Chương 21: Tình địch chạm mặt
Mễ Lai nhìn về phía Lý Cường.
Lý Cường cũng nhìn Mễ Lai: "Hay là thế này. Nhóc làm việc cho tôi để trả nợ, mỗi tháng tôi tính cho hai nghìn. Thế nào?"
"Công việc gì? Vậy lúc tôi đi học thì tính sao?" Mễ Lai hỏi lại.
"Đi học? Nhóc vẫn còn đi học à? Thế thì tan học đến làm, tôi tính tiền cho." Lý Cường nhướn mày nhìn về phía Mễ Đông Phát: "Lúc nào anh trả xong nợ, tôi sẽ để con gái anh đi."
Mễ Đông Phát trợn mắt nhìn anh ta, mắt đỏ ngầu.
Mễ Lai nhanh chóng chìa tay ra với Lý Cường: "Tôi đồng ý."
Lý Cường vung tay đẩy tay Mễ Lai ra: "Nhóc con, giả vờ gì chứ, mai đến chợ xe tìm tôi." Nói xong, anh ta dẫn người nghênh ngang rời đi.
Mễ Lai ngã lưng nằm liệt trên băng ghế sofa hỏng.
Mễ Đông Phát còn muốn dạy dỗ Mễ Lai, nhưng bị Mễ Lai chống vai đẩy mạnh xuống đất.
"Ông muốn nói gì? Nói tôi còn nhỏ không nên xen vào mấy việc bừa bãi của ông à? Ông cũng có tuổi rồi, đừng ra vẻ nữa, nhanh chóng nghĩ cách trả nợ đi." Mễ Lai một mình đẩy sofa ra, rồi mở cửa.
Bà nội chạy ra, kiểm tra Mễ Lai từ đầu đến chân rồi mới yên tâm.
"Vừa rồi là Tiểu Cường đến à?" Bà hỏi.
"Dạ, con trai bà gọi người ta là Lý Cường." Mễ Lai nói xong vào nhà.
Một lần nữa nổi lửa. Chờ cho đồ trong nồi sôi lên, Mễ Lai lần lượt nêm xì dầu, sa tế, dấm và muối.
Bà nội nhẹ nhàng đẩy Mễ Lai ra: "Để bà làm, con đi dọn dẹp hành lý đi. Có phải trường không cho ở nữa không? Sao lại mang đồ về hết rồi?"
Mễ Lai lúc này mới nhớ đến chuyện ở trường, cô "Dạ" một tiếng, "Từ nay học ngoại trú." Cô cúi xuống nhặt chiếc túi hành lý đặt trên đất, xách vào phòng.
Ngôi nhà đất nhỏ, mái lợp bằng cỏ. Bên trong nhà có một cái giường đất lớn, bà nội đặt một tấm bình phong trên giường làm vách ngăn.
Mễ Lai cởi giày bước lên giường đất, kéo cửa trượt ở giữa tường ra, chui vào là vào được góc phòng nhỏ chỉ thuộc về mình.
Trải đệm ra, đặt chăn lên trên, Mễ Lai mệt mỏi nằm xuống.
Lấy ra chiếc Nokia, nhìn danh bạ từ trên xuống dưới, trong lòng buồn bã.
Mễ Lai cả đời lấy trứng chọi đá để sinh tồn, khó khăn lắm mới lớn lên để bà nội đỡ vất vả, lại bị buộc phải mang một khoản nợ kếch xù.
Sao Mễ Đông Phát không chết ở ngoài kia luôn đi? Nhất định phải quay về gây phiền phức.
Còn ông cậu chưa từng gặp qua kia nữa, cũng khiến Mễ Lai nhớ đến mẹ ruột của mình.
Hồi cấp hai, trong một lần bà nội đón Mễ Lai về nhà, hai người khi đứng ở bên ngoài cửa kính một nhà hàng Tây đã thấy mẹ cô một lần. Bà nội nói người phụ nữ trung niên đang ôm đứa nhỏ trong lòng sờ sờ nắn nắn chính là mẹ ruột của cô.
Mễ Lai không tin, kéo bà nội đi luôn.
Bây giờ nghĩ lại, hai chị em có phần rất giống nhau. Cả hai đều có đôi mắt phượng và môi mỏng. Một vẻ ngoài lạnh nhạt.
Không biết ngủ từ khi nào, lại bị người đánh thức.
"Đến giờ ăn rồi, Mễ Lai."
Mễ Lai giương mắt. Mễ Đông Phát với quầng mắt thâm đen cẩn thận nhìn cô qua khe cửa.
Mễ Lai từ dưới chăn đứng dậy, kéo cửa ra, đẩy Mễ Đông Phát, ngồi im lặng ở mép giường.
Ở ngoài mép giường có một cái bàn lớn hơn cả tuổi Mễ Lai, khi không mở ra thì hình vuông, mở ra bốn góc cong cong thì sẽ biến thành một cái bàn tròn lớn.
Bà nội xới cơm cho cô.
Mễ Lai nhận bát bằng hai tay, "Mễ Đông Phát, ông không thể để bà nội trả nợ cho ông, được chứ? Sau này có tính toán gì không?"
Mễ Đông Phát liếc nhìn thần sắc của Mễ Lai, trả lời cô: "Nghề cũ thôi."
Mễ Lai gật đầu: "Tuỳ ông."
Bà nội cười tiếp: "Chỉ cần anh chịu làm việc là được, sau này đừng đánh bạc nữa."
Mễ Lai nói không để tâm, nhưng trong lòng vẫn hy vọng Mễ Đông Phát lần này thực sự hoàn lương.
Ăn xong, Mễ Lai nắm lấy cổ tay bà nội, ánh mắt ra hiệu cho Mễ Đông Phát đi rửa bát.
Sau khi Mễ Đông Phát đi, Mễ Lai quay lại phòng nhỏ của mình thì nhận được điện thoại từ Chu Châu.
"Cậu về đến nhà chưa?"
"Ừ." Mễ Lai trầm giọng đáp lại.
"Tâm tình không vui à? Có muốn ra ngoài chơi không?"
Mễ Lai chưa bao giờ cảm thấy ghen tị với Chu Châu như lúc này. Cô bạn sống vô tư, lớn lên nhờ tiền tài, dường như chưa bao giờ có phiền muộn. Hơn nữa, những phiền muộn có thể giải quyết bằng tiền cũng không được coi là phiền muộn.
"Không đi đâu, mệt." Mễ Lai nói.
Chu Châu ngừng nói đùa, hỏi: "Cậu rốt cuộc sao vậy? Nhà cậu ở đâu? Giờ tớ đến tìm cậu."
Mễ Lai giương mắt nhìn trần nhà có thể bong cả mảng sơn bất cứ lúc nào, tiếp tục từ chối: "Tớ phải làm việc trong kỳ nghỉ, khai giảng liên lạc lại." Nói xong, Mễ Lai đơn phương cúp điện thoại.
Điện thoại để bên cạnh một lúc lâu, Chu Châu không gọi lại hay nhắn tin cho cô.
Có thể là đang giận.
Mễ Lai xoay người, lần đầu tiên hiểu ra những bạn học mà mình gặp mặt mỗi ngày thực sự thuộc tầng lớp mà cô không thể nào với tới. Mễ Lai bắt đầu cảm thấy tự ti.
Tình yêu có thể làm người ta mù quáng, còn sự tự ti trong tình bạn thì thật không hợp lý.
Mễ Lai chơi rắn săn mồi nửa giờ, nhưng vẫn cảm thấy nhàm chán.
Ngồi dậy khỏi giường, Mễ Lai lén kéo cửa ra thành một cái khe, nhìn xem bà nội và Mễ Đông Phát đang làm gì ở bên ngoài.
Lúc này, Mễ Đông Phát trông giống như một người con hiếu thảo, cúi đầu giúp bà nội gấp hộp máy bay.
Có lẽ bà nội lại nhận được "dự án" mới từ bạn bè lâu năm.
Mễ Lai mở cửa trượt, đôi chân dài bước tới ngồi bên bà nội, hỏi: "Bà, dạy con. Làm cái này có lời hơn khăn tắm không?"
"Có chứ." Bà nội đẩy kính lão trên mũi, "Cái này đơn giản, theo đường in sẵn, gấp một nghìn cái thì có thể kiếm được năm đồng."
Mễ Lai vừa gấp được hai cái thì điện thoại bắt đầu rung.
Mễ Lai nhìn vào màn hình hiển thị cuộc gọi. Một dãy số, là số của Lộ Hoạ Nùng. Lộ Hoạ Nùng tự tay xóa liên lạc trong danh bạ của Mễ Lai, nên khi gọi đến chỉ thấy một dãy số.
Mễ Lai đặt hộp xuống, tránh trong phòng nhỏ nghe điện thoại.
"Mễ Lai, cho cậu mười phút. Tớ đang đợi ở cửa hàng tiện lợi trên giao lộ gần nhà cậu." Nói xong, Lộ Hoạ Nùng cúp máy, không cho từ chối.
Mễ Lai đành phải khoác áo phao, nói một câu với bà nội rồi đi.
Bên ngoài, tuyết trong sân đã dày đặc. Mễ Lai thuận tay lấy một cái chổi quét vài cái rồi mới ra ngoài.
Đèn đường phát ra ánh sáng vàng ấm chiếu xuống tuyết, làm cho tuyết trắng trở nên u ám, ánh lên sắc vàng.
Trên đường có người vừa tan ca vội vàng về nhà, cũng có học sinh trung học vừa kết thúc giờ học bổ túc. Ai ai cũng mang vẻ mỏi mệt trên gương mặt.
Mễ Lai thấy một cái vỏ lon rỗng trên đường, vừa đá vừa chậm rì rì đi đến cửa hàng tiện lợi đầu ngõ.
Trước cửa không có ai, có lẽ là đợi ở bên trong.
Mễ Lai cúi xuống nhặt vỏ lon mà mình đã đá suốt đường, ném vào thùng rác gần cửa.
Ngẩng đầu lên, thấy Chu Châu cầm một đống đồ ăn vặt đang thanh toán ở quầy thu ngân.
Lộ Hoạ Nùng đứng dậy từ ghế cạnh cửa sổ, kéo Mễ Lai ngồi xuống bên cạnh mình.
Phía sau có tiếng của Bạch Vũ Doanh: "Ôi chao, Gạo, cửa hàng tiện lợi chỗ cậu thật ngầu quá đi. Nếu chị dâu không dẫn tớ đến, tớ nhất định sẽ tiếc nuối chết."
Mễ Lai nhìn xung quanh. Vẫn như hồi nhỏ, cả cửa tiệm treo đầy những tấm thiệp và đồ chơi mà học sinh tiểu học thích.
Điểm đặc biệt duy nhất, cũng là điểm mà Lộ Hoạ Nùng và Mễ Lai từng yêu thích nhất, là phía trong cùng có một ô cửa sổ rất lớn, trong lớp kính khổng lồ của cửa sổ trồng một cây xanh to không rõ tên, bên cạnh còn điểm xuyết vài lá chuối.
Chu Châu xếp đống đồ ăn vặt đã thanh toán lên bàn gần cửa sổ, ngồi ở bên phía còn lại của Mễ Lai, vỗ vai cô: "Sao vậy? Không vui à? Không vui còn không chịu tìm tớ à?" nói một cách tự nhiên như trẻ con đói thì phải tìm mẹ.
Mễ Lai che đầu, cực kỳ ngượng ngùng hỏi: "Cậu muốn gì? Muốn tớ cảm động đến chết hả?"
Chu Châu "hứ" một tiếng: "Đừng màu mè, tớ không ăn mấy chiêu này đâu."
Bạch Vũ Doanh chọn xong đồ uống, xếp đồ uống và đồ ăn vặt lại với nhau, rồi ngồi bên cạnh Chu Châu.
"Chà, cứ thế này xem tuyết đúng là hạnh phúc."
Mễ Lai giờ mới hiểu, thì ra trong bốn người bọn họ, người có tâm hồn văn nghệ nhất là Bạch Vũ Doanh.
Chu Châu nhìn thấy tên tài khoản "người yêu qua mạng" trong điện thoại Bạch Vũ Doanh, liền trêu chọc: "Chà, coco, con chó của chú ba nhà tớ cũng tên này."
Bạch Vũ Doanh trừng mắt với Chu Châu: "Cậu thì biết gì? Là coco trong Coco Chanel, phong cách Tây nhé."
Những điều khó nói cũng trở nên tương đối dễ mở miệng trong bầu không khí này. Mễ Lai nói xong, Lộ Hoạ Nùng chìm vào im lặng.
Chu Châu ném cho Mễ Lai cái thẻ ngân hàng mà cô từng nhắc đến, không thèm chớp mắt: "Trong này có 100 nghìn, sau này dự Olympic nhớ trả gấp đôi cho tớ."
Bạch Vũ Doanh kinh ngạc: "Ôi chao, phú bà. Trên người tớ giờ chỉ có hai trăm. Gạo, đợi tớ hai tháng được không?"
Mễ Lai nhíu mày. Chu Châu mạnh tay nhét thẻ ngân hàng vào túi áo phao của Mễ Lai. "Không phải vay miễn phí đâu, nhớ trả lãi."
Mễ Lai nghẹn lời. Lộ Hoạ Nùng nhanh tay ném vào miệng cô một miếng khoai tây chiên.
"Đừng có khóc lóc nữa. Hôm nào đi gặp ông cậu mà cậu chưa gặp bao giờ kia có sợ bị bắt nạt không?"
Mễ Lai dựa đầu vào vai Lộ Hoạ Nùng, cọ một chút rồi lắc đầu: "Không sao, thấy không ổn là tớ chạy. Một tháng có thể gán nợ hai nghìn, khai giảng xong vẫn được tính, tiền này kiếm không mất công vô ích."
Mấy học sinh cấp ba ở lại đến tận khi cửa hàng tiện lợi đóng cửa, ông chủ bắt đầu đuổi khách.
Mễ Lai cầm trong tay túi nhựa từ cửa hàng, hỏi: "Các cậu về kiểu gì?"
Lộ Hoạ Nùng nói rất thoải mái: "Không về. Đến nhà cậu ở nhờ. Bà nội chắc vẫn nhớ tớ."
Mắt Chu Châu ngay lập tức phát sáng: "Vậy tớ cũng muốn đến nhà cậu ở nhờ."
Mễ Lai lại nhìn về phía Bạch Vũ Doanh, Bạch Vũ Doanh xua tay: "Tớ không được. Nếu ban đêm tớ không về, bố tớ sẽ đánh gãy chân."
Có vẻ Tiểu Bạch không chỉ là thanh niên văn nghệ, mà còn là người có gia giáo rất nghiêm khắc.
Sau khi tiễn Bạch Vũ Doanh về, Mễ Lai dẫn hai người vào sân nhà mình.
Buổi tối, ngôi nhà tranh nhỏ trông đẹp hơn một chút so với ban ngày, cũng không có vẻ gì nghèo nàn tồi tàn.
Ánh đèn trong nhà chiếu ra từ cửa sổ, nhìn từ bên ngoài cảm giác rất ấm cúng, giống như ngôi nhà của những chú lùn trong truyện cổ tích.
Từ lúc vào sân, Chu Châu vẫn không ngừng nói. "Ôi, cái ghế sofa này ngầu thật." Vào trong nhà. "Ôi, nhiều hộp giấy thế, trong nhà ấm áp ghê." Chu Châu nhìn gì cũng thấy mới mẻ.
Mễ Lai ngượng ngùng dẫn hai người từ giữa giường đất đi qua.
Bà nội đang đứng bên cửa trượt, giúp Mễ Lai trải thêm đệm, đặt thêm chăn.
Mễ Đông Phát có chút tinh ý, nhưng không đủ nhiều.
Giữa đêm, ông ta hỏi mọi người: "Ăn tối chưa? Cần chú nấu chút gì không?"
Trước khi trốn nợ vì cá cược, ông ta từng mở một quán ăn nhỏ, tay nghề cũng khá ổn.
Chu Châu vui vẻ ngồi ở đầu giường đất nóng hầm hập, gật đầu: "Được, vậy phiền chú."
Mễ Lai giúp Lộ Hoạ Nùng trải xong chăn, nhỏ giọng hỏi: "Cậu còn cần gì không? Tớ đi múc nước giúp cậu, rửa mặt xong để cậu ngủ luôn."
Lộ Hoạ Nùng ngoan ngoãn gật đầu, còn từ trong túi lấy ra chia cho Chu Châu một chai nước súc miệng.
Mễ Đông Phát ở trong góc bếp chật chội bận rộn thái xào. Chu Châu cởi áo khoác và quần ngoài, ngồi ở đầu giường đất vừa chờ ăn vừa trò chuyện với Mễ Lai.
"Gạo, nơi này ngầu quá đi."
Mễ Lai khó hiểu hỏi: "Ngầu chỗ nào?"
"Không biết, chỉ thấy rất ấm áp, thật sự là nhà." Chu Châu đáp.
Mễ Lai chỉ vào quần thu đông của Chu Châu hỏi: "Cậu mặc cái này không lạnh à? Không ai mắng cậu là phải mặc thêm à?"
Lộ Hoạ Nùng rửa mặt xong, đi từ mép giường lại ngồi bên cạnh Mễ Lai, đưa tay duỗi đến cổ đối phương, hỏi: "Chính cậu có mặc ấm không? Cứ lo hộ cái này cái kia."
Mễ Lai bị lạnh đến rụt vai lại, kéo tay Lộ Hoạ Nùng vào tay mình chà xát: "Tớ phải lo chứ, rốt cuộc chủ tịch Chu là chủ nợ lớn của tớ mà."
Chu Châu hiếm khi không nói lời nào, chỉ ôm đôi chân mặc quần thu đông nhìn hai người.
Bà nội Mễ từ dưới tủ lấy ra một bộ bài poker, cẩn thận mở một khe cửa hỏi Mễ Lai: "A Lai, có muốn chơi bài với các bạn nhỏ không?"
Chu Châu nhận lấy bằng hai tay, cười rất ngoan ngoãn: "Được, bà ơi." Thực sự quán triệt từ "bạn nhỏ".
Trong lúc chờ ăn, Lộ Hoạ Nùng buồn ngủ ngả vào người Mễ Lai, tay cầm bài bị Mễ Lai nhìn rõ.
Mễ Lai và Chu Châu thông đồng gian lận bằng ánh mắt, thắng liên tiếp năm sáu ván. Lộ Hoạ Nùng cuối cùng cũng nhận ra bên cạnh mình có "gián điệp".
Lộ Hoạ Nùng ngồi thẳng dậy, dựa vào cửa tủ, giữ chặt bài của mình trước ngực: "Ván cuối này nếu tớ không thắng, tớ sẽ viết ngược chữ 'Lộ'."
Học sinh giỏi bắt đầu đánh bài nghiêm túc, vì vậy mấy học sinh kém bị đánh cho thê thảm. Chu Châu là người đầu tiên giơ cờ trắng: "Tớ phục, thật đấy."
Mễ Lai thu bài lại, nâng cái bàn nhỏ lên đặt trước mặt Chu Châu, rồi xoay người giúp Lộ Hoạ Nùng nằm xuống cạnh tủ.
Mễ Đông Phát bưng bát mì trộn tương đến cẩn thận đặt lên bàn nhỏ, nhìn Chu Châu với ánh mắt chờ mong.
Mễ Lai nhìn một cái về phía Mễ Đông Phát, thay ông ta nói: "Cậu nhanh nếm thử. Đây là món mì trộn tương sở trường của bố tớ, năm xưa đặc biệt đến thủ đô tìm thầy học, rất chính tông."
Chu Châu cầm đũa gỗ, trộn nhẹ một chút rồi bắt đầu ăn. Khi ăn, còn không quên giơ ngón tay cái hướng về phía Mễ Đông Phát.
Mễ Đông Phát yên lòng, lùi khỏi căn phòng nhỏ.
Chu Châu ăn rất nghiêm túc, chắc chắn còn chăm chú hơn lúc trên lớp.
Mễ Lai ngồi bên cạnh, nhìn về phía gáy Lộ Họa Nùng mà ngây ngốc.
Chu Châu nhẹ nhàng đẩy tay Mễ Lai, nói nhỏ: "Cậu ấy dẫn bọn tớ đến. Nói rằng cậu chắc chắn lại tái phát bệnh cũ, người ta đặc biệt đến để an ủi cậu."
Mễ Lai quay đầu: "An ủi?"
"Ừ. Tớ không biết phải nói thế nào, nhưng là lòng tốt, đối tốt với cậu."
Mễ Lai mỉm cười.
Khi Chu Châu cũng thu dọn xong, tắt đèn, hai người cùng nằm xuống.
Hiếm hoi nhà mới có khách, Mễ Lai cảm thấy giường đất còn nóng hơn bình thường.
Mễ Lai còn trẻ, cơ thể cũng khỏe, bị nóng thấy khó chịu, chỉ có thể lật qua lật lại.
Lộ Họa Nùng đột nhiên vươn tay đặt lên chăn Mễ Lai, Mễ Lai quay đầu lại.
Lộ Họa Nùng nói nhỏ: "Tớ tay lạnh, chân lạnh. Lại đây."
Mễ Lai quay đầu nhìn Chu Châu đang ngủ say, như thể đang "vụng trộm", lặng lẽ chui vào chăn của Lộ Họa Nùng.
Lộ Họa Nùng không nói dối. Tay chân cô đúng là lạnh, sờ vào cảm giác như ngọc bích thượng hạng luôn ở nhiệt độ ổn định.
Lộ Hoạ Nùng tiếp tục nói nhỏ với Mễ Lai: "Cậu từng nghe nói chưa? Người tay ấm có người thương."
Mễ Lai cười: "Bà nội thương tớ. Còn cậu thì sao?"
"Tớ? Không ai thương nên mới lạnh." Lộ Họa Nùng hơi ngẩng đầu, tóc dài toàn bộ xõa ra sau.
Mễ Lai không đồng ý: "Có tớ thương cậu. Từ giờ nhất định phải ấm lên."
Lộ Họa Nùng dựa đầu vào cổ Mễ Lai, thì thầm: "Đừng nói nữa, ngủ đi."
Tư thế ngủ này khiến Mễ Lai càng không thể ngủ được. Cô cảm thấy như có gì đó nhẹ nhàng gãi ở trong lòng. Mỗi khi Lộ Họa Nùng động đậy, Mễ Lai còn cảm thấy bụng dưới không ổn lắm. Cô trộm hít thở sâu, cố gắng tránh xa cơ thể của Lộ Họa Nùng.
Bà nội thường dậy sớm. Trời vẫn chưa sáng rõ, bà đã dậy bắt đầu làm bữa sáng, rồi cho gà con, vịt con ăn.
Lộ Họa Nùng mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy quầng thâm của Mễ Lai, hỏi: "Cậu không ngủ à?"
"Không ngủ được."
Lộ Họa Nùng đứng dậy mặc quần áo, sau khi mặc xong thì nói lời tạm biệt với Mễ Lai: "Giúp tớ nói với Chu Châu một tiếng. Tớ đi trước đây."
"Sao vội thế? Không ăn sáng à?"
"Ừ, nhân lúc chưa bị phát hiện, phải về nhanh." Lộ Họa Nùng dùng tay che miệng ngáp một cái rồi tiếp tục nói với Mễ Lai: "Nếu gặp phải chuyện gì không ổn, nhớ báo cảnh sát, nghe chưa?"
Mễ Lai gật đầu: "Ừ."
Cô nằm im không nhúc nhích, lại nghe thấy Lộ Họa Nùng giải thích với bà nội một lần nữa rồi mới nghe thấy tiếng mở cửa.
Sáng sớm, giường đất đã nguội. Mễ Lai đắp chăn lên đầu rồi mơ màng ngủ.
Khi tỉnh dậy lần nữa, Chu Châu đã cùng với bà nội và Mễ Đông Phát ăn xong bữa sáng.
Trước khi đi, Chu Châu còn đặc biệt gói mang theo vài chiếc bánh rán do bà nội tự tay làm.
Mễ Lai buồn bã ỉu xìu ăn sáng rồi thay đồ, bắt xe buýt tới chợ xe.
Chợ xe là nơi tập trung của những người bán xe cũ. Cả một con phố toàn là các cửa hàng xe cũ tồi tàn.
Dù nhìn qua không tươm tất, nhưng nghe nói thị trường xe cũ mang lại nhiều lợi nhuận.
Mễ Lai tìm một tiệm sửa xe lớn, bước vào hỏi: "Tiệm của Lý Cường là tiệm nào?"
"Cô tìm anh Cường à? Đi vào trong vài trăm mét, cái biển hiệu màu cam nổi bật nhất ấy." Một nhân viên rửa xe riêng đi ra chỉ đường cho Mễ Lai.
Mễ Lai cảm ơn rồi đi tiếp. Khi nhìn thấy biển hiệu xưởng sửa xe Cường, cô không khỏi bật cười.
Còn để tên Cường. Đèn trang trí hình chữ Nhân đứng rủ xuống bên dưới dòng chữ, buổi tối khi bật đèn lên đại loại sẽ biến thành "Xưởng sửa xe Cường", mà dù sao cái tên này cũng hợp.
Mễ Lai vào trong, đầu tiên thấy được gã tóc vàng hôm qua. Cô hỏi: "Lý Cường đâu?"
Gã tóc vàng ngạo mạn liếc Mễ Lai một cái như thể cô nợ cậu ta tám triệu, chỉ tay vào cánh cửa kính trong xưởng.
Mễ Lai đi tới nhìn vào cánh cửa kính, thấy vài người đang quây quần bên một bàn tròn nhỏ ăn lẩu.
Hơi nước nóng bốc lên dính vào lớp màng nhựa xung quanh. Mễ Lai mở cửa, hương vị thịt dê nhúng bốc lên.
Lý Cường ngẩng đầu, thấy là Mễ Lai thì dùng chân kéo một cái ghế nhựa nhỏ, dùng đũa chỉ vào đó bảo cô ngồi.
Mễ Lai ngồi xuống, Lý Cường lại để ở trước mặt cô một bộ bát đũa.
Bát làm bằng thép, có lẽ để tránh bị vỡ. Mễ Lai không khách khí cầm đũa lên, hưởng thụ bữa thịt dê nóng hổi.
Ăn xong, Lý Cường ngậm tăm trong miệng, nắm lấy cổ áo Mễ Lai.
"Làm việc ở chỗ này có hai cái. Một là nhanh nhẹn, hai là phải nghe lời tôi." Anh ta kéo Mễ Lai đến bên gã tóc vàng, chỉ vào chiếc xe trước mặt cậu ta: "Theo Tiểu Trí học việc."
Gã tóc vàng tên là Tiểu Trí, mặc bộ đồ lao động liền thân màu đen. Cậu ta lấy găng tay từ túi quần ra đeo vào, rồi ném cho Mễ Lai một miếng giẻ lau.
"Xịt nước xong thì lau khô. Cô biết làm đi?" tiếng phổ thông khá chuẩn.
Mễ Lai gật đầu. Tiểu Trí không muốn nói chuyện với cô, cô cũng không muốn nói chuyện với Tiểu Trí.
Chủ yếu là mái đầu vàng lộn xộn của cậu ta thực sự quá khác người, khiến Mễ Lai tạm thời không biết mức độ ổn định về tinh thần của Tiểu Trí.
Hai người im lặng một trong một ngoài dùng giẻ lau xe, cho đến khi Tiểu Trí lau xong phía trong thùng xe, từ cửa xe chui ra kiểm tra công việc của Mễ Lai.
Tiểu Trí vừa sờ vừa chạm. Đợi đến khi Mễ Lai lau xong, cậu ta chỉ vào cô nói: "Lốp xe phải lau cho kỹ, phải đánh bóng, ngay cả những kẽ góc cũng không được bỏ qua."
Mễ Lai im lặng gật đầu, ném giẻ trong tay vào xô nước, vắt khô rồi lại lau một lượt nữa.
Trời lạnh như cắt, tay vừa chạm nước, cả bàn tay như đông cứng lại, ngay cả khớp xương cũng đau nhức.
Khi Lý Cường bước ra, thấy Mễ Lai đang hà hơi vào tay thì liếc nhìn cô: "Nhóc con ngốc à? Không biết mở miệng xin găng tay à?"
Mễ Lai lúc này mới lên tiếng với Tiểu Trí: "Anh Tiểu Trí, có thừa đôi găng tay cao su nào không?"
Tiểu Trí xoay người, từ giá đựng đồ lôi ra một đôi găng tay cao su màu hồng nhạt, khi ném cho Mễ Lai còn nói: "Sau Tết tôi mới 17 tuổi, cô bao nhiêu tuổi?"
Mễ Lai chỉ vào mình: "Vậy chúng ta cùng tuổi, sinh nhật tôi muộn hơn, tháng Chạp, gọi anh cũng không sao."
Tiểu Trí nhìn cô: "Cậu học lớp mấy rồi?"
"Lớp 10, khai giảng là lên lớp 11."
Hai người trò chuyện nhát gừng cho đến khi chiếc Santana được lau bóng như mới.
Lý Cường từ trong nhà bước vội ra, đi vòng quanh chiếc xe đã rửa sạch: "Được, làm việc rất nhanh nhẹn, điểm này giống mẹ nhóc đó."
Mễ Lai không muốn được đánh giá như vậy. Từ khi thấy mẹ cô đối xử tốt với cái gọi là "đứa con mới", Mễ Lai đã không còn hy vọng gì vào danh xưng đó nữa.
Lý Cường thấy Mễ Lai im lặng, lại nói: "Sao vậy? Mẹ cũng không muốn nhận à?"
Mễ Lai cứng cổ đáp lại: "Kể từ khi rời đi, bà ấy chưa từng quay lại thăm tôi. Cậu và tôi cũng là lần đầu gặp nhau, cậu bảo tôi nhận mẹ kiểu gì?"
Lý Cường dựa vào cạnh xe, châm một điếu thuốc cho mình: "Chị ấy có nỗi khổ riêng. Cháu đừng trách chị ấy. Tôi là vì ở trên núi ngây ngốc mười mấy năm nên cháu mới chưa gặp qua tôi. Lúc nhỏ tôi còn từng bế cháu mà."
"Trên núi là sao?" Mễ Lai hỏi, khó hiểu. Chẳng lẽ Lý Cường với bộ dạng như vậy cũng có ý định xuất gia khám phá cảnh giới trần tục?
Một người đàn ông mặc áo lông từ trong nhà bước ra rót nước nóng, nghe vậy thì trả lời Mễ Lai: "Bá tử lý. Khi anh Cường còn làm việc ở nhà máy, buổi tối tan ca thấy có tên côn đồ ăn hiếp công nhân nữ, nên đã dùng gạch đánh gãy sống lưng tên đó. Tên đó liệt nửa thân dưới, không chữa được."
"Bá tử lý" thì Mễ Lai nghe hiểu, chính là tiếng địa phương để chỉ nhà tù.
Mễ Lai nhìn Lý Cường: "Không ngờ cậu còn là anh hùng hành hiệp trượng nghĩa."
"Này? Đừng có tâng bốc tôi." Lý Cường đẩy đầu Mễ Lai, "Nên nghĩ xem làm thế nào trả hết nợ cho gã vô dụng kia đi."
Ngày đầu đi làm, Mễ Lai cảm thấy cũng còn được. Không mệt mà còn có người nói chuyện cùng.
Ở xưởng sửa xe suốt cả mùa đông, da Mễ Lai đen sạm đi, thân hình cũng khỏe mạnh hơn. Huấn luyện viên vẫn thỉnh thoảng gọi điện nhắc nhở Mễ Lai đừng quên tập luyện.
Mễ Lai thường ăn cơm cùng Tiểu Trí, cũng gián tiếp biết Tiểu Trí nghỉ học từ cấp hai, vì cậu ta điểm kém lại bướng bỉnh, bố ly dị mẹ xong tái hôn, mẹ kế sinh con trai, lại càng không quan tâm đến Tiểu Trí.
Chu Châu thỉnh thoảng đến nhà chơi với bà nội, cùng gấp máy bay hộp với bà, đồng thời "ăn cơm chùa".
Từ lần "cùng chung chăn gối" đó, Mễ Lai còn chưa gặp lại Lộ Hoạ Nùng.
Rốt cuộc đợi đến ngày khai giảng, Mễ Lai không cần phải thức khuya dậy sớm để đến xưởng sửa xe nữa.
Ngồi trong lớp nghe tiết học đầu tiên, Mễ Lai thậm chí còn cảm thấy việc nghe giảng cũng không khó khăn gì.
Cuối cùng Mễ Lai cũng không cùng lớp với Tiểu Bạch. Mễ Lai tiến bộ, nhưng Tiểu Bạch càng tiến bộ hơn.
Buổi trưa lúc tan học, Mễ Lai lề mề dọn đồ trên bàn. Chu Châu và Tiểu Bạch thò đầu qua cửa sau của lớp, gọi: "Nhanh lên, chậm chút nữa lại phải xếp hàng dài ở nhà ăn đó."
Mễ Lai để sách trong tay xuống, kéo áo khoác đồng phục rồi chạy ra ngoài.
Chu Châu và Bạch Vũ Doanh đi sau Mễ Lai, cùng với tiếng gió vù vù là tiếng Tiểu Bạch hỏi: "Vội vàng đi đầu thai à?"
Mễ Lai quay lại đá một cái vào không khí, "Cậu nhiều lời quá."
Khi ngồi ở nhà ăn, Bạch Vũ Doanh từ túi áo đồng phục lấy ra một tấm thẻ ngân hàng.
"Trong này có 18 nghìn, tớ kiếm được từ việc buôn bán giày cũ và đồ chơi trong kỳ nghỉ đông."
Mễ Lai đẩy thẻ trở lại: "Cậu tự kiếm được thì tự tiêu, sao lại cứ đâm đầu cho người khác tiền như vậy?"
Bạch Vũ Doanh lại đẩy trở về: "Cậu nhìn cậu đen đi kìa. Trả nợ sớm thì tái sinh sớm. Sau này kiếm được nhiều tiền thì trả tớ gấp mười là được. Đây là tớ đang đầu tư vào cổ phiếu tốt."
Mễ Lai, người được gọi là cổ phiếu tốt, không thể nào cười nổi.
Mễ Lai nghiêm túc nói với hai người: "Tớ nợ các cậu. Lát nữa tớ sẽ về viết giấy vay nợ, lãi suất tính theo lãi suất tiền gửi cố định của ngân hàng, khi nào trả xong thì khi đó mới ngừng tính lãi."
Chu Châu và Bạch Vũ Doanh đều không để bụng.
Ăn xong, trên đường về lớp, Mễ Lai cố ý lượn lờ qua cửa lớp 1 một chút. Cô không thấy Lộ Hoạ Nùng nhưng lại bất ngờ nhìn thấy "cố nhân".
"Tiền Khả Khả."
"Gạo!"
Tiền Khả Khả vẫn nhiệt tình như hồi cấp hai, vừa thấy Mễ Lai đã ôm chầm lấy, xoay vòng mấy cái rồi mới giải thích: "Tớ chuyển đến Đức Dục, sau này chúng ta vẫn là bạn học."
Liên hệ tên bạn với việc chuyển trường, Mễ Lai đột nhiên nghĩ đến chuyện quan trọng nên quên không buông Tiền Khả Khả ra.
"Tên QQ của cậu là coco phải không?"
"Ừ, sao cậu biết? Cậu có điện thoại mới à?"
"Không." Mễ Lai lắc đầu, vẫn không thể tin nổi, "Tiểu Bạch là bạn thân nhất của tớ, chính là Bạch Vũ Doanh."
"Cậu còn quen cậu ấy à, vậy thì tốt quá, sau này mình cùng ăn cơm."
Có những người khi bản thân tìm họ thì chẳng thấy bóng dáng, nhưng khi không tìm thì lại không biết từ góc nào nhảy ra.
Lộ Hoạ Nùng nhìn thoáng qua hai người đang ôm nhau, cố chấp đợi để đi qua giữa hai người: "Xin lỗi, nhường một chút, đừng chắn ở cửa lớp mà ôm ôm ấp ấp."
Mễ Lai khổ không nói nổi, một tay buông Tiền Khả Khả ra, một tay nắm lấy tay áo đồng phục của Lộ Hoạ Nùng.
"Lộ Hoạ Nùng, cậu ấy chính là người đặt biệt danh Gạo cho tớ, Tiền Khả Khả."
Lộ Hoạ Nùng xoay người lại gật đầu: "Biết rồi, cậu ấy vừa tự giới thiệu, học cùng trường cấp hai với cậu."
Trên người Lộ Hoạ Nùng không có chút ấm áp hay thiện ý nào dành cho bạn học mới, Tiền Khả Khả càng không có.
Tiền Khả Khả kéo tay Mễ Lai, hỏi lộ liễu: "Cậu chơi với loại người này à?"
"Loại người nào?" Mễ Lai nghiêm túc nhìn Tiền Khả Khả.
"Là loại học thì giỏi nhưng mắt thì nằm trên đỉnh đầu, chỉ dùng mũi để nhìn người khác ấy."
Lộ Hoạ Nùng xoay người bước vào lớp.
Mễ Lai sợ hãi nhe răng nhếch miệng nhìn Tiền Khả Khả: "Cậu điên à? Sao lại nói xấu người ta trước mặt như vậy?"
"Tớ không chịu nổi cậu ta, giả tạo vô cùng, chỉ biết làm bộ cao quý."
Tiền Khả Khả vẫn mang tính cách kiêu ngạo như trước, khiến Mễ Lai rất đau đầu.
Khi về đến lớp, cô nhắn tin cho Bạch Vũ Doanh, 【Đối tượng tìm hiểu trên mạng của cậu chính là bạn học thời cấp hai của tớ, Tiền Khả Khả.】
Bạch Vũ Doanh ngay lập tức trả lời: 【Cậu gặp cậu ấy rồi à? Cậu ấy học lớp 1, cùng lớp với chị dâu.】
Mễ Lai không biết nên trả lời tin nhắn này thế nào, đành nằm gục xuống bàn ngủ một giấc.
Trước tiết tự học buổi tối, Bạch Vũ Doanh vui vẻ cầm đồ uống đến gọi Mễ Lai: "Cái này cho cậu, Khả Khả mua đó."
Mễ Lai cảm thấy đồ uống này nóng đến "phỏng tay". Cô không nhận.
"Cậu ấy và Lộ Hoạ Nùng không hợp nhau, cậu nên cẩn thận một chút khi nói chuyện." Mễ Lai tốt bụng nhắc nhở.
Bạch Vũ Doanh ngây thơ hỏi: "Sao vậy?"
"Tớ cũng không biết." Mễ Lai nhún vai đáp.
Bạch Vũ Doanh tựa vào bàn, nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, hỏi Mễ Lai: "Cậu ấy không phải mới gặp chị dâu có một ngày thôi sao?"
Mễ Lai giơ tay lên "Tớ thật sự không biết."
Cho đến khi giáo viên chủ nhiệm của Mễ Lai vào lớp, Bạch Vũ Doanh mới đi.
Vào giờ tan học, Mễ Lai như mọi khi vẫn lề mề. Khi thu dọn xong cặp sách rồi ra cửa, cô bỗng nhìn thấy thật nhiều người đang chờ ở cửa. Mễ Lai sợ hãi lùi lại một bước.
"Trùng hợp quá nhỉ?" Cô hỏi một cách khô khan. Đứng ở phía trước là Tiền Khả Khả, sau lưng là Bạch Vũ Doanh và Chu Châu.
Tiền Khả Khả bước vào, mạnh mẽ kéo Mễ Lai ra khỏi lớp.
"Không phải trùng hợp, tớ cố tình đợi cậu, sau này cùng về nhà đi."
Mễ Lai quay đầu nhìn Bạch Vũ Doanh, im lặng ra hiệu hỏi. Bạch Vũ Doanh cũng nháy mắt đáp trả: "Tớ không biết."
Mễ Lai đứng thẳng. Khi đi đến trạm xe buýt trước cổng trường, cô giải thích với Tiền Khả Khả: "Sau này tớ phải đi làm ở xưởng sửa xe của ông cậu, không cùng đường với cậu."
Bạch Vũ Doanh chen vào: "Tớ đi cùng cậu, Khả Khả. Để tớ đưa cậu về."
Tiền Khả Khả không hài lòng, dẩu miệng: "Cậu có ông cậu từ đâu ra vậy?"
Mễ Lai nghe Tiền Khả Khả hỏi như vậy, ngón tay móc chặt vào vai túi xách của mình, giải thích một lần: "Là em trai ruột của mẹ tớ, còn không phải gọi là cậu."
Bạch Vũ Doanh ở bên gật đầu: "Thật đúng là cậu, tớ có thể làm chứng cho Gạo."
Mễ Lai rối bời, thấy xe buýt đến, không chào hỏi gì đã chen vào dòng người mà lên xe.
Sau khi đứng vững trên xe, Mễ Lai cúi đầu nhắn tin cho Chu Châu【Cậu về bằng cách nào? 】
Chu Châu ngay lập tức trả lời: 【Thư ký của bố đến đón.】
【Ừ, nếu cậu không bận thì có thể đến nhà tớ ăn tối.】
【Được, ở nhà chờ cậu.】
Hiện tại, Chu Châu và bà nội rất thân thiết với nhau. Bà nấu món gì đặc biệt ngon đều sẽ gọi điện bảo Chu Châu đến nhà ăn.
Chu Châu cũng không khách khí, rất dễ dàng gọi đến, chỉ cần gọi là đến. Đến cũng không phải tay không, lần nào cũng mang theo đồ.
Bà nội từng nghiêm khắc không cho Chu Châu mang đồ, sau đó mỗi khi về cô lại trộm để tiền lại trong nhà Mễ Lai. Năm mươi đồng, một trăm đồng, số tiền không cố định.
Học suốt một ngày trời, Mễ Lai cảm thấy đầu óc quay cuồng. Cô lắc lư theo xe, khi xe dừng ở trạm, cô cũng đứng thẳng dậy, chờ đợi những người vừa lên xe ào ào chen vào rồi mới đứng vững.
Sau gần nửa tiếng lắc lư, cuối cùng Mễ Lai cũng đến trạm. Cửa xe mở ra, Mễ Lai lập tức hít thở sâu.
Mễ Lai mở miệng bước xuống xe, đôi chân vừa chạm xuống đất thì suýt chút nữa trượt ngã do băng lạnh trên mặt đất.
Mễ Lai chỉnh lại chiếc túi đeo chéo trên vai, đứng vững rồi ngẩng đầu lên.
Đứng ở trạm xe buýt chẳng phải học sinh siêu giỏi Lộ Hoạ Nùng sao? Đồng phục trường Mễ Lai rất dễ nhận ra, phong thái của Lộ Hoạ Nùng thì càng dễ nhận ra hơn, như thể cả thế giới thiếu nợ cô mấy triệu.
Mễ Lai cẩn thận trượt trên mặt đất tiến đến bên Lộ Hoạ Nùng, dùng vai khẽ va vào đối phương: "Trùng hợp nhỉ."
"Không phải trùng hợp, tớ cố tình đợi cậu." Lộ Hoạ Nùng vẫn chìa tay ra giúp Mễ Lai chỉnh lại mũ của chiếc áo hoodie màu đen bị lệch do chen chúc trên xe.
Mễ Lai ngại ngùng rụt vai lại: "Vậy sao không đợi ở trường?"
Lộ Hoạ Nùng cùng Mễ Lai đi song song vào ngõ chợ xe: "Không phải có người khác đợi sao?" cô hỏi lại một cách hiển nhiên.
Mễ Lai gật đầu, rồi quay lại hỏi: "Tiền Khả Khả sao lại ghét cậu như vậy?"
Lộ Hoạ Nùng cười: "Cậu không biết à?"
Mễ Lai lắc đầu, đi lùi về phía trước Lộ Hoạ Nùng: "Vậy cậu nói cho tớ biết đi."
Thấy Lộ Hoạ Nùng vẫn không nói gì, Mễ Lai trêu đùa: "Ghen tị vì cậu học giỏi? Ghen tị vì cậu xinh đẹp? Hay là lý do gì khác?"
Lộ Hoạ Nùng dừng lại, khóe miệng vẫn không hạ xuống, cô chỉ vào Mễ Lai, cười cười: "Vì cậu đó."
Mễ Lai chỉ vào mình, tò mò hỏi: "Tớ? Vì sao?"
Lộ Hoạ Nùng trừng mắt nhìn Mễ Lai, rồi nói sang chuyện khác: "Xưởng sửa xe của các cậu có chỗ cho tớ làm bài tập không?"
"Đương nhiên rồi." Mễ Lai vỗ ngực đảm bảo, "Giờ ở trong xưởng tớ là tay lớn lành nghề, tớ sẽ bảo vệ cậu."
Mễ Lai không hỏi Lộ Hoạ Nùng sao lại muốn đến đó làm bài tập, Lộ Hoạ Nùng cũng không giải thích thêm câu nào.
Khi vào xưởng sửa xe, vẫn chỉ có Tiểu Trí một mình ở bên ngoài bận rộn. Mễ Lai đặt túi xuống, chào hỏi Tiểu Trí: "Tiểu Trí, đây là bạn học của tôi, anh có thể gọi cô ấy là Tiểu Lộ."
Tiểu Trí từ dưới gầm xe trượt ra, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy đôi chân thẳng tắp của Lộ Hoạ Nùng.
Cậu ta ho khan hai tiếng, vội vàng đứng dậy từ chiếc xe trượt, chìa tay ra với Lộ Hoạ Nùng rồi lại rụt tay lại, chà chà vào quần.
Mễ Lai xoay người lại, một cái tát đẩy tay cậu ta ra: "Đừng động tay động chân, nam nữ thụ thụ bất thân, hiểu không?"
Tiểu Trí không nói gì. Mễ Lai nhíu mày nhìn Tiểu Trí, thậm chí còn thấy một vệt hồng khả nghi trên mặt cậu ta.
Mễ Lai nắm cánh tay Lộ Hoạ Nùng kéo vào trong xưởng, mở cửa, chỉ vào ghế sofa làm từ thùng dầu: "Cậu ngồi đây, có ai vào cũng đừng sợ. Phía sau là lò sưởi, nếu thấy lạnh thì ném vài viên than đá vào, nhớ dùng găng tay cầm cái móc lò."
Lộ Hoạ Nùng mỉm cười với Mễ Lai: "Được. Lúc nào nghỉ nhớ tìm tớ."
Mễ Lai gật đầu, cởi đồng phục trên người đắp lên đùi Lộ Hoạ Nùng, rồi rót nước nóng vào bình giữ nhiệt của Lộ Hoạ Nùng xong mới ra ngoài.
Vừa ra ngoài, Mễ Lai kéo Tiểu Trí từ dưới xe ra.
"Anh có ý gì?"
"Ý gì là sao?" Tiểu Trí nằm trên xe trượt, tay cầm cờ lê hỏi Mễ Lai.
"Anh không được thích cô ấy." Mễ Lai chống nạnh nhìn Tiểu Trí.
"Vì sao?" Tiểu Trí ngồi dậy tại chỗ, chống tay lên đầu xe, nhìn Mễ Lai với vẻ kỳ lạ.
Mễ Lai ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Tiểu Trí: "Cô ấy là hạt giống thi vào Thanh Bắc, kiểu người như chúng ta không xứng, anh đừng cóc mà đòi ăn thịt thiên nga."
Tiểu Trí mỉm cười hỏi: "Chúng ta là kiểu người thế nào?"
Mễ Lai đứng dậy: "Biết còn hỏi, là những người vật lộn sống qua ngày thôi."
Tiểu Trí lắc đầu: "Tôi là vậy, nhưng cậu thì không."
Mễ Lai nhún vai: "Dù sao thì anh cũng đừng thích cô ấy."
Tiểu Trí nhếch môi: "Nghe nói học sinh giỏi thích nhất kiểu người như tôi."
Mễ Lai mặc quần áo lao động vào, chán nản hỏi: "Anh là kiểu người gì?"
"Là côn đồ ngầu lòi, lạnh lùng mà nổi bật." Tiểu Trí đứng dậy, kéo bộ quần áo trên người Mễ Lai xuống, "Anh Cường nói hôm nay không có xe cần rửa, cậu vào trong làm bài tập đi, đúng giờ thì về."
"Ồ, thế Lý Cường đâu rồi?"
"Đi thu nợ rồi."
Mễ Lai hiểu, quay người đi vào trong. Cô vui mừng vì không có việc để làm.
Mỗi tháng Lý Cường sẽ nhận vài vụ thu nợ thuê, nếu không thì cái xưởng sửa xe nhỏ này không thể nào nuôi sống nổi bảy tám gã cường tráng dưới trướng.
Tiểu Trí và Mễ Lai là hai người duy nhất trong xưởng không cần đi thu nợ, có lẽ vì cả hai vẫn chưa đến tuổi trưởng thành. Lý Cường tuy không phải người tốt lành gì, nhưng cũng không phải kẻ xấu xa.
Thấy Mễ Lai đột nhiên tiến vào, Lộ Hoạ Nùng ngẩng đầu hỏi: "Xong việc rồi à? Kiếm tiền dễ thật đấy."
Mễ Lai gật đầu: "Bình thường cũng nhàn thế này thôi. Tớ không biết sửa xe, chỉ cùng Tiểu Trí lau vài cái xe."
Lộ Hoạ Nùng kéo Mễ Lai ngồi xuống sofa, nghiêng người dựa về phía cô, chỉ vào tập hồ sơ màu xanh da trời quen thuộc: "Tớ vẫn chưa soạn xong, cậu đợi tớ một lát nữa."
Mễ Lai đưa tay lật ra, liền bị Lộ Hoạ Nùng dùng bút đánh mạnh vào tay: "Tài liệu ôn tập làm cho cậu, đừng có làm rối."
Nhìn cái bàn vốn thường dùng để ăn mì tôm giờ đây lại chất đầy sách vở và đề thi, Mễ Lai cảm thấy vô cùng thần kỳ.
Mễ Lai ngửa đầu tựa vào sofa, giả vờ than phiền với Lộ Hoạ Nùng: "Sao tan học cũng không tha cho tớ vậy?"
Lộ Hoạ Nùng đem bình giữ nhiệt trong tay nhét vào tay Mễ Lai, nhìn đối phương uống hai ngụm nước ấm rồi mới đáp chắc nịch: "Cậu thi được 300 điểm, thì sẽ thi được 390 điểm."
Mễ Lai ngồi thẳng dậy, tò mò hỏi Lộ Hoạ Nùng: "Sao cậu lại tin tưởng tớ vậy? 300 điểm đã là điểm đoán mò cực hạn của tớ rồi."
Lộ Hoạ Nùng chẳng buồn nghe Mễ Lai nói.
Lộ Hoạ Nùng chau mày, sắp xếp đề thi cẩn thận rồi đẩy tập tài liệu cho Mễ Lai: "Mấy môn tự nhiên cậu không giỏi, mình bỏ qua luôn. Giờ cậu nên tập trung hơn cho môn sinh học, những thứ còn lại thì học thuộc, với cậu thì đơn giản."
Mễ Lai nhận lấy tập tài liệu, kẹp vào nách rồi hỏi Lộ Hoạ Nùng: "Có thể về nhà làm không?"
"Nếu về nhà làm, vậy giờ cậu định làm gì?" Lộ Hoạ Nùng vẫn giữ vẻ lạnh lùng.
Mễ Lai quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen như mực, hỏi Lộ Hoạ Nùng: "Cậu muộn thế này không về nhà có sao không?"
Lộ Hoạ Nùng bắt chước Mễ Lai, ngửa đầu dựa vào sofa: "Mẹ tớ đi cùng anh trai đến thành phố B chữa bệnh, bố thì bận làm dự án quốc gia, mấy tháng không về nhà."
Mễ Lai đứng dậy, nhét tập tài liệu vào cặp, mang vẻ thần bí hỏi Lộ Hoạ Nùng: "Có muốn xem phim không?"
Lộ Hoạ Nùng ngước lên: "Phim gì?"
Mễ Lai đứng dậy, từ trên đầu máy DVD lấy ra một hộp đĩa phim.
Mễ Lai ôm cái rổ đựng đĩa, đưa đến trong tầm tay Lộ Hoạ Nùng: "Chọn tuỳ thích, ở đây có rạp chiếu phim tại gia."
Vì cái rổ đĩa này là mọi người trong xưởng sửa xe gom góp lại, nên nội dung và chất lượng có chút tốt xấu lẫn lộn.
Lộ Hoạ Nùng dùng hai ngón tay cầm một đĩa nhạc có bìa là hình một cô gái ăn mặc hở hang, hỏi Mễ Lai: "Cái này cậu cũng xem rồi à?"
Mễ Lai lập tức đem đĩa nhạc gạt khỏi tay Lộ Hoạ Nùng: "Khi Lý Cường ở đây, đĩa kiểu này sẽ không được phép chiếu. Tớ chưa xem qua. Tiểu Trí cũng chưa."
Lộ Hoạ Nùng vẫn không tin. Cô tiến lại gần Mễ Lai, hạ giọng hỏi: "Chưa xem thật á?"
Mễ Lai hoảng hốt, tay chân luống cuống không biết để đâu. Cô đưa tay lên, giơ ba ngón tay thề: "Tớ thề, nếu đã xem qua cái này, ra ngoài sẽ bị xe đụng."
Lộ Hoạ Nùng ngã người trở lại cạnh sofa, tiện tay lật ra một đĩa "Titanic": "Vậy xem cái này."
Mễ Lai nhận lấy đĩa, mở khay đĩa, bỏ đĩa vào đầu DVD.
Xung quanh tivi có hai cái loa siêu lớn; phim vừa phát, loa bắt đầu hoạt động.
Lộ Hoạ Nùng bị âm thanh vòm mạnh mẽ làm choáng váng, tròn xoe hai mắt hỏi: "Loa hiệu gì vậy? Hiệu ứng hay thế."
Mễ Lai tự đắc nhướng mày: "Anh Tiểu Vương tự chế đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro