Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 130

Chương 130

"Tại sao tôi lại hại chết chị ấy?"

Từ phía sau vang lên một giọng nói bình thản, không nóng không lạnh.

Nghe vậy, Biên Mặc giật mình quay phắt lại, phát hiện không biết từ lúc nào, Cố Thập Chu đã trèo lên được con thuyền này.

Toàn thân cô ướt sũng, mái tóc dính bết lên gò má, đôi môi tím tái vì lạnh. Hai tay cô buông thõng bên người, những ngón tay nhợt nhạt đang nhỏ từng giọt nước xuống sàn.

Dù trong tình trạng ướt nhẹp và trông có vẻ thê thảm, Cố Thập Chu vẫn đứng thẳng lưng, ánh mắt sáng rõ, như thể cô là người chiến thắng và đang kiểm soát toàn bộ tình hình.

Cô liếc nhìn qua phía sau Biên Mặc, nơi Ứng Thịnh đang bị trói, trao cho cô ấy một ánh mắt trấn an.

"Cô còn không biết mình là ai, đúng không?"

Biên Mặc rõ ràng ý thức được, kỹ năng của cô vượt xa Cố Thập Chu. Nếu Cố Thập Chu đến đây một mình, đó chẳng khác nào tự sát.

Biên Mặc không có ý định làm tổn thương Ứng Thịnh. Việc bắt cóc cô chỉ là hành động thực hiện theo yêu cầu của người đã giao tin tức cho cô. Người đó có mục đích riêng, đồng thời ra lệnh không được làm hại Cố Thập Chu. Bắt cóc Ứng Thịnh chỉ là cái cớ để dụ Cố Thập Chu đến đây.

Tuy nhiên, Biên Mặc cũng có mục đích cá nhân. Cô muốn đưa Ứng Thịnh rời xa Cố Thập Chu.

Thấy Cố Thập Chu đang đứng trên một tấm sàn kích hoạt cơ chế, ánh mắt của Biên Mặc thoáng dao động. Cô bước sang một bên, giơ tay ấn xuống cơ quan trên tường.

Cố Thập Chu hoàn toàn không kịp đề phòng. Cơ thể cô bất ngờ mất trọng lực, cả người rơi thẳng xuống trong tầm mắt của Ứng Thịnh, biến mất không dấu vết.

"Thập Chu!"

Ứng Thịnh mở to mắt, con ngươi co rút, sự kinh hoàng và đau đớn hiện rõ trong ánh nhìn.

Cô cố gắng giãy giụa, đến mức cổ tay bị trói trầy xước, máu đỏ tươi rỉ ra, thấm ướt dây thừng siết chặt.

Ánh mắt lạnh lùng của Ứng Thịnh đâm thẳng vào khuôn mặt nghiêng của Biên Mặc, mang theo cơn giận dữ sục sôi.

Nếu Cố Thập Chu xảy ra chuyện gì, cô nhất định không tha thứ cho Biên Mặc.

"Thả tôi ra! Nói rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối!"

Ứng Thịnh buộc bản thân phải giữ bình tĩnh. Lúc này đối đầu với Biên Mặc chỉ khiến cô tiếp tục rơi vào thế yếu. Cô cần Biên Mặc mất cảnh giác để tìm cơ hội thoát thân.

Biên Mặc đã ở bên cạnh Ứng Thịnh suốt năm năm. Dù không thể nói là hiểu thấu cô, nhưng ít nhất cũng nắm rõ bảy, tám phần tính cách của cô.

Cô biết Ứng Thịnh coi trọng Cố Thập Chu như thế nào. Lời nói vừa rồi của Ứng Thịnh, chẳng qua chỉ là một cách để lừa Biên Mặc thả cô ra.

Trong lòng hiểu rõ, nhưng Biên Mặc không hề để lộ trên mặt.

Cô ngồi xuống sàn bên cạnh Ứng Thịnh, nghiêng đầu nhìn cô một cái, rồi từ từ mở miệng nói về những gì mình biết.

Chuyện này không có gì cần giấu giếm. Nếu Ứng Thịnh muốn nghe, cô sẽ kể hết từ đầu đến cuối. Dù sao, cô ấy cũng có quyền được biết sự thật.

"Cởi trói cho tôi!"

Ứng Thịnh nghiến răng, nhìn Biên Mặc bằng ánh mắt đầy sát khí, trán nổi gân xanh, giọng nói lạnh băng như lưỡi dao vừa rút ra khỏi vỏ.

Biên Mặc thản nhiên từ chối yêu cầu tháo trói của Ứng Thịnh.

Cô ta rất tự tin vào khả năng của mình, chắc chắn rằng có thể đánh bại bất kỳ ai trên con thuyền này, nhưng Ứng Thịnh là ngoại lệ.

"Tai chị đâu có bịt lại, nghe thế này cũng được, chị thấy đúng không?"

Biên Mặc nhìn về phía Ứng Thịnh, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sự ẩn ý.

Cố Thập Chu ngã xuống tầng dưới của khoang thuyền.

Trong lúc rơi xuống, cô đã dùng sức của cánh tay và chân để giảm lực rơi bằng cách bám và đạp vào các bề mặt xung quanh. Dù vậy, cú đáp vẫn khiến cô suýt ngã sõng soài.

Cố Thập Chu chống một tay xuống sàn thuyền, ngẩng đầu nhìn lên. Cô nhận ra tầng dưới này không phải là một khoang thuyền bình thường, mà là một nơi kỳ lạ đầy bí ẩn.

Những bóng đèn huỳnh quang trên trần như chỉ để trang trí, vì không hề phát sáng.

Thay vào đó, khắp nơi được thắp sáng bằng những ngọn nến đỏ trong các chụp đèn thủy tinh cầu kỳ. Ánh lửa nến nhảy nhót, tạo nên khung cảnh vừa ma mị vừa rực rỡ.

Những chiếc đèn được chạm trổ hoa văn tinh xảo, còn các thiết kế trong khoang thuyền toát lên nét cổ kính, mang đậm phong cách phương Đông cổ đại.

Cố Thập Chu nhíu mày, quan sát kỹ lưỡng. Một cảm giác quen thuộc kỳ lạ thoáng qua trong tâm trí cô.

Đặc biệt là chiếc ghế không xa phía trước. Cô nhận ra nó ngay lập tức. Đó là chiếc ngai vàng từng nằm dưới đáy biển Honduras. Lớp bọc ngoài của nó giờ đã phai màu, để lộ ra bản chất thật sự.

Những hoa văn kiểu châu Âu trước đây đã đảo ngược, biến thành các họa tiết kỳ quái nhưng tinh tế.

Khi nhìn kỹ hơn, cô nhận ra các hoa văn đó ghép lại thành đôi cánh phượng hoàng. Các chi tiết được chế tác như từng sợi lông vũ sống động, làm chiếc ngai giờ đây trở thành một biểu tượng mang đậm nét phương Đông.

Khoang thuyền trống không, chỉ có Cố Thập Chu đứng đó. Bộ quần áo ướt đẫm dính sát vào người, nước nhỏ tí tách xuống sàn, lan ra thành một vệt tối hình tròn dưới chân cô.

Hai người phụ nữ xuất hiện, dáng vẻ giống như cung nữ.

Họ mặc y phục cung đình lộng lẫy, cổ thẳng tắp, dáng người mảnh mai. Dù mang giày cao gót, bước đi của họ vẫn rất vững vàng và đầy trang nghiêm.

"Thập công chúa, cần nô tỳ giúp người thay y phục, rửa ráy không ạ?"

Hai cung nữ nói cùng lúc, giọng điệu và biểu cảm giống hệt nhau. Rõ ràng, họ là những người hầu được huấn luyện bài bản.

"Không cần, gọi người quản sự của các cô tới gặp ta."

Cố Thập Chu nhíu mày, lùi lại một bước, không muốn để họ đến gần.

"Vâng, nô tỳ sẽ đi ngay."

Hai cung nữ cúi người, nhanh chóng rời đi và biến mất vào góc khuất cuối khoang thuyền.

Cố Thập Chu biết rõ, những cung nữ này không còn là người sống. Dù ánh nến sáng rực, nhưng lại không thể phản chiếu bóng dáng của họ. Những linh hồn này đã tồn tại ở đây rất lâu.

Sau khi cung nữ rời đi, cô chờ đợi thêm một lúc.

Rất nhanh, một người đàn ông cao lớn xuất hiện.

Hắn mặc trang phục cung đình xa hoa, cử chỉ lịch sự và đầy uy nghiêm. Khi hắn tiến lại gần, Cố Thập Chu ngước mắt nhìn và ánh lên vẻ kinh ngạc thoáng qua.

Người đàn ông đó không ai khác chính là Cố Ân Hà, cha ruột của vị thiên kim tiểu thư họ Cố.

"Thập công chúa nên thay y phục, chỉnh lại dung nhan thì hơn. Bộ dạng thế này thật sự không xứng với thân phận."

Giọng điệu của Cố Ân Hà khiến Cố Thập Chu cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Thập công chúa? Cô làm gì có chuyện làm công chúa nào?

"Các người rốt cuộc muốn làm gì?"

Cố Thập Chu quét ánh mắt lạnh lùng về phía Cố Ân Hà, toàn thân như dựng gai nhọn phòng vệ.

Ngay lúc đó, một người phụ nữ bước ra từ phía sau Cố Ân Hà.

Cố Thập Chu lập tức nhận ra người này – đó chính là nữ quỷ sát ngàn năm mà cô đã thu phục trước đây.

Nụ cười của nữ quỷ nhẹ nhàng và thanh thoát, toát lên vẻ ôn nhu và tao nhã. Nhưng nụ cười ấy giống như một hình thức biểu cảm được rèn luyện, hoàn toàn không có sự chân thật.

"Vốn dĩ muốn để ngươi tự mình nhớ lại, nhưng tốc độ thức tỉnh của ngươi quá chậm."

Người phụ nữ bước từng bước chậm rãi, kiêu sa tiến đến gần Cố Thập Chu. Bà ta đưa tay lên, định chạm vào trán của cô.

Cố Thập Chu theo phản xạ lùi lại, nhưng ngay lập tức phát hiện mình không thể nhúc nhích, hoàn toàn bị khống chế dưới quyền năng của nữ quỷ.

Một bàn tay lạnh băng đặt lên trán cô, như thể nghìn năm hàn băng chạm vào da thịt, cái lạnh len lỏi thấm vào tận xương tủy.

Cơn đau buốt từ hộp sọ xuyên thẳng vào tâm trí cô, khiến cô như bị tra tấn. Dù muốn trốn tránh, nhưng cơ thể bị trói chặt, cô không thể nào thoát ra.

Thức tỉnh? Thức tỉnh cái gì?

Đầu óc Cố Thập Chu rơi vào trạng thái hỗn loạn. Con ngươi của cô bắt đầu thay đổi, lúc tỏa ánh vàng lấp lánh, lúc lại chuyển sang màu đỏ thẫm mờ tối. Những ký ức xa lạ nhưng quen thuộc từng chút ùa về, lấp đầy tâm trí cô.

Cố Thập Chu mở to mắt, kinh ngạc đến nỗi khó thốt thành lời.

Trong những ký ức hiện lên, cô thấy mình đang ở trong một cung điện lộng lẫy.

Cô chỉ mới năm tuổi, gương mặt nhỏ nhắn dễ thương, đôi mắt đen láy trong suốt, ánh lên vẻ ngây thơ hồn nhiên. Nhưng biểu cảm lại rất nghiêm nghị, cố ý giữ khuôn mặt lạnh lùng, như muốn bày ra dáng vẻ cao quý.

"Sư phụ, ngay cả cười cũng không được sao?"

Gương mặt nhỏ nhắn của cô đột nhiên xị xuống, giọng nói mang theo sự buồn bực.

"Con là người thừa kế duy nhất của ngôi vị nữ hoàng. Con phải cao quý, phải tao nhã, và phải uy nghiêm."

Người đang dạy bảo cô là Tạ Khứ Dung, sư phụ của cô.

Ông ta chuyên tâm huấn luyện Thập công chúa từ ngày nhập cung. Gia tộc hoàng tộc nhỏ bé này sinh ra đã mang theo dị năng kỳ lạ. Kẻ thì có thể điều khiển vật từ xa, người thì có khả năng hô mưa gọi gió.

Quốc gia nhỏ bé này thường xuyên chịu cảnh hạn hán kéo dài, nên khả năng điều khiển mưa gió là một dị năng cực kỳ quý giá.

Thập công chúa, từ khi chào đời, đã được cả quốc gia bảo vệ như ngọc quý. Hoàng đế và hoàng hậu đặt mọi kỳ vọng lên vai cô, xem cô là hy vọng duy nhất để cứu vớt quốc gia.

May mắn thay, cô rất xứng đáng với kỳ vọng ấy.

Khi vừa tròn mười tuổi, cô đã có thể tự do điều khiển mưa gió. Từ đó, quốc gia không còn hạn hán, mùa màng luôn bội thu, đất nước thái bình thịnh trị.

Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang.

Một nhóm tương sĩ giận dữ kéo đến hoàng cung, bày trận pháp phong tỏa cả tòa cung điện.

Họ gọi Thập công chúa là "yêu nghiệt," tuyên bố rằng mưa gió của tự nhiên có quy luật, không được phép bị con người can thiệp.

Họ đòi diệt trừ "tai họa" này để giữ gìn hòa bình giữa thiên nhiên và con người.

Cả hoàng tộc và bách tính của quốc gia vì muốn bảo vệ Cố Thập Chu mà bị coi là yêu nghiệt. Họ gần như bị tiêu diệt hoàn toàn bởi lôi thần, những tia sét đánh trúng từng người, khiến họ chết thảm không toàn thây, máu me nhuộm đỏ khắp cung điện, tạo nên một khung cảnh bi thương vô tận.

Cố Thập Chu chỉ biết trơ mắt nhìn những người yêu thương mình – hoàng đế, hoàng hậu, các hoàng huynh, hoàng tỷ – lần lượt ngã xuống trước mặt.

Cô run rẩy, đôi tay nhỏ bé bấu chặt lấy nhau, nhưng chẳng thể làm gì. Đôi chân mềm nhũn, cô ngồi sụp xuống đất, ánh mắt hoảng hốt, tuyệt vọng, nhưng ngay cả nước mắt cũng không thể rơi.

Trong cơn hỗn loạn, đại công chúa Cố Thủy Diêu ôm lấy cô, chạy trốn khỏi hoàng cung nhuốm đầy máu tanh, may mắn giúp hai chị em thoát khỏi kiếp nạn.

Tuy nhiên, hoàng tộc họ Cố đã bị tận diệt, không còn một ai sống sót ngoại trừ hai chị em.

Cố Thập Chu vì cú sốc mà mắc bệnh nặng, được Cố Thủy Diêu chăm sóc, nhưng vẫn không thể qua khỏi, chỉ kéo dài được thêm hai năm trước khi lìa đời.

Cố Thủy Diêu đau đớn tột cùng, trong cơn tuyệt vọng, cô dành ra ba mươi năm để thi triển một loại cấm thuật cao siêu.

Cô phong ấn toàn bộ cung điện đã tàn lụi, giữ lại linh hồn của toàn bộ gia tộc họ Cố, bao gồm cả thân xác và hồn phách của Cố Thập Chu.

Phong ấn này cần đến một nghìn năm để duy trì, đổi lại Cố Thủy Diêu nhận lãnh thiên phạt. Cô qua đời khi đang ở độ trung niên, trong chính cung điện ngập tràn máu tanh và đau thương ấy.

Tuy nhiên, chỉ riêng linh hồn của Cố Thủy Diêu giữ được ý thức, để ngày ngày đối mặt với không khí chết chóc, tĩnh mịch và sự dằn vặt vô tận.

Cố Thập Chu cảm nhận từng đợt rùng mình xuyên suốt cơ thể.

Đôi mắt cô từ từ biểu lộ những cảm xúc phức tạp: từ kinh hoàng, đau đớn, đến tiếc thương. Nhưng rồi tất cả những cảm xúc đó dần dần lắng xuống, đôi mắt trở nên tĩnh lặng, không còn gợn sóng.

"Kẻ đã hủy diệt toàn bộ gia tộc chúng ta, chính là tổ tiên của những phong thủy tướng sư đó."

Cố Ân Hà lặng lẽ lui ra phía sau, nhường chỗ cho Cố Thủy Diêu.

Cố Thủy Diêu ra lệnh cho bốn cung nữ bước lên, giúp Cố Thập Chu thay y phục và chỉnh lại trang sức. Trong lúc đó, cô nhìn Cố Thập Chu, giọng nói vừa đau thương vừa thấm đẫm căm hận.

"Chúng ta không phải là yêu quái. Chúng ta là thần linh! Chỉ có thần linh mới có thể hô mưa gọi gió. Chúng ta là hậu duệ của thần tộc, vậy mà bị lũ phàm nhân ngu xuẩn đó hủy diệt, khiến chúng ta phải lưu lạc, bị giam cầm suốt ngàn năm trong cung điện này..."

Từng lời nói của Cố Thủy Diêu như rạch sâu vào tâm trí, khiến trái tim Cố Thập Chu đau nhói.

Hàng mi dài đen nhánh của cô run rẩy, đôi môi mím chặt, cố gắng kìm nén cơn phẫn uất đang trào dâng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro