Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 54

Chương 54

Vụ việc đám côn đồ gây thương tích ở quảng trường ngày càng trở nên nghiêm trọng. Trước cổng đồn cảnh sát, một nhóm phóng viên đã tụ tập đông đúc, chờ Ứng Thịnh ra ngoài để đưa ra lời giải thích.

Tranh đấu trong gia tộc hào môn vốn không phải điều gì mới lạ, nhưng công khai gây rối, làm tổn thương cả những người vô tội thì lại quá ngang ngược. Danh tiếng của Ứng Thịnh trong một đêm đã bị hủy hoại hoàn toàn.

Trình Bái cùng luật sư đến đồn cảnh sát để gặp lại Ứng Thịnh.

"Cô đã truyền đạt lời tôi tới Ứng Luật chưa?"

Ứng Thịnh ngồi trên băng ghế dài, dáng vẻ tùy ý và lười biếng, không chút nào tỏ ra lo lắng. Cô nhìn về phía Trình Bái, giọng nói thản nhiên.

"Vâng, tôi đã chuyển lời đầy đủ tới nhị thiếu gia."

Theo lệnh của Ứng Thịnh, Trình Bái đã chuyển từng lời của cô đến Ứng Luật mà không sai một chữ.

Nghe vậy, Ứng Thịnh khép mắt lại, những ngón tay thon dài khẽ nắm thành quyền trên mặt bàn, rồi nhanh chóng thả lỏng.

Thấy cả hai không nói thêm, luật sư khẽ hắng giọng, lấy từ trong cặp tài liệu ra một xấp hồ sơ.

"Đại tiểu thư, vụ việc lần này bọn họ xử lý rất kín kẽ, không tìm được bất kỳ chứng cứ nào. Tôi đề nghị rằng..."

"Chứng cứ sẽ có người gửi đến."

Ứng Thịnh không đợi luật sư nói hết câu, liền ngắt lời anh ta. Khóe môi cô vẽ nên một nụ cười nhàn nhạt, trông tự tin như đã nắm chắc phần thắng.

Luật sư thoáng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, im lặng chờ đợi chỉ thị tiếp theo của cô.

Điện thoại của Ứng Thịnh bỗng rung lên. Cô liếc nhìn màn hình hiển thị, những ngón tay dài khẽ chạm vào màn hình, sau đó đưa điện thoại lên tai.

Đầu dây bên kia dường như đang nói gì đó không ngừng. Trình Bái và luật sư quan sát vẻ mặt của Ứng Thịnh, chỉ thấy cô vẫn giữ sắc thái bình thản, không lộ ra chút cảm xúc nào. Không thể đoán được đó là tin tốt hay tin xấu.

Sau một lúc lâu, đôi môi đỏ của Ứng Thịnh khẽ nhếch, cô chậm rãi buông một câu khiến hai người đối diện giật mình kinh hãi.

"Ông nội, chuyện này ông không cần lo, con sẽ nhanh chóng giải quyết."

Không ai ngờ cuộc điện thoại này lại là do Ứng lão gia gọi đến. Hẳn ông đang rất tức giận, bởi sự việc lần này quá lớn, gần như ảnh hưởng đến cả thể diện của tập đoàn Ứng thị.

Ứng gia vốn đã có một cô con gái riêng, nay cô ta lại bị nghi ngờ thuê người gây thương tích, định hãm hại em họ của mình, thậm chí không màng làm tổn thương cả người vô tội.

Chiếc mũ này quá nặng, nếu đội lên, Ứng Thịnh e rằng từ nay sẽ không còn cơ hội ngồi vào vị trí người kế thừa Ứng thị.

Trình Bái và luật sư đều thấp thỏm nhìn Ứng Thịnh. Đợi đến khi cô bình tĩnh dập máy, họ mới dám thở phào.

Cánh cửa bị gõ nhẹ. Trình Bái vội đứng dậy đi mở cửa.

Bước vào là một người đàn ông chừng 40 tuổi. Ông ta đi thẳng đến trước mặt Ứng Thịnh, đưa tập tài liệu trong tay ra.

"Đây là nhị thiếu gia dặn tôi mang đến. Phiền đại tiểu thư ký nhận."

Ứng Thịnh không xem tài liệu, chỉ đẩy sang phía luật sư.

Luật sư đón lấy, lật xem một lượt, ánh mắt lập tức sáng lên.

Bên trong là hình ảnh và video ghi lại cảnh trợ lý của Dương Tiên Hàm – đại tiểu thư tập đoàn Dương thị – giao dịch với người khác. Sau khi giao dịch, người kia lại chuyển qua hai, ba người nữa, cuối cùng tiếp cận nhóm côn đồ đã gây rối tại quảng trường.

Những tài liệu này cho thấy Dương Tiên Hàm là người rất cẩn trọng. Dù chuyện bại lộ, cũng không có bằng chứng trực tiếp nào buộc tội cô ta.

Tuy không đủ để bắt cô ta, nhưng lại đủ để tạo nên một cơn bão dư luận, giúp Ứng Thịnh thoát khỏi cáo buộc.

Dù không xem tài liệu, Ứng Thịnh cũng biết bên trong có gì. Chắc chắn Ứng Luật đã không đưa phần liên quan đến Ứng Diễm vào. Hắn muốn giữ bằng chứng này, chờ thời cơ thích hợp mới sử dụng.

"Đại tiểu thư còn lời nào muốn gửi lại cho nhị thiếu gia không?" Người đàn ông trung niên nhìn Ứng Thịnh, giọng điệu có chút thăm dò.

Ứng Thịnh mỉm cười. Cô biết Ứng Luật muốn gì.

Ứng Luật là người rất giỏi đánh vào tâm lý. Hắn sẵn sàng bỏ công sức để tìm hiểu điểm yếu của đối thủ, sau đó tung đòn chí mạng. Ứng Diễm, Dương Tiên Hàm, thậm chí cả cô, tất cả chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.

Hắn đã âm thầm mưu tính nhiều năm, là kẻ cực kỳ nhẫn nại. Việc hắn lộ mặt đối đầu với cô bây giờ chỉ có một khả năng: Hắn nghĩ rằng mình đã nắm được điểm yếu của cô, hiểu rõ tử huyệt của cô, nên mới dám tự tin như vậy.

Ứng Thịnh chăm chú nhìn người đàn ông trung niên đang đứng trước mặt mình, ánh mắt sâu thẳm, khóe môi cong lên thêm vài phần.

"Chờ cơ hội, tôi sẽ nói chuyện trực tiếp với anh ta."

Sau khi người đàn ông trung niên rời đi, luật sư mang tài liệu đi làm việc với cảnh sát. Không lâu sau, Ứng Thịnh được thả ra.

Rời khỏi đồn cảnh sát, một hàng vệ sĩ đứng chờ để hộ tống cô lên xe, chắn đường những phóng viên đang cầm máy quay và micro.

"Chu Chu đã về nhà chưa?" Ngồi vào xe, Ứng Thịnh tiện tay cài dây an toàn, giọng trầm hỏi Trình Bái.

"Vâng, tôi đã sắp xếp tài xế cho Cố tiểu thư. Giờ này chắc cô ấy đã an toàn về đến nhà." Trình Bái ngồi ở ghế phụ quay đầu lại đáp.

Ứng Thịnh cả đêm không nghỉ ngơi, ngón tay khẽ day day chân mày, rồi dặn tài xế: "Đến công ty."

Tài xế khởi động xe, rời khỏi cổng đồn cảnh sát nơi phóng viên đang chen chúc.

Khi xe đang di chuyển, điện thoại của Trình Bái bất ngờ rung lên. Trên màn hình hiển thị một tin nhắn từ WeChat.

Cô mở tin nhắn, phát hiện đó là một đoạn video dài ba phút do Cố Thập Chu gửi đến.

Trình Bái liếc nhìn về phía sau, thấy Ứng Thịnh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, liền lấy tai nghe từ trong túi ra, kết nối và xem kỹ đoạn video.

Xem xong, cô không khỏi kinh ngạc, cảm thấy chuyện này cần phải lập tức báo lại cho Ứng Thịnh.

"Ứng tổng, Cố tiểu thư vừa gửi cho tôi một đoạn video, tôi đã chuyển tiếp cho cô."

Ứng Thịnh vốn chỉ giả vờ nhắm mắt, không thực sự ngủ. Nghe vậy, cô cầm điện thoại lên, mở video mà Trình Bái vừa chuyển đến.

Trong video, Ứng Diễm ngồi trên giường bệnh, gương mặt trắng bệch đáng sợ. Cô ta cố gắng giữ bình tĩnh, kể lại toàn bộ quá trình cô và Dương Tiên Hàm đã lợi dụng vụ việc ở quảng trường để hãm hại Ứng Thịnh.

Mí mắt Ứng Thịnh giật nhẹ, cô lập tức ngồi thẳng dậy, nhanh chóng gọi điện cho Cố Thập Chu.

Điện thoại kết nối rất nhanh, giọng nói mềm mại, trong trẻo của Cố Thập Chu vang lên qua ống nghe.

"A Thịnh?" Giọng của nàng có chút không chắc chắn, mang theo một tia kinh ngạc.

"Em không khỏe à?" Ứng Thịnh không hỏi về cách nàng quay được video của Ứng Diễm, mà lại đặt một câu hỏi không liên quan.

"Sao chị hỏi vậy?" Cố Thập Chu bật cười qua điện thoại, nhưng giọng nàng nghe có chút yếu ớt.

"Lúc em quay video, tay em run."

Ứng Thịnh nhướng mày, trong mắt ánh lên chút không hài lòng.

Mặc dù Ứng Diễm chỉ là một quân cờ của Ứng Luật, nhưng không có nghĩa cô ta là một kẻ ngốc dễ dàng bị điều khiển. Ứng Thịnh không đoán được Cố Thập Chu đã dùng cách nào để thuyết phục Ứng Diễm tự nguyện ghi lại video, nhưng cô chắc rằng nàng đã tốn không ít công sức.

"Tay em run sao? Có lẽ là vì trời lạnh quá thôi." Giọng Cố Thập Chu nhẹ nhàng, như thể không có gì to tát.

Nàng không muốn nói thêm, Ứng Thịnh cũng không truy hỏi, thu lại cảm xúc trong mắt. Cô chỉ bảo rằng mình đã không sao, dặn nàng đừng lo lắng và nghỉ ngơi cho tốt.

Sau khi cúp máy, Ứng Thịnh lập tức bảo Trình Bái gọi vài bác sĩ gia đình đến biệt thự. Trước khi kết thúc, cô còn căn dặn:

"Trình Bái, từ nay, bất kỳ tin tức nào liên quan đến Chu Chu, dù tôi đang làm gì, cô cũng phải báo ngay lập tức."

"Vâng, Ứng tổng." Trình Bái tuân lệnh.

Bên trong biệt thự, tầng hai.

Cố Thập Chu thay chiếc váy ngủ thoải mái, cúi đầu, chui vào chăn để nghỉ ngơi.

Sau khi nhận được tin rằng Ứng Thịnh không sao, nàng đã nhắn tin cho Úc Tiếu Hoè và Phàn Mậu, bảo họ không cần lo lắng nữa.

Đang mơ màng sắp ngủ, nàng nghe tiếng gõ cửa nhẹ nhàng cùng giọng nói dịu dàng của người hầu:

"Cố tiểu thư, cô có tiện mở cửa không? Đại tiểu thư đã sắp xếp vài bác sĩ đến kiểm tra sức khỏe cho cô."

Cánh tay mảnh khảnh của Cố Thập Chu lộ ra khỏi mép chăn, đôi mắt nàng chớp chớp, ánh lên vẻ mơ màng khi nghe lời báo.

Ứng Thịnh gọi bác sĩ đến khám cho nàng, chẳng lẽ vì phát hiện nàng run tay khi quay video?

Nghĩ đến đây, Cố Thập Chu bật cười không thành tiếng. Khi ý thức trở lại, trong mắt nàng tràn đầy sự dịu dàng ấm áp.

Ứng Thịnh quá lo lắng rồi. Nàng chỉ là cơ thể hơi yếu, nghỉ ngơi một chút là khỏe lại thôi.

Dù nghĩ vậy, Cố Thập Chu vẫn khoác thêm áo, mở cửa đón các bác sĩ.

Nhóm bác sĩ mang theo cả thiết bị kiểm tra, thực hiện một cuộc khám sức khỏe toàn diện tại chỗ. Cố Thập Chu ngoan ngoãn hợp tác, khiến mọi việc diễn ra suôn sẻ.

Sau khi các bác sĩ rời đi, nàng lại leo lên giường, nhắm mắt ngủ một giấc thật sâu.

Sau khi Cố Thập Chu ngủ say, Cố Toa Toa hiện thân, đứng bên giường. Nàng nhìn Cố Thập Chu đang ngủ mà không chút phòng bị trên chiếc giường mềm mại, bước lên hai bước rồi cúi xuống. Đôi môi nàng nhẹ nhàng chạm lên trán Cố Thập Chu, mang theo một chút đắng cay.

Trước đây, nàng chỉ biết cướp đoạt, những gì nàng thích, dù không thuộc về mình, nàng cũng muốn giành lấy. Nhưng tình yêu rõ ràng không phải thứ muốn giành là giành được. Nàng biết Cố Thập Chu rất quan tâm đến Ứng Thịnh, tình cảm dành cho Ứng Thịnh là không thể lay chuyển.

Đôi khi, Cố Toa Toa thậm chí nghĩ rằng, dù phải giao cả tính mạng mình cho Ứng Thịnh, Cố Thập Chu cũng sẽ không do dự mà đồng ý.

Cố Toa Toa không sợ so sánh với người khác, nàng tự tin rằng mình có thể làm tốt hơn Ứng Thịnh. Nhưng sự thật là, dù nàng làm tốt đến đâu, nàng vẫn không phải là Ứng Thịnh, không phải người mà Cố Thập Chu mong muốn. Vì thế, mọi thứ nàng làm tốt đều trở nên vô nghĩa.

Nhận ra điều này, lòng Cố Toa Toa chợt ngập tràn thất vọng.

Nàng là xà vương, từng bất bại trên chiến trường. Nhưng kể từ khi gặp Cố Thập Chu, nàng đã nhiều lần nếm trải mùi vị thất bại.

Dù là sự áp chế trong huyền thuật của Cố Thập Chu đối với nàng, hay bức tường thành kiên cố trong trái tim của Cố Thập Chu, tất cả đều khiến nàng bất lực.

Nàng hiểu lý lẽ, nhưng Cố Toa Toa không cam lòng buông bỏ.

Cố Thập Chu đối với nàng có sức hút quá lớn, nàng hoàn toàn không thể buông tay, như rơi vào một tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Nàng không thể tiến thêm để gần gũi Cố Thập Chu, cũng không thể lùi lại để từ bỏ, không cam tâm cắt đứt hoàn toàn những ảo tưởng này.

Nhìn Cố Thập Chu đang ngủ say trên giường, lòng nàng đầy cay đắng. Sau đó, nàng bật cười khẽ, tự nói với chính mình: "Đây chắc hẳn là cái mà người Trung Quốc các người gọi là 'nhất vật khắc nhất vật'."

Ứng Thịnh đến gặp Ứng Luật sau khi giải quyết xong công việc tại công ty.

Ứng Luật đến sớm, gọi cho Ứng Thịnh một ly cà phê Americano đá, còn mình uống nước lọc ấm.

Khi Ứng Thịnh ngồi xuống, Ứng Luật mỉm cười thân thiện, giọng nói ấm áp: "Chị rất giỏi, chưa đến nửa ngày đã kiểm soát được những lời đồn bất lợi cho mình."

Ứng Thịnh không nhìn về phía Ứng Luật, thay vào đó, cô nhấp một ngụm cà phê. Chất lỏng trong cốc lạnh buốt, làm tê cứng cả răng cô.

"Đó là việc của đội ngũ PR, không liên quan gì đến tôi. Nếu cậu thấy đội ngũ của tôi tốt, tôi có thể tặng cho cậu."

Ứng Thịnh vừa nói vừa giơ tay gọi phục vụ, yêu cầu đổi một ly cà phê nóng.

Ứng Luật nhìn Ứng Thịnh với vẻ hứng thú, ánh mắt không hề che giấu sự dò xét.

"Có gì thì nói thẳng ra, cô gọi tôi đến đây chắc không phải chỉ để uống cà phê."

Ứng Thịnh ra hiệu cho Ứng Luật nói thẳng vào vấn đề, đừng vòng vo làm tốn thời gian.

Ứng Luật cầm cốc nước ấm trong tay, cảm nhận nhiệt độ dễ chịu, ngẩng lên nhìn Ứng Thịnh. Hắn mở miệng, giọng điệu bình thản, lần lượt nhắc đến ba cái tên:

"Cố Thập Chu, Úc Tiếu Hoè, Phàn Mậu."

"Một người là người cô yêu, một người là bạn cô, và một người là cháu trai của cô. Họ đều có thể xem là điểm yếu của cô. Nếu tôi muốn cô ngoan ngoãn nghe lời, chỉ cần nhắm vào bất kỳ ai trong số họ."

Nghe vậy, khóe môi Ứng Thịnh khẽ cong lên, nụ cười nhẹ nhàng mà đầy mê hoặc. Cô mở bàn tay ra, gật đầu ra hiệu cho Ứng Luật tiếp tục nói.

"Đừng giả vờ như họ không quan trọng đối với cô. Tôi biết rõ tầm quan trọng của họ trong lòng cô."

Ứng Luật rất giỏi quan sát hành vi. Hắn dễ dàng nhận ra ánh mắt Ứng Thịnh thoáng lóe lên vẻ căng thẳng, dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Phản ứng bản năng thường là điều chân thực nhất.

"Nếu tôi đoán không sai, mục tiêu của cô vốn không phải là vị trí người thừa kế tập đoàn Ứng thị." Ứng Luật nói, ngừng lại để xem phản ứng của Ứng Thịnh.

"Hãy yên tâm, tôi không có nhiều ác ý với cô. Chỉ cần cô giúp tôi giành được vị trí thừa kế, tôi sẽ cho cô thứ cô muốn."

Ứng Thịnh hạ thấp ánh mắt, thờ ơ nhìn chất lỏng đen trong cốc, che giấu cảm xúc của mình. Sau đó, cô ngẩng lên nhìn Ứng Luật.

"Thứ tôi muốn?"

"Cô muốn biết mẹ mình chết như thế nào. Cô khẳng định đó là một vụ giết người, nhưng không biết hung thủ là ai. Cô gia nhập Ứng thị không phải vì muốn tranh quyền đoạt lợi, mà vì nghi ngờ trong gia tộc có người đã ra tay với mẹ cô. Chẳng hạn, mẹ tôi – Phùng Phân Phân."

Ứng Luật giữ vẻ mặt ôn hòa, ánh mắt hắn đối diện với ánh nhìn lạnh lẽo của Ứng Thịnh, không hề tỏ ra lép vế.

Hắn biết rõ mọi thứ về Ứng Thịnh, từ quá khứ đến hiện tại, nắm rõ từng chi tiết trong cuộc đời cô. Ứng Luật luôn tự tin và thận trọng.

Bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên lạnh lẽo. Ứng Thịnh thu lại dáng vẻ lười biếng, kiêu ngạo thường ngày, ánh mắt trở nên sắc bén.

Dù Ứng Luật có phần chiếm thế thượng phong, nhưng trước khí thế áp đảo của Ứng Thịnh, hắn vẫn không tránh khỏi cảm giác bị lép vế.

"Tôi biết kẻ giết mẹ cô là ai, cũng biết ai đã hạ bùa chú vào đồ trang sức của cô. Không chỉ biết danh tính người đó, tôi còn nắm giữ bằng chứng về việc hắn hại chết mẹ cô và âm mưu hại cô."

Ứng Luật giọng điệu không có chút gợn sóng, bình thản ném ra một quả bom thông tin nặng ký.

Ánh mắt Ứng Thịnh lập tức thay đổi, khớp ngón tay siết chặt, đầu ngón tay bóp mạnh vào chiếc cốc cà phê.

"Tôi đủ thành ý rồi chứ?" Ứng Luật thấy Ứng Thịnh bị lời nói của hắn kích thích, nụ cười trên môi càng sâu hơn.

"Đầu tiên khiến ông nội thất vọng về tôi, sau đó ngầm đẩy Ứng Diễm một bước, để cô ta được ông trọng dụng. Cậu nắm giữ bằng chứng Ứng Diễm và Dương Tiên Hàn hãm hại tôi, nhưng lại chỉ giao ra phần liên quan đến Dương Tiên Hàn. Mục đích là muốn tôi có một cái cớ hợp tình hợp lý để phải dùng cách 'bất đắc dĩ' tổn hại lợi ích của tập đoàn để đối phó với Ứng Diễm. Cô ta từng hại tôi, vì vậy tôi trả đũa, hoàn toàn hợp lý."

"Tôi ra tay, cô ta chắc chắn không thể giải quyết được. Đồng thời, tôi cũng phạm phải điều tối kỵ là đụng chạm đến lợi ích của tập đoàn, vi phạm giới hạn của ông nội. Tôi và cô ta cùng sụp đổ, và cậu ngồi giữa hưởng lợi."

Ứng Thịnh buông cốc cà phê, trên gương mặt không còn chút ý cười, ánh mắt điềm tĩnh. Cô nói từng chữ, từng lời rõ ràng, phơi bày toàn bộ kế hoạch của Ứng Luật.

Tất cả những điều này, cô đã sớm nhìn thấu. Ban đầu, cô nghĩ Ứng Luật xem thường cô, cho rằng cô sẽ lâm vào đường cùng, chỉ có thể dùng cách tổn hại lợi ích tập đoàn để đối đầu trực diện với Ứng Diễm. Nhưng đến lúc này, Ứng Thịnh mới hiểu ra, không phải cô bị xem thường, mà là Ứng Luật đã tính toán từng bước, chờ cô từng bước sa vào bẫy.

Với năng lực của mình, cô hoàn toàn có thể sử dụng một cách không gây tổn hại đến bản thân để đối phó với Ứng Diễm. Nhưng cách đó phức tạp hơn nhiều so với việc phải tự tổn thương mình. Giờ đây, Ứng Luật đã cho cô một lý do bắt buộc phải lựa chọn con đường tự tổn thương đó.

Người hạ bùa mẹ cô không phải là kẻ tầm thường. Hắn không chỉ biết hạ bùa, mà có lẽ còn biết tiên đoán tương lai. Nếu không, sẽ không thể giải thích tại sao Ứng Luật lại biết đến Cố Thập Chu, lại còn cố tình nhắm vào thân thể của nàng.

Đi xa hơn, thậm chí sự tồn tại của Cố Thập Chu và thiên kim nhà họ Cố có thể cũng chỉ là một phần của ván cờ đã được sắp đặt từ lâu.

Ứng Luật không đủ khả năng giành lấy vị trí thừa kế, nên hắn cần cô. Nhưng thứ cô cần lại nằm chắc trong tay hắn.

Quá nhiều sự trùng hợp, đến mức không thể giải thích.

Môi Ứng Thịnh dần tái nhợt, cảm giác bất lực khi mọi thứ của mình bị người khác kiểm soát khiến lòng cô trào dâng một sự bức bối đến mức khó chịu.

Ánh mắt cô trở nên sắc bén, tràn đầy sát khí. Khi nhìn về phía Ứng Luật, ánh nhìn đó như của một con mãnh thú trong rừng sâu, mang theo sự xâm lược đáng sợ, khiến người khác lạnh sống lưng.

Ứng Luật không hề bị vẻ mặt của Ứng Thịnh làm cho sợ hãi. Hắn nhấc cốc nước lên uống một ngụm, khóe môi luôn giữ nụ cười, giọng nói trong trẻo và điềm tĩnh.

"Việc tiếp theo cô cần làm là giúp Ứng Diễm hoàn thành tốt dự án phát triển phần mềm thanh toán quốc tế, trước tiên hãy cho cô ta một chút lợi ích."

Phải đưa người ta lên đỉnh cao, sau đó mới để họ rơi xuống đáy vực, như vậy sẽ không bao giờ có cơ hội đứng dậy được nữa.

Đến lúc đó, Ứng Diễm sẽ bị loại bỏ, Ứng Thâm cũng chẳng đáng để bận tâm, nhánh thứ hai của gia tộc chỉ còn lại cha của hắn – Ứng Khánh An. Đối phó với Ứng Khánh An không phải chuyện khó, việc kéo ông ta xuống cũng có thể giao cho Ứng Thịnh thực hiện, còn hắn chỉ việc ngồi hưởng lợi, không tốn chút công sức nào.

Ứng Luật không đợi Ứng Thịnh trả lời, hắn đứng dậy rời đi với bước chân nhẹ nhàng, hoàn toàn mang dáng vẻ của một kẻ đắc thắng.

Hắn biết rằng, những gì mình vừa nói ra, dù chỉ là một phần, cũng đủ để khiến Ứng Thịnh ngoan ngoãn làm theo kế hoạch mà hắn đã vạch ra.

Bên ngoài trời u ám, trong quán cà phê, người ra vào không ngớt. Có người ngồi xuống gọi đồ ăn, có người thì trò chuyện khẽ khàng.

Ứng Luật đi rồi, Ứng Thịnh vẫn chưa rời khỏi chỗ ngồi. Cô ngồi rất lâu đến mức đôi chân tê cứng, đầu nhói lên từng cơn đau âm ỉ. Cảm nhận cơ thể bắt đầu phản ứng, Ứng Thịnh đưa tay lên day nhẹ thái dương. Đôi mắt cô sắc lạnh, lưng thẳng tắp, môi tái nhợt không chút huyết sắc, cả người toát lên vẻ lãnh đạm, xa cách.

Một nhân viên phục vụ chú ý đến sắc mặt không tốt của cô, nghĩ rằng cô đang khó chịu, liền cúi người hỏi thăm một cách lịch sự.

Ứng Thịnh không đáp, chỉ thanh toán tiền cho hai cốc nước rồi nhặt lấy điện thoại của mình, bước ra ngoài. Bước chân của cô có chút loạng choạng.

**

Mùa đông, trời tối nhanh. Bên ngoài biệt thự, mây xám vần vũ như báo hiệu sắp có một trận bão tuyết.

Giấc ngủ của Cố Thập Chu rất ngon, đến tận chiều tối nàng mới tỉnh dậy, cơ thể hồi phục được phần lớn.

Xuống giường, nàng chậm rãi bước ra ngoài, liếc mắt về phía cửa phòng của Ứng Thịnh. Suy nghĩ một lát, nàng bước tới và gõ cửa.

Bên trong phòng không có bất kỳ phản ứng nào, dường như không có ai ở đó.

Cố Thập Chu nghĩ rằng Ứng Thịnh vẫn đang bận rộn ở công ty, liền thay đồ gọn gàng sau khi rửa mặt, rồi ra xe định lái đi tìm cô. Nếu Ứng Thịnh muốn ăn tối bên ngoài, hai người cũng tiện đường dùng bữa mà không cần quay về biệt thự trước.

Khi nàng ngồi vào xe, Cố Toa Toa (tức con rắn của nàng) cũng lặng lẽ bò ra.

Như chợt nhớ điều gì, Cố Thập Chu nghiêng đầu nhìn Cố Toa Toa, đôi mắt nàng nghiêm túc:

"Toa Toa, đợi ta và A Thịnh bàn bạc xong thời gian, chúng ta sẽ bắt đầu xử lý việc của ngươi. Chuyện này trì hoãn đã lâu, coi như để bù đắp, ta sẽ tặng ngươi một món quà."

"Quà gì vậy?" Cố Toa Toa hơi nhướn mày, nhìn về phía Cố Thập Chu, giọng điệu kiêu ngạo nhưng ẩn chứa chút mong đợi.

"Kiếp sau ngươi vẫn muốn làm rắn chứ?" Cố Thập Chu hỏi.

"Tất nhiên rồi." Cố Toa Toa gần như không chút do dự trả lời câu hỏi của nàng.

Nghe vậy, Cố Thập Chu hơi mím môi, ánh mắt trong veo, vẻ mặt có chút đăm chiêu.

"Vậy à, xem ra ta phải chuẩn bị cho ngươi một món quà khác rồi."

"Không quan trọng, ngươi tặng gì ta cũng thích."

Cố Toa Toa liếc nhìn Cố Thập Chu, giọng điệu như thể điều đó là lẽ dĩ nhiên.

Cố Thập Chu ngẩn ra khi nghe những lời này, dường như có chút bất ngờ. Trong đầu nàng thoáng hiện lên một ý nghĩ, nhưng chưa kịp nói ra thì Cố Toa Toa đã nhanh chóng hỏi tiếp, cắt đứt dòng suy nghĩ sâu xa về mối quan hệ giữa hai người.

"Ngươi định đi đâu? Có phải đến tìm Ứng Thịnh không?"

Cố Thập Chu gật đầu, sau đó quay sang nhìn Minh thúc đang ngồi ở ghế lái, giọng mềm mại nói:

"Minh thúc, phiền thúc, chúng tôi đến tập đoàn Ứng Thị."

"Vậy ta không đi cùng nữa. Chúc các ngươi chơi vui vẻ."

Cố Toa Toa nhanh nhẹn xuống xe, mỉm cười vẫy tay chào Cố Thập Chu trong xe.

Thấy vậy, Cố Thập Chu cũng giơ tay lên, vẫy chào từ trong xe.

Sau đó, chiếc xe lăn bánh, từ từ khuất xa khỏi tầm mắt của Cố Toa Toa. Dưới đất chỉ còn lại lớp tuyết mỏng in dấu bánh xe.

**

Đến tòa nhà tập đoàn Ứng Thị, Cố Thập Chu ngồi trong xe đợi suốt hai tiếng nhưng vẫn không liên lạc được với Ứng Thịnh.

Nàng bất giác nhớ lại vết hằn trên cổ tay của Ứng Thịnh lần trước, lòng không khỏi dâng lên một cảm giác bất an.

Nàng gọi một cuộc điện thoại cho Ứng Thịnh, nhưng chỉ nhận được thông báo máy đã tắt. Cố Thập Chu khẽ hít một hơi, ngập ngừng trong giây lát rồi chủ động liên lạc với Trình Bái để hỏi về hành trình của Ứng Thịnh.

Trình Bái tình cờ đang ở công ty. Nhận được tin nhắn của Cố Thập Chu, cô dứt khoát xuống lầu để gặp mặt trực tiếp. Trình Bái cho biết, Ứng Thịnh đã rời công ty từ rất sớm, dường như là đi gặp ai đó. Kể từ khi rời đi, không có bất kỳ tin tức nào, cô cũng đang bối rối vì có một số công việc cần chữ ký của Ứng Thịnh nhưng không thể liên lạc được với cô ấy, cảm thấy rất lạ.

Thông thường, mỗi lần ra ngoài, Ứng Thịnh đều giao cho Trình Bái chuẩn bị một số việc. Ngay cả lần trước khi mất tích, Ứng Thịnh cũng đã dặn dò rằng, nếu trong vòng mười tiếng cô ấy không xuất hiện, thì phải báo với Cố Thập Chu để tránh nàng lo lắng. Nhưng lần này, cô ấy lại biến mất mà không ai biết tung tích, ngay cả Cố Thập Chu cũng không gặp được Ứng Thịnh.

Trình Bái cũng không giấu nổi vẻ lo lắng. Nghĩ đến đống tài liệu cần xử lý, cô bất giác thở dài, cảm thấy gần đây mọi việc thật chẳng suôn sẻ, phiền toái dồn dập đổ lên vai Ứng Thịnh.

Nghe những lời của Trình Bái, tay chân của Cố Thập Chu lập tức trở nên lạnh toát, trong lòng nàng dấy lên cảm giác bất an mãnh liệt.

Tại sao Ứng Thịnh lại biến mất lần nữa?

Lần trước là vì vấn đề liên quan đến cơ thể cô ấy, vậy lần này thì sao? Liệu cô ấy có gặp nguy hiểm không?

"Không phải bên cạnh A Thịnh luôn có bảo vệ đi cùng sao? Những người đó chị đã liên lạc chưa?" Cố Thập Chu cau mày hỏi Trình Bái.

"Đã liên lạc rồi, việc đầu tiên tôi làm là gọi cho họ. Nhưng họ nói rằng, Ứng Tổng đã ra lệnh cho tất cả rời đi, không cho phép ai theo cô ấy."

Tại sao lại đuổi hết bảo vệ đi?

Cố Thập Chu siết chặt bàn tay, đầu ngón tay trắng bệch. Nàng buộc bản thân phải giữ bình tĩnh.

Nàng không được hoảng loạn. Nếu nàng hoảng loạn, vậy còn A Thịnh thì sao?

Ánh mắt của Cố Thập Chu thoáng lóe lên sự kiên định. Nàng nhanh chóng bước đến một góc khuất gió, lấy từ trong túi ra vài đồng "tam đế tiền" (tiền đồng thời nhà Thanh). Nàng chắp tay, giữ những đồng tiền trong lòng bàn tay, lắc nhẹ vài cái rồi quả quyết thả xuống đất.

Nàng muốn dùng phương pháp bói toán Mai Hoa Dịch Số để suy đoán vị trí hiện tại của Ứng Thịnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro