không chỉ khuôn mặt của Cố Thập Chu đã thay đổi, mà chiều cao của nàng cũng cao hơn đáng kể.

Tuy nhiên, không tiện hỏi kỹ ở sân bay, ông không nói thêm gì, chỉ dẫn mọi người ra khu vực đỗ xe.

Họ mới đi được vài bước thì có người từ xa gọi tên Ứng Thịnh, vội vàng chạy lại.

Đó là Kỳ Thanh.

Từ sau khi phản bội, Kỳ Thanh đã quay về dưới trướng của Ứng Thịnh và làm việc cho Trình Bái.

Gần đây, Trình Bái bận tối mặt tối mũi, không thể đích thân ra sân bay, nên giao cho Kỳ Thanh nhiệm vụ đến đón Ứng Thịnh và Cố Thập Chu.

Khi Cố Thập Chu nhìn thấy Kỳ Thanh, nàng cảm thấy gương mặt của cô ấy trông quen thuộc, dường như rất giống cô gái đã chào nàng nhiệt tình ở sân bay trước đó.

Cố Thập Chu vừa nghĩ vậy, ánh mắt nàng bất giác hướng về cô gái trong đám đông. Cô gái ấy chưa từng rời mắt khỏi nàng, nên lập tức nhận ra Cố Thập Chu đang nhìn mình. Khi thấy Cố Thập Chu dường như quen biết Kỳ Thanh và Ứng Thịnh, cô ấy trở nên vô cùng phấn khích, chạy ào đến.

"Chị, chị quen biết với Cố sư phụ à?" Cô gái chạy đến trước mặt Kỳ Thanh, cười rạng rỡ, để lộ hai chiếc răng khểnh trắng như ngọc.

"Thấm Thấm, em làm gì ở đây?" Kỳ Thanh thoáng bất ngờ khi thấy cô gái, sau đó cười hỏi: "Em đến đón bạn học hay đồng nghiệp à?"

"Em đến đón thần tượng của em, chính là Cố sư phụ đấy!" Kỳ Thấm cười, không hề che giấu sự ngưỡng mộ đối với Cố Thập Chu.

"Cố tiểu thư là thần tượng của em?" Kỳ Thanh ngạc nhiên trong giây lát. Cô đã nghe Kỳ Thấm nhắc đi nhắc lại cái tên "Cố sư phụ" ở nhà, nhưng không ngờ "Cố sư phụ" mà em gái nhắc đến lại chính là Cố Thập Chu.

"Dạ, chính là chị ấy!" Kỳ Thấm kéo tay Kỳ Thanh, nhỏ giọng năn nỉ: "Chị, chị quen Cố sư phụ, có thể giúp em giới thiệu một chút được không?"

Kỳ Thanh lộ vẻ khó xử.

Cô nào dám nhận là quen biết Cố tiểu thư.

"Đừng làm loạn nữa. Chị còn công việc cần giải quyết. Đi chơi chỗ khác đi." Kỳ Thanh định gạt đi, không để ý đến cô em gái nhiệt tình của mình.

Nhưng lời còn chưa dứt, Kỳ Thấmđã chạy đến trước mặt Cố Thập Chu, bắt đầu nghiêm túc tự giới thiệu.

"Chào Cố sư phụ! Em là Kỳ Thấm, em gái của Kỳ Thanh. Trước đây em từng gọi điện thoại cho chị, muốn bái chị làm sư phụ đó. Chị còn nhớ không?"

Nghe vậy, ánh mắt Cố Thập Chu khẽ tối lại, như đang cố gắng hồi tưởng những lời Kỳ Thấmvừa nói.

Một lúc sau, đôi mắt đen láy như viên bảo thạch của nàng nhìn về phía Kỳ Thấm, mím môi, lắc đầu nhẹ nhàng.

Nàng còn không nhớ được vợ của mình, thì làm sao có thể nhớ một người xa lạ, chỉ từng liên lạc qua điện thoại một lần chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro