Chương 68
Trong phòng bếp, không khí vô cùng náo nhiệt. Hà Thanh Ỷ cũng chống gậy chậm rãi bước vào phòng bếp.
Bên ngoài sân lại hoàn toàn yên tĩnh. Hà thị dựa người trên ghế nằm, nhắm mắt dưỡng thần, trông như đã ngủ.
Vân Phi ngồi đối diện Hoa Ngọc, vừa pha trà vừa không ngừng để ý đến người thanh niên trước mặt, người có dáng vẻ ngay thẳng, phong thái điềm đạm.
Vì sao người này lại khiến cô cảm thấy quen thuộc đến vậy? Rõ ràng chỉ là một nông dân bình thường, sao lại có khí chất lỗi lạc như thế? Điều này thật sự không hợp lý.
Hoa Ngọc nhìn dáng vẻ nghiêm nghị, trầm ổn của Vân Phi, chợt nhớ lại sự việc mấy ngày trước ở công đường huyện nha. Khi đó, nữ nhân này đã lén lút đưa thứ gì đó cho Lệ Nam Thiên xem. Ngay sau đó, thái độ của vị huyện lệnh đại nhân thay đổi 180 độ, trực tiếp đồng ý mọi yêu cầu, còn nghiêm túc làm việc theo đúng quy định.
Rõ ràng, thân phận của người này không hề đơn giản.
Hoa Ngọc từ trước tới nay vẫn giữ khoảng cách với những người trong hệ thống quan phủ, nhưng phong cách hành xử của người này lại rất hợp ý cô. Vì thế, cô nội tâm phân vân, không biết có nên kết giao hay không.
Vân Phi lại lên tiếng trước:
"Hoa Ngọc, cây nhân sâm hôm đó ngươi đưa ta là lấy ở đâu vậy? Nếu còn dư, ta muốn mua thêm một ít. Khụ, ta sẽ trả giá cao."
Hoa Ngọc lúc này cũng nhớ tới lời Thẩm Nam Châu dặn, hôm nay phải ghé tiệm thuốc xem thử cách bán nhân sâm và các loại dược liệu quý giá. Giờ nghe Vân Phi hỏi mua, cô liền lấy từ trong sọt ra mấy củ nhân sâm được bọc trong vải trắng, đặt lên bàn.
Cho dù Vân Phi từng trải qua nhiều tình huống lớn nhỏ, cô vẫn không khỏi sững người trước hành động của Hoa Ngọc. Người này lại có thể đem những củ nhân sâm quý như vậy đặt trên bàn tùy tiện như đặt củ cải trắng. Phần nhân sâm hôm trước chỉ còn một nửa, nhưng sau khi mang đi xem, cô mới biết loại đó ít nhất cũng phải 300 đến 500 năm mới có thể trưởng thành như vậy. Giờ đây, người này lại lấy thêm vài củ ra, củ nào cũng mập mạp, to lớn hơn cả củ trước.
Nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Vân Phi, Hoa Ngọc mới nhận ra mình hơi lỗ mãng. Nhưng đã lấy ra rồi, cô cũng không tiện thu lại, đành mím môi nói:
"Còn một ít, nhưng không nhiều. Ngươi cần bao nhiêu?"
Vân Phi không chút do dự đáp ngay:
"Có bao nhiêu, ta mua bấy nhiêu."
Nghe câu trả lời, Hoa Ngọc không khỏi bật cười thầm. Nếu không biết bí mật không gian của Châu nhi, có lẽ cô cũng sẽ nói y như vậy. Tuy nhiên, thay vì trả lời trực tiếp, cô hỏi lại:
"Ngươi mua cho ai? Cấp bậc gì?"
Vân Phi vén lớp vải trắng lên, nhìn những củ nhân sâm trắng nõn, sạch sẽ, mỗi củ nặng chừng hơn một cân. Cô không khỏi tấm tắc khen ngợi, thậm chí còn đưa lên mũi ngửi. Kỳ thực, không cần nhiều lời cũng biết hiệu quả của loại nhân sâm này. Hà thị hôm qua bị thương nặng, hôm nay đã có thể nhàn nhã nằm trong sân dưỡng thần. Còn Hà Thanh Ỷ, người hôm qua không xuống nổi giường, hôm nay đã có thể đi lại bình thường. Chỉ cần nhìn những điều này cũng đủ thấy sự thần kỳ của nhân sâm trước mắt.
"Ngươi là người mua, ta là người bán, vậy mà ngươi lại muốn ta ra giá trước? Thế này không hợp lẽ thường đâu," Vân Phi lười nhác đáp. Cô nhìn ra được Hoa Ngọc có ý định bán số nhân sâm này, tuy trong lòng rất sốt ruột, nhưng vẫn muốn thăm dò giới hạn của người này.
Hoa Ngọc nghe vậy liền cười:
"Ta chỉ là một nông dân, mấy củ nhân sâm này cũng chỉ tình cờ đào được, chưa từng tìm hiểu giá cả. Ngươi cứ ra giá trước, nếu hợp lý thì ta bán. Không thì ta mang đến tiệm thuốc, chắc chắn vẫn có thể bán được."
Lời nói của Hoa Ngọc khiến lòng Vân Phi hơi lo lắng. Đây không phải chuyện có bán được hay không, mà là chuyện những củ nhân sâm chất lượng thế này, tiệm thuốc chắc chắn sẽ tranh nhau mua. Cô liếc nhìn bên cạnh, thấy còn một cuộn vải bọc lại. Cô đưa tay lấy ra, mở ra xem, hóa ra là thủ ô đằng thượng phẩm. Tuy không quý như nhân sâm, nhưng cũng là dược liệu cực kỳ hiếm có, vượt xa những loại dược phẩm thông thường.
Lúc này, Vân Phi không dám xem thường người trước mắt tự xưng là nông dân này nữa. Cô cẩn thận so sánh hai loại dược liệu, rồi nói:
"Những củ nhân sâm này ta cần phải cho người kiểm tra trước. Nếu đều cùng chất lượng như loại hôm qua, khi phơi khô, mỗi cân có thể bán được ba trăm lượng bạc. Những củ nhỏ hơn cũng phải vài trăm lượng một cân. Còn về thủ ô đằng, ta chưa hỏi giá, nhưng có thể giúp ngươi tìm hiểu sau."
Hoa Ngọc không chút lo lắng về chất lượng nhân sâm của mình. Nghĩ đến miếng đất trong không gian bí mật, cô thầm tính toán. Dựa vào giá mà Vân Phi vừa nói, chỉ riêng số nhân sâm này cũng đủ để cô và Thẩm Nam Châu kiếm được hàng chục vạn lượng bạc. Đây quả thật là khối tài sản có thể dùng cả đời không hết.
Xuất phát từ sự cảnh giác, Hoa Ngọc không giải thích quá rõ ràng, chỉ mỉm cười đáp:
"Trong nhà đúng là còn một ít, nhưng thực sự không nhiều lắm. Dù vậy, muốn bán bao nhiêu thì vẫn phải hỏi ý Châu nhi đã."
Vân Phi cũng không ngờ một người nam nhân* làm chủ gia đình lại nghe lời thê tử đến vậy, mọi chuyện đều lấy ý kiến của Thẩm Nam Châu làm chính. Điều này khiến thiện cảm của cô đối với Hoa Ngọc càng tăng thêm một bậc. Cô cũng không gặng hỏi thêm, chỉ định sau này sẽ bàn kỹ hơn với Thẩm Nam Châu.
*Vân Phi không nhận ra được Hoa Ngọc là nữ phẫn nam trang.
Bữa trưa hôm nay có vài món ăn, nguyên liệu đều do Thẩm Nam Châu và Hoa Ngọc mang từ nhà đến, kết hợp với thịt Hà Trung mua về. Thẩm Nam Châu trổ tài nấu nướng, chế biến các món như xương sườn hầm hoài sơn, thịt bò xào rau cần, đậu que xào thịt heo, vịt xào gừng tím, và một đĩa lá khoai lang đỏ xào tỏi.
Khi các món ăn được dọn lên bàn, mùi hương lan tỏa khắp phòng, khiến ai nấy đều thèm thuồng, nước miếng như chực trào ra.
Hà thị mấy ngày nay chỉ được uống cháo loãng, đành ngồi nhìn mọi người ăn uống ngon lành mà thèm thuồng.
Hà Thanh Ỷ tuy bị thương nhưng chỉ là ngoài da, không phải kiêng cữ gì nhiều. Hiếm khi có một bữa ngon như vậy, cô tự nhiên không muốn bỏ lỡ.
Tất cả nguyên liệu đều là từ không gian đặc biệt mang đến, chất lượng thượng hạng. Thẩm Nam Châu cũng khuyên cô ăn nhiều một chút, có ăn ngon mới mau lành vết thương.
Vân Phi chưa từng ăn qua những món được nấu từ các nguyên liệu này, vừa nếm thử một miếng đã lập tức hai mắt sáng rực, đũa trong tay không ngừng lại được. Hà Trung, với khẩu phần lớn, cũng chẳng chịu thua kém, hai người ăn uống như máy, biến bữa cơm thành một trận "tranh cơm đại hội." Không khí vô cùng vui vẻ, mọi người vừa ăn ngon vừa tràn ngập tiếng cười.
Hà thị đã nhiều năm không được thấy cảnh tượng thế này. Dù không trực tiếp ăn, bà vẫn cảm thấy mãn nguyện và hạnh phúc.
Hà Thanh Ỷ nhìn mẫu thân mình rơi nước mắt, vội chống gậy tiến lên an ủi, lòng càng thêm quyết tâm, nhất định phải phấn đấu để khiến những kẻ từng coi thường mình phải thay đổi cách nhìn.
Sau bữa ăn, Hoa Ngọc giữ chặt Thẩm Nam Châu, kể lại toàn bộ những gì Vân Phi đã nói.
Nghe xong, Thẩm Nam Châu biết ngay rằng số tiền từ việc bán nhân sâm sắp tới tay, nhất là khi một cân nhân sâm có thể bán được ba trăm lượng bạc. Nghĩ đến đó, lòng cô tràn đầy phấn khích, không nói thêm lời nào, lập tức kéo Hoa Ngọc đến chỗ Vân Phi và thẳng thắn hỏi:
"Vân Phi tỷ tỷ, số nhân sâm đó, ngươi muốn bao nhiêu? Phẩm chất chúng ta đảm bảo."
Vân Phi ngước mắt nhìn Hoa Ngọc, rồi mới trả lời:
"Ta đã nói rồi, loại phẩm chất này có bao nhiêu, ta mua bấy nhiêu."
Nghe vậy, Thẩm Nam Châu trầm ngâm một lúc rồi nói:
"Hiện tại trên tay chúng ta có hơn mười cân như thế này. Nếu phơi khô, chắc được khoảng mười cân. Ngươi cũng có thể tự phơi khô. Nếu mua loại còn tươi, giá cả có thể rẻ hơn một chút."
Vân Phi suy nghĩ một lát rồi gật đầu:
"Được, vậy ngày mai ngươi mang đến đây, ta đem về phơi cũng được."
Một người muốn nhanh chóng lấy tiền bạc vào tay, một người muốn nhanh chóng sở hữu nhân sâm, cả hai đều đồng lòng và ăn ý với nhau.
Bỗng nhiên, Thẩm Nam Châu nhớ tới chuyện Vân Phi từng đi khắp nơi, có lẽ đã biết đến loại dược liệu đặc biệt mà mình đang nghĩ đến. Cô liền hỏi thẳng:
"Vân Phi tỷ tỷ, ngươi có biết loại dược liệu nào gọi là Hỏa..."
Chưa kịp nói hết câu, đã bị Hoa Ngọc kéo tay ngăn lại. Thẩm Nam Châu ngước nhìn cô, hiểu ngay rằng cái tên "Hỏa Chi" không thể dễ dàng nhắc đến. Cô lập tức đổi lời:
"...à, ý ta là loại trái cây Thanh Long."
Vân Phi nhìn cách hai người tương tác, tuy cảm thấy có gì đó kỳ lạ nhưng cũng không suy nghĩ sâu xa. Cô lắc đầu, tỏ ý chưa từng nghe qua loại trái cây đó.
Thẩm Nam Châu làm ra vẻ tiếc nuối, nhanh chóng chuyển chủ đề.
Thời gian cũng đã muộn, hơn nữa tình hình của Hà thị không có gì đáng lo ngại, còn kế hoạch hợp tác với Hà Thanh Ỷ cũng đã tiến thêm một bước. Vì thế, cả hai người đều không vội vã. Họ hiểu rõ rằng gấp gáp sẽ dễ hỏng việc. Hơn nữa, ngày mai còn phải mang nhân sâm đến, nên không ở lại lâu.
Hai người nắm tay ra về, rồi đánh xe bò trở lại nhà.
Khi đi ngang qua tiệm thuốc, Thẩm Nam Châu không kìm được tò mò, liền ghé vào hỏi thử giá nhân sâm. Ông lão lang trung trong tiệm híp mắt đáp:
"Tiệm thuốc chúng ta nào có nhân sâm bán? Loại nhân sâm tốt, nhập hàng cũng phải hai ba trăm lượng bạc một cân. Cả cái tiệm thuốc này còn không đáng giá hai ba trăm lượng đâu."
Nghe được câu trả lời, Thẩm Nam Châu cảm thấy hài lòng, mãn nguyện mà trở về.
Về đến nhà, nàng mới hỏi Hoa Ngọc:
"Ngươi có phải vì lý do nào đó mà không thể tùy tiện nhắc đến Hỏa Chi trước mặt người ngoài?"
Hoa Ngọc lặng người một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi nói:
"Châu nhi, loại Hỏa Chi này rất hiếm thấy. Những người có thể sử dụng được nó thường mang thân phận đặc biệt. Ta... ta còn có một số bí mật về thân thế. Nếu nhắc đến Hỏa Chi, có khả năng sẽ khiến những người đó chú ý đến chúng ta. Ta không muốn cuộc sống hiện tại của chúng ta bị quấy rầy."
Thẩm Nam Châu tuy sớm đã có phần nghi ngờ, nhưng giờ nghe chính miệng Hoa Ngọc xác nhận, nàng vẫn không kìm được mà run rẩy cả người. Không phải vì sợ hãi, mà là vì đau lòng.
Nàng tiến lên một bước, vòng tay ôm lấy eo Hoa Ngọc, tựa đầu vào vai cô, giọng nghẹn ngào:
"Ngươi đừng lo, sau này chúng ta cẩn thận một chút là được. Ta sẽ bảo vệ ngươi."
Nghe những lời ấy, Hoa Ngọc nhìn thân hình nhỏ nhắn của Thẩm Nam Châu, biết rằng nàng không có khả năng bảo vệ mình. Nhưng lòng cô vẫn dâng lên một dòng nước ấm, bởi chỉ cần Thẩm Nam Châu quan tâm đến mình như vậy, thế là đủ rồi.
"Hừ, người đừng cười. Ta có Tu Di giới tử, đương nhiên ta có thể bảo vệ ngươi!" Thẩm Nam Châu nghiêm giọng nói, vẻ mặt đầy tự tin. Có được cơ duyên may mắn như vậy, nàng đương nhiên cảm thấy mình hơn người khác một bậc.
"Ừ, ta tin ngươi. Châu nhi nhất định có thể bảo vệ ta". Hoa Ngọc vừa nói vừa xoa đầu nàng, sau đó cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Thẩm Nam Châu.
Sự chủ động của Hoa Ngọc khiến Thẩm Nam Châu không khỏi xúc động. Nàng kéo gáy của người kia, kéo xuống rồi chủ động áp môi mình lên.
Khi đôi môi mềm mại chạm vào nhau, Hoa Ngọc nếm được sự ngọt ngào, cơ thể như căng lên vì kích thích. Nàng nhẹ nhàng đặt Thẩm Nam Châu dựa vào cánh cửa. Từ nụ hôn nhẹ ban đầu, Hoa Ngọc thử thăm dò, để đầu lưỡi chạm vào môi của đối phương. Khi lưỡi hai người chạm vào nhau, cả hai không kìm được mà run rẩy, hơi thở dần trở nên gấp gáp hơn.
Nếm trải vị ngọt ngào và kích thích ấy, Hoa Ngọc càng không thể dừng lại. Đôi tay nàng bắt đầu mất kiên nhẫn, từ eo nhẹ nhàng trượt xuống, có ý định vượt quá giới hạn.
Thầm Nam CHâu bị hôn đến mức gần như không thể thở, mãi đến khi Hoa Ngọc cuối cùng cũng chịu buông ra, nàng mới tựa vào vai người kia mà thở dốc. Nhưng ngay lúc đó, nàng phát hiện đôi tay hư hỏng kia đã sớm lẻn vào bên trong áo mình mà làm loạn.
Thẩm Nam Châu đỏ mặt kéo tay Hoa Ngọc ra, đưa lên miệng nhẹ nhàng cắn một cái, miệng giận dỗi nói:
"Ngươi đúng là đồ xấu!"
Hoa Ngọc cảm nhận được vết cắn vừa nhẹ vừa ngứa trên tay, nghe nàng giận mà gọi mình là "đồ xấu" lại càng thấy lòng ngứa ngáy. Thân mình nàng bất giác căng lên, muốn cúi xuống tiếp tục thân mật thêm một lần nữa. Nhưng vừa định bước tới thì chân nàng bị vướng vào một thứ gì đó mềm mềm.
Cúi đầu nhìn xuống, hóa ra không ai khác, chính là Tiểu Hoa Miêu mà nàng nuôi.
Thẩm Nam Châu nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của Hoa Ngọc, không nhịn được bật cười ha hả. Nàng cúi xuống bế con mèo nhỏ lên, âu yếm ôm nó trong tay, vừa đùa vừa nói:
"Nhóc con, ngươi đừng chạy loạn nữa! Nếu bị người này dẫm phải, thì ngày mai ngươi không còn được thấy mặt trời đâu!"
Con mèo nhỏ kêu "meo meo" vài tiếng như tỏ vẻ không thèm để ý đến hai người, rồi nhanh chóng chui vào lòng Thẩm Nam Châu, nằm gọn trong nơi mềm mại ấy, như thể khẳng định quyền chiếm giữ của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro