Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 73: Đẹp không?

Vừa đi được nửa đường thì có người lớn tiếng gọi: "Gạo! Gạo! Cậu trọng sắc khinh bạn!"
Mễ Lai quay đầu lại, thấy Chu Châu đang nhảy lên né mưa trên hành lang, vẫy tay về phía cô.

Mễ Lai xoay người lại cười rồi chỉ vào mình: "Xin tớ đi! Nói Mễ Lai siêu tốt bụng."
Có hơi trẻ con, nhưng thật sự có chút cảm giác thành tựu.
Chu Châu còn chưa kịp đáp lời, một đám bạn cùng lớp không mang ô khác đã liên tiếp hô lên: "Mễ Lai siêu tốt bụng, Mễ Lai siêu tốt bụng. Mau quay lại!"

Mễ Lai cúi đầu, dùng ánh mắt hỏi ý kiến của Lộ Hoạ Nùng. Lộ Hoạ Nùng mỉm cười gật đầu với cô.
Và thế là chiếc dù rộng lớn xuyên qua màn mưa quay trở lại. Cuối cùng, mười mấy học sinh cấp ba cùng chen chúc cười đùa dưới dù.

Dưới bầu trời đen mênh mông, những màn mưa không có dấu hiệu ngừng nghỉ.

Lộ Hoạ Nùng bị ép sát vào trong ngực Mễ Lai, Mễ Lai không cầm vững được, đành đưa cán dù cho Bạch Vũ Doanh.
Bạch Vũ Doanh cao ráo, cầm chắc cán dù, nhìn như một chiếc đình di động.

Mễ Lai cũng cười, trong lòng hơi bối rối. Thật ra cô cũng không hiểu điều gì khiến mọi người cười vui như vậy, nhưng vẫn bị bầu không khí ấy cuốn theo.

Lộ Hoạ Nùng tựa mặt vào cánh tay Mễ Lai, ôm chặt Mễ Lai bước về phía trước.
Còn hỏi: "Lạnh không?"
Mễ Lai phồng má, lắc đầu.

Tới cổng trường, tấm vé trải nghiệm thời học sinh cấp ba ngắn ngủi của Mễ Lai hết hiệu lực. Các học sinh lần lượt tạm biệt nhau, rồi mỗi người lại đi về những hướng khác nhau.

Mễ Lai đứng ở cửa tiệm tạp hóa, cúi người cắm lại chiếc dù vào trụ nhựa đè bằng bình nước khoáng 5 lít.

Lộ Hoạ Nùng kéo Lộ Phi Dương lại, "Anh, xem này, anh còn nhớ cậu ấy không?"
Mễ Lai mơ màng ngẩng đầu lên, tay vẫn còn vương chút mùi kim loại từ cán dù.
Cô vội vàng cúi đầu, lau tay vào quần, rồi vươn tay ra trước mặt Lộ Phi Dương: "Anh Phi Dương, em là Mễ Lai đây. Chính là cô bé đen nhẻm mập mạp, lúc nào cũng có một đám chó hoang đi theo sau đó."

Lộ Phi Dương cầm ô trong tay, ghé sang cho Lộ Hoạ Nùng bảy phần.
Cậu vẫn thích mặc áo sơ mi trắng kết hợp với quần âu đen thoải mái. Đứng trước người khác, cậu luôn khiến người ta cảm thấy như được tắm mình trong gió xuân.

Mái tóc dần dài hơn, phần mái nhẹ nhàng rủ xuống trước trán. Lộ Phi Dương vươn tay, nắm lấy đầu ngón tay lạnh buốt của Mễ Lai.

Hai anh em nhà này quả thật khác biệt. Bàn tay Lộ Phi Dương ấm áp khô ráo, như thể cả con người cậu chưa từng chịu thương tổn. Còn Lộ Hoạ Nùng thì không giống vậy, tay cô quanh năm lạnh lẽo, có khi máu lưu thông tốt hơn một chút thì cũng chỉ hồi lại được một chút hơi ấm mà thôi.

Khi Lộ Phi Dương cười, trên mặt sẽ lộ ra hai lúm đồng tiền đối xứng.
"Nhớ chứ." Lộ Phi Dương vòng một tay qua vai Lộ Hoạ Nùng, kéo cô lại gần, "Em không học nữa à?"
Mễ Lai gật đầu: "À, em nghỉ học rồi."

Nụ cười của Lộ Phi Dương thoáng ngưng lại, cậu cúi đầu nhìn cô em gái xinh đẹp của mình.
Cậu khẽ thì thầm bên tai cô: "Ánh mắt em cũng không khá hơn anh là bao, thế mà suốt ngày khoe khoang. Anh từng chịu đủ cái kiểu bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa đau khổ đó rồi, thế mà em còn lao đầu vào làm gì không biết."
Lộ Hoạ Nùng cười, "Anh thì biết cái gì?"
Lộ Phi Dương nhếch môi. Đều mê nhan sắc cả thôi, tám lạng nửa cân ai chê ai được?

Cậu chỉ về phía chiếc xe mình lái đến, "Bọn anh về trước đây. Có dịp thì đến nhà ăn cơm nhé?"
Mễ Lai nhẹ ho một tiếng, tay lịch sự buông xuống trước người, gật đầu với Lộ Phi Dương: "Vâng. Mưa lớn thế này, lái xe chú ý an toàn."

Lộ Hoạ Nùng tức giận kéo tay Lộ Phi Dương, rồi lại kéo tay áo Mễ Lai dưới chiếc ô to, "Anh là anh trai, tất nhiên là phải đưa bạn gái của em gái về trước chứ."

Bị gọi là bạn gái trước mặt "phụ huynh" khiến mặt Mễ Lai có chút nóng lên. Cô vội vàng xua tay: "Em nhờ người đến đón rồi, hai người đi trước đi."

Lộ Hoạ Nùng chỉ vào chiếc áo phông ướt đẫm của cô, "Về nhà tắm nước nóng ngay, tắm xong thì gọi video cho tớ."
Mễ Lai ngoan ngoãn gật đầu.

Đợi đến khi đôi anh em "rồng phượng" kiệt xuất này rời đi, Mễ Lai lập tức nắm lấy cán ô, thở phào một hơi.
Vẫn có chút căng thẳng.
Thậm chí còn căng thẳng hơn khi đối diện với dân anh chị Vương Thiên Nhi kia.

Nói có người đến đón là nói dối. Mễ Lai vất vả chờ đến khi đám học sinh về hết mới gọi được xe.
Toàn thân ướt đẫm ngồi vào, tài xế taxi yêu cầu Mễ Lai trả thêm một trăm đồng tiền phí tổn thất. Lý do là chiếc ghế nơi cô ngồi bị ướt, ảnh hưởng đến việc chở khách.

Mễ Lai muốn bật cười, nhưng cuối cùng vẫn đưa tiền. Cô cảm thấy hiện giờ mình có chút tâm thái của người già điềm tĩnh. Chuyện có thể giải quyết êm đẹp, cô thậm chí không muốn phí thêm một câu.

Cuối cùng Mễ Lai vẫn quay về Bắc Uyển, vì cô không thể về nhà.
Lý Cường nói với bà nội là cô đi thành phố lớn làm việc để kiếm đủ tiền lo viện phí cho bà. Lý Cường đúng là người tốt. Đến cuối cùng, cậu cô vẫn giúp cô xây dựng hình ảnh một đứa cháu hiếu thảo, biết vươn lên.

Bắc Uyển đã cải tạo lại tất cả các phòng cho thuê ở tầng ba để làm nơi nghỉ ngơi cho đội bảo an. Một trong những phòng đó là của Mễ Lai, có phòng tắm và một chiếc giường đơn bằng sắt. Chiếc giường chỉ cần nghiêng người là sẽ phát ra tiếng cót két.

Mễ Lai nhanh chóng tắm nước nóng. Khi dòng nước ấm xối xuống mặt, Mễ Lai cuối cùng mới cảm nhận được sự mệt mỏi. Lúc ra khỏi phòng tắm, đến cả cánh tay cũng chẳng buồn nhấc lên nữa.

Mễ Lai cột dây vào móc quần áo để treo điện thoại lên quạt trần, rồi gọi video cho Lộ Hoạ Nùng.

Lộ Hoạ Nùng cũng vừa tắm xong, đang chăm chú viết bài. Vừa bắt máy, câu đầu tiên đã là: "Cậu đừng nói gì nhé, cho tớ hai mươi phút, tớ làm xong liền."
Mễ Lai mỉm cười gật đầu, cô bắt tay ra sau đầu, nằm lên gối.
Lặng lẽ nhìn Lộ Hoạ Nùng qua màn hình.

Mái tóc Lộ Hoạ Nùng xõa ngang ngực, trên người khoác chiếc áo choàng tắm trắng tinh. Mơ hồ còn có thể thấy được một chút hình ảnh không nên thấy.
Mễ Lai cảm thấy Lộ Hoạ Nùng cố ý làm vậy.

Nhưng Mễ Lai không thể nói ra. Nói ra chẳng khác nào chứng minh rằng cô thật sự có suy nghĩ không trong sáng, nếu không thì sao có thể để ý đến phần cổ áo mở rộng ấy.

Lộ Hoạ Nùng rất chăm chú làm bài, chỉ có lúc này cô mới giống một học sinh giỏi thực thụ. Cô nhíu mày rồi lại giãn ra. Cùng một logic như khi đối diện với những vấn đề trong cuộc sống.

Mễ Lai chớp mắt, xoay người. Chiếc giường sắt kêu cót két. Cô vội chống tay vào tấm ván giường, sợ tiếng kêu sẽ làm ảnh hưởng đến việc làm bài của Lộ Hoạ Nùng.

Sau khi xoay người thành công, Mễ Lai nhắm mắt lại, ngáp một cái. Ngày hôm nay quá dài, làm cô cảm thấy mệt mỏi. Cô đưa tay xoa nhẹ vùng quanh mắt, rồi len lén chui tay vào chăn nhéo đùi mình.
Cô rất nhớ Lộ Hoạ Nùng, dù hai người vừa mới gặp nhau không lâu.

Mễ Lai luôn cảm thấy những ngày vui của mình đang đếm ngược dần. Cô sợ sẽ có biến cố, mà lại không biết phải làm sao trước tương lai bất định đó.

Hai mươi phút dường như là một khoảng thời gian rất dài. Mễ Lai cảm thấy đùi mình đã bị véo đến sưng lên. Cuối cùng, Lộ Hoạ Nùng ngẩng đầu lên khỏi tờ đề. Cô đưa tờ đề lên trước màn hình, dùng bút đỏ chỉ vào con số 148 to tướng cho Mễ Lai xem.

Mễ Lai cười khen: "Giỏi thật đấy."
Lộ Hoạ Nùng hạ tờ đề xuống, nghiêng đầu nhìn Mễ Lai, cười hỏi: "Đẹp không?"
"Cái gì?" Mễ Lai hỏi.

Lộ Hoạ Nùng nhìn ra phía cửa, kéo một bên áo choàng tắm xuống. Mễ Lai lập tức bật dậy từ giường sắt.
Tiếng giường kêu kẽo kẹt.
Mễ Lai chỉ vào chiếc áo ngực cực kỳ không giống đồ lót bình thường trên màn hình, lắp bắp: "Cậu... cậu điên rồi à? Cậu... Cậu... muốn giết tớ à?"

Lộ Hoạ Nùng cười phá lên ở đầu bên kia. Cô thoải mái trượt áo choàng tắm xuống đến ngang hông, chỉnh lại hai bên rồi hỏi Mễ Lai: "Đẹp không?"
Mễ Lai vô thức sờ lên chóp mũi, cũng may không chảy máu.

Cô lắc đầu: "Không đẹp."

Lộ Hoạ Nùng híp mắt nhìn Mễ Lai: "Bộ này hơn năm trăm đồng đấy, trả tiền cho tớ đi."
Đây là lần đầu tiên Lộ Hoạ Nùng đòi tiền cô.

Mễ Lai để lại lượng tiền đủ cho bà nội hoá trị ba tháng, rồi chuyển tất cả số tiền còn lại trong tài khoản ngân hàng trên điện thoại cho Lộ Hoạ Nùng.
Lộ Hoạ Nùng nhìn số tiền, mỉm cười nói: "Tớ chấm vài bộ rồi, nhưng vì không đủ tiền nên chỉ mua bộ này. Phần còn lại sẽ dùng tiền của cậu mua, sẽ có bộ cậu thích."
Mễ Lai nhíu mày chỉ vào Lộ Hoạ Nùng: "Cậu trả lại ngay! Một xu cũng không được giữ, mau lên."

Lộ Hoạ Nùng ngồi trên ghế, đắc ý nhìn Mễ Lai, chậm rãi lắc đầu. Cô kéo áo choàng lại phủ lên người nhưng không cài nút.
Hình ảnh nửa kín nửa hở như ôm đàn tỳ bà che nửa này càng khiến người nhìn không khỏi thấy khêu gợi.

Mễ Lai bất giác lắc lắc cổ tay của mình, như muốn trấn tĩnh lại.

Có lẽ là vì ban ngày nhìn thấy cảnh tượng quá kinh ngạc, đến tối Mễ Lai liền mơ thấy một giấc mộng cực kỳ "tươi đẹp". Như Đường Tăng lạc vào Nữ Nhi Quốc, cô bị khăn lụa che mắt, lại bị đẩy vào một chiếc lều lớn.

Trong lều trải đầy da thú, ngã xuống cũng không thấy đau. Có người mặc y phục kiểu dân tộc ở vùng hẻo lánh, trên người treo đầy những chiếc chuông nhỏ. Mỗi bước đi, chuông lại kêu vang lên thanh thoát.
Cô không thấy được người ở đâu, chỉ sợ hãi bò về phía cửa lều.

Một đôi tay ngọc nắm lấy cổ áo cô, rồi người đó nở nụ cười tinh nghịch, nhẹ nhàng luồn tay vào trong vạt áo. Cô hoảng hốt đẩy ra, nhưng không đẩy được.
Người đó lột bỏ quần áo của cô, dùng đôi môi bắt đầu hôn từ chóp mũi, dần dần hôn xuống phía dưới.

Cô không biết người đó là ai, nhưng cơ thể lại không biết xấu hổ mà sinh ra phản ứng.
Vừa muốn đẩy ra lại vừa khao khát.
Cuối cùng, cô cắn mạnh đầu lưỡi mình, nhờ cơn đau mà tỉnh lại.

Mễ Lai ngồi bật dậy trên giường, còn rùng mình vì sợ. Thè lưỡi ra, dùng tay chạm nhẹ vào đầu lưỡi để chắc chắn lưỡi không bị cắn ra máu, rồi mới bất đắc dĩ đi vào phòng tắm. Cô tắm một trận nước lạnh toàn thân, đến khi cơn nóng bị nước lạnh cuốn trôi đi mới bước ra.

Sau khi mơ thấy giấc mơ như vậy, ban ngày nhìn Lộ Hoạ Nùng mặc đồng phục học sinh cũng khiến trong đầu Mễ Lai nảy sinh suy nghĩ không trong sáng. Lộ Hoạ Nùng dường như cũng thích trêu chọc cô, mỗi lần gọi video đều mặc nội y tình thú kiểu khác nhau cho cô xem.

Cuối cùng, Mễ Lai không gọi video với Lộ Hoạ Nùng nữa.
Còn trẻ mà cứ bị khơi gợi thế này rồi không cách nào giải tỏa cũng dễ tổn hại đến sức khỏe.

Sau khi thay máu đội bảo an ở Bắc Viện, gặp chuyện gì Mễ Lai cũng xử lý càng ngày càng thuần thục hơn. Mễ Lai không trực tiếp ra tay đánh người, dưới trướng cô có Lưu Đô An, còn hiệu quả hơn cả dùng dao hay súng. Dần dần, khi Mễ Lai trở thành người không ai dám nhắc đến ở Hào Đình, Tiểu Đao Nhi cuối cùng cũng gửi cành ô liu cho cô.
Gã muốn cô và A Lệ cùng ra nước ngoài gặp mình, dường như là để giao một nhiệm vụ đặc biệt tuyệt mật nào đó.

Trước khi ra nước ngoài, Mễ Lai quay về Đức Dục một chuyến. Vì hôm đó là lễ tuyên thệ 100 ngày trước kỳ thi đại học của khối 12, và Lộ Hoạ Nùng là người phát biểu. Mễ Lai đã chuẩn bị sẵn hoa, cô muốn tặng cho Lộ Hoạ Nùng một niềm vui bất ngờ trước kỳ thi đại học.

Vậy mà các bạn cùng khóa của Mễ Lai chỉ còn cách kỳ thi đại học đúng 100 ngày. Nếu cô chưa bỏ học, có lẽ giờ bà nội cũng đang tất bật luộc trứng trà để bồi bổ cho cô rồi.

Mặc bộ đồng phục in tên mình, Mễ Lai dậy sớm, cùng Chu Châu và Bạch Vũ Doanh trà trộn vào Đức Dục. Mễ Lai quen thuộc với từng nhành cây ngọn cỏ trong khuôn viên Đức Dục. Chỉ là mấy cậu nam sinh lớp 10 lại không quen biết cô, đạp xe cười đùa vòng một vòng quanh cô, trêu ghẹo: "Chị khoá trên xinh đẹp này chưa gặp bao giờ nhỉ, có bạn trai chưa?"

Mễ Lai mặc vào đồng phục, bước qua cổng bảo vệ mà tay cứng đờ vì sững sờ. Cô cứ nghĩ mình đã oai phong một cõi suốt hai năm ở thành phố H, gương mặt chắc chắn đã có nét tàn nhẫn không giống học sinh cấp ba nữa rồi, nhưng xem ra là cô nghĩ nhiều.

Mễ Lai chỉ mỉm cười lắc đầu với các cậu nam sinh. Chu Châu cười phá lên, trộm dùng khuỷu tay huých nhẹ Mễ Lai: "Được đấy, Gạo. Rời xa bao năm, về đây vẫn nhờ vào sắc đẹp mà có thể khuấy đảo mọi thứ."
Mễ Lai đắc ý nhướn mày với Chu Châu.

Cậu nam sinh không nản chí, tiếp tục đạp xe lòng vòng bên cạnh Mễ Lai. "Chị học lớp 12 à? Đi tham dự lễ tuyên thệ phải không?"
Mễ Lai gật đầu.

"Em cũng đi. Nghe nói người phát biểu hôm nay là chị Lộ Hoạ Nùng."
Mễ Lai quay sang hỏi cậu ta: "Lộ Hoạ Nùng có người yêu rồi chứ nhỉ?"
Cậu nam sinh buồn bực gật đầu: "Là lesbian, nghe nói người yêu chị ta là dân xã hội, trước đây cũng học trường mình."

Mễ Lai "chậc chậc" hai tiếng tiếc nuối: "Tiếc thật, chị còn rất thích cậu ấy, vậy là không còn cơ hội nữa rồi."
"Cái gì?" Cậu nam sinh chống chân xuống đất, vừa cười vừa đáp: "Chị đừng nói giỡn."

Chu Châu khoanh tay, cắn chặt hai bên má để không bật cười ra tiếng.

Bạch Vũ Doanh sau khi giúp bố trí hội trường xong thì ra ngoài tìm Mễ Lai.
"Gạo, Chu Châu, bên này!" Cậu gọi lớn về phía Mễ Lai và Chu Châu.

Cậu nam sinh kia nhìn Mễ Lai với ánh mắt không thể tin nổi: "Gạo? Là Gạo kia á?"
Mễ Lai cười hỏi lại: "Kia nào cơ?"

Cậu nam sinh sửng sốt một lúc, rồi vội đạp xe chạy đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro