Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 49

Chương 49

Cố Thập Chu tỉnh lại trong bệnh viện.

Bên ngoài phòng bệnh, vài vệ sĩ của Ứng Thịnh đang đứng canh gác. Cố Toa Toa ngồi trong phòng, lặng lẽ trông chừng cô.

Thấy Cố Thập Chu tỉnh dậy, Cố Toa Toa bước tới, rót một ly nước ấm.

"Ngươi có thấy chỗ nào không khỏe không?" Ánh mắt Cố Toa Toa nhìn Cố Thập Chu đầy vẻ lo lắng.

Cố Thập Chu lắc đầu, đặt ly nước lên tủ đầu giường, rồi chống tay lên mép giường, định ngồi dậy.

"Ngươi cần gì cứ nói với ta, không cần tự mình xuống giường." Cố Toa Toa cau mày, đưa tay đỡ cô.

Cố Thập Chu mặc bộ đồ bệnh nhân của bệnh viện, còn quần áo của cô thì được đặt trên ghế sofa trong phòng. Cô xuống giường là để lấy quần áo, bởi điện thoại của cô nằm trong túi áo bên trái.

Vẫn không có tin tức gì từ Ứng Thịnh. Cố Thập Chu không yên lòng, lại gọi cho cô ấy, nhưng điện thoại vẫn không có ai bắt máy.

Không thể ngồi yên được nữa, Cố Thập Chu cắn răng, gọi về biệt thự. Khi biết Ứng Thịnh chưa quay về, đôi mắt như bảo thạch đen của cô thoáng ánh lên một tầng hơi nước.

"Có lẽ cô ấy đang bận gì đó, chưa kịp báo tin. Ngươi đừng lo lắng quá." Cố Toa Toa thấy Cố Thập Chu bất an, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, nhẹ nhàng an ủi.

Cố Thập Chu siết chặt vạt áo bệnh nhân, sau đó đi tới cửa phòng bệnh và mạnh tay mở cửa.

Vệ sĩ đứng canh ngoài cửa, thấy Cố Thập Chu bước ra thì sững người trong giây lát rồi đồng loạt cúi chào cô.

"Các người là ai?" Cố Thập Chu giật mình trước đội hình nghiêm ngặt này, không hiểu họ là ai.

"Cố tiểu thư, chúng tôi là người được đại tiểu thư cử đến để bảo vệ cô." Các vệ sĩ trả lời với thái độ rất kính cẩn.

"Ứng Thịnh? Cô ấy đang ở đâu?" Cố Thập Chu hỏi dồn, vẻ mặt lo lắng.

"Chúng tôi tạm thời không liên lạc được với đại tiểu thư." Một vệ sĩ đáp thật lòng.

Nghe vậy, sắc môi của Cố Thập Chu lập tức trở nên nhợt nhạt. Không chỉ cô không liên lạc được với Ứng Thịnh, mà ngay cả những người khác cũng không.

Cố Thập Chu quay người trở lại phòng bệnh, muốn thay đồ để ra ngoài tìm cách lấy tin tức về Ứng Thịnh.

Thấy Cố Thập Chu vội vàng thay đồ, Cố Toa Toa nhíu mày, nhanh chóng bước lên đóng cửa phòng bệnh lại.

"Gấp đến mức này sao, ngay cả cửa cũng quên đóng?"

Cố Thập Chu không cởi bộ đồ bệnh nhân, chỉ mặc thêm quần áo của mình ra bên ngoài. Nhờ vóc dáng thanh mảnh, cách mặc như vậy cũng không hề làm cô trông cồng kềnh.

"Cốc cốc cốc—"

Khi Cố Thập Chu vừa mặc xong áo và chuẩn bị kéo quần lên, có tiếng gõ cửa.

Trợ lý của Ứng Thịnh, Trình Bái, bước vào. Thấy Cố Thập Chu, cô ấy thở phào nhẹ nhõm.

"Cố tiểu thư, tôi là Trình Bái, trợ lý của Ứng tổng. Trước khi rời đi, cô ấy đã dặn rằng nếu sau 10 tiếng cô ấy không liên lạc được, tôi phải đến tìm cô và nhắn rằng cô ấy sẽ không sao, mong cô yên tâm."

Nghe Trình Bái nói xong, Cố Thập Chu cảm thấy yên lòng được chút ít. Nhưng chỉ chưa đầy hai phút, sự bất an lại xâm chiếm. Cố cô gắng kiềm chế cảm xúc, hỏi tiếp:

"Vậy cô ấy đi đâu? Làm gì? Có nguy hiểm không?"

"Ứng tổng không nói gì thêm, tôi cũng không rõ."

Ánh mắt của Trình Bái rất thẳng thắn, cô ấy thực sự không biết gì về lịch trình của Ứng Thịnh, chỉ làm theo những gì được giao phó.

"Ngươi nghe rồi đấy, giờ có thể yên tâm chưa?" Cố Toa Toa nhìn Cố Thập Chu, giọng đầy bất lực. Đôi khi, người có vẻ ngoài yếu đuối lại ẩn chứa tính cách mạnh mẽ đến đáng sợ.

Sau khi truyền đạt xong lời nhắn của Ứng Thịnh, Trình Bái mới có thời gian quan sát Cố Toa Toa trong phòng. Sau vài giây lướt qua, ánh mắt cô tràn đầy sự kinh ngạc không thể che giấu.

Người phụ nữ này thật sự rất đẹp. Dù ăn mặc giản dị, cô ấy vẫn toát lên khí chất vương giả, như thể chỉ cần chạm mắt với cô ấy, người ta sẽ bất giác muốn cúi đầu thần phục.

Nhận ra suy nghĩ của mình, Trình Bái lập tức thấy sợ hãi, nhanh chóng dời ánh nhìn sang hướng khác.

"Cố tiểu thư, cô nghỉ ngơi đi. Tôi không làm phiền nữa." Trình Bái vội chào một tiếng, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.

Cố Thập Chu nhìn theo bóng dáng của Trình Bái, tâm trí vẫn xoay quanh những lời vừa nói. Nếu Ứng Thịnh thực sự bận công việc, không lý nào lại không để trợ lý biết. Điều đó chỉ có thể nói lên rằng cô ấy không phải bận công việc mà đang giải quyết chuyện cá nhân.

Hiểu rõ điều này, Cố Thập Chu ngồi xuống mép giường bên cạnh.

Khi tiếng chuông điện thoại vang lên, thân máy bỗng rung nhẹ, đôi mắt của Cố Thập Chu lập tức sáng rực. Cô nhanh chóng cầm điện thoại lên, mở tin nhắn ra xem, nghĩ rằng đó sẽ là tin nhắn từ Ứng Thịnh. Nhưng khi thấy bên cạnh ảnh đại diện của Úc Tiếu Hoè xuất hiện một chấm đỏ kèm con số nhỏ, niềm vui sướng trong lòng Cố Thập Chu lập tức sụp đổ.

Không phải Ứng Thịnh. Cô cứ tưởng là tin nhắn hồi âm của Ứng Thịnh.

【Úc Tiếu Hoè: Cố tiểu thư, tôi có chuyện gấp cần tìm A Thịnh. Cô ấy có ở bên cô không? Tôi gọi vào điện thoại của cô ấy mãi mà không ai bắt máy.】

【Cố Thập Chu: Tôi cũng không liên lạc được với cô ấy. Nếu có tin gì, tôi sẽ báo ngay cho cô.】

Sau khi trả lời tin nhắn của Úc Tiếu Hoè, Cố Thập Chu tắt màn hình điện thoại. Cô ngồi trên mép giường nghĩ một lúc lâu rồi lại cầm điện thoại lên.

【Cố Thập Chu: Nếu tiện, cô có thể nói với tôi chuyện gấp là gì không?】

Cô mơ hồ cảm thấy chuyện gấp mà Úc Tiếu Hoè nói có liên quan đến sự biến mất của Ứng Thịnh.

【Úc Tiếu Hoè: Được, không có gì bất tiện cả. Tôi muốn nói với A Thịnh rằng tiểu thư nhà họ Dương đã trở về. Cô ấy có liên lạc riêng với Ứng Diễm. Tôi muốn nhắc A Thịnh cẩn thận một chút, đề phòng hai người này.】

Sau khi đọc xong tin nhắn của Úc Tiếu Hoè, Cố Thập Chu ngẩng đầu nhìn về phía không xa, nơi Cố Toa Toa đang xoay cổ và cổ tay.

"Toa Toa, sau khi ta ngất đi, có ai vào phòng không?"

Nghe Cố Thập Chu nói, Cố Toa Toa lập tức dừng động tác, tập trung nhìn cô, nghiêm túc trả lời:

"Có một người phụ nữ đã tới. Trông khá xinh, là người Trung Quốc, nhưng đôi mắt lại màu xanh."

Cố Toa Toa có ấn tượng khá sâu sắc về Ứng Diễm. Nó hiếm khi nhìn thấy ai có đôi mắt như vậy.

Ứng Diễm lại xuất hiện trong khu biệt thự đó sao?

Cố Thập Chu vừa kinh ngạc vừa nghĩ đến lời của Úc Tiếu Hoè. Ứng Diễm có qua lại với tiểu thư nhà họ Dương, giờ lại xuất hiện trong khu biệt thự của Ứng Luật. Vậy thì Ứng Luật bị tính kế vì sơ suất, hay hắn ta cũng đã âm thầm hợp tác với Ứng Diễm?

Ứng Thịnh là đại tiểu thư của nhà họ Ứng. Với thủ đoạn xuất sắc và năng lực kinh doanh vượt trội, cô sớm nổi bật, trở thành tâm điểm chú ý. Điều này khiến không ít người trong nhà họ Ứng khó chịu, đặc biệt là những người cháu khác. Họ chưa chắc đã cam tâm để vị trí người kế thừa rơi vào tay một đại tỷ xuất hiện giữa chừng như cô.

Những người này vốn dĩ đã nằm trong danh sách nghi ngờ của Cố Thập Chu. Họ đều có động cơ để hại Ứng Thịnh.

Cô không thể tiếp tục chờ đợi. Đã đến lúc giăng một cái bẫy, tóm gọn kẻ đứng sau màn.

Trong đường hầm tối đen như mực, vài tia sáng đan xen chiếu lên vách đá.

"Đại tiểu thư, chúng ta có tiếp tục không? Đã đi rất lâu rồi."

Ứng Thịnh hơi nhíu mày, bước chân dừng lại, như đang cân nhắc điều gì.

Từ khi nhận được tin tức, cô đã lập tức dẫn người đến đây. Để tránh kinh động đến kẻ địch, Ứng Thịnh không cho phép ai mang theo thiết bị điện tử. Từ chiều hôm qua, họ đã không nghỉ ngơi, tìm kiếm suốt hơn mười tiếng đồng hồ.

Đây là một phòng thí nghiệm dưới lòng đất, diện tích không lớn. Việc tìm kiếm kéo dài là do thời gian bị tiêu tốn vào việc phá giải các mật mã cửa. Mỗi cánh cửa mất không dưới ba giờ để mở, mật mã cực kỳ khó giải.

"Tiếp tục," Ứng Thịnh cất bước, không muốn bỏ cuộc giữa chừng.

Đoàn người chia làm hai nhóm, một nhóm đi theo phía sau Ứng Thịnh, nhóm còn lại đi trước dò đường.

Trong đường hầm tối tăm, không phân biệt được ngày hay đêm. Ứng Thịnh chỉ có thể dựa vào ý thức để ước đoán thời gian.

Trước mặt họ lại là một cánh cửa thép chống cháy. Vài kỹ thuật viên tiến lên phá mật mã, còn Ứng Thịnh đứng chờ một bên.

Nhờ kinh nghiệm từ những lần trước, việc mở cửa lần này suôn sẻ hơn nhiều. Một người bước vào trước, Ứng Thịnh nhanh chóng theo sau.

Phía sau cánh cửa, khung cảnh hoàn toàn khác biệt, xung quanh phủ trắng xóa. Nếu thính giác tốt, có thể nghe thấy tiếng của một số thiết bị máy móc, âm thanh nhỏ, ngắt quãng.

Phía trước là một khúc cua. Trước khi đi qua, họ đều chuẩn bị một viên đá nhỏ, ném ra thăm dò xem có cơ quan hay nguy hiểm gì không, sau đó mới tiến lên.

Càng tiến gần khúc cua, âm thanh từ các thiết bị càng rõ ràng hơn.

Cho đến khi Ứng Thịnh nhìn thấy một bóng người nằm trên giường trong căn phòng kín, đồng tử cô đột nhiên co lại.

Cô bước nhanh tới trước, nhìn rõ khuôn mặt của người đó, đáy mắt thoáng hiện lên sự vui mừng.

Là Cố Thập Chu.

Cô đã tìm thấy cơ thể của Cố Thập Chu.

Ứng Thịnh vẫy tay, nhóm kỹ thuật viên phía sau lập tức tiến lên. Một vài người bắt đầu kiểm tra các dấu hiệu sinh tồn của cơ thể, những người khác thì nghiên cứu các thiết bị gắn trên cơ thể đó.

"Là dung dịch dinh dưỡng, có người đã chăm sóc cơ thể này để duy trì các chỉ số sinh tồn."

"Máy móc có thể tháo rời và di chuyển, nhưng không thể trực tiếp nhấc cơ thể đi. Đại tiểu thư, chúng tôi cần một chút thời gian."

Xung quanh đây không có camera, nên họ đương nhiên nghĩ rằng không ai biết hành động của mình.

Ứng Thịnh chăm chú nhìn người đang nằm trên giường. Có lẽ do ánh sáng, mái tóc của cô ấy dường như còn đen hơn so với màu tóc thường thấy của đại tiểu thư nhà họ Cố. Dù đã nằm ở nơi này nhiều tháng, làn da lộ ra bên ngoài vẫn trắng mịn như tuyết, nét mặt thanh tú.

Cô ấy mặc một bộ quần áo trắng rộng rãi, tóc dài và đen, sự tương phản rõ rệt giữa đen và trắng tạo ra một ấn tượng thị giác mạnh mẽ.

Rõ ràng là một gương mặt thuần khiết như băng tuyết, nhưng lại phảng phất nét quyến rũ mê người.

Tim Ứng Thịnh đập loạn nhịp, rất mạnh. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cơ thể thật sự của Cố Thập Chu.

Đúng lúc này, một luồng khói mê lặng lẽ được thả vào. Khi Ứng Thịnh nhận ra, đã quá muộn. Các kỹ thuật viên mà cô mang theo lần lượt ngã xuống đất. Cơ thể cô cũng dần trở nên yếu ớt, mất hết sức lực.

Lối vào đã bị một cánh cửa sắt chặn lại, nhốt tất cả họ bên trong.

Ánh mắt Ứng Thịnh tràn đầy phẫn nộ. Cô gập nhẹ cánh tay, chống vào mép giường, nín thở, ép mình không hít thêm khói mê, sau đó giả vờ ngất đi.

Cô muốn biết kẻ đã giấu cơ thể của Cố Thập Chu là ai.

Khói mê lan tỏa khắp căn phòng. Ứng Thịnh gần như không chịu nổi nữa. Cô liếc nhìn xung quanh, phát hiện trong túi bên của ba lô một kỹ thuật viên có một chai nước suối. Cô gắng gượng với lấy nó, khó khăn mở nắp, rồi đổ nước lên quần áo của mình, làm ướt chúng trước khi che mũi miệng.

Cô không chắc nước có thể lọc được khói mê hay không, nhưng ít nhất có thể giảm bớt lượng khói cô hít vào, giúp cô tỉnh táo lâu hơn.

Khói mê dường như đã phủ kín cả căn phòng. Ứng Thịnh cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, cánh tay mất dần sức lực, cả người đổ xuống và bất tỉnh.

Khi tỉnh lại, tay chân của Ứng Thịnh đều bị dây xích trói chặt, không thể cử động.

Cô quan sát xung quanh căn phòng xa lạ, đầu càng lúc càng nặng nề. Cô lắc đầu hai lần để cố giữ tỉnh táo, đúng lúc đó, cánh cửa sắt khóa chặt bị đẩy ra.

Bước vào là vài vệ sĩ mặc đồng phục đen, đứng giữa họ là một người phụ nữ.

Dương Tiên Hàm mặc một chiếc sườn xám thủ công, tôn lên vóc dáng của cô ta, trên vai khoác một chiếc áo lông đắt tiền. Gương mặt mang nụ cười dịu dàng, nhưng trong ánh mắt lại không giấu được sự đắc ý.

Phía sau cô ta, vài vệ sĩ mang đến một chiếc ghế sofa đơn. Dương Tiên Hàm ngồi xuống, vắt chéo chân, đối diện với Ứng Thịnh không xa. Ánh mắt cô ta dán chặt vào người bị trói trên khung tra tấn, như thể đang nghiên cứu biểu cảm của Ứng Thịnh.

Tay chân của Ứng Thịnh bị xích chặt, mỗi lần cử động đều rất khó khăn. Thắt lưng của cô đau mỏi, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh. Cô liếc nhìn Dương Tiên Hàm, đáy mắt không lộ chút cảm xúc, không ngạc nhiên, cũng chẳng giận dữ.

"Có gì thì nói thẳng ra đi."

"Đã bị trói ở đây rồi mà Ứng đại tiểu thư vẫn bình tĩnh được như vậy, thật khiến tôi phải khâm phục." Dương Tiên Hàm giơ tay lên, vỗ nhẹ vài tiếng, âm thanh vọng lại rõ ràng trong căn phòng trống.

Ứng Thịnh không lên tiếng. Cô không ngờ chuyện này lại có liên quan đến Dương Tiên Hàm, nhưng điều đó không có nghĩa cô sẽ sợ hãi.

Nhà họ Dương là một gia tộc có danh tiếng. Dù họ có thủ đoạn thế nào, cũng không dám làm chuyện dẫn đến án mạng. Họ không dám giết người, nhưng chắc chắn có mục đích của mình. Ứng Thịnh kiên nhẫn chờ đợi, chờ Dương Tiên Hàm nói ra điều cô ta muốn.

Thấy Ứng Thịnh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, Dương Tiên Hàm cụp mắt, cố tình không mở miệng.

Thời gian của Dương Tiên Hàm rất quý giá, nhưng cô ta muốn xem Ứng Thịnh mất kiên nhẫn, muốn xem một người mà dù gặp khó khăn trong kinh doanh cũng chẳng để vào mắt, lần này sẽ làm thế nào để tự cứu mình.

Dương Tiên Hàm không nói, Ứng Thịnh cũng im lặng. Hai người đều rất kiên nhẫn.

"Xem ra cũng đến giờ cơm rồi, tôi đi ăn trưa trước, lát nữa sẽ quay lại gặp cô."

Dương Tiên Hàm đứng dậy khỏi sofa, gương mặt vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, giọng nói dịu dàng như không có ác ý, giống một thương nhân đến đây bàn chuyện làm ăn.

"Cô sớm muộn gì cũng phải thả tôi đi, cần gì lãng phí thời gian. Tôi muốn lấy lại cơ thể đó, nói điều kiện của cô đi."

Ứng Thịnh biết Dương Tiên Hàm đang thử thách sự kiên nhẫn của mình. Nếu là ngày thường, Ứng Thịnh có thể sẽ đối đầu với cô ta lâu dài, nhưng giờ không giống vậy. Cô đã thấy cơ thể đó, cơ thể của Thập Chu. Đã tìm thấy, cô không thể để nó tiếp tục bị giữ ở nơi quái quỷ này.

"Cơ thể? Cơ thể gì?" Dương Tiên Hàm nhướn mày nhìn Ứng Thịnh.

"Cô tìm thấy tôi ở đâu?"

Ánh mắt của Ứng Thịnh trở nên sâu thẳm. Không ai có thể qua mặt cô, và dù Dương Tiên Hàm là người có tâm cơ, nhưng phản ứng đầu tiên của con người không thể lừa được ai. Ánh mắt hoang mang của Dương Tiên Hàm không giống như đang giả vờ không biết.

Thấy Ứng Thịnh chịu mở lời, Dương Tiên Hàm không rời đi nữa. Cô cho người mang bữa trưa vào phòng, dáng vẻ ung dung, vừa ăn vừa trò chuyện với Ứng Thịnh:

"Tôi thực sự không phải là người đã bày ra cái bẫy này. Thế nào, Ứng đại tiểu thư, cô muốn biết tôi đã hợp tác với ai để hại cô không?"

"Tôi không cần biết là ai."

Dù sao cũng không thoát khỏi liên quan đến mấy người họ Ứng. Một số vấn đề không cần hỏi, Ứng Thịnh cũng tự hiểu.

"Cô vừa hỏi tôi điều kiện của tôi là gì, đúng không?" Dương Tiên Hàm ngửa đầu uống một ngụm rượu vang, trong mắt hiện rõ vẻ đắc ý, giọng nói mang theo sự thỏa mãn khi đạt được mục đích.

Rèm cửa không được kéo kín, ánh nắng lọt vào, chiếu lên má của Ứng Thịnh. Cô nghiêng đầu, một lọn tóc rơi xuống che khuất tầm nhìn, khiến cô hơi nheo mắt lại.

"Cô có biết tại sao nhà họ Dương làm ăn không bao giờ thắng nổi tôi không?"

"Mười câu cô nói thì chín câu là vô nghĩa. Thời gian lãng phí vào những cuộc nói chuyện chẳng có giá trị, các người dựa vào đó để tìm cảm giác hơn người sao?"

"Ứng Thịnh, mạng của cô bây giờ nằm trong tay tôi." Dương Tiên Hàm ném mạnh ly rượu xuống, ánh mắt lóe lên tia tức giận.

Ứng Thịnh nhìn thẳng vào cô ta, ánh mắt lạnh lùng. Dù bị trói tay trói chân, cô vẫn toát ra sự áp đảo khiến người khác lạnh sống lưng.

"Hoặc là gọi người khác đến nói chuyện với tôi, hoặc là nói thẳng điều cô muốn. Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn." Ứng Thịnh cau mày, giọng lạnh lùng quát.

"Dương tiểu thư, để tôi xử lý thì hơn." Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Ứng Diễm bước vào phòng, tay cầm một tập tài liệu. Cô ta ra hiệu cho đám vệ sĩ, những người này liền tiến đến tháo dây xích trói tay chân cho Ứng Thịnh. Tuy nhiên, thuốc mê trong cơ thể cô vẫn chưa tan hết. Dù tay chân tự do, cô cũng không phải đối thủ của nhóm vệ sĩ này.

Ứng Thịnh cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm khi được giải thoát. Cô lảo đảo một chút nhưng nhanh chóng đứng vững, sải bước đến trước mặt Dương Tiên Hàm, không chút khách khí ngồi lên tay ghế sofa của cô ta.

Bụi bẩn và vết dơ trên quần áo của Ứng Thịnh khiến Dương Tiên Hàm nhăn mặt ghét bỏ, cô ta đứng dậy, bước sang chỗ khác, không muốn ngồi gần cô.

Ứng Thịnh từ tay vịn chuyển vào ngồi chính giữa sofa. Cô tiện tay cầm lấy tập tài liệu mà Ứng Diễm mang đến, lật qua vài trang, lòng đã hiểu rõ mọi chuyện.

"Bản tài liệu này, tôi có thể ký, nhưng tôi có điều kiện."

"Điều kiện? Không ký thì cô thậm chí không bước ra khỏi cánh cửa này, cô còn dám đòi điều kiện?"

Dương Tiên Hàm nhìn thái độ ngang ngược của Ứng Thịnh mà bật cười, vừa tức vừa bất lực.

"Nếu các người không đồng ý, cứ tiếp tục giam tôi ở đây." Giọng của Ứng Thịnh đầy vẻ lười biếng, khóe môi nhếch lên.

Cô đương nhiên có quyền đặt điều kiện.

Ứng Thịnh chưa bao giờ để mình rơi vào thế bị động, dù hoàn cảnh có tồi tệ đến đâu.

Cô biết rõ giá trị của tập tài liệu trong tay Ứng Diễm. Họ cần cô còn sống để tự tay thừa nhận và ký vào, nếu không, ngay cả khi họ có được chữ ký của cô, những cấp dưới trong tập đoàn cũng không bao giờ tin tưởng.

Ứng Diễm điềm tĩnh hơn Dương Tiên Hàm rất nhiều. Cô ta khẽ mỉm cười, đôi mắt xanh dương nhìn về phía Ứng Thịnh.

"Cô muốn gì?"

"Cơ thể trong căn phòng kín đó." Ứng Thịnh nhìn chằm chằm vào Ứng Diễm, như muốn tìm ra điều gì từ ánh mắt của cô ta.

Nhưng sự thất vọng hiện lên trong mắt cô. Đôi mắt kia chỉ hiện lên thoáng qua sự bối rối.

Không phải họ. Họ không biết gì về cơ thể của Thập Chu.

"Tôi không hiểu cô đang nói gì." Ứng Diễm nhíu mày, nghĩ rằng Ứng Thịnh đang nói nhảm.

"Nếu trong tay các cô không có thứ tôi muốn, tôi sẽ không ký tài liệu này. Hãy để người có tư cách đến nói chuyện với tôi."

Nghe câu nói đó, Ứng Diễm chìm vào suy nghĩ. Có vẻ như cô ta đã hiểu ai mới là người đủ tư cách để đàm phán với Ứng Thịnh.

Dương Tiên Hàm không biết gì về chuyện này. Cô ta chỉ đứng bên cạnh quan sát, không chen lời.

Cô ta cũng tò mò, muốn biết thứ mà Ứng Thịnh đòi là gì.

"Cơ thể?" Cô ta tự nhủ trong lòng. "Đây là yêu cầu kỳ quặc gì vậy?"

Ứng Diễm rời khỏi phòng. Không ai trói Ứng Thịnh trở lại vào giá tra khảo. Cô chỉ ngồi trên sofa, gương mặt bình tĩnh chờ đợi.

Không lâu sau, Ứng Diễm trở lại, dẫn theo một người bước vào. Ứng Thịnh ngẩng đầu nhìn, ánh mắt không lộ quá nhiều vẻ ngạc nhiên.

Ứng Luật với ánh mắt dịu dàng, từ tốn rút từ túi ra một bức ảnh, rồi đưa đến trước mặt Ứng Thịnh.

Ứng Thịnh liếc nhìn qua. Đó đúng là bức ảnh chụp trong căn phòng kín, trên giường là cơ thể của Cố Thập Chu, mặc bộ đồ trắng tinh, giống hệt cảnh tượng cô nhìn thấy khi bước vào căn phòng đó.

"Ký vào tài liệu này, chuyển nhượng dự án cho Ứng Diễm, thứ trên bức ảnh này, tôi sẽ để cô an toàn mang đi." Ứng Luật nói.

"Được." Ứng Thịnh gần như không do dự, lập tức cầm bút máy, mở nắp và ký tên mình.

Bản ký kết này không quan trọng, nó chỉ đơn giản là một thỏa thuận được định dạng trên giấy. Khi cô lấy lại được cơ thể của Thập Chu và xác nhận mọi thứ đều ổn, cô sẽ công khai thừa nhận giá trị pháp lý của tài liệu này trước công chúng. Dù đến lúc đó ông nội của cô có hỏi, cô cũng sẽ không nói thêm một lời nào vô nghĩa.

Thấy Ứng Thịnh ký tên dứt khoát, ánh mắt Ứng Diễm lộ rõ sự thỏa mãn. Những gì cô muốn, cuối cùng cũng đã giành lại bằng chính cách của mình.

"Cảm ơn anh hai." Ứng Diễm cầm tài liệu, mỉm cười với Ứng Luật. Nụ cười này xuất phát từ chân thành.

Cô và Ứng Luật lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Ứng Luật luôn yêu thương người em họ này, anh chưa bao giờ có tham vọng tranh giành quyền thừa kế tập đoàn, thậm chí sẵn sàng cùng cô lên kế hoạch giành lại dự án từ tay Ứng Thịnh.

"Không cần cảm ơn, em là em gái của anh. Đương nhiên anh phải bảo vệ em, chẳng lẽ lại đi bảo vệ một người chị gái đột nhiên xuất hiện từ đâu sao?"

Ứng Luật khẽ cười, giơ tay xoa đầu Ứng Diễm như khi họ còn bé.

"Thứ tôi muốn đâu?" Ứng Thịnh lạnh lùng hỏi, không hứng thú với màn khoe mẽ tình cảm của họ. Giọng nói của cô mang theo hơi lạnh vô hình.

"Đi theo tôi." Ứng Luật quét ánh mắt nhìn qua cô, giọng nói bình thản, sau đó ra hiệu cho Ứng Diễm mang theo tài liệu cùng Dương Tiên Hàm rời khỏi.

Ứng Thịnh bước theo Ứng Luật, trên đường đi cô âm thầm ghi nhớ cấu trúc và cách bố trí của tòa nhà.

Đây không phải địa điểm mà cô và nhóm kỹ thuật của mình đã tìm được trước đó. Hiển nhiên là trong lúc tất cả họ bị đánh thuốc mê, cơ thể của Thập Chu đã bị chuyển đến nơi khác.

Cơ thể của Cố Thập Chu vẫn nằm trên chiếc giường trắng tinh. Ngay lúc này, Ứng Thịnh không còn quan tâm quá nhiều. Cô vốn không muốn để lộ tình cảm của mình dành cho Cố Thập Chu. Dù là trước mặt Ứng Luật, cô cũng cố tỏ vẻ lạnh nhạt, như thể sự thân thiết giữa cô và Cố Thập Chu chỉ là giả tạo, và cô không hề bận tâm đến cảm giác của Thập Chu. Chỉ bằng cách này, cô mới có thể bảo vệ Thập Chu an toàn. Càng che đậy, càng dễ khiến người khác nhận ra cô để tâm.

Nhưng rõ ràng, Ứng Luật đã chuẩn bị từ trước. Hắn ta không chỉ nắm giữ cơ thể thật sự của Thập Chu, mà còn biết về việc linh hồn cô ấy đã xuyên vào người khác, thậm chí biết rõ vai trò của Thập Chu đối với Ứng Thịnh.

Người này không đơn giản.

Ứng Thịnh liên kết mọi sự việc lại với nhau, suy nghĩ một lúc rồi nheo mắt đầy sắc sảo.

Sau khi rời khỏi đây, cô nhất định sẽ điều tra kỹ về Ứng Luật.

"Còn những kỹ thuật viên đi cùng tôi, thả họ ra. Xem như phần này là lãi suất. Ngoài dự án, tôi sẽ tặng thêm cho các người một món quà lớn, thế nào?" Ứng Thịnh đứng trước giường nơi cơ thể của Cố Thập Chu đang nằm, giọng nói lạnh nhạt, ánh mắt không nhìn Ứng Luật.

"Họ sống hay chết tôi không quan tâm. Nhưng nếu có quà lớn tặng thêm, vậy thì thả đi. Nói trước, nếu món quà của cô khiến tôi không hài lòng, mạng của họ tôi vẫn sẽ lấy lại."

Ứng Luật vừa nói vừa chỉnh lại cổ áo, động tác tao nhã. Anh nhìn về phía Ứng Thịnh, mỉm cười, nói tiếp:

"Bây giờ, cô đã lấy được thứ mình muốn. Đừng quên tài liệu mà cô vừa ký. Tôi tin cô là người giữ lời hứa. Tất nhiên, nếu cô không giữ lời, tôi cũng có cách buộc cô phải thỏa hiệp."

"Chỉ là một dự án thôi, tôi không đặt nó vào mắt." Ứng Thịnh nhìn thẳng vào Ứng Luật, ánh mắt lộ rõ sự khinh miệt.

Ứng Luật không hề bị ánh mắt của cô kích động. Hắn luôn giữ vẻ bình thản, dù trời có sập cũng không thay đổi sắc mặt. Trong mắt người ngoài, hắn dường như chẳng tranh đoạt điều gì, nhưng Ứng Thịnh biết rõ, hắn ta không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

"Một lát nữa sẽ có người đưa các cô rời khỏi." Nói xong, Ứng Luật cũng không để ý đến Ứng Thịnh nữa, tự mình rời đi.

Ứng Thịnh lấy lại bình tĩnh, đưa tay vuốt nhẹ lên cơ thể đang nằm trên giường của Cố Thập Chu.

Nhiệt độ trên cơ thể cô ấy vẫn bình thường, ấm áp như một người đang say ngủ, không hề có dấu hiệu nào bất thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro