Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 95

Hoa Ngọc đem hạt châu bỏ vào ngực áo, nàng hiểu rằng Thẩm Nam Châu thông qua Châu Châu đã biết rõ tình hình bên ngoài. Giờ đây, người cần tìm đã tìm được, tiếp tục ở lại đây cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Chỉ là hiện tại, Trọng Anh Tài đã không ngại ngàn dặm từ kinh đô chạy tới, vì tấm vương bài quan trọng này của nàng, dù thế nào cũng sẽ không dễ dàng buông tay.

Vân Phi có sự hậu thuẫn từ đương kim thiên tử Duệ Đế - Lương Quảng Nghĩa, nhưng không rõ liệu Duệ Đế có ý định nhổ cỏ tận gốc đối với nàng, vị công chúa tiền triều này, hay có kế hoạch khác. Mọi thứ vẫn còn là một bí ẩn.

Hoa Ngọc từng được nghe nhắc đến Duệ Đế. Khi còn nhỏ, mẫu thân của nàng, Liễu Phi, thường lén lút đề cập đến ông trước mặt nàng. Từ xa, nàng đã từng nhìn thấy người đàn ông đó. Khi ấy, ông vẫn còn rất trẻ, khoảng 24-25 tuổi, nhưng ánh mắt nhìn về phía nàng lại mang theo những điều khó tả, mơ hồ không rõ. Lúc nhỏ, nàng hoàn toàn không thể hiểu được điều đó.

Hoa Ngọc cảm nhận được rằng mẫu thân và Duệ Đế có một mối quan hệ không hề đơn giản.

Năm nàng lên năm tuổi, đại tướng quân trấn giữ biên quan là Lương Quảng Nghĩa đã dẫn binh công phá hoàng thành, tiến vào hoàng cung. Khi ấy, Chu thiên tử Triệu Thành biết rằng không còn cách nào xoay chuyển tình thế. Để tránh con cái mình rơi vào tay Lương Quảng Nghĩa mà chịu nhục, ông đã quyết định trước tiên bắt họ uống rượu độc.

Nếu không phải Liễu Phi cùng đại nội tổng quản sớm đã âm thầm bàn bạc, chuẩn bị trước kế hoạch, lén cho nàng uống thuốc, rồi nhân lúc hỗn loạn nhờ thái giám đổ chín phần mười ly rượu độc vào tay áo của nàng, thì giờ đây nàng đã sớm trở thành một nắm xương khô vô danh.
Lương Quảng Nghĩa sẽ xử lý nàng như thế nào, Hoa Ngọc không thể đoán trước.

Nhưng nàng biết rõ, một khi đồng ý với điều kiện của Trọng Anh Tài, kết cục của nàng chắc chắn sẽ là bị nuốt sạch đến tận xương cốt cũng không còn.

Huống chi, nhóm người này đã trực tiếp ra tay từ duy nhất người mà nàng quan tâm, đụng đến nghịch lân của nàng. Chưa kể, kế hoạch còn chưa bắt đầu, mà những thủ đoạn như cưỡng bức và dụ lợi đã nối tiếp không ngừng.

Ngược lại, phía Duệ Đế, Vân Phi hành xử quang minh chính đại. Tuy nói rằng sớm đã nghi ngờ thân phận của nàng, nhưng không hề lợi dụng điều đó để áp chế. Thậm chí lần này, mục đích của họ cũng chỉ là muốn nhận được lời hứa từ miệng nàng.

Đứng về phía nào, trong lòng Hoa Ngọc đã có câu trả lời. Nàng đang đánh cược.

Đánh cược rằng Duệ Đế, vì nể tình mẫu thân của nàng, có thể tha cho nàng trở về quê nhà, làm một tiểu nông dân bình thường.

Chỉ là, trước mắt, Trọng Anh Tài có thể sẽ không trực tiếp bắt giữ nàng, nhưng Vân Phi đơn độc một mình, liệu có thể chống lại bọn họ hay không?

Cha conTrọng Anh Tài muốn lợi dụng nàng để khôi phục tiền triều, lại mượn danh thiên tử để hiệu lệnh chư hầu, nắm giữ toàn bộ giang sơn trong tay. Trước mắt, khi mục tiêu chưa đạt được, tính mạng của nàng chắc chắn vẫn an toàn, nhiều nhất chỉ là bị giam lỏng dưới một hình thức khác.

Nhưng còn Châu nhi thì sao!?

Đúng lúc này, một người mặc áo xám đến báo tin rằng Vân đại nhân đang thúc giục vị khách đi cùng nàng ra ngoài gặp mặt. Người báo tin còn nhấn mạnh, nàng nên nhanh chóng xuất hiện.

Nghe thấy tin này, Trọng Anh Tài, Đoạn Liêu và những người khác đều có vẻ mặt cứng đờ.

Nếu vào lúc này giam giữ Hoa Ngọc, Vân Phi chắc chắn sẽ gây khó dễ. Hiện tại, tước vị của Đoạn Liêu đến thế hệ này đã chỉ còn hư danh, gặp Vân Phi vẫn phải hành lễ. Hơn nữa, Vân Phi còn dẫn người đến đây, nếu Hoa Ngọc bị giam giữ, Vân Phi chắc chắn sẽ tập hợp binh mã bao vây vương phủ. Khi đó, toàn bộ căn cứ địa có khả năng sẽ bị quét sạch, tất cả công sức sẽ mất nhiều hơn được.

Đoạn Liêu tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra. Ông lập tức ra lệnh thả Hoa Ngọc ra ngoài, để tránh tạo nên mối nguy lớn hơn.
Sự hấp tấp này khiến Trọng Anh Tài cảm thấy bất an sâu sắc, nhưng tình thế hiện tại như "cưỡi hổ khó xuống". Dù tạm thời để mất con tin này, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng đã hoàn toàn được cứu. Nếu nhược điểm vẫn còn nằm trong tay bọn họ, thì kế hoạch tiếp theo vẫn có thể tiếp tục tính toán.

Trọng Anh Tài hạ quyết định, quay về phía Hoa Ngọc nói:

"Bình Dao công chúa, mong ngươi hiểu rõ thời thế. Lương Quàng Nghĩa là kẻ thù không đội trời chung của ngươi. Phụ hoàng, mẫu phi, huynh đệ tỷ muội của ngươi đều chết trong tay hắn. Hắn chính là đầu sò gây ra sự diệt vong của Đại Chu.

Chuyện hôm nay, tốt nhất hãy giữ kín như bưng, bằng không ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết."

Hoa Ngọc nhìn lão tặc trước mắt, hiểu rõ hắn chỉ đang tạm nhân nhượng. Nàng hừ lạnh một tiếng, nói:

"Vậy thê tử của ta đâu? Các ngươi bắt nàng đến đây, ta muốn mang nàng đi."

Thầm Nam Châu giờ đã không thấy đâu, Đoạn Liêu làm sao có thể giao người ra được.

Trọng Anh Tài vung tay áo rộng, nói:

"Công chúa không cần lo lắng, phu nhân hiện tại đang tạm thời ở lại chỗ chúng ta vài ngày. Đến lúc thích hợp, ta sẽ đích thân đưa nàng trở về."

Hoa Ngọc cười lạnh một tiếng:

"Nàng mới đến hai ngày, lệnh công từ của ngươi đã sai người chặt ngón tay nàng mang đến cho ta. Nếu tiếp tục ở lại đây thêm vài ngày, lần sau ta gặp nàng chẳng phải sẽ là tay chân đều không còn sao?"

Trọng Anh Tài vừa nghe, liền hiểu ngay đây lại là một hành động ngu xuấn của Lệ Phi Dương. Hắn tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn Lệ Phi Dương một cái, ánh mắt đầy vẻ trách móc.

Trọng Anh Tài lập tức đổi giọng, nở một nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt già nua, nói:

"Ngón tay đó là giả, chẳng qua chỉ là một trò đùa nhỏ với công chúa mà thôi. Mong công chúa yên tâm, tương lai chúng ta cùng mưu đại nghiệp, ta đối với công chúa như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, tự nhiên cũng sẽ đối đãi với phu nhân như khách quý."

Hoa Ngọc vừa định lên tiếng thì người áo xám lại vội vã đến thúc giục.

Trọng Anh Tài mặt liền sa sầm, ánh mắt trở nên lạnh lùng, nói:

"Bình Dao, ta khuyên ngươi hãy nhìn rõ tình thế hiện tại. Nói ra chuyện này, chẳng có lợi cho ai cả."

Hoa Ngọc lúc này đã gặp được Thẩm Nam Châu, vừa rồi chẳng qua nàng muốn hỏi để thăm dò nhóm người này. Nhưng thấy vẻ mặt dữ tợn của Trọng Anh Tài, nàng cũng dẹp bỏ những ý định khác.

Hơn nữa, ba ngày không gặp Châu nhi, nàng không biết tình trạng của người ấy ra sao, liệu có bị hoảng sợ hay không. Nghĩ đến đây, Hoa Ngọc càng không muốn tiếp tục dây dưa với bọn họ.

Nàng quay sang người áo xám, lạnh lùng nói:

"Dẫn ta ra ngoài."

Đoạn Liêu lúc này mới vội vàng dẫn Hoa Ngọc từ hậu viện đi ra, không dám chậm trễ thêm.

Vân Phi ban đầu đứng ngồi không yên, cảm xúc bất ổn, nhưng khi nhìn thấy Hoa Ngọc ôm một con mèo nhỏ xuất hiện ở đại sảnh, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại. Nàng biết rằng nếu để mất người trước mắt này, dù có mười cái đầu cũng không đủ để giải thích với người phía trên.
"Có phát hiện gì không?" Vân Phi hạ giọng hỏi.

Hoa Ngọc gật đầu, ra hiệu rằng họ nên đi ngay bây giờ.

Vân Phi tuy không hiểu vì sao lại phải đi ngay lập tức, bởi nếu đã có manh mối, bước tiếp theo lẽ ra nên trực tiếp đối đầu với Đoạn Liêu để tìm Châu nhi. Nhưng nàng vẫn nghe theo lời Hoa Ngọc, chủ động cáo từ Đoạn Liêu.

Khi ra khỏi cửa, Vân Phi liền vội hỏi tình hình:

"Rốt cuộc là thế nào?"

Hoa Ngọc thấp giọng trả lời:

"Trên người Tiểu Hoa Miêu giấu một tờ giấy do Châu nhi để lại. Trong đó, nàng nói đã tìm ra cách thoát khỏi vương phủ. Nếu nàng thành công trốn ra, sẽ chờ ở khu rừng nhỏ mà chúng ta đi ngang qua trước đó, rồi sau đó tìm cơ hội trở về trấn."

Nàng dừng lại một chút, rồi nói thêm:

"Lời nhắn ký tên vào giờ Thìn sáng nay. Nếu nàng đã thoát được, chắc chắn không thể đi xa. Chúng ta hãy đến khu rừng nhỏ đó tìm trước."
Vân Phi nghe Hoa Ngọc đưa ra lý do thoái thác, tuy cảm thấy có chút miễn cưỡng, bởi vương phủ lớn như vậy, muốn trốn ra ngoài chắc chắn không phải chuyện dễ dàng. Nhưng thấy Hoa Ngọc tỏ ra chắc chắn như thế, nàng chỉ có thể theo sau, nhanh chóng hướng về phía khu rừng nhỏ mà đi.

Vào đến rừng cây, Hoa Ngọc khẽ bảo Vân Phi tách ra, rồi một mình tiến đến một mảnh rừng cây sâu hơn, nhẹ nhàng gọi:

"Châu nhi!"

Chỉ nghe một tiếng động nhỏ bên tai, nàng quay người lại, trước mặt liền hiện lên một thân ảnh nhỏ bé, gương mặt rạng rỡ tươi cười. Không ai khác, chính là Châu Nhi, người mà nàng ngày đêm mong nhớ.

"Châu nhi!"

Mấy ngày không gặp, lòng Hoa Ngọc như lửa đốt. Giờ đây nhìn thấy nàng nguyên vẹn đứng trước mặt, nàng vừa mừng vừa xúc động, vội vàng ôm chặt lấy Châu nhi vào lòng.

Khi cảm nhận được thân thể ấm áp của nàng, Hoa Ngọc mới thật sự tin rằng Châu nhi đã trở về bên mình. Nàng siết chặt vòng tay, nước mắt không kìm được mà lặng lẽ rơi xuống.

Thẩm Nam Châu cảm nhận được sự xúc động mãnh liệt của Hoa Ngọc, liền ôm lấy eo nàng, nhẹ nhàng xoa lưng, không nói lời nào, chỉ âm thầm an ủi nàng.

Một lúc lâu sau, tâm trạng của Hoa Ngọc mới dần bình tĩnh lại. Nàng khẽ buông người trong lòng ra, nhìn kỹ Châu nhi, thấy nàng vẫn khỏe mạnh, sạch sẽ và hoàn toàn bình an. Cuối cùng, nỗi lo lắng trong lòng nàng cũng được trút bỏ.

Hoa Ngọc duỗi tay sờ lên bụng của Thẩm Nam Châu, cảm nhận được độ ấm truyền đến từ lòng bàn tay. Nàng cúi người xuống, áp tai sát vào bụng nàng, lắng nghe một hồi lâu rồi mới đứng thẳng dậy, mỉm cười nói:

"Bảo bảo nói nàng không sao."

Thẩm Nam Châu bật cười khúc khích, ngẩng đầu nhìn nàng, đưa tay lau đi những giọt nước mắt còn đọng ở khóe mắt Hoa Ngọc. Nàng dịu dàng chạm nhẹ vào mũi nàng, trách yêu:

"Không biết còn tưởng rằng người bị bắt là ngươi đấy."

"Ta thà rằng người bị bắt là ta." Hoa Ngọc hít một hơi, giọng đầy xúc động.

"Như vậy không được. Nếu ngươi bị bắt, ta chắc chắn sẽ đau lòng mà chết. Được rồi, không nói chuyện xui xẻo này nữa, chúng ta mau về nhà thôi."

Lúc này, Vân Phi bước tới, nhìn thấy hai người ôm nhau, nàng không lên tiếng quấy rầy. Trong lòng, nàng vẫn cảm thấy khó tin khi Thẩm Nam Châu thật sự có thể thoát khỏi vương phủ được canh phòng nghiêm ngặt như vậy. Nhưng sự thật đã chứng minh, nàng ấy đã làm được.
Giờ người đã tìm thấy, cũng không nên nấn ná thêm ở nơi này.

Vân Phi cho người dắt đến một con ngựa để Thẩm Nam Châu cưỡi, nhưng Hoa Ngọc lập tức từ chối:

"Nàng hiện giờ đang mang thai, ta sẽ cùng nàng cưỡi chung một con, đi chậm một chút cũng không sao."

Nói xong, Hoa Ngọc đỡ Thẩm Nam Châu lên ngựa trước, sau đó mới xoay người lên theo, ôm chặt nàng vào lòng.

Nếu không phải Vân Phi đang ở đây, Hoa Ngọc chắc chắn sẽ đưa Thẩm Nam Châu về nhà trước rồi mới buông nàng ra. Cảnh cưỡi ngựa xóc nảy thế này thật không thoải mái chút nào, nhất là khi nàng đang mang thai.

Tuy nhiên, vì sự tồn tại của không gian đặc biệt không thể giải thích cho người ngoài, nếu sau này Thẩm Nam Châu bất ngờ xuất hiện ở nhà mà không có lý do hợp lý, sẽ rất khó để giải thích. Vì vậy, Hoa Ngọc đành chịu khó một chút, cùng nàng cưỡi ngựa chậm rãi trở về.

Nguy cơ trước mắt tạm thời được hóa giải, Vân Phi cũng cho những người khác giải tán. Ba người, hai con ngựa, từ từ tiến bước trên con đường trở về.

Vân Phi cất tiếng hỏi:

"Kế tiếp, ngươi định làm gì?"

Hoa Ngọc đáp, giọng đầy quyết tâm:

"Trước đó ta đã đồng ý với ngươi, cứu được Châu nhi rồi sẽ cùng ngươi vào kinh. Chuyện này cũng nên kết thúc, ta không muốn nửa đời còn lại, cả gia đình chúng ta sống mãi trong bóng tối này, suốt ngày hoảng sợ, lo lắng không yên. Nhưng ngươi phải giúp ta xử lý Trọng Anh Tài và đám người của hắn. Chỉ cần hắn còn mơ tưởng đến ngôi hoàng đế, thì đời này ta không thể sống bình an được."

"Chuyện này là đương nhiên," Vân Phi mỉm cười: "Dù Châu nhi không phải do ta cứu, ta vẫn khuyên ngươi đừng quá lo lắng. Ta từng bảo vệ bệ hạ suốt một thời gian dài lúc nhỏ. Người không phải một kẻ cổ hủ. Những năm qua, người luôn theo dõi hành tung của ngươi, chắc chắn không chỉ vì ngươi là công chúa tiền triều. Có lẽ còn có ẩn tình nào khác. Nếu không, bệ hạ sẽ không phải nhiều lần hạn chế và né tránh phong cách hành sự của chúng ta."

Hoa Ngọc nghe nàng nói vậy, ôm chặt lấy Thẩm Nam Châu trong lòng, trả lời:

"Chỉ mong là như thế. À, phải rồi, Trọng Anh Tài đã tới đây. Hôm nay ta còn gặp hắn tại phủ Đoạn Vương."

"Từ nhất phẩm đại thần tự mình rời kinh, nước cờ này chắc chắn sẽ làm hắn khốn đốn." Vân Phi cười nhạt.

Do Thẩm Nam Châu từng bị bắt tại Hầu Nhi Lĩnh, nơi đó không còn là chỗ an toàn, ba người quyết định trực tiếp đến Hà phủ ở Thạch Hiệp trấn.

Khi đến nơi, Thanh Ỷ cùng mọi người đã lo lắng ba ngày trời, vừa nhìn thấy Thẩm Nam Châu bình an, họ mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đến hỏi han ân cần, kiểm tra xem nàng có bị hoảng sợ hay tổn thương gì không.

Hà Thanh Ỷ thấy bụng của Thẩm Nam Châu đã lớn hơn trước, càng thêm đau lòng. Nàng lo lắng không thôi, sợ rằng đứa cháu gái chưa chào đời của mình có thể đã bị tổn thương trong lần bị bắt giữ.

Thẩm Nam Châu thấy mọi người lo lắng cho mình, trong lòng cảm thấy ấm áp, dòng cảm xúc nhẹ nhàng trôi qua. Kiếp trước, nàng sống cô đơn, không có bạn bè, thân thích cũng vắng bóng. Nhưng giờ đây, ở thế giới này, nàng có ái nhân, có bạn bè, điều này khiến nàng không thể không rơi lệ.

Chỉ là khi chưa kịp ngồi yên, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Hoa Ngọc cảm thấy lo lắng, chuông cảnh báo trong lòng vang lên, vội vàng quay người ôm lấy Thẩm Nam Châu.

Vân Phi mặt lạnh như băng, rút trường kiếm ra, tiến về phía cửa.

Cửa lớn mở ra, một bóng người cao lớn xuất hiện trước mắt. Vân Phi thay đổi sắc mặt, lập tức thu kiếm, quỳ hai đầu gối xuống.

"Thẩm tra đối chiếu sự thật Mười Hai Vệ Đại Tướng Quân, Vân Phi khấu kiến Bệ hạ."

Tác giả có lời muốn nói: Hì hì, Châu nhi mang theo "nho nhỏ Châu" du lịch phì tới, cảm ơn các bạn đã ủng hộ, cảm ơn các "tiểu thiên sứ" đã giúp đỡ bằng các phiếu, dinh dưỡng dịch và các lời khen ngợi trong thời gian từ 27-02-2021 đến 28-02-2021. Cảm ơn các "tiểu thiên sứ" đã ủng hộ tôi.
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Ta là sửu bát quái 30 bình; đừng đi ngạo kiều chịu QAQ 16 bình; mạch nếu sống yên ổn, thanh duyện 10 bình; 541, nơi phồn hoa 2 bình; ngu thư hân Triệu tiểu đường nữ nhi, tang tang, viết lẫn nhau công
đều là nhân gian của quý 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro