Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Càng nhỏ mọn

Mạc Thượng chịu đựng hai ngày, cuối cùng chịu không nổi ánh mắt đánh giá từ bốn phía, chỉ có thể xin nghỉ về nhà, tạm thời tránh đầu sóng ngọn gió.

Thành phố H vào tháng 11 ngập tràn không khí lạnh. Đã có học sinh sớm mang lên mình áo khoác mỏng và áo phao dày, còn Mễ Lai thì ngày nào cũng chỉ thay đổi hai bộ đồ thể thao đã phai màu.

Khi tập luyện, mồ hôi ướt đẫm không thấy lạnh; nhưng khi mồ hôi ngừng rơi, Mễ Lai lại co vai, không ngừng dậm chân. Người thiếu niên cao gầy lại suốt ngày phải co rúm như một con tôm, nghĩ thế nào cũng không phải là chuyện hay.

Cuối tuần, Lộ Hoạ Nùng ngồi trong phòng lo lắng. Tằng Hiểu Vũ từ trong sách ngẩng đầu lên, không hiểu nổi nỗi sầu lo của bạn cùng phòng.

"Cậu lo gì vậy? Lại là chuyện của Mễ Lai à?". Tằng Hiểu Vũ vẫn cho rằng trong trường không việc gì là Lộ Hoạ Nùng không thể giải quyết, ngoại trừ Mễ Lai.

"Vừa mới ốm dậy, cậu bảo quần áo mỏng như vậy làm sao đủ ấm?"

Tằng Hiểu Vũ suy xét một chút về logic trong lời nói của đối phương, đưa ra một gợi ý "thiếu tinh tế": "Thì cậu cứ mua quần áo dày cho người ta đi."

Lộ Hoạ Nùng bước đến bậu cửa sổ. Người được coi là thần tiên không gì làm khó được lại vì bảo vệ lòng tự trọng của bạn niên thiếu mà khó xử. Cuối cùng, Lộ Hoạ Nùng vừa nhìn đội thể thao dưới tầng, vừa nói bất chấp: "Kệ đi, dù cậu ấy có nói gì, cuối cùng cũng phải nghe tớ."

Gần đây trường không có hoạt động lớn nào. Lộ Hoạ Nùng nhờ giáo viên phụ trách đoàn đội mua giúp một chiếc áo phao đen vừa dài vừa dày có ba sọc.

Khi nhận về chiếc áo phao giá bốn chữ số, Lộ Hoạ Nùng lại ngồi dưới giường mà sầu lo.

Tằng Hiểu Vũ ngồi trên giường gõ máy tính lia lịa trên bàn nhỏ. Cô đang làm thêm kiếm tiền tiêu vặt. Hiện các cửa hàng thương mại điện tử đang ở thời kỳ bùng nổ, có nhiều chủ cửa hàng thuê học sinh viết mô tả sản phẩm.

Một bản mô tả giá mười đồng, bản chất lượng cao thì hai mươi đồng.

Khi không bận học, Tằng Hiểu Vũ có thể viết ra ba bốn bản trong một buổi sáng.

Một tuần dễ dàng kiếm được hơn một trăm đồng, lại dùng hết để mua vật phẩm của nhóm nhạc Hàn yêu thích.

Lộ Hoạ Nùng lấy chiếc áo phao từ trong túi ra, dùng kéo cắt bỏ nhãn. Áo mặc lên người cô trông như học sinh tiểu học trộm mặc áo người lớn.

Tằng Hiểu Vũ dời mắt khỏi màn hình máy tính một chút, dùng thuật ngữ chuyên môn đánh giá: "Phong cách bạn trai, oversize, trông cũng đẹp đấy."

Lộ Hoạ Nùng với khuôn mặt không biểu cảm chỉ vào bức poster lớn dán trên mép giường Tằng Hiểu Vũ, phản kích: "Người ngoài cùng bên phải trông hơi giống Bạch Vũ Doanh."

Tằng Hiểu Vũ thẹn quá hoá giận, ném xuống một con gấu bông lớn.

"Cậu có mắt không? Oppa nhà tớ đẹp trai hơn Bạch Vũ Doanh nhiều."

Lộ Hoạ Nùng bĩu môi: "Thì giờ đâu phải lúc cậu rời mộng tưởng, trở về thực tại vòng vo hỏi thăm về Bạch Vũ Doanh đâu."

Tằng Hiểu Vũ buông chuột, chân mang tất leo thang vài bước xuống giường, đứng lên ghế rồi trùm mũ áo phao mà Lộ Hoạ Nùng đang mặc lên đầu cô, sau đó nghịch ngợm gõ nhẹ lên đó vài cái.

Vừa lúc Mễ Lai đi vào. Cô đứng ngại ngùng cạnh cửa, chỉ vào cánh cửa mở, nhỏ giọng nói: "Tớ gõ một lúc mà không ai đáp lại."

Lộ Hoạ Nùng ngay lập tức đứng dậy thoát khỏi tầm khống chế của Tằng Hiểu Vũ. Áo phao trên người to quá, khiến cô trông nhỏ xíu.

Mễ Lai vòng tay ra sau lưng, người tựa vào góc tường, móng tay cào mạnh vào lòng bàn tay. Thật đáng yêu vô cùng, trông như chim cánh cụt nhỏ.

Chim cánh cụt nhỏ đi đứng lảo đảo, đến trước mặt Mễ Lai, nghiêng đầu hỏi: "Có chuyện gì à?"

Kể từ lúc Mễ Lai để chăn lại chờ Lộ Hoạ Nùng đến tìm đã qua hơn nửa tuần, nhưng Lộ Hoạ Nùng hoàn toàn không có ý định tìm cô, cô chỉ có thể ngượng ngùng tự đến.

"À, cái chăn mà chúng ta đồng ý đổi, lần trước tớ để lại đây."

Lộ Hoạ Nùng đi vài bước đến trước tủ, dễ dàng kéo ra chăn lông, nửa chìa nửa không chìa cái chăn ở trong không trung chờ Mễ Lai đưa tay ra nhận.

Mễ Lai thật thà, vừa đưa tay ra, Lộ Hoạ Nùng đã rút tay lại, còn chế nhạo: "Lần này không cảm ơn tớ à?"

Mễ Lai bừng tỉnh hiểu ra, lập tức nhăn mặt lại. Cô đã nghĩ rất nhiều ngày về lý do Lộ Hoạ Nùng đột nhiên nổi giận, không ngờ lại là cái này.

Mễ Lai vừa ảo não lại vừa hối hận, nhờ vào lợi thế chiều cao của mình, một tay đã lấy được cái chăn.

"Cảm ơn chứ, sao lại không cảm ơn? Tớ bình thường vẫn hay cảm ơn bà nội."

Tằng Hiểu Vũ lặng lẽ trèo lại lên giường, liếc nhìn Mễ Lai đầy ý vị, rồi không khỏi chán nản mà đeo tai nghe vào.

Mắt không thấy thì không phiền, tai không nghe thì không sốt ruột.

Nhưng ai mà ngờ Lộ Hoạ Nùng lại thích kiểu đó. Cô nghe thấy câu này, tức thì tâm tình cáu kỉnh cũng biến mất, trở lại làm cô bé đáng yêu trong hình hài chim cánh cụt nhỏ.

Chim cánh cụt nhỏ cởi áo phao ra, cực kỳ đau lòng mà nói với Mễ Lai: "Tớ nhờ thầy cô mua mới, nhưng size lớn quá, lại lỡ tay cắt nhãn. Hay là tớ bán rẻ cho cậu, hai trăm ba, tớ giảm cho cậu một chút, còn hai trăm."

Tằng Hiểu Vũ giả vờ giả vịt đeo tai nghe nhưng thực ra không có âm thanh. Cô nghe Lộ Hoạ Nùng nói dối mà mặt không đổi sắc, lại chuyển tầm mắt qua Mễ Lai, rất mong chờ phản ứng của đối phương.

Mễ Lai không nhận áo. Cô cúi xuống nhặt nhãn giá từ thùng rác của Lộ Hoạ Nùng, xem kỹ giá rồi mới ném nhãn lại vào thùng.

Lộ Hoạ Nùng vốn là người thành thật, bị người khác phát hiện nói dối, trong lòng vẫn có chút không được tự nhiên.

Cô nhỏ giọng biện bạch: "Giá bán thanh lý, chỉ còn size lớn thôi."

Mễ Lai lén nhìn Tằng Hiểu Vũ, thấy cô đang chăm chú nhìn màn hình máy tính với vẻ nghiêm túc, mới nhỏ giọng nói với Lộ Hoạ Nùng: "Áo này Bạch Vũ Doanh mặc được, hay là bán cho cậu ấy đi?"

Lộ Hoạ Nùng lập tức trợn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi hỏi Mễ Lai: "Cậu nói gì?"

Mễ Lai đã nhận được tín hiệu, không hề cảm thấy ngại ngùng hay xấu hổ.

Cô cười, từ tay Lộ Hoạ Nùng nhận chiếc áo phao, mặc lên người rồi trộm hỏi bên tai đối phương: "Trông có đẹp không?"

Lộ Hoạ Nùng nhìn một vòng trong ngoài rồi quay mặt đi: "Khó coi, tớ mặc vẫn đẹp hơn."

Mễ Lai cực kỳ đồng ý với câu này. Cô cẩn thận cởi chiếc áo ra, xếp gọn gàng đặt lên chăn lông.

"Vậy, chiếc áo này tạm để ở đây. Tớ sẽ tiết kiệm tiền, lúc nào đủ sẽ đến đổi."

Lộ Hoạ Nùng nhìn chằm chằm móng tay, không hé răng.

Đáng lẽ đã đến lúc đi, nhưng lúc này Mễ Lai vẫn chưa muốn đi.

"Tớ, tớ có đề bài muốn hỏi cậu."

Vờ vịt thật lâu, rốt cuộc Tằng Hiểu Vũ bắt đầu run bả vai. Cô gập máy tính lại, kéo chăn lên, ở dưới chăn cười khúc khích.

Lộ Hoạ Nùng cũng cười, chỉ vào đôi bàn tay trống trơn của Mễ Lai hỏi: "Môn gì? Không mang sách theo à?"

Mễ Lai từ bàn học của Lộ Hoạ Nùng chọn bừa một cuốn bài tập toán, lật vài trang, thấy có bài sai thì chỉ: "Cái này, cái này không biết."

Lộ Hoạ Nùng cầm cuốn sách bài tập, rất kiên nhẫn giảng giải cho Mễ Lai.

Mễ Lai nào hiểu toán cấp ba. Cô vừa gật đầu ừ ừ vừa không tập trung mà lén nhìn Lộ Hoạ Nùng.

Khuôn mặt nhỏ tinh tế trắng nõn, tóc mái ngắn hồi khai giảng giờ đã dài ra từ từ, nghịch ngợm từ bên tai nhỏ tản ra trước mắt Lộ Hoạ Nùng.

Cây bút bi gõ mạnh vài cái lên cuốn sách bài tập, làm Mễ Lai vốn đang chăm chú nhìn cô phải giật mình.

Lộ Hoạ Nùng cũng không còn nói linh tinh nữa, ngồi thẳng dậy cho Mễ Lai xem bìa cuốn sách bài tập.

Sách kỳ một lớp 11.

Lộ Hoạ Nùng quả thực là người tốt bụng. Bạn học đứng bét toàn khối nói muốn học toán lớp 11, cô cũng không mỉa mai châm biếm mà còn nhiệt tình giúp bạn.

Mễ Lai ước gì có thể tìm ngay một cái khe để chui vào.

Toán lớp 11, cô sao đủ tài đức.

Dù đã bị vạch trần, Mễ Lai vẫn vô thức muốn bảo vệ hình ảnh.

"Đó là cố ý. Tớ chỉ muốn kiểm tra xem những bài sai lúc trước giờ cậu có làm được không."

Lộ Hoạ Nùng đánh một dấu đỏ lên bài đó, gật đầu khẳng định với Mễ Lai: "Cảm ơn cậu, giờ tớ chắc chắn làm được bài này rồi."

Đó là cách phản kích mềm như bông của Lộ Hoạ Nùng.

Đột nhiên nói cảm ơn chẳng khác nào như đang nhắc Mễ Lai nhớ lại câu cảm ơn mà cô đã nói với Lộ Hoạ Nùng lần trước.

Mễ Lai thầm rút ra kết luận: Lộ Hoạ Nùng càng lớn càng nhỏ mọn.

Mễ Lai không còn việc gì, cũng không biết nói gì, cuối cùng quyết định cứ ở lại, đặt mông ngồi yên trên ghế của Lộ Hoạ Nùng.

Lộ Hoạ Nùng thì lại ôn tồn hỏi: "Hôm nay không tập luyện à?"

Mễ Lai gật đầu: "Huấn luyện viên đi dự đám cưới, tớ được nghỉ nửa ngày."

Cái gọi là chiến tranh lạnh cũng nháy mắt tan thành mây khói. Nếu Lộ Hoạ Nùng không nhắc đến, Mễ Lai sẽ càng không đề cập.

Cô không dám hỏi Lộ Hoạ Nùng tại sao lại đối xử như vậy với mình khi mới gặp, cũng không dám hỏi tại sao Lộ Hoạ Nùng lại tức giận. Lúc này Lộ Hoạ Nùng cười, nghĩa là mọi thứ đều ổn.

Thật có chút không biết "làm giá", hệt như hồi nhỏ, ngày nào cũng đợi bạn thân duy nhất đến chơi cùng. Mễ Lai bây giờ không chỉ có Lộ Hoạ Nùng là bạn, nhưng cô vẫn dành tất cả sự thiên vị và bao dung cho Lộ Hoạ Nùng.

Có lẽ như Chu Châu nói, cô thích Lộ Hoạ Nùng. Nhưng giữa bạn bè vốn dĩ phải thích nhau, nếu không thì trong cuộc đời dài dằng dặc này, phải dùng cái gì để duy trì mối ràng buộc kéo dài cả trăm năm kia?

Một tiếng chuông vang lên. Lộ Hoạ Nùng tựa cánh tay lên vai Mễ Lai, lấy điện thoại ra.

Cô liếc mắt nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi, sau đó nhẹ nhàng vỗ vào gáy Mễ Lai: "Cậu về trước đi."

Lệnh tiễn khách rõ ràng như vậy vẫn làm cho thiếu niên trẻ tuổi đau lòng.

Mễ Lai hai tay ôm chăn lông, buồn bã đi về phòng. Vừa mở cửa thì thấy Chu Châu, cô ngay lập tức cảm thấy thật thân thiết với bạn cùng phòng.

"Sao cậu cũng không luyện tập?" Mễ Lai hỏi.

"À, trốn học. Tớ bảo tớ bị tiêu chảy."

Mễ Lai kéo ghế ngồi cạnh Chu Châu, chăm chú xem cô chơi game.

Khi ván game kết thúc, Chu Châu đặt điện thoại xuống, lắc lắc cổ tay phải mỏi nhừ.

"Nhân hôm nay, chi bằng gọi thêm Tiểu Bạch, mình cùng ra ngoài chơi?".
Mễ Lai lập tức lắc đầu: "Không được, tớ không có giấy xin nghỉ, không ra ngoài được."

"Cậu ngốc à? Trèo tường chứ. Tớ mời cậu ăn một bữa thịnh soạn, được chứ? Đảm bảo ngon hơn nhà ăn trường một vạn lần."

Mễ Lai suy nghĩ một lúc lâu, hỏi Chu Châu: "Nếu bị bắt thì có bị đuổi học không?"

"Ôi chao", Chu Châu đứng dậy, vờ vịt sờ trán Mễ Lai, "cùng lắm thứ Hai đứng dưới cờ đọc diễn văn thôi."

"Diễn văn gì?". Còn chưa đợi Chu Châu trả lời, Mễ Lai tự trả lời luôn: "À, kiểm điểm." Có người trong ký túc xá nam tuần trước trèo tường ra ngoài lên mạng bị thầy Chu phát hiện, bị bắt về đọc kiểm điểm. Thầy Chu là hiệu phó, còn thấp hơn Mễ Lai, là một người cực kỳ có trách nhiệm. Mỗi khi thầy tra xét đám học sinh lén đặt cơm ngoài là lại bắt thật chuẩn xác hết người này đến người khác.

Hai người thống nhất kế hoạch, ăn mặc chỉnh tề lén lút trốn ra ngoài. Khi đi qua phòng Lộ Hoạ Nùng, Mễ Lai nghe thấy một tiếng đập cửa rất mạnh. Cô giật mình, quay đầu nhìn về phía Chu Châu.

Rõ ràng Chu Châu cũng nghe thấy. Cô chỉ vào cửa, nhỏ giọng hỏi Mễ Lai: "Có chuyện gì vậy nhỉ? Dữ dội quá!"

Cửa lúc này bỗng mở ra. Lộ Hoạ Nùng cầm điện thoại đã ngắt cuộc gọi, đối diện với hai người có hành động khả nghi.

"Đi đâu vậy?" Lộ Hoạ Nùng hỏi thật tự nhiên, thu lại cảm xúc.

"Trèo tường đi ăn", Chu Châu rụt cổ trả lời.

"Vậy, cùng đi". Giọng nói nhẹ nhàng tự nhiên như đang hẹn nhau đến thư viện tự học vào buổi tối. Lộ Hoạ Nùng quả thật là thần tiên khó lường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro