Chương 108: Đừng khóc...
Chương 108: Đừng khóc...
Mọi thứ dường như đảo lộn vào lúc này. Cảm giác chân thực của thế giới đang dần tan biến, người và cảnh vật xung quanh trở nên méo mó, mọi thứ trở nên mơ hồ, gần như không còn rõ ràng. Viên đạn xuyên qua da để lại một lỗ rất nhỏ, nhưng khi vào bên trong cơ thể, nó tạo ra một khoảng trống tức thời gây ra tổn thương cực lớn, kinh khủng hơn rất nhiều so với vẻ bề ngoài.
Diệp Tích Ngôn hé miệng nhưng không thể nói được lời nào. Cô chỉ nhìn Giang Tự chằm chằm, ánh mắt thất thần và mất phương hướng. Lúc này, ngoài cơn đau đớn dữ dội thì cô không còn cảm nhận được điều gì khác.
Cô vốn định kéo Giang Tự nấp phía sau máy móc để tránh đạn nhưng không ngờ lại bị dính đạn từ phát bắn của Chu Nhân An.
Thực tế không giống như những gì trong phim truyền hình, nơi mà ai bị bắn cũng lập tức bất tỉnh hoặc chết ngay. Trái lại, con người trong những giây phút ấy thường rất tỉnh táo, có một khoảng thời gian ngắn để nhận thức trước khi cơn đau dữ dội ập đến khiến họ rơi vào trạng thái hôn mê hoặc sốc.
Chu Nhân An sau khi trúng đạn vẫn cố dùng chút ý thức cuối cùng để phản kích nhưng không còn khả năng ngắm chuẩn. Ông chỉ có thể cầm súng bắn loạn về phía trước. Ngay cả lúc ấy ông vẫn không buông tha Giang Tự nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, Diệp Tích Ngôn đã chắn đạn thay.
Diệp Tích Ngôn không nhìn thấy cảnh Chu Nhân An gục ngã, cũng không biết chuyện gì xảy ra sau đó. Trong mắt cô chỉ còn lại hình bóng của Giang Tự, bên tai chỉ nghe thấy tiếng gọi khẩn thiết của đối phương.
Sự kinh ngạc, hoang mang... Vị đại bác sĩ vốn luôn điềm tĩnh nay đã hoàn toàn hoản loạn. Người mà bình thường tỏa ra khí chất mạnh mẽ dù đối mặt với những tình huống cực đoan vẫn giữ được sự bình thản, thậm chí cả khi bị dí súng vào người, giờ đây đã hoàn toàn thay đổi.
Giang Tự nâng tay lên chạm vào mặt cô.
"Tích Ngôn—"
Bàn tay của bác sĩ đã nhuộm đỏ máu, toàn bộ là máu của Diệp Tích Ngôn.
Diệp Tích Ngôn muốn cử động, muốn an ủi ngược lại Giang Tự nhưng bất lực.
Giang Tự nhẹ nhàng ôm lấy cổ cô, giọng run rẩy: "Đừng cử động, đừng động đậy..."
Đôi môi Diệp Tích Ngôn khẽ mấp máy nhưng chẳng thể thốt nên lời, giống như một người câm.
Cơn đau này quá khủng khiếp, cả đời cô chưa từng trải qua sự tra tấn nào như vậy. Ngay cả lần suýt mất mạng trên sân đấu năm xưa cũng chưa từng đau đến mức này.
"Không sao đâu, đừng sợ, sẽ không sao đâu." Giang Tự nói, đôi mắt đỏ hoe.
Diệp Tích Ngôn muốn lau nước mắt cho cô nhưng cánh tay không nhấc lên nổi. Cơ thể cô như mất hết sức lực, chẳng còn nghe theo điều khiển của bản thân, không hiểu vì sao, cô chỉ cảm thấy rất mệt mỏi.
"Sẽ không sao đâu," Giang Tự lại nói, ôm chặt lấy cô, "Chị đây, chị ở đây..."
Diệp Tích Ngôn cảm thấy cơ thể như rã rời, sự mệt mỏi bất chợt kéo đến.
"Đừng ngủ, tỉnh táo lên."
"Diệp Tích Ngôn..."
"Cố gắng một chút, chị ở đây, em nghe thấy không?"
"Tích Ngôn."
"Diệp Tích Ngôn!"
...
Giang Tự kéo lấy thứ gì đó, nhanh chóng ép vào vết thương giúp cô cầm máu.
Tuy nhiên khi cơn đau lấn át, Diệp Tích Ngôn dần không nghe thấy những lời đó nữa. Tầm nhìn của cô trở nên mờ mịt, ngay cả việc mở mắt cũng trở nên khó khăn.
Khoảnh khắc ý thức cuối cùng còn sót lại, cô nhìn thấy Giang Tự bị kéo ra bởi những người khác. Diệp Tích Ngôn yếu ớt cử động ngón tay, muốn gọi tên Giang Tự nhưng ngay sau đó tất cả đều trở nên trống rỗng.
Cô đã ngất đi và cần được cấp cứu ngay tại chỗ.
Cầm máu, cung cấp oxy... Toàn bộ những người không liên quan đều bị cách ly khỏi hiện trường.
Xe cứu thương và đội ngũ y tế đã chờ sẵn từ trước, bây giờ chính là lúc cần đến họ.
Không chỉ cứu sống Diệp Tích Ngôn mà cả những người khác, dù cho đó là những kẻ bắt cóc.
Chu Nhân An tử vong tại chỗ, ông bị trúng không chỉ một viên đạn, hoàn toàn không có cơ hội sống sót. Ông đã chết trước cả khi Diệp Tích Ngôn được đưa đi cấp cứu.
Gã đàn ông nóng tính vẫn còn sống nhưng chỉ còn nửa mạng. Hắn nằm trên đất, thân thể vặn vẹo, rên rỉ đau đớn. Dù chỉ bị trúng đạn ở chân nhưng vết thương nghiêm trọng đến mức máu thịt bê bết, tổn thương này chắc chắn sẽ để lại di chứng tàn phế. Hắn lăn lộn trên mặt đất không ngừng kêu cứu.
Cảnh sát đã thu giữ toàn bộ vũ khí, bắt giữ từng tên trong nhóm ấn chặt chúng xuống đất, không cho chúng có cơ hội phản kháng.
Vụ bắt cóc lần này chẳng khác nào một trò hề. Ban đầu bọn chúng khí thế hung hăng nhưng lại kết thúc trong sự lố bịch.
Ngoại trừ Chu Nhân An, bốn kẻ còn lại bao gồm cả gã nóng tính đều tỏ ra sợ chết. Những kẻ trước đó kiêu ngạo, táo tợn, bất chấp mọi thủ đoạn, thậm chí giết người không chớp mắt giờ đây lại sợ hãi đến mức phải quỳ xuống đầu hàng.
Suy cho cùng, chúng chỉ là một đám hèn nhát, lũ cặn bã của xã hội.
Những người đã chết được lo hậu sự, còn những người bị thương tạm thời được đưa lên xe cứu thương.
Giang Tự lại một lần nữa ngất xỉu.
Có lẽ do chấn thương trước đó, cũng có thể do cảm xúc dồn nén mà cơ thể cô không thể chịu đựng thêm.
Những người bị thương đều được đưa đến bệnh viện gần nhất, xe cứu thương hú còi suốt quãng đường.
Trong thành phố, nhà họ Diệp hoàn toàn rối loạn, những người liên quan cũng không kịp xoay xở. Khi nhận được tin Diệp Tích Ngôn bị trúng đạn và đang trong quá trình cấp cứu, Mạnh Văn Đông suýt nữa ngất xỉu, còn Diệp Lập Chiêu thì phản ứng còn dữ dội hơn. Ông lo lắng đến mức thở không nổi, suýt mất đi ý thức phải nhờ chị dâu đỡ lấy mới không ngã gục. Bầu không khí trong nhà họ Diệp nặng nề như có mây đen che phủ, ai cũng hoang mang. Cả bé Mộng Kỳ cũng bật khóc nức nở, không thể chịu nổi cú sốc này.
Anh cả là người bình tĩnh nhất trong gia đình, ngay khi nhận được điện thoại đã dẫn theo mọi người tức tốc đến bệnh viện cấp cứu.
Cùng lúc đó, chị em nhà họ Hạ, ông Lưu và giám đốc Sài cũng nhanh chóng bỏ dở công việc để đến ngay.
Quãng đường đi mất gần hai tiếng, khi họ đến nơi thì trời đã tối.
Ca phẫu thuật vẫn đang tiếp diễn, đèn trong phòng mổ vẫn sáng, các y bác sĩ liên tục ra vào.
Diệp Tích Ngôn vẫn ở bên trong, còn Giang Tự vẫn chưa tỉnh lại.
Các bác sĩ không thể đưa ra bất kỳ cam kết nào cho gia đình họ Diệp, cũng không có thời gian để an ủi người nhà.
Cảnh sát cũng đã cử người ở lại bệnh viện để giải thích và đưa ra lời trấn an cho gia đình.
Sự việc không thể che giấu, ngọn nguồn câu chuyện không quá phức tạp. Nếu bỏ qua những mối quan hệ rối rắm, chỉ cần vài câu là đủ để làm rõ. Đơn giản là Giang Tự bị bắt cóc, Diệp Tích Ngôn bất chấp nguy hiểm lao vào cứu người, kết quả là bị liên lụy và bị thương nặng.
Trách nhiệm của vụ việc này chỉ có thể đổ lên đầu bọn bắt cóc, còn những chuyện khác thì khó có thể nói rõ. Cảnh sát cũng không biết phải giải thích thế nào cho thỏa đáng, chỉ biết cảm thán và bất lực. Đến nước này, mạng người là quan trọng nhất, mọi chuyện khác đều không còn ý nghĩa.
Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện và đêm nay đặc biệt gian nan.
Ca phẫu thuật kéo dài suốt mấy tiếng đồng hồ mới kết thúc, Diệp Tích Ngôn tạm thời thoát khỏi tình trạng nguy kịch nhưng vẫn chưa ổn định, liệu có qua khỏi hay không còn chưa thể chắc chắn.
Giang Tự tỉnh lại giữa chừng khi ca phẫu thuật của Diệp Tích Ngôn vẫn đang diễn ra. Sau đó cô gắng gượng chờ đợi trước cửa phòng mổ.
Nhà họ Diệp không thể chấp nhận điều này, đặc biệt là Diệp Lập Chiêu. Khi nhìn thấy Giang Tự, ông tức giận đến mức không nói nên lời, nhất quyết yêu cầu cô rời đi, không cho phép ở lại. Mạnh Văn Đông dù giữ được vẻ mặt bình tĩnh hơn nhưng vẫn không che giấu được nỗi đau buồn. Vừa lau nước mắt, bà vừa nhẹ nhàng yêu cầu Giang Tự rời khỏi đây.
Cuối cùng anh cả đã đứng ra hòa giải, không để mọi chuyện trở nên quá căng thẳng. Anh giữ bình tĩnh ngăn cản ông bà và đồng ý cho Giang Tự ở lại.
Một y tá trẻ đã đến trấn an ông bà, cố gắng ổn định tinh thần gia đình họ Diệp.
Diệp Tích Ngôn được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt, cô đeo máy thở, nằm yên lặng không chút sức sống.
Năm người nhà họ Diệp thức trắng đêm bên ngoài phòng bệnh, Giang Tự cũng ở lại chờ đợi đến sáng.
Đêm đó thật khó khăn, từng giây phút trôi qua đều là sự dằn vặt và đau khổ.
Điều kiện y tế ở bệnh viện thành phố có hạn, trình độ bác sĩ cũng không cao. Nhà họ Diệp đã nhanh chóng liên lạc với các bác sĩ giỏi hơn trong đêm, phối hợp điều trị cùng đội ngũ tại đây.
Giang Tự cũng liên lạc với Bệnh viện số 3, nhờ ông Lưu hỗ trợ xử lý.
Tuy nhiên, đến thời điểm này ca phẫu thuật đã hoàn thành. Tất cả các biện pháp chỉ để phòng trường hợp tình trạng xấu đi. Việc Diệp Tích Ngôn có qua khỏi hay không vẫn còn là ẩn số.
Tình trạng của cô rất nghiêm trọng, vết thương nặng nề đến mức cô như một tờ giấy mỏng manh, dễ dàng bị gió cuốn đi bất cứ lúc nào.
Người vốn luôn ồn ào, hoạt bát như cô, suốt ngày chạy đi khắp nơi không ngừng nghỉ, nay bỗng chốc trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ khiến mọi người xung quanh không khỏi lo lắng.
Giang Tự ngồi im lặng bên ngoài phòng bệnh, thỉnh thoảng đứng lên nhìn vào bên trong không hề rời đi.
Hạ Gia Nhu đến, thấy cô bị thương nặng đến mức này muốn thuyết phục cô về phòng nghỉ ngơi nhưng cô không nghe. Ngay cả khi y tá đích thân đến khuyên cô vẫn không lay chuyển.
Bé Mộng Kỳ còn quá nhỏ, không hiểu rõ mọi chuyện. Thấy cô mình nằm trong tình trạng nguy kịch, lại nhìn Giang Tự với đầy vết thương, cô bé sợ hãi òa khóc. Cô bé tiến đến ôm lấy Giang Tự, nước mắt rơi lã chã, khóc đến mức nấc lên từng hồi.
Anh cả không ngăn cản con gái mình, cùng chị dâu chăm lo cho hai vợ chồng già.
Tất cả mọi người đều rơi vào trạng thái căng thẳng. Họ chờ đợi trong lo lắng như ngồi trên quả bom hẹn giờ mà không biết khi nào nó sẽ phát nổ, cũng không rõ kết quả sẽ ra sao.
May mắn thay, sức khỏe của Diệp Tích Ngôn khá tốt. Đêm nay cô đã vượt qua an toàn mà không có thêm biến cố nào xảy ra.
Cô tỉnh lại vào lúc trời vừa sáng nhưng ý thức vẫn còn mơ hồ, trạng thái toàn thân rất yếu. Bác sĩ không cho phép người thân và những người không liên quan vào thăm, yêu cầu cô ổn định trước rồi mới bắt đầu kiểm tra thêm nhiều lần.
Ba mẹ cô khi thấy tình hình con gái có chuyển biến tốt rất xúc động. Diệp Lập Chiêu vui mừng đến mức huyết áp tăng vọt, suýt nữa không đứng vững mà ngã ra.
Anh cả không cho phép ông bà tiếp tục ở lại canh chừng, kiên quyết yêu cầu họ tìm một chỗ nghỉ ngơi, nếu không sẽ không chịu nổi.
Tương tự, Hạ Gia Nhu cũng kiên quyết kéo Giang Tự ra ngoài, sợ cô sẽ không chịu nổi.
Một lúc sau, cảnh sát đến để lấy lời khai và thông báo về kết quả xử lý và các vấn đề tiếp theo.
Sau đó còn nhiều công việc cần sự phối hợp của Giang Tự và mọi người, tình huống khá phức tạp và sẽ có một số vấn đề khó giải quyết.
Giang Tự không nghỉ ngơi nhiều, vừa xong việc khai báo lại quay về phòng chăm sóc đặc biệt để tiếp tục ở bên cạnh.
Đến khoảng giữa trưa, Diệp Tích Ngôn mới thực sự tỉnh lại, vừa mở mắt ra cô đã nín thở cố gắng tìm người, mở miệng hỏi ngay xem Giang Tự thế nào.
Lúc đó mọi người vẫn chưa được phép vào, cô hỏi bác sĩ. Bác sĩ chỉ bảo cô nên nghỉ ngơi, không cần lo lắng về những chuyện khác, nói rằng Giang Tự không sao.
Diệp Tích Ngôn vẫn cố chấp, nhất quyết muốn gặp Giang Tự.
Cô đã tạm thời vượt qua nguy hiểm, có thể bắt đầu chú ý đến mong muốn của bệnh nhân. Muốn gặp cũng không phải là không thể. Bác sĩ không quá cứng nhắc, đã đồng ý cho Giang Tự vào thăm cô.
Mọi người nhà họ Diệp cũng đều đi vào, cùng nhau ngồi bên cạnh.
Giang Tự đứng bên giường bệnh, cúi thấp người, bất kể có ai ở đó, cô trực tiếp dùng môi chạm nhẹ vào đầu mũi Diệp Tích Ngôn, thì thầm: "Không sao đâu."
Diệp Tích Ngôn thậm chí còn nở nụ cười, ngốc nghếch vươn nhẹ khóe môi, nói: "Có bác sĩ Giang ở bên cạnh em, làm sao có chuyện gì được."
Giang Tự xoa nhẹ mu bàn tay cô, ậm ừ một tiếng, "Chị sẽ ở bên cạnh em."
Cô cố gắng nắm lấy tay Giang Tự nhưng có vẻ không còn đủ sức, rất khó khăn.
Giang Tự thuận theo, chủ động đặt ngón trỏ tay phải vào tay cô để cô nắm chặt.
Diệp Tích Ngôn nhẹ nhàng nói: "Đừng sợ."
Giang Tự gật gật đầu, "Ừm."
"Em còn ở đây," người này nói, "Sẽ không sao đâu."
Mí mắt Giang Tự hơi sưng lên, có chút khó coi, cô hiếm khi cười một chút, vừa như cảm động vừa như không phải. Một lúc sau, đôi mắt lại đỏ lên.
Diệp Tích Ngôn cố gắng đưa tay lên, nhẹ nhàng lau khóe mắt cho cô, "Đừng khóc..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro