Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 63: Nghiêm túc

Chương 63: Nghiêm túc

Cảnh tượng trước mắt quá bất ngờ, mang theo chút ngượng ngùng khó diễn tả thành lời. Hoàn toàn khác xa với những gì Diệp Tích Ngôn từng tưởng tượng, cũng không giống với những gì Giang Tự đã nói qua điện thoại.

Giang Tự giải thích rằng công việc gặp chút vấn đề nên cần phải đến thành phố gặp một người bạn. Lý do nghe hợp lý nhưng giờ đây trong căn phòng này lại xuất hiện hai người hoàn toàn xa lạ. Thái độ của họ quá nhàn nhã, thoải mái đến mức không hề gợi lên chút dấu hiệu nào của một cuộc họp hay buổi thảo luận nghiêm túc.

Trong khoảnh khắc đầu tiên, Diệp Tích Ngôn như bị đông cứng. Tâm trí cô trở nên trống rỗng, hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào. Đứng khựng lại ngay cửa, tay cô vẫn nắm chặt chiếc mũ bảo hiểm. Tóc rối bời, đôi môi khô nứt, dáng vẻ tiều tụy cùng sự mệt mỏi hiện rõ sau hành trình gấp gáp vừa qua.

Cô bối rối không biết nên bắt đầu từ đâu, cũng không biết phải nói chuyện với ai. Người đàn ông, người phụ nữ lạ mặt hay là Giang Tự? Đôi chân cô như mọc rễ gắn chặt xuống nền nhà. Sau vài giây đứng im, Diệp Tích Ngôn cố lấy lại bình tĩnh khẽ liếc nhìn xung quanh, nắm chặt bàn tay. Cuối cùng cô đặt chiếc mũ bảo hiểm lên chiếc tủ gần cửa.

Đúng lúc ấy Giang Tự đứng dậy, tạm dừng cuộc trò chuyện với người phụ nữ bên cạnh và bước về phía Diệp Tích Ngôn.

Giọng cô bình thản, gọi một tiếng: "Bác sĩ Giang."

Giang Tự cầm lấy mũ bảo hiểm từ tay Diệp Tích Ngôn mang đặt lên bàn trà trong phòng khách. Sau đó cô nhẹ nhàng giới thiệu:

"Đây là bạn chị, Hạ Duật Trạch."

Người đàn ông nghe vậy liền gật đầu chào: "Chào cô."

Diệp Tích Ngôn khẽ gật đầu đáp lại: "Chào anh."

Hạ Duật Trạch chỉ tay về phía người phụ nữ đang ngồi trên sofa, thay Giang Tự lên tiếng giới thiệu:

"Còn đây là chị tôi, Hạ Gia Nhu."

Không quen biết với người phụ nữ này, Diệp Tích Ngôn giữ vẻ mặt bình thản, thậm chí có phần xa cách nhưng vẫn giữ sự lịch sự tối thiểu. Ngược lại, Hạ Gia Nhu tỏ ra không mấy khách khí. Cô ta vẫn ngồi im trên sofa không có ý định đứng dậy chào hỏi. Chỉ khi nghe nhắc đến tên mình, cô ta mới hờ hững ngước mắt lên nhìn Diệp Tích Ngôn rồi lại thản nhiên co chân đặt thẳng lên sofa.

Cô ta cất giọng thản nhiên: "Chào Diệp tiểu thư."

Diệp Tích Ngôn không đáp lại.

Hạ Gia Nhu dựa người vào lưng ghế, ánh mắt đầy vẻ không quan tâm, tiếp lời: "Tôi là bạn thân từ nhỏ của A Tự."

Giọng nói cô ta có chút bông đùa, mang theo sắc thái khó đoán không rõ là đang đùa cợt hay khích bác. Nụ cười mỉm nhẹ trên môi nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ tinh quái. Dù vậy, thái độ ấy không đủ để khiến người khác cảm thấy khó chịu.

Giữ thái độ điềm tĩnh, Diệp Tích Ngôn trả lời ngắn gọn: "Chào Hạ tiểu thư."

Giang Tự đưa dép cho Diệp Tích Ngôn sau đó dẫn cô vào phòng để rửa mặt. Hạ Gia Nhu và Hạ Duật Trạch vẫn ngồi nguyên tại phòng khách không bước theo.

Căn hộ này có ba phòng ngủ và hai nhà vệ sinh. Một phòng vệ sinh bên ngoài và một trong phòng ngủ chính. Giang Tự dẫn Diệp Tích Ngôn vào phòng ngủ chính.

Đóng cửa lại, Diệp Tích Ngôn vừa rửa tay vừa hỏi: "Nhà của chị à?"

Giang Tự lắc đầu: "Không phải, nhà của người khác."

Diệp Tích Ngôn liếc mắt về phía cửa, hỏi tiếp: "Của hai người họ?"

Giang Tự lắc đầu phủ nhận: "Chủ nhà không ở đây. Là người địa phương nhưng hiện không làm việc tại đây."

Diệp Tích Ngôn cúi đầu xoa xoa mu bàn tay, các ngón tay đan vào nhau như thể đang nghĩ ngợi điều gì.

Giang Tự tiếp lời, giọng vẫn điềm nhiên: "Là nhà của một người bạn khác."

Mở vòi nước rửa sạch lớp xà phòng trên tay, Diệp Tích Ngôn vẫn không ngẩng đầu, hỏi tiếp:

"Sao chị không ở khách sạn?"

Giang Tự trả lời: "Phải đến đây lấy đồ."

"Đồ gì?"

"Tài liệu."

Diệp Tích Ngôn khựng lại, tay để dưới dòng nước ấm mặc cho nước chảy qua cổ tay.

Cuộc đối thoại giữa hai người khá gượng gạo. Một người hỏi không đến nơi, người kia đáp lại thì hời hợt, cả hai đều thiếu đi sự chân thành.

Trước khi đến đây Diệp Tích Ngôn đã nghĩ sẽ hỏi thăm vài điều, chủ yếu để biết liệu Giang Tự có gặp phải khó khăn gì không và xem mình có thể giúp được gì. Nhưng từ lúc bước vào căn hộ, mọi suy nghĩ trong đầu cô đều bị dập tắt. Giang Tự đúng là có việc nhưng hoàn toàn không giống như những gì cô lo lắng.

Giang Tự nhìn thấu tâm tư của Diệp Tích Ngôn. Chỉ cần một ánh mắt là cô đã hiểu rõ. Đưa cho Diệp Tích Ngôn một chiếc khăn lau tay, cô nhẹ nhàng hỏi:

"Ở Lương Thôn xong việc rồi à?"

"Không có nhiệm vụ gì cả." Diệp Tích Ngôn giũ nước trên tay nhận lấy chiếc khăn, đáp lại với giọng bình thản: "Rảnh rỗi nên em vào thành phố chơi một chút."

Giang Tự cúi đầu, biết rõ trong lòng Diệp Tích Ngôn vẫn còn chút khúc mắc. Cô chủ động giải thích: "Tối qua chị quên sạc điện thoại, sáng dậy vội quá không có thời gian."

Diệp Tích Ngôn không đáp lại, chỉ lặng lẽ lau tay.

"Sáng nay chị phải chạy qua hai nơi liền. Đến đây lại có rất nhiều việc cần giải quyết," Giang Tự tiếp lời, giọng vẫn nhẹ nhàng. "Khi em gọi điện chị vừa mới tới, còn chưa kịp làm gì cả."

Diệp Tích Ngôn bước đến treo khăn lên tường không nhìn về phía Giang Tự, chỉ đáp ngắn gọn: "Em biết rồi."

Ánh mắt Giang Tự dịu dàng hơn, cô khẽ nói: "Đừng giận mà."

Diệp Tích Ngôn không thay đổi sắc mặt, đáp lại với giọng điềm nhiên: "Em không giận."

Phòng tắm nhỏ hẹp, khi cánh cửa khép kín lại, không gian dường như thêm phần tù túng, bốn bề như muốn áp sát vào cả hai người. Không khí trở nên ngột ngạt mang theo sự bế tắc lạ lùng. Diệp Tích Ngôn cúi đầu tránh ánh nhìn của Giang Tự rồi mở vòi nước, vốc một ít rửa mặt.

Giang Tự lặng lẽ nhìn bóng lưng gầy của cô, ánh mắt chợt hướng lên gương. Trong gương hình ảnh cả hai người in lên, lặng lẽ nhưng đầy suy tư. Một lúc lâu sau cô chậm rãi lên tiếng:

"Lẽ ra chị nên gọi cho em trước."

Diệp Tích Ngôn dừng tay trong giây lát sau đó lại vốc nước, giọng nhẹ như gió thoảng:

"Chị có việc của mình. Bận quá thì không để ý được nhiều cũng là chuyện bình thường thôi."

Lời nói không có chút oán trách, cũng không mang ý châm biếm hay mỉa mai. Âm điệu của cô chỉ đơn thuần là chân thật, không cố làm hòa cũng chẳng cần nhún nhường. Ngay từ lúc sáng không liên lạc được với Giang Tự, Diệp Tích Ngôn đã tự nhủ như vậy.

Giang Tự khẽ mấp máy môi, giọng đầy chân thành: "Chị xin lỗi."

Diệp Tích Ngôn xoay người, thẳng thắn: "Không cần thiết đâu, chị đừng như vậy."

Nhưng Giang Tự vẫn kiên nhẫn, giọng trầm ấm: "Là lỗi của chị."

Câu trả lời của Diệp Tích Ngôn dứt khoát nhưng không gay gắt: "Đừng rạch ròi như thế, rõ ràng quá lại thành xa cách. Chúng ta không phải là người dưng. Em là bạn gái của chị, không phải ai khác."

Giang Tự trả lời ngay không do dự: "Chị biết em là ai đối với chị."

Diệp Tích Ngôn hơi nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt Giang Tự qua gương, giọng không đổi:

"Vậy thì đừng làm như thế nữa."

Lần này thái độ của Diệp Tích Ngôn cứng rắn hơn thường lệ. Vốn dĩ cô luôn nhẹ nhàng, thường nương tựa vào Giang Tự, đôi khi còn có chút nũng nịu. Nhưng lúc này lời nói mang theo sự nghiêm túc, toát lên vẻ quyết đoán hiếm thấy.

Giang Tự im lặng không biết phải giải thích thế nào cho thỏa đáng. Diệp Tích Ngôn cũng không nói thêm, chỉ chăm chú giặt chiếc khăn trong tay.

Tiếng nước chảy nhẹ nhàng lấp đầy khoảng không tạo ra một lớp vỏ yên lặng ngăn cách hai người.

Rất lâu sau, Giang Tự khẽ gật đầu, đáp nhỏ: "Ừm."

Diệp Tích Ngôn lau khô tay, khẽ khàng nói: "Thật sự em không có giận, không nói dối chị đâu."

Không khí dần dịu lại như dòng nước mát rượi cuốn đi mọi căng thẳng ban đầu. Giang Tự vươn tay nhẹ nhàng vuốt gương mặt Diệp Tích Ngôn như để trấn an rồi dịu dàng nói:

"Tối nay ở đây với chị nhé."

Diệp Tích Ngôn thoáng mỉm cười, đáp lại: "Chứ còn đi đâu nữa."

Bên ngoài không có động tĩnh gì, dường như không ai để ý đến họ. Diệp Tích Ngôn và Giang Tự tiếp tục trò chuyện trong phòng rất lâu, có lẽ hơn một giờ.

Khi họ bước ra, Hạ Gia Nhu đã đổi vị trí, giờ đang ngồi ở bàn ăn. Cô ta vừa đi dép sử dụng một lần vừa ăn, ánh mắt lơ đãng dán vào màn hình tivi đang chiếu chương trình nào đó. Còn Hạ Duật Trạch thì không thấy đâu, chắc anh đã ra ngoài.

Hạ Gia Nhu vẫn giữ thái độ thờ ơ nhưng lại cố ý ném một quả táo về phía Giang Tự, cô không đưa cho Diệp Tích Ngôn.

Giang Tự nhận lấy nhưng không ăn, chỉ đặt lên bàn trà.

Hạ Gia Nhu bật cười mỉa mai, giọng kéo dài: "Chỉ là một quả táo thôi mà, có cần làm quá lên vậy không?"

Giang Tự không đáp lại, chỉ hỏi: "Hạ Duật Trạch đâu rồi?"

Hạ Gia Nhu nhún vai, trả lời bằng giọng hờ hững: "Đi mua đồ ăn rồi."

Ánh mắt cô ta chợt lướt về phía Diệp Tích Ngôn, mang theo chút khó chịu cố tình che giấu không khéo. Cô ta thêm một câu đầy ngụ ý: "Nhớ nhắc nó mua đủ phần nhé, không thì chỉ có ba phần thôi."

Dù hiểu rõ ý tứ châm chọc nhưng Diệp Tích Ngôn vẫn phớt lờ, không mảy may để tâm. Cô đứng trong phòng khách thêm vài phút sau đó quay trở lại phòng ngủ chính, im lặng không đáp.

Hạ Gia Nhu bật cười nhạt, lẩm bẩm cố ý để Diệp Tích Ngôn nghe thấy: "Tính khí lớn thật, ghen lồng lộn lên cũng không giấu nổi."

Giang Tự vẫn giữ vẻ bình thản, không để tâm đến lời nói của Hạ Gia Nhu. Cô mang một ít đồ ăn vào phòng ngủ chính nhẹ nhàng nói với Diệp Tích Ngôn: "Đừng để ý đến chị ta."

Diệp Tích Ngôn gật đầu, giọng bình thản: "Chị cứ lo việc của mình trước đi."

Giang Tự chần chừ trong giây lát rồi khẽ nói: "Giờ thì không bận nữa."

Rất muộn Hạ Duật Trạch mới trở về, mang theo đồ ăn từ một khách sạn lớn, không phải ba phần mà là bốn phần.

Trong bữa tối, cả bốn người ngồi quanh bàn nhưng không ai lên tiếng trò chuyện. Thỉnh thoảng Hạ Gia Nhu xen vào vài câu chẳng đúng lúc, rõ ràng chỉ nhắm đến Giang Tự và Hạ Duật Trạch, hoàn toàn coi Diệp Tích Ngôn như người vô hình, sự ác ý lộ ra không che giấu.

Giang Tự lên tiếng cắt ngang, giọng điềm tĩnh nhưng dứt khoát: "Đủ rồi, đừng gây mâu thuẫn nữa."

Hạ Gia Nhu không chịu nhường, cố ý hỏi lại: "Mâu thuẫn gì? Với ai cơ chứ?"

Giang Tự trả lời ngắn gọn: "Đừng trêu em ấy."

Hạ Gia Nhu tỏ ra bất mãn: "Sao lại phải bảo vệ cô ta kỹ thế..."

Dù vậy cô ta cũng không nói thêm gì, cuối cùng giữ thái độ kiềm chế hơn.

Sau bữa tối, Giang Tự bắt đầu dọn bàn, mang rác đi vứt. Còn Hạ Duật Trạch thì lo quét dọn sàn nhà. Riêng Hạ Gia Nhu vẫn nằm ườn trên ghế sofa, trông nhàn nhã hơn bất kỳ ai.

Khi Giang Tự vừa ra ngoài, Hạ Gia Nhu quay đầu nhìn Diệp Tích Ngôn, giọng điệu như vô tình nhưng đầy chủ ý: "Hóa ra A Tự lại thích kiểu người như cô đấy. Nhạt nhẽo thế này, chẳng hiểu có gì hay ho."

Diệp Tích Ngôn không trả lời, vẻ mặt vẫn điềm nhiên hoàn toàn như không nghe thấy.

Hạ Gia Nhu cúi đầu ngắm nghía móng tay rồi chậm rãi tiếp tục, giọng rõ ràng mang ý khiêu khích:

"Bảo sao hồi trước tôi theo đuổi em ấy mà chẳng được, hóa ra là vì không đúng gu. Sớm biết vậy tôi đã đổi phong cách, học làm giống cô chắc giờ đã xong từ lâu rồi."

Diệp Tích Ngôn vẫn không tỏ vẻ quan tâm, nhưng lần này cô quay đầu nhìn thẳng Hạ Gia Nhu.

Hạ Gia Nhu nở nụ cười, trong ánh mắt đầy sự thách thức: "A Tự đã kể với cô về chuyện này chưa? Hồi học chung, tôi thích em ấy lắm."

Giọng điệu cô ta ngông nghênh, nhưng trong ánh mắt lại thấp thoáng sự trầm lắng như thể thật sự nghiêm túc. Chớp chớp mắt, cô ta tiếp tục:

"Quan hệ giữa tôi với em ấy rất tốt, hồi đó tôi đã thích em ấy rồi."

Diệp Tích Ngôn bình thản đáp: "Vậy thì sao?"

Hạ Gia Nhu cong môi cười: "Trước sau đều có thứ tự, cô hiểu chứ?"

Diệp Tích Ngôn gật đầu, thản nhiên nói: "Đúng là như vậy."

Hạ Gia Nhu mỉm cười, nhưng nét mặt lại có chút kỳ lạ.

Diệp Tích Ngôn nói tiếp: "Nhưng chị chưa từng đến, nên cũng chẳng có thứ tự gì cả."

Lời này không khiến Hạ Gia Nhu tức giận, ngược lại cô ta còn hỏi ngược lại: "Sao cô chắc chắn thế? A Tự nói với cô à?"

Diệp Tích Ngôn lạnh nhạt đáp: "Không cần nói."

Hạ Gia Nhu bật cười: "Ồ..."

Diệp Tích Ngôn không muốn dây dưa thêm, cô quay người bước đi.

Hạ Gia Nhu gọi với theo, tiếng cười vẫn vang lên: "Không tranh người với cô đâu, chỉ đùa chút thôi."

Diệp Tích Ngôn không ngoảnh lại.

Hạ Gia Nhu nghiêm túc hơn, cất lời: "Thật đấy, tôi có bạn gái rồi."

Diệp Tích Ngôn vẫn không quan tâm, tay vặn nắm cửa, giọng thờ ơ: "Chẳng liên quan gì đến tôi."

Hạ Gia Nhu thở dài, vẻ mặt bỗng nghiêm nghị: "Hôm nay chúng tôi thật sự có việc. Là tôi gọi A Tự ra ngoài. Ban đầu định gặp nhau vào ngày mai nhưng có thay đổi đột ngột nên phải dời lịch."

Diệp Tích Ngôn hơi khựng lại, động tác chậm hơn.

Hạ Gia Nhu nói thêm: "Điện thoại em ấy hết pin. Lúc đón chúng tôi em ấy định mượn điện thoại gọi cho cô nhưng vì gấp quá tôi không cho. Vì vậy mới khiến cô lo lắng đi tìm."

Diệp Tích Ngôn nhìn cô ta chằm chằm.

Hạ Gia Nhu có vẻ lúng túng, lần này không còn ý khiêu khích nữa, chỉ sờ mũi và nói: "Cô đừng để bụng, cũng đừng cãi nhau với em ấy."

Diệp Tích Ngôn đứng yên một lúc lâu, tay nắm chặt nắm cửa, cuối cùng đáp: "Sẽ không."

Hạ Gia Nhu tiếp lời: "Em ấy đã kể với chúng tôi về cô, nói rằng cô là người yêu. Thật ra chúng tôi không muốn cô đến đây, nhưng A Tự nhất quyết sợ cô lo lắng. Chúng tôi cũng không ngăn được."

Diệp Tích Ngôn hỏi: "Các chị đến đây làm gì?"

Hạ Gia Nhu lắc đầu: "Không thể nói với cô được."

"Việc A Tự nhờ các chị à?"

"Xem như là vậy."

"Quan trọng lắm sao?"

"Ừ, rất quan trọng."

"Là việc riêng?"

Hạ Gia Nhu không trả lời thẳng, chỉ nói: "Chờ giải quyết xong em ấy sẽ kể cho cô."

Nhận ra mọi chuyện không hề đơn giản, Diệp Tích Ngôn không hỏi thêm rồi bước thẳng vào phòng ngủ.

Hạ Gia Nhu ở phía sau nói: "Em ấy rất để tâm đến cô."

Diệp Tích Ngôn không trả lời, chỉ đóng sầm cửa lại.

Cả buổi tối, Diệp Tích Ngôn không ra khỏi phòng cũng không nhắc đến những gì vừa xảy ra.

Một lúc sau Giang Tự quay lại phòng ngủ, hoàn toàn không hay biết về cuộc trò chuyện giữa Hạ Gia Nhu và Diệp Tích Ngôn. Cả hai giữ im lặng, không ai nói thêm điều gì.

Trễ hơn một chút, Giang Tự đến phòng Hạ Gia Nhu, hai người trò chuyện riêng.

Lần này Hạ Gia Nhu nghiêm túc lạ thường. Cô ngồi thẳng lưng hạ giọng hỏi: "Khi nào làm?"

"Cuối tháng chín."

"Chắc chắn rồi chứ?"

"Ừ."

Hạ Gia Nhu do dự một chút, cô hất cằm về phía cửa rồi hỏi tiếp: "Còn người kia thì sao?"

Giang Tự đáp: "Chuyện này để sau nói."

Hạ Gia Nhu nhướng mày, ngừng một lát rồi nói: "Tới lúc đó tốt nhất nên tránh đi một thời gian."

Giang Tự chỉ đáp: "Cứ xem sao đã."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro