Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 65: Chiều chuộng

Chương 65: Chiều chuộng

Từ khi quen nhau đến giờ, cả hai chưa từng nói chuyện với nhau bằng giọng điệu nghiêm túc như thế này. Đây là lần đầu tiên những khúc mắc, những điều khó chịu đều được đưa ra, phơi bày và giải quyết một cách rõ ràng.

Mối quan hệ này vừa mới bắt đầu, còn rất non nớt và vẫn cần thêm thời gian để thích nghi. Vì vậy có những khía cạnh có thể tạm thời không cần quá quan tâm, nên nhường cho đối phương chút không gian và thời gian cũng không sao. Tuy nhiên có những điều nhất định không thể bỏ qua mà cần phải làm rõ ràng. Chuyện cá nhân có thể tự mình giải quyết, điều đó hoàn toàn hợp lý. Nhưng trong một mối quan hệ, không thể coi như đối phương không tồn tại, bất kể lý do hay khó khăn nào. Trong tình yêu, việc hoàn toàn phớt lờ người kia là điều cấm kỵ.

Diệp Tích Ngôn đã nói hết những gì mình nghĩ. Đó vừa là sự quan tâm, vừa giống như một cách giải tỏa cảm xúc. Suốt cả ngày, cảm xúc của cô luôn bị dồn nén. Đến khi cả hai thẳng thắn với nhau cô mới có thể buông bỏ, không còn phải giữ lại trong lòng. Cô không phải trút giận lên Giang Tự vì những lời nói ra đều xuất phát từ sự chân thành. Đây không chỉ là yêu cầu dành cho Giang Tự mà còn là lời nhắc nhở dành cho chính bản thân mình. Có thể xem đó như một lời tỏ tình, cũng là một lời hứa.

Giang Tự ôm lấy cô, để cô "nổi loạn" tùy thích. Cô hôn Diệp Tích Ngôn hết lần này đến lần khác đến mức môi cả hai đều tê rần, đỏ mọng lên.

Xung quanh các căn hộ đều đã tắt đèn, chỉ còn ánh sáng yếu ớt dưới chân tòa nhà le lói nhưng không đủ để soi sáng đến tầng 20. Bên trong phòng kín đáo, bên ngoài những ánh đèn đường lấp lánh, có chiếc đã tắt, có chiếc vừa bật sáng.

Khi cả hai ngồi dậy, Diệp Tích Ngôn vẫn không chịu buông tay, thậm chí còn nhân cơ hội đòi thêm chút "ngọt ngào" từ Giang Tự. Giang Tự khẽ rên một tiếng, hơi ngửa cằm sau đó lại vòng tay ôm lấy sau gáy cô.

Dù vậy nhưng đây vẫn là nhà người khác. Sau một hồi thân mật, cả hai tự kiềm chế lại không làm gì quá giới hạn. Quần áo vẫn chỉnh tề.

Giang Tự nhẹ nhàng vuốt lưng Diệp Tích Ngôn, giọng nói dịu dàng như muốn trấn an cô: "Không sao đâu, sẽ không có chuyện gì đâu..."

Khi đi ngủ, cả hai vẫn ôm nhau thật chặt. Diệp Tích Ngôn nhất quyết không chịu buông tay mà kéo Giang Tự sát vào lòng mình. Giang Tự lo sợ đè lên tay cô nên nằm nghiêng một lúc hơn 20 phút. Đợi đến khi Diệp Tích Ngôn gần như chìm vào giấc ngủ cô mới nhẹ nhàng dịch ra một chút.

Đêm ấy trôi qua chậm rãi, những suy nghĩ đan xen quẩn quanh trong đầu mãi đến gần sáng mới dần tan biến.

Buổi sáng, thành phố lại trở nên ồn ào hơn với vô số âm thanh náo động.

Hai chị em nhà họ Hạ rời đi từ rất sớm. Khi họ rời khỏi đây, chủ nhân căn phòng này vẫn còn ngủ say không hề hay biết. Hai người họ chỉ mang theo một chiếc túi xách, lặng lẽ rời đi mà không báo với Giang Tự.

Khi cả hai tỉnh dậy, thấy căn hộ đã vắng tanh Giang Tự cũng không gọi hỏi. Cô không hề tỏ ra ngạc nhiên.

Diệp Tích Ngôn cũng không hứng thú hỏi về họ, thái độ đối với hai chị em nhà họ Hạ vẫn dửng dưng. Cô không ghét họ nhưng cũng không thể nói là thích.

Việc dọn dẹp trong nhà là nhiệm vụ của những người rời đi sau. Không cần dọn quá kỹ, chỉ cần gấp chăn, bỏ rác là được.

Rời khỏi căn hộ, Diệp Tích Ngôn gọi điện cho Thiệu Vân Phong và chị Hạ để báo về hành trình của mình, nói rằng sẽ quay về sớm để mọi người yên tâm. Thiệu Vân Phong tỏ ra lo lắng hơn, nhắc đi nhắc lại rằng cô không nên lang thang ngoài đường và cần mau chóng trở về. Buổi chiều còn cần chuẩn bị tiếp tế, đổ xăng, không được trì hoãn.

Biết mình có lỗi, Diệp Tích Ngôn gật đầu đồng ý, đảm bảo sẽ về trước giờ trưa.

Vẫn còn sớm, sau khi cúp máy cô cùng Giang Tự ra một con phố gần đó ăn đậu hũ nước tương. Đến 9 giờ rưỡi cả hai mới quay lại khu căn hộ để lấy xe.

Mũ bảo hiểm là do Giang Tự giúp Diệp Tích Ngôn đội. Diệp Tích Ngôn không tự làm, cô chỉ đứng thẳng bên xe chăm chú nhìn Giang Tự.

Giang Tự vừa đội vừa hỏi: "Em muốn đội cái nào?"

Diệp Tích Ngôn nhanh chóng đáp: "Cái có sọc đỏ ấy."

Nói xong cô hơi cúi đầu xuống.

Giang Tự chỉnh lại tóc cho cô thật gọn gàng sau đó mới đội mũ lên.

Đường về không còn gấp gáp như khi đi, cả hai chạy chậm hơn một chút.

Ngồi sau xe, Giang Tự vòng tay ôm lấy Diệp Tích Ngôn, cả hai sát vào nhau. Diệp Tích Ngôn có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm và sự mềm mại từ phía sau lưng mình.

Khi đến Lương Thôn đã gần 11 giờ 30, đúng lúc các thành viên trong đoàn vừa hoàn thành công việc.

Thấy Diệp Tích Ngôn và Giang Tự cùng nhau trở về, La Như Kỳ không giấu nổi vẻ tò mò liền hỏi: "Tích Ngôn, sao em lại đi cùng giáo sư Giang? Gặp nhau trong thành phố à?"

Diệp Tích Ngôn đáp ngay, không hề ngập ngừng: "Gặp ở bến xe, đúng lúc cùng đường."

La Như Kỳ lại tiếp tục dò hỏi: "Hôm qua đi đâu mà tối không về?"

Diệp Tích Ngôn vẫn giữ nguyên lý do cũ, giải thích rằng mình đi mua dụng cụ sửa xe. Cô kể rằng mình lên thị trấn rồi đến thành phố nhưng trên đường bị chậm trễ nên tối qua không về vì đi đêm không tiện chạy xe nhanh.

Khi trở về, mọi thứ dường như lại trở về quỹ đạo bình thường, những chuyện xảy ra ngày hôm qua cũng khép lại tại đó.

Diệp Tích Ngôn và Giang Tự đều không để lộ bất kỳ dấu hiệu bất thường nào trước mặt mọi người. Cả hai giữ thái độ điềm nhiên, hành xử tự nhiên như thể không có chuyện gì xảy ra. Sau khi xuống xe, Giang Tự lập tức trở về phòng ở khu nhà nghỉ, không nán lại thêm chút nào. Trong khi đó, Diệp Tích Ngôn ở lại dưới tầng để đỗ xe, giả vờ bận rộn chờ thêm một lúc lâu mới lên.

Chu Diên hoàn toàn không hỏi han gì, thái độ vẫn bình thường như mọi ngày. Ngược lại, nhóm Herbert tỏ ra cực kỳ hiếu kỳ, truy hỏi đến cùng. Charles cố ý chọc ghẹo:

"Phụ tùng mua đâu rồi? Để ở đâu thế?"

Diệp Tích Ngôn vẫn giữ vẻ bình thản, trả lời một cách chậm rãi: "Không mua được."

Charles rõ ràng không tin, trên gương mặt lộ rõ vẻ nghi ngờ:

"Có gì đó không đúng, chắc chắn có chuyện."

Diệp Tích Ngôn làm như không hiểu ý, chỉ cúi đầu chăm chú xem điện thoại, không có bất kỳ phản ứng nào.

Trần Giang Triều cũng hưởng ứng, nói thêm: "Chuyện lạ vậy, chẳng lẽ đi gặp ai à? Tích Ngôn, rốt cuộc em làm gì mà giấu giếm thế?"

Chu Diên liếc nhìn thoáng qua với vẻ mặt lạnh tanh không chút biểu cảm, anh vẫn im lặng không nói gì.

Đi đâu, gặp ai, những chuyện này tuyệt đối không thể để họ biết được. Nếu lỡ nói ra hậu quả sẽ khó lường. Diệp Tích Ngôn kín miệng không hé nửa lời. Dù bị hỏi thế nào cô cũng chỉ lặp lại cùng một câu trả lời, không khác dù chỉ một chữ.

Những thành viên khác trong đội khi nhắc đến việc này cô cũng duy trì sự nhất quán, không để lộ bất kỳ dấu vết nào.

Công việc hôm nay của Diệp Tích Ngôn khá nặng, cô không có thời gian nghỉ trưa mà phải lập tức lên huyện ngay.

Giang Tự cũng cùng đoàn đi phụ giúp khuân vác đồ đạc.

Hai ngày tiếp theo trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã hết. Ngày mai cả đoàn sẽ phải khởi hành đến điểm tiếp theo.

Trong lúc ở huyện, Giang Tự mua cho Diệp Tích Ngôn một cốc trà sữa và một chiếc bánh nhỏ. Điều đáng nói là cô không mua chung nhiều phần để chia cho mọi người mà chỉ mua riêng cho Diệp Tích Ngôn.

Hà Anh Chính cùng một vài người khác không để ý đến điều này, chỉ nghĩ rằng Diệp Tích Ngôn nhờ Giang Tự mua hộ. Dẫu sao ngay cả Giang Tự cũng không uống nên trông vẫn rất hợp lý.

Cốc trà sữa và chiếc bánh tuy không phải thứ gì giá trị nhưng cảm giác mà chúng mang lại thì lại đặc biệt vô cùng. Bên ngoài Diệp Tích Ngôn giữ vẻ thản nhiên nhưng trong lòng không khỏi rung động. Cô vừa cảm thấy không quen lại vừa thấy thích thú.

Những món đồ nhỏ bé và giản dị nhưng dành riêng cho cô mới chính là điều khiến người ta cảm thấy đặc biệt nhất.

Không chỉ dừng lại ở trà sữa và bánh, buổi chiều và cả tối hôm đó, Giang Tự còn làm nhiều việc khác. Dẫu cô không cố ý, cũng không phải để bù đắp cho ngày hôm qua nhưng từng hành động ấy lại giống như cách cô thực hiện lời hứa đã nói với Diệp Tích Ngôn.

Vị đại bác sĩ vẫn giữ nét điềm tĩnh thường ngày nhưng giờ đây cô đã cởi mở hơn trước rất nhiều. Ít nhất trước mặt Diệp Tích Ngôn, cô không còn giấu mọi cảm xúc như trước nữa.

Diệp Tích Ngôn nhận ra sự thay đổi ấy. Cô không nói ra nhưng trong lòng không thể phủ nhận rằng mình đã bị lay động.

Con người khi cứng rắn thường tự đặt ra vô số giới hạn và nguyên tắc, thậm chí tự xây bức tường dày quanh mình. Nhưng một khi trái tim tràn đầy những cảm xúc ấm áp, những lời "cứng rắn" trước đây dường như chưa từng tồn tại và mọi chuyện đều trở nên nhẹ nhàng hơn.

Diệp Tích Ngôn cố gắng giữ sự bình tĩnh, không chủ động cũng không đòi hỏi. Cô chỉ lặng lẽ đón nhận những gì Giang Tự dành cho. Đến tối cô mới nhắn tin cho Giang Tự, nội dung mềm mại hơn rất nhiều so với ban ngày.

Tối hôm đó khi Thiệu Vân Phong đến kiểm tra phòng, anh tiện tay đưa cho Diệp Tích Ngôn một chùm nho nhỏ, quả nào quả nấy tròn mọng, ngọt thanh. Anh vừa đưa vừa nói:

"Của hai bác sĩ cho đấy."

Diệp Tích Ngôn tò mò hỏi lại: "Bác sĩ nào?"

Thiệu Vân Phong trả lời một cách hời hợt: "Bác sĩ La."

Thực ra nho là do La Như Kỳ mang đến, nhưng người trả tiền lại là họ Giang.

Nhận được quà, Diệp Tích Ngôn liền chụp ngay một bức ảnh gửi cho Giang Tự kèm theo tin nhắn báo rằng cô đã nhận được. Sau đó cô vừa ăn nho vừa xem phim gần cả tiếng đồng hồ.

Đúng 8 giờ rưỡi, cả đoàn bắt đầu xuất phát. Chị Vương Anh mang theo một túi lớn đặc sản địa phương để tặng đoàn xe. Ngô Miễn Chi cũng góp thêm chút đồ ăn tự làm, nào là thịt khô, nào là trái cây ngâm rượu, tất cả đều rất chân tình.

Nhờ buổi phát trực tiếp của đoàn thiện nguyện tại Lương Thôn, hiệu ứng đạt được vô cùng tích cực. Không chỉ dừng lại ở việc đưa liên kết mua sắm trong buổi phát sóng, chị Hà còn tận dụng thời gian hai ngày để liên tục quảng bá sản phẩm nông sản của địa phương. Đội ngũ vận hành phía sau làm việc rất chuyên nghiệp, nhờ vậy thôn nhận được không chỉ hàng loạt đơn đặt hàng mà còn cả những lời đề nghị hợp tác từ một số doanh nghiệp.

Hai cán bộ thôn không biết cách nào để thể hiện hết lòng cảm kích, đành gửi chút quà mộc mạc thay lời tri ân. Tuy nhiên đoàn chỉ nhận một ít trái cây ngâm rượu và một phần nhỏ đặc sản, phần còn lại từ chối để tránh gây phiền hà.

Phân công xe cộ vẫn giữ nguyên như cũ, Tiểu Trần không lái, Diệp Tích Ngôn tiếp tục phụ trách chiếc xe tải nhỏ. Điểm đến tiếp theo là một trang trại nằm trên núi, gần một thành phố ở Vân Nam. Lần này đoàn không cần người dẫn đường vì Từ Sương vốn sinh ra ở khu vực này và bà ngoại cô cũng đang sống tại đây.

Tỉnh Quý Châu sát bên Vân Nam, quãng đường không quá xa chỉ mất hơn một ngày lái xe là tới nơi.

Tối muộn vì không thể đi xuyên đêm, đoàn xe tạm nghỉ chân tại một huyện nhỏ gần biên giới Vân Nam.

Cả đoàn chọn ở một khách sạn thuộc chuỗi giá rẻ để tiết kiệm chi phí. Mỗi phòng vẫn được bố trí từ hai đến ba người. Lần này Diệp Tích Ngôn và Giang Tự không ở chung phòng mà được sắp xếp ở cùng Từ Sương và Cung Nghê. Tuy nhiên, cuối cùng họ vẫn ở cùng nhau. Sự thay đổi này không phải do hai người yêu cầu mà là do Cung Nghê đề xuất, vì cô thân thiết với Từ Sương hơn và không muốn ở cùng người khác.

Khi vào phòng đã gần 10 giờ tối. Mọi người không ra ngoài ăn mà tận dụng số đồ ăn mang từ Lương Thôn. Thời tiết nóng bức, đồ ăn để lâu sẽ dễ hỏng, bỏ đi thì phí phạm.

Nhiều người trong đoàn không quen với hương vị của trái cây ngâm rượu bèn đưa hết phần của mình cho nhóm đua xe.

Hương rượu rum trong trái cây khá nồng. Dù ăn nhiều nhưng Diệp Tích Ngôn vẫn chưa đến mức say.

Trước khi đi ngủ, cô chậm rãi dịch chuyển nhích lại gần Giang Tự. Cuối cùng cô gối đầu lên đùi Giang Tự, khuôn mặt áp sát vào người đối phương.

Giang Tự mặc quần short, đôi chân thon dài, trắng ngần. Có lẽ vì lái xe cả ngày quá mệt nên mắt Diệp Tích Ngôn hơi đỏ, khuôn mặt cũng nóng bừng lên.

Giang Tự cúi xuống nhìn cô: "Em đang làm gì thế?"

"Không làm gì cả," Diệp Tích Ngôn trả lời, càng dịch sát hơn, "Chỉ muốn nhìn chị thôi."

Giang Tự vẫn cầm máy tính bảng đang đọc tài liệu, chẳng rảnh tay để đối phó với cô. Cô nói:

"Ngày mai còn phải đi đường dài, đừng thức khuya nữa, ngủ sớm đi."

Diệp Tích Ngôn không trả lời, ngược lại hỏi: "Chị đang xem gì? Lại là tạp chí chuyên ngành à?"

"Luận văn học thuật," Giang Tự đáp gọn.

"Lúc nào cũng đọc mấy thứ đó, không biết nghỉ ngơi sao?"

"Đợi chút nữa."

Diệp Tích Ngôn nghiêng đầu cọ nhẹ vào chân Giang Tự.

Cảm nhận được khuôn mặt cô ngày càng nóng, Giang Tự đưa tay xoa nhẹ: "Chỉ ăn vài miếng trái cây mà đã đỏ mặt, tửu lượng em kém vậy sao?"

Diệp Tích Ngôn biện minh: "Không đến mức đó."

Giang Tự khẽ dùng mu bàn tay chạm nhẹ vào cổ cô để xoa dịu.

Thấy dễ chịu, Diệp Tích Ngôn tiếp tục rúc vào người Giang Tự cho đến khi áp sát bụng cô. Cô bất ngờ nói: "Em muốn uống trà sữa."

"Mai chị mua."

"Còn muốn ăn nho nữa."

Giang Tự khẽ đáp: "Chị biết rồi."

Ánh đèn trên trần quá sáng nên Diệp Tích Ngôn hơi nheo mắt, ngoan ngoãn nằm yên không quấy rầy thêm.

Một lát sau, Giang Tự đọc xong luận văn rồi tắt đèn.

Trong bóng tối, Diệp Tích Ngôn vẫn chưa ngủ. Cô khẽ cựa quậy áp sát vào người Giang Tự.

Giang Tự chống một tay ra sau, tay còn lại nhẹ nhàng vòng qua người cô.

Giữa màn đêm yên tĩnh, Diệp Tích Ngôn bất ngờ hôn nhẹ lên tai Giang Tự thì thầm:

"Mai thì muộn quá."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro