Chương 64
Cuối cùng cũng giải quyết xong một việc đè nặng trong lòng, Thẩm Nam Châu và Hoa Ngọc ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều. Hai người ngồi trên xe bò của mình, hướng về thôn Phượng Hoàng mà đi.
Hoa Ngọc ngồi phía trước cầm dây lái xe, còn Thẩm Nam Châu ngồi bên cạnh, tay cầm cây đuốc.
Tầm khoảng 9-10 giờ tối, con đường rất yên tĩnh, hầu như không còn ai qua lại. Đường từ trấn thông ra thôn là một sự yên ắng tuyệt đối, chỉ có âm thanh bánh xe lăn trên mặt đất.
Xung quanh tối đen như mực, chỉ có tiếng dế kêu râm ran vọng lên từ những bụi cỏ ven đường.
Thẩm Nam Châu chưa từng đi qua đoạn đường quê vào ban đêm thế này, có chút sợ hãi. Hơn nữa, những gì cô chứng kiến hôm nay tại huyện nha, từ toàn bộ quá trình phá án đến cảnh từng tấm ván gỗ liên tiếp đập xuống, vẫn khiến cô không khỏi rùng mình khi nghĩ lại. Giờ đây, chỉ có thể nép sát vào người Hoa Ngọc, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể người này để tìm lấy chút bình yên.
Hoa Ngọc dừng xe bò, buộc cây đuốc vào đầu xe, sau đó kéo dây thúc giục con bò tiếp tục lên đường.
Không còn phải cầm đuốc trên tay, Thẩm Nam Châu gần như rúc hẳn vào trong lòng Hoa Ngọc.
Con bò già rất hiểu chuyện, dù đi trên đường đêm nhưng vẫn bước đi vững vàng, ổn định. Hoa Ngọc thực ra chẳng cần phải lo lắng nhiều, chỉ là nhìn tiểu nhân nhi bên cạnh run rẩy không ngừng, cô không nhịn được mà mỉm cười, vươn tay ôm chặt lấy bờ vai của nàng, kéo nàng vào lòng.
"Hoa tỷ tỷ, có phải ngươi thường xuyên đi đường đêm như thế này không?" Tiểu nhân nhi ngẩng đầu từ trong lòng cô hỏi.
Hoa Ngọc cúi đầu cọ nhẹ lên mái tóc nàng, khẽ nói: "Cũng tạm, trước đây khi lên núi tìm thảo dược, đôi lúc mải mê quên cả thời gian, thường nửa đêm mới về."
Thẩm Nam Châu nghe vậy thì không khỏi đau lòng, vòng tay ôm lấy eo cô, tựa đầu lên ngực cô, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ, đều đặn bên tai, cảm thấy yên tâm hơn nhiều: "Giờ chúng ta không thiếu tiền nữa, sau này ngươi không cần đi đường đêm như vậy nữa, thật đáng sợ."
"Ừ, nghe lời ngươi, sẽ không đi nữa." Hoa Ngọc dịu dàng đáp lại.
Thẩm Nam Châu thấy cô trả lời ngoan ngoãn như vậy, bèn nghiêng đầu, khẽ hôn một cái lên khuôn mặt trắng nõn của cô.
Hôn xong, nàng lập tức rụt đầu lại, nép sâu vào lòng cô mà trốn.
Hoa Ngọc chỉ cảm thấy một cảm giác mềm mại thoáng qua trên mặt, muốn cảm nhận thêm thì đã không còn kịp nữa. Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của nàng, cô không khỏi bật cười.
Thẩm Nam Châu rúc đầu vào lòng cô một lúc, bỗng như nhớ ra điều gì, liền ngẩng đầu hỏi:
"Ngươi nói thật đi, hôm nay cái tên công tử nhà huyện trưởng kia bảo là đường huynh hắn cũng khuyên hắn từ bỏ Thanh Ỷ. Đường huynh hắn không phải là Lệ Phi Dương sao? Lệ Phi Dương mà lại tốt bụng như vậy, ra tay giúp đỡ? Có phải là ngươi đi cầu xin hắn không?"
Hoa Ngọc không ngờ tiểu nhân nhi này lại "tính sổ sau lưng" vào lúc này. Cô nuốt nước bọt, nói:
"Ta chỉ thấy muội với Thanh Ỷ quan hệ tốt, sợ muội lo lắng nên tiện thể nhờ hắn một chút thôi."
Nghe vậy, Thẩm Nam Châu lập tức hiểu ra. Ngày hôm đó, khi nàng cùng Thanh Ỷ và Vân Phi dùng bữa, còn hai người kia ở trà lâu uống trà, chắc chắn là đang bàn về chuyện này. Nàng hừ một tiếng, kiêu ngạo nâng cằm lên:
"Nói cho cùng, cũng chẳng giúp được gì, người ta căn bản đâu thèm nghe lời hắn."
"Phải, phải, là ta tìm nhầm người, còn hại muội cả buổi chiều ghen tuông. Là ta sai rồi." Hoa Ngọc mỉm cười, hiếm khi đáp lại một cách vui đùa như vậy.
"Hừ! Cái tên Lệ Phi Dương kia chẳng phải người tốt lành gì. Còn cái tên huyện thái gia cùng con trai của ông ta, một lũ chẳng ra gì. Vật họp theo loài cả thôi. Về sau, ngươi không được qua lại với hắn nữa, nghe chưa?" Thẩm Nam Châu ôm chặt lấy Hoa Ngọc, giọng nói đầy vẻ chiếm hữu.
"Ừ, không tìm." Hoa Ngọc ôm nàng, nhẹ nhàng đáp lại.
Đoạn đường chỉ mất khoảng một giờ, không xa lắm. Ngồi trên xe bò trò chuyện một lát, chẳng mấy chốc hai người đã về đến nhà.
Vừa về tới nơi, Hoa Ngọc vội vàng đi nấu nước. Hiện tại trời đã khuya, đường xá lại lạnh, cơ thể Thẩm Nam Châu yếu, phải tắm nước nóng mới ổn.
Buổi tối khi cùng Hà Thanh Ỷ và mọi người trở về, cả hai cũng chưa ăn gì. Nhân lúc nấu nước, Thẩm Nam Châu mở nồi, chuẩn bị làm chút đồ ăn khuya, còn Hoa Ngọc thì phụ trách nhóm lửa cho hai bếp lò cháy thật đều.
"A Ngọc, hiếm khi gần đây chúng ta không cần đi giao hàng, đêm nay thả lỏng một chút đi!" Đôi mắt Thẩm Nam Châu sáng rực, lấp lánh nhìn cô.
"Thả lỏng..." Hoa Ngọc nhẩm lại hai chữ đó, đầu lưỡi xoay qua xoay lại, trên mặt hiếm hoi xuất hiện một vệt đỏ ửng. Chỉ là dưới ánh đèn dầu mờ mờ, khó mà nhận ra, nhưng ánh mắt cô thì rõ ràng né tránh một chút.
"Đêm nay chúng ta ăn đồ chiên làm bữa khuya nhé!" Thẩm Nam Châu hưng phấn đến mức nước miếng như muốn chảy ra. Đã bao lâu rồi nàng không được ăn đồ chiên? Một cô gái hiện đại, làm gì có ai không thích đồ chiên cơ chứ! Nào là mực chiên giòn, gà rán, bò bít tết chiên, viên chiên... Từng món từng món hiện lên trong đầu nàng, chỉ nghĩ thôi đã thấy quá đỗi mỹ vị!
Hoa Ngọc từ trước đến nay ăn uống thiên về thanh đạm, hoàn toàn trái ngược với Thẩm Nam Châu. Nàng thích khẩu vị đậm đà, đặc biệt là các món cay. Nếu không phải cơ thể yếu không chịu được quá cay, có lẽ nàng đã muốn cho sa tế vào cả nước canh.
Nghe Thẩm Nam Châu hứng khởi đề nghị làm đồ chiên, trên mặt Hoa Ngọc thoáng qua một nét thất vọng, nhưng rồi cô khô khan đáp:
"Ngươi thích thì làm, ta thế nào cũng được."
Biết người này vốn không cầu kỳ gì, Thẩm Nam Châu càng thêm phấn khích, lập tức đi chuẩn bị nguyên liệu. Trong nhà kho cái gì cũng có: rau hẹ, bông cải xanh, bắp, khoai lang cắt lát, súp lơ, cà tím... Những món này đều có thể đem chiên. Chỉ tiếc là không có thịt, nhưng với nàng, muộn thế này cũng chỉ là để thỏa mãn cơn thèm ăn, không đòi hỏi gì nhiều.
Chờ khi nàng chuẩn bị xong các nguyên liệu, Hoa Ngọc cũng xử lý xong đám gia súc ngoài nhà và vào bếp giúp nàng nổi lửa đun chảo dầu.
Những món như rau hẹ tươi non được thả vào chảo dầu sôi, phát ra tiếng "xèo xèo" giòn tan. Sau khi chín, chúng được vớt lên, để ráo dầu trên giá, rồi cho vào chén và rắc thêm loại gia vị đặc biệt do chính Thẩm Nam Châu pha chế. Chỉ trong chốc lát, món ăn trở nên vô cùng hấp dẫn, thơm lừng, khiến người ta không nhịn được mà thèm thuồng.
Dưới ánh mắt chờ mong của Thẩm Nam Châu, Hoa Ngọc nếm thử miếng đầu tiên. Ngay lập tức, hương vị giòn tan cùng mùi thơm của tiêu ớt khiến vị giác cô bừng tỉnh. Lớp bột chiên giòn hòa quyện với gia vị cay cay đậm đà phủ lên bông cải xanh tạo nên một mùi hương độc đáo, làm người ăn dư vị mãi không thôi.
Nhìn Hoa Ngọc ăn một cách ngon lành, Thẩm Nam Châu cảm thấy trong lòng thỏa mãn vô cùng, thậm chí còn vui hơn cả khi tự mình ăn. Nhưng chính nàng cũng đã lâu không được thưởng thức đồ chiên, nên chẳng mấy chốc cơn thèm ăn bùng lên. Hoa Ngọc thấy nàng trông dáng vẻ thèm thuồng, bèn bảo nàng ngồi xuống bên cạnh, rồi tự tay chiên cho nàng ăn.
Cả hai ăn một bữa khuya no nê, đến nỗi cái bụng nhỏ của Thẩm Nam Châu cũng căng tròn, phồng lên đáng yêu.
Sau khi thu dọn xong, hai người cùng nhau đi tắm. Khi tắm rửa xong thì trời đã rất khuya, Thẩm Nam Châu vốn không quen thức trễ như vậy, cả người đã mơ màng, đôi mắt cũng không mở lên nổi. Hoa Ngọc nhìn dáng vẻ lờ đờ của nàng, liền trực tiếp bế nàng đặt lên giường.
Khi cả hai đã nằm vào trong chăn, Thẩm Nam Châu kéo tay Hoa Ngọc đặt lên bụng mình, nũng nịu nói:
"Hoa tỷ tỷ, căng quá, giúp ta xoa xoa đi."
Trong bóng tối, Hoa Ngọc không nhịn được bật cười khẽ, khóe môi cong lên. Nàng cảm thấy tiểu nhân nhi này chẳng khác nào một chú heo con, ăn no rồi ngủ, cái bụng tròn tròn đáng yêu đến lạ.
Cam3 giác mềm mại như vậy, với yêu cầu nhỏ nhoi của Thẩm nam Châu, Hoa Ngọc làm sao từ chối được. Ngón tay thon dài của cô nhẹ nhàng xoa bóp trên bụng nàng, thuận theo chiều kim đồng hồ, từng chút một, chậm rãi và đều đặn. Thẩm Nam Châu thoải mái đến mức trong cổ họng phát ra những tiếng kêu khe khẽ, giống hệt như tiếng rên nhỏ của mèo con trong nhà.
Khi mí mắt nàng bắt đầu khép lại, chuẩn bị chìm vào giấc mộng ngọt ngào, dường như nàng cảm nhận được bàn tay ấy có chút dịch chuyển. Tuy nhiên, nó không vượt qua ranh giới, chỉ nhẹ nhàng lướt đến gần, như thử thách sự kiên nhẫn, lại như đùa giỡn, một chút tiếp cận, một chút lảng tránh.
Thẩm NamChau6 cảm thấy ngứa ngáy nhưng cũng rất dễ chịu, đến mức không thể nào chống cự nổi cơn buồn ngủ. Trước khi hoàn toàn chìm vào giấc mộng, nàng mơ hồ cảm nhận được như có thứ gì đó nhẹ nhàng lướt qua bụng mình, giống như đêm nào đó, khi bàn tay ấy nhẹ nhàng và dịu dàng xoa bóp, có lúc thật nhẹ, có lúc lại mạnh hơn một chút.
Cảm giác ấy thật thoải mái, khiến nàng thoả mãn trong từng hơi thở. Trong giấc ngủ mơ màng, dường như nàng còn cảm giác có gì đó từ từ chảy xuống phía dưới, nhưng cơn buồn ngủ quá lớn khiến nàng chẳng còn sức để tìm hiểu kỹ hơn. Cuối cùng, nàng hoàn toàn thiếp đi trong giấc ngủ say sưa.
Khi tỉnh lại, ánh mặt trời đã tràn ngập căn phòng. Nàng đưa mắt nhìn sang bên cạnh, phát hiện chỗ nằm của Hoa Ngọc đã trống không. Hoa Ngọc hẳn đã dậy từ sớm.
Thẩm Nam Châu ngáp một cái rồi ngồi dậy, nhưng ngay lập tức cảm nhận được một chút ẩm ướt bên dưới. Không phải kỳ nguyệt sự đến, nàng tò mò kéo quần nhìn, rồi không biết nghĩ gì mà khuôn mặt bất giác đỏ bừng. Nàng nhanh chóng vùi đầu vào trong chăn, ngượng ngùng cười ngốc một lúc lâu mới chịu ngồi dậy. Sau đó, nàng xỏ giày, bước ra sân và gọi mấy tiếng tên Hoa Ngọc. Người thì không thấy đâu, chỉ có mèo con tiểu hoa miêu chạy đến, miệng kêu "meo meo", quấn quýt bên chân nàng như muốn được bế lên.
Cúi xuống nhấc tiểu hoa miêu lên, nàng vuốt ve bộ lông mềm mượt của nó. Con mèo này mới về nhà được vài ngày, nhưng lông đã bắt đầu bóng bẩy và mềm mại hơn hẳn. Xem ra, nhà có thức ăn tốt, người và cả động vật đều được chăm sóc kỹ lưỡng, trở nên khỏe mạnh và sáng sủa hơn.
Sau khi rửa mặt, nàng tiến vào bếp, thấy bếp lò vẫn còn hơi nóng, trong nồi là bắp và khoai lang đỏ đã được nấu chín, đang tỏa hơi nghi ngút.
Thay xong quần áo, nàng bế tiểu hoa miêu, vừa ăn bắp vừa đi ra đồng ruộng. Quả nhiên, Hoa Ngọc đang bận rộn ở bờ ruộng, bên cạnh là một đống cây trúc chất thành đống cao. Xa xa, đàn dê, bò và con lừa nhỏ đều đang nhàn nhã gặm cỏ.
Con chó Đại Hôi thì phe phẩy cái đuôi, không ngừng chạy quanh bên cạnh Hoa Ngọc. Khi thấy đàn dê chạy xa, nó liền lập tức lao theo, sủa vang vài tiếng để đuổi đàn dê quay trở lại, như một người chăn gia súc tận tụy.
Dù trời không có nắng, nhưng bầu trời vẫn sáng sủa, khiến tâm trạng của Thẩm Nam Châu cũng vui vẻ hơn rất nhiều. Nàng đặt mèo con lên vai, rồi chạy về phía Hoa Ngọc. Đại Hôi thấy nữ chủ nhân tới liền vui mừng sủa vang, lao đến đón chào, khiến Thẩm Nam Châu bị nó nhào tới làm ngã xuống đất.
Hoa Ngọc nhìn một người, một chó, một mèo đang quậy tưng trên mặt đất, ánh mắt không giấu được nét dịu dàng, nhưng vẫn cúi đầu tiếp tục làm việc của mình.
"A Ngọc, ngươi đang làm gì vậy?" Thẩm Nam Châu vừa đứng dậy, vừa nhìn hai bờ ruộng bên cạnh, nơi có một hàng dài các cây trúc, đầy vẻ thắc mắc.
"Ta đang chẻ trúc, sau đó sẽ ghép chúng lại. Đến lúc tưới nước cho ruộng, chỉ cần dẫn nước qua những ống trúc này là được." Hoa Ngọc trả lời một cách bình thản, tay không ngừng làm việc.
Nghe vậy, mắt Thẩm Nam Châu sáng rỡ. Quả nhiên, người thời xưa cũng có đầu óc sáng tạo, ít nhất giỏi hơn nàng nhiều. Cách dẫn nước này thực sự rất thông minh, so với trí nhớ rời rạc của nàng về hệ thống thủy lợi hiện đại, cách này đơn giản mà hiệu quả.
"A Ngọc, để ta làm cùng ngươi. Ngươi chẻ trúc và chặt các đốt bên trong, ta sẽ buộc chúng lại với nhau, được không?" Thẩm Nam Châu hào hứng đề nghị, đôi mắt lấp lánh sự thích thú.
Nhìn Thẩm Nam Châu hứng thú bừng bừng, Hoa Ngọc cũng bị lây lan tâm trạng vui vẻ, liền gật đầu: "Cây trúc này rất sắc bén, ngươi trước đây không phải từng khâu một đôi bao tay sao? Về nhà lấy mang vào làm, tránh để bị thương tay."
Thẩm Nam Châu cười hì hì: "Trong không gian có sẵn một bộ, ta lười về nhà lấy lắm."
Nói xong, nàng lập tức biến mất ngay trước mắt Hoa Ngọc. Chỉ trong chốc lát, nàng lại xuất hiện như một cơn gió, khiến Hoa Ngọc không nhịn được mỉm cười.
"A Ngọc, ngươi thật thông minh, cư nhiên nghĩ ra được cách này!" Hoa Ngọc đã dựng sẵn các trụ gỗ làm điểm tựa dọc theo ruộng, chỉ cần buộc cây trúc cố định vào là được. Thẩm Nam Châu vừa làm vừa không tiếc lời khen ngợi.
Hoa Ngọc hằng ngày đã nghe không ít lời khen từ Thẩm Nam Châu, dù đã quen nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi ngọt ngào. Nhân lúc tiểu nhân nhi bận rộn, nàng hơi cúi đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng một chút.
"Vậy... như vậy ta, Châu nhi có thích không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Khụ khụ, hãy nhanh chóng cảm ơn các tiểu thiên sứ đã tặng phiếu bá vương hoặc tưới dinh dưỡng dịch từ 20:54:09 ngày 27/01/2021 đến 19:41:14 ngày 28/01/2021 nhé~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro