Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 150

Chương 150

"Ừm, dùng hành động thực tế để cảm ơn tôi đi." Ứng Thịnh mỉm cười nói.

"Không nói thì thôi." Cố Thập Chu đẩy nhẹ Ứng Thịnh, chậm rãi đứng dậy, liếc nhìn bản đồ chi tiết trên màn hình.

"Những thiết bị này của cô không chính xác và hữu dụng bằng Mai Hoa Dịch Số của tôi đâu, rồi sẽ có lúc cô phải cầu xin tôi."

Cố Thập Chu mở cửa cho Tể Nhi vào, cúi xuống bế nó lên.

Tể Nhi lớn lên không ít, trọng lượng cũng tăng đáng kể. Khi bế nó, Cố Thập Chu không còn thấy nhẹ nhàng như trước.

Vì vậy, cô đặt Tể Nhi lên mép bàn gần đó, hai tay nâng khuôn mặt lông xù của nó, vừa vuốt ve, vừa lén nghiêng đầu nhìn bóng lưng của Ứng Thịnh.

Tể Nhi thì lại trông ngơ ngác, nhìn Cố Thập Chu trước mặt, khóe miệng nhếch lên, đôi mắt đen tròn cũng híp lại thành một đường nhỏ, thở nhẹ từng hơi.

Ứng Thịnh nhìn thấy hướng di chuyển của điểm đỏ trên màn hình không đúng, trông có vẻ như đang di chuyển liên tục, nhưng thực tế chỉ quanh quẩn vài lộ tuyến, giống như cố tình vòng vòng, cuối cùng lại tiến thẳng xuống mặt nước ven biển rồi bất động.

Cố Thập Chu thấy sau khi Ứng Thịnh gọi một cuộc điện thoại và cúp máy, sắc mặt cô ấy trở nên tối sầm, cô không nhịn được bật cười trầm thấp.

Ứng Thịnh dĩ nhiên nghe thấy tiếng cười từ phía Cố Thập Chu, liếc nhìn cô một cái lạnh nhạt.

"Máy theo dõi mà bị phát hiện rồi vứt đi, cô cũng chẳng làm gì được nữa." Lời nói của Cố Thập Chu mang ý trêu chọc rõ rệt.

"Tôi đã sắp xếp hơn mười người quanh mỗi căn nhà của Viên gia, cải trang đi lại. Không cần máy theo dõi, dùng mắt thường cũng có thể giám sát được."

"Vậy nếu bọn họ không ra ngoài thì sao? Ở trong nhà làm gì, cô có biết được không?"

"Ý cô là cô có cách?" Ứng Thịnh nhìn về phía Cố Thập Chu, thấy khuôn mặt cô ấy bình thản, gần như không thể hiện cảm xúc.

Nhưng tia sáng lấp lóe trong đáy mắt lại để lộ sự tính toán của cô ấy.

"Muốn có cách thì luôn phải đưa ra lợi ích nào đó, có phải không?" Cố Thập Chu bắt chước giọng điệu vừa rồi của Ứng Thịnh.

Ứng Thịnh bật cười, sau đó nhìn Cố Thập Chu, hỏi cô muốn gì làm lợi ích.

"Chuyện lợi ích không cần gấp, cô đã mở lời hỏi rồi thì tôi xem như cô đồng ý sẽ cho tôi lợi ích." Cố Thập Chu buông Tể Nhi xuống, bước đến bên cạnh Ứng Thịnh. Cô lấy ra một tờ giấy vàng, lại rút một cây kéo cũ kỹ trông khá cổ xưa, chậm rãi bắt đầu cắt tỉa.

Ứng Thịnh nhìn thấy Cố Thập Chu dùng giấy vàng cắt ra hình một con gà.

Con gà đó trông béo tròn, đầy nét đáng yêu.

Chân nhỏ của chú gà động đậy một chút, rất nhanh đã đứng lên trên mặt bàn, trông sống động như thật.

"Không phải cô định để con gà này làm nhiệm vụ giám sát đấy chứ?" Ứng Thịnh nhìn con gà làm từ giấy vàng với ánh mắt kỳ quặc.

"Ừm, để nó thử xem. Giờ thì cô nên nói cho tôi biết người mà cô muốn giám sát là ai rồi chứ?"

"Viên Đường Nguyệt." Ứng Thịnh tùy ý thốt ra một cái tên, đồng thời cũng cầm lấy kéo, bắt chước cắt ra hình một con gà. Chỉ có điều, con gà mà cô làm lại không hề động đậy.

Cố Thập Chu nhanh chóng tính ra bát tự ngày sinh của Viên Đường Nguyệt, sau đó dùng bút chu sa viết lên lưng con gà giấy vàng.

Con gà vỗ cánh hai cái, nhảy khỏi mặt bàn, rồi lao nhanh ra ngoài một cách vững vàng. Khi chưa kịp tới cửa, thân ảnh của nó đã dần trở nên trong suốt và cuối cùng biến mất.

"Biết sớm cô có kỹ năng này, tôi đã không tốn tiền mua bộ thiết bị giám sát đắt đỏ này làm gì."

"Ai bảo cô làm việc mà không hỏi ý tôi trước? Tôi biết còn nhiều thứ hơn thế này." Cố Thập Chu cười ý vị sâu xa.

"Dù sao thì vẫn là vợ Ứng lợi hại hơn." Ứng Thịnh nhìn Cố Thập Chu, ánh mắt mang theo sự dịu dàng.

"À, hôm nay tôi không ăn cơm ở nhà." Cố Thập Chu như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên nói. "Tôi có hẹn với người khác."

"Ai vậy?" Ứng Thịnh hỏi.

"Vợ chồng nhà họ Cố." Cố Thập Chu thành thật trả lời.

"Có cần tôi đi cùng không?" Ứng Thịnh nắm tay Cố Thập Chu, nhìn cô bằng ánh mắt chăm chú.

"Không sao, tôi tự đi được. Cô đi chỉ khiến mọi thứ không tiện thôi." Cố Thập Chu từ chối ý tốt của Ứng Thịnh.

"Vậy được, có chuyện gì thì gọi cho tôi." Ứng Thịnh nghiêng người ôm lấy Cố Thập Chu, hương thơm trên người cô ấy quẩn quanh nơi đầu mũi.

Từ sau khi mất trí nhớ, Cố Thập Chu chưa từng nghĩ đến vợ chồng nhà họ Cố.

Nhưng sau khi biết được thân thế của mình, cô cảm thấy cần phải gặp họ một lần, để xem thái độ của họ ra sao.

Trong lòng cô vừa mong đợi, vừa thấp thỏm không yên.

Ứng Thịnh sắp xếp tài xế đưa Cố Thập Chu đến biệt thự nhà họ Cố. Suốt quãng đường, cô chỉ mải suy nghĩ xem lát nữa nên nói chuyện với họ như thế nào.

Ngày Cố Thập Chu và Ứng Thịnh kết hôn, vợ chồng nhà họ Cố không có mặt ở trong nước. Kể từ khi cô con gái yêu quý qua đời, hai người họ đã bỏ lại công việc, đi đây đi đó để giải khuây. Tóc họ bạc đi không ít, và cả hai đều già đi mấy tuổi.

Mãi đến thời gian gần đây, khi họ về nước và vô tình thấy lễ cưới của đại tiểu thư Ứng gia và Cố Thập Chu, họ mới bị gương mặt của Cố Thập Chu làm cho kinh ngạc.

Trải qua nhiều lần tìm hiểu, họ mới nắm được một vài thông tin, mà đa phần là do Ứng Thịnh cố ý để người khác truyền ra.

Dù cho Cố Thập Chu không chủ động hẹn gặp, vợ chồng nhà họ Cố cũng sẽ tìm cơ hội để gặp cô.

Xe nhanh chóng đến nơi.

Sau khi xuống xe, tài xế đứng đợi ở chỗ cũ.

Cố Ân Hà và Hồ Á Trân đã đứng sẵn ở cửa biệt thự để chờ đợi. Khi nhìn thấy Cố Thập Chu bước xuống xe, Hồ Á Trân lập tức rơi nước mắt.

Khuôn mặt đó là điều họ quen thuộc nhất, dù Cố Thập Chu còn chưa bước tới gần, cảm xúc trong lòng họ đã không thể ngăn cản mà dâng trào mãnh liệt.

Dì Tống đứng sau Cố Ân Hà và Hồ Á Trân, khi thấy Cố Thập Chu cũng không giấu nổi niềm vui.

Gần đây, không khí ở nhà họ Cố luôn ảm đạm, ai cũng mang tâm trạng nặng nề, như bị một áp lực vô hình đè nén, khó mà thở nổi.

Bà Cố hoặc là khóc, hoặc là chìm trong im lặng. Ông Cố thì càng ít lời, gần như không giao tiếp với ai, mọi chuyện trong công ty đều giao cho các quản lý cấp cao tạm thời điều hành.

Mấy người đứng đối diện nhau trước cửa, không ai lên tiếng, bầu không khí có chút ngượng ngập.

Cố Thập Chu không biết nên gọi họ là gì, chỉ hơi cứng nhắc gật đầu coi như chào hỏi.

"Tiểu thư về rồi." Dì Tống lau nước mắt, mỉm cười bước tới.

Vị tiểu thư này không phải là người con gái trước đây của nhà họ Cố, nhưng nhìn dung mạo và khí chất của cô, rõ ràng là mang dòng máu của hai vị lão gia nhà họ Cố.

"Chuẩn bị ăn cơm thôi, nào, vào nhà cả đi." Hồ Á Trân quay sang nói với dì Tống, ra hiệu bà đi dặn dò bếp. Dù lời là nói với dì Tống, nhưng ánh mắt bà như dán chặt lên người Cố Thập Chu, không rời một chút nào, đầy cảm xúc dâng trào, giọng nói thậm chí còn run rẩy.

"Dạ, vâng." Dì Tống vội vàng đi vào trong, bước chân gấp gáp hướng tới bếp.

Cố Ân Hà mắt đỏ hoe, đỏ đến mức đáng sợ, nhưng nước mắt lại bị ông cố kìm nén, không để rơi xuống dù chỉ một giọt.

Mọi người cùng nhau đi về phía phòng ăn, nơi có một chiếc bàn dài màu trắng sữa, trên đó các món ăn vẫn còn bốc khói nghi ngút. Rõ ràng, thời gian làm món đã được tính toán chính xác, vừa kịp lúc Cố Thập Chu tới.

Mỗi món ăn đều được bày biện vô cùng tinh tế, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta muốn cầm đũa lên ngay.

Cố Thập Chu ngồi một mình một bên, còn vợ chồng nhà họ Cố ngồi ở phía đối diện.

Hồ Á Trân muốn mở lời nói chuyện với Cố Thập Chu, nhưng không hiểu sao, lời nói đến đầu môi lại không thốt ra được.

Đối với cô con gái này, lòng Hồ Á Trân tràn đầy áy náy. Năm đó, chính vì sự thiếu trách nhiệm của họ với tư cách làm cha mẹ mà khiến Cố Thập Chu chịu nhiều khổ sở. Nghe nói những năm qua, Cố Thập Chu sống cùng một thầy phong thủy trong núi, cuộc sống của hai thầy trò rất đạm bạc.

Cố Thập Chu không nhìn hai người lớn ngồi đối diện, ánh mắt cô chỉ dừng trên các món ăn trên bàn, khuôn mặt bình thản, không chút gợn sóng.

"Làm món cua trứng muối rồi, nếu con thích thì lát nữa ăn nhiều một chút nhé." Hồ Á Trân nói với giọng nhẹ nhàng, như sợ làm Cố Thập Chu sợ, cố tình hạ chậm tốc độ nói.

"Vâng, cảm ơn." Cố Thập Chu gật đầu, thấy họ chưa cầm đũa, cô cũng không tiện ăn trước.

Mọi người ít nói, nhưng Cố Thập Chu vẫn cảm nhận được một bầu không khí gia đình mà trước đây chưa từng có. Nó ấm áp, đủ để thấm vào lòng người.

Dì Tống đi vào bếp mang thêm đồ ăn ra, trong nồi vẫn còn mấy món. Riêng canh thì đã nấu ba loại. Hồ Á Trân sợ đối xử không đủ tốt với con gái bảo bối của mình, không biết khẩu vị của cô thế nào nên đã nấu hết những món canh bà giỏi nhất. Dù không mong Cố Thập Chu ăn hết, nhưng chỉ cần mỗi món nếm một chút cũng đủ làm bà hài lòng.

Món nào còn lại ít nhất, chứng tỏ Cố Thập Chu thích món đó.

Khi dì Tống từ bếp bước ra, trên tay cầm một nồi canh.

Từ xa, bà đã trông thấy khung cảnh kỳ lạ ở phòng ăn.

Cả nhà đứng đó như ba cây cột gỗ, không ai động đậy, không ai mở miệng nói lời nào, trông đến buồn cười.

"Ông chủ, bà chủ, món ăn nguội hết rồi, sao mọi người còn chưa ăn? Tiểu thư chắc cũng đói lắm rồi." Dì Tống đặt nồi canh ở gần phía Cố Thập Chu, vừa đặt vừa cười nhắc nhở.

Hồ Á Trân lúc này mới sực tỉnh, vội vàng cầm đũa gắp thức ăn cho Cố Thập Chu. Chỉ trong chốc lát, bát của Cố Thập Chu đã đầy ắp, cao như một ngọn núi nhỏ.

Cố Ân Hà thì có vẻ điềm tĩnh hơn nhiều. Dù trong lòng rất thương yêu con gái, ông không thể hiện quá rõ ràng như Hồ Á Trân. Ông chỉ thỉnh thoảng đẩy những đĩa thức ăn về phía Cố Thập Chu, để cô tiện gắp hơn.

Trong lúc ăn, dì Tống rót đồ uống vào cốc cho từng người. Sau khi rót xong, bà lại lấy ra ba chiếc ly mới tinh.

"Hôm nay là một ngày vui, có nên uống một chút rượu không?" Cố Ân Hà đặt đũa xuống, nhìn Cố Thập Chu, rồi hỏi: "Con có thích uống rượu không?"

Cố Ân Hà vốn là người rất thích uống rượu. Ở dưới tầng hầm của biệt thự nhà họ Cố, ông đã xây dựng một hầm rượu nhỏ để chứa những loại rượu ngon mà ông sưu tầm. Tửu lượng của ông rất tốt, từ nhỏ đã nổi danh trong nhóm bạn, được gọi là "ngàn ly không say."

"Con thích." Cố Thập Chu gật đầu. Cô không mấy hứng thú với vị của rượu, nhưng tửu lượng lại rất tốt.

Thấy Cố Ân Hà có ý muốn uống rượu, Cố Thập Chu không muốn làm ông mất vui, bèn khẽ nhếch môi, cười nhẹ nhàng có phần e dè.

Hồ Á Trân vốn không thích uống rượu, nhưng bà cũng không cản Cố Ân Hà. Một chút rượu để vui vẻ thì bà không phản đối, miễn là không uống đến say khướt.

Từ trước đến nay bà vẫn như vậy, hôm nay thấy Cố Ân Hà vui, bà lại càng không nói gì.

Thậm chí, bà còn cầm lấy một ly rượu, khẽ xoay cổ tay để ly rượu nhẹ nhàng xoay tròn một vòng. Động tác rất chậm rãi, vẫn giữ được nét thanh lịch thường thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro