Chương 125
Chương 125
Kỳ Thấm ở nhà mà không yên lòng, cứ mãi chờ điện thoại của Thịnh Kiều Kiều, nhưng điện thoại lại im lặng đến đáng sợ.
Không còn cách nào khác, cô bịa một lời nói dối qua loa để trấn an Kỳ Thanh, rồi vội vã chạy đến nhà của Thịnh Kiều Kiều.
Kỳ Thấm có chìa khóa dự phòng của căn hộ Thịnh Kiều Kiều, không cần gõ cửa cũng có thể vào. Khi bước vào, cô thấy Thịnh Kiều Kiều đang ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt đầy âu sầu, ngẩn ngơ như đang đắm chìm trong suy nghĩ.
"Chị Kiều Kiều, chị không sao chứ?" Kỳ Thấm không kịp thay giày, chạy vội đến trước mặt Thịnh Kiều Kiều, cúi người xuống lo lắng hỏi.
"Không sao, sao em lại đến đây?" Thịnh Kiều Kiều nhớ lúc Kỳ Thấm rời đi, cô nói sẽ về nhà ở một đêm để dành thời gian cho chị gái mình.
Kỳ Thấm không nói rằng mình đã nghe thấy tiếng bà thím lớn giọng qua điện thoại. Cô đưa mắt nhìn quanh phòng, không thấy có ai khác, chẳng lẽ cô đã nghe nhầm? Người đó không phải đang nói chuyện với Thịnh Kiều Kiều?
"Chạy đến đây chắc mệt lắm rồi, để chị làm chút đồ ăn khuya cho em nhé?" Thịnh Kiều Kiều đứng dậy định vào bếp, nhưng bị Kỳ Thấm kéo lại.
"Em không mệt, em chỉ lo cho chị thôi." Sắc mặt Thịnh Kiều Kiều không được tốt, Kỳ Thấm cảm thấy rõ ràng chị ấy đã gặp chuyện gì đó.
Thịnh Kiều Kiều vốn ít giao tiếp xã hội, không có nhiều bạn bè, và cũng không hay liên lạc với gia đình.
Trên đường đến, Kỳ Thấm đã gọi cho Cố Thập Chu để hỏi xem có chuyện gì xảy ra ở Cục Phong Thủy hay không. Theo lời sư phụ, không có chuyện gì lớn xảy ra, công việc của Thịnh Kiều Kiều vẫn ổn định.
Vậy chắc chắn chỉ có thể là chuyện gia đình hoặc bạn bè. Mâu thuẫn giữa người với người rất phức tạp, đặc biệt là trong mối quan hệ gia đình.
"Để em làm cho chị, chị cứ ngồi chờ đi." Kỳ Thấm biết chắc Thịnh Kiều Kiều không ăn uống đàng hoàng, lập tức chạy vào bếp.
Chẳng mấy chốc, Thịnh Kiều Kiều lại thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Kỳ Thấm chạy ra từ bếp, vẻ mặt có chút ngại ngùng.
"Xin lỗi chị, em quên chưa thay giày mà đã bước vào. Để lát nữa nấu xong đồ ăn, em sẽ lau nhà cho chị."
Nói xong, Kỳ Thấm chẳng đợi Thịnh Kiều Kiều trả lời mà vội vàng chạy lại vào bếp, dáng vẻ bận rộn.
Sau khi trả hết nợ cho em trai, mẹ Thịnh Kiều Kiều mới chịu rời đi. Khi mẹ rời đi, Thịnh Kiều Kiều ngồi một mình trong phòng khách, vẻ mặt mệt mỏi như thể đã mấy ngày liền không ngủ, hai bên thái dương giật liên hồi.
Trong đầu cô vẫn vang lên những lời của mẹ mình, không cách nào dứt ra được.
"Em trai con vẫn còn đang đi học, nó muốn có một chiếc điện thoại thì con mua cho nó là được rồi. Vậy mà con lại đi giới thiệu cho nó một công việc làm thêm, nó thì làm sao chịu được mấy chuyện này? Học hành còn bận rộn không xuể, con lại còn nghĩ ra cách vớ vẩn như vậy."
"Em trai con khó khăn lắm mới thi đỗ đại học ở Đế Đô, nó thật xuất sắc. Mà ở Đế Đô chi phí sinh hoạt cao như thế, trước đây nó đã bao giờ xin con một xu nào chưa? Bây giờ gặp chút khó khăn, muốn nhờ chị gái giúp đỡ, vậy mà con lại sắp xếp cho nó một công việc cực nhọc để đuổi khéo, làm nó lạc lối thế này!"
"Dù thế nào đi nữa, chúng ta đã nuôi con khôn lớn. Nó là em trai ruột của con, mà con lại là chị gái. Không cần con phải gửi tiền về nhà hàng tháng, mua cho nó một chiếc điện thoại mới, với con chẳng qua chỉ là một chút tiền nhỏ, đúng không?"
"Thế tại sao các người không mua cho nó? Nó là em trai ruột của con, chẳng lẽ không phải con trai ruột của các người à?" Thịnh Kiều Kiều tức giận. Mẹ cô thực sự quá đáng, tại sao cô – với tư cách là chị gái – lại phải vô điều kiện hy sinh cho em trai mình?
Ngày trước, cô học đại học cũng phải dựa vào chính mình, nhờ học bổng và công việc làm thêm mới đủ trang trải cuộc sống. Dù như thế, cô vẫn không thể mua được nhiều thứ mình muốn.
Mỗi năm nhìn các bạn học được bố mẹ đưa đến trường, mẹ các bạn còn vào tận ký túc xá, trải chăn, dọn dẹp, hỏi han ân cần, cô chỉ cảm thấy nghẹn ngào, khó chịu.
Cùng là cha mẹ, sao lại có sự khác biệt lớn đến vậy.
Thịnh Kiều Kiều lắc đầu, cố gạt đi những lời cay nghiệt cứ liên tục hiện lên trong đầu mình.
Trong lúc đó, Kỳ Thấm đã làm xong một bát mì chua cay. Đây là món cô tự học, trước khi mang ra còn nếm thử hai miếng, thấy mùi vị khá ổn. Chua cay kết hợp, rất kích thích vị giác, tuy không quá ngon nhưng cũng ăn được, dĩ nhiên không thể so sánh với tay nghề của sư nương.
"Chị không ăn trứng nên em không cho vào. Chỉ có rau cải thôi, chị ăn tạm nhé." Kỳ Thấm đặt bát mì trước mặt Thịnh Kiều Kiều, ra hiệu bảo chị ăn một chút.
"Cảm ơn em." Giọng Thịnh Kiều Kiều trầm thấp, bầu không khí trong phòng cũng có chút trầm lắng lạ thường.
Kỳ Thấm không nói gì, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, căng thẳng nhìn chị mình. Thấy Thịnh Kiều Kiều cầm đũa ăn hai miếng mà không tỏ vẻ gì quá phức tạp, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
May mà không khó ăn.
Cô nhớ ra sàn nhà chưa lau, liền nhanh chóng đứng dậy lấy cây lau nhà. Bận rộn một hồi, Thịnh Kiều Kiều cũng ăn xong bát mì.
"Chị Kiều Kiều, chị cứ để bát đó, để em rửa cho."
Kỳ Thấm hết lau sàn, lại nấu mì, rửa bát, bận rộn không ngừng tay.
Thịnh Kiều Kiều nhìn tất cả, dù không nói gì nhưng trong lòng vô cùng cảm kích. Cô cảm ơn Kỳ Thấm vì đã ở bên cạnh cô trong lúc này.
Cả hai không nói chuyện nhiều. Thịnh Kiều Kiều trông rất mệt mỏi, tắm xong liền trở về phòng ngủ.
Ngược lại, Kỳ Thấm thì rất tỉnh táo. Cô lăn qua lăn lại trên giường, không cách nào chợp mắt, trong đầu toàn nghĩ về việc Thịnh Kiều Kiều rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì.
Cô không dám hỏi, vì cảm thấy đó là chuyện riêng của Thịnh Kiều Kiều. Hỏi ra chỉ sợ khiến chị khó chịu, bầu không khí sẽ rất gượng gạo.
Mơ màng nhắm mắt, vừa kịp có chút buồn ngủ thì từ phòng bên cạnh bỗng vang lên tiếng hét. Kỳ Thấm giật mình, bật dậy khỏi giường, lao thẳng qua phòng bên kia.
Tim cô đập thình thịch, đến mức chính cô cũng nghe rõ từng nhịp đập của nó.
Giữa đêm khuya, tiếng hét của Thịnh Kiều Kiều thực sự khiến người ta hoảng sợ.
Nhưng khi Kỳ Thấm bước đến bên giường gọi cô hai tiếng, cô mới phát hiện Thịnh Kiều Kiều không hề tỉnh, mà chỉ đang mơ.
Nhìn thấy đôi mày của Thịnh Kiều Kiều nhíu chặt, Kỳ Thấm không khỏi đau lòng. Cô nhẹ nhàng đưa tay vỗ vỗ lên lưng Thịnh Kiều Kiều, từng nhịp một, dịu dàng và chậm rãi.
"Không sao đâu, chỉ là mơ thôi mà."
Kỳ Thấm ngồi ở mép giường, trông chừng Thịnh Kiều Kiều.
Chẳng mấy chốc, đôi mày của Thịnh Kiều Kiều dần giãn ra, đôi môi khẽ mấp máy, nhưng âm thanh lần này rất nhỏ, đứng xa một chút cũng chẳng nghe được cô nói gì.
Sự tò mò thôi thúc Kỳ Thấm ghé tai lại gần. Khi nghe rõ những gì Thịnh Kiều Kiều đang gọi, mặt cô lập tức đỏ bừng, đỏ đến mức như sắp bốc hơi nóng.
Kỳ Thấm nghe thấy từ miệng của Thịnh Kiều Kiều gọi tên mình.
Cái cách Thịnh Kiều Kiều gọi "Tiểu Thấm" chứa đầy sự dịu dàng và yêu thương, dù không biết cô ấy đang mơ thấy gì, nhưng chỉ cần nghe giọng nói cũng có thể tưởng tượng được vài phần.
Tại sao lại gọi tên cô như vậy?
Dù có ngốc đến đâu, lúc này Kỳ Thấm cũng hiểu được tình cảm của Thịnh Kiều Kiều dành cho mình.
Cô không biết nên vui mừng hay kinh ngạc nhiều hơn.
Cứ nghĩ rằng tình cảm của Thịnh Kiều Kiều dành cho mình chỉ là tình chị em, giống như một người chị lớn chăm sóc em nhỏ. Kỳ Thấm chưa bao giờ dám nghĩ xa hơn, bởi Thịnh Kiều Kiều thường tỏ ra rất khó chịu với cô, hay nói mỉa mai khiến cô bĩu môi không ít lần. Nhưng vì không cãi lại được, cô đành nhẫn nhịn.
Không cãi lại phần lớn là vì những điều Thịnh Kiều Kiều nói đều đúng, không phải cố ý làm khó hay thêm thắt gì cả.
Chính vì thế, Kỳ Thấm luôn cố gắng sửa đổi những tật xấu của mình, mong sao Thịnh Kiều Kiều không còn lý do để trách mắng.
Nhưng nghĩ lại, ngoài việc hay mỉa mai cô vài câu, Thịnh Kiều Kiều vẫn luôn chăm sóc cô rất tốt, chỉ là không biết nấu ăn.
Điều này cũng chẳng phải vấn đề lớn. Kỳ Thấm nghĩ rằng biết nấu ăn chẳng qua là một điểm cộng, nếu Thịnh Kiều Kiều không biết, thì cô có thể học thay.
Ví như bát mì chua cay cô làm cho Thịnh Kiều Kiều tối nay, cũng học từ quyển sách dạy nấu ăn mà Thịnh Kiều Kiều mua về.
Kỳ Thấm không hiểu tại sao Thịnh Kiều Kiều đột nhiên mua mấy quyển sách dạy nấu ăn, vì cô ấy vốn chẳng có tố chất làm bếp. Mỗi lần bước vào bếp, thứ mùi bốc ra thường là mùi cháy khét, món ăn làm ra đen thui đến mức chẳng nhận ra hình dạng ban đầu, Thịnh Kiều Kiều đích thị là "thiên tai của nhà bếp."
Ngồi ở mép giường, Kỳ Thấm nghĩ lại rất nhiều chi tiết trong thời gian cô và Thịnh Kiều Kiều ở bên nhau.
Càng nhớ lại, Kỳ Thấm càng phát hiện ra nhiều điểm bất thường. Quả thật, ánh mắt Thịnh Kiều Kiều nhìn cô, không ít lần có gì đó không đúng.
Chỉ là Kỳ Thấm tính vô tư, không nghĩ ngợi nhiều. Thêm nữa, cô còn nhỏ, chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương, chỉ muốn chuyên tâm học thuật tướng số để làm rạng danh sư phụ, không khiến người mất mặt.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, cô dường như cũng không thấy phản cảm với chuyện yêu đương.
Đặc biệt là yêu Thịnh Kiều Kiều.
Có lẽ cô đã quen với việc bị Thịnh Kiều Kiều "ghét bỏ". Một ngày không bị trêu chọc, ngược lại cô lại thấy thiếu đi thứ gì đó.
Kỳ Thấm nắm tay Thịnh Kiều Kiều, nhẹ nhàng gục đầu xuống mép giường, chống cằm lên khuỷu tay mình, chăm chú nhìn cô ấy.
Dung mạo của Thịnh Kiều Kiều không phải kiểu nổi bật, nhưng mang vẻ đẹp dịu dàng, thanh tú, kiểu càng nhìn càng thấy dễ chịu.
Ở một vài điểm, Thịnh Kiều Kiều khá giống với Kỳ Thanh. Cả hai đều là người ngoài lạnh, trong nóng.
Hồi nhỏ, Kỳ Thấm bị Kỳ Thanh đánh không ít lần.
Nhờ có Kỳ Thấm bên cạnh, Thịnh Kiều Kiều ngủ rất ngon trong nửa đêm còn lại. Trái lại, Kỳ Thấm thức trắng cả đêm, mải mê suy nghĩ lung tung.
Buổi sáng.
Ánh nắng nhẹ nhàng len lỏi qua cửa sổ vào phòng.
Khi tỉnh dậy, Thịnh Kiều Kiều ngửi thấy mùi sữa thơm thoang thoảng.
Cô mơ màng nhìn xuống tay mình, cảm giác hôm nay tay mình có gì đó hơi khác.
Bước ra khỏi phòng ngủ, Thịnh Kiều Kiều thấy Kỳ Thấm đang đeo găng tay lò nướng, bê ra một khay gì đó trông khá nặng.
Cơn ngái ngủ của Thịnh Kiều Kiều tan biến trong chớp mắt. Cô mở miệng hỏi, có chút căng thẳng: "Em biết dùng lò nướng sao?"
"Ở đó có sách hướng dẫn mà, em xem qua rồi là biết. Chị yên tâm đi, em không làm hỏng đâu." Kỳ Thấm cười hì hì, rồi nhanh tay lấy món trong lò ra, xếp lên đĩa và bày trên bàn.
"Em thấy trong sách dạy làm bánh trứng sữa chua, nhìn thành phẩm cũng không tệ lắm. Chị Kiều Kiều, chị muốn thử không?"
"Không cần đâu. Em định biến chị thành chuột bạch à? Ăn trúng thứ gì không hay thì sao?"
Thịnh Kiều Kiều khoát tay, che giấu cảm xúc trong mắt mình, nói với giọng có phần trái lòng.
Thực ra cô muốn ăn, chỉ là ngại ngùng không nói ra. Nghĩ đến việc tối qua mình cảm xúc thất thường, giờ cô cảm thấy hơi xấu hổ, đâm ra bắt đầu bướng bỉnh.
"Vậy được thôi, em sẽ mang bánh trứng này đến cho các bạn cùng lớp ăn. Hôm nay có tiết học, lát nữa em phải đi rồi."
Kỳ Thấm đã thay đồ xong từ sớm, còn trang điểm nhẹ để che đi dấu vết của một đêm không ngủ. Nhìn tổng thể, cô vẫn giữ được vẻ tươi tắn.
"Đừng mang mấy cái bánh trứng đó đi 'hại' bạn học của em. Để lại, chị ăn."
Thịnh Kiều Kiều thản nhiên buông một câu, sau đó xoay người bước vào nhà vệ sinh, vén tóc lên và bắt đầu rửa mặt.
Cô vừa rửa mặt được một nửa, bỗng nhiên như nhớ ra điều gì đó, lập tức thò đầu ra ngoài, trên mặt vẫn còn phủ đầy bọt trắng li ti.
"Em đừng vội đi, chờ chị một chút. Chị lái xe đưa em đến trường."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro