Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25: Thứ mà cậu tặng tớ

Chu Châu lén lút đi ra tính tiền, lại bị bà chủ đẩy mạnh ví trở lại: "Lý Cường trả rồi, sao lại có chuyện bọn nhóc thanh toán khi đi ăn cùng người lớn được?"

Vừa lúc Lý Cường uống đến hơi chuếnh choáng đang muốn vào nhà vệ sinh. Anh ta liếc nhìn Chu Châu rồi xoa đầu cô: "Cháu cùng Mễ Lai và Tiểu Lộ về nhà đi. Muộn rồi, phụ huynh hẳn là lo lắng."

Sau khi thấy đám thanh niên lêu lổng kia khúm núm thế nào trước Lý Cường, Chu Châu cũng vô thức sợ anh ta. Chu Châu nhanh chóng gật đầu: "Được, cậu, cậu uống ít thôi nhé. Cháu đưa hai người bọn họ về trước, cậu không cần lo đâu."

Lý Cường cười gật đầu, muốn để lại ấn tượng tốt với bạn của cháu gái, nhưng vì trông anh ta thật sự dữ tợn, mặt lại đỏ vì rượu nên nhìn còn đáng sợ hơn ngày thường.

Chu Châu mỉm cười nhìn Lý Cường vào nhà vệ sinh rồi mới cầm lấy ví, đứng ở cửa phòng riêng vẫy tay gọi Mễ Lai và Lộ Hoạ Nùng: "Gạo, thần tiên, đi thôi! Tiểu Trí, anh đi không?"

Tiểu Trí lắc đầu: "Lát nữa tôi phải dìu anh Cường về, các cậu đi trước đi."

Mễ Lai chào tạm biệt Tiểu Trí và chú Lý rồi cùng Lộ Hoạ Nùng đi ra khỏi phòng riêng.

Đứng bên ngoài, Mễ Lai hít một hơi thật sâu không khí trong lành. Cô đứng cạnh xe máy, dùng ánh mắt ra hiệu cho Lộ Hoạ Nùng: "Về nhà lấy đồ?"

Lộ Hoạ Nùng cuối cùng cũng nhượng bộ: "Được rồi, nếu cậu không thấy phiền thì chúng ta cùng về lấy."

Chu Châu đúng lúc vẫy được taxi trống, phất tay chào hai người: "Chú ý an toàn, tớ đi trước đây."

Chu Châu vừa đi, Mễ Lai lập tức vươn tay chạm vào chiếc áo gió kaki dài đến đầu gối của Lộ Hoạ Nùng: "Hôm nay cậu thật xinh đẹp, giống idol Hàn Quốc."

Lộ Hoạ Nùng lấy mũ bảo hiểm từ dưới yên xe máy rồi đưa cho Mễ Lai một cái. Khi Mễ Lai duỗi tay ra tiếp, Lộ Hoạ Nùng lại lùi lại một bước, hỏi: "Tớ không thể giống idol Trung Quốc được à?"

Mễ Lai ngây ngô vươn tay bắt lấy, khi lấy được mũ bảo hiểm thì cười với đối phương: "Xin lỗi, cậu là ngôi sao tương lai đang lên của Trung Quốc."

Khi Lộ Hoạ Nùng ngồi lên yên xe máy của Mễ Lai, cô bỗng hỏi: "Cậu thấy làm minh tinh hơn hay ở lại trường làm giáo viên hơn?"

Câu hỏi của Lộ Hoạ Nùng quá xa vời, Mễ Lai hoàn toàn chưa từng nghĩ đến những khả năng đó, chỉ theo bản năng mà trả lời: "Chắc chắn là minh tinh rồi, ngày nào cũng tỏa sáng, còn được nhiều người yêu mến và ủng hộ, lại kiếm được rất nhiều tiền."

Lộ Hoạ Nùng đợi Mễ Lai đội xong mũ bảo hiểm, từ phía sau vỗ nhẹ lên vai cô: "Đi thôi, đến Đế Cảnh Long Dược gần Đại học Sư phạm."

Mễ Lai quay đầu nhìn Lộ Hoạ Nùng: "Chỗ đó giá nhà rất đắt đúng không?"

Lộ Hoạ Nùng xua tay: "Đi nhanh lên, cậu quan tâm giá cả nơi đó làm gì."

Xe máy khởi động ga, vất vả rẽ vào đường lớn. Lúc này đã qua thời điểm tan tầm, trên đường xe đã giảm đi nhiều. Thành phố H đang tu sửa tuyến tàu điện ngầm đầu tiên, khắp nơi đều có công trình đang thi công, khiến cho lòng người cũng nhẹ nhõm hơn mỗi khi đường không bị tắc.

Khi dừng chờ đèn đỏ, Mễ Lai quay đầu nói với Lộ Hoạ Nùng: "Hôm trước tớ xem tin tức thấy nói thành phố H vì tu sửa tàu điện ngầm mà mức độ tắc nghẽn đã xếp thứ hai toàn quốc. Kinh tế thì không bằng ai, nhưng cái này lại đứng thứ hai."

Lộ Hoạ Nùng nâng tay lên xoay đầu Mễ Lai nhìn trở lại phía trước: "Tu sửa tàu điện ngầm sẽ gián tiếp mang lại tăng trưởng kinh tế cho thành phố trong tương lai. Đây là điều mà các thành thị nhất định phải trải qua, đừng ai phàn nàn."

Mễ Lai chu môi dưới mũ bảo hiểm. Cô nói gì cũng nói không lại Lộ Hoạ Nùng, vì Lộ Hoạ Nùng cái gì cũng biết.

Thành phố H nằm ở phía Bắc Trung Quốc, lúc này đang là mùa mà mọi người mặc đủ loại trang phục. Người thì sợ lạnh không dám cởi đồ lông đồ nhung, người thì mặc áo bông, còn có người mặc áo khoác da và quần bò, khiến cho trên đường kiểu trang phục nào cũng có.

Khi gió đêm thổi qua, Mễ Lai cảm giác Lộ Hoạ Nùng sẽ lạnh.

Mễ Lai lại ngược hướng gió mà lớn tiếng hỏi Lộ Hoạ Nùng ở phía sau: "Cậu lạnh không? Tớ cởi áo đồng phục đưa cho cậu nhé?"

Lộ Hoạ Nùng lắc đầu, cả người dính sát vào lưng Mễ Lai. Hệ thống chiếu sáng của thành phố được lập trình sẵn cứ thế đồng loạt bật lên, chỉ nháy mắt đèn đường bên đường đều đột nhiên sáng lên.

Khoảnh khắc đèn bật sáng, Mễ Lai rốt cuộc mới từ tận đáy lòng thừa nhận rằng thành phố H ngoài việc từng là một thành phố công nghiệp rực rỡ thì con người nơi đây còn có một nét lãng mạn cứng cáp riêng biệt.

Đồng tử trong mắt Mễ Lai theo ánh đèn đường đột nhiên sáng lên mà co lại. Một tay Mễ Lai thò ra sờ vào bàn tay Lộ Hoạ Nùng đang ôm eo mình, xác nhận nhiệt độ vẫn bình thường, mới về trở lại tay lái.

Sau một đoạn đường dài im lặng, họ đi đến cánh cổng sang trọng của khu Đế Cảnh Long Dược. Mễ Lai chống chân trên đường, nhìn vào bảo vệ đứng thẳng ở cửa, hỏi Lộ Hoạ Nùng đang bước xuống xe: "Cậu tự đi vào có sợ không?"

Lộ Hoạ Nùng xoay người nhìn cánh cổng khu dân cư mà mình ra vào hàng ngày rồi quay lại bình tĩnh nhìn Mễ Lai. Cô nói: "Sợ", làm như việc sợ hãi khi vào khu nhà mình là điều đương nhiên.

Mễ Lai cắn môi dưới, dừng xe máy lại bên đường, khóa cẩn thận. Khi vào cổng khu dân cư, Mễ Lai rụt rè bám sát vào lưng Lộ Hoạ Nùng, sợ rằng bảo vệ sẽ phát hiện mình là một kẻ nghèo hèn không xứng được đến nơi cao cấp như vậy.

Lộ Hoạ Nùng bình tĩnh quẹt thẻ mở cổng khu dân cư. Bảo vệ đứng bên cạnh cười gật đầu: "Chào mừng cháu về nhà."

Sau khi qua cổng, lại đi qua hệ thống nước chảy ở cổng, rồi đặt chân lên con đường cảnh quan lát đá cuội, Mễ Lai mới thở phào một hơi: "Chỗ các cậu đẹp như công viên."

Lộ Hoạ Nùng quay đầu vỗ nhẹ lên lưng Mễ Lai: "Đừng lúc nào cũng khom lưng như vậy, sau này nếu bị gù sẽ khó coi."

Mễ Lai lập tức đứng thẳng lưng. Lộ Hoạ Nùng ngước nhìn cô một cái rồi cười.

"Cậu cười gì?" Mễ Lai hỏi.

Lộ Hoạ Nùng xoay người tiếp tục dẫn đường: "Cười vì cậu nghe lời, giống chó con."

"Vậy tớ là giống chó gì?" Mễ Lai lại hỏi.

Lộ Hoạ Nùng nghĩ một chút rồi nói: "Có lẽ là Shiba, lúc nào cũng ngốc nghếch cười tươi."

Đi đến khoảng giữa khu dân cư thì có một tòa nhà cao tầng nho nhỏ thấp hơn những tòa nhà chọc trời xung quanh, nhìn thật nổi bật.

Quẹt thẻ mở cửa đi vào toà nhà, Lộ Hoạ Nùng dẫn Mễ Lai đi lên tầng năm, ra khỏi thang máy là đến cửa nhà.

Mễ Lai đứng ở cửa nhịn một lúc lâu nhưng vẫn không nhịn được: "Ở đây thế này không sợ mất đồ à?"

Lộ Hoạ Nùng xoay người, lấy cho Mễ Lai một đôi dép đi trong nhà từ tủ giày, rồi đáp chắc chắn: "Không đâu."

Sau cửa là phòng khách được trang hoàng theo phong cách Trung Quốc mới, với toàn bộ nội thất làm bằng gỗ hồng sắc. Phòng khách có một kệ sách lớn gắn tường, trên kệ có đầy đủ các loại sách khác nhau.

Mễ Lai tinh mắt, nhìn thấy trong góc kệ vài cuốn truyện cổ tích nhiều màu sặc sỡ. Cô thay dép xong, chỉ vào mấy cuốn truyện hỏi Lộ Hoạ Nùng: "Của cậu à?"

Lộ Hoạ Nùng cũng nhìn qua kệ sách, hỏi Mễ Lai: "Nếu tớ nói là của Lộ Phi Dương thì cậu có tin không?"

Mễ Lai mím môi cười lắc đầu.

Lộ Hoạ Nùng nhẹ nhàng đánh Mễ Lai một cái: "Thôi được rồi, là của tớ. Bắt đầu đi, cậu cứ cười nhạo đi."

Mễ Lai rõ ràng cảm nhận được rằng khi ở nhà mình, tính cách của Lộ Hoạ Nùng có phần mềm mại hơn một chút.

Mễ Lai không đến bên kệ sách để xem những cuốn truyện cổ tích kia, mà đi theo Lộ Hoạ Nùng vào phòng ngủ.

Bên cạnh bàn học trong phòng ngủ có một tủ kính, nhưng bên trong không phải là cúp hay giấy khen mà chỉ là vài viên đá bình thường và một chồng vở trông giống như giấy nháp.

Lộ Hoạ Nùng lấy đồng phục cho vào ba lô, quay lại thấy Mễ Lai đang chăm chú nhìn tủ kính.

Lộ Hoạ Nùng đứng dậy, dùng chìa khóa mở cửa tủ kính, thò tay vào lấy một viên đá đưa cho Mễ Lai: "Đây là viên đá thần mà cậu nói, đến từ Đông Hải Long Cung."

Mễ Lai lúc này mới nhớ ra. Cô hồi nhỏ thích xem phim "Tây Du Ký" trên CCTV lúc 8 giờ tối, sau đó nhặt đá bên bờ sông đem cho Lộ Hoạ Nùng đang học mẫu giáo, bảo rằng đó là đá thần từ Đông Hải Long Cung.

Mễ Lai nhận viên "đá thần" vào lòng bàn tay, cười đến mức không đứng thẳng được mà phải cúi người.

Lộ Hoạ Nùng thấy Mễ Lai cười cũng cười theo, giữa chừng còn vỗ vỗ vào lưng Mễ Lai: "Cậu đừng cười nữa, cậu cười là tớ cũng muốn cười."

Mễ Lai nắm chặt viên đá thật bình thường này trong tay, cánh tay còn lại vịn lên ghế của Lộ Hoạ Nùng để không bị tràng cười này làm mất cân bằng.

Mễ Lai vẫn còn mang theo ý cười, quay sang hỏi Lộ Hoạ Nùng: "Hồi đó cậu có tin không? Cậu nói thật đi."

Lộ Hoạ Nùng ngồi trên giường, chu môi nhìn Mễ Lai, giọng nói trở nên mềm mại: "Tin", trông thật ngoan ngoãn và dễ bị bắt nạt.

Mễ Lai xoay người sang chỗ khác, tiếp tục cười.

Lộ Hoạ Nùng tức giận đứng dậy, túm lấy cổ áo Mễ Lai rồi đè đối phương xuống giường, cánh tay chống vào cổ Mễ Lai với vẻ hung tợn: "Cậu còn cười nữa, tớ sẽ..."

Mễ Lai nằm ngửa trên giường của Lộ Hoạ Nùng, tiếp tục cười hỏi: "Cậu sẽ làm gì? Giết tớ à? Giết người là phạm pháp."

Lộ Hoạ Nùng lúc này đang đè lên người Mễ Lai. Cô nhếch lông mày nghĩ một chút, nhưng chưa kịp nghĩ gì, Mễ Lai dựa vào lợi thế của học sinh ban thể dục nhanh chóng lật ngược vị trí của hai người.

Mễ Lai đặt tay lên chỗ xương quai xanh của Lộ Hoạ Nùng, đắc ý nhướn mày nhìn xuống: "Thể lực cậu không ổn, phải tập luyện."

Lộ Hoạ Nùng cố ý lạnh mặt, trợn mắt nhìn đối phương: "Thả ra."

Mễ Lai cười xấu xa, đưa tay xuống dưới nách đối phương. Chỉ vừa nhẹ nhàng động đậy ngón tay, lập tức Lộ Hoạ Nùng cong người đầu hàng, gương mặt lạnh lùng vờ vịt lúc nãy cũng nhanh chóng tan biến.

"Cậu cầu xin tớ, tớ sẽ thả cậu ra." Mễ Lai cười nhìn Lộ Hoạ Nùng đang ngả nghiêng vặn vẹo trên giường.

Lộ Hoạ Nùng hoảng loạn vội vàng nắm lấy tay Mễ Lai, tóc rối bù như kẻ điên, thở hổn hển nhìn Mễ Lai, run rẩy cầu xin: "Xin cậu, thật mà, Mễ Lai."

Mễ Lai mới thả cô ra.

Lộ Hoạ Nùng được tự do. Vốn đang tràn đầy tự tin, cô nhanh chóng đứng dậy đẩy Mễ Lai ngã xuống. Cô đắc ý ngồi lên eo Mễ Lai, một tay đặt trên cổ Mễ Lai, nâng cằm hỏi: "Cậu chịu thua chưa?"

Mễ Lai nằm trên giường của Lộ Hoạ Nùng, một tay gối dưới đầu, tay kia nhẹ nhàng giữ eo Lộ Hoạ Nùng để ngăn cô ngã, không hề có dáng vẻ sợ hãi của người bị khống chế.

Lúc này, Lộ Hoạ Nùng còn đang tóc tai bù xù che kín mặt, nhưng lại mang một vẻ tự mãn và đắc ý không rõ nguyên do. Mễ Lai không hiểu Lộ Hoạ Nùng có gì để đắc ý, vì chỉ cần cô muốn là có thể ngay lập tức lật ngược Lộ Hoạ Nùng lại. Nhưng Mễ Lai vẫn giữ lại chút lý trí, cố nhịn cười hỏi Lộ Hoạ Nùng: "Vậy khi nào thì cậu biết đó không phải là đá thần?"

Lộ Hoạ Nùng im lặng một lúc lâu, nghiến răng nghiến lợi trả lời: "Lúc chuyển trường, tớ mang nó đi theo, ngày nào cũng cầu nguyện nó giúp anh tớ mau khỏe lại, nhưng bạn cùng bàn nói thứ này chỉ là viên đá bình thường ở bờ sông. Tớ không tin, hôm sau bạn đó còn cố tình đi bờ sông nhặt cho tớ một túi đầy, viên nào cũng đẹp hơn viên của cậu."

Mễ Lai cười: "Vậy sao trong tủ không để những viên đá đẹp đó?"

Lộ Hoạ Nùng mím môi chỉnh lại tóc. Khi cô cúi người xuống lấy dây buộc tóc trên bàn đầu giường, cả hai mới nhận ra khoảng cách giữa hai người đang quá gần. Không khí bỗng trở nên hơi lúng túng.

Mễ Lai khéo léo nghiêng đầu tránh một chút, Lộ Hoạ Nùng nhân đó với tay lấy dây buộc tóc trên bàn, sau đó lập tức ngồi thẳng dậy.

Cô ngồi trên eo Mễ Lai buộc tóc, rồi nhận ra như vậy cũng không ổn. Lộ Hoạ Nùng thong thả từ trên người Mễ Lai đứng dậy, im lặng ngồi ở mép giường.

"Vì những viên đá đẹp kia đều vô nghĩa, thứ mà cậu tặng tớ mới là tốt nhất." Lộ Hoạ Nùng nói như vậy.

Mễ Lai ngồi dậy, giơ tay nâng lên đầu Lộ Hoạ Nùng vốn đang rũ xuống. Cô cảm thấy mình nên làm điều gì đó, đặc biệt khi Lộ Hoạ Nùng đã thể hiện rằng bản thân hoàn toàn thiên vị và tin cậy cô.

Thế rồi, điện thoại của Mễ Lai đổ chuông.
Mễ Lai ngượng ngùng rút tay lại, mở điện thoại thấy hiển thị tên của Tiểu Bạch, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì cuộc gọi này đến kịp thời, giúp cô tránh được một ít sai lầm về nguyên tắc.

Mễ Lai xoay người, cũng ngồi ở mép giường bên cạnh Lộ Hoạ Nùng.
Tiếp điện thoại, cô hỏi: "Có chuyện gì à?"

"Tớ vừa tỏ tình với Khả Khả." Bạch Vũ Doanh trả lời với giọng điệu nhẹ nhàng.
Nghe như cậu đang ở bên ngoài, ống nghe còn truyền đến tiếng gió thổi vù vù.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro