Chương 73
"Tiểu tử thúi, chán sống rồi à, còn không mau cút đi!" Đại hán giận dữ quát lên.
Tiểu Hổ mặc dù nhỏ tuổi nhưng sức lực cực kỳ lớn, hắn giữ chặt góc bàn, dù cho đại hán có dùng sức kéo mạnh đến đâu, chiếc bàn vẫn không nhúc nhích, khiến đại hán tức giận đến nỗi cổ nổi đầy gân xanh. Hắn không thể làm gì được, cảm thấy thật sự mất mặt.
"Ta không đi!" Tiểu Hổ kiên quyết ngăn chiếc bàn, không hề nhúc nhích.
Đại hán tức giận đến mức muốn điên lên, tiến về phía Tiểu Hổ định kéo hắn ra. Nhưng hắn không ngờ, Tiểu Hổ đột nhiên ngẩng đầu lên, miệng ê ê a a, không nói lời nào, liền xông thẳng về phía đại hán, một phen nhấc bổng hắn lên, lao ra khỏi cửa hàng.
Mọi người xung quanh đều không kịp phản ứng, những tên đại hán còn lại thấy lão đại bị đánh bại liền vội vã chạy theo ra ngoài cửa hàng.
Lúc này, Vân Phi nhận được thông báo và xuất hiện ở một góc đại sảnh, thấy cảnh tượng này, liền rất hứng thú mà đi theo sau.
Một đám người nhanh chóng vây quanh, trong đó có một vài người tiếc nuối bỏ lại đồ ăn, cầm theo chén đũa đi về phía đám người đang xem náo nhiệt.
Muội muội của Tiểu hổ bị đẩy vào đám người, ngã qua ngã lại, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Hoa Ngọc vội vàng chen qua đám người, đưa nàng ra khỏi đám đông và dẫn lên lầu hai gần khu vực rào chắn, nơi tầm nhìn rất tốt, có thể dễ dàng nhìn thấy mọi diễn biến bên ngoài.
Tiểu hổ một tay ném đại hán ra đất trống, khiến hắn đau đến nhe răng trợn mắt.
Những người còn lại thấy vậy vội vã xông lên, bắt lấy Tiểu hổ, tưởng rằng hắn sẽ không thể động đậy. Nhưng không ngờ, thiếu niên này mạnh vô cùng, cánh tay mạnh mẽ, lại vừa ăn no, tràn đầy sức lực. Cậu dễ dàng tách hai tay của người kia ra, rồi dùng sức đẩy hắn ngã sõng soài xuống đất.
Những người còn lại chứng kiến cảnh này, không kịp nghĩ gì khác, vội vã lao vào vây quanh. Tình hình lập tức trở nên hỗn loạn.
Hà Thanh Ỷ nhìn thấy cảnh này, trong lòng không khỏi lo lắng, vội vã nhìn về phía Vân Phi, ánh mắt cầu cứu.
Vân Phi chỉ nhìn nàng một cái, ánh mắt trấn an, ra hiệu nàng đừng quá lo lắng.
Tiểu Hỗ thấy nhiều người lao lên, không hề hoang mang, lợi dụng dáng người nhỏ bé mà dễ dàng len lỏi qua giữa các đại hán, đấm đá liên tiếp. Dù sức mạnh của cậu rất lớn, nhưng vì đối phương quá đông, cuối cùng cậu cũng không thể tránh khỏi sự tiêu hao thể lực. Đúng lúc này, Vân Phi mới lao nhanh vào, đáp xuống đất và trực tiếp đá ngã hai tên đại hán, rồi nhanh chóng rút dao ra, kề vào cổ họng hai người.
Những kẻ đồng loã thấy thế lập tức dừng lại, không dám tiến lên.
" Mụ già thúi, cầm vũ khí thì có gì là anh hùng!". Tên dại hán dẫn đầu lớn tiếng mắng.
Chưa dứt lời, bóng người loé lên, theo sau là hai tiếng bạch bạch, hai bên mặt của hắn lập tức sưng lên vù vù. Nhìn lại Vân Phi, người đã quay trở lại vị trí cũ, nếu không phải vạt áo nàng đung đưa, thì chẳng ai biết được rằng chính nàng là người vừa ra tay.
Mọi người vây xem đều hoan hô, không ngờ rằng tiểu nhị của Hà gia tửu lầu lại có thể mạnh mẽ đến vậy, khiến ai nấy đều bất ngờ.
"Chỉ là công phu mèo quào mà cũng dám ra ngoài gây chuyện!".
Những tên đại hán còn lại lập tức trợn tròn mắt, không ngờ một tiểu tử ngốc lại có thể đánh bại bọn chúng, còn có công phu mạnh mẽ nh7 vậy, thật sự là xui xẻo không thể tả.
Nhưng bọn chúng cũng không thể không thừa nhận, bị đánh thật sự rất đau, hoàn toàn không có sức phản kháng.
"Ai phái các ngươi tơi?!" Vân Phi hỏi, mũi kiếm điểm vào tên dẫn đầu, giọng điệu lạnh lùng
"Phi... lão tử tự mình đến mà..." Tên đại hán vừa nói xong, cằm lập tức trật khớp, lời nói trở nên lắp bắp.
"Người này nói không ra lời, ngươi nói đi". Vân Phi chỉ vào một tên đại hán khác.
Tên tráng hán đó vội vàng giơ tay lên, nhưng không kip phản ứng thì đã bị Vân Phi xoay người vặn gãy tay. Tiếng răng rắc vang lên, hắn đau đớn kêu lên, miệng thì la hết.
Tên đại hán thứ ba thấy tình thế không ổn, lập tức khai báo: "Là...Yến gia đại công tử bảo chúng ta tới".
Mọi người xung quanh nghe thấy, lập tức xôn xao, đều nhận ra đây là cố tình đến gây sự. Cách thức bẩn thỉu này khiến người ta càng thêm khinh thường, mọi người bắt đầu chỉ trích yến gia công tử không biết xấu hổ.
"Nguyên lai Thạch Mã trấn nhà giàu số một đại công tử lại là cái dạng này người, chính mình cửa hàng không chịu khó kinh doanh, cả ngày chỉ biết nhìn chằm chằm vào người khác chơi chiêu trò, trách không được tửu lầu kia hiện giờ chẳng có ai đến ăn." Vân Phi nhân cơ hội này mà phun một câu.
Ngay lúc này, một thanh âm đột nhiên truyền đến từ phía sau: "Nơi nào tới nữ nhân đanh đá dám dõng dạc như vậy, dám đứng sau lưng nói bậy về Yến gia chúng ta!"
Mọi người quay lại nhìn, không phải là Yến gia đại thiếu gia thì là ai.
Giữa đám đông, Hà Thanh Ỷ lạnh lùng lên tiếng: "Yến thiếu gia, nếu ngươi đến ăn cơm, chúng tôi hoan nghênh ngươi, nếu ngươi đến gây sự, xin vui lòng rẽ trái ra cửa, không tiễn."
"Ai da, ta cái ca ca tốt bụng, hôm nay nhà chúng ta một cửa hàng khác khai trương, ta làm ca ca tới chúc mừng một chút, sao ngươi lại có bộ mặt đuổi khách như vậy? Đây là đối đãi khách nhân sao?" Yến Lâm đi tới vây quanh nàng, ngả ngớn nói.
Không nhắc tới việc này còn tốt, vừa nhắc tới quan hệ với Yến gia, Hà Thanh Ỷ lập tức nhớ lại ngày hôm đó Yến lão tặc tàn nhẫn đánh đập mẹ con nàng, cô cười lạnh nói: "Mẹ ta đã cùng phụ thân ngươi hoà li , chúng ta mẹ con không có bất cứ quan hệ gì với ngươi. Nếu ngươi nghĩ làm thân thích, xin cút xa một chút."
"Hà Thanh Ỷ, ta nói cho ngươi, dù có thực sự như vậy, ngươi cho rằng ngươi có thể tẩy sạch hết mọi chuyện, nhưng ngươi không thể phủ nhận rằng trên người ngươi vẫn lưu lại huyết mạch của Yến gia. Đến chết, ngươi vẫn là chó của Yến gia. Cửa hàng này, nói đến cùng vẫn là sản nghiệp của Yến gia, đợi đi, ta sẽ quay lại để tiếp quản thay ngươi." Yến Lâm nói xong, thậm chí còn mang theo đám thủ hạ tiến về cửa.
Chưa kịp vào cửa, một thanh kiếm bén đã cản lại trước mắt, Yến Lâm đành phải dừng bước, không vui nói: "Ta vào tửu lầu của nhà ta, ngươi ngăn cản làm gì, cút ngay!"
Lúc này, một giọng nữ trong trẻo vang lên: "Vị công tử này thật quá vô liêm sỉ, dám đem tửu lâu của ta thành sản nghiệp của nhà ngươi, ai cho ngươi mặt dày như vậy?"
Yến Lâm ngẩn người, thầm nghĩ không lẽ mình nhận được tin sai: "Chẳng lẽ không phải Hà Thanh Ỷ mở cửa hàng này sao?"
"Nhìn rõ đi, đây là bằng chứng từ quan phủ, trên giấy phép kinh doanh ghi rõ chủ tiệm là ai." A Thất từ sớm đã chuẩn bị, đưa cho mọi người xem giấy phép kinh doanh của quan phủ.
Yến Lâm nhìn thấy trên đó ghi rõ ba chữ "Thẩm Nam Châu", nhưng hắn không biết đó là ai, thầm nghĩ chắc chắn có vấn đề, nhưng hắn quen với việc mặt dày, vẫn cười nhạo nói: "Ai biết nàng có phải làm người thế thân không."
"Quan phủ xét duyệt, quy trình nghiêm ngặt, ký tên và đóng dấu tay, còn có thể giả sao? Yến đại thiếu gia, có phải là nghi ngờ năng lực làm việc của quan phủ không?" Thẩm Nam Châu lạnh lùng cười.
Yến Lâm bị Thẩm Nam Châu phản bác mạnh mẽ, tự mình không chiếm ưu thế, nhưng lại không cam tâm để thua, đang định cưỡng chế phản bác. Tuy nhiên, khi hắn nhìn thấy ánh sáng lạnh của thanh kiếm cứ gần thêm chút nữa vào cổ mình, sợ không cẩn thận bị thương, liền vội vàng lùi lại vài bước. Lúc này, khí thế của hắn hoàn toàn tan biến, hắn muốn gọi người đến, nhưng lúc này không có ai dám tiến lên.
Nhìn xung quanh, mọi người đều đang chỉ trỏ về phía hắn, trong chớp mắt, hắn cảm thấy mặt mũi mất sạch, chỉ có thể hậm hực dậm chân một cái, dẫn theo thủ hạ xám xịt mà rời đi.
Những tên đại hán còn lại thì ngã lăn lộn trên mặt đất.
Vân Phi lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, nói: "Các ngươi chắc là không lấy được tiền đâu. Nếu còn dám xuất hiện ở tửu lâu, ta thấy một lần đánh một lần."
Những người này lúc này đã nếm được sự lợi hại của Vân Phi, không dám tiếp tục tranh cãi, chỉ có thể nhăn nhó răng, giúp nhau đứng dậy rồi rời đi.
Xung quanh, những thực khách chứng kiến cảnh tượng hài hước này nhanh chóng lặng lẽ rời đi, cảm thấy không còn thú vị nữa. Họ chuyển sự chú ý về món ăn ngon trên bàn, sôi nổi quay lại chỗ ngồi tiếp tục thưởng thức bữa ăn. Khi đi ngang qua Thẩm Nam Châu, họ không khỏi quay đầu lại nhìn, ngạc nhiên trước sự dịu dàng của tiểu cô nương, nhưng cũng nhận ra rằng cô ấy lại đang điều hành một tửu lâu lớn như vậy, thật không thể xem thường.
Mới vừa rồi, quan phủ đã chuẩn bị đầy đủ các bằng chứng vì sự việc này, nhưng trong tiệm, người chịu trách nhiệm cụ thể vẫn là Hà Thanh Ỷ. Thẩm Nam Châu cũng không muốn quá lấn vào những chuyện phiền phức, chỉ muốn an ổn làm người nông dân nhỏ bé của mình.
Đúng lúc này, một tiểu nữ hài từ trên lầu chạy xuống, lao tới chỗ Đại Hổ, miệng gọi: "Đại Hổ ca ca!"
Lúc này mọi người mới nhớ đến cậu thiếu niên vừa làm công lớn. A Thất nhanh chóng kể lại câu chuyện về huynh muội Đại Hổ, và Thẩm Nam Châu cuối cùng cũng hiểu được rằng phần đồ ăn lớn mà Hoa Ngọc đã cầm đi trước đó là để cho ai.
Hà Thanh Ỷ nhìn huynh muội hai đứa trẻ, quần áo tả tơi, nghĩ đến Vân Phi luôn hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn. Cô tự nhủ, nếu sau này có người nào không vừa mắt đến quậy phá, chắc chắn sẽ cần đến những người có sức mạnh như Vân Phi để giữ trật tự. Hơn nữa, Tiểu Hổ tuy còn nhỏ tuổi nhưng rất ngoan ngoãn và thật thà, rất đáng để tin tưởng và dẫn đường.
Nàng cười khanh khách rồi quay sang hỏi Tiểu Hổ: "Tiểu huynh đệ, vừa rồi có ăn no không?"
Tiểu Hổ nghe nàng hỏi như vậy, nhớ lại mình có thể ăn cơm miễn phí nhờ vào sự giúp đỡ của tiểu nhị phía sau, hắn lo lắng nhìn Hoa Ngọc một cái, sợ nàng sẽ bị liên lụy và bị lão bản trách phạt.
Hà Thanh Ỷ đã quen với việc sống trong môi trường phức tạp như vậy, nàng nhìn vẻ mặt của Tiểu Hổ, hiểu rõ tâm tư của cậu, cười nói: "Ngươi không cần lo lắng, ý tứ của nàng chính là ý tứ của tửu lâu."
Tiểu Hổ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, kéo tay muội muội, gật đầu nói: "Ăn được, ăn quá ngon."
"Nhà các ngươi ở đâu?" Hà Thanh Ỷ hỏi.
Tiểu Hổ nghe câu hỏi, ánh mắt buồn bã, đáp: "Nhà ở rất xa, trong nhà gặp họa, ta cùng muội muội phải đào vong đến đây."
Lúc này, câu trả lời của Tiểu Hổ hoàn toàn trùng khớp với suy đoán của Hà Thanh Ỷ, nàng khẽ biểu lộ sự tiếc hận, hỏi: "Vậy ngươi có muốn làm việc vặt ở tửu lâu không..."
Còn chưa nói hết câu, Tiểu Hổ đã kéo muội muội quỳ xuống, dập đầu trước nàng.
"Ta nguyện ý, thỉnh quý nhân thu nhận huynh muội chúng ta, đại ân đại đức. Tiểu Hổ khác sẽ không nói, nhưng có một thân cậy mạnh, nguyện nỗ lực làm việc để hồi báo quý nhân."
Hà Thanh Ỷ thấy hắn hành động như vậy, trong lòng càng chắc chắn, vội vàng nâng hắn dậy, dẫn vào hậu viện.
Hiện giờ nhìn lại, tửu lầu sau này chắc chắn sẽ phát triển rất tốt. Hiện tại nhân sự còn thiếu, cần phải tuyển thêm nhiều người. Tiểu Hổ này rất có giá trị, không chỉ có thể bảo vệ cửa hàng, còn có thể làm tiểu nhị chạy đồ ăn. Một người có thể làm nhiều việc, tiểu nha đầu cũng không thể ăn hết quá nhiều cơm, nàng nghĩ nếu hắn theo làm việc trong tiệm cũng không có vấn đề gì.
Tửu lầu ở gần đó thuê một khu đất, làm nơi cho nhân viên nghỉ ngơi. Một số tiểu nhị không ở trong trấn, có thể ở lại đây, rất thuận tiện để an bài công việc.
Tiểu Hổ vừa được nhận, liền nóng lòng muốn thử sức làm việc. Hà Thanh Ỷ thấy hắn nhiệt tình như vậy, liền tìm người thay đồ cho hắn, cho hắn mặc một bộ trang phục tiểu nhị mới.
Tiểu cô nương tuy nhỏ tuổi, nhưng đã trải qua nhiều khó khăn, cũng rất hiểu chuyện, muốn giúp đỡ làm việc. Thẩm Nam Châu cùng nàng ở hậu viện giúp nhau làm việc, nhặt đậu que.
Với cách sắp xếp như vậy, quả thật rất hợp lý.
Vì buổi chiều khách hàng ít đi một chút, Hà Thanh Ỷ đã cho các tiểu nhị nghỉ ngơi, chỉ để lại ba bốn người để trông coi cửa hàng và tiếp đón một số khách ít ỏi. Cô dự tính sẽ có một bữa tối đông đúc vào khoảng năm sáu giờ chiều.
Hà Thanh Ỷ trước kia từng làm việc ở Yến gia tửu lầu, quen thuộc với công việc phân chia ca làm việc, nên công việc tổ chức ở đây cũng khá thuận lợi. Dĩ nhiên, Yến gia tửu lầu không đông khách như tửu lầu này.
Thẩm Nam Châu đối với những công việc linh tinh này cảm thấy khá mệt mỏi, không muốn quản lý quá nhiều. May mắn là trước đây nàng đã cùng Hà Thanh Ỷ hợp tác, bây giờ công việc phần lớn đều do Hà Thanh Ỷ xử lý, khiến Thẩm Nam Châu trong lòng hơi lo lắng.
Hà Thanh Ỷ lại mỉm cười nói: "Châu nhi, ngươi không biết một lần nữa mở một nhà tửu lầu, ta vui mừng đến mức nào. Trong thời đại này, có mấy người phụ nữ như chúng ta có thể làm được những việc mình muốn làm? Ta thích làm việc vội vàng chút, huống chi một phần lợi nhuận trong đó là của ta, nếu ngươi không để ta vội vã, ta lại phải cùng ngươi tranh đấu đấy."
Thẩm Nam Châu nghe xong, cảm thấy lời nói có lý. Trong thời đại hiện nay, ở một số quốc gia, phụ nữ chỉ có thể ở nhà chăm sóc gia đình, không có cơ hội làm việc. Rất nhiều phụ nữ vì vậy mà tranh đấu để có quyền được làm việc, để có thể tham gia vào công việc và sự nghiệp.
Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy an tâm hơn.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi từ ngày 2021-02-05 20:15:40 đến 2021-02-06 20:11:16 với các phiếu bá vương và dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nhé ~
Cảm ơn các tiểu thiên sứ đã tưới dinh dưỡng dịch: 26672775 10 bình; Lutz 6 bình; thần nhạc đồng học 5 bình; nơi phồn hoa 2 bình;
Xin chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các bạn dành cho tôi, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro