Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40

Hà Trung là người hầu của nhà họ Hà, từ nhỏ đã lớn lên cùng Hà Thanh Ỷ, luôn trung thành và tận tâm với mẹ con cô. Sau này, dù gia đình họ Hà dần bị lão gia nhà họ Yến kiểm soát, Hà Trung vẫn luôn theo sát bên cạnh Hà Thanh Ỷ .

Hà Trung tuổi tuy không lớn nhưng rất lanh lợi. Dù vợ chồng Hoa Ngọc thoạt nhìn chỉ là nông dân bình thường, nhưng vì tiểu thư Hà Thanh Ỷ muốn kết giao với họ, hắn không dám chậm trễ, đối với Thẩm Nam Châu càng tận tâm chăm sóc.

Hắn muốn giúp Thẩm Nam Châu đan giỏ tre, nhưng bị từ chối, đành thảnh thơi trông coi xe lừa. Sau đó, Hà Trung kể lại những chuyện thú vị mà ngày trước đã theo tiểu thư đi khắp nơi chứng kiến cho Thẩm Nam Châu nghe.

Thẩm Nam Châu bị những câu chuyện của Hà Trung làm cho vui vẻ, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Khi đến tửu lâu Yến gia, đúng lúc Hà Thanh Ỷ có mặt trong tiệm. Nhìn thấy Thẩm Nam Châu đi phía sau xe lừa, cô vô cùng ngạc nhiên và vui mừng, vội vàng chạy tới đón.

"Châu nhi, sao ngươi lại tới đây?"

"Thanh Ỷ , ca ca ta đã khỏi bệnh rồi. Ngày mai chúng ta có thể tự mình mang hàng đi giao, nên hôm nay ta đến để lấy xe lừa về."

Có lẽ vì Hà Thanh Ỷ đã xuất hiện hôm qua, nên những chuyện có thể xảy ra sau đó đều được hóa giải. Cảm tình của Thẩm Nam Châu đối với cô càng trở nên thân thiết hơn, cả người luôn tươi cười tủm tỉm.

"Ngươi ngốc à, chỉ cần nói với Hà Trung một tiếng, lát nữa ta sẽ bảo hắn mang xe lừa về, chẳng phải được rồi sao? Hôm qua nhìn ngươi mệt mỏi như vậy, nay lại đi qua đi lại chẳng phải càng thêm mệt?" Hà Thanh Ý trừng mắt nhìn nàng.

"Không sao đâu, hôm nay tiện đường lên trấn mua ít đồ. Hoa Ngọc cũng lên, nhưng nàng bảo sẽ đến muộn một chút." Thẩm Nam Châu nói, mấy hôm nay gọi "Hoa tỷ tỷ" nhiều lần khiến nàng suýt không quen miệng.

"Hoa ca ca cũng lên à, thế thì tốt quá. À, Châu nhi, để ta kể ngươi nghe, rau củ của ngươi ấy, hiện tại trong quán chúng ta bán chạy lắm! Trước kia khách đến thường chỉ thích các món ăn từ nguyên liệu tự nhiên. Bây giờ, mỗi lần họ tới đều gọi hương khoai khẩu thịt, rút tì khoai lang, củ cải hầm thịt bò nạm và món dưa leo bóp tay kia. Bốn món này giờ đã trở thành món đặc sản của quán, được thực khách gọi là 'Yến gia tứ bảo'!" Hà Thanh Ỷ hào hứng nói.

"Hơn nữa, rau củ mỗi ngày nhập một sọt dường như không đủ nữa. Có lẽ lần sau phải tăng thêm số lượng."

Nghe Hà Thanh Ỷ kể việc rau củ từ không gian của mình được tiêu thụ tốt, dù đã đoán trước, Thẩm Nam Châu vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ.
"Được, ngươi cứ tăng thêm số lượng, rồi báo lại mỗi ngày xem cần bao nhiêu là được."

Lúc này, Dư chưởng quầy cũng từ phía trước tiệm chạy vào hậu viện, thấy vậy liền cất tiếng:"Ồ, Thẩm tiểu nương tử cũng đến rồi à!"
Tửu lầu mấy ngày nay làm ăn rất tốt, tất cả đều nhờ vào hàng hóa do họ cung cấp. Dư chưởng quầy nhìn thấy Thẩm Nam Châu mà như thấy thần tài.

Thẩm Nam Châu nở nụ cười để lộ hai chiếc răng nanh, vui vẻ chào hỏi Dư chưởng quầy.

Dư chưởng quầy bảo tiểu nhị khiêng hàng đi kiểm đếm, sau đó quay lại nhìn cô gái trẻ trước mặt. Nàng trạc tuổi với tiểu thư nhà mình, nhưng ngay từ lần đầu gặp đã không giống một cô thôn phụ bình thường. Nàng không kiêu căng cũng không luồn cúi, mà tự nhiên, hào phóng.

Chưa kể, không chỉ Thẩm tiểu nương tử, ngay cả Hoa Ngọc - người vốn là một thợ săn - cũng không giống dáng vẻ của người săn thú. Anh ta văn nhã, sạch sẽ, nếu không phải thỉnh thoảng mang tới vài món đặc sản quý hiếm từ núi rừng, chính Dư chưởng quầy cũng khó mà tin anh là một thợ săn.

"Không phải người một nhà thì không vào chung cửa," Dư chưởng quầy nghĩ thầm. Nhìn dáng vẻ trắng trẻo, sạch sẽ của Thẩm Nam Châu, trong lòng càng thêm yêu thích. Cảm giác này hoàn toàn khác với lần đầu gặp nàng, khi ông thờ ơ từ chối những củ khoai lang đỏ mà nàng mang đến.

Khi tiểu nhị báo số lượng xong, Dư chưởng quầy bước tới quầy, lấy ra sáu lượng bạc đưa cho Thẩm Nam Châu.
Thẩm Nam Châu vừa nhìn đã thấy số bạc không đúng, liền nói:"Dư chưởng quầy, ngài đưa nhiều quá rồi. Mỗi lần lượng hàng chỉ đáng khoảng hai lượng ba, hai lượng bốn. Hai ngày hàng hóa làm sao có thể đến sáu lượng được?"

Dư chưởng quầy mỉm cười:"Đây là ý của tiểu thư nhà ta. Mấy ngày nay tửu lầu làm ăn tốt, đều nhờ hàng hóa của ngươi. Hàng của ngươi đáng giá số tiền này, cứ cầm đi."

Thẩm Nam Châu có chút ngượng ngùng, nói:"Những món hàng hôm qua đều bị rơi xuống đất, có chút tổn hại. Không trừ tiền cũng đã là ân huệ lớn rồi, chưa kể phí vận chuyển của Hà Trung còn chưa tính mà..."

Hà Thanh Ỷ đứng bên cạnh nghe nàng nói lắm lời thì đã sớm mất kiên nhẫn. Cô liền giật lấy bạc từ tay Dư chưởng quầy rồi nhét vào tay Thẩm Nam Châu:"Mọi người đều nói ngươi là đồ ngốc, quả nhiên đúng là ngốc thật! Cho ngươi thì cứ cầm đi! Hoa ca ca bệnh, chẳng lẽ ngươi không phải mua thuốc cho hắn sao? Quần áo trong nhà còn chỗ này vá chỗ kia, nhà ngươi cần dùng tiền không ít đâu. Có thời gian cự tuyệt bạc của người ta, chi bằng về nhà làm thêm ruộng, trồng ít đồ mới cho ta, để ta có món mới mà làm!"

Thẩm Nam Châu khẽ mỉm cười. Cô thầm nghĩ, đúng là "tiểu pháo đốt*", miệng nói sắc bén mà lòng lại mềm như đậu hũ.

*tiểu pháo đốt: một cách chỉ những người có tính cách mạnh mẽ, nóng nảy, bùng nổ như pháo khi đốt lên.

Đến lúc chuẩn bị ra về, Thẩm Nam Châu kéo Hà Thanh Ỷ ra ngoài sân, lấy từ trong sọt ra một gói nhỏ, đưa cho nàng:
"Thanh Ỷ, đây là giống mới ta trồng, ngươi thử xem thế nào."

Hà Thanh Ỷ nghe vậy, vội vàng mở chiếc bọc nhỏ. Bên trong là một đám quả lớn cỡ mắt bò, hồng hào, căng mọng, óng ánh trong suốt. Trái cây tỏa ra hương thơm ngọt ngào, nhìn qua đã thấy ngon lành, khiến nàng không khỏi thích thú, vẻ mặt đầy tò mò.

Không nói hai lời, Hà Thanh Ý bẻ ngay phần cuống quả, nhét một trái vào miệng. Vị ngọt dịu và nước trái cây thơm ngon lan tỏa khắp khoang miệng, khiến biểu cảm của nàng lập tức trở nên vừa hưng phấn vừa không thể tin nổi.

"Trời ơi, Châu nhi, đây là trái cây gì vậy? Có phải tiên quả trong vườn của Vương Mẫu nương nương trên trời không? Sao lại ngon thế này!"
Nhìn thấy Thẩm Nam Châu đang mỉm cười mà không nói, Hà Thanh Ỷ  mới nhận ra mình vừa nói to, liền hạ giọng, kéo tay Thẩm Nam Châu:
"Châu nhi, Châu nhi, ngươi thật là giỏi, trồng được cả thứ ngon như vậy. Cái này gọi là gì?"

"Đây gọi là dâu tây. Nhưng ngươi chỉ nên trộm ăn thôi. Hiện tại ta trồng được ít, nếu để người khác phát hiện, có khi họ sẽ tìm đến đòi ta dạy cách trồng, ta sợ ứng phó không nổi. A Ngọc cũng không muốn bị làm phiền."

Hà Thanh Ỷ nghe vậy, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc:"Ngươi yên tâm, ta sẽ lén trốn trong chăn mà ăn, không cho ai biết đâu!"
Thẩm Nam Châu bật cười:"Cũng không cần làm quá như vậy đâu. Trong nhà ta vẫn còn một ít, nếu ngươi thích, ngày mai ta bảo A Ngọc mang thêm cho ngươi."

"Thật sao? Ngươi còn cho ta thêm nữa à? Châu nhi, ngươi đúng là tốt quá!" Hà Thanh Ỷ vui sướng ôm lấy Thẩm Nam Châu, la lớn đầy phấn khích, hận không thể nhào vào mà cắn nàng hai cái để bày tỏ sự thích thú.

Nhìn cô gái nhỏ trước mặt đầy vẻ kích động, Thẩm Nam Châu cũng bị ảnh hưởng mà mỉm cười. Hà Thanh Ỷ tuy tính cách đơn thuần, lòng dạ không sâu, là người thiện lương. Điều này, đối với một người làm ăn như nàng, không biết nên coi là chuyện tốt hay chuyện xấu. Nhưng bất kể thế nào, nhìn dáng vẻ Hà Thanh Ỷ chân thành muốn kết giao, Thẩm Nam Châu cảm thấy thích tính cách của nàng. Hơn nữa, Hà Thanh Ỷ còn là khách hàng thân thiết, Thẩm Nam Châu tự nhiên không muốn xa lánh.

"Được rồi, Thanh Ỷ, ta phải về đây. Ngày mai nếu rảnh, ta sẽ cùng A Ngọc mang hàng đến. Ngươi mau vào trong đi."

Hà Thanh Ỷ vốn định đi cùng Thẩm Nam Châu tìm Hoa Ngọc, nhưng bị nàng kiên quyết từ chối nên đành thôi.

Thẩm Nam Châu nắm dây cương xe lừa, chậm rãi đi về phía trước. Chỗ nào càng vắng vẻ, nàng càng chạy đến đó. Khi đến một nơi không có ai, nàng dừng xe lừa lại, mượn gốc đại thụ làm chỗ che chắn rồi tiến vào không gian của mình.

Trong không gian, nàng phát hiện hai mảnh đất trồng trọt đã thu hoạch xong, mặt đất sạch sẽ không còn sót lại gì.
Hoa Ngọc đang ngồi xổm, cúi đầu ăn dâu tây.

Thẩm Nam Châu không nhịn được cảm thán, người này làm việc thật sự quá hiệu quả. Nhưng nghĩ lại, trong không gian, thời gian trôi chậm hơn bên ngoài, mà Hoa Ngọc lại là người có năng lực như vậy, nàng cũng không thấy lạ nữa.

Thẩm Nam Châu chạy hai bước đến trước mặt Hoa Ngọc, gọi:"Hoa tỷ tỷ, chúng ta ra ngoài đi."

Hoa Ngọc ngẩng đầu nhìn nàng, liền đứng dậy. Trong tay cầm một quả dâu tây, nàng đưa đến sát miệng Thẩm Nam Châu. Thẩm Nam Châu cũng không khách sáo, cắn một miếng ngay.

Hoa Ngọc nhìn nước dâu tây chảy xuống tay mình, liền ghét bỏ lau lên quần áo của Thẩm Nam Châu.

Thẩm Nam Châu trừng mắt, ngạc nhiên kêu lên:"Quá đáng! Sao ngươi không lau vào quần áo của mình!"

"Ngươi cắn thì tự nhiên lau lên quần áo ngươi," Hoa Ngọc đáp lại một cách hết sức thản nhiên.

Thẩm Nam Châu không thèm tranh cãi, nắm lấy tay nàng và ngay lập tức đưa cả hai ra bên ngoài.

Dù đã trải qua việc này hai ba lần, Hoa Ngọc vẫn chưa hoàn toàn quen. Nàng bám vào thân cây để ổn định, nhìn quanh một lượt thấy xung quanh không có ai, lúc này mới duỗi tay kéo xe lừa lại gần và hỏi:"Đi thôi, ngươi muốn mua gì?"

"Ngày hôm qua bắt được năm con cá, ăn cũng được lâu rồi. Nhưng không thể ngày nào cũng ăn cá. Hoa tỷ tỷ, ngươi muốn ăn gì không?"
Từ khi Thẩm Nam Châu đến ở nhà Hoa Ngọc, gần như ngày nào Hoa Ngọc cũng được ăn thịt. Cuộc sống như thế này, trước đây nàng không dám mơ tới, giờ lại cảm thấy đã quá đủ mãn nguyện.

Hoa Ngọc lắc đầu:"Ta không có gì đặc biệt muốn ăn. Ngươi ăn gì, ta ăn nấy. Trong nhà đồ ăn gì cũng ngon, chỉ ăn mấy món chay thôi ta cũng thấy vừa ý lắm rồi."

Thẩm Nam Châu mỉm cười, nói:"Sau này chúng ta sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, không cần sống tiết kiệm nữa. Hơn nữa, ngươi xem, ngươi ốm quá."

Hoa Ngọc cố tình liếc ánh mắt xuống ngực nàng, thản nhiên đáp:"Nói ta ốm, ngươi cũng không tự nhìn lại mình xem có bao nhiêu thịt trên người. Gió thổi mạnh một chút là ngươi cũng bay mất thôi."

Thẩm Nam Châu cảm nhận được ánh mắt của Hoa Ngọc, liền ưỡn ngực, hùng hồn đáp:"Hừ, ta còn nhỏ, đợi thêm nửa năm nữa, ta sẽ khiến ngươi phải nhìn bằng con mắt khác!"

Hoa Ngọc bất lực quay đầu, buông một câu:"Cái con bé tam nha nhà họ Hứa ấy, ngươi biết không? Cũng cỡ tuổi ngươi thôi, mà giờ đứa thứ hai sắp ra đời rồi."

Thẩm Nam Châu nghe vậy, trên đầu lập tức đầy hắc tuyến, tức tối nói:"Ngươi không biết xấu hổ mà nói ta, còn ngươi thì sao? Ngươi lớn tuổi vậy rồi, nếu không phải trời xui đất khiến đem ta chuộc về, ngươi chắc cả đời làm lão độc thân đấy!"

Hoa Ngọc nghe lời này của Thẩm Nam Châu thì sững người một chút, đang định cãi lại, thì phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân và tiếng cười khúc khích. Quay đầu lại, nàng thấy một nam tử mặc áo xanh, nửa ôm một người phụ nữ có chút nhan sắc đi ngang qua. Họ vừa đi vừa trò chuyện, khiến người phụ nữ cười duyên không ngớt.

Hai người kia không ngờ lại gặp người ở một nơi vắng vẻ thế này, lập tức giật mình.

Nam tử thấy Hoa Ngọc, trên mặt thoáng vẻ bối rối, vội rụt tay lại khỏi vai người phụ nữ kia và hỏi:"A Ngọc, ngươi làm gì ở đây?"
"Ta tới đây đưa hàng."

Lệ Phi Dương, nam tử kia, đang định nói gì đó, nhưng người phụ nữ bên cạnh đã níu lấy hắn, làm nũng:"Lệ đại ca, chúng ta đi nhanh thôi."
Lệ Phi Dương muốn giải thích một chút, nhưng tình cảnh này thật khó nói rõ. Hắn há miệng, rồi lại ngậm lại, cuối cùng chỉ hướng về phía Hoa Ngọc nói:"A Ngọc, ta còn có chút việc, hôm nào mời ngươi cùng ăn cơm nhé."

Hoa Ngọc vốn định từ chối, nhưng không biết nghĩ đến điều gì, nàng lập tức thay đổi ý định, đáp:"Được, mấy ngày tới buổi sáng ta đều khoảng giờ này đến đưa hàng. Nếu muốn tìm ta, cứ đến Yến gia tửu lầu là được."

Lệ Phi Dương lần đầu tiên thấy Hoa Ngọc trả lời thoải mái như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy rất kích động. Hắn cố gắng kiềm chế cảm xúc bên trong, gắng gượng giữ bình tĩnh và nói:"Vậy được, cứ như vậy định rồi, đến lúc đó ta sẽ trực tiếp qua Yến gia tửu lầu tìm ngươi."
Nói xong, hắn kéo tay người phụ nữ bên cạnh rồi vội vàng rời đi, biến mất trong con hẻm cong cong.

Thẩm Nam Châu nghe Hoa Ngọc đồng ý với Lệ Phi Dương đi ăn cơm cùng nhau, một cảm giác ê ẩm bỗng nhiên dâng lên trong lòng, như thể cảm thấy đồ vật riêng của mình bị người khác muốn chiếm đoạt, không khỏi tức giận mà trừng mắt nhìn Hoa Ngọc.

Hoa Ngọc nhận thấy ánh mắt của nàng, ngẩn ra một chút rồi tỏ vẻ vô tội, hơi có chút ủy khuất.

Thẩm Nam Châu hừ lạnh một tiếng rồi quay người bước nhanh đi, có vẻ như muốn tránh xa. Hoa Ngọc sợ tiểu cô nương sẽ lạc, vội vàng nắm lấy xe lừa đuổi theo.

Tác giả có lời muốn nói:
Hoa Ngọc: "Tức phụ, từ từ ta giải thích."
Thẩm Nam Châu: "Không được đi theo ta, đi với người kia đi."
Hoa Ngọc: "Không có người nào, chỉ có ngươi thôi."
Thẩm Nam Châu: "Ta tin ngươi cái quái gì."
Hoa Ngọc: "Ngươi thật sự có tâm nhãn quá nhỏ."
Thẩm Nam Châu: "Vậy làm sao chỉ có thể để ngươi là người duy nhất."
Hoa Ngọc: "Ô ô, lão bà ~ cảm động quá."
Cảm tạ vào lúc 20:41:57, ngày 08-01-2021 đến 22:53:50, trong khoảng thời gian này đã gửi cho ta phiếu bá vương hoặc tưới dinh dưỡng dịch của các tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ các tiểu thiên sứ đã gửi đầu ra địa lôi: aaliyah, đi ngang qua một cái;
Cảm tạ các tiểu thiên sứ đã tưới dinh dưỡng dịch: Tiểu thái, en 2 bình; tự giều 1 bình;
Phi thường cảm tạ các đại gia đã luôn duy trì sự ủng hộ, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro