Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34

Chương 34

Khi nhận được tin nhắn, Cố Thập Chu đang ở trên xe. Cô trả lời Phàn Mậu rằng trước 4 giờ chiều cô có thể quay về.

Cục tư pháp phong thủy được đặt tại một khu vực hầm trú ẩn cũ ở vùng ngoại ô Đế Thành. Bề ngoài trông vô cùng đơn sơ, nhưng bên trong lại là một thế giới hoàn toàn khác.

Nhờ mối quan hệ thân thiết giữa sư phụ Tạ Khứ Dung và các quan chức trong cục tư pháp, Cố Thập Chu dễ dàng được phép vào trong.

Vì chuyện này xảy ra từ năm năm trước, điểm đến đầu tiên của cô là tìm trưởng ngục Khuất Thụy Hải, để xem năm năm trước có ai bị bắt vì sử dụng bùa triệu sát hay không.

Dọc hành lang dẫn đến phòng lưu trữ hồ sơ, hai bên đều là những bức tường sơn trắng tinh. Khuất Thụy Hải, mặc áo dài xanh lam, vừa đi vừa trò chuyện xã giao với Cố Thập Chu. Phần lớn câu chuyện xoay quanh Tạ Khứ Dung, và Cố Thập Chu đáp lại từng câu một cách lịch sự.

Khi đến phòng hồ sơ, Khuất Thụy Hải để Cố Thập Chu ngồi đợi trên chiếc sofa bên cạnh, còn ông bắt đầu tra cứu tài liệu.

Thực ra, số người từng sử dụng bùa triệu sát rất ít, đến mức không cần kiểm tra cũng có thể nhớ ra. Nhưng Khuất Thụy Hải vừa mới nhậm chức chưa lâu, nên ông không rõ những chuyện xảy ra cách đây vài năm.

"Không có. Suốt 5 năm qua đều không có trường hợp nào cả. Nếu như đúng như cô nói, có người đã sử dụng bùa triệu sát trong thời gian này nhưng chúng tôi lại không tìm được dấu vết của họ, thì đây rõ ràng là kết quả tồi tệ nhất."

Chẳng mấy chốc, Khuất Thụy Hải đã đưa ra câu trả lời, đôi mày nhíu chặt, nét mặt đầy nghiêm trọng.

Nghe kết quả, Cố Thập Chu không khỏi thất vọng.

Giờ đây, chỉ còn một khả năng duy nhất – và điều này khiến Cố Thập Chu bất an.

Kẻ đối đầu với Ứng Thịnh càng mạnh, chứng tỏ nguy hiểm mà Ứng Thịnh đang đối mặt càng lớn.

Khi rời khỏi cục tư pháp, Cố Thập Chu như người mất hồn, suýt chút nữa quên mất chuyện liên quan đến Giản Nghê Na. Đi ra khỏi hầm trú ẩn một đoạn rất xa, cô mới chợt nhớ ra và quay lại.

********

Giản Nghê Na vẫn ngồi trong văn phòng của Cố Thập Chu, không đi đâu cả. Thậm chí, bữa trưa cô cũng ăn cùng Phàn Mậu, gọi đồ ăn mang về.

Trong mắt Phàn Mậu, Giản Nghê Na là khách hàng đến nhờ giúp đỡ, đối xử tử tế với cô chắc chắn không sai.

Tuy nhiên, Giản Nghê Na ăn rất ít, chỉ nhấm nháp vài miếng rồi đặt đũa xuống, có vẻ chỉ vì không muốn làm Phàn Mậu phật ý.

Cố Thập Chu quay về vào lúc hơn 4 giờ. Mặc dù cơn sốt tối qua đã hạ, nhưng cơ thể cô vẫn còn yếu, sắc mặt không tốt lắm. Tuy nhiên, so với dáng vẻ gầy gò, tiều tụy của Giản Nghê Na, trông cô vẫn khỏe khoắn hơn nhiều trong mắt Phàn Mậu.

Khi thấy Cố Thập Chu trở lại, trong mắt Giản Nghê Na lóe lên tia hy vọng. Cô nắm chặt tay thành quyền, đứng dậy nhìn Cố Thập Chu.

Cố Thập Chu nở nụ cười nhẹ nhàng, mang lại cảm giác rất thân thiện, nhưng giọng nói vẫn hơi khàn.

Giản Nghê Na muốn gặp An Lộ, nhưng An Lộ đã không còn trên đời. Nếu muốn gặp cô ấy, chỉ có thể dựa vào những cách không bình thường.

"Không phải ai chết đi cũng có thể hóa thành hồn ma rõ ràng," Cố Thập Chu liếc nhìn Giản Nghê Na, lên tiếng như muốn cảnh báo trước.

Giản Nghê Na gật đầu. Không phải ai cũng có thể, nhưng cũng có khả năng, phải không? Chỉ cần còn hy vọng, cô sẵn sàng thử.

Cố Thập Chu soạn thảo một bản hợp đồng điện tử, Phàn Mậu in ra và đưa cho Giản Nghê Na.

Giản Nghê Na không thèm xem nội dung, lập tức ký tên mình lên hợp đồng.

Nhớ đến chuyện tự sát bằng súng, Cố Thập Chu nhìn Giản Nghê Na, bình thản nói: "Ngay cả khi cô chết, cũng chưa chắc có thể gặp An Lộ. Phần lớn người chết đều không còn ý thức, có rất nhiều điều không thể chắc chắn. Thay vào đó, nếu cô còn sống, ít nhất cô vẫn có thể nhớ về cô ấy."

Nghe vậy, Giản Nghê Na sững sờ, dường như không ngờ Cố Thập Chu lại nói những lời này với mình.

Không ai tin rằng cô chọn nuốt súng tự sát vì người yêu.

Giản Nghê Na hiểu rõ bản thân mình không có tài năng, diễn xuất tệ, nhan sắc cũng không phải xuất chúng trong giới giải trí. Cô và An Lộ yêu nhau trong bóng tối, không dám để lộ bất kỳ dấu vết nào, chỉ sợ ảnh hưởng đến tiền đồ của An Lộ. Ngay cả những người thân thiết nhất xung quanh họ cũng không biết về mối quan hệ này.

Giản Nghê Na đột nhiên tuyên bố mình là người yêu của An Lộ, nhưng lại không thể chứng minh, dẫn đến việc bị chế giễu công khai là điều dễ hiểu. Cô chỉ có thể trách chính mình, vì trong phút bốc đồng đã công khai mối quan hệ với An Lộ. Thật ra, cô chỉ cần âm thầm đi tìm An Lộ là đủ, tại sao phải công khai?

Cố Thập Chu nói đúng: còn sống, cô vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ về An Lộ. Đây là điều duy nhất khiến cô cảm thấy an ủi, nhưng những ký ức đó cũng khiến cô rơi vào đau khổ, không thể thoát ra.

Sau khi ký xong hợp đồng, Giản Nghê Na lại đeo khẩu trang, cùng Cố Thập Chu và Phàn Mậu ra ngoài.

Điểm đến đầu tiên của họ là căn nhà riêng của An Lộ. Tới nơi, Cố Thập Chu lấy la bàn ra, đo đạc phương vị và xem xét âm khí trong nhà.

Giản Nghê Na được đưa một lá bùa mắt quỷ nhưng không nói gì, chỉ mở to mắt, bám sát theo Cố Thập Chu, sợ lỡ mất bất cứ điều gì. Phàn Mậu cũng xin một lá bùa, nói rằng cậu muốn mở mang tầm mắt, xem "hồn ma" trông như thế nào.

Khi nhìn thấy Cố Thập Chu lắc đầu thở dài, hy vọng trong lòng Giản Nghê Na như bị dội một gáo nước lạnh.

"Ở đây không có. Còn nơi nào khác không? Những nơi An Lộ yêu thích hoặc có ý nghĩa đặc biệt với cô ấy?"

Vì đã ký hợp đồng, Cố Thập Chu quyết tâm giúp Giản Nghê Na đi hết tất cả những nơi có khả năng, tuyệt đối không qua loa hay hời hợt.

Giản Nghê Na nghĩ một lúc, sau đó dẫn cả nhóm đến rất nhiều nơi. Tuy nhiên, không nơi nào xuất hiện dấu vết của hồn ma An Lộ.

"Thế này đi, ngày mai chúng ta thử đến nơi An Lộ rơi xuống vách đá. Nếu vẫn không thấy..."

"Chắc chắn sẽ có!"

Cố Thập Chu còn chưa nói hết câu đã bị Giản Nghê Na ngắt lời, giọng cô kích động, mặt đỏ bừng như đặt cược tất cả hy vọng vào việc này. Thấy vậy, Cố Thập Chu chỉ im lặng, mím môi không nói gì thêm.

Mong là như vậy.

Cố Thập Chu nhìn sâu vào ánh mắt của Giản Nghê Na, chào tạm biệt cô rồi cùng Phàn Mậu lên xe.

Phàn Mậu đưa Cố Thập Chu về biệt thự an toàn, sau đó ngồi lại trong xe. Trước khi rời đi, cậu thò tay qua cửa sổ, vẫy tay chào cô. Cố Thập Chu mỉm cười, đưa tay đáp lại.

Đợi xe rời đi, cô vẫn đứng trước cửa biệt thự, bất giác ngước nhìn lên phòng của Ứng Thịnh. Ánh sáng màu cam ấm áp hắt ra từ cửa sổ, trông thật ấm áp.

Cố Thập Chu không vội bước vào nhà. Thay vào đó, cô đứng thẳng lưng trước cửa, bất động một lúc lâu.

Cô cúi đầu, điều chỉnh tâm trạng, hàng mi dài khẽ run lên. Những ký ức vụn vặt trong quá khứ dần hiện về trong đầu.

Từ khi tình cờ gặp người chị gái cao gầy, gương mặt trầm tĩnh trong rừng, Cố Thập Chu thường lén sư phụ, xuống núi đi dạo quanh trường trung học gần đó. Cô hy vọng tìm thấy người chị ấy.

Ban đầu, cô chỉ muốn nhìn thấy chị một lần, nhưng mãi vẫn không gặp được. Trong nỗi thất vọng, cô lại tình cờ gặp nhiều nữ sinh trung học khác mặc đồng phục, dịu dàng và xinh đẹp.

Nhưng thật kỳ lạ, Cố Thập Chu lại chỉ có cảm giác đặc biệt với người chị ấy – người trông hơi lấm lem và có chút chật vật trong khu rừng ngày đó.

Năm này qua năm khác, Cố Thập Chu từ những trường trung học tìm kiếm đến các trường đại học, nhưng cô vẫn không tìm được bất cứ thông tin nào về người chị ấy. Thế gian rộng lớn, tìm một người thực sự quá khó khăn.

Dần dần, Ứng Thịnh trở thành một chấp niệm không thể xóa bỏ trong lòng Cố Thập Chu.

Chấp niệm ấy, ngay cả khi gặp được Ứng Thịnh, vẫn không hề giảm bớt. Cảm giác trước đây, tưởng rằng chỉ cần gặp một lần là đủ, lại khiến Cố Thập Chu nhận ra mong muốn thực sự sâu thẳm trong lòng mình. Cô không chỉ đơn giản muốn gặp một lần, mà là tự tìm cho mình một lý do để đi tìm cô ấy.

Khi tìm được rồi, cô lại tìm thêm một lý do để ở lại bên cạnh Ứng Thịnh.

Sự lạnh nhạt và ấm áp xen kẽ của Ứng Thịnh khiến cô đau khổ, nhưng cũng mang lại hy vọng. Cố Thập Chu nghĩ, có lẽ mối quan hệ giữa cô và Ứng Thịnh có thể thay đổi.

Gió đêm thổi lạnh buốt, đôi tay để trần của cô tê cứng, cử động không còn linh hoạt.

Cuối cùng, Cố Thập Chu ngấm ngầm đưa ra quyết định. Cô bước thẳng về phía trước, trong đôi mắt sáng ngời lóe lên sự kiên định.

Trong biệt thự, nữ giúp việc đang dọn dẹp những việc cuối cùng ở sảnh. Thấy Cố Thập Chu bước vào, dáng vẻ vội vã đến mức quên cả mang dép, cô không khỏi ngạc nhiên.

Cố Thập Chu đi thẳng lên lầu hai, không trở về phòng mình mà tiến vào phòng sách bên trong phòng ngủ của Ứng Thịnh.

Ứng Thịnh, vì ngồi yên quá lâu, cơ thể có chút tê mỏi. Cô nhíu nhẹ lông mày, đưa tay xoa xoa cổ. Qua khóe mắt, cô thấy Cố Thập Chu đẩy cửa đi vào mà không gõ, ánh mắt thoáng qua chút kinh ngạc, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản như thể không có gì xảy ra.

Cố Thập Chu đưa tay đóng cánh cửa phòng lại, rồi bước nhanh tới trước mặt Ứng Thịnh.

"Ứng tiểu thư, tôi muốn nói chuyện với chị. Bây giờ chị có thời gian không?"

"Nếu không có thời gian cũng không sao, tôi có thể chờ."

Nghe vậy, Ứng Thịnh cầm lấy tách cà phê bên cạnh, dù đã nguội lạnh, cô vẫn mở miệng uống cạn. Sau khi đặt tách xuống, cô nhìn thẳng vào Cố Thập Chu, ánh mắt không hề lảng tránh đôi mắt trong sáng của cô.

"Cô nói đi."

Cố Thập Chu gật đầu, giọng nói khàn khàn nhưng dịu dàng vang lên trong phòng sách.

"Lúc trước, tại trà quán, tôi đã hỏi Ứng tiểu thư rằng, mười năm trước, chị có từng gặp một cô bé ở núi Kiên Trà không?"

"Thật ra, cô bé mà tôi nhắc đến chính là tôi."

Ứng Thịnh không đưa ra bất kỳ phản ứng nào, chỉ lắng nghe câu chuyện của Cố Thập Chu với thái độ của một người ngoài cuộc, mím môi, nét mặt bình thản.

"Tên tôi thực sự là Cố Thập Chu, nhưng tôi không phải con gái của vợ chồng Cố Ân Hà. Cha mẹ và gia đình ruột của tôi đã qua đời từ lâu, tôi được sư phụ nuôi lớn. Vài ngày trước, trên đường tới Đế Thành, tôi gặp tai nạn, rơi xuống núi và bất tỉnh. Khi tỉnh lại, tôi đã ở biệt thự của chị, chiếm giữ cơ thể của tiểu thư Cố gia."

Khi quay về núi Kiên Trà để mượn la bàn từ sư phụ, Cố Thập Chu được ông cho biết rằng, trong suốt thời gian qua, không ai mang thi thể của cô trở về.

Núi Kiên Trà vốn không lớn, nếu thật sự có một người ngã xuống bên đường, chắc chắn sẽ bị phát hiện. Những người qua lại phần lớn là dân làng ở Kiên Trà, họ đều biết rõ sư phụ Tạ Khứ Dung và Cố Thập Chu. Nếu có ai nhìn thấy cô bất tỉnh, chắc chắn sẽ báo ngay cho sư phụ.

Nghe Cố Thập Chu kể, ánh mắt của Ứng Thịnh tối sầm lại.

Hồn xuyên. Cô không phải là Cố Thập Chu ban đầu. Điều này có thể giải thích tốt nhất cho sự thay đổi trong tính cách của cô.

"Vậy tiểu thư Cố gia ban đầu đã đi đâu?" Ứng Thịnh nhìn thẳng vào mắt Cố Thập Chu, giọng trầm thấp hỏi.

"Hồn xuyên xảy ra nghĩa là cơ thể bị hồn xuyên đã mất đi dấu hiệu của sự sống. Tiểu thư Cố gia đã qua đời."

"Còn cơ thể của cô, cũng đã chết sao?" Ứng Thịnh nhíu mày, cảm giác không thoải mái khi nghe điều này.

Cố Thập Chu lắc đầu. Cô vẫn chưa tìm được cơ thể của mình. Nếu không tìm thấy ở núi Kiên Trà, cô không biết phải bắt đầu từ đâu.

Nếu có người cứu được cơ thể cô và chăm sóc tốt, thì đó có lẽ chỉ là một người thực vật không thể cử động và không có linh hồn. Nhưng nếu không có ai chăm sóc, rất có thể cơ thể cô giờ đây đã phân hủy.

Cố Thập Chu không giấu giếm, kể hết mọi chuyện với Ứng Thịnh, bao gồm cả tình trạng có thể xảy ra với cơ thể của mình.

Hồn xuyên là hiện tượng hiếm hoi, gần như không thể đảo ngược. Nếu tiểu thư Cố gia đã qua đời, Cố Thập Chu chỉ muốn sống thật tốt với cơ thể này.

Huống chi, vợ chồng Cố Ân Hà là những người cha mẹ không chê vào đâu được. Dù họ không phải, cô vẫn sẵn sàng thay tiểu thư Cố gia báo hiếu họ.

Nghe xong, suy nghĩ vốn mông lung của Ứng Thịnh bỗng trở nên sáng tỏ hơn rất nhiều.

Có lẽ cô nên tin lời Cố Thập Chu nói.

Không ai vô duyên vô cớ mà thay đổi tính cách hoàn toàn. Ứng Thịnh đã sống dưới một mái nhà với tiểu thư Cố gia suốt một năm. Dù không phải ngày nào cũng gặp gỡ, tiếp xúc rất ít, nhưng cô tin vào khả năng nhìn người của mình.

Cố Thập Chu mà cô từng biết trước đây không phải người có tính cách như thế. Sự thay đổi quá lớn này, lớn đến mức dường như chỉ có lời giải thích về hồn xuyên mới có thể hợp lý.

Nếu đúng như những gì Cố Thập Chu nói, thì cơ thể mất tích kia chính là bằng chứng rõ ràng nhất. Ứng Thịnh quyết định sắp xếp người đi điều tra kỹ càng.

Một cơ thể sống sẽ không vô cớ biến mất. Nếu không tìm thấy trong núi, nghĩa là đã bị ai đó mang đi. Dù núi Kiên Trà không có camera giám sát, nhưng hầu hết các đoạn đường dẫn ra khỏi núi đều có thiết bị giám sát. Những phương tiện ra vào trong vài ngày đó, Ứng Thịnh sẽ kiểm tra từng chiếc một.

Cố Thập Chu cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, sau khi thẳng thắn nói ra thân phận của mình.

Khi Ứng Thịnh nghĩ rằng câu chuyện đã kết thúc và chuẩn bị mời cô rời khỏi phòng, Cố Thập Chu bất ngờ cắn môi, trong đôi mắt tràn ngập những con sóng cảm xúc mãnh liệt.

"Ứng Thịnh, tôi thích chị."

Giọng nói khàn khàn của Cố Thập Chu mang theo chút nghẹn ngào, như thể nói ra câu này đã tiêu tốn toàn bộ sức lực của cô.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Rất cảm ơn các chị em nhiệt tình bình luận, đặc biệt cảm ơn gongyexiang~~

Khi viết truyện, tác giả thường đứng ở góc nhìn "toàn tri" vì đã có dàn ý được xây dựng sẵn, mà những điều này thì độc giả không thể thấy được.

Vì vậy, đôi khi tôi vô tình bỏ qua một số chi tiết nhỏ~~

Tác giả ngốc này vẫn đang trong giai đoạn học hỏi và khám phá, luôn sẵn sàng lắng nghe ý kiến đóng góp. Tất cả những nhận xét của mọi người, tôi đều sẽ đọc, sai thì sửa, không sai thì ghi nhận thêm.

Một lần nữa, cảm ơn những bạn nhỏ đáng yêu đã theo dõi và để lại bình luận, yêu mọi người lắm, hôn hôn~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro