Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34: Có phải em làm chị giận không?

Chương 34: Có phải em làm chị giận không?

Lên tầng hai, Giang Tự không về phòng cùng Diệp Tích Ngôn mà đến phòng của chị Hạ, không rõ có việc gì cần làm.

Cô nói: "Còn một số việc phải xử lý, chị về muộn chút."

Diệp Tích Ngôn muốn qua xem sao nhưng do dự một hồi vẫn quyết định thôi. Cô gật đầu, vẻ mặt bình thản: "Vậy các chị bận việc nhé."

Giang Tự xoay người đi vào phòng đối diện.

La Như Kỳ ngoái đầu dặn: "Tích Ngôn, hôm nay em vừa lái xe vừa làm đủ việc, nghỉ ngơi sớm đi."

Chị Hạ cũng nói: "Ngủ ngon nhé."

Diệp Tích Ngôn đứng ở cửa, môi mấp máy nhưng không nói nên lời. Một lúc sau cô mới đáp: "Các chị cũng vậy. Ngủ ngon."

La Như Kỳ vẫy tay, bước theo Giang Tự vào phòng.

Lịch trình bị trì hoãn cần phải bù lại trong hai ngày tới, mọi người buộc phải tăng ca làm việc không chỉ mình Giang Tự.

Khi các cô đã vào phòng, Diệp Tích Ngôn mới quay về phòng mình, khép cửa lại.

Phòng trở nên rộng rãi hơn hẳn khi chỉ có một người. Sự yên tĩnh trong căn phòng khiến ánh đèn cũng trở nên dịu hơn, không còn vẻ sáng rõ như lúc trước. Vừa dưỡng da, Diệp Tích Ngôn vừa lướt điện thoại, hành động chậm rãi. Đến khi cô dọn dẹp xong cũng đã mười một giờ đêm.

Mở cửa sổ đón gió, cô đổi chỗ chơi game.

Khung cảnh đêm quanh nhà nghỉ đẹp hơn ban ngày. Hàng rào phía vườn sau lấp ló những chiếc đèn nhỏ rải rác để chiếu sáng, phía ngoài là con đường lát đá cuội uốn lượn. Đường dẫn đến một khu phố mới vắng vẻ, giờ này tất cả các cửa hàng đều đã đóng cửa, hầu như không thấy bóng dáng ai qua lại.

Thỉnh thoảng vài khách du lịch xuất hiện từ xa, hầu hết là các cặp đôi trẻ ra ngoài hẹn hò.

Lúc 11 giờ 30, Diệp Tích Ngôn tắt đèn, thoát game, hướng ánh mắt về phía bờ bên kia con sông.

Đêm ở bờ sông bên đó chìm vào tĩnh lặng. Những ngôi nhà lô xô nằm khuất trong bóng tối hòa làm một với núi đồi phía sau, khó lòng phân biệt. Chỉ còn ánh sáng yếu ớt từ một chiếc đèn chiếu ra bến đò đơn sơ. Một con thuyền nhỏ cũ kỹ neo bên bờ được buộc lại bằng một sợi dây thừng thô, đôi lúc lắc lư theo dòng nước.

Diệp Tích Ngôn ngẩn người cho đến khi nghe thấy âm thanh nhỏ từ con đường lát đá cuội phía dưới vọng lên. Đôi tai nhạy bén của cô lập tức nhận ra, bèn nhìn về phía đó.

Dưới tán cây rậm rạp cách đó khoảng mười mét có hai người đang ôm nhau, cử chỉ vô cùng thân mật.

Người quay mặt về phía ánh sáng trông có chút quen thuộc như đã từng gặp ở đâu đó.

Diệp Tích Ngôn cố gắng nhớ lại rồi chợt nhận ra đó dường như là người của đoàn xe Tô Bạch, tên gì nhỉ? À, Lưu Tư Mẫn.

Lần trước gặp ở ngoài huyện An Bình cũng là cô ta, nhưng khi đó người đi cùng là một cô gái khác.

Diệp Tích Ngôn sững người một lát rồi chậm rãi hiểu ra một chuyện.

Trước đây đoàn xe Tô Bạch có tám người, bốn nam bốn nữ. Giữa chừng có một chàng trai rời đi, đến khi tới thôn dân tộc Miêu thì chỉ còn bốn nam ba nữ. Hóa ra là đã đổi người từ trước, cô gái đi cùng Lưu Tư Mẫn lúc đầu cũng đã rời đoàn, thay vào đó là một chàng trai mới.

Tô Bạch chưa từng nhắc tới việc này. Vì không quan tâm tới đoàn xe kia nên Diệp Tích Ngôn đến giờ mới phát hiện. Cô cứ nghĩ Lưu Tư Mẫn và cô gái kia là một đôi, chẳng phải họ từng lén lút ra ngoài xe hôn nhau sao? Lưu Tư Mẫn còn rất bảo vệ cô ấy. Không ngờ lại không phải.

Trong ánh tối mờ nhạt, Diệp Tích Ngôn nhận ra người đi cùng Lưu Tư Mẫn chính là Thi Nhu.

Cô khẽ cau mày, thầm nghĩ mối quan hệ này có phải hơi phức tạp quá không? Thi Nhu trước đây chẳng phải rất thân thiết với một nam thành viên khác trong đoàn sao? Cứ tưởng hai người họ đang tiến triển thành đôi, sao giờ lại thành ra thế này?

Lưu Tư Mẫn cao hơn, cánh tay siết lấy eo Thi Nhu, tay kia giữ lấy cằm cô chậm rãi di chuyển xuống cổ, vuốt ve từng chút một. Thi Nhu dường như hoàn toàn chìm đắm, hai tay bám vào vai Lưu Tư Mẫn như đã trầm luân trong mối quan hệ này.

Cả hai quấn quýt không rời, càng lúc càng cuồng nhiệt.

Lưu Tư Mẫn đưa tay luồn vào vạt áo của Thi Nhu...

Ngay sau đó, Thi Nhu tát cô một cái mạnh mẽ, dứt khoát, không chút chần chừ.

Diệp Tích Ngôn không có ý định xâm phạm chuyện riêng tư của người khác, cũng không muốn xen vào tranh cãi của họ. Cô lùi lại sau bậu cửa, nấp sau bức tường không nhìn nữa, cũng không tò mò.

Hai người ngoài kia tranh cãi nhưng không làm ầm ĩ, thậm chí tiếng cãi vã cũng bị đè nén xuống rất kiềm chế.

Một lát sau Thi Nhu bỏ đi trước, không để tâm đến lời níu kéo của Lưu Tư Mẫn. Lưu Tư Mẫn nhanh chóng đuổi theo, nói gì đó đầy khẩn thiết.

Diệp Tích Ngôn không nhìn thấy những việc ấy, cô chuyển ánh mắt về khe hở dưới cánh cửa phòng, nơi vẫn hắt ra ánh sáng trắng.

Chẳng bao lâu nữa sẽ đến nửa đêm, Giang Tự vẫn chưa về, không rõ cô đang làm gì.

Chờ đợi luôn là cảm giác khó chịu nhất, từng phút từng giây đều trở nên nặng nề.

Cuối cùng, Diệp Tích Ngôn không thể chờ được Giang Tự trở về. Vì quá mệt, cô nằm xuống giường, chẳng bao lâu đã ngủ thiếp đi, cả chăn cũng chưa kéo lên, điều hòa cũng không bật. Cô nằm đấy tay chân buông thõng, nhịp thở đều đặn chìm sâu vào giấc ngủ.

Trong lòng bàn tay, Diệp Tích Ngôn vẫn nắm chặt điện thoại, màn hình thậm chí chưa khóa, chỉ đến khi máy tự động tắt thì mới chuyển sang trạng thái tiết kiệm pin.

Phòng có hai thẻ từ, Giang Tự mang theo một chiếc ra ngoài nên cô không cần phải gõ cửa để người bên trong mở.

Cô bước vào, biết trên giường có người liền nhẹ nhàng giảm âm thanh. Không bật đèn, cô đi thẳng vào phòng tắm rửa mặt rồi bước ra đến cạnh cửa sổ đóng lại, sau đó bật máy điều hòa, cuối cùng mới trèo lên giường.

Diệp Tích Ngôn vẫn say ngủ không hề bị làm phiền.

Có lẽ vì mệt mỏi khi leo núi vào ban ngày, cô từ đầu đến cuối không hề thức dậy, chỉ trong giấc mơ mơ hồ nghe thấy một giọng nói gọi tên mình:

"Diệp Tích Ngôn..."

Làn gió từ máy điều hòa hơi lạnh, cô rúc sâu vào chiếc chăn mỏng.

Sáng hôm sau trời nắng rực rỡ, ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi, những giọt sương cũng nhanh chóng tan biến. Đất khô khốc, mặt đường bốc hơi nóng hầm hập, nhiệt độ ngoài trời cao đến mức chỉ cần bước ra là cảm giác như đang ở trong lồng hấp.

Diệp Tích Ngôn thức dậy sớm hơn hôm qua. Lúc cô mở mắt mới bảy giờ hai mươi, nhưng Giang Tự đã dậy trước cô.

Cô không nhớ rõ những gì xảy ra sau khi ngủ, chỉ biết khi tỉnh dậy trên người đã được đắp chăn. Cô ngây người vài giây sau đó vặn vẹo cổ, ngồi dậy dựa vào đầu giường.

Giang Tự vẫn chưa ra khỏi phòng, cô đang ở trong phòng tắm.

Diệp Tích Ngôn không để ý, không nhìn thấy người thì nghĩ rằng Giang Tự đã đi đâu đó. Cô nằm thẳng lưng trên giường thêm nửa phút rồi đứng dậy bước đến phòng tắm.

Phòng tắm ở các phòng khách sạn loại giường lớn cũng không khác biệt so với phòng khách sạn thông thường, cửa không thể khóa, chỉ cần đẩy là mở. Bên trong im lặng không bật đèn, vì trời đã sáng rõ nên không cần thiết.

Diệp Tích Ngôn bước vào, từng bước tiến về phía khu vực tắm.

Cô nghĩ còn sớm, muốn tắm qua một chút trước khi xuống lầu. Tối qua quên bật điều hòa làm người cô hơi dính mồ hôi, không tắm sẽ thấy khó chịu.

Khu vực tắm được ngăn cách bởi một bức tường không trong suốt, bề mặt giả gỗ che kín mọi thứ bên trong, từ bên ngoài không nhìn thấy gì.

Diệp Tích Ngôn bước thẳng tới, bước chân không nặng.

Khi đến cửa khu vực tắm, ánh mắt cô ngay lập tức bắt gặp hình ảnh cơ thể nửa trần đầy đường cong mềm mại.

Giang Tự vừa mặc xong quần, cô đang dùng khăn lau vùng ngực, nửa che nửa để lộ.

Phần da thịt trắng ngần dưới chiếc khăn trắng không được che hết, cũng chẳng kịp che.

Diệp Tích Ngôn đứng khựng lại như bị đóng băng tại chỗ, không biết phải làm gì, mắt cũng không biết nên đặt vào đâu.

Cô mở miệng nhưng không phát ra được âm thanh. Cả người cô như một bức tượng, hai tai đỏ bừng, mặt cũng đỏ lựng, bất kỳ cảm xúc nào cũng không thể giấu được liền lập tức hiện rõ.

Tình huống bất ngờ quá đỗi, cú sốc mạnh mẽ hơn nhiều so với khi đối diện trực tiếp, bởi cảm giác giữa hai tình huống này hoàn toàn khác biệt. Cùng tắm chung thì bình thản, còn lúc này là hoang mang, vô tình đụng phải.

Giang Tự lấy lại bình tĩnh nhanh hơn cô. Cô kéo khăn tắm lên che thêm chút nữa.

"Ra ngoài."

Diệp Tích Ngôn lí nhí: "Xin lỗi, em..."

Cô chưa kịp nói hết, một mảnh trắng xóa đã đập vào mắt.

Giang Tự tiện tay lấy một chiếc khăn tắm chưa sử dụng phủ lên đầu cô.

Tình huống trùng hợp quá đỗi bất ngờ như một cú đánh mạnh làm cô choáng váng. Diệp Tích Ngôn cứng đờ cả người, cuối cùng đành rời đi.

Buổi sáng cứ thế bắt đầu. Một đoạn nhỏ nhưng đáng nhớ đã ảnh hưởng đến cả ngày hôm đó.

Trong đầu Diệp Tích Ngôn như có một sợi dây bị kéo căng, mỗi khi thư giãn lại nhớ đến cảnh tượng kia. Hình ảnh đó cứ lặp đi lặp lại không cách nào xóa nhòa.

Cô cảm thấy mình nên nói xin lỗi Giang Tự hoặc nói gì đó. Nhưng mỗi lần mở miệng lại như bị kẹt. Giống như một cỗ máy cũ kỹ, bánh răng han gỉ, mãi không xoay được để thốt ra câu chữ cần nói.

Chín giờ sáng, nhóm họ phải đến vườn cây ăn quả để làm buổi phát trực tiếp. Chị Hạ dẫn đầu, cùng đi còn có Tiểu Trần và Thi Nhu, ngay cả Lưu Tư Mẫn cũng tham gia.

Diệp Tích Ngôn lái xe đưa mọi người đi, tiện thể giúp một tay khi cần.

Thi Nhu và Lưu Tư Mẫn, hai người tối qua còn thân thiết giờ đây cư xử như chẳng có chuyện gì xảy ra. Tất cả mọi người không hề nhận ra bất kỳ điều gì bất thường.

Lưu Tư Mẫn thậm chí còn trò chuyện với Thi Nhu, nhờ cô đi dựng giá đỡ.

Thi Nhu đồng ý, sắc mặt không có chút giận dữ hay bực bội, hoàn toàn bình thường.

Người trưởng thành thường giỏi che giấu, và cách họ ngụy trang thật sự hoàn hảo.

Diệp Tích Ngôn liếc mắt nhìn thoáng qua, bắt gặp Lưu Tư Mẫn khẽ nắm lấy cổ tay Thi Nhu. Nhưng chỉ trong tích tắc, Thi Nhu đã bình thản rút tay ra, không để Lưu Tư Mẫn chạm vào. Chị Hạ đứng ngay gần đó chỉ cách hai bước, nếu quay lại sẽ phát hiện, nhưng trùng hợp là không thấy.

Sau khi dựng xong giá đỡ, hai người tách ra, mỗi người lo công việc riêng.

Diệp Tích Ngôn chưa từng trải qua những rắc rối trong tình cảm, không hiểu mấy trò lằng nhằng này có ý nghĩa gì. Rõ ràng Lưu Tư Mẫn đã thân thiết với người khác, còn thân mật tới mức hôn hít vậy mà Thi Nhu vẫn dây dưa, thậm chí hôm qua còn ôm nhau, hôm nay lại đấu tranh ngấm ngầm như vậy.

Phức tạp thật.

Diệp Tích Ngôn thở dài trong lòng, cảm giác mọi thứ đều rối rắm.

Cô nhớ lại vài ngày trước, bản thân từng hiểu lầm rằng Tô Bạch có xu hướng song tính, còn tưởng Tô Bạch định làm gì đó. Nhưng thực tế lại không phải.

Giờ cô nhận ra mình đã nhìn sai về Thi Nhu, cứ tưởng Thi Nhu và chàng trai kia là một cặp, hóa ra không phải.

Diệp Tích Ngôn thấy mọi chuyện thật kỳ lạ. Thì ra xu hướng tính dục quả là một điều khó nắm bắt. Gần đây cô gặp rất nhiều trường hợp đồng tính nữ, trong cùng một nhóm mà đã có đến ba người. Phải chăng đây là sự trùng hợp?

Sự khác biệt về xu hướng tính dục dưới ảnh hưởng của tư tưởng truyền thống khiến môi trường trong nước không cởi mở như ở nước ngoài. Thực ra, theo lẽ thường không thường xuyên gặp người thuộc giới tính thứ ba mới đúng, bởi ngay cả khi ở nước ngoài, ngoài những sự kiện đặc thù thì trong cuộc sống hàng ngày, Diệp Tích Ngôn cũng ít khi bắt gặp họ.

Diệp Tích Ngôn suy nghĩ rất lâu, dòng tư duy rối ren, vô cớ khiến chuyện sáng nay lại hiện lên trong đầu.

Hình ảnh lưng trần của Giang Tự...

Cô nghĩ quá nhập tâm không tự chủ cắn môi dưới, chân mày khẽ cau lại, trong lòng bỗng nhiên dấy lên chút phiền muộn.

Giang Tự có tức giận không nhỉ?

Chuyện cũ còn chưa làm rõ lại thêm sự cố bất ngờ, chắc chắn Giang Tự tức giận rồi. Nếu không đã chẳng lạnh lùng đuổi cô ra ngoài, giọng điệu lúc đó rõ ràng không thân thiện chút nào.

Diệp Tích Ngôn ngồi trên ghế, khuỷu tay chống lên đùi, lưng hơi khom xuống.

Cô quá mất tập trung đến mức cánh tay mỏi nhừ cũng không nhận ra, cho đến khi chị Hạ gọi:

"Tiểu Diệp, qua đây chút!"

Cô giật mình, lập tức dẹp bỏ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu nhanh chóng đứng dậy.

Buổi phát sóng trực tiếp tại vườn trái cây là sân khấu chính của chị Hạ, những người khác chỉ cần phối hợp, không cần xuất hiện trước máy quay.

Mọi người ở đó khoảng ba giờ. Đến trưa, cả nhóm không quay về nhà nghỉ mà ăn tạm bánh quy và trái cây tại chỗ. Một giờ chiều, họ tiếp tục đến bờ sông để hội họp với Hà Anh Chính và nhóm khác.

Chiều nay cả đoàn phải qua sông, trước tiên là sang bờ bên kia, sau đó đến bãi cát giữa sông.

Thiệu Vân Phong và Đinh Tây Chu cũng tham gia, Giang Tự vẫn đi cùng đoàn.

Đinh Tây Chu nói:

"Trên bãi cát có một địa điểm đặc biệt, là một ngôi chùa nhỏ. Buổi tối còn có thể thả đèn hoa đăng, vì vậy chúng ta phải đến đó để quay một đoạn video ngắn."

Cô bổ sung:

"Trong chùa có thể thắp hương, trên đó còn có các vị sư tu hành. Tối nay chúng ta cũng có thể ở lại ăn bữa cơm chay."

Diệp Tích Ngôn không mấy hứng thú bởi cô không theo đạo Phật hay bất kỳ tôn giáo nào, cũng rất ít khi lui tới các nơi liên quan đến tôn giáo.

Cô đi theo Giang Tự, giữ khoảng cách nửa mét đến một mét, không quá gần cũng không quá xa.

Tề Tam không đến đây, Tô Bạch và những người khác cũng không, kể cả La Như Kỳ. Quanh Giang Tự không có ai khác, chỉ có mỗi cô. Điều này khiến mọi hành động của cô trở nên quá mức nổi bật.

Giang Tự không để ý đến cô. Lúc mới đến, cô ấy chào mọi người sau đó ít nói hẳn.

Cả đoàn ngồi lên chiếc thuyền gỗ nhỏ dùng mái chèo để đi qua sông.

Đây là lần đầu tiên trong đời Diệp Tích Ngôn ngồi trên một chiếc thuyền chèo tay như thế này. Cảm giác không quen, cứ như thuyền có thể chìm bất cứ lúc nào.

Cô quay đầu nhìn xuống dòng sông, cảm giác bất an càng tăng lên. Nước sông ở bờ thì trong vắt, nhưng khi đi vào giữa nó trở nên xanh đậm và sâu thẳm, không nhìn thấy đáy. Dòng chảy ở giữa sông cuồn cuộn, nước chảy xiết hơn nhiều so với gần bờ.

Giang Tự ngồi sát bên cô, thấy cô mím môi, sắc mặt tái nhợt, biết cô không quen nên nhỏ giọng nói:

"Ngồi vào trong chút, đừng nhìn xuống nước."

Diệp Tích Ngôn ngẩng đầu nhìn cô, ngoan ngoãn nhích vào trong. Khi chạm đến Giang Tự cô mới dừng lại.

Không cẩn thận, tay cô đè lên mu bàn tay của Giang Tự.

Trời nóng, lòng bàn tay cô ẩm ướt vì mồ hôi lại có nhiệt độ cao, chạm vào da Giang Tự như một tia nóng rực.

Giang Tự không biểu hiện gì rõ ràng, nhưng ngay sau đó cô ấy rút tay lại, không để bị chạm vào nữa.

Diệp Tích Ngôn siết chặt bàn tay, lặng lẽ chùi mồ hôi vào mép ghế gỗ.

Chiếc thuyền di chuyển chậm chạp. Dù dòng sông không rộng nhưng phải mất vài phút mới tới giữa.

Đinh Tây Chu đứng ở mũi thuyền, giải thích với mọi người:

"Chiếc thuyền này là một hạng mục bảo tồn đặc biệt khi thôn phát triển du lịch. Bình thường khách qua sông không sử dụng loại thuyền này mà đi bằng thuyền máy. Thuyền này chỉ để chụp ảnh làm cảnh thôi."

Nước ở giữa sông chảy mạnh, chiếc thuyền gỗ nhỏ bị sóng làm chao đảo vài lần, cả thuyền trở nên không vững.

Đinh Tây Chu và người chèo thuyền vẫn đứng vững, cười bảo mọi người yên tâm:

"Không sao đâu, thuyền nào đến đây cũng vậy thôi."

Người trong thuyền không kịp đề phòng, ai cũng loạng choạng. Thi Nhu suýt ngã, may mà được Thiệu Vân Phong kịp thời đỡ lấy.

Diệp Tích Ngôn cũng không giữ thăng bằng được, nghiêng về phía Giang Tự. Cô cố gắng tự điều chỉnh nhưng sóng lại làm thuyền lắc mạnh lần nữa, lần này cô không tránh được mà ngã nhào vào người Giang Tự.

Trong tình huống khẩn cấp, Giang Tự không nghĩ ngợi nhiều đỡ lấy cô, bàn tay đặt ngay eo và ngực dưới.

Cả hai đều sững lại, giây tiếp theo liền cứng ngắc tách ra.

Diệp Tích Ngôn ngượng ngùng dùng tay xoa xoa bên sườn, làm như chẳng có chuyện gì.

Giang Tự làm ngơ, không nhìn cô.

Những phút tiếp theo dòng nước lặng hơn, thuyền không còn lắc lư.

Đến bờ bên kia, mọi người lần lượt xuống thuyền.

Bến sông ở đây khá cao, thuyền không thể cập bến mà phải dừng ở bãi sỏi đá nghiêng về phía bên phải. Việc xuống thuyền trở nên khó khăn vì mỗi lần đặt chân xuống, sỏi đá lại trượt xuống phía dưới.

Diệp Tích Ngôn xuống trước, sau đó đứng lại để kéo tay từng người phía sau. Đến lượt Giang Tự, cô kéo người ta thật mạnh giống như sợ Giang Tự sẽ rơi xuống sông.

Thiệu Vân Phong và nhóm khác không để ý đến hành động đặc biệt của hai người, chỉ lớn tiếng giục mọi người vào chỗ râm mát nghỉ ngơi, đừng đứng lại ở bờ sông.

Hai người tách ra, đi ở cuối hàng.

Ở bờ bên kia có những người bán hàng rong dựng lều bạt dưới cái nắng gay gắt. Họ bày bán đủ thứ từ đồ ăn, thức uống đến các vật dụng kỳ lạ.

Mặc dù là giữa trưa, nhưng khu vực này vẫn rất đông du khách.

Đi qua khu bày hàng, Diệp Tích Ngôn hạ giọng hỏi Giang Tự:

"Chị dạo này tâm trạng không tốt sao? Hay xảy ra chuyện gì rồi?"

Giang Tự không thừa nhận:

"Không có gì."

Diệp Tích Ngôn thẳng thắn:

"Có phải em làm chị giận không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro