Chương 5
Lúc này, phía sau, một nam nhân cường tráng đã một phen túm Thẩm Nam Châu ra, kéo khỏi Hoa Ngọc bên cạnh.
"Ngô Đức, ngươi đây là muốn làm cái gì?" Lý Thuận tức giận nói.
"Thôn trưởng, cùng cái quỷ nghèo vô nghĩa này có ý nghĩa gì? Tiểu ngốc tử này dù sao cũng không phải là thứ hắn có thể mơ ước."
Thẩm Nam Châu rốt cuộc không phải là tiểu ngốc tử như họ đã nói, sao có thể dễ dàng như vậy mà thúc thủ chịu trói. Nàng giãy giụa muốn tránh khỏi vòng tay của nam nhân này.
Chỉ có điều, nam nữ lực lượng chênh lệch quá lớn, tiểu ngốc tử lại có thân thể đặc biệt suy nhược, nàng còn chưa chạy ra hai bước thì đã bị nam nhân bắt lại.
Thẩm Nam Châu tuyệt vọng nhìn Hoa Ngọc trước mặt, gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng, một bên cố gắng dùng hết toàn lực để chống cự với nam nhân phía sau.
Nàng đang đánh cược!
Đánh cược rằng ánh mắt của người này mắt lạnh nhưng tâm thì ấm áp.
Đánh cược rằng sẽ không để mặc cái tiểu ngốc tử này bị người khác khi dễ.
Trong một lần tiếp xúc ngắn ngủi, nàng có thể cảm nhận được rằng Hoa Ngọc không phải là người xấu, nhưng lúc này, Thẩm Nam Châu cũng không hoàn toàn chắc chắn.
Hoa Ngọc nhắm mắt lại, thân hình vẫn không nhúc nhích, giống như một tấm bia đá.
Thẩm Nam Châu cảm thấy thời gian như kéo dài qua một thế kỷ, nam nhân kia đưa tay che miệng nàng, chỉ khiến nàng phát ra những âm thanh ô ô.
"Đem bàn tay thúi kia bỏ ra!"
Âm thanh lạnh lùng ấy trong tai Thẩm Nam Châu giống như tiếng nhạc thiên đường, êm tai đến mức khiến nàng không kiềm chế được mà khóc như một người sống sót sau tai nạn. Nàng từ trước đến nay luôn kiên cường, rất ít khi khóc, nhưng giờ đây lại không thể ngăn nổi nước mắt.
Nhưng từ phía sau, câu nói tiếp theo lại làm cả hai người đều cứng lại: "Ngôi sao chổi, muốn học người khác làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Ngươi có tiền không? Hai mươi lượng bạc, không phải hai lượng, ngươi phải làm rõ ràng."
Sắc mặt Hoa Ngọc lập tức trở nên trắng bệch.
Còn bên cạnh, đại cẩu thấy chủ nhân có biểu tình nghiêm túc, dường như không phải đang chơi đùa với nó, cái mũi cũng đưa lên, thò vào trước mặt nàng.
Hoa Ngọc từ trong miệng đại cẩu nhặt lên một túi tiền, có chút gian nan nói: "Ta chỉ có mười lăm lượng, ngươi đợi thêm mấy ngày nữa, đến lúc đó ta sẽ mang đủ hai mươi lượng."
"Mấy ngày? Đừng nói là mấy ngày, ngay cả một ngày cũng không được, tiền và người, ta hôm nay cần phải bắt được một cái." Mã Tam Tinh hùng hổ đe dọa.
Hoa Ngọc nắm chặt bạc trong tay, môi rung rung vài cái, nhưng vẫn không nói được một câu nào.
Nàng nhìn thấy ánh mắt Thẩm Nam Châu vốn tràn ngập kỳ vọng dần dần tắt đi.
Cố gắng! Nhưng vẫn là phí công!
Hoa Ngọc nhắm mắt lại.
"Chết tiệt, cút đi chỗ khác." Mã Tam Tinh đẩy nàng một chút.
Hoa Ngọc bị đâm mạnh, thân mình hơi lung lay.
"Chờ đã!"
Khi một giọng nói vang lên, nó cắt đứt không khí ồn ào tại hiện trường, khiến cho Thẩm Nam Châu và Ngô Đức cũng ngừng lại, cùng nhìn về phía nam nhân đang tiến đến.
"Lệ công tử, ngài đến đây là có ý gì?" Ngô Đức mở to mắt nói.
Người ở đây phần lớn đều nhận ra vị thanh niên khí vũ hiên ngang này, người này có tên là Lệ Phi Dương, là con trai của người đứng đầu, có mối quan hệ với thôn trưởng, đã đến Phượng Hoàng thôn hai lần.
Ngô Đức và Mã Tam Tinh, những người thường xuyên chạy đến huyện thành, tự nhiên biết rõ về hắn. Họ thường xuyên nịnh bợ hắn, nhưng không hiểu sao hôm nay hắn lại xuất hiện ở đây.
"Hoa Ngọc, ta cho ngươi mượn năm lượng, ngươi hãy mang nàng về đi." Lệ Phi Dương đưa tay ra, lòng bàn tay hắn vừa vặn có năm lượng bạc vụn.
Mọi người đều bị sự chuyển biến đột ngột này làm cho im lặng.
Lệ công tử lại chủ trương gả tiểu ngốc tử cho cái Thiên Sát Cô Tinh, mà còn sẵn lòng ra tiền, không sợ tiểu ngốc tử sẽ bị khắc chết sao?
Lý Thuận đẩy đám người sang một bên, hướng về Lệ Phi Dương hỏi: "Phi Dương, sao ngươi lại đến đây?"
"Cữu cữu, gần đây ta ra ngoài giúp thúc thúc làm việc, vừa vặn đi ngang qua Phượng Hoàng thôn, nên tiện đường ghé qua xem cậu và mợ. Không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy." Lệ Phi Dương ôn hòa cười nói.
*cữu cữu: ông cậu.
"Aizz, Phi Dương, thật là làm ngươi chê cười, Thẩm gia tiểu nha đầu thật sự không thể đưa ra số tiền này, mọi người đều bất lực." Lý Thuận thấy đại cháu ngoại trai của mình lại nhận đồng tiền từ Hoa Ngọc, lập tức cảm thấy điều kiện của Hoa gia tiểu tử này so với mấy người kia tốt hơn rất nhiều, nhìn cũng thuận mắt hơn.
Thấy nàng không nhận bạc, Lý Thuận sợ xảy ra biến cố khác, liền nhanh tay cầm lấy số bạc vụn trên tay Lệ Phi Dương nhét vào tay Hoa Ngọc.
Hoa Ngọc nắm trong tay hai mươi lượng bạc, trong lòng cảm thấy nặng trĩu, không biết có nên vì phút chốc xúc động mà hối hận hay không.
Nàng ngẩng mắt, như có điều suy nghĩ quét qua Thẩm Nam Châu, thấy đối phương đang vui mừng mà khóc, môi mỏng hơi mím lại.
Ngô Đức còn đang giữ chặt bả vai của tiểu ngốc tử, Hoa Ngọc ánh mắt lướt qua cánh tay thô bạo của hắn, trong đáy mắt hiện lên một tia sắc lạnh, tiến lên một bước đẩy hắn ra, kéo Thẩm Nam Châu đến đứng phía sau mình.
Ngô Đức lập tức cảm thấy khó chịu, hướng về phía Lý Thuận nói: "Thôn trưởng, ngươi có ý gì đây? Nói ra giá tiền xong thì mang tiểu ngốc tử đi, sao lại có thứ tự trước sau gì chứ?"
Lý Thuận nhìn thấy hắn vừa rồi hành xử thô bạo, trong lòng đã sớm không vui. "Nếu muốn bàn về việc trả tiền, Hoa Ngọc bây giờ cũng có số tiền như nhau, nếu mọi người đều có thể giúp nàng, tự nhiên đến lúc đó Châu nhi sẽ tuyển chọn người mà mình thích."
"Chỉ có bạc thôi, ta cũng thêm năm lượng." Ngô Đức cắn răng, oán hận nói.
"Ngô Đức, ngươi làm rõ đi, chuyện này không phải như mua bán ở chợ!" Lý Thuận vừa nghe hắn nói vậy thì càng thêm tức giận.
"Hừ, nếu nói về việc kêu gọi tiền bạc giúp ngốc tử trả nợ, thì cũng chẳng khác nào mua bán ở chợ." Ngô Đức cười nhạo.
Lý Thuận tự biết không có lý lẽ gì để nói, nhưng chưa kịp lên tiếng thì một người lớn tuổi đã khó chịu hét lên: "Nếu mà luận ra, ta và lão ngũ gia đều có quan hệ trong sạch, muốn luân phiên cũng là trước đến lượt chúng ta, chẳng lẽ chúng ta còn không bằng một cái Thiên Sát Cô Tinh sao?"
Ngô Đức nghe được lời này, hung tợn trừng mắt nhìn hắn một cái. Sự việc đã thay đổi, vài người tranh chấp không ngừng, toàn bộ khung cảnh trở nên ồn ào không thể kiểm soát.
Lúc này, một âm thanh trong trẻo vang lên lần thứ hai. "Ta đã nói rồi, ta tuyển Hoa Ngọc!"
Âm thanh không lớn, nhưng lại khiến người khác phải chú ý. Mọi người đều sôi nổi kinh ngạc trước sự kiên quyết của tiểu ngốc tử, Hoa Ngọc cũng không nhịn được mà quay đầu liếc nàng một cái.
"Ngô Đức, ngươi không thiếu cô nương, sao lại cứ kiên quyết với một cái ngốc tử như vậy?" Lệ Phi Dương lại lên tiếng.
"Lệ công tử, chúng ta trong thôn có quy tắc, ngài không cần phải chen vào." Ngô Đức không dám đắc tội với người này, nhưng cũng không cam lòng nhìn miếng thịt béo bỗng dưng bay đi.
Mã Tam Tinh mặc dù trong nhà có quyền thế, nhưng trước mặt vị này, người có quan hệ thúc cháu với huyện trưởng, hắn cũng không dám đắc tội. Luôn bắt nạt kẻ yếu, nay quay đầu lại đã thấy Mã Tam Tinh tươi cười rạng rỡ.
"Nếu Lệ công tử giúp cầu tình, hôm nay ta sẽ xem ở mặt mũi của Lệ công tử, không cần các ngươi tranh cãi nữa, tiểu ngốc tử chỉ cần trả tiền là xong việc."
Hai người còn lại định nói thêm gì đó, nhưng nhìn thấy bọn họ như rắn độc đều thu mình lại, đành phải ngoan ngoãn im lặng và lùi về một bên trong tâm trạng xám xịt.
Lúc này, Lý Thuận đẩy đẩy Hoa Ngọc, nói: "Tiểu ngốc, còn không mau đem bạc trả lại, lấy giấy nợ trở về."
Hoa Ngọc chần chừ một chút, cuối cùng vẫn không hé răng mà đem năm lượng bạc vụn cùng với số tiền của mình hợp lại một chỗ, rồi đi về phía Mã Tam Tinh.
Nàng mạnh tay ném bạc vào lòng ngực hắn, rồi một phen xé giấy nợ trên tay đối phương, xé nát nó ra, vứt lên không trung. Những mảnh giấy bay lả tả như hoa tuyết rơi xuống.
Hoa Ngọc như một bóng ma, khuôn mặt giấu sau mái tóc, theo động tác của nàng như ẩn như hiện. Chỉ thấy đôi môi đỏ thắm của nàng hơi mở ra, phun ra một chữ.
"Cút!"
Mã Tam Tinh ẩn nhẫn sự tức giận, nhưng lại ngại mặt mũi với Lệ Phi Dương, đành phải cố gắng nhịn xuống, dẫn theo hai người đi cùng xoay người rời khỏi Thẩm gia.
Nhìn thấy bụi bặm rơi xuống đất, đám đông vây quanh vẫn chưa rời đi, họ tò mò quan sát xem tiểu ngốc tử và Thiên Sát Cô Tinh sẽ như thế nào ở bên nhau, nhưng đều bị thôn trưởng quát cho lùi về.
Thạch Đại Ngưu lưu luyến nhìn Thẩm Nam Châu đứng ở cửa, khuôn mặt ngăm đen của hắn lộ ra vài phần không cam lòng.
Hắn nhận ra rằng, Thẩm Nam Châu đã không còn là tiểu ngốc tử như trước kia. Trước đây, nàng đơn thuần đáng yêu, thiện lương chất phác, tuy rằng đầu óc không tốt lắm, nhưng rất ấm áp.
Khi còn nhỏ, hắn thường dẫn nàng chơi cùng, cho đến khi nàng bị ngã khiến đầu óc không bình thường, nhưng nàng vẫn mơ mơ hồ hồ nhớ được hắn, gọi hắn là Đại Ngưu ca ca.
Hắn không hề ghét bỏ nàng vì nàng ngốc, nhưng nếu thực sự cưới Châu nhi, cũng không khỏi có chút tiếc nuối.
Nhưng giờ đây, ngay cả cái tiếc nuối này cũng xa xôi không thể chạm tới.
Hôm nay, trong trận khôi hài này, Châu nhi thể hiện sự ẩn nhẫn và kiên định, với giọng nói nhỏ bé yếu ớt và thân thể mảnh mai, nhưng lại chứa đựng dũng khí mà Thạch Đại Ngưu không thể có, cùng với sự đấu tranh với hiện thực.
Cuối cùng, mọi chuyện cũng đã qua.
Đám đông tan đi, chỉ còn lại vợ chồng thôn trưởng và Lệ Phi Dương. Hoa Ngọc vẫn kiêu ngạo tự mãn, nhưng nàng vẫn là người có lễ nghĩa.
Mặc dù không hiểu vì sao Lệ Phi Dương lại giúp mình, nhưng người đàn ông này dường như đặc biệt chú ý đến nàng, thậm chí có ý muốn thân cận, nhưng nàng đều né tránh.
Nàng quay người, hướng về Lệ Phi Dương ôm quyền nói: "Cảm ơn Lệ huynh hôm nay đã dũng cảm giúp đỡ, tiền mà ta đã tích cóp sẽ trả lại ngươi."
Lệ Phi Dương cười nói: "Không đáng gì, chỉ là chuyện nhỏ, không cần để trong lòng. Ta biết ngươi cũng chỉ là xuất phát từ hảo tâm, tiền bạc sau này cũng không cần nhắc lại."
Nói xong, không đợi nàng trả lời, hắn chắp tay cùng thôn trưởng cáo từ mà đi.
Lý Thuận nhìn hai người trước mắt, một người ngây thơ vô tri, một người không coi lễ giáo ra gì, dường như không coi việc làm mai này để vào mắt. Hắn lên tiếng: "Hoa Ngọc, Châu nhi vẫn còn nợ, ngươi cũng đã lớn rồi, sau này phải sống cho tốt."
Hoa Ngọc nghe vậy lại biểu lộ không có cảm xúc, nói: "Ta không thích nàng ấy."
Lý Thuận hơi ngạc nhiên: "Hoa tiểu tử, tiền của ngươi đã xài rồi, sao lại thay đổi như vậy? Có phải ngươi ghét bỏ Châu nhi không đủ thông minh?"
Hoa Ngọc nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Lý Thuận và vợ ông, cùng với đôi mắt đen như mực của Thẩm Nam Châu, rồi nói: "Ta là Thiên Sát Cô Tinh, thì không liên quan gì đến nàng."
"Khụ, đây là lý do gì kỳ quái vậy? Những lời này đều là lời đồn," Lý Thuận phẩy tay nói, "Châu nhi khi còn nhỏ cũng là một cô gái thông minh lanh lợi, chỉ là vì bị bệnh mà lỡ mất trí óc. Tuy con bé không thông minh lắm, nhưng ít nhất cũng sẽ không gây phiền phức cho ngươi."
"Hơn nữa ngươi đã 23 tuổi, chẳng lẽ không hy vọng có một người vợ và con cái sao? Dù ngươi không nghĩ cho bản thân, cũng nên vì Hoa gia mà suy nghĩ một chút."
Hoa Ngọc quay lưng lại, không thèm nghe lời thôn trưởng nói.
Ai ngờ, một cơ thể ấm áp tiến lại gần...
"Hoa ca ca, ngươi dẫn ta đi đi, ta sợ..." Thẩm Nam Châu ôm lấy cánh tay của nàng, mềm mại mà cầu xin.
Hoa Ngọc không quen bị ai ôm như vậy, cảm nhận được cái đầu lông xù xù của đối phương cọ vào cánh tay mình, cả người lập tức dâng lên một cảm giác lạ lùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro