Chương 56
Hai người đến Yến gia tửu lầu thì Hà Thanh Ỷ đã có mặt trong tiệm. Ngày mai, cửa hàng sẽ chính thức chuyển giao cho Yến Lâm. Nàng đứng trong tửu lầu, nhìn những chiếc bàn ghế quen thuộc trước mặt, trong mắt tràn đầy thương cảm.
Nhìn thấy Thẩm Nam Châu bước vào, nét mặt ủ rũ của nàng liền đổi thành một nụ cười yếu ớt:
"Châu nhi, ngươi đến rồi."
Thẩm Nam Châu nhìn cô gái nhỏ thường ngày hoạt bát, hiếu động, nay lại như mất đi sức sống, uể oải đến đáng thương, trong lòng cũng không chịu nổi. Nàng nắm lấy tay Hà Thanh Ỷ, dịu dàng an ủi.
Nhưng câu nói tiếp theo của Hà Thanh Ỷ lại khiến Thẩm Nam Châu sững sờ:
"Nghe mẫu thân ta nói, bọn họ muốn gả ta làm thiếp cho con trai huyện lệnh."
Thẩm Nam Châu hoàn toàn ngây người. Hóa ra, những cảnh thường thấy trên TV về "lệnh của cha mẹ, lời người mai mối" nay lại đang xảy ra ngay trước mắt.
Với cách làm trước đây của Yến lão gia, người không chút do dự cướp tửu lầu từ tay con gái, thì việc ép Hà Thanh Ỷ làm thiếp vì lợi ích riêng là điều không ai thấy bất ngờ.
Yến gia vốn là gia đình giàu có, có tiếng tăm ở trấn Thạch Mã. Một tiểu thư như Hà Thanh Ỷ, dẫu không môn đăng hộ đối, cũng có thể gả vào một gia đình tương xứng. Nay lại ép nàng gả thấp làm thiếp, rõ ràng phụ thân không hề để tâm đến hạnh phúc của con gái.
Nhớ lại việc Yến Thế Kiệt từng giấu diếm vợ cả để cưới một tiểu thư giàu có nhằm chiếm đoạt gia sản nhà vợ, chuyện này lại càng không có gì khó hiểu. Nhưng người phải chịu tổn thương lần này lại chính là bằng hữu của mình. Đây là điều mà Thẩm Nam Châu không thể chấp nhận.
Hà Thanh Ỷ uể oải nói:
"Con trai huyện lệnh tên là Lệ Phong, chẳng phải người tử tế gì, chỉ là một tên công tử bột ham chơi. Yến Thế Kiệt rõ ràng muốn dùng ta để lấy lòng Huyện thái gia, lại nhân cơ hội này triệt để áp chế thế lực bên ngoại tổ nhà ta. Sau đó, toàn bộ trấn Thạch Mã sẽ không còn Hà gia nữa."
Nghe xong, Thẩm Nam Châu càng thêm phẫn nộ. Lão hồ ly Yến Thế Kiệt này thực sự muốn đuổi tận giết tuyệt, quả là vô liêm sỉ đến cực điểm. Ngay cả loài hổ dữ cũng không ăn thịt con, thế mà hắn lại muốn gả con gái ruột mình làm thiếp chỉ vì lợi ích cá nhân. Thật là đáng buồn cười!
Nếu như thế mà còn nhẫn nhịn được, thì còn có chuyện gì không nhịn nổi nữa?
"Thanh Ỷ, chẳng lẽ thật sự không còn cách nào sao?" Thẩm Nam Châu nhíu mày hỏi.
"Ngươi nói xem, ở nhà phải theo cha, xuất giá phải theo chồng, ta có thể nói được gì đây?" Hà Thanh Ỷ nghĩ đến cảnh bản thân sắp phải bước vào hố lửa, nước mắt không kìm được mà dâng lên, hốc mắt đỏ hoe.
Nhìn nàng như vậy, Thẩm Nam Châu không đành lòng. Nhưng tất cả những lời an ủi lúc này đều trở nên vô nghĩa. Cái thời đại cổ hủ này thật phiền phức, không chỉ có chế độ tam thê tứ thiếp mà còn có chuyện bán con gái cầu lợi.
"Thanh Ỷ, nương ngươi với cha ngươi có tình cảm tốt không?" Thẩm Nam Châu hỏi, nhưng vừa dứt lời đã tự thấy mình hỏi thừa. Nếu Yến Thế Kiệt thật sự quan tâm đến Hà thị, sao có thể đi cưới ba thê bốn thiếp, lại còn đẩy con gái ruột vào hố lửa như vậy?
"Nương ta chỉ ước gì người đó mau chết đi," Hà Thanh Ỷ hạ giọng nói. Năm đó, nàng chỉ mới hai tuổi, Hà lão gia vừa qua đời thì Yến Thế Kiệt đã đưa người vợ cùng con ở quê lên thành. Lúc ấy, Hà thị mới biết rằng người đầu ấp tay gối của mình hóa ra đã sớm kết hôn và có con. Hắn vào ở rể chẳng qua là vì gia sản nhà họ Hà. Đợi đến khi đứng vững chân ở Hà gia, hắn lập tức mở rộng thế lực, chiếm đoạt tài sản, sau đó lại nạp thêm một phòng mỹ thiếp.
Quan hệ giữa Yến Thế Kiệt và Hà thị chỉ toàn lừa dối. Hà thị hận chính mình năm đó đầu óc mụ mị, lại nhầm tưởng người đàn ông lòng dạ hiểm độc này là chồng xứng đáng.
Sau khi Hà lão gia qua đời, Yến Thế Kiệt không thèm che giấu nữa, trực tiếp xé bỏ mọi thể diện. Hắn đối xử với Hà thị lạnh nhạt, không quan tâm, chẳng khác nào vợ bị bỏ rơi, thậm chí không còn chút địa vị nào trong nhà.
Duy chỉ có Hà Thanh Ỷ từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, hơn nữa Yến Thế Kiệt không có con gái nào khác, nên hắn đối xử với nàng không tệ. Nếu không, cũng chẳng giao cho nàng quản lý Yến gia tửu lầu. Nhưng trong mắt Yến Thế Kiệt, con gái dẫu sao cũng là người của nhà khác, không phải để kế thừa gia sản.
Khi Yến Lâm, anh trai cùng cha khác mẹ của nàng, vừa mở lời đòi tửu lầu, Yến Thế Kiệt liền đồng ý ngay, chẳng chút do dự. Dù sao nữ nhi cũng sắp xuất giá, mà tửu lầu hiện tại lại làm ăn phát đạt, giao cho con trai quản lý vẫn là "hợp lý."
Nhưng trong mắt Hà Thanh Ỷ, Yến Gia Tửu Lầu vốn là sản nghiệp của ngoại tổ nàng. Nay lại giao cho cái kẻ cùng cha khác mẹ kia, chẳng phải là hành động "tu hú chiếm tổ" thì là gì?
Thẩm Nam Châu nghe Hà Thanh Ỷ nói vậy, liền chớp mắt:
"Ngươi sao không khuyên mẫu thân ngươi hòa ly* với phụ thân ngươi? Như vậy, ngươi sẽ không phải chịu sự sắp đặt của hắn, còn mẫu thân ngươi cũng có thể sống tự tại hơn."
*hoà ly: ly hôn.
Hà Thanh Ỷ khẽ cười chua xót:
"Ngốc Châu nhi, ngươi nghĩ hòa ly dễ dàng như vậy sao? Chúng ta nữ tử vốn đã không có địa vị cao, chỉ có thể sống phụ thuộc vào nam nhân. Nếu không phạm vào thất xuất bị bỏ, thì muốn ép nam nhân từ bỏ thê thiếp, còn khó hơn lên trời. Thật sự hâm mộ ngươi, gặp được Hoa ca ca tốt như vậy làm phu quân."
Hoa Ngọc, người nãy giờ im lặng ở một bên như công cụ, bỗng nhiên bị nhắc đến liền ngẩn người ra đôi chút.
Thẩm Nam Châu nghe Hà Thanh Ỷ nói mà cảm thán, trong lòng thổn thức không ít. Nàng cảm thấy bản thân may mắn, ánh mắt nhìn Hoa Ngọc cũng dịu dàng hơn:
"Chung quy là ta vận khí tốt. Nhưng Thanh Ỷ, về chuyện hòa ly, ta nghĩ vẫn có cách để nghĩ thêm."
Hà Thanh Ỷ lắc đầu, giọng nghẹn ngào:
"Quá khó, Châu nhi. Yến Thế Kiệt giờ còn muốn dùng ta để kéo gần quan hệ với Huyện thái gia. Chúng ta không có chỗ dựa, thật sự không có cách nào cả."
Nhìn bạn mình sắp khóc, Thẩm Nam Châu cũng thấy lòng chua xót. Nàng chỉ có thể ôm Hà Thanh Ỷ, nhẹ giọng an ủi.
Đúng lúc này, từ phía sau vang lên một giọng nói lạnh nhạt:
"Muội muội tốt của ta, sáng sớm đã đến tiệm khóc lóc thảm thiết, không sợ làm đen đủi, đem hết tài vận nhà ta xua đuổi sao?"
Thẩm Nam Châu ngẩng đầu nhìn, trước mặt là một nam thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi, đôi mắt nhỏ như hạt đậu, vẻ mặt ngả ngớn.
Hắn ngậm một cây tăm, khoanh tay đứng trên bậc thang, nhìn xuống mấy người bọn họ với thái độ khinh thường.
"Còn có hai cái quỷ nghèo này, tửu lầu của chúng ta là chỗ ai cũng vào được sao? Mau cút ra ngoài cho ta!"
Yến Lâm hất hàm ra lệnh cho gã sai vặt đứng sau mình đuổi Hoa Ngọc và Thẩm Nam Châu ra khỏi sân.
Nhưng khi hắn vừa nhìn rõ gương mặt của Thẩm Nam Châu, động tác liền khựng lại. Ánh mắt đầy ý tứ, hắn nói:
"Thì ra là một tiểu nương tử lớn lên không tồi. Không ra ngoài cũng được, có thể theo gia đi lên uống trà, xem diễn. Đây là tửu lầu của ta, tiểu nương tử muốn ăn gì cứ tự nhiên gọi, gia bao hết."
Nói xong, hắn cười hì hì, tiến lại gần chỗ Thẩm Nam Châu.
Nhưng Hoa Ngọc sao có thể để hắn đến gần nàng? Hoa Ngọc liền bước lên, chắn trước mặt Thẩm Nam Châu.
Hà Thanh Ỷ vốn chịu cảnh bị Yến Lâm bắt nạt ở nhà đã quen, nhưng giờ thấy bạn mình bị sỉ nhục như vậy, lại nghĩ đến chuyện hôn sự của mình có lẽ chính là do người này bày mưu cho Yến Thế Kiệt, cơn giận lập tức bùng lên. Không kìm được nữa, nàng tiến lên định động thủ với Yến Lâm.
Thẩm Nam Châu biết Hà Thanh Ỷ không phải đối thủ của Yến Lâm, vội vàng giữ chặt nàng lại.
"Quỷ nghèo, ăn mặc rách rưới mà dám đến tửu lầu của ta, làm ảnh hưởng đến việc buôn bán, muốn lăn thì lăn thật xa cho ta!"
Yến Lâm hoàn toàn không biết rằng hai người trước mặt chính là những nông hộ cung cấp nguyên liệu cho tửu lầu. Mà dù có biết, hắn cũng chẳng để họ vào mắt. Thời gian gần đây, sinh ý của Yến Gia Tửu Lầu phát đạt không ngừng, hắn chỉ cho rằng là nhờ đầu bếp có tay nghề cao và bảng hiệu quảng bá tốt. Trong suy nghĩ của hắn, những kẻ trồng rau như họ chỉ cần tùy tiện thay bằng nhà khác cũng chẳng ảnh hưởng gì đến sự thịnh vượng của tửu lầu.
"Miệng sạch sẽ một chút!" Hoa Ngọc lạnh lùng nhìn gã nam nhân trước mặt, ánh mắt đầy khinh bỉ.
"Sao? Gia thích nói gì thì nói, không đến lượt ngươi quản? Nha đầu này được ta để mắt tới là phúc khí của nàng, còn không lăn đi" Yến Lâm không hề để Hoa Ngọc vào mắt, thậm chí còn tự tin hơn khi nghĩ rằng đây là địa bàn của mình.
Nhưng vừa dứt lời, bốp! Một dấu năm ngón tay đỏ rực in trên mặt hắn.
Yến Lâm từ trước tới nay chưa từng bị ai đối xử như vậy. Hắn lập tức nổi giận đùng đùng, mặt tím lại, liền xắn tay áo lao tới định đánh Hoa Ngọc.
Hoa Ngọc không né không tránh, chỉ nhẹ nhàng giơ tay ra, cách lớp áo nắm chặt lấy cánh tay của Yến Lâm.
Yến Lâm chấn động, hắn đã dùng toàn bộ sức lực, vậy mà vẫn bị nắm giữ dễ dàng như không tốn chút công sức. Trong đầu hắn thoáng hiện nghi vấn: Người này rốt cuộc ăn gì mà lớn lên, sức lực lại lớn đến vậy?
Hoa Ngọc kéo lấy tay áo hắn, mạnh mẽ giật về phía trước. Sức lực to lớn khiến Yến Lâm hoàn toàn không thể chống cự, cà người ngà về phía trước. Ngay sau đó, một lực nhẹ chạm vào sau đầu gối khiến hai chân Yến Lâm mềm nhũn, ngã sóng soài xuống đất.
Cành tượng chật vật này khiến Yến Lâm mất hết thể diện. Nhìn thấy mấy tiểu nhị ở bếp sau lén cười, hắn càng giận tím mặt. Quay phắt lại, hắn hét giận dữ với hai gã sai vặt phía sau:
"Còn đứng đó làm gì? Mau xông lên, đánh hắn cho ta!"
Thầm Nam Châu vội kéo Hà Thanh Ỷ đứng nép sang một bên, tránh bị liên lụy. Nàng không lo lắng cho Hoa Ngọc, bởi nàng từ nhỏ đã săn thú, sức mạnh vượt xa người thường. Gần đây, lại được nàng chăm sóc chu đáo, ăn toàn đồ tươi ngon, sức khỏe càng cường tráng, một người bình thường tuyệt đối không thể địch lại Hoa Ngọc.
Quả nhiên, hai gã sai vặt chỉ trong hai ba chiêu đã bị Hoa Ngọc hạ gục, nằm lăn lộn trên đất rên rỉ không ngừng.
Yến Lâm nhìn thấy hai gã sai vặt của mình cũng không đối phó được, sắc mặt càng khó coi. Hắn vừa mất mặt vừa tức tối, hướng về đám tiểu nhị trong bếp mà quát:
"Còn chờ gì nữa? Tất cà cùng xông lên!"
Đám tiểu nhị trong quán nhìn nhau một cái, rồi lại cúi đầu lặng lẽ làm công việc của mình, không một ai bước lên.
Bọn họ chỉ là người làm thuê, không phải bán thân cho Yến gia. Hơn nữa, Hoa Ngọc thường xuyên tới giao đồ ăn, mọi người đều biết rõ con người của nàng. Người ta đâu có làm gì sai, ai lại vô cớ đi đánh người vô tội chứ?
Yến Lâm thấy mình gọi mà chẳng ai động đậy, tức giận đến mức gân xanh nổi lên. Nhưng hắn tự biết mình không phải đối thủ của người thanh niên lạnh lùng trước mặt, đành phải buông lời đe dọa:
"Chờ đó, các ngươi sẽ biết tay ta!"
Nói xong, hắn dẫn theo hai gã sai vặt, chật vật rời khỏi bằng cửa sau. Trước khi đi, hắn còn căm tức liếc nhìn Hà Thanh Ỷ một cái đầy oán hận.
Thẩm Nam Châu quay sang Hoa Ngọc, tặng cô một ánh mắt đầy tán thưởng. Nhưng ngay sau đó, nghĩ đến tình cảnh của Hà Thanh Ỷ, nàng lại trở nên trầm tư.
"Thanh Ỷ, vừa rồi xảy ra chuyện như vậy, sợ rằng khi về nhà ngươi sẽ không được yên ổn."
"Không sao đâu," Hà Thanh Ỷ cố gắng trấn an, "Hiện tại bọn họ cũng chưa dám làm gì ta, dù sao tên cha tiện nghi kia của ta vẫn cần ta giúp hắn kết nối với Huyện thái gia." Nhưng dù nói vậy, sự u sầu giữa đôi mày nàng vẫn khó mà che giấu.
"Bằng không, ngươi về nhà ta cùng A Ngọc ở tạm vài ngày. Chờ nghĩ ra cách rồi tính tiếp." Thẩm Nam Châu vẫn không an tâm, đề nghị.
"Không được, nếu ta không ở nhà, nương ta sẽ gặp nguy hiểm. Yến Thế Kiệt chắc chắn sẽ trút giận lên bà ấy." Hà Thanh Ỷ vội vàng xua tay từ chối.
"Cái gì? Ngươi nói cha ngươi còn đánh nương ngươi sao!" Thầm Nam Châu kinh ngạc kêu lên.
"Ừ, lúc nhỏ ta đã từng chứng kiến vài lần. Ban đầu ông ta còn che giấu, nhưng về sau thì chằng buồn che đậy nữa, thậm chí còn đánh ngay trước mặt ta."
"Thật là buồn cười! Thanh Ỷ, ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ nghĩ cách trừng trị kẻ cặn bã đó. Không thể đề hắn cứ thế mà tiêu dao mãi!" Thẩm Nam Châu nghiến răng, giọng đầy phẫn nộ.
Từ trước đến nay, nàng đã khinh thường tư tưởng trọng nam khinh nữ và phân chia giai cấp khắc nghiệt ở thời đại này. Nay lại chứng kiến cảnh bạo hành và bất công này, trong lòng nàng càng thêm sục sôi giận dữ.
Nhưng hiện tại, nàng vẫn chưa nghĩ ra được cách nào tốt hơn. Hơn nữa, Hà Thanh Ỷ còn cần xử lý sổ sách và công việc bàn giao ở tửu lầu. Vì vậy, Thầm Nam Châu chỉ có thể tạm thời cùng Hoa Ngọc trở về nhà, chờ nghĩ ra kế hoạch rõ ràng hơn mới hành động tiếp.
Trên đường về, Thầm Nam Châu tức giận đến mức không buồn nói chuyện với Hoa Ngọc, trong lòng vẫn luôn tính toán cách giúp Hà thị và Yến Thế Kiệt hòa ly một cách thuận lợi. Chỉ có như vậy, Hà Thanh Ỷ mới có thể hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của Yến Thế Kiệt
Hoa Ngọc nhìn dáng vẻ tức giận của nàng mà không khỏi đau lòng, hận không thể giúp nàng giải quyết mọi chuyện, xóa tan nỗi u sầu giữa đôi mày.
Hoa Ngọc muốn an ủi nàng nhưng lại không biết phải nói gì. Thế giới này vốn dĩ đã đầy rẫy những bất công ẩn giấu trong các ngóc ngách. Không ai có thể thuận buồm xuôi gió mãi. Bản thân nàng hiện tại được ở bên Thẩm Nam Châu, sống những ngày bình dị, yên ả, đã là kết quả tốt nhất.
Chỉ là bây giờ, nếu không giải quyết chuyện của Hà tiểu thư, chắc chắn Châu nhi sẽ không thể vui vẻ lên được.
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn các tiểu thiên sứ đã tặng phiếu Bá Vương và tưới dịch dinh dưỡng từ 20:41:59 ngày 21-01-2021 đến 20:54:09 ngày 22-01-2021!
Cảm ơn các tiểu thiên sứ đã tặng lựu đạn:Ngồi ở mộ phần trêu đùa quỷ: 1 lựu đạn
Cảm ơn các tiểu thiên sứ đã tặng địa lôi:Đừng đi ngạo kiều chịu QAQ: 2 địa lôi
Cảm ơn các tiểu thiên sứ đã tưới dịch dinh dưỡng:Viết lẫn nhau công đều là nhân gian của quý: 11 bình, Một ly trà sữa: 7 bình, Tam thiếu gia: 5 bình, Tự giễu: 1 bình
Rất biết ơn sự ủng hộ của mọi người! Mình sẽ tiếp tục cố gắng hơn nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro