Chương 19: Cảm giác kỳ lạ
Chương 19: Cảm giác kỳ lạ
Diệp Tích Ngôn bước đến với vẻ chậm rãi, có chút do dự.
"Không cần phiền phức như vậy đâu."
Rèm cửa đã được kéo kín, đèn bàn cạnh giường bật sáng. Giang Tự không trả lời, cô lấy từ trong vali ra một chiếc áo ngủ lụa lạnh rộng rãi cùng một vài thứ khác rồi kéo Diệp Tích Ngôn lại gần chiếc đèn bàn, nhẹ giọng nói:
"Lại đây đứng gần một chút, đừng cử động."
Ánh sáng từ đèn trần dịu nhẹ, không sáng bằng ánh sáng của đèn bàn.
Diệp Tích Ngôn tiến lên một bước đứng trước mặt Giang Tự.
Toàn bộ phần trước người của Diệp Tích Ngôn bị canh nấm đổ lên, từ ngực đến chân đều ướt sũng. Lúc còn ở dưới lầu Giang Tự không tiện kiểm tra chi tiết, chỉ có thể đưa cô lên phòng để xem kỹ vết thương và bôi thuốc.
Giang Tự kéo vạt áo Diệp Tích Ngôn lên cao, lộ ra vùng bụng dưới.
Phần da ở đó có chút đỏ ửng nhưng không đáng sợ như vết trên cánh tay. May mà lúc canh nóng đổ lên, Diệp Tích Ngôn đã phản xạ nhanh kéo áo ra khỏi da, không để bám chặt vào cơ thể.
Giang Tự cau mày nhìn tiếp xuống phần quần của cô. Vết canh nấm vẫn còn rõ nhưng may mắn chỉ chiếm một vùng nhỏ, dường như không gây tổn thương.
Kiểm tra một lượt, Giang Tự hỏi: "Còn chỗ nào thấy đau không?"
Diệp Tích Ngôn lắc đầu, trả lời: "Chỉ có tay là hơi đau."
"Còn chỗ này?" Giang Tự chỉ vào vùng bụng dưới.
"Không đau." Cô lắc đầu, giọng chắc chắn. "Không có cảm giác gì cả."
Giang Tự đưa bộ áo ngủ cho Diệp Tích Ngôn, nhẹ nhàng bảo cô vào phòng tắm xả nước lạnh và thay đồ.
Diệp Tích Ngôn hơi ngại ngùng, cô lên tiếng: "Để em lên lầu trên tắm, không làm bẩn chỗ này của chị."
Bình thường, Diệp Tích Ngôn vốn không câu nệ giờ đây lại trở nên khách sáo. Điều này khác xa với tính cách thường ngày khi ở cạnh bạn bè.
Giang Tự làm như không nghe thấy, chỉ nói: "Lát nữa chị sẽ bôi thuốc cho em."
Diệp Tích Ngôn mở miệng muốn từ chối nhưng cuối cùng chỉ khẽ gật đầu đồng ý.
"Đừng chà mạnh." Giang Tự dặn dò.
"Em biết rồi." Cô đặt túi nước đá xuống, cầm lấy áo ngủ rồi vào phòng tắm.
Phòng tắm nhỏ nằm ngay cạnh cửa ra vào, diện tích không quá lớn, vừa đủ cho một người sử dụng thoải mái.
Việc tắm nước lạnh diễn ra nhanh chóng chỉ mất vài phút.
Trong lúc đó Giang Tự đứng ở bên ngoài, cách một bức tường nói vọng vào: "Chị phải xuống dưới lầu một chút."
Từ trong phòng tắm, Diệp Tích Ngôn đáp lại mơ hồ: "Được."
Khi Diệp Tích Ngôn bước ra, Giang Tự vẫn chưa quay lại. Cửa phòng hé mở, cô tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống tiếp tục dùng túi nước đá chườm lên tay.
Không lâu sau Giang Tự trở lại, mang theo hai túi nước mát.
Diệp Tích Ngôn quay lại nhìn, đoán rằng chúng là để dành cho mình. Cô giơ cánh tay phải lên, nơi đang chườm đá rồi nói:
"Chỉ tay này thôi, dùng túi đá là được."
Giang Tự thay túi nước đá bằng túi nước mát hơn, nhẹ nhàng nói: "Dùng cái này, thay đổi luân phiên để tránh bị phồng rộp."
"Chắc không đến nỗi vậy đâu." Diệp Tích Ngôn cảm thấy vết thương không nghiêm trọng như thế, khẽ trả lời.
Giang Tự kéo một chiếc ghế ngồi đối diện cô, nhìn thoáng qua rồi khẽ chạm vào đầu gối của Diệp Tích Ngôn.
"Chỗ này không đau à?"
Diệp Tích Ngôn tưởng Giang Tự đang nói về vết canh nấm ở đùi liền thản nhiên kéo vạt áo ngủ lên để cô xem, không chút do dự: "Chỗ này không sao cả, không đỏ, không đau."
Hành động này quá bất ngờ, lại có phần quá tự nhiên.
Dẫu vậy, cô chỉ kéo áo ngủ đến giữa đùi, dừng lại ngay trên vết canh đổ xuống, không hề làm lộ liễu.
Đôi chân dài trắng ngần hiện ra ngay trước mắt, Giang Tự quay mặt đi, giọng bình thản: "Là mu bàn chân."
Diệp Tích Ngôn mất vài giây mới hiểu, cúi đầu nhìn xuống chân mình.
Mu bàn chân của cô đã đỏ lên giống như vết trên tay, còn có một vết xước nhỏ đến giờ vẫn chảy máu.
Có lẽ vì chú ý đến tay và có Giang Tự bên cạnh nên cô không cảm thấy đau cho đến khi phát hiện ra.
Giang Tự cúi người, đặt túi nước mát lên mu bàn chân của cô.
Cảm giác lạnh buốt khiến Diệp Tích Ngôn theo phản xạ nhấc chân lên một chút. Giang Tự giữ lấy đầu gối cô, nhẹ giọng an ủi: "Nhịn một chút, ngồi yên nào."
Giáo sư Giang lúc này trở nên dịu dàng hơn bình thường, ngay cả giọng nói cũng ấm áp hơn.
Khoảng cách giữa hai người quá gần, Giang Tự ngồi ngay trước mặt, Diệp Tích Ngôn có thể ngửi thấy hương thơm thoang thoảng từ mái tóc của cô. Mùi hương khác với lần trước, có thêm chút mùi gỗ tuyết tùng xen lẫn hương hoa, dịu nhẹ và dễ chịu.
Diệp Tích Ngôn thoáng thất thần, không nghe rõ những gì Giang Tự nói tiếp.
Giang Tự đứng dậy, nhẹ vỗ lên khuỷu tay cô.
Diệp Tích Ngôn giật mình đáp lại: "Hả?"
Nhận ra cô không tập trung, Giang Tự lặp lại ngắn gọn: "Trưởng đoàn vừa hỏi thăm em."
Ở dưới lầu mọi người vẫn còn ngồi, phần lớn đều lo lắng sau sự cố. Giang Tự khi xuống dưới cũng bị hỏi han rất nhiều, nhất là cô gái tóc dài thẳng, cô liên tục xin lỗi vì chuyện vừa xảy ra.
Diệp Tích Ngôn nói: "Để em nhắn trong nhóm bảo họ cứ ăn, đừng chờ."
"Không cần, chị đã nói rồi." Giang Tự trả lời, cô lấy một ít thuốc mỡ ra nhẹ nhàng nói tiếp: "Phần của em được để lại rồi, lát nữa ăn."
Diệp Tích Ngôn vẫn chưa dùng đũa được mấy nên bữa tối này xem như còn dang dở.
Cô ngoan ngoãn giữ túi nước, không lấy điện thoại ra.
Giang Tự bắt đầu thoa thuốc lên những chỗ không bị bỏng nặng.
Là bác sĩ, Giang Tự luôn giữ thái độ chuyên nghiệp, nhất là khi các vùng cần che chắn trên cơ thể Diệp Tích Ngôn đã được phủ kín cẩn thận. Cô không nghĩ mình cần phải ngượng ngùng hay né tránh trong tình huống này. Chẳng lẽ để Diệp Tích Ngôn một tay khó khăn tự bôi thuốc sao?
Giang Tự bình thản kéo nhẹ vạt áo ngủ của Diệp Tích Ngôn, im lặng thoa thuốc lên vùng da bỏng. Động tác của cô nhẹ nhàng và chậm rãi, từng chút một xoa đều lớp kem trắng.
Diệp Tích Ngôn căng cứng người lại tựa như một khúc gỗ đứng sững.
Cô quá nhạy cảm, không quen chịu đựng những cái chạm từ Giang Tự. Mới thoa thuốc được vài cái, cơ thể cô bất giác khẽ run như thể một công tắc vô hình nào đó vừa được bật lên.
Giang Tự ngước mắt nhìn cô.
Diệp Tích Ngôn cắn chặt răng hàm, cố đè nén cảm giác kỳ lạ đang dâng lên rồi thản nhiên nói dối để lấp liếm: "Chắc tại nhột..."
Giang Tự không để tâm đến sự lảng tránh đó. Cô lấy thêm một ít thuốc bôi ra tay, giọng điềm nhiên không vòng vo: "Nhột cũng đừng động đậy."
Diệp Tích Ngôn chỉ cảm thấy một luồng hơi nóng chạy dọc khắp cơ thể, từ lồng ngực lan lên khuôn mặt rồi xộc thẳng đến đỉnh đầu. Cô không biết phải biểu đạt cảm giác này như thế nào, cũng chẳng muốn đẩy Giang Tự ra nên đành tạm nhẫn nhịn, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Để phân tán sự chú ý, cô đưa tay xoa nhẹ túi chườm nước.
"Đêm nay cố gắng chườm lạnh," Giang Tự cúi đầu nói trong khi tiếp tục bôi thuốc, "Lúc ngủ nhớ dùng túi chườm đặt lên vết bỏng. Tí nữa chị sẽ chuẩn bị thêm hai túi nước nữa cho em. Ngày mai xem tình hình thế nào."
Cô bôi thuốc lên vùng bụng dưới của Diệp Tích Ngôn rồi chuyển sang chỗ khác.
Diệp Tích Ngôn nhìn chăm chú vào đôi tay trắng trẻo mịn màng của Giang Tự, cố tình hỏi: "Liệu có để lại sẹo không?"
"Không đâu," Giang Tự đáp, tay vẫn đều đặn thoa thuốc, "Nhưng có thể sẽ thấy hơi nóng rát. Hai ngày sau da sẽ khô lại và bong tróc."
Bỏng mức độ này thường không để lại sẹo. Xả nước mát hoặc chườm lạnh sẽ giảm đau và ngăn tình trạng phồng rộp. Đó là kiến thức cơ bản, Giang Tự không giải thích thêm.
Diệp Tích Ngôn lần đầu tiên bị bỏng, cô không quá để tâm. "Thế còn mu bàn chân?"
Giang Tự liếc nhìn cô: "Nếu phát hiện muộn hơn chút nữa thì da đã đóng vảy rồi."
Cô biết rõ Diệp Tích Ngôn đang cố tình kiếm cớ để bắt chuyện nhưng không vạch trần.
Diệp Tích Ngôn im lặng xoay túi chườm sang mặt bên kia, không hỏi thêm mấy câu tương tự. Một lát sau, cô bất chợt hỏi: "Hồi chiều chị đi chèo thuyền à?"
Lại là chuyện ban chiều.
Giang Tự không cần nghĩ cũng biết: "Do bác sĩ La kể cho em đúng không?"
Diệp Tích Ngôn nhìn thẳng vào mắt cô:
"Bác sĩ La nói chuyện với em vài câu, bảo mọi người thi chèo thuyền nhưng chị không ngồi chung thuyền với cô ấy."
"Không phải thi thuyền," Giang Tự phủ nhận, ngừng tay một chút, "Chỉ là Hà Anh Chính và vài người khác đùa giỡn, xem ai chèo đến bờ bên kia nhanh hơn."
"Chị ngồi cùng nhóm với Tề Tam." Diệp Tích Ngôn khẳng định.
Giang Tự không trả lời, vừa bôi xong thuốc liền để tay trượt xuống. Đầu ngón tay cô thoáng lướt qua phần da mềm mại bên trong đùi của Diệp Tích Ngôn, như cố ý mà cũng như vô tình.
Diệp Tích Ngôn sững lại, hơi thở nghẹn lại. Sự quyết đoán ban nãy phút chốc biến mất, cô ngồi thẫn thờ như một quả bóng xì hơi. Tâm trí trống rỗng, cô không biết phải tiếp tục câu chuyện thế nào.
Giang Tự hơi nheo mắt như nhìn thấu điểm yếu của cô.
"Em muốn hỏi gì thì cứ hỏi."
Diệp Tích Ngôn há miệng nhưng chẳng thể thốt nên lời.
Giang Tự đứng dậy đặt tuýp thuốc vào tay cô rồi bước vào phòng tắm rửa tay.
Không khí trong phòng lắng lại. Tiếng nước chảy từ phòng tắm vọng ra như một thứ âm thanh duy nhất len lỏi vào không gian.
Không rõ là cô có nhìn thấu tâm tư của mình hay không nhưng Giang Tự giải thích: "Chị ở trên một chiếc thuyền khác, cùng với người khác, không phải là Tề Tam."
Diệp Tích Ngôn nhất thời không nói gì. Khi cô còn đang nghĩ xem nên trả lời thế nào thì tiếng gõ cửa từ bên ngoài đã vang lên.
Sự ngăn cách vừa bị phá vỡ, những cảm xúc mơ hồ không rõ ràng đành tạm lắng xuống.
Đứng bên ngoài cửa là La Như Kỳ và cô gái tóc thẳng. Họ đã ăn tối xong và lên đây để thăm Diệp Tích Ngôn.
Vì cảm thấy áy náy nên cô gái tóc thẳng mang theo một ít đồ ăn và thuốc cho Diệp Tích Ngôn, cùng với phần ăn họ để dành cho cả nhóm, tất cả được mang đến phòng. Cô gái tóc thẳng liên tục xin lỗi và tỏ ra vô cùng áy náy, biết rằng Diệp Tích Ngôn bị bỏng nặng là vì muốn tránh những người xung quanh, không để liên lụy đến cô và Giang Tự.
Trước khi mở cửa, Diệp Tích Ngôn nhanh chóng kéo kín áo choàng ngủ của mình, còn cố tình chỉnh lại cổ áo cho ngay ngắn.
Cô không để bụng chuyện này, không đến mức nhỏ nhen như vậy và thoải mái bày tỏ rằng mọi chuyện đã qua.
La Như Kỳ và cô gái tóc thẳng không chú ý lắm đến việc cô đang mặc áo choàng ngủ của Giang Tự, cũng không nghĩ sâu xa gì. Bốn người đứng ở cửa phòng nói chuyện vài phút, sau đó Thiệu Vân Phong cũng lên, thêm một màn hỏi han quan tâm nữa.
Diệp Tích Ngôn không ở lại tầng hai lâu, chỉ một lát sau đã trở về phòng mình.
Các thành viên trong nhóm đều rất tốt bụng, có người đến tận nơi thăm hỏi cô, có người nhắn tin trong nhóm. Diệp Tích Ngôn vừa chườm lạnh vừa trả lời tin nhắn bảo mọi người đừng lo lắng, chỉ là một vết bỏng nhỏ thôi, không có gì to tát.
Tuy nhiên, cảm giác đó chỉ đúng lúc ban ngày. Đến đêm khuya, cảm giác bỏng rát dữ dội hơn khiến Diệp Tích Ngôn không tài nào ngủ được. Cảm giác bỏng rát ở vết thương không ngừng quấy rầy cô, nhắm mắt lại nằm xuống càng thêm khó chịu. Cô cứ trở mặt túi nước chườm lạnh, mãi đến một hai giờ sáng vẫn không ngủ được.
Cuối cùng để dễ chịu hơn, Diệp Tích Ngôn bật đèn, ngồi tựa vào đầu giường chơi điện thoại để phân tán sự chú ý.
Lúc này ở Đức chỉ vừa tối, bạn bè bên đó đang hoạt động sôi nổi, nhóm trò chuyện của đội đua xe nhộn nhịp hẳn lên.
Diệp Tích Ngôn chơi một ván game, thi thoảng lại liếc nhìn nhóm trò chuyện. Cô không tham gia cũng không muốn trò chuyện với họ, biết rằng nếu để ý đến giữa đêm như thế chắc chắn sẽ bị hỏi tới hỏi lui.
Tin nhắn của Chu Diên từ chiều đến giờ cô vẫn chưa trả lời, cuộc trò chuyện giữa hai người dừng lại ở những dòng độc thoại dài dòng của Chu Diên.
Sau khi chơi game xong không có việc gì làm, cô mới mở tin nhắn ra xem.
Chu Diên đã gửi một loạt tin nhắn, đoạn cuối cùng là một bài viết dài dòng lê thê. Anh ta nói rất nhiều chuyện không quan trọng, như việc một thành viên trong đội đua giành được chức vô địch, tháng tới sẽ đi đâu thi đấu và kế hoạch của đội trong nửa năm tới.
Những điều này Diệp Tích Ngôn đã đọc được trong nhóm của đội đua, không cần Chu Diên nói cô cũng biết.
Chỉ có hai điểm quan trọng: thứ nhất, ba của Diệp Tích Ngôn sẽ về nước sau ba tháng, có lẽ kịp lúc hoạt động từ thiện kết thúc; thứ hai, Chu Diên sẽ đến Trung Quốc, dự kiến trong khoảng nửa tháng nữa.
Chu Diên tỏ ý muốn đến để quan sát, không nhắc đến việc muốn gặp Diệp Tích Ngôn, chỉ nói rằng Herbert và những người khác cũng có thể đi cùng.
Lớn lên cùng nhau nên Diệp Tích Ngôn dễ dàng bỏ qua sự khó chịu đối với Chu Diên. Khi biết anh ta sắp đến, cô cũng không có cảm xúc gì quá sâu sắc, cũng không mấy để tâm. Nếu Herbert và nhóm đến thì cũng tốt, chắc chắn họ sẽ đóng góp cho các hoạt động từ thiện, đó không phải là điều xấu.
Điều Diệp Tích Ngôn bận tâm là việc ba mình sắp về nước, cô cảm giác rằng có thể điều này liên quan đến mình. Rất có khả năng ông ấy trở về để "bắt" cô. Thời điểm này trùng hợp đến mức khó tin.
Mấy năm trước, ba Diệp Tích Ngôn không quá để ý đến cô, cho cô tự do rất nhiều bất kể là học hành hay đua xe, chỉ cần không gây ra phiền phức gì lớn là được. Nhưng hai năm gần đây, ông bắt đầu thay đổi, dường như lo lắng cô sống quá tùy hứng nên đã bắt đầu quản lý.
Người cha cứng nhắc này không trực tiếp nói ra nhưng thường xuyên ngụ ý, hy vọng Diệp Tích Ngôn có thể ổn định lại, nghiêm túc hơn với cuộc đời mình, chứ không phải cứ chạy theo những thứ linh tinh, suốt ngày chỉ biết đua xe và vui chơi.
Hai mươi sáu tuổi rồi, không lớn không nhỏ nhưng phải có một kế hoạch rõ ràng.
Diệp Tích Ngôn hiểu ý của ba mình nhưng không đồng tình. Cô rất rõ ràng về những gì mình đang làm, cô có kế hoạch riêng.
Cô suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng trả lời tin nhắn của Chu Diên.
"Ừ, tôi biết rồi."
"Cảm ơn."
Chỉ ngắn gọn hai câu, không lạnh lùng nhưng cũng chẳng nhiệt tình.
Chu Diên lập tức trả lời: "Chưa ngủ sao?"
Diệp Tích Ngôn không muốn nói chuyện nhiều, chỉ đáp: "Sắp ngủ rồi."
Biểu tượng "đang nhập" xuất hiện trên màn hình, nhưng tin nhắn của Chu Diên mãi không được gửi đi. Có vẻ anh ta đang chần chừ.
Diệp Tích Ngôn chẳng buồn đợi, cô nhanh chóng chốt lại cuộc trò chuyện.
"Tôi thoát đây, có gì nói sau."
Phía trên cửa sổ chat hiện tên được lưu là "Sid", tên tiếng Anh của Chu Diên.
Một lát sau, Chu Diên mới trả lời:
"Ừ."
"Nghỉ ngơi sớm nhé."
"Chúc ngủ ngon."
Diệp Tích Ngôn nhìn thấy những tin nhắn đó nhưng giả vờ như không, thậm chí không đáp lại một cách lịch sự.
Cô không ngốc, vẫn hiểu được những đạo lý cần thiết. Khoảng cách cần giữ thì không thể tùy tiện phá bỏ và hy vọng thì không thể trao một cách dễ dãi, bất kể Chu Diên có ý gì hay không.
Thoát khỏi khung chat với Chu Diên, Diệp Tích Ngôn quay lại danh sách tin nhắn.
Nhóm trò chuyện của đội đua vẫn không ngừng đổ tin nhắn, Herbert và những người khác đang bàn luận về các cuộc thi. Cô lướt lên xem một chút, cảm thấy chẳng thú vị gì nên rời đi, lại bất giác mở khung chat với Giang Tự.
Có lẽ vì đêm khuya đầu óc mơ hồ, Diệp Tích Ngôn còn chưa nghĩ rõ mình định làm gì đã gõ một dòng chữ, chỉnh sửa mấy lần rồi gửi đi.
"Bác sĩ Giang, vết thương của em hơi đau."
Do dự một lúc, cô gửi thêm một tin nhắn nữa:
"Chườm lạnh hình như không hiệu quả lắm."
Cô không biết Giang Tự đã ngủ hay chưa, cũng không hy vọng giữa đêm cô ấy sẽ trả lời, chỉ là không có việc gì làm nên kiếm chuyện mà thôi.
Khung chat không có động tĩnh, Giang Tự không trả lời.
Cô cứ nhìn chằm chằm vào khung chat, tâm trạng bỗng trở nên mông lung.
Đúng lúc Diệp Tích Ngôn nghĩ rằng mình sẽ không nhận được hồi âm thì tin nhắn của Giang Tự nhảy ra.
"Chườm thêm một lúc nữa."
Diệp Tích Ngôn lập tức tỉnh táo, nhanh nhẹn trả lời.
"Em đã chườm cả đêm rồi."
"Vẫn đau."
Cô nói dối một cách không chớp mắt: "Vết thương hình như nặng hơn."
Giang Tự: "Chụp một tấm ảnh cho chị xem."
Diệp Tích Ngôn không chụp ảnh mà chỉ gửi tin nhắn.
"Nó đỏ hơn lúc trước."
Giang Tự không trả lời.
Cô thấy vậy liền dừng lại, nhanh chóng chuyển sang chuyện khác: "Còn bận việc sao?"
Giang Tự: "Ừ, có việc."
Diệp Tích Ngôn: "Muộn thế này rồi, có thể làm tiếp vào ngày mai mà."
Diệp Tích Ngôn: "Thức khuya không tốt cho sức khỏe."
Giang Tự trả lời: "Sắp xong rồi."
Cô cảm thấy hơi phấn chấn, biết người ta bận rộn nhưng cũng không tự giác ngừng cuộc trò chuyện, lại tiếp tục gửi tin nhắn.
Giang Tự vẫn không trả lời, không biết là cô ấy không muốn trả lời hay là sao.
Diệp Tích Ngôn lúc này mới dừng lại, nhận ra mình nói nhiều quá, nhưng ngay lúc đó ngoài cửa truyền đến một tiếng gõ cửa ngắn gọn.
Giang Tự: "Mở cửa."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro