Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 111

Chương 111

Dù nước bùa khiến Hạ Gia Âm cảm thấy khó chịu khắp người, nhưng có lẽ con quỷ ám lấy cô lại sợ Cố Thập Chu, mấy ngày nay không thấy nó xuất hiện nữa.

Trước đây, Hạ Gia Âm luôn bị con quỷ đó quấy rối, sợ hãi đến mức đêm không thể ngủ, ăn uống cũng chẳng ngon. Nhưng từ khi ở nhà Cố Thập Chu, cô lại cảm thấy khá yên ổn. Chỉ là cái quỷ thai trong bụng càng ngày càng lớn. Bụng dưới của cô đã tròn căng như sắp sinh vậy.

Thứ này khác với đứa trẻ bình thường, tốc độ phát triển nhanh đến mức đáng sợ.

"Dạo gần đây cô có cảm thấy lạnh toàn thân, thích ăn đồ lạnh không?" Cố Thập Chu bưng một ly thuốc cảm pha sẵn từ bếp đi qua, tiện tay đưa cho Ứng Thịnh, nhưng lời nói lại hướng về phía Hạ Gia Âm.

"Có." Hạ Gia Âm cũng thấy kỳ lạ. Rõ ràng cô cảm thấy lạnh đến thấu xương, nhưng mỗi lần nhìn thấy đồ lạnh lại không kiềm được muốn ăn.

Hôm qua, cô còn ra ngoài mua cả một túi lớn kem, cất đầy trong tủ lạnh nhà Cố Thập Chu, cứ như bị nghiện vậy.

Cố Thập Chu liếc nhìn bụng của Hạ Gia Âm, thầm nghĩ gì đó rồi chậm rãi nói hai chữ: "Sắp rồi."

Sắp rồi?

Hạ Gia Âm ngơ ngác nhìn Cố Thập Chu, thấy ánh mắt đối phương lướt qua bụng mình, cô mới hiểu ra.

Là cái quỷ thai trong bụng sắp ra đời rồi.

"Ăn ít đồ lạnh lại, tốt nhất trong hai ngày tới chỉ nên uống nước ấm." Cố Thập Chu dặn dò, giọng nói lạnh nhạt.

Hạ Gia Âm vừa bước đến trước cửa tủ lạnh, cúi người định mở ngăn đông bên dưới, nghe Cố Thập Chu nói vậy, tay cô khựng lại, không tài nào đưa tay lấy đồ được nữa.

Ứng Thịnh đang ngồi uống thuốc cảm bên cạnh, nhướn mày nhìn Hạ Gia Âm nói: "Làm ơn, lấy giúp tôi một hộp."

Ánh mắt Hạ Gia Âm tràn đầy ấm ức, nhưng Cố Thập Chu đã nói không được ăn, chắc chắn là vì muốn tốt cho cô. Nếu muốn thoát khỏi cái thứ trong bụng này, cô phải nhịn cái ham muốn ăn uống này thôi.

Vì vậy, Hạ Gia Âm lấy một hộp kem, đau lòng đưa cho Ứng Thịnh đang ngồi xếp bằng trên sofa.

Ứng Thịnh vừa đưa tay ra nhận, lại bị ai đó cướp mất giữa chừng.

Cố Thập Chu cầm lấy hộp kem, lạnh lùng liếc mắt nhìn Ứng Thịnh, giọng điệu không chút cảm xúc. "Đang uống thuốc thì kiêng đồ lạnh."

"Cảm của tôi gần như khỏi rồi, thuốc cũng không cần uống nữa. Chỉ là một hộp kem thôi, không sao đâu."

Ứng Thịnh tự mình mua ít kem cất trong tủ lạnh, trời càng ngày càng nóng, không ăn kem chắc cô sẽ chịu không nổi.

Không được ăn đồ lạnh, thì còn gọi gì là mùa hè, đây đúng là đang vượt kiếp mà!

"Cả hai người đừng hòng ăn, mấy thứ trong tủ lạnh ấy, hoặc để nguyên, hoặc vứt hết đi."

"Cố đại sư, dạo này tôi sẽ không đụng đến chúng đâu, mấy hộp kem đó đừng vứt đi, chờ tôi khỏe lại rồi tôi ăn sau." Hạ Gia Âm ngoan ngoãn đáp lời.

Đó là kem cô mua bằng tiền dành dụm của mình, là tiền cô kiếm được từ việc làm thêm. Nếu vứt đi thì tiếc đứt ruột, huống hồ đó đều là những vị cô thích, cô không nỡ ra tay chút nào.

"Ừ." Cố Thập Chu thấy Hạ Gia Âm đã hứa thì chuyển ánh mắt về phía Ứng Thịnh.

Ứng Thịnh mím môi, như đang suy nghĩ điều gì.

Cố Thập Chu chẳng buồn để ý xem cô có phản ứng hay không, liền xé ngay nắp hộp kem, ngồi xuống chiếc sofa nhỏ cạnh Ứng Thịnh, chậm rãi dùng chiếc muỗng nhỏ ăn từng chút một.

Ứng Thịnh và Hạ Gia Âm đồng loạt nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ vụn.

Tể Nhi nghe thấy tiếng xé hộp liền nhanh chân chạy tới, đôi mắt tròn xoe đen láy nhìn chằm chằm vào Cố Thập Chu, đầy mong chờ.

Cố Thập Chu liếc qua thành phần trong hộp kem, chắc chắn rằng Tể Nhi ăn được rồi mới cúi người xuống, múc một muỗng nhỏ đưa cho nó.

Tể Nhi lè lưỡi hồng liếm lấy muỗng kem, miếng kem lạnh ngọt tan vào miệng khiến nó vui sướng điên lên, cái đuôi vẫy loạn xạ. Ăn xong một muỗng, nó lại ngẩng cái đầu lông xù lên nhìn Cố Thập Chu, chờ được cho thêm.

Thế là một người một chó cùng ăn vui vẻ.

Ứng Thịnh không thể chịu nổi nữa, mặt lạnh rời khỏi sofa, bước về phòng ngủ, hít một hơi thật sâu rồi cầm bút bắt đầu luyện vẽ đồ hình trên giấy vàng.

Hạ Gia Âm nuốt nước bọt, cố ép bản thân dời ánh mắt khỏi hộp kem và trốn vào phòng ngủ của Cố Thập Chu.

Cố Thập Chu liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ đang đóng kín của Ứng Thịnh, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ.

Nửa tháng trôi qua thật nhanh.

Bụng của Hạ Gia Âm càng ngày càng lớn, quần áo cũ của cô rõ ràng không còn mặc được nữa.

Cố Thập Chu đi đến trung tâm thương mại, mua một đống đồ bầu về. Hạ Gia Âm thay bộ đồ mới, trông cô béo lên không ít, cả người tròn trịa hẳn ra.

"Cố đại sư, thứ này khi nào mới ra được vậy? Tôi cảm thấy cơ thể mình tăng lên cả mấy chục cân, đi lại cũng khó khăn." Hạ Gia Âm vỗ nhẹ lên bụng mình, giọng nói đầy vẻ bất đắc dĩ.

Bây giờ cô đã hoàn toàn không sợ thứ trong bụng nữa, chỉ hy vọng Cố đại sư sớm xử lý được nó.

"Có lẽ là trong hai ngày tới." Cố Thập Chu nhẩm tính, nhưng không nói chính xác thời gian cho Hạ Gia Âm, chỉ trả lời một cách mơ hồ.

Hạ Gia Âm ngẫm nghĩ một lúc, sau đó cầm điện thoại gọi cho Kỳ Thấm.

Kỳ Thấm từng nói, khi nào cô sắp sinh thì báo trước để cô ấy đến quan sát và học hỏi kinh nghiệm.

Ban đầu, Hạ Gia Âm cảm thấy khá phiền lòng khi trở thành "tài liệu học tập" của Kỳ Thấm, nhưng nghĩ lại, dù gì Kỳ Thấm cũng là người giúp cô tìm được Cố đại sư, có thể xem như một nửa ân nhân cứu mạng. Hơn nữa, hai người họ còn là bạn thân từ nhỏ. Nếu Kỳ Thấm học được năng lực của Cố đại sư, sau này gặp chuyện kỳ dị khó giải, cô có thể nhờ thẳng Kỳ Thấm giúp đỡ, tiện lợi hơn nhiều.

Kỳ Thấm nhanh chóng đến khu chung cư nơi Cố Thập Chu ở, mang theo không ít đồ ăn, trong đó có cả kem mà Hạ Gia Âm yêu thích.

Nhìn thấy hộp kem, Hạ Gia Âm suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ.

Không hề phóng đại khi nói rằng cô hiện tại chẳng khác gì một người nghiện thuốc. Chỉ cần nhìn thấy kem, cô liền không bước nổi nữa.

Trước đây, cô vốn không quá thích ăn kem, chỉ thỉnh thoảng khi trời nóng không chịu nổi mới ăn một chút. Nhưng bây giờ, sự thèm muốn mãnh liệt này rõ ràng là do cái thứ trong bụng cô gây ra.

Cảm cúm của Ứng Thịnh đã khỏi từ lâu. Kỳ Thấm và Thịnh Giao Giao mỗi người lấy một hộp kem từ túi ra, rồi bắt đầu ăn.

Cả căn nhà, ngoài Hạ Gia Âm ra, mọi người vừa trò chuyện vừa ăn kem một cách vui vẻ.

"Sư phụ, ngày sinh chính xác của Gia Âm là khi nào ạ?" Kỳ Thấm hỏi Cố Thập Chu.

Cô biết các bậc thầy phong thủy có thể tính toán giờ giấc cụ thể đến từng giây.

"Mười một giờ, mười một phút, mười một giây tối mai." Hạ Gia Âm không hiểu các ngày tháng âm lịch mà Cố Thập Chu từng nói, nhưng sau khi tra cứu, cô mới biết thời điểm chính xác là khi nào.

"Chỉ mấy người chúng ta thôi, có đủ để đối phó với cái quỷ thai đó không?" Kỳ Thấm vừa ăn một muỗng kem dâu, vừa hỏi tiếp.

"Quỷ thai này là thứ rất được săn đón. Khi nó ra đời, chắc chắn đám ác quỷ gần đó sẽ lập tức kéo đến." Thịnh Giao Giao vừa nói vừa thấy có chút kem dính ở khóe miệng Kỳ Thấm, liền rút khăn giấy, trực tiếp lau giúp cô.

Kỳ Thấm đã quen với sự thân thiết của Thịnh Giao Giao, chỉ mỉm cười, cong mắt lên, để cô ấy lau.

Trong thời gian ở nhờ nhà Thịnh Giao Giao, mọi việc của cô đều do Thịnh Giao Giao chăm lo.

Thịnh Giao Giao thật sự rất tốt, cô rất thích. Nhưng đôi lúc tính khí của Thịnh Giao Giao lại kỳ lạ đến mức cô không thể đoán được.

"Thứ được săn đón?" Hạ Gia Âm nhìn Thịnh Giao Giao, có vẻ không hiểu ý trong lời nói của cô.

Tại sao quỷ thai trong bụng cô lại trở thành "hàng nóng" chứ? Cướp nó thì được gì?

Nghe vậy, Thịnh Giao Giao ngẩn người một lúc, sau đó quay sang nhìn Cố Thập Chu, nghi hoặc hỏi: "Tiểu Chu tỷ, chị vẫn chưa nói với cô ấy à?"

Hạ Gia Âm nghe Thịnh Giao Giao nói vậy, trong lòng lập tức căng thẳng. Chẳng lẽ Cố đại sư đang giấu cô chuyện gì sao?

"Ừ, ta lo cô ấy sẽ sợ, định đợi thêm một chút rồi mới nói." Cố Thập Chu đặt hộp kem trong tay xuống, giọng điệu dịu dàng. Cô lấy ra vài đạo bùa, động tác thuần thục, rất nhanh đã vẽ xong hai lá rồi nhét vào tay Hạ Gia Âm.

"Cô nên chuẩn bị tâm lý trước. Quỷ thai trong bụng cô là một loại thai sát hiếm gặp trăm năm mới có. Thai sát là đỉnh cao trong các ác quỷ. Khi vừa ra đời, nó không có khả năng kháng cự, và ác quỷ đã nuôi nó trong cơ thể cô chính là chờ đợi khoảnh khắc nó chào đời để nuốt chửng, từ đó hấp thụ sức mạnh quỷ thai vượt trội, làm bản thân mạnh hơn."

"Các ác quỷ khác cũng sẽ thèm khát sức mạnh của quỷ thai này, đến lúc đó, vô số ác quỷ sẽ tụ tập, náo nhiệt lắm đây."

Lời của Cố Thập Chu vừa dứt, sắc mặt Hạ Gia Âm lập tức tái nhợt.

Vô số ác quỷ tụ tập? Nghĩa là vào lúc mười một giờ tối mai, xung quanh cô sẽ xuất hiện hàng loạt ác quỷ, mà tất cả bọn chúng đều nhằm vào quỷ thai trong bụng cô.

"Ta sẽ bảo vệ cô, không để đám ác quỷ mổ bụng cô ra..."

Mổ bụng?!

Sắc mặt Hạ Gia Âm càng trắng bệch, đặc biệt khi nghe từ "mổ bụng," cả người cô run lên, da đầu tê dại. Những lời phía sau của Cố Thập Chu, cô hoàn toàn không nghe thấy nữa, cả người bất an, ngồi không yên.

Bên cạnh, Ứng Thịnh chẳng thể xen vào câu chuyện, chỉ lặng lẽ múc kem ăn. Khi cô định với tay lấy thêm một hộp, cổ tay liền bị ai đó giữ chặt. Cô quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt chăm chú của Cố Thập Chu nhìn mình.

Ứng Thịnh khẽ nhếch môi cười, buông tay ra ngay lập tức, thay vào đó mở một gói hạt thông, cẩn thận bóc từng hạt. Chẳng bao lâu, trên nắp hộp trước mặt cô đã xuất hiện một đống nhỏ hạt thông đã bóc sẵn, đầy đặn và ngon lành.

Thịnh Giao Giao ở bên cạnh cũng đang bóc hạt mắc ca cho Kỳ Thấm, từng miếng nhân trắng tròn được đặt gọn trên giấy ăn.

Chẳng mấy chốc, Ứng Thịnh cầm hạt thông đưa cho Cố Thập Chu, còn Thịnh Giao Giao thì chuyển phần hạt mắc ca đã bóc xong cho Kỳ Thấm.

Hạ Gia Âm ngồi một mình trên ghế sofa, trông như bị đâm vài nhát dao, biểu cảm trên mặt cực kỳ phức tạp.

Cô không chỉ phải chịu đựng nỗi đau không được ăn kem, lo lắng cho tai họa ngày mai, mà giờ đây còn vô tình bị "nhồi" cả một đống "cẩu lương." Thật sự là không kịp trở tay!

Hạ Gia Âm muốn khóc nhưng chẳng còn nước mắt, thầm than không biết kiếp trước đã tạo ra nghiệp chướng gì.

Không xa đó, Tể Nhi thò đầu ra khỏi ổ chó, dùng đôi chân nhỏ cắt tỉa gọn gàng cào cào xuống sàn hai cái, sau đó nhanh nhẹn chạy đến bên chân Cố Thập Chu, nằm xuống, há miệng nhỏ, lè lưỡi thở nhè nhẹ.

Hạ Gia Âm liếc nhìn Tể Nhi, trong lòng bỗng cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Dù sao thì cũng còn có chú chó này chung cảnh ngộ với cô...

"Cô từ từ ăn đi, để tôi cho nó ăn." Ứng Thịnh nhẹ nhàng đưa tay xoa tóc Cố Thập Chu, động tác dịu dàng và đầy cưng chiều.

Sau đó, cô đứng dậy khỏi sofa, bước đến bên tủ, lấy ra một túi lớn thức ăn cho chó. Cúi người nhặt lấy chiếc bát ăn màu nâu nhạt của Tể Nhi, cô đổ vào đó một lượng vừa đủ cho một bữa ăn.

Thấy vậy, Hạ Gia Âm chỉ biết cúi đầu ôm trán.

Thôi vậy, Tể Nhi ít ra còn có người chăm sóc, mình thì chẳng ai để ý đến.

Cuộc sống của mình còn không bằng một chú chó... thật quá đáng thương.

Hu hu hu, muốn yêu đương quá!

Hạ Gia Âm tự nhủ trong lòng, sau khi vượt qua kiếp nạn này, cô nhất định phải lập tức thoát ế thật nhanh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro