Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30

Chương 30. Ba mươi đóa hoa trắng chờ nở

"Dù nàng có ý đồ gì đi nữa, cẩn thận vẫn hơn." Cố Thập Chu nhìn Ứng Thịnh, ánh mắt nghiêm túc.

Ứng Thịnh thu lại cảm xúc trong mắt mình. Tên của Ứng Diễm với nàng không phải một cái tên dễ chịu.

"Cố tiểu thư, tại sao không giúp nàng ấy đối phó với ta nữa?" Ứng Thịnh hỏi một cách thản nhiên. Nàng nhặt chiếc nĩa trên đĩa trước mặt, châm một miếng thịt quay, chấm vào nước sốt mận, rồi từ từ đưa vào miệng.

"Ứng tiểu thư, ngươi còn nhớ không, mười năm trước ngươi từng đến núi Tân Trà, và gặp một cô bé khoảng mười tuổi."

Cố Thập Chu ngồi thẳng lưng trên sofa, tấm lưng mảnh khảnh tựa như một đường thẳng, ánh mắt nàng nhìn về phía Ứng Thịnh, mang theo chút mong đợi.

Động tác của Ứng Thịnh khựng lại, tay nàng vô thức siết chặt chiếc nĩa.

Mười năm trước, nàng quả thực đã đến núi Tân Trà. Khi đó, nàng chỉ mới mười bảy tuổi, còn đang học năm cuối trung học.

Nhưng đã mười năm trôi qua, chuyện gặp một cô bé không có gì quan trọng như vậy, nàng thực sự không nhớ rõ.

Cố Thập Chu cẩn thận quan sát biểu cảm của Ứng Thịnh, sợ bỏ lỡ bất kỳ dấu hiệu nào. Nhưng nhìn biểu cảm của nàng, rõ ràng nàng không nhớ, cũng không có chút ấn tượng nào về mình. Một cảm giác thất vọng tràn ngập trong lòng Cố Thập Chu.

Ứng Thịnh nhìn thấy vẻ mặt như quả bóng xì hơi của Cố Thập Chu, nàng như héo rũ thấy rõ, liền nhướng mày hỏi: "Cô bé đó thì sao?"

"Không quan trọng." Cố Thập Chu lắc đầu. Nếu Ứng Thịnh không nhớ chuyện trước đây, vậy cũng không cần nhắc lại. Nàng cố kìm nén cảm xúc, cúi đầu nhấp một ngụm trà sữa, mong rằng vị ngọt ngào mềm mịn sẽ giúp nàng xoa dịu nỗi thất vọng trong lòng.

Ứng Thịnh nhạy bén nhận ra Cố Thập Chu dường như rất không vui, cảm xúc hiện rõ trên gương mặt, không hề che giấu.

Ứng Thịnh không phải kiểu người thích dò hỏi đến cùng. Nếu nàng muốn biết điều gì, nàng sẽ tự dùng cách của mình để điều tra, không cần ép hỏi ai cả.

Nàng nhanh chóng chuyển chủ đề, như thể không muốn nhìn thấy Cố Thập Chu đắm chìm trong cảm xúc của chính mình. "Chuyện giấy kết hôn, Ứng Diễm nói khi nào cần?"

"Nàng bảo khi nào ta nghĩ xong có thể tìm nàng bất cứ lúc nào. Ta nghĩ chắc là trong vài ngày tới."

Ứng Thịnh đặt chiếc nĩa trong tay xuống, rút tờ giấy ăn lau miệng một cách chậm rãi và chỉnh chu. Nàng cúi đầu nhìn điện thoại, ngón tay lướt trên màn hình vài lần, sau đó ngẩng lên nhìn Cố Thập Chu, giọng nói lạnh lùng và dứt khoát: "Ngày mai ta sẽ đưa ngươi. Đến lúc đó, ngươi đem nó cho Ứng Diễm."

Cố Thập Chu gật đầu đồng ý, ánh mắt nàng lướt qua đĩa thịt quay còn sót lại không nhiều trước mặt Ứng Thịnh.

Ứng Thịnh vốn định gọi phục vụ mang thêm một đĩa, nhưng nàng chợt thấy Cố Thập Chu bước ra khỏi chỗ ngồi, ngồi xuống bên cạnh mình. Đôi tay nhỏ mềm mại của nàng vươn qua, dùng chiếc nĩa Ứng Thịnh vừa ăn, châm một miếng thịt quay và đưa vào miệng mình.

"Ngươi có muốn thử món của ta không?"

Cố Thập Chu ăn xong, nhìn Ứng Thịnh với ánh mắt bình thản, như thể đang nói một chuyện rất tự nhiên.

Ứng Thịnh vốn không quen gần gũi với người khác, ngay cả việc cùng ăn cơm cũng hiếm hoi. Nhưng nàng không hề khó chịu trước hành động của Cố Thập Chu.

Thấy Ứng Thịnh không phản ứng, Cố Thập Chu bưng phần đậu hũ sữa dừa của mình lên, múc một muỗng rồi đưa đến trước mặt nàng. Nàng không để Ứng Thịnh tự cầm muỗng, mà đích thân múc và muốn đút cho nàng.

Không biết có phải do ảo giác hay không, nhưng Cố Thập Chu cảm thấy hôm nay sau khi bị người lạ ở quảng trường tiếp cận, Ứng Thịnh dường như không vui. Nếu vậy, có phải điều đó chứng tỏ Ứng Thịnh để ý đến nàng?

Ứng Thịnh hiếm khi bộc lộ cảm xúc, khiến Cố Thập Chu không thể đoán được suy nghĩ của nàng.

Thấy ánh mắt Cố Thập Chu đầy thử thách và không chắc chắn, giống như một người liều lĩnh bất chấp mọi thứ, Ứng Thịnh phần nào đoán được nàng đang nghĩ gì. Trong lòng bỗng sinh ra ý định trêu chọc nàng.

"Ta tự làm được." Giọng Ứng Thịnh giả vờ lạnh nhạt, nhẹ nhàng tránh muỗng của Cố Thập Chu.

Quả nhiên, lời nói ấy khiến Cố Thập Chu thất vọng rõ ràng. Ánh mắt rạng rỡ ban nãy lập tức tối đi, trong lòng nàng như bị đổ thêm một lớp buồn bã.

Trong tâm trí của Ứng Thịnh, Cố Thập Chu từ lâu đã giống như một chú mèo nhỏ, mà lúc này, mèo nhỏ đang cúi đầu, trông thật đáng thương.

Mèo nhỏ ngốc nghếch của ta thật dễ thương.

Ứng Thịnh cảm thấy tâm trạng rất tốt, nhưng vẻ mặt vẫn giữ bình thản. Nàng cầm muỗng múc một miếng đậu hũ của Cố Thập Chu, đồng thời tay kia lướt trên màn hình điện thoại, gửi một tin nhắn cho quản gia ở biệt thự.

Cố Thập Chu trở về chỗ ngồi của mình, nhưng khi ăn tiếp món trước mặt, nàng thấy chẳng còn hương vị gì nữa, cứ như nhai sáp.

Không nhớ lần đầu gặp mặt cũng thôi đi, đằng này đến việc nàng đút cho một miếng đậu hũ cũng né tránh, dù chiếc muỗng đó chưa từng được dùng. Rõ ràng ở trên xe, miếng quýt nàng còn ăn rất tự nhiên cơ mà.

Cố Thập Chu hạ thấp mí mắt, ngón tay cầm đũa liên tục chọc vào bát cơm trước mặt.

Bữa ăn kết thúc, khi bước ra khỏi nhà hàng, nhìn thái độ lạnh nhạt của Ứng Thịnh, trong lòng Cố Thập Chu có chút chua xót.

Nàng tự hỏi, liệu sự thể hiện quá rõ ràng của mình có khiến Ứng Thịnh khó chịu và muốn ly hôn, cắt đứt mối quan hệ hay không? Trước đây Ứng Thịnh đã từng nói rằng, nàng chỉ cần một cuộc hôn nhân mang lại sự yên tĩnh, tốt nhất là mỗi người sống cuộc đời riêng, không ai làm phiền ai.

Nghĩ đến đây, Cố Thập Chu cắn môi, trong lòng nhanh chóng tính toán.

"Gần nước mới hưởng được ánh trăng." Nếu mất đi danh phận hôn thê, nàng làm sao có thể tiếp cận Ứng Thịnh được nữa?

"Ứng tiểu thư, ta tự bắt xe về, không làm phiền ngươi đưa ta."

Cố Thập Chu biết câu này nghe có phần kỳ lạ. Họ vốn đã sống cùng nhau, nếu Ứng Thịnh thuận đường đưa nàng về cũng là lẽ thường tình. Nhưng sau chuyện xảy ra ở nhà hàng, nàng muốn cố ý giữ khoảng cách, tạm thời biến mất khỏi tầm mắt của Ứng Thịnh.

Nếu không, lỡ đâu Ứng Thịnh thật sự cảm thấy nàng làm phiền thì sao?

Cố Thập Chu vén lại sợi tóc lòa xòa bên má, chờ đợi phản ứng từ Ứng Thịnh. Nhưng nàng chỉ nghe được một chữ "Được" lạnh nhạt.

Ứng Thịnh nói xong liền đi thẳng về phía xe, dứt khoát ngồi vào ghế lái, khởi động xe mà coi Cố Thập Chu như không khí.

Đúng lúc này, một chiếc taxi đỗ lại gần. Nhìn thấy cảnh tượng đó, Cố Thập Chu nghiến răng, đôi chân bước vội như bay, chạy lướt qua trước mặt Ứng Thịnh rồi nhảy lên taxi. Nàng đóng sập cửa lại, trông không khác gì một con mèo bị chọc giận.

Ứng Thịnh nhìn theo bóng dáng Cố Thập Chu ngồi vào xe taxi, khóe môi khẽ nhếch. Nàng bật cười khẽ, ánh mắt thấp thoáng nét vui vẻ không giấu được.

Trên đường về biệt thự, tâm trạng của Cố Thập Chu không tốt chút nào. Tài xế taxi là một người chú tốt bụng, thấy nàng ủ rũ liền bật những bản nhạc nhẹ nhàng chữa lành tâm hồn.

Bầu trời bên ngoài đã tối hẳn. Khi ánh đèn sáng rực trong biệt thự, trên tầng hai, quản gia cùng vài người làm tháo dỡ toàn bộ giường trong phòng ngủ rồi chuyển ra ngoài. Sau đó họ bắt đầu dọn dẹp kỹ càng, những vết bẩn hay bụi bặm đều được lau sạch sẽ.

Đôi lúc, các nữ giúp việc tụm lại bàn tán nhỏ, không hiểu vì sao quản gia lại làm như vậy.

Khi Cố Thập Chu trở về, cả biệt thự chìm trong bóng tối. Nàng nhìn đồng hồ, lúc này mới hơn 9 giờ, thông thường giờ này người giúp việc vẫn còn ở lại. Nhưng không hiểu sao hôm nay họ lại rời đi sớm đến vậy.

Cố Thập Chu không nghĩ ngợi nhiều, bước lên cầu thang đi thẳng tới tầng hai.

Đèn chùm pha lê trên trần phòng ngủ bật sáng, chiếu rọi cả căn phòng trống trải. Cố Thập Chu sững người, đôi mắt mở to kinh ngạc.

Giường của nàng đâu?

Rõ ràng vẫn ổn mà, tại sao giường lại biến mất? Đây có phải là ý của Ứng Thịnh không?

Cố Thập Chu đi chân trần chạy tới trước cửa phòng của Ứng Thịnh, giơ tay định gõ cửa, nhưng ngay giây tiếp theo, nàng cứng người đứng tại chỗ.

Nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt, nàng cắn môi, cúi đầu trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng buông tay xuống, quay người chạy ra khỏi biệt thự.

Nàng đi đến nơi ở của quản gia cách biệt thự khoảng một trăm mét.

Quản gia đang ngồi thoải mái, gác chân xem kịch truyền thống, trên tay cầm một chiếc cốc giữ nhiệt. Nhìn thấy Cố Thập Chu chạy tới, ông dường như đã đoán trước, liền mỉm cười nói: "Giường đã được tháo ra mang đi bảo dưỡng và làm sạch. Phải mất vài ngày mới mang về được."

"Chỉ có giường của ta bị mang đi sao?" Cố Thập Chu hỏi.

Đôi mắt sắc sảo của quản gia ánh lên chút ý cười đầy ẩn ý, ông gật đầu trả lời một cách cung kính: "Phòng ngủ ở tầng hai biệt thự, ngoại trừ giường của tiểu thư lớn, toàn bộ giường khác đều đã được mang đi làm sạch."

Quản gia đã theo Ứng Thịnh nhiều năm, không khó để đoán ra ý định của nàng.

Khi dọn giường, ông còn tiện thể mang theo toàn bộ ghế sofa và ghế tựa trong phòng của Cố Thập Chu để làm sạch cùng luôn.

Cố Thập Chu không hỏi thêm gì. Quản gia đặt cốc giữ nhiệt xuống, thong thả tiễn nàng về lại biệt thự, đứng nhìn cho đến khi nàng bước vào bên trong.

Khi vào nhà, tâm trí của Cố Thập Chu rối bời.

Dù cho giường có phải bảo dưỡng thật đi nữa, chẳng lẽ trong nhà không có giường dự phòng sao? Tất cả đều bị tháo, vậy nàng phải ngủ ở đâu?

Nàng đi qua đi lại trên sàn nhà trong biệt thự, vô tình nhìn lướt qua chiếc sofa ở phòng khách.

Đôi mắt nàng hơi cụp xuống, hàng mi dài khẽ run, trong lòng đưa ra một quyết định.

Cố Thập Chu quay về phòng, thay quần áo rồi bước vào phòng tắm. Đôi chân trần dẫm lên nền gạch, bật vòi sen. Nước ấm tức thì trút xuống vai, tạo nên làn hơi nước trắng mờ bao phủ, dần dần ôm trọn lấy cơ thể nàng...

Ánh trăng mờ ảo, màn đêm từng chút một nuốt chửng cả thành phố.

Ứng Thịnh đứng tựa lưng vào lan can trên ban công, từng ngụm từng ngụm nhấm nháp ly rượu trong tay.

Dù đã tẩy trang, khí chất sắc lạnh của Ứng Thịnh vẫn không suy giảm. Gương mặt thanh tú, lạnh lùng của nàng mang theo vẻ kiêu ngạo khiến người khác không dám dễ dàng lại gần.

Chờ một lúc lâu mà vẫn không nghe thấy động tĩnh nào, Ứng Thịnh thoáng nghĩ có lẽ Cố Thập Chu không còn ở trong biệt thự.

Đặt ly rượu lên mép lan can một cách tùy ý, nàng nhấc chân bước vào nhà, ánh mắt lạnh lùng không hề dao động.

Bước chân nàng rất nhẹ, trong màn đêm tĩnh mịch chỉ phát ra âm thanh nhỏ đến mức không nghe thấy nếu không tập trung.

Cửa phòng ngủ của Cố Thập Chu khẽ mở. Trong ánh trăng nhợt nhạt, Ứng Thịnh nhìn thấy rõ bên trong trống rỗng, không có gì cả.

Nàng khẽ nhíu mày, trong mắt thoáng hiện lên chút khó chịu.

Con mèo ngốc kia ra ngoài ngủ sao?

Rõ ràng nàng đã tạo cơ hội, và đó còn là một cơ hội hết sức rõ ràng, chẳng lẽ Cố Thập Chu không hiểu?

Tất cả các giường trong nhà đều bị mang đi, chỉ còn phòng nàng là có giường. Thế mà thay vì đến tìm nàng, Cố Thập Chu lại ra ngoài tìm chỗ ngủ?

Nàng ăn phải loại "thức ăn mèo kém chất lượng" nào mà thành ra như vậy?

Khi bước đến khúc quanh của cầu thang, Ứng Thịnh thoáng thấy ánh đèn vàng ấm áp từ đèn tường ở phòng khách vẫn sáng.

Bước chân nàng khựng lại, môi khẽ mím lại, sau đó từng bước đi xuống cầu thang.

Ánh đèn ở phòng khách không quá sáng, chỉ tỏa ra thứ ánh sáng vàng mờ nhạt, soi rõ một góc sofa. Ở đó, một bóng dáng nhỏ nhắn cuộn tròn lại.

Cố Thập Chu co chân, nằm nghiêng trên chiếc sofa mềm mại. Tiếng thở đều đặn khe khẽ phát ra từ nàng. Mái tóc đen xõa che nửa khuôn mặt, vài sợi rủ xuống cổ trắng ngần, lộ ra sống mũi cao và đôi môi hơi hé. Nàng trông ngoan ngoãn đến đáng yêu.

Ứng Thịnh đứng yên một lúc, thích thú nhìn khuôn mặt khi ngủ của Cố Thập Chu, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ.

Sau một hồi lâu, nàng bước lên một bước, cúi người xuống, từ từ tiến lại gần Cố Thập Chu...

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Thật sự rất cảm ơn các bạn đáng yêu đã theo dõi câu chuyện ~~

Nếu không có gì bất ngờ, chương sau sẽ bắt đầu bước vào giai đoạn VIP! Vào ngày mở VIP, sẽ tặng mọi người ba chương liên tiếp!

Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ, hy vọng các bạn sẽ tiếp tục đồng hành. Thật sự yêu các bạn rất nhiều! ❤️❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro