Chương 11: Không có giống nhau
Chương 11: Không có giống nhau
Những tia lửa nhỏ lập lòe chợt tắt rồi lại bùng lên, khói thuốc lượn lờ như sương trắng mờ ảo.
Ánh đèn đường ở phía xa không chiếu tới đây được. Tất cả mọi thứ trong bóng tối đều bị phủ lên một lớp sương mờ như một tấm vải lụa mỏng che phủ.
Diệp Tích Ngôn cầm chiếc bật lửa không có động tác gì khác, chỉ đến khi người đối diện buông tay thì cô mới hạ tay xuống.
Một chút tàn thuốc rơi xuống đất.
Giang Tự đứng rất gần cô, sau khi châm điếu thuốc cũng không lùi lại. Người ấy vẫn đứng ở đó, bất kỳ lúc nào cũng có thể chạm vào cô.
Hàng tre rậm rạp tạo nên một bức màn tự nhiên. Cảm giác như một không gian kín đáo, ngăn cách họ với Thiệu Vân Phong và những người khác ở phía bên kia. Không ai có thể phát hiện ra sự hiện diện của hai người.
Diệp Tích Ngôn không hút thuốc tiếp mà chỉ kẹp điếu thuốc ở giữa ngón tay, để nó từ từ cháy hết. Từng chút một bị ngọn lửa nuốt trọn.
"Sao chị chưa lên trên?" Cô hỏi với giọng nói có chút khàn, nghe không dễ chịu chút nào.
Giang Tự đáp: "Nghỉ chút đã."
Diệp Tích Ngôn cất bật lửa vào túi, "Muốn vào sân ngồi không?"
"Không cần," Giang Tự nói, "Ở đây được rồi, lười đi."
Ban đêm ở ngôi làng yên tĩnh hơn hẳn ban ngày. Khác với không khí náo nhiệt trước đó, giờ đây bầu không khí nặng nề như một dòng nước sâu lắng. Cả hai đều ít nói, dường như không có gì để nói chuyện với nhau.
Diệp Tích Ngôn nghiêng đầu nhìn đối phương. Vì ánh sáng quá tối nên dù đứng gần nhau cũng không thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt của Giang Tự, chỉ thấy được một đường nét mờ ảo.
Giang Tự ngẩng đầu lên thì chạm phải ánh mắt của cô.
"Nhìn gì vậy?"
Cô giải thích: "Không có gì."
Cuối cùng lại bồi thêm một câu, "Không có nhìn chị."
Rõ ràng là nói dối, làm sao có thể che giấu được.
Giang Tự cũng không có vạch trần, để cô muốn nhìn bao lâu tùy thích. Một lát sau cô quay mặt về phía xa, hiếm khi chủ động hỏi: "Em tự học pha chế à?"
"Không," Diệp Tích Ngôn thu lại ánh mắt, đóng nắp hộp thuốc lại, "Học từ một người bạn."
Kỹ năng pha chế của cô học từ Chu Diên. Khi vừa ra nước ngoài không quen với cuộc sống ở đó, ngày nào cô cũng đi chơi với nhóm của Chu Diên. Có khi thì đua xe, không thì học một vài kỹ năng vô dụng để khoe khoang, tất cả chỉ để giết thời gian.
Cô không nói rõ người bạn đó là ai, cố tình lảng tránh bởi cô không muốn nhắc đến những mối quan hệ lộn xộn với Chu Diên, đặc biệt là trước mặt Giang Tự.
Giang Tự cũng không hỏi thêm, chỉ gật đầu nói: "Cũng được."
Diệp Tích Ngôn nói: "Tối nay chị uống nhiều rồi đấy."
Ngoài Hà Anh Chính và Thiệu Vân Phong ra thì tối nay Giang Tự là người uống nhiều nhất, không ai bằng.
Giang Tự đáp: "Dù sao ngày mai cũng không có việc gì."
"Thiệu Vân Phong không sắp xếp việc cho chị à?"
"Có sắp."
"Đi đâu?"
"Ở ngay trong làng."
Diệp Tích Ngôn nói: "Em cũng vậy."
Giang Tự: "Làm gì?"
"Sáng thì dựng sân khấu, chiều về đây làm một buổi livestream, chắc lại làm giúp việc vặt thôi. Còn chị thì sao?"
"Không có gì khác, chỉ ở đây canh chừng thôi."
Câu chuyện giữa hai người vẫn cứ nhạt nhẽo, so với lần đầu gặp còn khô khan hơn. Mãi mới nói được một câu chẳng có mấy giá trị. Cả hai dường như chỉ quanh quẩn ở ngoài rìa, chẳng thể nào chạm được vào điểm cần thiết.
Diệp Tích Ngôn đứng dịch sang bên cạnh một chút, chỉ cần thêm một chút nữa là có thể chạm vào Giang Tự nhưng vẫn giữ lại khoảng cách mỏng manh.
Giang Tự nhận ra nhưng không tránh đi.
Hai người tiếp tục trò chuyện vài câu chuyện khác nhưng không động chạm đến những vấn đề cá nhân.
Khi không có Thiệu Vân Phong và những người khác ở đây, họ lại có thể nói với nhau vài câu, không cần phải suy nghĩ quá nhiều.
Diệp Tích Ngôn nhẹ nhàng hỏi: "Bạn nào đi leo đỉnh Everest cùng chị?"
Giang Tự đáp: "Bạn học."
"Bạn đại học?"
"Cũng là bạn cấp ba."
Diệp Tích Ngôn: "Vậy là quen nhau nhiều năm rồi."
Giang Tự "ừ" một tiếng, "Có thể coi là bạn từ nhỏ."
Diệp Tích Ngôn nhướng mày, "Không học cùng trường à?"
Giang Tự: "Không cùng trường."
"Vậy à," Diệp Tích Ngôn nói, "Có vẻ như quan hệ của hai người khá tốt."
Giang Tự im lặng, dường như không có gì để nói thêm.
Điếu thuốc trên tay đã cháy gần hết, Diệp Tích Ngôn đưa tay dí vào thân tre để dập tắt tàn thuốc.
Cô không hỏi người bạn đó là nam hay nữ. Suy nghĩ một lát, chỉ nói: "Em cũng có một người bạn như thế, giống bạn của chị."
Giang Tự nhìn cô.
Cô quá thẳng thắn, lại nói thêm: "Hồi nhỏ có học chung, đến khi lên cấp ba thì người ấy di cư, cả gia đình ra nước ngoài. Có vài năm không liên lạc gì nhiều. Nhưng khác với hai người, sau này em sang Đức du học, bọn em gặp lại. Giờ thì cùng chơi trong một đội xe."
Đó là nói về Chu Diên.
Giang Tự lập tức nhận ra cô đang nói về ai, hỏi thẳng: "Là người dạy em pha chế?"
Cô gật đầu.
Giang Tự nói: "Không có giống nhau."
Diệp Tích Ngôn sững lại, không trả lời. Cô chỉ cúi đầu nhìn đám lá tre rụng đầy trên mặt đất.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, men rượu đã ngấm vào cả hai người. Trong cơn say len lỏi vào tận xương, như những sợi chỉ mỏng manh nhưng lại dai dẳng mà điều khiển những hành động tiếp theo của họ.
Giang Tự là người đứng không vững trước, cơ thể cô chao đảo.
Diệp Tích Ngôn nhanh chóng đỡ lấy rồi vòng tay qua cánh tay cô.
Giang Tự đẩy nhẹ cô ra, "Không sao."
"Để em đưa chị lên phòng." Diệp Tích Ngôn không buông ra, sợ cô không đứng vững. Còn nhẹ nhàng đặt tay vào eo cô để giữ thăng bằng.
Giang Tự có tửu lượng khá. Dù trước khi đến đây đã hơi mất phương hướng nhưng cô vẫn tỏ ra tỉnh táo và kiềm chế. Cô không từ chối Diệp Tích Ngôn nhưng cũng không muốn hoàn toàn dựa vào cô, cố gắng tự mình đi trở về.
Diệp Tích Ngôn kiên quyết muốn đưa cô về phòng.
Sân nhỏ ở bên trong, nhóm người vừa dọn dẹp tàn cuộc cũng đã lên lầu. Ngoài hành lang và lối đi cầu thang trống không.
Cơn say càng lúc càng ngấm vào. Lúc đầu chưa có cảm giác gì nhiều nhưng dần dần trở nên khó chịu, vô lực và ngày càng khó kiểm soát.
Lúc leo lên cầu thang, Giang Tự vẫn tự mình đi được nhưng khi đến trước cửa phòng thì bước chân đã trở nên loạng choạng, trước mắt cũng bắt đầu mờ ảo. Cô vốn là người tự chủ, đến lúc này vẫn cố gắng giữ mình tỉnh táo để bảo Diệp Tích Ngôn quay về trước. Thế nhưng khi cô chạm tay vào chìa khóa định mở cửa thì lại không tài nào làm được, thử mấy lần vẫn không tra đúng lỗ khóa.
Cuối cùng vẫn là Diệp Tích Ngôn phải đến mở cửa. Lo sợ Giang Tự còn chưa nằm lên giường đã ngã khuỵu nên cô đành đưa người vào bên trong, chuẩn bị giúp đỡ đến nơi đến chốn.
Diệp Tích Ngôn hoàn toàn có ý tốt, bởi vì lo lắng mà làm vậy. Trước đây khi tụ tập với bạn bè, cô đã gặp không ít tình huống tương tự. Nhiều người ban đầu nhìn không có vẻ gì là say, vẫn khăng khăng đòi tự về nhưng kết cục lại ngủ gục ngoài đường là chuyện thường gặp. Thậm chí có người về đến nhà cũng không leo nổi lên giường. May mắn thì tìm được ghế sofa, còn lại thì nằm bệt xuống đất để bạn bè phải lo hậu sự.
Sau khi vào trong phòng, cô đóng cửa lại.
Công tắc đèn phòng của nhà sàn kiểu treo tường nằm ở dưới chân bên cạnh giường.
Ánh sao từ cửa sổ đang mở toang chiếu vào khiến đồ đạc trong phòng hiện lên những hình ảnh mờ nhạt.
Diệp Tích Ngôn dò dẫm đi trong bóng tối, bước đi rất chậm.
Khi đến gần giường, Giang Tự giằng tay ra, không muốn bị dẫn dắt thêm.
"Chị tự lo được."
Diệp Tích Ngôn cúi người tìm công tắc đèn, cô nghĩ rằng nó ở cùng vị trí với phòng của mình.
Giang Tự nói: "Không phải ở đó, nó nằm bên kia."
Nghe nhầm thành ở đầu giường bên kia, cô đáp: "Được thôi."
Ngay lập tức cô đứng thẳng người dậy, định vòng sang phía đối diện.
Cô không để ý rằng Giang Tự đang đứng ngay phía sau, vừa xoay người lại thì đâm sầm vào nhau.
Giang Tự cũng không ngờ cô sẽ đột ngột quay lại, bất chợt mất thăng bằng. Theo phản xạ liền kéo lấy người trước mặt.
Trong khoảnh khắc mất kiểm soát, Diệp Tích Ngôn đã bị kéo xuống. Chỉ cảm thấy mình vừa chạm phải thứ gì đó. Đến khi kịp nhận ra thì cô đã hoàn toàn ngã vào vòng tay ấm áp mềm mại của Giang Tự.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro