Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 51

Chương 51

Trời mùa đông, bên ngoài lạnh cắt da, nhưng trong tiệm nhỏ lại rất ấm áp.

Món ăn họ gọi nhanh chóng được mang ra, tổng cộng hai tô lớn. Bên trong có rất nhiều nguyên liệu, nửa thịt nửa rau, đều là những thứ họ vừa chọn. Sau khi ăn xong, cả hai cảm thấy cơ thể ấm lên.

"Ngon không?" Cô hỏi nàng. "Cũng ngon, nhưng không bằng đồ chị nấu."

Nàng nhân cơ hội tâng bốc cô một chút. Nói là tâng bốc, nhưng thật ra đồ ăn mà cô nấu đúng là hợp khẩu vị nàng nhất. Các món ăn của cô luôn có hương vị đặc biệt, mà người khác không thể làm ra được.

Trấn Kiên Trà nhỏ đến mức chẳng có gì để đi dạo. Hai người ăn no, tản bộ một chút rồi quay về khách sạn nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, lúc năm giờ, cô và nàng rời khách sạn. Trình Bái đã chờ sẵn ở dưới lầu. "Chúng tôi tự đi được rồi, cô không cần đi theo. Đưa đồ cho tôi," cô nói với Trình Bái.

Trình Bái nghe vậy liền lấy từ trong xe ra những món quà mà cô chuẩn bị cho Tạ Khứ Dung. Mấy món này khá nặng, có đến bốn, năm hộp quà.

Cô nhận lấy, xách tất cả bằng một tay để tay còn lại rảnh mà dắt nàng. Thấy vậy, nàng nhanh chân chạy lại, cầm giúp cô hai món.

Trình Bái nhìn theo bóng họ rẽ vào núi, sau đó quay về khách sạn nghỉ ngơi, đợi cô xuống núi rồi mới tiếp tục sắp xếp.

Trước đó, nàng đã gọi cho Tạ Khứ Dung, nói rằng sẽ dẫn bạn gái đến thăm anh ấy.

Khi đến trước hàng rào ngôi nhà nhỏ, nàng đẩy cửa bước vào, phát hiện ở cửa nhà dán một tờ giấy nhãn màu hồng nhạt, trên đó viết một dòng chữ ngắn gọn:

[Tôi đi mua vài chai rượu ngon, bữa trưa không cần lo, tôi sẽ mang về luôn.]

Nàng mím môi, chỉ còn cách dẫn cô vào nhà, đưa cô đến phòng mình.

Cô đặt mọi thứ xuống, ánh mắt dịu dàng, đứng giữa phòng nhìn quanh nơi nàng ở. Cô bước đến bàn học của nàng, nhưng không động vào bất cứ thứ gì. Trước bàn có một khung cửa sổ, từ đó có thể thấp thoáng nhìn thấy một cảnh tuyết trắng bên ngoài.

"Đây đúng là một nơi yên tĩnh, em lớn lên ở đây sao?" Ứng Thịnh hỏi. "Ừm, từ khi em bắt đầu có ký ức thì đã ở đây rồi." Cố Thập Chu vừa trả lời vừa mang hai tách trà nóng vào, đưa một tách cho cô.

Ứng Thịnh ngồi xuống mép giường của nàng, tay cầm tách trà nóng mà nàng vừa đưa, khẽ nhướng mày. "Cuối cùng chị cũng hiểu được vì sao em lại có tính cách điềm đạm, không tranh không giành thế này."

Cố Thập Chu mỉm cười không nói gì. Hai người trò chuyện trong phòng một lúc, chẳng mấy chốc đã đến trưa.

Tạ Khứ Dung trở về, quả nhiên mang theo vài chai rượu, sau lưng còn có hai người đàn ông vạm vỡ xách theo đủ loại túi lớn túi nhỏ, bên trong toàn là thịt, rau củ và các nguyên liệu nấu ăn.

Hai người này là đầu bếp mà Tạ Khứ Dung mời tới, ông định để họ làm vài món địa phương cho Ứng Thịnh thưởng thức.

Đầu bếp làm rất nhanh, chẳng mấy chốc đã bày đầy bàn các món ăn. Ba người ngồi vào bàn ăn. Tạ Khứ Dung liếc qua Cố Thập Chu, mặt không chút biểu cảm. "Không phải con đã mở công ty tư vấn phong thủy ở ngoài rồi sao? Chuyện hồn xuyên còn cần về đây hỏi ta à?"

Cố Thập Chu bĩu môi, không nói gì. Nàng đã quen với cách nói nghiêm khắc của Tạ Khứ Dung. Cố Thập Chu biết chuyện nàng mở công ty chắc chắn không giấu được sư phụ, nên từ đầu nàng cũng không định giấu, cứ thoải mái công khai làm ăn.

Trên bàn ăn, Tạ Khứ Dung dần trò chuyện với Ứng Thịnh. Hai người uống rượu gần như không ngừng. Cố Thập Chu lo lắng, sợ uống nhiều sẽ làm cô khó chịu. Tửu lượng của cô rất tốt, nhưng sư phụ của nàng, Tạ Khứ Dung, còn vượt xa hơn thế.

Có vẻ như cảm nhận được sự lo lắng của nàng, ánh mắt của Ứng Thịnh bất giác nhìn sang nàng, khóe môi hơi nhếch, ra hiệu rằng nàng không cần bận tâm.

Cố Thập Chu hơi sững lại, sau đó cũng mỉm cười. Trong lòng nàng nghĩ, nếu A Thịnh uống nhiều thì nàng sẽ chăm sóc cô. Còn sư phụ, khi vui là uống, càng vui lại càng uống nhiều. Biểu hiện này cho thấy rõ rằng ông thích A Thịnh, đây là một tín hiệu tốt.

Bữa ăn gần kết thúc, Tạ Khứ Dung đặt đũa xuống. Đợi khi Cố Thập Chu cầm bát đũa ra ngoài phòng, ông mới nghiêm túc nhìn Ứng Thịnh. Giọng nói tuy có chút ngà ngà, nhưng lời lẽ vẫn rõ ràng. "Ta cũng không có gì để tặng hai đứa, nhưng những năm qua ta đã tích góp được chút tiền, đều để dành làm của hồi môn cho Chu Chu."

Tạ Khứ Dung đã hơi say, đứng dậy định đi tìm sổ tiết kiệm của mình.

Ứng Thịnh không từ chối, đây là chút tấm lòng của Tạ Khứ Dung với tư cách trưởng bối, dù cô thực sự không thiếu số tiền này.

Tạ Khứ Dung đưa một cuốn sổ tiết kiệm cho Ứng Thịnh, cô mỉm cười nhận lấy. Cô cũng không đến tay không, ngoài những món quà tặng, cô còn mang theo sính lễ. Giờ đây, cô vui vẻ nhận lòng tốt của Tạ Khứ Dung, ông cũng không tiện từ chối sính lễ của cô.

"Chu Chu từ nhỏ đã là một đứa trẻ thông minh, nhạy cảm. Ta là một người đàn ông thô kệch, chẳng biết chăm sóc người khác. Nói là ta nuôi con bé suốt những năm qua, thực ra nó luôn là người chăm sóc ta."

Nói đến đây, ánh mắt của Tạ Khứ Dung trở nên mềm mại hơn, pha lẫn chút cảm xúc phức tạp, giọng nói cũng trầm xuống.

"Ứng tiểu thư, nếu ta nói rằng hồn xuyên là không thể đảo ngược, sau này nó không thể trở về cơ thể ban đầu của mình được nữa, cô có để tâm không?"

Nghe vậy, Ứng Thịnh nhẹ nhàng lắc đầu. Cô thực sự không để tâm. Nếu có cách để Cố Thập Chu trở lại cơ thể ban đầu, cô sẽ làm hết sức để giúp nàng. Nhưng nếu không thể, cô cũng vui vẻ chấp nhận, vì chuyện này vốn chẳng phải điều gì to tát.

Tạ Khứ Dung nhận ra sự chân thành của cô. Người phụ nữ trước mặt thoạt nhìn có vẻ cô độc và lạnh lùng, nhưng lại chân thành với Cố Thập Chu. Việc ông uống rượu với cô cũng là để xem phẩm chất của cô ra sao. Qua những gì ông thấy, Tạ Khứ Dung khá hài lòng với biểu hiện của Ứng Thịnh.

Hai người lại trò chuyện thêm một lúc. Tạ Khứ Dung kể vài chuyện về thời thơ ấu của Cố Thập Chu, và Ứng Thịnh lắng nghe đầy thích thú. Chỉ cần là chuyện về nàng, dù nhỏ nhặt đến đâu, cô cũng muốn biết.

Khi đã uống đủ, rượu ngấm vào người, đầu óc Tạ Khứ Dung trở nên mơ màng, ông loạng choạng trở về phòng nghỉ ngơi.

Ứng Thịnh đứng dậy giúp Cố Thập Chu thu dọn. Cô có vẻ "hăng hái" hơn hẳn sau khi uống rượu. Cố Thập Chu muốn khuyên cô nghỉ ngơi nhưng không thể ngăn cản, đành bất lực để cô "giúp". Nàng chỉ biết trơ mắt nhìn cô làm vỡ vài chiếc bát sứ và thìa trắng nhỏ.

Khi hai người xuống núi, gần như tay không, nhẹ nhàng hơn nhiều so với lúc lên núi.

Đôi mắt sâu thẳm, sáng ngời của Ứng Thịnh cứ dán chặt vào Cố Thập Chu, ánh nhìn không rời khỏi nàng dù chỉ một giây.

Đột nhiên, Ứng Thịnh bước hụt một bước, mất thăng bằng và suýt ngã. Cố Thập Chu nhanh như chớp, vội vã đưa tay ra ôm lấy eo cô, giữ cô lại trong vòng tay mình, nghiến răng giữ thăng bằng cho cả hai.

"Đừng cứ nhìn chị mãi, phải chú ý đường chứ," Cố Thập Chu nhắc nhở cô, giọng đầy lo lắng.

Vừa rồi, khi thấy Ứng Thịnh sắp ngã, Cố Thập Chu căng thẳng đến mức quên cả thở, cuống quýt đưa tay ra đỡ, sợ rằng cô sẽ gặp chuyện không hay.

Nghe nàng nói, Ứng Thịnh cúi mắt, nhẹ nhàng tựa cằm lên hõm vai của Cố Thập Chu, để bản thân dựa vào nàng một lúc.

Rồi đột nhiên, cô kéo giãn khoảng cách giữa hai người, sau đó lại tiến gần hơn, nhẹ nhàng cúi đầu, định hôn lên môi Cố Thập Chu.

Có lẽ vì đang hơi mơ màng, Ứng Thịnh cúi xuống hôn một cái lên chóp mũi của Cố Thập Chu.

Ứng Thịnh hiếm khi để lộ ra mặt dịu dàng, rũ bỏ vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo vốn có. Đôi mắt cô không còn chút sắc bén nào, chỉ tràn đầy sự dịu dàng yêu thương.

Cô từng nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ có một ngày như thế này, ngày mà cô thực sự buông bỏ lớp phòng bị của bản thân để dựa dẫm và yêu một người. Nhưng rồi cô gặp được Cố Thập Chu.

Ban đầu, khi nhận ra tình cảm của mình, cô hoang mang và tìm mọi cách lảng tránh. Cô thậm chí tự đưa ra lời giải thích hợp lý nhất, coi Cố Thập Chu như một thú cưng, một chú mèo thuộc về riêng mình. Bằng cách này, cô có thể yên tâm mà tiếp tục ở bên nàng.

Thú cưng thì chỉ để đùa giỡn thôi, sự tồn tại của Cố Thập Chu sẽ không ảnh hưởng đến cô dù chỉ một chút.

Nhưng càng ở bên nàng, Ứng Thịnh càng nhận ra sức hút đặc biệt mà Cố Thập Chu mang lại cho cô. Khao khát từ sâu trong lòng cô không thể nào chối bỏ. Cô hiểu rõ điều đó, nhưng lại bướng bỉnh không chịu thừa nhận.

Ứng Thịnh cao hơn Cố Thập Chu một chút. Sau khi uống rượu, cơ thể cô không còn kiểm soát được, tự nhiên nghiêng người về phía nàng.

Dù Cố Thập Chu đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nàng vẫn không đỡ nổi cô. Cả hai ngã nhào xuống, lưng nàng đập xuống lớp tuyết dày, để lại một dấu người in hằn. Khi tiếp đất, nàng phát ra một tiếng "hự" ngắn, theo phản xạ, nàng dang tay ôm chặt lấy Ứng Thịnh đang đè lên mình.

Ứng Thịnh hoàn toàn không nhận thức được hành động của mình nguy hiểm thế nào. Ngược lại, cô còn rất thích tư thế hiện tại. Đôi mắt sâu thẳm đầy ý tình, khóe môi hơi nhếch, cô nhìn chằm chằm vào gương mặt của Cố Thập Chu phía dưới.

Vài mảnh tuyết vụn rơi vào cổ áo của Cố Thập Chu, nhưng ngay lập tức tan chảy bởi nhiệt độ cơ thể nàng đang dần nóng lên.

May thay, Cố Thập Chu vẫn nhớ số liên lạc của Trình Bái. Nàng nhìn thoáng qua Ứng Thịnh đang đè lên người mình với vẻ mặt đầy oán thán. Tay chân có phần khó khăn, nhưng nàng vẫn cố bấm số gọi Trình Bái. Khi đầu dây bên kia bắt máy, nàng giải thích ngắn gọn tình cảnh của mình và Ứng Thịnh. Trình Bái hiểu ý ngay, nói sẽ lên núi giúp họ.

Lời cảm ơn của Cố Thập Chu còn chưa kịp nói ra, chiếc điện thoại đã bị Ứng Thịnh - mặt mày cau có, đầy khó chịu - giật lấy. Cô vung tay, ném chiếc điện thoại ra xa.

"Chị..."

Cố Thập Chu suýt phát điên vì người say rượu trước mặt.

Ứng Thịnh nắm lấy cằm nàng, giọng nói mang đầy vẻ bá đạo.

"Có tôi ở đây mà em còn nhìn điện thoại? Không được nhìn điện thoại, chỉ được nhìn tôi!"

Cố Thập Chu một tay ôm lấy vòng eo mềm mại của Ứng Thịnh, tay còn lại vòng qua cổ cô. Dù cách lớp áo dày của mùa đông, nàng vẫn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Ứng Thịnh cao bất thường, đặc biệt là hơi thở nóng hổi phả ra từ đôi môi đỏ mọng của cô. Hơi thở ấy mang theo mùi rượu nồng đậm, khiến Cố Thập Chu chỉ ngửi thôi cũng cảm thấy như mình sắp say.

"Chu Chu, em ngoan một chút đi. Lát nữa tôi sẽ dịu dàng hơn, em nói được không?"

Ứng Thịnh buông tay đang giữ cằm Cố Thập Chu, chuyển sang nắm chặt cổ tay nàng, như thể sợ rằng nàng sẽ chạy mất.

Ánh mắt sáng như thủy tinh đen của Cố Thập Chu lướt qua khuôn mặt của Ứng Thịnh, rồi không tự chủ mà nhìn xuống một chút. Môi nàng khẽ mím lại, cổ họng hơi chuyển động.

Ứng Thịnh phát hiện động tác nhỏ của nàng, đôi mắt thoáng chút giận. Cô cúi xuống, chính xác mà bắt lấy đôi môi đỏ của Cố Thập Chu. Vị rượu nhè nhẹ kích thích vị giác của nàng. Cố Thập Chu hơi ngẩng cổ, đáp lại động tác của Ứng Thịnh, khiến nụ hôn ban đầu thoáng qua trở nên sâu sắc hơn.

Giữa trời đông giá rét, hai người lăn lộn trong tuyết một lúc, chẳng ai cảm thấy lạnh. Ngược lại, nhiệt độ cơ thể họ còn cao hơn cả khi ở trong phòng.

Khi Trình Bái dẫn người gấp rút lên núi, không ngờ lại chứng kiến cảnh này. Cô vội kéo hai người đàn ông bên cạnh quay người lại thật nhanh. Hai người đàn ông còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì thì đã bị xoay gấp đến mức suýt ngã.

Trình Bái thở dồn dập, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Quay lưng về phía hai người đang lăn trên tuyết, cô thử hỏi: "Cố tiểu thư, tôi đã đưa người lên rồi. Giờ chúng ta xuống núi hay đợi thêm một lát?"

Cô biết Ứng Thịnh đã uống nhiều, có thể chưa hoàn toàn tỉnh táo. Vì vậy, câu hỏi này cô hướng đến Cố Thập Chu. Trong suy nghĩ của Trình Bái, ngoài Ứng tổng thì Cố tiểu thư chính là người có tiếng nói lớn nhất.

Giọng Cố Thập Chu vốn trong trẻo, nhưng lúc này lại pha chút khàn khàn lười biếng. "Xuống núi ngay, nhưng phiền các cô đợi tôi một chút."

Đôi môi của Cố Thập Chu đỏ thẫm như sắp nhỏ máu, hơi sưng lên rõ ràng. Nàng liếc nhẹ qua "thủ phạm" bên cạnh, sau đó ngồi dậy từ trong tuyết, nửa ôm lấy Ứng Thịnh, cẩn thận phủi sạch những mảnh tuyết bám trên người cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro